• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Con Rể Quyền Quý (1 Viewer)

  • Chương 16-20

Chương 16: Cậu ta là tên ngốc à?

Phòng khách im lặng như tờ. Tối nay Sở Trần mang tới cảm giác như anh đã ăn gan hùm mật báo cho người khác. Là người có địa vị thấp nhất nhà họ Tống, vậy mà lại dám trắng trợn nói ra câu bọn họ đều bị mù. Anh có tư cách gì chứ?

“Cậu?” Lâm Tín Bình run rẩy chỉ vào mặt Sở Trần, đang định phản bác.

Thế nhưng mọi người đều không phủ nhận một điều, ban nãy câu nói của Sở Trần đã cứu mạng Tống Thu.

“Không giải thích được là có vấn đề, còn cãi chày cãi cối.” Giọng nói của Tống Tình sắc bén: “Đáng tiếc đạo trưởng Trương đã quay về rồi, bằng không để đạo trưởng đứng trước mặt cậu, nói không chừng có thể bói ra. Nhà họ Tống gặp phải hạng người như cậu, rốt cuộc là xui xẻo đến nhường nào chứ?”

“Con bớt nói lại đi.” Tống Tà Dương lên tiếng, mọi người đều trở nên yên tĩnh.

Tống Tà Dương nhìn Sở Trần bằng ánh mắt sâu xa, chợt quay đầu lạnh lùng nhìn Tống Nho Hải đang quỳ dưới sàn.

“Tối nay ông thật sự đã khiến tôi quá thất vọng.”

Trong mắt Tống Tà Dương không thể che đi vẻ giận dữ. Ở khách sạn Hoàng Đình, ông ta đã căn dặn Tống Nho Hải sắp xếp đưa Sở Trần về nhà, ai dè anh lại đánh cậu chủ tập đoàn Vinh thị một trận tơi bời ở Hoàng Đình.

Khi ông ta chuẩn bị dùng gia pháp với Tống Thu, không ngờ roi dài do Tống Nho Hải tự tay đi lấy lại giấu kim bạc sắc nhọn.

Sắc mặt Tống Nho Hải trắng bệch.

“Tôi cho ông một ngày để tra rõ, rốt cuộc là ai đã từng vào phòng sách của tôi.” Tống Tà Dương giận dữ quát.

“Nhất định tôi sẽ dốc hết sức để điều tra.” Tống Nho Hải vội vã xoay người đi ra ngoài, sau lưng đã ướt đẫm. Nếu Tống Thu xảy ra mệnh hệ gì thì ông ta không gánh nổi trách nhiệm này.

Tống Tà Dương ngẩng đầu nhìn mọi người: “Tín Bình, Chu Kiếm, thời gian không còn sớm nữa, các con cũng nên quay về nghỉ ngơi đi.”

Trong các con rể nhà họ Tống cũng chỉ có một mình Sở Trần là ở rể mà thôi.

Lâm Tín Bình và Chu Kiếm vô thức liếc nhìn Sở Trần, trong lòng vẫn còn giận không thể phát tiết. Có điều Tống Tà Dương đã mở lời, tất nhiên bọn họ cũng không dám nói gì nhiều, mà cùng rời khỏi nhà họ Tống.

Tống Tà Dương sa sầm mặt, nhìn chằm chằm Sở Trần: “Rốt cuộc cậu làm cách nào mà phát hiện ra trong roi dài có kim bạc?”

Sở Trần nghĩ ngợi, vẻ mặt nghiêm túc đáp: “Giác quan thứ sáu của đàn ông.”

Trong lòng cha con Tống Tà Dương đều có chung một suy nghĩ đó là tối nay Sở Trần bị điên rồi.

“Các con đều quay về phòng nghỉ ngơi đi.” Tống Tà Dương khoát tay nói.

Năm năm qua, đây là lần đầu tiên ông ta nói chuyện nhẹ nhàng như thế trước mặt Sở Trần. Suy cho cùng ban nãy cũng coi như anh đã cứu mạng Tống Thu.

“Cha, mẹ, chị, con về phòng trước.” Tống Thu bỏ chạy như làn khói.

