Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1412
Chương 1412:
“Không đúng!”
Lâm Ngữ Lam hô hấp quá ổn định ở trên giường, đây hiển nhiên là chuyện không bình thường.
Một cảm giác chóng mặt đột nhiên ập đến từ não bộ của Trương Thác.
Trương Thác lắc đầu, ánh mắt như có điện rồi nhìn về phía ngoài phòng quát lên: “Ai?”
Tiếng quát của Trương Thác vẫn không làm cho Lâm Ngữ Lam phản ứng một chút, rõ ràng người phụ nữ đã ngủ say.
Trương Thác đột nhiên mở cửa, âm nhạc tao nhã trong đại sảnh vẫn vang lên nhưng không có tiếng nói mà chỉ có tiếng nhạc vang vọng khắp phòng, rất kỳ quái.
Trương Thác bước nhanh lên hai bước, liền nhìn thấy Lâm Kỳ Văn nằm trên ghế trong đại sảnh, hai mắt nhắm nghiền lại hình như đã ngủ say.
Người nhà họ Lâm đều đã ngủ trong lúc Trương Thác đang tắm sao! Tuyệt đối không thể có chuyện trùng hợp như vậy được!
Trương Thác nín thở bước thật nhanh và nhẹ ra ngoài phòng khách để nghe ngóng động tĩnh xung quanh, cho dù là một chút gió thổi nhẹ thì Trương Thác cũng có thể cảm nhận được.
Tuy nhiên trong toàn bộ phòng khách nhà họ Lâm, ngoại trừ tiếng nhạc phát ra từ đầu đĩa CD cũ thì không còn âm thanh nào nữa, căn phòng rộng lớn yên tĩnh đến mức khiến người ta hoảng sợ.
Trương Thác đi tới phía cửa, lúc anh vừa bước ra khỏi cửa thì trong tầm mắt của Trương Thác liền xuất hiện một bóng người.
Ánh trăng như nước rải trên mặt đất.
Bóng dáng này đứng dưới ánh trăng mặc áo dài trăng giống như yêu ma lúc nửa đêm, dường như mang theo cả một mảnh sầu thảm từ vầng trăng khuyết rải lên.
Mái tóc dài màu trăng bạc xõa ngang eo, dáng người đẹp khiến người ta tưởng tượng ra nhiều thứ, khuôn mặt hoàn mỹ không thể nhìn ra được khuyết điểm, lúc này mỉm cười nhìn Trương Thác.
“Anh Trương Thác, em từng nghe người ta nói tình yêu có thể thay đổi một con người, em chưa bao giờ tin nhưng bây giờ em tin rồi” Người phụ nữ nhẹ nhàng di chuyển: “Người đàn ông mà chỉ riêng cái tên đã khiến cả thế giới ngầm run sợ lúc này lại ấm áp dịu dàng đến như vậy, thật kỳ diệu khi yêu một thứ gì đó.”
Trương Thác nhìn người phụ nữ trước mặt mà không nói gì cả.
Thiết Tăng Thiên Á vẫn luôn nở nụ cười trên môi: “Anh Trương Thác không cần phải căng thẳng đâu, họ chỉ cần ngủ một giấc thôi, loại hương thơm này sẽ giúp họ dễ ngủ và giảm căng thẳng về mặt thể chất và tinh thần, làm sao em có thể làm tổn hại đến những người anh yêu thương được cơ chứ? Họ sẽ thức dậy vào sáng sớm ngày mai nhưng có vẻ như em đã làm chậm trễ công việc quan trọng của anh vào tối nay thì phải, thật sự rất xin lỗi anh”
“Thiết Tăng Thiên Á, tôi không hiểu” Trương Thác khẽ lắc đầu.
“Anh hiểu rất rõ mà” Thiết Tăng Thiên Á chậm rãi đi tới Trương Thác: “Anh vẫn đang chìm đắm trong quê hương dịu dàng của anh còn em đã chọn đi theo chủ nhân thực sự của thế giới này. Lần này tới em không có ý định làm tổn hại đến họ mà chỉ đơn giản là muốn được nói chuyện riêng với anh.
