Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1329
CHương 1329:
Người đàn ông tóc vàng khóe miệng nở nụ cười, tuổi tác hình như đã hơn bốn mươi tuổi, trên người anh ta toát ra hơi thở nhẹ nhàng, giống như một người trời sinh có phẩm hạnh, khiến người ta liếc mắt một cái là muốn tôn sùng anh ta.
“Trương Thác cả gan, nhìn thấy sư phụ, sao cậu không quỳ xuống!” Một người hét lên.
“Ở Viêm Hạ chúng tôi có câu nói, dưới gối đàn ông có báu vật, chỉ để quỳ xuống lạy trời, lạy cha mẹ” Trương Thác đứng ở nơi đó, không khiêm tốn cũng không hống hách.
“Dám cả gan làm loạn!” Người đàn ông vừa nấy vẫy vẫy cánh tay, một luồng khí màu vàng phóng thẳng tới Trương Thác, đây là một loại khí mang nhiều nguyên tố thổ, ở vùng sa mạc này càng phát huy sức mạnh, cho dù là cao thủ cản khí thì cũng phải dùng bảy phần sức lực mới có thể ngăn lại được.
“Thôi đi” Andre vẫy tay nhẹ một cái, liền đánh tan luồng khí mà cần tới bảy phần sức lực mới có thể ngăn cản được này. “Nói đúng ra, Trương Thác có lệnh bài áo gai, cũng không phải đến hội Thần Ẩn để báo cáo với tôi, cũng không cần quá tuân thủ quy tắc của hội Thần Ẩn”
Andre hai tay bắt chéo ở dưới bụng, trên ngón trỏ bên trái của anh ta đeo một chiếc nhẫn, tay phải theo thói quen gõ chiếc nhãn trên ngón trỏ tay trái, nói: “Trương Thác, anh biết không, hội Thần Ẩn này là ai thành lập ra?”
Trương Thác mỉm cười: “Nếu hội Thần Ẩn được thành lập vào năm đầu Công nguyên, thì chỉ có một người”
Tuy ngoài mặt của Trương Thác nhìn như không có chuyện gì, nhưng trong lòng đã nổi sóng gió biển rồi, nếu là người của năm Công nguyên đó, thật sự sẽ có rất nhiều truyền thuyết.
Người xuất hiện vào năm đầu Công nguyên, trên thế giới có quá nhiều truyền thuyết về anh ta, ở Viêm Hạ, người này không có nhiều ảnh hưởng, nhưng ở những nơi còn lại của đất nước ngoại trừ Viêm Hạ, trong hồ sơ ghi lại thì người đó tồn tại giống như thần thánh sáng lập thế giới.
“Anh đoán đúng rồi” Andre gật đầu: “Sự xuất hiện và tôn tại đến bây giờ của hội Thần Ẩn, từ đầu đến cuối là để giữ hòa bình cho thế giới, những năm đầu đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại thành lập hội Thần Ẩn, chúng tôi không thể tìm hiểu được điều gì, và tôi không thể hiểu nó. Nhưng bây giờ, hội Thần Ẩn là rào cản giữa người thường và khí. Nếu như khí được hòa nhập vào cuộc sống của người thường, thế giới này sẽ như thế nào? Và cái nhà giam này, được xây dựng vì hòa bình trên thế giới, Trương Thác, cho tôi hỏi anh, cửa nhà giam địa ngục này có thực sự được mở ra không?”
Thực sự đã mở sao?
Không, cánh cửa không mở, chúng vẫn bị mắc kẹt bên dưới, và chúng vẫn bị ràng buộc bởi một lớp, nhưng bản thân tôi thì khác biệt và tôi có thể ra vào tùy ý, và những người bên trong không bao giờ tưởng tượng rằng một ngày nào đó họ có thể thoát ra được.
Trong đầu Trương Thác suy nghĩ những điều này, anh nhẹ giọng nói: “Tôi…”
Lời nói vừa nói ra, Trương Thác đột nhiên giật mình một cái, đã có chuyện gì, suýt nữa thì đã nói ra sự thật.
Trương Thác nghe thấy tiếng động nhẹ, vô thức liếc mắt qua, lập tức anh có phản ứng, thấy Andre tiếp tục gõ tay vào chiếc nhãn trên tay anh ta, chính là thông qua một tần số nhất định để thôi miên mình.
Ngay từ khi xuất hiện, người này trông giống như một chàng trai tốt, nhưng trên thực tế, anh ta là người rất nham hiểm.
May mắn là Trương Thác phản ứng nhanh, trước đó anh đã được huấn luyện rất nhiều về chống thôi miên, nếu không anh ấy thực sự có thể bị trúng chiêu.
“Trương Thác, cửa nhà giam địa ngục này thật sự đã mở ra rồi sao?” Andre hỏi lại.
Động tác vừa rồi của Trương Thác rất tinh tế, Andre cũng không để ý Trương Thác trở nên khác thường.
Trương Thác đờ đẫn đáp: “Bên dưới có không ít người, bọn họ tìm mọi cách để mở cửa ra tùy ý xâm nhập, bọn họ để tôi ở lại đây để dẫn các anh. Bọn họ nói rằng họ muốn đưa cả người của hội Thần Ẩn sa vào…”
Trương Thác nói tới đây, một luồng không khí cuồng bạo đột nhiên cuộn lên phía trước cửa của nhà giam địa ngục, cát lún bán kính mười mét, trông giống như nước xoáy, bắt đầu hội tụ về một điểm.
Sự xuất hiện đổi đột ngột của bãi cát lún này đã không thể tách ra khỏi Trương Thác.