“Đi thôi.” Tống Nhan cũng giục Sở Trần.

Sở Trần đi được vài bước thì quay đầu lại: “Có thể mang số kim bạc này đi làm hóa nghiệm, nói không chừng còn có độc đấy.”

Con ngươi của Tống Tà Dương bỗng thu nhỏ. Có độc ư? Nếu là thật, vậy chẳng phải Tống Thu sẽ bỏ mạng à?

Đây là thù hận đến cỡ nào mới làm ra thủ đoạn này.

Nhìn bóng lưng rời đi của Sở Trần, trong lòng Tống Tà Dương vô thức dâng lên nỗi sợ hãi. Nếu kim bạc có độc, vậy thì ông ta đã suýt tự tay giết chết con trai của mình.

“Anh Dương, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?” Tô Nguyệt Nhàn cảm thấy hơi đau đầu, tối nay thực sự đã xảy ra quá nhiều chuyện.

“Chuyện kim bạc cứ giao cho Nho Hải đi điều tra.” Tống Tà Dương hít sâu một hơi: “Ngày mai anh định chuẩn bị hai phần quà, để đi thăm nhà họ Diệp và tập đoàn Vinh thị, hy vọng có thể cứu vãn cục diện. Dù gì sau ngày mai, Sở Trần không còn là con rể nhà họ Tống nữa.”

“Đúng vậy, tối nay mọi chuyện đều do Sở Trần mà ra.” Tô Nguyệt Nhàn gật đầu, nhíu chặt mày: “Đáng tiếc tính tình Nhan Nhan hơi ương bướng. Nếu con bé chịu qua lại với Diệp Thiếu Hoàng thì mọi vấn đề nan giải của nhà họ Tống đều có thể giải quyết dễ dàng.”

“Ngày mai khi Diệp Thiếu Hoàng đến thăm ông cụ, bảo Nhan Nhan đi tiếp cậu ta đi.”

Tống Tà Dương nói: “Mấy năm gần đây nhà họ Diệp cực kỳ nở mày nở mặt, nếu Nhan Nhan có thể tiến vào nhà họ Diệp thì đó là niềm vinh hạnh.”

“Không được, bây giờ em phải đi tìm con bé để nói chuyện.” Tô Nguyệt Nhàn sốt sắng, sải bước đi ra ngoài.

Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Tống Tà Dương. Ông ta ngồi xuống, híp mắt trầm tư. Chuyện xảy ra vào tối nay quá hỗn loạn. Trong đầu ông ta bỗng nhảy ra một bóng dáng.

Sở Trần.

Anh đã ở rể nhà họ Tống năm năm. Trong mắt mọi người, anh là một tên ngốc không hơn không kém. Thế nhưng tối nay, anh càng giống một tên điên. Có điều kim bạc trên roi dài cũng là do anh phát hiện.

Tống Tà Dương không thể hiểu nổi, lông mày nhíu chặt. Ông ta luôn cảm thấy, tối nay mình đã bỏ lỡ chuyện gì đó.

“Trên đường ba người bọn họ trở về không thể nào bình yên như vậy.”

Thế là Tống Tà Dương sải bước đi ra vào trong. Ông ta muốn đi hỏi cho ra lẽ.

Cốc cốc cốc!

Tống Thu vừa mới quay về phòng thì cửa chính đã vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

“Cha, sao cha lại đến đây?” Tống Thu mở cửa ra, hơi bất ngờ hỏi.

“Con hãy nói thật cho cha biết về quá trình tụi con quay về, không được bỏ sót một chữ.”

Tống Tà Dương nhìn chằm chằm Tống Thu, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: “Tiểu Thu, chuyện này liên quan đến vận mệnh của nhà họ Tống. Cha biết tình cảm giữa con và Nhan Nhan rất tốt, nhưng con không được giấu giếm chuyện này.”

Tống Thu bị chằm chằm đến mức cả người mất tự nhiên.

Một lúc sau, Tống Thu dè dặt nói: “Cha, cha có bị bệnh cao huyết áp không?”

Sắc mặt Tống Tà Dương tối đen.

