Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1420
Chương 1420:
Trải qua chuyện tiêu tiền ở miếu Hoàng Các, mấy phong cảnh phía sau không tốn tiền, cũng tính là chỉ đi chơi, có điều hành trình rất vội vàng.
Lâm Ngữ Lam chú ý, mỗi một phong cảnh thì hướng dẫn viên đều lấy ngân phiếu định mức của Nhất Lâm, cũng chính là nói, tất cả vé vào cửa của khách du lịch đều do Nhất Lâm phụ trách, nhưng chỉ có hai người Trương Thác và Lâm Ngữ Lam ở trên xe là xuất phát do công ty du lịch của Nhất Lâm, những khách du lịch khác đều đến từ công ty du lịch khác, đây là dùng Nhất Lâm để kiếm tiền cho công ty du lịch khác.
Sự tức giận từ khi bắt đầu của Lâm Ngữ Lam dần trở nên chết lặng, cô cứ nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra như thế, chụp lại tất cả.
Đến buổi tối, tuyến xe đã ra khỏi Châu Xuyên thì dừng lại ở thành phố Ninh Trung, buổi tối cũng qua đêm ở đây.
Hướng dẫn viên sắp xếp địa điểm qua đêm cho mọi người, là trong một trang trại ở điểm sa mạc lớn Hoàng Hà thành phố Ninh Trung.
Trang trại này là nơi dừng chân khá tiện, môi trường xung quanh cũng coi như là hoàn hảo, đồ ăn ở đây cũng đều do dân bản xứ tự mình trồng trọt chăn nuổi, màu xanh thuần thiên nhiên, lần trước công ty du lịch Tắc Giang ký hợp đồng nghỉ dưỡng với trang trại này cũng do Lâm Ngữ Lam tự mình phê chuẩn, nhưng Lâm Ngữ Lam lại là lần đầu tiên đến.
Trước đây, điểm nghỉ dưỡng du lịch này đều khiến người ta có ấn tượng xấu, nhưng bây giờ, trong thời đại phát triển nhanh chóng của tin tức trên mạng, rất nhiều người đã hiểu được điều mọi người cần là phục vụ tốt hơn, muốn xâu xé khách hàng gì gì đó, đối với kiểu nghỉ dưỡng này của bọn họ mà nói gần như là rất khó.
Nói là trang trại nhưng thiết kế trong phòng cũng không khác gì với khách sạn bình thường, ngược lại vì phòng khá nhỏ mà còn cảm thấy càng sạch hơn, đồ ăn cũng rất ngon, đối với điều này, Lâm Ngữ Lam và Trương Thác đều đánh giá không tệ.
Trang trại này gần như là một nhà hai khách du lịch, chủ nhân của trang trại sẽ phụ trách đồ dùng sinh hoạt của hai người.
Chủ nhân trang trại mà hai người Trương Thác đang ở là một đôi vợ chồng hơn sáu mươi tuổi, con cái đã lập gia đình, hai người bọn họ thì ở lại đây, cũng không mong kiếm được tiền, không có chuyện gì thì trồng rau, nuôi gà, có người đến thì chiêu đãi một chút, cuộc sống cũng rất ổn.
Hai người Trương Thác ăn cơm xong thì đã chín rưỡi tối.
“Ông ơi, gần đây buôn bán thế nào ạ?” Lâm Ngữ Lam trông như rảnh rỗi nói chuyện, bước đến bên ông lão hỏi.
Ông lão rót cho hai người cốc trà nóng, thở dài lắc đầu: “Ầy, mấy tháng trước còn nhiều người, mấy tháng gần đây càng lúc càng ít”
Lâm Ngữ Lam nhẹ thổi cốc trà nói: “Là vì mùa vụ sao?
Mọi người đến đây chơi vào mùa hè khá nhiều, mùa đông có rất nhiều chỗ không mở”
“Không phải, mùa đông mấy năm trước, người ở chỗ này cũng không ít” Ông lão nhìn ngoài cửa sổ, giống như đang sợ cái gì, xác định không có ai ngoài cửa sỏ rồi mới nhỏ giọng nói với Lâm Ngữ Lam: “Cô gái, các cháu nghe ông một câu, chỗ trời đất đen tối này đừng chạy ra ngoài, bên ngoài có đốt lửa trại gì gì đó cũng tuyệt đối đừng tham gia”
“Tại sao ạ?” Lâm Ngữ Lam không hiểu, cô chú ý đến vẻ mặt của ông lão, lúc nhắc đến chuyện này, rõ ràng ông lão rất kiêng ky, giống như đang sợ cái gì đó.
