Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1539
Chương 1539:
“Ấy ấy” Trương Thác nhăn răng ra: “Anh nhìn thấy dáng vẻ ghen ty của bọn họ, anh liền cảm thấy vô cùng sảng khoái!”
Lâm Ngữ Lam tức giận trừng Trương Thác một cái, trong lòng lại cảm thấy vui vẻ.
Hội bán đấu giá lần này, gần như đều là hình thức phòng bao, mỗi vị khách đến tham gia hội đấu giá, đều sẽ có một phòng bao riêng, bọn họ sẽ ngồi trong phòng bao đó trả giá.
Thân là chủ nhân của buổi đấu giá lần này, đương nhiên Lâm Ngữ Lam cũng sẽ có một phòng bao như thế, khi cô và Trương Thác đi đến phòng bao của bọn họ, đột nhiên nghe thấy một trận tiếng cười lớn vang từ trong phòng bao bên cạnh.
“Ha ha hai! Các anh nói xem, một người phụ nữ tháo vát như Lâm Ngữ Lam, sao lại tìm một người chồng não tàn như thế, vốn dĩ tôi đã suy nghĩ xong rồi, lần này chỉ đi phá một chút, lấy chút lợi từ Lâm Thị, không được nữa thì chia ngụm canh trong hạng mục tiếp theo của bọn họ, không ngờ rằng, tên chồng não tàn của cô ta lại chủ động đồng ý cho chúng tôi hoàn lại đất!” Chủ nhân của tiếng cười to này, chính là tổng giám đốc Ngô người đầu tiên đến tìm Trương Thác hoàn lại đất.
“Ai nói không phải chứ, lão Ngô, lần này may mà có anh, nếu không những miếng đất lần này chúng tôi mua, có thể sẽ đập vào tay mình rồi”
“Cậu biết tên chồng não tàn kia của Lâm Ngữ Lam nói gì không? Cậu ta nói những miếng đất xây dựng này lập tức sẽ tăng giá! Ha ha, thật là cười chết tôi rồi, cậu ta tưởng rằng Lâm Thị là toàn năng, cho miếng đất nào tăng giá thì miếng đất đó sẽ có thể tăng sao?”
“Được rồi được rồi, các anh đều bớt nói lại vài câu đi, nếu như lần này không phải là tên não tàn đó, làm sao chúng ta dễ dàng bán lại đất cho Lâm Thị như thế chứ”
“Thì đó, theo tôi nói, tối nay chúng ta phải bày ra bữa tiệc rượu, mời tên não tàn đó hai ly, quay đầu không chừng tên não tàn này lại tặng một nửa Lâm Thị cho chúng ta đó”
“Có lý nha, ha ha ha”
Bên trong phòng bao, từng trận từng trận tiếng cười truyền ra, mặc dù phòng bao khóa chặt, Lâm Thanh Hàm không thấy được dáng vẻ của người bên trong, nhưng nghe được những lời này, cũng biết được những người bên trong đều là ai.
Nghe bọn họ mở miệng là một câu não tàn măng đến vui vẻ, sắc mặt Lâm Ngữ Lam thay đổi, vươn tay muốn đẩy cửa đi vào.
“Vợ” Trương Thác bắt lấy cổ tay của Lâm Ngữ Lam, hướng về phía Lâm Ngữ Lam lắc đầu.
“Chồng, anh đừng cản em, hôm nay em nhất định phải cùng bọn họ…” Cánh tay của Lâm Ngữ Lam dùng sức, muốn vung cái tay của Trương Thác đang nắm lấy cổ tay mình.
“Không sao vợ” Trương Thác khẽ cười, nháy mắt với Lâm Ngữ Lam: “Cứ để cho bọn họ vui vẻ trước đã, đợi chút nữa bọn họ sẽ hối hận, đi thôi, mau đi xem kịch hay nè, tối nay có hai đại gia mới nổi muốn đến”
Trương Thác kéo Lâm Ngữ Lam đi về phía phòng bao của mình.
Lâm Ngữ Lam nhìn dáng vẻ này của Trương Thác, trên mặt hiện lên vẻ không biết phải làm sao, mặc cho Trương Thác kéo mình đi vào bên trong, trong căn phòng bao sau lưng cô, lại truyền đến từng trận cười lớn, kèm theo những tiếng như não tàn.