Mắt thấy ông ta sắp sử dụng gia pháp, Tống Thu vội nói tiếp: “Quả thật trên đường chúng con trở về đã bị người của phòng tập boxing Vinh Diệu chặn lại. Những gì chị nói đều là thật, Sở Trần thành công thoát khỏi đám người đó quay trở về.”

Tống Tà Dương cau mày nhìn Tống Thu: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó, vừa hay chạm mặt Diệp Thiếu Hoàng và Vinh Đông.”

Tống Thu nghiến răng nói: “Diệp Thiếu Hoàng uy hiếp chị ba, bảo chị ba lên xe đi cùng anh ta. Như vậy hợp tác giữa nhà họ Diệp nhà họ Tống và tập đoàn Vinh thị mới có thể tiếp tục.”

Vẻ mặt của Tống Thu lóe lên tia phức tạp: “Đúng lúc này, Sở Trần đi tới.”

Tống Thu kể lại mọi chuyện.

Tống Tà Dương liên tục trợn tròn mắt, miệng há to đến nỗi dường như có thể nhét được một quả trứng vịt. Cực kỳ chấn động. Ông ta không dám tin rằng Diệp Thiếu Hoàng và Vinh Đông lại bị một mình Sở Trần chụp thùng rác lên đầu, rồi đè xuống đất đánh tơi bời.

Tống Tà Dương cảm thấy tim của mình sắp ngừng đập rồi. Gần như không thể thở nổi. Sở Trần đánh Diệp Thiếu Hoàng một trận. Không ngờ anh lại đi làm chuyện mà ông ta không dám tưởng tượng đến.

“Cậu ta là tên ngốc à?” Tống Tà Dương dần bình tĩnh lại, không nhịn được điên cuồng gào lên.

Ông ta biết rất rõ, hành động này của Sở Trần tương đương với việc hoàn toàn đắc tội chết với nhà họ Diệp. Không còn đường lui nào để cứu vãn. Cho dù ngày mai mình mang quà quý giá đến mấy cũng không thể nào hóa giải mâu thuẫn này.

Đợi sau khi Tống Tà Dương bình tĩnh lại, Tống Thu im lặng một lúc nhìn cha mình, dè dặt nói: “Anh ta là tên ngốc thật mà, chuyện này ai mà chẳng biết.”

Tống Tà Dương chợt có cảm giác trước mắt tối sầm. Nếu bây giờ anh mà bước ra trước mặt ông ta, chắc chắn ông ta sẽ hận không thể dùng roi dài gắn đầy kim bạc để quất mạnh vào người anh.

“Nhà họ Tống thật sự sắp bị cậu ta hại thảm rồi.” Cả người Tống Tà Dương đều đang run rẩy.

Đánh Diệp Thiếu Hoàng, ông ta còn chẳng dám nghĩ đến loại chuyện này sẽ xảy ra ở Thiện Thành.

Tống Tà Dương sắp hối hận đến xanh ruột rồi: “Đạo trưởng Trương thần cơ diệu toán, nhà họ Tống chỉ có thể mượn vận may của Sở Trần trong năm năm.”

Tống Thu muốn nói lại thôi. Một lúc sau, anh ta mới nghiến răng nói: “Thật ra Sở Trần cũng là vì bảo vệ chị ba.”

“Cái rắm!” Tống Tà Dương mặc kệ hình tượng gia chủ, quát mắng: “Nhan Nhan nên ngồi lên xe của Diệp Thiếu Hoàng. Hôm nay Sở Trần bị điên thật rồi, làm sao cậu ta có thể xứng với Nhan Nhan? Cậu ta chỉ là một tên ngốc mà thôi.”
Chương 17: Chiếm nhà xí không lấp phân

Tống Thu hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ thất thố của Tống Tà Dương, lửa giận trong mắt như hận không thể đốt chết tươi Sở Trần, do đó anh ta không dám lên tiếng nữa.

Theo Tống Tà Dương thấy, Sở Trần đánh Diệp Thiếu Hoàng, hơn nữa còn là cách nhục nhã nhất, đã hoàn toàn cắt đứt đường lui của nhà họ Tống.