“Cô nhóc, chau đừng hỏi nữa” Ông lão lắc đầu, cũng không muốn nói nhiều: “Ngược lại là ở đây càng lúc càng không thể ở được, sau này mấy cháu cũng đừng đến đây nữa.
Mấy tháng qua, không ít bạn cùng nghề đều dọn đi rồi, cũng chỉ có lão già đây không chạy nổi mới ở đây dưỡng lão”
Ông lão nói xong như sợ Lâm Ngữ Lam lại hỏi cái gì nữa, vội vàng bước đến sân sau giúp bạn già củ mình rửa chén.
Vẻ mặt Lâm Ngữ Lam nghi ngờ nhìn Trương Thác bên cạnh một cái.
Trương Thác cúi đầu nhìn dưới đất như đang suy nghĩ cái gì.
Đêm cũng dần trôi, hai ông bà đều đã ngủ.
Trong căn phòng ngủ mà ông lão chuẩn bị cho hai người, Lâm Ngữ Lam đang ngồi trước bàn sách, không ngừng lật điện thoại, đồng thời lấy bút ghi cái gì đó bên cạnh.
“Chồng à, vừa nấy em bảo thư ký Lý thu thập báo cáo tài chính hôm nay của công ty du lịch Tắc Giang, tiền chỉ tiêu cho đồ ăn tự phục vụ mà bọn họ đưa ra là bảy trăm sáu mươi tư nhân dân tệ, tính cả chỉ tiêu cho đồ uống tổng cộng là một nghìn lẻ ba mươi ba nhân dân tệ, tài vụ của công ty du lịch Tắc Giang này hoàn toàn là giả.” Lâm Ngữ Lam nhìn tin tức mình ghi lại, nhíu đôi mày lá liễu: “Người liên quan trong này có lẽ cũng không ít, anh bảo em phải làm thế nào đây?”
Trương Thác bước đến, hai tay đặt lên bờ vai ngọc của Lâm Ngữ Lam, nhẹ nhàng xoa bóp.
Trải qua chuyện tiêu tiền ở miếu Hoàng Các, mấy phong cảnh phía sau không tốn tiền, cũng tính là chỉ đi chơi, có điều hành trình rất vội vàng.
Lâm Ngữ Lam chú ý, mỗi một phong cảnh thì hướng dẫn viên đều lấy ngân phiếu định mức của Nhất Lâm, cũng chính là nói, tất cả vé vào cửa của khách du lịch đều do Nhất Lâm phụ trách, nhưng chỉ có hai người Trương Thác và Lâm Ngữ Lam ở trên xe là xuất phát do công ty du lịch của Nhất Lâm, những khách du lịch khác đều đến từ công ty du lịch khác, đây là dùng Nhất Lâm để kiếm tiền cho công ty du lịch khác.
Sự tức giận từ khi bắt đầu của Lâm Ngữ Lam dần trở nên chết lặng, cô cứ nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra như thế, chụp lại tất cả.
Đến buổi tối, tuyến xe đã ra khỏi Châu Xuyên thì dừng lại ở thành phố Ninh Trung, buổi tối cũng qua đêm ở đây.
Hướng dẫn viên sắp xếp địa điểm qua đêm cho mọi người, là trong một trang trại ở điểm sa mạc lớn Hoàng Hà thành phố Ninh Trung.
Trang trại này là nơi dừng chân khá tiện, môi trường xung quanh cũng coi như là hoàn hảo, đồ ăn ở đây cũng đều do dân bản xứ tự mình trồng trọt chăn nuổi, màu xanh thuần thiên nhiên, lần trước công ty du lịch Tắc Giang ký hợp đồng nghỉ dưỡng với trang trại này cũng do Lâm Ngữ Lam tự mình phê chuẩn, nhưng Lâm Ngữ Lam lại là lần đầu tiên đến.
Trước đây, điểm nghỉ dưỡng du lịch này đều khiến người ta có ấn tượng xấu, nhưng bây giờ, trong thời đại phát triển nhanh chóng của tin tức trên mạng, rất nhiều người đã hiểu được điều mọi người cần là phục vụ tốt hơn, muốn xâu xé khách hàng gì gì đó, đối với kiểu nghỉ dưỡng này của bọn họ mà nói gần như là rất khó.
