Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1414
Chương 1414:
Trong lăng mộ vua thực sự tồn tại người gác mộ sao và họ rốt cuộc là đang bảo vệ thứ gì? Còn nữa bản thân anh đã từng gặp người gác mộ này rất nhiều lần, vậy rốt cuộc người này là ai?
Lâm Ngữ Lam ngồi ở ghế phụ, khuôn mặt xinh đẹp quay ra nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc không nói một lời nào của Trương Thác, cô thấp giọng nói: “Chồng à, không phải là anh giận em đấy chứ?”
Trương Thác sửng sốt rồi nghi ngờ liếc nhìn Lâm Ngữ Lam nói: “Giận em sao, không có.”
Lâm Ngữ Lam liền vội vàng nói: “Chồng à, em thật sự không biết chuyện gì xảy ra đêm qua. Rõ ràng… là em muốn đợi anh… nhưng ai biết được lại ngủ quên mất, em… em…”
Giọng nói của Lâm Ngữ Lam càng nói càng nhỏ và khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy trở nên đỏ hơn.
Trương Thác vỗ trán, tưởng Lâm Ngữ Lam định nói cái gì hóa ra là đang nói chuyện này, liền nắm lấy tay Lâm Thùy.
Hân và nói: “Vợ à, anh không giận em vì chuyện này”
Trương Thác biết tại sao đêm qua Lâm Ngữ Lam lại ngủ quên mất và đương nhiên anh sẽ không tức giận vì điều đó.
Hơn nữa cho dù không có chuyện của Thiết Tăng Thiên Á thì Trương Thác cũng sẽ không tức giận Lâm Ngữ Lam vì lý do này.
Lâm Ngữ Lam nhìn Trương Thác và nhẹ giọng nói: “Chồng à, chúng ta kết hôn với nhau lâu như vậy rồi, anh có càm thấy ấm ức gì không?”
“Ấm ức gì cơ?” Trương Thác không hiểu.
Gương mặt xinh đẹp của Lâm Ngữ Lam đỏ hồng lên: “Chính là… là…ai ya anh biết em đang nói gì mà, chúng ta vẫn luôn xa cách…
Trương Thác vừa nghe lời này và nhìn đến vẻ mặt thẹn thùng của Lâm Ngữ Lam liền nhận ra, anh đưa tay lên xoa đầu Lâm Ngữ Lam rồi nói: “Vợ à, em đang nghĩ cái gì vậy, chỉ cần có em ở bên cạnh là điều hạnh phúc nhất của anh vậy thì anh làm gì có điều gì không hài lòng nữa chứ?”
Lâm Ngữ Lam nghe Trương Thác nói trực tiếp như vậy liền mím môi nói: “Chồng à, anh… nếu như anh có gì muốn nói thì hôm nay em… em có thể…”
Câu nói cuối cùng của Lâm Ngữ Lam giống như muỗi kêu vậy làm cho Trương Thác căn bản là không hiểu cô nói gì, anh liền nói: “Cái gì cơ?”
“Hừ, anh không nghe thấy thì bỏ qua đi!” Lâm Ngữ Lam hừ một cái rồi quay đầu ra ngoài cửa sổ, cô đưa tay lên sờ hai má nóng bừng lên như phát sốt.
Trương Thác chết tiệt, Trương Thác xấu xa, anh là đàn ông mà lại bắt cô phải chủ động nói ra điều này! Một cảm giác ấm ức đột nhiên trào dâng lên trong lòng Lâm Ngữ Lam, cô bĩu môi, hai má nóng ran lên và cô không thèm nhìn Trương Thác nữa.
Trương Thác nhìn vẻ mặt hờn dỗi Lâm Ngữ Lam nhưng không biết tại sao cô lại tức giận nên chỉ đành thở dài bất lực trước trái tim của người phụ nữ như mò kim đáy biển và tiếp tục lái xe.