Ông ta có thể tưởng tượng được những ngày tháng tiếp theo nhà họ Diệp sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để chèn ép nhà họ Tống. Nhà họ Tống sẽ phải đối mặt với cục diện còn khó khăn hơn cả năm năm trước.

E rằng vị trí gia chủ này của ông ta cũng sắp bị phế bỏ rồi. Gia quy của nhà họ Tống là người có tài mới được ngồi lên vị trí gia chủ.

“Cha.” Tống Thu dè dặt nói một câu: “Sở Trần nói, anh ta đã hẹn cậu Hạ rồi. Trưa ngày mai cậu Hạ sẽ đến nhà chúng ta để gặp mặt anh ta.”

“Câm mồm.” Tống Tà Dương giận dữ trừng mắt: “Con không nghe thấy Diệp Thiếu Hoàng nói gì à?”

Ngày mai người đại diện của nhà họ Hạ sẽ đến Hoàng Đình để bàn chuyện hợp tác, cậu Hạ sẽ đến nhà họ Tống sao?

“Con còn đi tin lời của một tên ngốc ư?”

Tống Thu rùng mình, không dám nhắc đến nữa. Dù gì anh ta cũng không mấy tin tưởng, cậu Hạ sẽ đến nhà họ Tống để tìm Sở Trần.

Tống Tà Dương cũng lười mắng Tống Thu nữa, mà xoay người đi ra ngoài, rồi đột ngột ngừng lại ở cửa: “Sáng sớm ngày mai, con hãy chuẩn bị ít quà đi tìm đạo trưởng Thanh Phong, xem thử có thể tìm ra tung tích cụ thể của đạo trưởng Trương hay không, để hỏi cho rõ, Kỳ Môn đứng đầu thiên hạ kia đang ở đâu.”

“Kỳ Môn đứng đầu thiên hạ là gì?” Tống Thu tò mò.

“Nói tóm lại, con phải nhớ kỹ nhiệm vụ của con. Nếu con hoàn thành thì coi như lấy công chuộc tội, đừng tưởng rằng trận gia pháp này của con là có thể miễn.” Giọng điệu của Tống Tà Dương chợt khựng lại: “Còn nữa, nhớ dẫn theo vài vệ sĩ, an toàn là trên hết.”

Chuyện kim bạc vào tối nay luôn khiến Tống Tà Dương hơi nghĩ lại phát sợ. Trong lòng cũng thoáng có cảm giác bất an. Tống Tà Dương thở dài.

Gần như cùng lúc đó, cũng có một người đang thở dài, đó là Tô Nguyệt Nhàn. Nhìn con gái đang ngồi trước mặt, bà ta rất bất đắc dĩ.

“Rốt cuộc Diệp Thiếu Hoàng có chỗ nào chưa tốt chứ?”

“Con nói rồi, dù anh ta có tất cả cũng không phải là mẫu người con thích.” Tống Nhan lắc đầu. Nhất là tối nay chạm phải ánh mắt như sói hoang kia của Diệp Thiếu Hoàng, nhìn mình chòng chọc như đang nhìn một con mồi. Cảm giác này khiến Tống Nhan cảm thấy khó chịu khắp người. Cô không thể nào chịu được.

“Coi như vì nhà họ Tống, con hãy cân nhắc cho kỹ đi.” Tô Nguyệt Nhàn đứng dậy nhìn Tống Nhan: “Con nên biết rõ, trong bữa tiệc tối nay, nhà họ Tống chúng ta đã biến thành trò cười ở Thiện Thành. Nếu không giải quyết ổn thỏa chuyện này thì trong vòng năm ngày vị trí gia chủ nhà họ Tống sẽ không còn thuộc về cha con nữa. Con càng phải hiểu rõ một điều, con cũng là người nhà họ Tống. Đôi khi lợi ích còn cao hơn tình cảm con người.”

Dứt lời, Tô Nguyệt Nhàn xoay người rời đi.

Bà ta mở cửa phòng ra, đập vào mắt là Sở Trần đang đứng bên ngoài.

