Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1511-1515
Chương 1511:
“Rắc rối? Rất lớn sao?” Đột nhiên Trương Thác nhớ ra, hôm qua Từ Uyên gọi điện thoại cho anh nhưng anh không nhấc máy. Sau đó anh gọi lại thì Từ Uyên vẫn không nghe máy.
“Không phải rất lớn, vẫn luôn sắp xếp người ở bên cạnh quan sát, nhưng mà chỉ là làm khó cho cô Từ Uyên là khách của bà chủ. Chúng tôi đang chờ mệnh lệnh của ngài.”
“Sắp xếp người dẫn tôi đến xem một chút” Lúc này Trương Thác đi đến cửa sân bay, bước đi ra ngoài.
“Vâng” Tiếp viên hàng không dừng bước trước cổng chính cửa sân bay, khom người với Trương Thác.
Trương Thác đi ra sân bay chưa được ba mươi giây đã có một chiếc Mercedes E – Class dừng trước mặt anh, Trương Thác mở cửa xe ngồi vào chỗ ngồi phía sau.
“Bây giờ Từ Uyên ở đâu?” Trương Thác vừa lên xe đã mở miệng hỏi.
“Tối hôm qua, cô Từ Uyên tham gia buổi tiệc bạn học tổ chức, vẫn chưa hề đi ra. Trong bữa tiệc có một người tên là Khâu Đức Huy bỏ thuốc cô Từ Uyên ba lần, nhưng mà đều bị ài xế lái xe nói chúng tôi sắp xếp người cản lại”
“Bỏ thuốc?” Trong mắt Trương Thác lóe lên vẻ lạnh lẽo: “Sau này gặp người làm tổn thương người nhà của tôi thì không cần quan tâm đối phương là ai, cứ giết là được”
“Vâng ạ” Tài xế khẽ gật đầu.
Tài xế dẫn Trương Thác đi đến Vịnh Long.
Nơi gọi là Vịnh Long là nơi giải trí cỡ lớn của thành phố Châu Xuyên.
Nơi này có đủ loại karaoke, tắm rửa, massage, cũng có người đặc biệt thuê để mở ra trung tâm giải trí.
Buổi họp lớp mà Từ Uyên tham gia chính là buổi tiệc tập thể, từ tối qua đến giờ.
“Thưa ngài, tổng cộng bên trong có hai mươi sáu sinh viên, trong đó có mười bảy nam, chín nữ. Cô Từ Uyên và bạn thân đang ở trong đó” Tài xế dừng xe trước một trung tâm giải trí cỡ lớn. “Nhân viên phục vụ bên trong đều là người của chúng ta, cô Từ Uyên tạm thời an toàn. Nhưng mà đối phương bỏ thuốc ba lần đều bị phá hỏng, hình như hơi tức giận”
“Cậu ta sẽ không có cơ hội này” Trương Thác bình tính mở cửa đi xuống xe, đi đến cửa trung tâm giải trí kia.
Trong một trung tâm giải trí có rất nhiều công trình giải trí, ví dụ như rạp chiếu phim gia đình, phòng bóng bàn, sân thượng để nướng đồ, phòng chơi vân vân.
Đối với nhiều sinh viên đại học mà nói, tổ chức bữa tiệc ở trung tâm giải trí đều là lựa chọn tốt. Mỗi người bỏ ra chút tiền, cũng không nhiều mà chơi rất vui. Hơn nữa trung tâm giải trí được rất nhiều người thích, bởi vì trong tình huống đó thì buổi tối mọi người đều sẽ ở lại trong trung tâm giải trí, bạn học nam nữ có tình cảm với nhau cũng có cơ hội tiếp xúc.
“Từ Uyên, khát nước không, uống chút thức uống đi” Một thanh niên cầm một ly nước chanh đi đến trước mặt Từ Uyên.
Thanh niên này chính là người đi theo Khâu Phong ngày hôm đó, gọi Khâu Phong là chú.
“Khâu Đức Huy, cậu có thấy phiền không hả?” Trương Mỹ ở cạnh Từ Uyên tỏ vẻ chán ghét nhìn thanh niên nọ: “Nhất định phải nói rõ với cậu mới được sao?”
Đôi mắt của Khâu Đức Huy liếc qua, trong lòng thâm mắng đồ đê tiện, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: “Tôi chỉ muốn đưa thức uống, không có ý gì khác. Từ Uyên, cậu nể mặt tôi đi, nhiều bạn học ở đây như thế”
Khâu Đức Huy nói xong chỉ về phía bên cạnh, có mấy bạn học nam nữ đều nhìn về phía bên này.
Khâu Đức Huy tiếp tục nói: “Cậu cũng từ chối tôi nhiều lần rồi, chỉ uống ly đồ uống này thôi cũng không đến nỗi nào, ít ra cũng cho tôi bậc thang đi xuống chứ”
Từ Uyên nhìn qua bên cạnh yên lặng khế gật đầu, đưa tay nhận lấy ly nước chanh mà Khâu Đức Huy đưa tới.
“Ôit”Trương Mỹ thở dài một hơi. “Uyên, cậu thật dễ mềm lòng, nếu là tớ thì tớ không thèm để ý cậu ta đâu!”
Chương 1512:
“Ha ha” Khâu Đức Huy cười lấy lòng một tiếng. “Cảm ơn nhé Từ Uyên”
Sau khi Từ Uyên nhận ly nước trái cây thì vô thức uống nó.
Khâu Đức Huy ở bên cạnh nhìn chằm chằm ly nước trái cây trong tay Từ Uyên, khóe miệng nở nụ cười sâu xa.
Ngay lúc ly trong tay Từ Uyên chạm vào môi cô, thì một bàn tay đột nhiên đưa qua năm lấy cổ tay Từ Uyên, ngăn không cho cô uống nước trái cây.
Từ Uyên và Trương Mỹ vô thức nhìn về phía chủ nhân của bàn tay này, lúc nhìn đến mặt đối phương thì hai người đều tỏ vẻ vui mừng, đồng thành kêu lên: “Anh rể?”
Lúc Tôn Lãm đứng ở bên cạnh Trương Mỹ nhìn thấy Trương Thác thì vô thức lui lại mấy bước, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.
Mà Khâu Đức Huy nhìn thấy cơ hội mình vất vả tìm được lại bị người ta phá hư thì thế thì vô cùng tức giận, một sự tức giận dâng lên trong lòng cậu ta. Cậu ta xông về phía Trương Thác: “Anh rể của Từ Uyên? Chồng của Lâm Ngữ Lam? Đây là buổi họp lớp của chúng tôi, ai cho anh đến đây?”
“Sao thế? Trung tâm giải trí này do tôi mở, tôi không thể đến sao?” Trương Thác hỏi lại một tiếng.
Ngày hôm qua lúc Từ Uyên đến trung tâm giải trí này thì Trương Thác đã mua lại nơi này, bên trong đều sắp xếp người của anh, chút tiền đó đối với Trương Thác mà nói không bằng cái rắm. Lúc mua nơi này thì tiền kiếm được vượt xa số tiền mua nơi này.