Trương Thác lái xe đến bãi đậu xe trước cửa Nhất Lâm, hai người xuống xe cùng nhau đi về phía công ty.
Đúng lúc này một chiếc xe tải chở thư chạy tới và dừng trước cửa Nhất Lâm, một người đưa thư xuống xe, cầm một xấp phong thư bước vào cửa Nhất Lâm và để phong bì ở quầy lễ tân rồi lái xe rời đi.
Khi xe chở thư rời đi liên nhìn thấy nhân viên của Nhất Lâm dọn dẹp và ném tất cả những phong bì mà người đưa thư vừa chuyển đến vào thùng rác ngoài cửa.
Lâm Ngữ Lam nhìn thấy cảnh này từ đầu đến cuối.
“Trong phong thư đó có gì?” Lâm Ngữ Lam tò mò hỏi.
Vẻ mặt của Trương Thác có chút hơi mất tự nhiên, anh nói: “Có lẽ là mấy loại tạp chí không có ích”
“Tạp chí sao? Bây giờ công ty đã sớm dừng lại việc đặt tạp chí rồi mà” Lâm Ngữ Lam nghi ngờ rồi đi thẳng về phía thùng rác.
Trương Thác cau mày, anh biết rằng Lâm Ngữ Lam có thể sẽ lại tức giận.
Khi người đưa thư lần đầu tiên lấy những phong thư này từ xe gửi bưu điện đến Trương Thác đã nhìn thấy rõ ràng rằng trên phong thư có ghi ba chữ lớn “Thư khiếu nại”.
Nhưng về những thư khiếu nại này Trương Thác chưa từng nhìn thấy chúng lần nào mặc dù anh đến Nhất Lâm rất nhiều lần, nhìn tình hình bây giờ rõ ràng là đã bị ai đó cố tình ngăn cản lại. Với tính cách không được để lọt một hạt cát nào.
Ở trong mắt của Lâm Ngữ Lam, khi nhìn thấy đống thư khiếu nại này mà không nổi điên lên mới lạ.
Trong lăng mộ vua thực sự tồn tại người gác mộ sao và họ rốt cuộc là đang bảo vệ thứ gì? Còn nữa bản thân anh đã từng gặp người gác mộ này rất nhiều lần, vậy rốt cuộc người này là ai?
Lâm Ngữ Lam ngồi ở ghế phụ, khuôn mặt xinh đẹp quay ra nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc không nói một lời nào của Trương Thác, cô thấp giọng nói: “Chồng à, không phải là anh giận em đấy chứ?”
Trương Thác sửng sốt rồi nghi ngờ liếc nhìn Lâm Ngữ Lam nói: “Giận em sao, không có.”
Lâm Ngữ Lam liền vội vàng nói: “Chồng à, em thật sự không biết chuyện gì xảy ra đêm qua. Rõ ràng… là em muốn đợi anh… nhưng ai biết được lại ngủ quên mất, em… em…”
Giọng nói của Lâm Ngữ Lam càng nói càng nhỏ và khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy trở nên đỏ hơn.
Trương Thác vỗ trán, tưởng Lâm Ngữ Lam định nói cái gì hóa ra là đang nói chuyện này, liền nắm lấy tay Lâm Thùy.
Hân và nói: “Vợ à, anh không giận em vì chuyện này”
Trương Thác biết tại sao đêm qua Lâm Ngữ Lam lại ngủ quên mất và đương nhiên anh sẽ không tức giận vì điều đó.
Hơn nữa cho dù không có chuyện của Thiết Tăng Thiên Á thì Trương Thác cũng sẽ không tức giận Lâm Ngữ Lam vì lý do này.
Lâm Ngữ Lam nhìn Trương Thác và nhẹ giọng nói: “Chồng à, chúng ta kết hôn với nhau lâu như vậy rồi, anh có càm thấy ấm ức gì không?”
“Ấm ức gì cơ?” Trương Thác không hiểu.