Theo lẽ thường mẹ vợ nhìn thấy con rể sẽ càng nhìn càng thấy thích, nhưng bây giờ Tô Nguyệt Nhàn chỉ có chán ghét, hừ lạnh một tiếng, rồi đi vòng qua người Sở Trần: “Quay về thu dọn hành lý đi. Tốt nhất là ngày mai cố mà rời đi sớm. Miếu nhỏ nhà họ Tống không chứa nổi vị đại thần ngay cả nhà họ Diệp cũng không sợ đắc tội như cậu đâu.”

Tô Nguyệt Nhàn duy trì khoảng cách thích hợp với Sở Trần, chỉ sợ dính phải vận xui hiện tại của anh.

“Tôi nói này, tại sao cậu lại không biết tốt xấu như thế hả.” Tô Nguyệt Nhàn đang định rời đi thì cảm thấy tức quá, nên không nhịn được giận dữ mắng Sở Trần vài câu.

Thấy Sở Trần bình tĩnh, sắc mặt chẳng hề thay đổi, Tô Nguyệt Nhàn chợt có cảm giác đang đánh vào cục bông gòn. Thôi bỏ đi. Mình cũng làm chuyện ngu ngốc, vậy mà đi mắng một tên ngốc, trong khi biết rõ là anh nghe chẳng hiểu gì cả.

Cho dù ở phòng khách Sở Trần đã biểu hiện ra mặt khác hẳn lúc bình thường, thế nhưng sự ngốc nghếch của Sở Trần trong năm năm qua đã ăn sâu vào máu của người nhà họ Tống.

Tô Nguyệt Nhàn lắc đầu, tiến lên vài bước thì đằng sau truyền đến tiếng của Sở Trần: “Mẹ, đi thong thả.”

Tô Nguyệt Nhàn tức đến mức toàn thân run rẩy, bỗng hất tay rời đi.

Trên mặt Sở Trần nở nụ cười nhàn nhạt, mở cửa phòng ra.

Biệt thự nhà họ Tống, nói đúng hơn là tổng cộng có gần mười căn vây quanh nhau. Đây là quy mô của nhà họ Tống lúc thịnh vượng, giang sơn do mấy đời để lại.

Sở Trần và Tống Nhan ở trong một căn biệt thự ba tầng. Ban đầu đạo trưởng Trương đã đích thân chọn nơi này, hơn nữa anh và cô đều sống ở tầng hai, gồm hai phòng một sảnh và một phòng xép.

Ánh đèn dịu nhẹ chiếu xuống gương mặt của Tống Nhan, gương mặt hoàn hảo không thể nào giấu đi vẻ uể oải.

Cô mệt rồi.

Năm năm qua, trên người Tống Nhan đã gánh xiềng xích nặng nề. Vì gia tộc, mười tám tuổi cô đã gả cho một tên ngốc. Mặc dù nhà họ Tống đã cố gắng che giấu, nhưng trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, chuyện cô và anh chồng ngốc của cô đã trở thành trò cười trong các cuộc tán gẫu giới Thiện Thành.

Năm năm trôi qua, vận may của Sở Trần đã cạn kiệt, nhưng thứ đang chờ đợi Tống Nhan lại là một cuộc sắp xếp khác. Cô đã quá mệt mỏi vì bị trói buộc.

Sở Trần đi sang một bên, mở tủ lạnh lấy bánh kem ở bên trong ra như đang chơi trò ảo thuật.

“Đói bụng rồi đúng không?” Sở Trần tươi cười đi tới, đặt bánh kem lên trên bàn.

Tống Nhan sửng sốt, ánh mắt rơi trên bánh kem một tầng tinh xảo. Sở Trần còn nhanh chóng cắm nến vào, còn đốt cả nến.

“Sở Trần, anh lấy đâu ra bánh kem thế?” Tống Nhan ngờ vực.

“Tối nay vì tôi đã phá hỏng bữa tiệc của cô nên biết cô vẫn còn đói.” Sở Trần mỉm cười: “Vì thế trên đường về, tôi đã gửi tin nhắn cho chị Tường, bảo chị ấy chuẩn bị bánh kem cho cô. Cô mau ước rồi thổi nến, ăn bánh kem đi.”