“Hừ!” Khâu Đức Huy cười nhạo một tiếng: “Một vài người sẽ dát vàng lên mặt mình đấy. Anh và tổng giám đốc Lâm của Nhất Lâm khác nhau xa đấy!”
“Thú vị đấy” Trương Thác cười cười: “Vợ tôi và tôi có khác nhau à?”
“Một người đi ở rể cũng dõng dạc quá nhỉ!” Khâu Đức Huy †ỏ vẻ khinh thường. “Tổng giám đốc Lâm biết anh ở ngoài nói đồ của cô ấy thành đồ của anh không? Một người ở rể mà thôi, không biết tự tin của anh từ đâu tới “Vợ tôi nghĩ thế nào về lời tôi nói tôi cũng không biết, nhưng tôi có thể tưởng tượng được nếu như vợ tôi biết người khác bỏ thuốc vào trong thức uống của em gái cô ấy thì cô ấy sẽ nổi trận lôi đình” Khóe miệng Trương Thác nở nụ cười lạnh.
“Bỏ thuốc!”
Từ Uyên và Trương Mỹ cùng giật mình.
“Anh rể, anh nói là…” Tay cầm ly nước chanh của Từ Uyên hơi run rẩy.
“Em đó, sau này để ý chút đi” Trương Thác xoay người lại vuốt tóc Từ Uyên.
Nước mắt của Từ Uyên vương trong hốc mắt, Khâu Đức Huy đưa cô nước trái cây bỏ thuốc, nếu như không phải anh rể cản lại thì cô đã uống mất rồi?
“Khâu Đức Huy, anh là tên súc sinh!” Trương Mỹ nâng cánh tay lên tát lên mặt Khâu Đức Huy lại bị Khâu Đức Huy nhẹ nhàng cản lại rồi đẩy ra.
“Tôi nói này!” Khâu Đức Huy nhìn chằm chăm Trương Thác. “Con mẹ nó anh là cái thá gì? Chuyện của tôi lúc này cần anh quản? Anh có biết tôi là ai không?”
“Ồ? Cậu là ai? Nói ra dọa tôi xem nào” Trương Thác nheo mắt lại, cùng lúc đó phất tay để người của mình dẫn theo Khâu Đức Huy và ba người Từ Uyên ra ngoài.
“Chú tôi là Khâu Phong!” Khâu Đức Huy tỏ vẻ thách thức.
“Bây giờ dự án mà vợ anh đầu tư có thể thành công hay không đều dựa vào lời nói của chú tôi. Anh chọc tôi không vui thì bây giờ tôi sẽ bảo chú tôi dừng lại, chờ đến khi dự án đầu tư của Nhất Lâm không thể thực hiện được thì người ở rể như anh sẽ nhận cái gì, anh tự mình suy nghĩ đi!”
Trương Thác nhếch miệng, lắc đầu nói ¡ còn tưởng là nhân vật lớn gì, lượn quanh một vòng cậu lại nói với tôi điều này?”
“Hừ, dù thế nào tôi cũng mạnh hơn kẻ vô dụng ở rể như anh. Nơi này là nơi chsung tôi tụ họp, anh cút ra ngoài cho tôi.
Anh muốn đi vào cũng được, anh hãy dẫn vợ anh vào theo!”
Khâu Đức Huy mắng to một tiếng.
Chương 1513:
“Ôi” Trương Thác thở dài một tiếng, lắc đầu quay đầu lại nhìn, những sinh viên kia đã rời khỏi trung tâm giải trí.
Trương Thác mở miệng nói với Tôn Lãm. “Tôn Lãm”
“Anh… Anh rể…” Tôn Lãm hoảng sợ mà nói.
Trương Thác nhìn thấy dáng vẻ kia của Tôn Lãm thì cũng hiểu rõ, có thể là lân trước chuyện xảy ra ở Triệu thị đã tạo nên bóng ma tâm lý với Tôn Lãm. Dù sao Tôn Lãm cũng chỉ là một nữ sinh bình thường, cho dù là một người đàn ông trưởng thành khi đột nhiên tiếp xúc với những chuyện kia thì tinh thần cũng có thể sụp đổ.
“Giúp tôi một việc, che mắt của Uyên và Trương Mỹ lại”
Trương Thác mỉm cười nói với Tôn Lãm, để lộ hai hàm răng trắng.
Che mắt?
Trong lòng Tôn Lãm lộp độp một cái, chợt nghĩ đến điều gì đó, cô run rẩy đi về phía trước, che mắt Từ Uyên và Trương Mỹ.
“Anh rể, sao lại che mắt em?” Từ Uyên tỏ vẻ không hiểu, cô vừa nói xong thì trước mắt đã bị tay nhỏ của Tôn Lãm che lại.
Ngay sau đó lại vang lên tiếng kêu thảm thiết.
“Ôi! Tay của tôi! Á!”
Tiếng kêu thảm thiết đau thấu tim gan, Từ Uyên và Trương Mỹ nghe tiếng kêu thảm thiết này lại không nhớ phải đẩy tay Tôn Lãm đang che trước mắt mình ra. Hai người không nhìn thấy gì cả, chỉ thấy hai tay Tôn Lãm đang cản trước mắt mình liên tục run rẩy.
Tiếng kêu thảm thiết cũng không ngừng lại mà là liên tục kéo dài.
“Chân! Chân của tôi! AI”
Một âm thanh thảm thiết như tan nát cõi lòng vang lên, âm thanh đó đến từ Khâu Đức Huy. Khi tiếng kêu thảm thiết của Khâu Đức Huy đạt đến giai đoạn mạnh nhất thì đột nhiên ngừng lại.
Chỉ nghe “Rầm” một tiếng, cả người Khâu Đức Huy nằm trên đất.
Hai người Từ Uyên và Trương Mỹ nhìn qua khe hở bàn tay của Tôn Lãm thì thấy đầu Khâu Đức Huy trên đất không nhúc nhích.
Tôn Lãm từ từ thả tay ngăn trước mặt Từ Uyên và Trương Mỹ.
Khi tay Tôn Lãm thả xuống, Từ Uyên và Trương Mỹ gần như phát ra tiếng nôn khan cùng lúc, nghiêng đầu đi.
Khâu Đức Huy nằm trên đất, tứ chỉ bị vặn như bánh chẻo.
Tôn Lãm nhìn thấy Khâu Đức Huy đang nằm trên mặt đất, thân thể cô bất giác khẽ run lên.
“Được rồi, loại việc này hai người các em không nên nhìn, nhưng mà với cô thì không tính là cái gì đúng không?” Trương Thác nhẹ giọng nói với Tôn Lãm.
Vừa nấy, Trương Thác cố ý yêu cầu Tôn Lãm che mắt Từ Uyên và Trương Mỹ, mà đặc biệt để cô ta nhìn thấy chuyện này xảy ra.