Trong lúc nói chuyện em không muốn bị người khác quấy rầy, anh Trương Thác đi dạo cùng em một chút có được không?”
Thiết Tăng Thiên Á nói xong, còn chưa kịp đợi Trương Thác trả lời liền xoay người lại, chiếc váy trắng điệu đà như một bông hoa đẹp đến lạ thường.
Trương Thác nhìn theo bóng lưng của Thiết Tăng Thiên Á rồi lặng lẽ đi theo.
Nhiệt độ ban đêm đã là âm hai mươi lăm độ C, nhiệt độ này cho dù khoác thêm áo khoác cũng sẽ run lên vì lạnh.
Nhưng lúc này hai người đang đi dưới ánh trăng, một người mặc váy dài còn một người mặc đồ ngủ, họ hoàn toàn không bị nhiệt độ thấp trong không khí ảnh hưởng, ngay cả sợi lông trên người cũng không bị thay đổi.
Ở một góc độ nhìn nhận nào đó, những người như Trương Thác và Thiết Tăng Thiên Á đã thoát ra khỏi phạm trù của người thường và họ có những khả năng mà người thường coi là “thần thánh”.
“AnhTrương Thác, lần này em tới đây là muốn cùng anh bàn bạc một chuyện, một vụ có lợi cho em và anh” Thiết Tăng Thiên Á nói mà không nhìn lại, giọng nói không lớn, chỉ cần đứng cách ba mét là sẽ không nghe thấy cô ta nói gì nhưng lúc nói cô ta lại rất tự tin và nghĩ rằng Trương Thác nhất định sẽ làm theo.
Trương Thác chỉ im lặng đi phía sau Thiết Tăng Thiên Á mà không lên tiếng.
Từ lâu trong lòng Trương Thác luôn coi Thiết Tăng Thiên Á giống như em gái ruột của mình, thậm chí Trương Thác đã từng nghĩ trước đó anh sẽ hoàn toàn rời khỏi đảo Ánh Sáng và nhường lại mảnh đất linh thiêng này cho Thiết Tăng Thiên Á.
“Không đúng!”
Lâm Ngữ Lam hô hấp quá ổn định ở trên giường, đây hiển nhiên là chuyện không bình thường.
Một cảm giác chóng mặt đột nhiên ập đến từ não bộ của Trương Thác.
Trương Thác lắc đầu, ánh mắt như có điện rồi nhìn về phía ngoài phòng quát lên: “Ai?”
Tiếng quát của Trương Thác vẫn không làm cho Lâm Ngữ Lam phản ứng một chút, rõ ràng người phụ nữ đã ngủ say.
Trương Thác đột nhiên mở cửa, âm nhạc tao nhã trong đại sảnh vẫn vang lên nhưng không có tiếng nói mà chỉ có tiếng nhạc vang vọng khắp phòng, rất kỳ quái.
Trương Thác bước nhanh lên hai bước, liền nhìn thấy Lâm Kỳ Văn nằm trên ghế trong đại sảnh, hai mắt nhắm nghiền lại hình như đã ngủ say.
Người nhà họ Lâm đều đã ngủ trong lúc Trương Thác đang tắm sao! Tuyệt đối không thể có chuyện trùng hợp như vậy được!
Trương Thác nín thở bước thật nhanh và nhẹ ra ngoài phòng khách để nghe ngóng động tĩnh xung quanh, cho dù là một chút gió thổi nhẹ thì Trương Thác cũng có thể cảm nhận được.
Tuy nhiên trong toàn bộ phòng khách nhà họ Lâm, ngoại trừ tiếng nhạc phát ra từ đầu đĩa CD cũ thì không còn âm thanh nào nữa, căn phòng rộng lớn yên tĩnh đến mức khiến người ta hoảng sợ.
Trương Thác đi tới phía cửa, lúc anh vừa bước ra khỏi cửa thì trong tầm mắt của Trương Thác liền xuất hiện một bóng người.
Ánh trăng như nước rải trên mặt đất.
Bóng dáng này đứng dưới ánh trăng mặc áo dài trăng giống như yêu ma lúc nửa đêm, dường như mang theo cả một mảnh sầu thảm từ vầng trăng khuyết rải lên.