Đất đai lần này Lâm Thị muốn bán, ngoại trừ Viện mồ côi cũ, còn lại gần như đều là vùng đất hoàng kim, có rất nhiều thương nhân đến, mắt thấy sắp đến chín giờ, rất nhiều người đều đang xoa tay hăm he.
Bên ngoài nhà đấu giá, hai chiếc xe taxi cùng lúc dừng ở trước cửa nhà đấu giá, cửa xe cũng gần như được mở ra cùng lúc, hai người đàn ông bước xuống xe, một người tóc vàng, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười nhã nhặn, còn một người, hơn ba mươi tuổi, ánh mắt sắc bén, hai người này, chính là Andre và Bạch Bào Nhân đã thay bộ quần áo thường.
Sau khi Andre và Bạch Bào Nhân xuống xe, hai người họ đều đưa mắt nhìn nhau, cả hai người đều có thể nhìn thấy được trong mắt nhau sự ganh đua tranh tài cao thấp.
Bên chiếc xe sang trọng, những người phụ nữ trẻ tuổi đang ngồi chăm chú trang điểm bên cạnh phụ lái, nhìn thấy hai người đang bước xuống xe taxi, trên gương mặt để lộ ra dáng vẻ khinh thường, chẳng thèm để mắt đến thứ gì.
Làm ơn, cuộc đấu giá lần này là bán đất đấy? Đến nhầm chỗ rồi! Loại các người dựa vào cái gì mà đòi đến mua đất chứ?
Bạch Bào Nhân cùng Andre bước xuống xe taxi không biết suy nghĩ của những người phụ nữ trên chiếc xe sang trọng đó, sau khi hai người họ nhìn nhau thì cùng bước vào nhà đấu giá.
Lần đấu giá này, Andre và Bạch Bào Nhân đều tỏ ra vô cùng tự tin, lại có chút kiêng dè đối phương.hai. Suy nghĩ nghe có phần mâu thuẫn này này bắt nguồn từ chính sự tự tin vào chính bản thân hai người họ cũng như sự hiểu rõ về đối phương.
Ban đầu họ nghĩ sẽ phải trả một cái giá khác để lấy miếng đất từ tay Trương Thác nhưng hiện tại thứ mà Trương Thác cần lại chính là tiền.
“Ấy ấy” Trương Thác nhăn răng ra: “Anh nhìn thấy dáng vẻ ghen ty của bọn họ, anh liền cảm thấy vô cùng sảng khoái!”
Lâm Ngữ Lam tức giận trừng Trương Thác một cái, trong lòng lại cảm thấy vui vẻ.
Hội bán đấu giá lần này, gần như đều là hình thức phòng bao, mỗi vị khách đến tham gia hội đấu giá, đều sẽ có một phòng bao riêng, bọn họ sẽ ngồi trong phòng bao đó trả giá.
Thân là chủ nhân của buổi đấu giá lần này, đương nhiên Lâm Ngữ Lam cũng sẽ có một phòng bao như thế, khi cô và Trương Thác đi đến phòng bao của bọn họ, đột nhiên nghe thấy một trận tiếng cười lớn vang từ trong phòng bao bên cạnh.
“Ha ha hai! Các anh nói xem, một người phụ nữ tháo vát như Lâm Ngữ Lam, sao lại tìm một người chồng não tàn như thế, vốn dĩ tôi đã suy nghĩ xong rồi, lần này chỉ đi phá một chút, lấy chút lợi từ Lâm Thị, không được nữa thì chia ngụm canh trong hạng mục tiếp theo của bọn họ, không ngờ rằng, tên chồng não tàn của cô ta lại chủ động đồng ý cho chúng tôi hoàn lại đất!” Chủ nhân của tiếng cười to này, chính là tổng giám đốc Ngô người đầu tiên đến tìm Trương Thác hoàn lại đất.
“Ai nói không phải chứ, lão Ngô, lần này may mà có anh, nếu không những miếng đất lần này chúng tôi mua, có thể sẽ đập vào tay mình rồi”
“Cậu biết tên chồng não tàn kia của Lâm Ngữ Lam nói gì không? Cậu ta nói những miếng đất xây dựng này lập tức sẽ tăng giá! Ha ha, thật là cười chết tôi rồi, cậu ta tưởng rằng Lâm Thị là toàn năng, cho miếng đất nào tăng giá thì miếng đất đó sẽ có thể tăng sao?”