Tống Nhan nhìn Sở Trần bằng ánh mắt phức tạp, rồi đứng dậy, khẽ nhắm hai mắt lại.

Một lúc sau, cô từ từ mở mắt ra, thổi tắt nến.

“Sinh nhật vui vẻ.” Sở Trần mỉm cười lấy nến ra, rồi cắt một miếng bánh kem lớn cho Tống Nhan.

Tống Nhan nhận lấy, nhìn Sở Trần nói: “Đây có được xem là món quà sinh nhật thứ hai không?”

“Còn món quà thứ ba nữa.” Sở Trần nhìn vào mắt cô, vẻ mặt thoáng qua tia tự tin: “Chắc chắn tôi sẽ lấy được sự hợp tác của nhà họ Hạ dưới danh nghĩa của cô, để có một lời giải thích hài lòng cho người nhà cô.”

Tống Nhan nhìn Sở Trần không chớp mắt. Tối nay mỗi câu nói việc làm của anh đều vượt ra khỏi nhận thức của cô về Sở Trần trong năm năm qua. Anh bỗng hết ngốc rồi ư?

“Sở Trần, anh khỏi bệnh rồi à?” Tống Nhan chợt hỏi một câu.

Sở Trần vô thức sững sờ, rồi bật cười. Anh hiểu ý của Tống Nhan. Năm năm qua, Tống Nhan luôn cho rằng, là do cô đập hỏng đầu anh.

“Tôi đã khỏi rồi.” Sở Trần nói ra từng chữ, rồi gật đầu với Tống Nhan.

Ánh mắt của Tống Nhan bỗng lóe lên tia sáng, cũng khó mà tin được. Sở Trần đã hết ngốc thật rồi.

Tâm trạng của Tống Nhan hơi kích động, cô vội vàng đè nén, nghiêm túc nhìn Sở Trần: “Vậy anh có còn nhớ về những chuyện đã xảy ra trong năm năm qua không?”

“Có chứ?” Sở Trần gật đầu lần nữa.

“Vậy nói một cách đơn giản nghe xem nào.” Tống Nhan nghiêm túc nhìn Sở Trần: “Năm năm qua, anh đã làm những gì?”
Chương 18: Nhà quyền thế hàng đầu

Sở Trần nghĩ ngợi một hồi mới trả lời: “Chiếm nhà xí mà không đi cầu.”

“...” Tống Nhan sửng sốt một lúc rồi sắc mặt tối đen. Câu nói này đã đủ chứng minh, quả thật Sở Trần đã khỏi rồi.

Đang yên đang lành đột nhiên cô cua xe.

“Cút.” Tống Nhan đập miếng bánh kem trong tay về phía Sở Trần.

Anh bỏ chạy về phòng của mình như một làn khói.

Tống Nhan thấy Sở Trần đóng cửa phòng lại thì khóe miệng không khỏi giật mạnh. Chiếm nhà xí, Tống Nhan lại có kích động muốn xông vào, tiếp tục đập hỏng đầu Sở Trần.

Trong đầu cô luôn quanh quẩn mấy chữ này của Sở Trần. Giờ phút này, chính Tống Nhan cũng không khỏi bật cười.

Tảng đá trong lòng cô đã được buông bỏ. Năm năm qua, lúc mọi người đều cho rằng Sở Trần ngốc bẩm sinh, chỉ có bản thân Tống Nhan là cảm thấy, chính cô đã đập hỏng đầu của Sở Trần.

Trong lòng cô luôn có cảm giác tự trách. Bây giờ cơ thể đã nhẹ nhõm hơn nhiều, cô nhìn bánh kem trên bàn, không nhịn được lại cắt một miếng bắt đầu ăn. Đây là bánh sinh nhật ngon nhất mà Tống Nhan đã từng ăn.

Một đêm trôi qua. Sáng sớm Sở Trần đã mở cửa phòng, vươn người, nhìn bánh kem còn dư trên bàn, vô thức mỉm cười rời khỏi biệt thự ngay.

Trong khu biệt thự của nhà họ Tống có một khu rừng. Sở Trần đi đến bên hồ.