Mái tóc dài màu trăng bạc xõa ngang eo, dáng người đẹp khiến người ta tưởng tượng ra nhiều thứ, khuôn mặt hoàn mỹ không thể nhìn ra được khuyết điểm, lúc này mỉm cười nhìn Trương Thác.
“Anh Trương Thác, em từng nghe người ta nói tình yêu có thể thay đổi một con người, em chưa bao giờ tin nhưng bây giờ em tin rồi” Người phụ nữ nhẹ nhàng di chuyển: “Người đàn ông mà chỉ riêng cái tên đã khiến cả thế giới ngầm run sợ lúc này lại ấm áp dịu dàng đến như vậy, thật kỳ diệu khi yêu một thứ gì đó.”
Trương Thác nhìn người phụ nữ trước mặt mà không nói gì cả.
Thiết Tăng Thiên Á vẫn luôn nở nụ cười trên môi: “Anh Trương Thác không cần phải căng thẳng đâu, họ chỉ cần ngủ một giấc thôi, loại hương thơm này sẽ giúp họ dễ ngủ và giảm căng thẳng về mặt thể chất và tinh thần, làm sao em có thể làm tổn hại đến những người anh yêu thương được cơ chứ? Họ sẽ thức dậy vào sáng sớm ngày mai nhưng có vẻ như em đã làm chậm trễ công việc quan trọng của anh vào tối nay thì phải, thật sự rất xin lỗi anh”
“Thiết Tăng Thiên Á, tôi không hiểu” Trương Thác khẽ lắc đầu.
“Anh hiểu rất rõ mà” Thiết Tăng Thiên Á chậm rãi đi tới Trương Thác: “Anh vẫn đang chìm đắm trong quê hương dịu dàng của anh còn em đã chọn đi theo chủ nhân thực sự của thế giới này. Lần này tới em không có ý định làm tổn hại đến họ mà chỉ đơn giản là muốn được nói chuyện riêng với anh.
Trong lúc nói chuyện em không muốn bị người khác quấy rầy, anh Trương Thác đi dạo cùng em một chút có được không?”
Thiết Tăng Thiên Á nói xong, còn chưa kịp đợi Trương Thác trả lời liền xoay người lại, chiếc váy trắng điệu đà như một bông hoa đẹp đến lạ thường.
Trương Thác nhìn theo bóng lưng của Thiết Tăng Thiên Á rồi lặng lẽ đi theo.
Nhiệt độ ban đêm đã là âm hai mươi lăm độ C, nhiệt độ này cho dù khoác thêm áo khoác cũng sẽ run lên vì lạnh.
Nhưng lúc này hai người đang đi dưới ánh trăng, một người mặc váy dài còn một người mặc đồ ngủ, họ hoàn toàn không bị nhiệt độ thấp trong không khí ảnh hưởng, ngay cả sợi lông trên người cũng không bị thay đổi.
Ở một góc độ nhìn nhận nào đó, những người như Trương Thác và Thiết Tăng Thiên Á đã thoát ra khỏi phạm trù của người thường và họ có những khả năng mà người thường coi là “thần thánh”.
“AnhTrương Thác, lần này em tới đây là muốn cùng anh bàn bạc một chuyện, một vụ có lợi cho em và anh” Thiết Tăng Thiên Á nói mà không nhìn lại, giọng nói không lớn, chỉ cần đứng cách ba mét là sẽ không nghe thấy cô ta nói gì nhưng lúc nói cô ta lại rất tự tin và nghĩ rằng Trương Thác nhất định sẽ làm theo.
Trương Thác chỉ im lặng đi phía sau Thiết Tăng Thiên Á mà không lên tiếng.
Từ lâu trong lòng Trương Thác luôn coi Thiết Tăng Thiên Á giống như em gái ruột của mình, thậm chí Trương Thác đã từng nghĩ trước đó anh sẽ hoàn toàn rời khỏi đảo Ánh Sáng và nhường lại mảnh đất linh thiêng này cho Thiết Tăng Thiên Á.