Chuyện lúc trước, vẫn luôn ảnh hưởng đến Tôn Lãm, lần này Trương Thác cố ý lại cho Tôn Lãm xem mấy chuyện này, chính là muốn đánh sâu vào tâm trí cô, cũng đặc biệt nói câu không tính là gì với cô, cũng như là khích lệ trong tiềm thức cô.
Quả thực, sau khi nghe câu nói sau của Trương Thác, thân mình không ngừng run rẩy của Tôn Lãm dần dần bình tĩnh lại.
“Thế nào, vết thương trên cánh tay đã khá hơn chưa?”
Trương Thác hỏi.
Tôn Lãm chầm chậm gật đầu: “Gần như khỏi hẳn rồi, chỉ để lại chút sẹo, nhưng cũng không coi là vấn đề gì”
Chương 1514:
“Vậy được rồi, đợi đến mùa hè, cô vẫn còn muốn mặc bikini khoe dáng sao” Trương Thác trêu chọc một tiếng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Lãm ửng hồng.
Trương Thác thấy thế, hiểu ý cười: “Được rồi, cô lớn tuổi hơn hai người họ, phải cho họ xem chút bản lĩnh, vậy tôi đi trước, sau này các em gặp phải chuyện gì, thông minh lên một chút, tôi không thể mỗi lần đều có mặt đúng lúc như vậy, nếu không phải là Uyên gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng không chú ý đến: Trương Thác cố ý nói như vậy.
“Được” Tôn Lãm vội vàng gật đầu thật mạnh: “Lần này vẫn là may mắn có Uyên gọi anh cùng đến chơi, sau đó mới biết anh có việc ra ngoài rồi.”
Trương Thác vẫy vẫy tay với Tôn Lãm, cúi người, nhấc bổng Khâu Đức Huy đã ngất xỉu trên mặt đất, bước ra khỏi sảnh tiệc.
Châu Xuyên, trung tâm nghiên cứu.
Lâm Ngữ Lam mặc một bộ quần áo chống hóa chất màu trắng bước ra khỏi phòng thí nghiệm, cởi mũ bảo hộ, lắc lắc mái tóc dài ngang vai, lau cái trán thấm ướt mồ hôi.
Hai người Khâu Phong và Mai Tâm Nguyệt đi theo phía sau Lâm Ngữ Lam bước ra ngoài.
“Giáo sư Khâu, tiến trình của ông có hơi chậm” Lâm Ngữ Lam đi tới một bàn trà ngồi xuống, mày liễu nhăn lại.
“Ha ha” Khâu Phong cũng cởi mũ bảo hộ ra, ngồi vào phía đối diện Lâm Ngữ Lam, tự mình rót một tách trà, uống một hớp, sau đó chậm rãi trả lời: “Giám đốc Lâm, đây không phải là tiến trình của tôi chậm, mà là do kinh phí không đủ, cô phải hiểu rằng, rất nhiều vật liệu tiên tiến giá cả cực kì đắt đỏ, chúng tôi lại cần không ngừng nghiên cứu, tiêu phí đương nhiên rất lớn.”
“Giáo sư Khâu, nếu như tôi nhớ không nhầm, kinh phí nghiên cứu trước đó đã là chín mươi tỷ đồng rồi” Lâm Ngữ Lam vươn ngón tay, gõ lên mặt bàn: “Tôi xem qua báo cáo ông gửi lên cấp trên, nói kinh phí nghiên cứu lần này không vượt quá sáu mươi tỷ đồng, bây giờ đã vượt xa kinh phí trong báo cáo ông nói trước đó.”
“À” Khâu Phong khẽ cười một tiếng: “Giám đốc Lâm, kế hoạch không thể theo kịp những thay đổi. Tôi nghĩ nó chỉ là một thí điểm hạng mục đơn giản, nhưng độ khó của nghiên cứu lớn hơn nhiều so với tôi nghĩ, chín mươi tỷ đồng căn bản vẫn không đủ.”
Lâm Ngữ Lam nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Khâu Phong, trong mắt lóe lên một tia chán ghét: “Giáo sư Khâu, vậy hiện tại ông cần bao nhiêu kinh phí nghiên cứu?”
Khâu Phong cười giơ một ngón tay: “Ba trăm tỷ đồng! Chỉ cần có ba trăm tỷ đồng, tôi bảo đảm dự án nghiên cứu này sẽ thành công.”
Ba trăm tỷ đồng!
Vẻ mặt Lâm Ngữ Lam tối sầm xuống, cô không thiết trăm tỷ đồng, nhưng không thể để người khác tùy ý đòi như vậy.
“Giáo sư Khâu, ba trăm tỷ đồng đối với Nhất Lâm tôi mà nói cũng không phải là số tiền nhỏ, hay là như này, tôi báo cáo lên trên xem có thể sắp xếp cho hai giáo sư nữa tới, chúng ta cùng nhau thương lượng được không?”
Sắc mặt Khâu Phong hơi thay đổi, trông rất không vui: “Hả? Giám đốc Lâm, ý của cô là, cô cảm thấy Khâu Phong tôi không làm được việc này?”
“Thật cũng không phải ý này”Lâm Ngữ Lam lắc đầu: “Chính là Nhất Lâm tôi thực sự không thể một lúc lấy ra nhiều tiền như vậy, chỉ có thể tính biện pháp khác”
Lâm Ngữ Lam nói ra câu báo cáo lên cấp trên, mục đích chính là uy hiếp Khâu Phong, nếu phía trên biết Khâu Phong muốn nhiều kinh phí nghiên cứu như vậy, nhất định sẽ không ngồi yên nhìn, nhưng làm như vậy, cũng không tốt với Lâm Ngữ Lam, ngộ nhỡ xảy ra việc không có ai đồng ý đến Nhất Lâm tham gia thí nghiệm hạng mục, tuy rằng không làm cho.
Khâu Phong thực hiện được ý đồ, nhưng người tổn thất lớn nhất vẫn là Nhất Lâm.
“Ha ha” Khâu Phong cười lạnh một tiếng: “Giám đốc Lâm, ý cô là tài chính vẫn phải chờ?”
“Đúng” Lâm Ngữ Lam thở dài: “Giáo sư Khâu, Nhất Lâm chúng tôi bây giờ cũng thiếu thốn tài chính, bây giờ tôi có thể cầm ra nhiều nhất là một trăm năm mươi tỷ đồng, không bằng giáo sư Khâu chịu khổ một chút, gọi thêm người đến, xem xem một trăm năm mươi tỷ có đủ không, nếu như vẫn không đủ, Nhất Lâm chúng tôi chỉ có thể từ bỏ cho hạng mục này”
Lâm Ngữ Lam nói lời này, đã biểu hiện rõ ràng ý tứ của mình.