“Được rồi được rồi, các anh đều bớt nói lại vài câu đi, nếu như lần này không phải là tên não tàn đó, làm sao chúng ta dễ dàng bán lại đất cho Lâm Thị như thế chứ”
“Thì đó, theo tôi nói, tối nay chúng ta phải bày ra bữa tiệc rượu, mời tên não tàn đó hai ly, quay đầu không chừng tên não tàn này lại tặng một nửa Lâm Thị cho chúng ta đó”
“Có lý nha, ha ha ha”
Bên trong phòng bao, từng trận từng trận tiếng cười truyền ra, mặc dù phòng bao khóa chặt, Lâm Thanh Hàm không thấy được dáng vẻ của người bên trong, nhưng nghe được những lời này, cũng biết được những người bên trong đều là ai.
Nghe bọn họ mở miệng là một câu não tàn măng đến vui vẻ, sắc mặt Lâm Ngữ Lam thay đổi, vươn tay muốn đẩy cửa đi vào.
“Vợ” Trương Thác bắt lấy cổ tay của Lâm Ngữ Lam, hướng về phía Lâm Ngữ Lam lắc đầu.
“Chồng, anh đừng cản em, hôm nay em nhất định phải cùng bọn họ…” Cánh tay của Lâm Ngữ Lam dùng sức, muốn vung cái tay của Trương Thác đang nắm lấy cổ tay mình.
“Không sao vợ” Trương Thác khẽ cười, nháy mắt với Lâm Ngữ Lam: “Cứ để cho bọn họ vui vẻ trước đã, đợi chút nữa bọn họ sẽ hối hận, đi thôi, mau đi xem kịch hay nè, tối nay có hai đại gia mới nổi muốn đến”
Trương Thác kéo Lâm Ngữ Lam đi về phía phòng bao của mình.
Lâm Ngữ Lam nhìn dáng vẻ này của Trương Thác, trên mặt hiện lên vẻ không biết phải làm sao, mặc cho Trương Thác kéo mình đi vào bên trong, trong căn phòng bao sau lưng cô, lại truyền đến từng trận cười lớn, kèm theo những tiếng như não tàn.
Đất đai lần này Lâm Thị muốn bán, ngoại trừ Viện mồ côi cũ, còn lại gần như đều là vùng đất hoàng kim, có rất nhiều thương nhân đến, mắt thấy sắp đến chín giờ, rất nhiều người đều đang xoa tay hăm he.
Bên ngoài nhà đấu giá, hai chiếc xe taxi cùng lúc dừng ở trước cửa nhà đấu giá, cửa xe cũng gần như được mở ra cùng lúc, hai người đàn ông bước xuống xe, một người tóc vàng, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười nhã nhặn, còn một người, hơn ba mươi tuổi, ánh mắt sắc bén, hai người này, chính là Andre và Bạch Bào Nhân đã thay bộ quần áo thường.
Sau khi Andre và Bạch Bào Nhân xuống xe, hai người họ đều đưa mắt nhìn nhau, cả hai người đều có thể nhìn thấy được trong mắt nhau sự ganh đua tranh tài cao thấp.
Bên chiếc xe sang trọng, những người phụ nữ trẻ tuổi đang ngồi chăm chú trang điểm bên cạnh phụ lái, nhìn thấy hai người đang bước xuống xe taxi, trên gương mặt để lộ ra dáng vẻ khinh thường, chẳng thèm để mắt đến thứ gì.
Làm ơn, cuộc đấu giá lần này là bán đất đấy? Đến nhầm chỗ rồi! Loại các người dựa vào cái gì mà đòi đến mua đất chứ?
Bạch Bào Nhân cùng Andre bước xuống xe taxi không biết suy nghĩ của những người phụ nữ trên chiếc xe sang trọng đó, sau khi hai người họ nhìn nhau thì cùng bước vào nhà đấu giá.
Lần đấu giá này, Andre và Bạch Bào Nhân đều tỏ ra vô cùng tự tin, lại có chút kiêng dè đối phương.hai. Suy nghĩ nghe có phần mâu thuẫn này này bắt nguồn từ chính sự tự tin vào chính bản thân hai người họ cũng như sự hiểu rõ về đối phương.
Ban đầu họ nghĩ sẽ phải trả một cái giá khác để lấy miếng đất từ tay Trương Thác nhưng hiện tại thứ mà Trương Thác cần lại chính là tiền.