Người đàn ông tóc vàng khóe miệng nở nụ cười, tuổi tác hình như đã hơn bốn mươi tuổi, trên người anh ta toát ra hơi thở nhẹ nhàng, giống như một người trời sinh có phẩm hạnh, khiến người ta liếc mắt một cái là muốn tôn sùng anh ta.
“Trương Thác cả gan, nhìn thấy sư phụ, sao cậu không quỳ xuống!” Một người hét lên.
“Ở Viêm Hạ chúng tôi có câu nói, dưới gối đàn ông có báu vật, chỉ để quỳ xuống lạy trời, lạy cha mẹ” Trương Thác đứng ở nơi đó, không khiêm tốn cũng không hống hách.
“Dám cả gan làm loạn!” Người đàn ông vừa nấy vẫy vẫy cánh tay, một luồng khí màu vàng phóng thẳng tới Trương Thác, đây là một loại khí mang nhiều nguyên tố thổ, ở vùng sa mạc này càng phát huy sức mạnh, cho dù là cao thủ cản khí thì cũng phải dùng bảy phần sức lực mới có thể ngăn lại được.
“Thôi đi” Andre vẫy tay nhẹ một cái, liền đánh tan luồng khí mà cần tới bảy phần sức lực mới có thể ngăn cản được này. “Nói đúng ra, Trương Thác có lệnh bài áo gai, cũng không phải đến hội Thần Ẩn để báo cáo với tôi, cũng không cần quá tuân thủ quy tắc của hội Thần Ẩn”
Andre hai tay bắt chéo ở dưới bụng, trên ngón trỏ bên trái của anh ta đeo một chiếc nhẫn, tay phải theo thói quen gõ chiếc nhãn trên ngón trỏ tay trái, nói: “Trương Thác, anh biết không, hội Thần Ẩn này là ai thành lập ra?”
Trương Thác mỉm cười: “Nếu hội Thần Ẩn được thành lập vào năm đầu Công nguyên, thì chỉ có một người”
Tuy ngoài mặt của Trương Thác nhìn như không có chuyện gì, nhưng trong lòng đã nổi sóng gió biển rồi, nếu là người của năm Công nguyên đó, thật sự sẽ có rất nhiều truyền thuyết.
Người xuất hiện vào năm đầu Công nguyên, trên thế giới có quá nhiều truyền thuyết về anh ta, ở Viêm Hạ, người này không có nhiều ảnh hưởng, nhưng ở những nơi còn lại của đất nước ngoại trừ Viêm Hạ, trong hồ sơ ghi lại thì người đó tồn tại giống như thần thánh sáng lập thế giới.
“Anh đoán đúng rồi” Andre gật đầu: “Sự xuất hiện và tôn tại đến bây giờ của hội Thần Ẩn, từ đầu đến cuối là để giữ hòa bình cho thế giới, những năm đầu đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại thành lập hội Thần Ẩn, chúng tôi không thể tìm hiểu được điều gì, và tôi không thể hiểu nó. Nhưng bây giờ, hội Thần Ẩn là rào cản giữa người thường và khí. Nếu như khí được hòa nhập vào cuộc sống của người thường, thế giới này sẽ như thế nào? Và cái nhà giam này, được xây dựng vì hòa bình trên thế giới, Trương Thác, cho tôi hỏi anh, cửa nhà giam địa ngục này có thực sự được mở ra không?”
Thực sự đã mở sao?
Không, cánh cửa không mở, chúng vẫn bị mắc kẹt bên dưới, và chúng vẫn bị ràng buộc bởi một lớp, nhưng bản thân tôi thì khác biệt và tôi có thể ra vào tùy ý, và những người bên trong không bao giờ tưởng tượng rằng một ngày nào đó họ có thể thoát ra được.
Trong đầu Trương Thác suy nghĩ những điều này, anh nhẹ giọng nói: “Tôi…”
Lời nói vừa nói ra, Trương Thác đột nhiên giật mình một cái, đã có chuyện gì, suýt nữa thì đã nói ra sự thật.
Trương Thác nghe thấy tiếng động nhẹ, vô thức liếc mắt qua, lập tức anh có phản ứng, thấy Andre tiếp tục gõ tay vào chiếc nhãn trên tay anh ta, chính là thông qua một tần số nhất định để thôi miên mình.
Ngay từ khi xuất hiện, người này trông giống như một chàng trai tốt, nhưng trên thực tế, anh ta là người rất nham hiểm.
May mắn là Trương Thác phản ứng nhanh, trước đó anh đã được huấn luyện rất nhiều về chống thôi miên, nếu không anh ấy thực sự có thể bị trúng chiêu.
“Trương Thác, cửa nhà giam địa ngục này thật sự đã mở ra rồi sao?” Andre hỏi lại.
Động tác vừa rồi của Trương Thác rất tinh tế, Andre cũng không để ý Trương Thác trở nên khác thường.
Trương Thác đờ đẫn đáp: “Bên dưới có không ít người, bọn họ tìm mọi cách để mở cửa ra tùy ý xâm nhập, bọn họ để tôi ở lại đây để dẫn các anh. Bọn họ nói rằng họ muốn đưa cả người của hội Thần Ẩn sa vào…”
Trương Thác nói tới đây, một luồng không khí cuồng bạo đột nhiên cuộn lên phía trước cửa của nhà giam địa ngục, cát lún bán kính mười mét, trông giống như nước xoáy, bắt đầu hội tụ về một điểm.
Sự xuất hiện đổi đột ngột của bãi cát lún này đã không thể tách ra khỏi Trương Thác.