Khâu Phong im lặng hơn một phút đồng hồ, lúc này mới ra tiếng: “Nếu Nhất Lâm thực sự có khó khăn, Khâu Phong tôi tự nhiên cũng không có ép buộc, nhưng mà giám đốc Lâm, nếu như tài chính không đủ, thời gian nghiên cứu lần này chắc phải kéo dài thêm một khoảng thời gian nữa”
Chương 1515:
“Chuyện này tôi hiểu” Lâm Ngữ Lam gật gật đầu, mình không cho người ta số tiền như mong đợi, người ta nhất định sẽ ngáng chân, Lâm Ngữ Lam đã sớm nghĩ tới rồi.
“Được, kinh phí nghiên cứu cứ quyết định như vậy đi”
Khâu Phong gật đầu: “Nhưng mà giám đốc Lâm, trong khoảng thời gian này có thể tôi phải rời đi, đứa cháu của tôi sắp tốt nghiệp đại học rồi, người trong nhà vẫn đang thúc giục kết hôn, cháu của tôi cũng đã có người thích, dù sao, là chú nó, tôi cũng không phải quay về hỗ trợ, ôi, nhưng chỉ tiếc, người cháu tôi thích lại không thích nó, đúng rồi, cô gái kia cũng ở Châu Xuyên, hình như có chút quan hệ với giám đốc Lâm, tên là Từ Uyên, không biết giám đốc Lâm có ấn tượng không?”
Lâm Ngữ Lam nhướng mày: “Em gái tôi “Ôi, hóa ra là em gái của giám đốc Lâm” Khâu Phong cố ý lộ ra một vẻ mặt ngạc nhiên: “Cô nói xem, chuyện này có phải là thật trùng hợp rồi, giám đốc Lâm, nếu đã có duyên như vậy, không bằng cô sắp xếp cho em gái cô và cháu tôi gặp mặt một lần?”
“Không cần đâu” Lâm Ngữ Lam không hề nghĩ ngợi liền từ chối: “Em gái tôi còn nhỏ, trong nhà cũng không cho phép nó yêu đương sớm như vậy.”
“Ha ha” Khâu Phong cười lớn một tiếng: “Giám đốc Lâm, con gái sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài thôi, sau khi cháu của tôi tốt nghiệp, liền đi theo làm việc bên cạnh tôi, chẳng lẽ giám đốc Lâm không vừa mắt cháu trai tôi sao? Nếu như cháu tôi biết giám đốc Lâm có thái độ như vậy, người chú như tôi cũng thật sự không biết an ủi nó thế nào, nhưng mà nghe người ta nói, du lịch thế giới là biện pháp tốt nhất để xóa đi bưồn phiền, đến lúc đấy, chỉ sợ người chú như tôi cũng phải đi theo”
Khuôn mặt Khâu Phong mang ý cười, lời nói trên miệng lại lộ vẻ uy hiếp, ý tứ rất rõ ràng, Lâm Ngữ Lam cô nếu không đồng ý, Khâu Phong tôi liền đi, khi nào trở về, tôi cũng không biết chính xác.
Vẻ chán ghét trong mắt Lâm Ngữ Lam càng đậm hơn, vừa định lên tiếng thì lại nghe thấy một giọng nói.
“Không cần, tôi nghĩ cháu của ông hiện tại chắc là không có tâm trạng nói chuyện yêu đương nam nữ đâu.”
Một loạt tiếng bước chân vang lên, Trương Thác đi đến từ ngoài cửa, xách trên tay Khâu Đức Huy tay chân đều xoắn vào nhau như bánh chẻo, bị Trương Thác coi giống như rác rưởi ném đến trước mặt Khâu Phong.
Khi nhìn thấy chân tay Khâu Đức Huy đều bị vặn xoắn như bánh chèo rồi được ném đến trước mặt mình, cả người Khâu Phong đều hoàn toàn choáng váng.
Lâm Ngữ Lam nhíu mày, cô đã từng trải qua trận chiến gia tộc, từng tận mắt chứng kiến có người chết trước mặt mình, một cảnh như này cũng không có gì khó tiếp nhận đối với cô.
“Đây là cháu của ông, đợi anh ta tỉnh lại, ông có thể hỏi anh ta có phải vẫn còn có tâm trạng đi nói chuyện yêu đương trai gái hay không” Trương Thác kéo một cái ghế, ngồi xuống, tựa lưng vào phía sau, nhấc chân bắt chéo, khinh bỉ mà nói.
“Ông xã, chuyện này… “Lâm Ngữ Lam trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ, cô không biết Trương Thác trở về từ lúc nào, cũng không biết vì sao đột nhiên lại dẫn cháu của Khâu Phong qua đây, còn là bộ dáng như này.
“Qem Mai Tâm Nguyệt ngồi ở ghế bên cạnh cúi thắt lưng, nôn ra một ngụm nước đắng.
Cả người Khâu Phong dần dần bắt đầu run rẩy, bàn tay tay ông ta chậm rãi nâng lên, rồi lại chậm rãi buông xuống, nhìn thấy người trước mắt, chân tay đều co quắp thành một hình dạng vặn vẹo, làm cho trong lòng ông ta tràn ngập một nỗi sợ hãi sâu sắc, đồng thời cực kì tức giận.
“Cậu đã làm cái gì!”Khâu Phong âm thanh khàn khàn, rồi dần dần trở lên lớn hơn: “Cậu đã làm cái gì?”
“Cháu ông bỏ thuốc mê cho Từ Uyên, cho nên tôi đánh gãy tay chân anh ta” Trương Thác khóe miệng cười một tiếng: “Thế nào, nhìn thế này cũng không tệ lắm đi?”
“Thuốc mê?” Lâm Ngữ Lam vừa nghe thấy lời này, lòng bàn tay đập vào tay nắm ghế, cả người lập tức đứng thẳng lên, hỏi Khâu Phong: “Khâu Phong, rốt cuộc bọn ông muốn làm gì?”
Ở trên phương diện lợi ích, Lâm Ngữ Lam vẫn có thể nói chuyện cùng Khâu Phong và Xà Mãng, nhưng bây giờ chuyện liên quan đến gia đình của cô, Lâm Ngữ Lam đương nhiên không thể cho Khâu Phong vẻ mặt thân thiện được.
Khâu Phong khóe miệng run rẩy: “Chỉ vì một chút thuốc mà cậu đã khiến cháu trai tôi thành cái dạng này?”
“Ừm” Trương Thác gãi gãi đầu: “Nếu ông không hài lòng, tôi sẽ đổi kiểu khác cho anh ta”
“Tôi sẽ kiện các người” Khâu Phong hất cánh tay, vung cốc nước trên bàn trà xuống đất, đập vỡ tan tành: “Tôi muốn kiện cậu, nhất định phải kiện cậu!”
“Được” Trương Thác gật gật đầu, búng tay.
Ngay khi nghe tiếng búng tay của Trương Thác, vài sĩ quan tuần tra từ bên ngoài đi tới, dẫn đầu là Đội trưởng Đội tuần tra Minh.
“Tên này chuốc thuốc cho em vợ tôi, nên xử lý thế nào?”Trương Thác chỉ vào Khâu Đức Huy trên mặt đất, hỏi Đội trưởng Đội tuần tra Minh.