Gương mặt xinh đẹp của Lâm Ngữ Lam đỏ hồng lên: “Chính là… là…ai ya anh biết em đang nói gì mà, chúng ta vẫn luôn xa cách…
Trương Thác vừa nghe lời này và nhìn đến vẻ mặt thẹn thùng của Lâm Ngữ Lam liền nhận ra, anh đưa tay lên xoa đầu Lâm Ngữ Lam rồi nói: “Vợ à, em đang nghĩ cái gì vậy, chỉ cần có em ở bên cạnh là điều hạnh phúc nhất của anh vậy thì anh làm gì có điều gì không hài lòng nữa chứ?”
Lâm Ngữ Lam nghe Trương Thác nói trực tiếp như vậy liền mím môi nói: “Chồng à, anh… nếu như anh có gì muốn nói thì hôm nay em… em có thể…”
Câu nói cuối cùng của Lâm Ngữ Lam giống như muỗi kêu vậy làm cho Trương Thác căn bản là không hiểu cô nói gì, anh liền nói: “Cái gì cơ?”
“Hừ, anh không nghe thấy thì bỏ qua đi!” Lâm Ngữ Lam hừ một cái rồi quay đầu ra ngoài cửa sổ, cô đưa tay lên sờ hai má nóng bừng lên như phát sốt.
Trương Thác chết tiệt, Trương Thác xấu xa, anh là đàn ông mà lại bắt cô phải chủ động nói ra điều này! Một cảm giác ấm ức đột nhiên trào dâng lên trong lòng Lâm Ngữ Lam, cô bĩu môi, hai má nóng ran lên và cô không thèm nhìn Trương Thác nữa.
Trương Thác nhìn vẻ mặt hờn dỗi Lâm Ngữ Lam nhưng không biết tại sao cô lại tức giận nên chỉ đành thở dài bất lực trước trái tim của người phụ nữ như mò kim đáy biển và tiếp tục lái xe.
Trương Thác lái xe đến bãi đậu xe trước cửa Nhất Lâm, hai người xuống xe cùng nhau đi về phía công ty.
Đúng lúc này một chiếc xe tải chở thư chạy tới và dừng trước cửa Nhất Lâm, một người đưa thư xuống xe, cầm một xấp phong thư bước vào cửa Nhất Lâm và để phong bì ở quầy lễ tân rồi lái xe rời đi.
Khi xe chở thư rời đi liên nhìn thấy nhân viên của Nhất Lâm dọn dẹp và ném tất cả những phong bì mà người đưa thư vừa chuyển đến vào thùng rác ngoài cửa.
Lâm Ngữ Lam nhìn thấy cảnh này từ đầu đến cuối.
“Trong phong thư đó có gì?” Lâm Ngữ Lam tò mò hỏi.
Vẻ mặt của Trương Thác có chút hơi mất tự nhiên, anh nói: “Có lẽ là mấy loại tạp chí không có ích”
“Tạp chí sao? Bây giờ công ty đã sớm dừng lại việc đặt tạp chí rồi mà” Lâm Ngữ Lam nghi ngờ rồi đi thẳng về phía thùng rác.
Trương Thác cau mày, anh biết rằng Lâm Ngữ Lam có thể sẽ lại tức giận.
Khi người đưa thư lần đầu tiên lấy những phong thư này từ xe gửi bưu điện đến Trương Thác đã nhìn thấy rõ ràng rằng trên phong thư có ghi ba chữ lớn “Thư khiếu nại”.
Nhưng về những thư khiếu nại này Trương Thác chưa từng nhìn thấy chúng lần nào mặc dù anh đến Nhất Lâm rất nhiều lần, nhìn tình hình bây giờ rõ ràng là đã bị ai đó cố tình ngăn cản lại. Với tính cách không được để lọt một hạt cát nào.
Ở trong mắt của Lâm Ngữ Lam, khi nhìn thấy đống thư khiếu nại này mà không nổi điên lên mới lạ.