Nói là trang trại nhưng thiết kế trong phòng cũng không khác gì với khách sạn bình thường, ngược lại vì phòng khá nhỏ mà còn cảm thấy càng sạch hơn, đồ ăn cũng rất ngon, đối với điều này, Lâm Ngữ Lam và Trương Thác đều đánh giá không tệ.
Trang trại này gần như là một nhà hai khách du lịch, chủ nhân của trang trại sẽ phụ trách đồ dùng sinh hoạt của hai người.
Chủ nhân trang trại mà hai người Trương Thác đang ở là một đôi vợ chồng hơn sáu mươi tuổi, con cái đã lập gia đình, hai người bọn họ thì ở lại đây, cũng không mong kiếm được tiền, không có chuyện gì thì trồng rau, nuôi gà, có người đến thì chiêu đãi một chút, cuộc sống cũng rất ổn.
Hai người Trương Thác ăn cơm xong thì đã chín rưỡi tối.
“Ông ơi, gần đây buôn bán thế nào ạ?” Lâm Ngữ Lam trông như rảnh rỗi nói chuyện, bước đến bên ông lão hỏi.
Ông lão rót cho hai người cốc trà nóng, thở dài lắc đầu: “Ầy, mấy tháng trước còn nhiều người, mấy tháng gần đây càng lúc càng ít”
Lâm Ngữ Lam nhẹ thổi cốc trà nói: “Là vì mùa vụ sao?
Mọi người đến đây chơi vào mùa hè khá nhiều, mùa đông có rất nhiều chỗ không mở”
“Không phải, mùa đông mấy năm trước, người ở chỗ này cũng không ít” Ông lão nhìn ngoài cửa sổ, giống như đang sợ cái gì, xác định không có ai ngoài cửa sỏ rồi mới nhỏ giọng nói với Lâm Ngữ Lam: “Cô gái, các cháu nghe ông một câu, chỗ trời đất đen tối này đừng chạy ra ngoài, bên ngoài có đốt lửa trại gì gì đó cũng tuyệt đối đừng tham gia”
“Tại sao ạ?” Lâm Ngữ Lam không hiểu, cô chú ý đến vẻ mặt của ông lão, lúc nhắc đến chuyện này, rõ ràng ông lão rất kiêng ky, giống như đang sợ cái gì đó.
“Cô nhóc, chau đừng hỏi nữa” Ông lão lắc đầu, cũng không muốn nói nhiều: “Ngược lại là ở đây càng lúc càng không thể ở được, sau này mấy cháu cũng đừng đến đây nữa.
Mấy tháng qua, không ít bạn cùng nghề đều dọn đi rồi, cũng chỉ có lão già đây không chạy nổi mới ở đây dưỡng lão”
Ông lão nói xong như sợ Lâm Ngữ Lam lại hỏi cái gì nữa, vội vàng bước đến sân sau giúp bạn già củ mình rửa chén.
Vẻ mặt Lâm Ngữ Lam nghi ngờ nhìn Trương Thác bên cạnh một cái.
Trương Thác cúi đầu nhìn dưới đất như đang suy nghĩ cái gì.
Đêm cũng dần trôi, hai ông bà đều đã ngủ.
Trong căn phòng ngủ mà ông lão chuẩn bị cho hai người, Lâm Ngữ Lam đang ngồi trước bàn sách, không ngừng lật điện thoại, đồng thời lấy bút ghi cái gì đó bên cạnh.
“Chồng à, vừa nấy em bảo thư ký Lý thu thập báo cáo tài chính hôm nay của công ty du lịch Tắc Giang, tiền chỉ tiêu cho đồ ăn tự phục vụ mà bọn họ đưa ra là bảy trăm sáu mươi tư nhân dân tệ, tính cả chỉ tiêu cho đồ uống tổng cộng là một nghìn lẻ ba mươi ba nhân dân tệ, tài vụ của công ty du lịch Tắc Giang này hoàn toàn là giả.” Lâm Ngữ Lam nhìn tin tức mình ghi lại, nhíu đôi mày lá liễu: “Người liên quan trong này có lẽ cũng không ít, anh bảo em phải làm thế nào đây?”
Trương Thác bước đến, hai tay đặt lên bờ vai ngọc của Lâm Ngữ Lam, nhẹ nhàng xoa bóp.