“Rắc rối? Rất lớn sao?” Đột nhiên Trương Thác nhớ ra, hôm qua Từ Uyên gọi điện thoại cho anh nhưng anh không nhấc máy. Sau đó anh gọi lại thì Từ Uyên vẫn không nghe máy.
“Không phải rất lớn, vẫn luôn sắp xếp người ở bên cạnh quan sát, nhưng mà chỉ là làm khó cho cô Từ Uyên là khách của bà chủ. Chúng tôi đang chờ mệnh lệnh của ngài.”
“Sắp xếp người dẫn tôi đến xem một chút” Lúc này Trương Thác đi đến cửa sân bay, bước đi ra ngoài.
“Vâng” Tiếp viên hàng không dừng bước trước cổng chính cửa sân bay, khom người với Trương Thác.
Trương Thác đi ra sân bay chưa được ba mươi giây đã có một chiếc Mercedes E – Class dừng trước mặt anh, Trương Thác mở cửa xe ngồi vào chỗ ngồi phía sau.
“Bây giờ Từ Uyên ở đâu?” Trương Thác vừa lên xe đã mở miệng hỏi.
“Tối hôm qua, cô Từ Uyên tham gia buổi tiệc bạn học tổ chức, vẫn chưa hề đi ra. Trong bữa tiệc có một người tên là Khâu Đức Huy bỏ thuốc cô Từ Uyên ba lần, nhưng mà đều bị ài xế lái xe nói chúng tôi sắp xếp người cản lại”
“Bỏ thuốc?” Trong mắt Trương Thác lóe lên vẻ lạnh lẽo: “Sau này gặp người làm tổn thương người nhà của tôi thì không cần quan tâm đối phương là ai, cứ giết là được”
“Vâng ạ” Tài xế khẽ gật đầu.
Tài xế dẫn Trương Thác đi đến Vịnh Long.
Nơi gọi là Vịnh Long là nơi giải trí cỡ lớn của thành phố Châu Xuyên.
Nơi này có đủ loại karaoke, tắm rửa, massage, cũng có người đặc biệt thuê để mở ra trung tâm giải trí.
Buổi họp lớp mà Từ Uyên tham gia chính là buổi tiệc tập thể, từ tối qua đến giờ.
“Thưa ngài, tổng cộng bên trong có hai mươi sáu sinh viên, trong đó có mười bảy nam, chín nữ. Cô Từ Uyên và bạn thân đang ở trong đó” Tài xế dừng xe trước một trung tâm giải trí cỡ lớn. “Nhân viên phục vụ bên trong đều là người của chúng ta, cô Từ Uyên tạm thời an toàn. Nhưng mà đối phương bỏ thuốc ba lần đều bị phá hỏng, hình như hơi tức giận”
“Cậu ta sẽ không có cơ hội này” Trương Thác bình tính mở cửa đi xuống xe, đi đến cửa trung tâm giải trí kia.
Trong một trung tâm giải trí có rất nhiều công trình giải trí, ví dụ như rạp chiếu phim gia đình, phòng bóng bàn, sân thượng để nướng đồ, phòng chơi vân vân.
Đối với nhiều sinh viên đại học mà nói, tổ chức bữa tiệc ở trung tâm giải trí đều là lựa chọn tốt. Mỗi người bỏ ra chút tiền, cũng không nhiều mà chơi rất vui. Hơn nữa trung tâm giải trí được rất nhiều người thích, bởi vì trong tình huống đó thì buổi tối mọi người đều sẽ ở lại trong trung tâm giải trí, bạn học nam nữ có tình cảm với nhau cũng có cơ hội tiếp xúc.
“Từ Uyên, khát nước không, uống chút thức uống đi” Một thanh niên cầm một ly nước chanh đi đến trước mặt Từ Uyên.
Thanh niên này chính là người đi theo Khâu Phong ngày hôm đó, gọi Khâu Phong là chú.
“Khâu Đức Huy, cậu có thấy phiền không hả?” Trương Mỹ ở cạnh Từ Uyên tỏ vẻ chán ghét nhìn thanh niên nọ: “Nhất định phải nói rõ với cậu mới được sao?”
Đôi mắt của Khâu Đức Huy liếc qua, trong lòng thâm mắng đồ đê tiện, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: “Tôi chỉ muốn đưa thức uống, không có ý gì khác. Từ Uyên, cậu nể mặt tôi đi, nhiều bạn học ở đây như thế”
Khâu Đức Huy nói xong chỉ về phía bên cạnh, có mấy bạn học nam nữ đều nhìn về phía bên này.
Khâu Đức Huy tiếp tục nói: “Cậu cũng từ chối tôi nhiều lần rồi, chỉ uống ly đồ uống này thôi cũng không đến nỗi nào, ít ra cũng cho tôi bậc thang đi xuống chứ”
Từ Uyên nhìn qua bên cạnh yên lặng khế gật đầu, đưa tay nhận lấy ly nước chanh mà Khâu Đức Huy đưa tới.
“Ôit”Trương Mỹ thở dài một hơi. “Uyên, cậu thật dễ mềm lòng, nếu là tớ thì tớ không thèm để ý cậu ta đâu!”
Chương 1512:
“Ha ha” Khâu Đức Huy cười lấy lòng một tiếng. “Cảm ơn nhé Từ Uyên”
Sau khi Từ Uyên nhận ly nước trái cây thì vô thức uống nó.
Khâu Đức Huy ở bên cạnh nhìn chằm chằm ly nước trái cây trong tay Từ Uyên, khóe miệng nở nụ cười sâu xa.
Ngay lúc ly trong tay Từ Uyên chạm vào môi cô, thì một bàn tay đột nhiên đưa qua năm lấy cổ tay Từ Uyên, ngăn không cho cô uống nước trái cây.
Từ Uyên và Trương Mỹ vô thức nhìn về phía chủ nhân của bàn tay này, lúc nhìn đến mặt đối phương thì hai người đều tỏ vẻ vui mừng, đồng thành kêu lên: “Anh rể?”
Lúc Tôn Lãm đứng ở bên cạnh Trương Mỹ nhìn thấy Trương Thác thì vô thức lui lại mấy bước, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.
Mà Khâu Đức Huy nhìn thấy cơ hội mình vất vả tìm được lại bị người ta phá hư thì thế thì vô cùng tức giận, một sự tức giận dâng lên trong lòng cậu ta. Cậu ta xông về phía Trương Thác: “Anh rể của Từ Uyên? Chồng của Lâm Ngữ Lam? Đây là buổi họp lớp của chúng tôi, ai cho anh đến đây?”
“Sao thế? Trung tâm giải trí này do tôi mở, tôi không thể đến sao?” Trương Thác hỏi lại một tiếng.
Ngày hôm qua lúc Từ Uyên đến trung tâm giải trí này thì Trương Thác đã mua lại nơi này, bên trong đều sắp xếp người của anh, chút tiền đó đối với Trương Thác mà nói không bằng cái rắm. Lúc mua nơi này thì tiền kiếm được vượt xa số tiền mua nơi này.
“Hừ!” Khâu Đức Huy cười nhạo một tiếng: “Một vài người sẽ dát vàng lên mặt mình đấy. Anh và tổng giám đốc Lâm của Nhất Lâm khác nhau xa đấy!”
“Thú vị đấy” Trương Thác cười cười: “Vợ tôi và tôi có khác nhau à?”
“Một người đi ở rể cũng dõng dạc quá nhỉ!” Khâu Đức Huy †ỏ vẻ khinh thường. “Tổng giám đốc Lâm biết anh ở ngoài nói đồ của cô ấy thành đồ của anh không? Một người ở rể mà thôi, không biết tự tin của anh từ đâu tới “Vợ tôi nghĩ thế nào về lời tôi nói tôi cũng không biết, nhưng tôi có thể tưởng tượng được nếu như vợ tôi biết người khác bỏ thuốc vào trong thức uống của em gái cô ấy thì cô ấy sẽ nổi trận lôi đình” Khóe miệng Trương Thác nở nụ cười lạnh.
“Bỏ thuốc!”
Từ Uyên và Trương Mỹ cùng giật mình.
“Anh rể, anh nói là…” Tay cầm ly nước chanh của Từ Uyên hơi run rẩy.
“Em đó, sau này để ý chút đi” Trương Thác xoay người lại vuốt tóc Từ Uyên.
Nước mắt của Từ Uyên vương trong hốc mắt, Khâu Đức Huy đưa cô nước trái cây bỏ thuốc, nếu như không phải anh rể cản lại thì cô đã uống mất rồi?
“Khâu Đức Huy, anh là tên súc sinh!” Trương Mỹ nâng cánh tay lên tát lên mặt Khâu Đức Huy lại bị Khâu Đức Huy nhẹ nhàng cản lại rồi đẩy ra.
“Tôi nói này!” Khâu Đức Huy nhìn chằm chăm Trương Thác. “Con mẹ nó anh là cái thá gì? Chuyện của tôi lúc này cần anh quản? Anh có biết tôi là ai không?”
“Ồ? Cậu là ai? Nói ra dọa tôi xem nào” Trương Thác nheo mắt lại, cùng lúc đó phất tay để người của mình dẫn theo Khâu Đức Huy và ba người Từ Uyên ra ngoài.
“Chú tôi là Khâu Phong!” Khâu Đức Huy tỏ vẻ thách thức.
“Bây giờ dự án mà vợ anh đầu tư có thể thành công hay không đều dựa vào lời nói của chú tôi. Anh chọc tôi không vui thì bây giờ tôi sẽ bảo chú tôi dừng lại, chờ đến khi dự án đầu tư của Nhất Lâm không thể thực hiện được thì người ở rể như anh sẽ nhận cái gì, anh tự mình suy nghĩ đi!”
Trương Thác nhếch miệng, lắc đầu nói ¡ còn tưởng là nhân vật lớn gì, lượn quanh một vòng cậu lại nói với tôi điều này?”
“Hừ, dù thế nào tôi cũng mạnh hơn kẻ vô dụng ở rể như anh. Nơi này là nơi chsung tôi tụ họp, anh cút ra ngoài cho tôi.
Anh muốn đi vào cũng được, anh hãy dẫn vợ anh vào theo!”
Khâu Đức Huy mắng to một tiếng.
Chương 1513:
“Ôi” Trương Thác thở dài một tiếng, lắc đầu quay đầu lại nhìn, những sinh viên kia đã rời khỏi trung tâm giải trí.
Trương Thác mở miệng nói với Tôn Lãm. “Tôn Lãm”
“Anh… Anh rể…” Tôn Lãm hoảng sợ mà nói.
Trương Thác nhìn thấy dáng vẻ kia của Tôn Lãm thì cũng hiểu rõ, có thể là lân trước chuyện xảy ra ở Triệu thị đã tạo nên bóng ma tâm lý với Tôn Lãm. Dù sao Tôn Lãm cũng chỉ là một nữ sinh bình thường, cho dù là một người đàn ông trưởng thành khi đột nhiên tiếp xúc với những chuyện kia thì tinh thần cũng có thể sụp đổ.
“Giúp tôi một việc, che mắt của Uyên và Trương Mỹ lại”
Trương Thác mỉm cười nói với Tôn Lãm, để lộ hai hàm răng trắng.
Che mắt?
Trong lòng Tôn Lãm lộp độp một cái, chợt nghĩ đến điều gì đó, cô run rẩy đi về phía trước, che mắt Từ Uyên và Trương Mỹ.
“Anh rể, sao lại che mắt em?” Từ Uyên tỏ vẻ không hiểu, cô vừa nói xong thì trước mắt đã bị tay nhỏ của Tôn Lãm che lại.
Ngay sau đó lại vang lên tiếng kêu thảm thiết.
“Ôi! Tay của tôi! Á!”
Tiếng kêu thảm thiết đau thấu tim gan, Từ Uyên và Trương Mỹ nghe tiếng kêu thảm thiết này lại không nhớ phải đẩy tay Tôn Lãm đang che trước mắt mình ra. Hai người không nhìn thấy gì cả, chỉ thấy hai tay Tôn Lãm đang cản trước mắt mình liên tục run rẩy.
Tiếng kêu thảm thiết cũng không ngừng lại mà là liên tục kéo dài.
“Chân! Chân của tôi! AI”
Một âm thanh thảm thiết như tan nát cõi lòng vang lên, âm thanh đó đến từ Khâu Đức Huy. Khi tiếng kêu thảm thiết của Khâu Đức Huy đạt đến giai đoạn mạnh nhất thì đột nhiên ngừng lại.
Chỉ nghe “Rầm” một tiếng, cả người Khâu Đức Huy nằm trên đất.
Hai người Từ Uyên và Trương Mỹ nhìn qua khe hở bàn tay của Tôn Lãm thì thấy đầu Khâu Đức Huy trên đất không nhúc nhích.
Tôn Lãm từ từ thả tay ngăn trước mặt Từ Uyên và Trương Mỹ.
Khi tay Tôn Lãm thả xuống, Từ Uyên và Trương Mỹ gần như phát ra tiếng nôn khan cùng lúc, nghiêng đầu đi.
Khâu Đức Huy nằm trên đất, tứ chỉ bị vặn như bánh chẻo.
Tôn Lãm nhìn thấy Khâu Đức Huy đang nằm trên mặt đất, thân thể cô bất giác khẽ run lên.
“Được rồi, loại việc này hai người các em không nên nhìn, nhưng mà với cô thì không tính là cái gì đúng không?” Trương Thác nhẹ giọng nói với Tôn Lãm.
Vừa nấy, Trương Thác cố ý yêu cầu Tôn Lãm che mắt Từ Uyên và Trương Mỹ, mà đặc biệt để cô ta nhìn thấy chuyện này xảy ra.
Chuyện lúc trước, vẫn luôn ảnh hưởng đến Tôn Lãm, lần này Trương Thác cố ý lại cho Tôn Lãm xem mấy chuyện này, chính là muốn đánh sâu vào tâm trí cô, cũng đặc biệt nói câu không tính là gì với cô, cũng như là khích lệ trong tiềm thức cô.
Quả thực, sau khi nghe câu nói sau của Trương Thác, thân mình không ngừng run rẩy của Tôn Lãm dần dần bình tĩnh lại.
“Thế nào, vết thương trên cánh tay đã khá hơn chưa?”
Trương Thác hỏi.
Tôn Lãm chầm chậm gật đầu: “Gần như khỏi hẳn rồi, chỉ để lại chút sẹo, nhưng cũng không coi là vấn đề gì”
Chương 1514:
“Vậy được rồi, đợi đến mùa hè, cô vẫn còn muốn mặc bikini khoe dáng sao” Trương Thác trêu chọc một tiếng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Lãm ửng hồng.
Trương Thác thấy thế, hiểu ý cười: “Được rồi, cô lớn tuổi hơn hai người họ, phải cho họ xem chút bản lĩnh, vậy tôi đi trước, sau này các em gặp phải chuyện gì, thông minh lên một chút, tôi không thể mỗi lần đều có mặt đúng lúc như vậy, nếu không phải là Uyên gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng không chú ý đến: Trương Thác cố ý nói như vậy.
“Được” Tôn Lãm vội vàng gật đầu thật mạnh: “Lần này vẫn là may mắn có Uyên gọi anh cùng đến chơi, sau đó mới biết anh có việc ra ngoài rồi.”
Trương Thác vẫy vẫy tay với Tôn Lãm, cúi người, nhấc bổng Khâu Đức Huy đã ngất xỉu trên mặt đất, bước ra khỏi sảnh tiệc.
Châu Xuyên, trung tâm nghiên cứu.
Lâm Ngữ Lam mặc một bộ quần áo chống hóa chất màu trắng bước ra khỏi phòng thí nghiệm, cởi mũ bảo hộ, lắc lắc mái tóc dài ngang vai, lau cái trán thấm ướt mồ hôi.
Hai người Khâu Phong và Mai Tâm Nguyệt đi theo phía sau Lâm Ngữ Lam bước ra ngoài.
“Giáo sư Khâu, tiến trình của ông có hơi chậm” Lâm Ngữ Lam đi tới một bàn trà ngồi xuống, mày liễu nhăn lại.
“Ha ha” Khâu Phong cũng cởi mũ bảo hộ ra, ngồi vào phía đối diện Lâm Ngữ Lam, tự mình rót một tách trà, uống một hớp, sau đó chậm rãi trả lời: “Giám đốc Lâm, đây không phải là tiến trình của tôi chậm, mà là do kinh phí không đủ, cô phải hiểu rằng, rất nhiều vật liệu tiên tiến giá cả cực kì đắt đỏ, chúng tôi lại cần không ngừng nghiên cứu, tiêu phí đương nhiên rất lớn.”
“Giáo sư Khâu, nếu như tôi nhớ không nhầm, kinh phí nghiên cứu trước đó đã là chín mươi tỷ đồng rồi” Lâm Ngữ Lam vươn ngón tay, gõ lên mặt bàn: “Tôi xem qua báo cáo ông gửi lên cấp trên, nói kinh phí nghiên cứu lần này không vượt quá sáu mươi tỷ đồng, bây giờ đã vượt xa kinh phí trong báo cáo ông nói trước đó.”
“À” Khâu Phong khẽ cười một tiếng: “Giám đốc Lâm, kế hoạch không thể theo kịp những thay đổi. Tôi nghĩ nó chỉ là một thí điểm hạng mục đơn giản, nhưng độ khó của nghiên cứu lớn hơn nhiều so với tôi nghĩ, chín mươi tỷ đồng căn bản vẫn không đủ.”
Lâm Ngữ Lam nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Khâu Phong, trong mắt lóe lên một tia chán ghét: “Giáo sư Khâu, vậy hiện tại ông cần bao nhiêu kinh phí nghiên cứu?”
Khâu Phong cười giơ một ngón tay: “Ba trăm tỷ đồng! Chỉ cần có ba trăm tỷ đồng, tôi bảo đảm dự án nghiên cứu này sẽ thành công.”
Ba trăm tỷ đồng!
Vẻ mặt Lâm Ngữ Lam tối sầm xuống, cô không thiết trăm tỷ đồng, nhưng không thể để người khác tùy ý đòi như vậy.
“Giáo sư Khâu, ba trăm tỷ đồng đối với Nhất Lâm tôi mà nói cũng không phải là số tiền nhỏ, hay là như này, tôi báo cáo lên trên xem có thể sắp xếp cho hai giáo sư nữa tới, chúng ta cùng nhau thương lượng được không?”
Sắc mặt Khâu Phong hơi thay đổi, trông rất không vui: “Hả? Giám đốc Lâm, ý của cô là, cô cảm thấy Khâu Phong tôi không làm được việc này?”
“Thật cũng không phải ý này”Lâm Ngữ Lam lắc đầu: “Chính là Nhất Lâm tôi thực sự không thể một lúc lấy ra nhiều tiền như vậy, chỉ có thể tính biện pháp khác”
Lâm Ngữ Lam nói ra câu báo cáo lên cấp trên, mục đích chính là uy hiếp Khâu Phong, nếu phía trên biết Khâu Phong muốn nhiều kinh phí nghiên cứu như vậy, nhất định sẽ không ngồi yên nhìn, nhưng làm như vậy, cũng không tốt với Lâm Ngữ Lam, ngộ nhỡ xảy ra việc không có ai đồng ý đến Nhất Lâm tham gia thí nghiệm hạng mục, tuy rằng không làm cho.
Khâu Phong thực hiện được ý đồ, nhưng người tổn thất lớn nhất vẫn là Nhất Lâm.
“Ha ha” Khâu Phong cười lạnh một tiếng: “Giám đốc Lâm, ý cô là tài chính vẫn phải chờ?”
“Đúng” Lâm Ngữ Lam thở dài: “Giáo sư Khâu, Nhất Lâm chúng tôi bây giờ cũng thiếu thốn tài chính, bây giờ tôi có thể cầm ra nhiều nhất là một trăm năm mươi tỷ đồng, không bằng giáo sư Khâu chịu khổ một chút, gọi thêm người đến, xem xem một trăm năm mươi tỷ có đủ không, nếu như vẫn không đủ, Nhất Lâm chúng tôi chỉ có thể từ bỏ cho hạng mục này”
Lâm Ngữ Lam nói lời này, đã biểu hiện rõ ràng ý tứ của mình.
Khâu Phong im lặng hơn một phút đồng hồ, lúc này mới ra tiếng: “Nếu Nhất Lâm thực sự có khó khăn, Khâu Phong tôi tự nhiên cũng không có ép buộc, nhưng mà giám đốc Lâm, nếu như tài chính không đủ, thời gian nghiên cứu lần này chắc phải kéo dài thêm một khoảng thời gian nữa”
Chương 1515:
“Chuyện này tôi hiểu” Lâm Ngữ Lam gật gật đầu, mình không cho người ta số tiền như mong đợi, người ta nhất định sẽ ngáng chân, Lâm Ngữ Lam đã sớm nghĩ tới rồi.
“Được, kinh phí nghiên cứu cứ quyết định như vậy đi”
Khâu Phong gật đầu: “Nhưng mà giám đốc Lâm, trong khoảng thời gian này có thể tôi phải rời đi, đứa cháu của tôi sắp tốt nghiệp đại học rồi, người trong nhà vẫn đang thúc giục kết hôn, cháu của tôi cũng đã có người thích, dù sao, là chú nó, tôi cũng không phải quay về hỗ trợ, ôi, nhưng chỉ tiếc, người cháu tôi thích lại không thích nó, đúng rồi, cô gái kia cũng ở Châu Xuyên, hình như có chút quan hệ với giám đốc Lâm, tên là Từ Uyên, không biết giám đốc Lâm có ấn tượng không?”
Lâm Ngữ Lam nhướng mày: “Em gái tôi “Ôi, hóa ra là em gái của giám đốc Lâm” Khâu Phong cố ý lộ ra một vẻ mặt ngạc nhiên: “Cô nói xem, chuyện này có phải là thật trùng hợp rồi, giám đốc Lâm, nếu đã có duyên như vậy, không bằng cô sắp xếp cho em gái cô và cháu tôi gặp mặt một lần?”
“Không cần đâu” Lâm Ngữ Lam không hề nghĩ ngợi liền từ chối: “Em gái tôi còn nhỏ, trong nhà cũng không cho phép nó yêu đương sớm như vậy.”
“Ha ha” Khâu Phong cười lớn một tiếng: “Giám đốc Lâm, con gái sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài thôi, sau khi cháu của tôi tốt nghiệp, liền đi theo làm việc bên cạnh tôi, chẳng lẽ giám đốc Lâm không vừa mắt cháu trai tôi sao? Nếu như cháu tôi biết giám đốc Lâm có thái độ như vậy, người chú như tôi cũng thật sự không biết an ủi nó thế nào, nhưng mà nghe người ta nói, du lịch thế giới là biện pháp tốt nhất để xóa đi bưồn phiền, đến lúc đấy, chỉ sợ người chú như tôi cũng phải đi theo”
Khuôn mặt Khâu Phong mang ý cười, lời nói trên miệng lại lộ vẻ uy hiếp, ý tứ rất rõ ràng, Lâm Ngữ Lam cô nếu không đồng ý, Khâu Phong tôi liền đi, khi nào trở về, tôi cũng không biết chính xác.
Vẻ chán ghét trong mắt Lâm Ngữ Lam càng đậm hơn, vừa định lên tiếng thì lại nghe thấy một giọng nói.
“Không cần, tôi nghĩ cháu của ông hiện tại chắc là không có tâm trạng nói chuyện yêu đương nam nữ đâu.”
Một loạt tiếng bước chân vang lên, Trương Thác đi đến từ ngoài cửa, xách trên tay Khâu Đức Huy tay chân đều xoắn vào nhau như bánh chẻo, bị Trương Thác coi giống như rác rưởi ném đến trước mặt Khâu Phong.
Khi nhìn thấy chân tay Khâu Đức Huy đều bị vặn xoắn như bánh chèo rồi được ném đến trước mặt mình, cả người Khâu Phong đều hoàn toàn choáng váng.
Lâm Ngữ Lam nhíu mày, cô đã từng trải qua trận chiến gia tộc, từng tận mắt chứng kiến có người chết trước mặt mình, một cảnh như này cũng không có gì khó tiếp nhận đối với cô.
“Đây là cháu của ông, đợi anh ta tỉnh lại, ông có thể hỏi anh ta có phải vẫn còn có tâm trạng đi nói chuyện yêu đương trai gái hay không” Trương Thác kéo một cái ghế, ngồi xuống, tựa lưng vào phía sau, nhấc chân bắt chéo, khinh bỉ mà nói.
“Ông xã, chuyện này… “Lâm Ngữ Lam trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ, cô không biết Trương Thác trở về từ lúc nào, cũng không biết vì sao đột nhiên lại dẫn cháu của Khâu Phong qua đây, còn là bộ dáng như này.
“Qem Mai Tâm Nguyệt ngồi ở ghế bên cạnh cúi thắt lưng, nôn ra một ngụm nước đắng.
Cả người Khâu Phong dần dần bắt đầu run rẩy, bàn tay tay ông ta chậm rãi nâng lên, rồi lại chậm rãi buông xuống, nhìn thấy người trước mắt, chân tay đều co quắp thành một hình dạng vặn vẹo, làm cho trong lòng ông ta tràn ngập một nỗi sợ hãi sâu sắc, đồng thời cực kì tức giận.
“Cậu đã làm cái gì!”Khâu Phong âm thanh khàn khàn, rồi dần dần trở lên lớn hơn: “Cậu đã làm cái gì?”
“Cháu ông bỏ thuốc mê cho Từ Uyên, cho nên tôi đánh gãy tay chân anh ta” Trương Thác khóe miệng cười một tiếng: “Thế nào, nhìn thế này cũng không tệ lắm đi?”
“Thuốc mê?” Lâm Ngữ Lam vừa nghe thấy lời này, lòng bàn tay đập vào tay nắm ghế, cả người lập tức đứng thẳng lên, hỏi Khâu Phong: “Khâu Phong, rốt cuộc bọn ông muốn làm gì?”
Ở trên phương diện lợi ích, Lâm Ngữ Lam vẫn có thể nói chuyện cùng Khâu Phong và Xà Mãng, nhưng bây giờ chuyện liên quan đến gia đình của cô, Lâm Ngữ Lam đương nhiên không thể cho Khâu Phong vẻ mặt thân thiện được.
Khâu Phong khóe miệng run rẩy: “Chỉ vì một chút thuốc mà cậu đã khiến cháu trai tôi thành cái dạng này?”
“Ừm” Trương Thác gãi gãi đầu: “Nếu ông không hài lòng, tôi sẽ đổi kiểu khác cho anh ta”
“Tôi sẽ kiện các người” Khâu Phong hất cánh tay, vung cốc nước trên bàn trà xuống đất, đập vỡ tan tành: “Tôi muốn kiện cậu, nhất định phải kiện cậu!”
“Được” Trương Thác gật gật đầu, búng tay.
Ngay khi nghe tiếng búng tay của Trương Thác, vài sĩ quan tuần tra từ bên ngoài đi tới, dẫn đầu là Đội trưởng Đội tuần tra Minh.
“Tên này chuốc thuốc cho em vợ tôi, nên xử lý thế nào?”Trương Thác chỉ vào Khâu Đức Huy trên mặt đất, hỏi Đội trưởng Đội tuần tra Minh.