“Hình như hồ này còn tên là hồ Tống.” Sở Trần cảm thán, lạc đà chết còn to hơn ngựa. Dù một ngày nào đó nhà họ Tống thật sự không thể đứng vững ở Thiện Thành thì mảnh đất này cũng đủ cho người nhà họ Tống sống sung túc cả cuộc đời này.

Men theo hồ nước, Sở Trần nghe thấy một tràng tiếng chiêng trống, nên ngẩng đầu lên xem.

Trên Mai Hoa Thung đang múa lân.

Sở Trần đi qua đó, rất có hứng thú thưởng thức. Thiện Thành thượng võ, múa lân càng nổi tiếng toàn quốc. Mười phút sau, lân bay vút nhảy lên cao, rồi vững vàng tiếp đất.

Mấy vệ sĩ nhà họ Tống đi tới, lấy đầu lân ra. Sở Trần hơi bất ngờ, không ngờ người múa lân lại là cậu chủ nhỏ nhà họ Tống – Tống Thu.

Tống Thu vừa lau mồ hôi, vừa đi về phía Sở Trần, rất tò mò nói: “Trước giờ chưa từng gặp anh vào giờ này.”

Sở Trần chỉ vào con lân: “Không ngờ cậu lại có hứng thú với lân đến thế.”

“Hứng thú thì có đấy, bình thường cũng không đến nỗi liều mạng.”

Qua chuyện tối qua, bản thân Tống Thu cũng gần như không mấy nhận ra, thái độ mà anh ta đối với Sở Trần đã thay đổi rất lớn, nhất là khi anh chủ động bước ra muốn chịu gia pháp thay anh ta.

Sở Trần thở dài: “Còn năm ngày nữa là buổi lễ khai trương long trọng Kim Than Thành, nên tôi phải nắm bắt cơ hội. Nếu múa lân thành công giúp nhà họ Tống lộ mặt, nói không chừng có thể giải quyết tình cảnh khó khăn trước mắt.”

“Kim Than Thành, buổi lễ múa lân long trọng à?” Sở Trần ngờ vực, khó hiểu nhìn Tống Thu.

“Có nói anh cũng chẳng hiểu đâu.” Tống Thu còn nói: “Kim Than Thành là hạng mục đang nóng bỏng tay nhất ở Thiện Thành. Nhà họ Diệp cũng có phần, nhưng tôi nghe nói chỉ là con số nhỏ mà thôi. Còn chủ nhân thực thụ đứng sau Kim Than Thành là nhà họ Hoàng cơ.”

Sở Trần tò mò: “Thực lực của nhà họ Hoàng còn cao hơn nhà họ Diệp ư?”

Tống Thu trợn mắt: “Tôi nói này, nhà họ Hoàng là nhà quyền thế hàng đầu Thiện Thành, như vậy anh đã hiểu chưa? Năm ngày sau Kim Than Thành sẽ có buổi lễ khai trương long trọng. Nhà họ Hoàng đã tổ chức cuộc thi múa lân lớn này, mỗi nhà đều được mời cử đội lân tham gia. Mọi người đều hy vọng có thể múa lân thành công. Không chỉ là một điềm tốt, mà càng là một cơ hội để lộ mặt trước mặt ông cụ nhà họ Hoàng.”

Tống Thu thở dài: “Mặc dù rất khó, nhưng tôi vẫn muốn thử xem sao. Tôi phải tiếp tục tập luyện rồi, lát nữa còn phải đi tìm đạo trưởng Thanh Phong để hỏi về tung tích của kỳ môn đứng đầu thiên hạ kia?”

“Kỳ môn đứng đầu thiên hạ?” Sở Trần ngạc nhiên nhìn Tống Thu.

Tống Thu lắc đầu: “Anh đừng hỏi tôi, tôi cũng chẳng biết rốt cuộc kỳ môn đứng đầu thiên hạ là cái gì. Cha tôi bảo đạo trưởng Trương đã đi tới kỳ môn đứng đầu thiên hạ để bái sư, nên dùng mọi cách để tìm cho bằng ông ta.”

Sở Trần nhìn Tống Thu, đột nhiên nở nụ cười: “Thật ra không cần phải tìm đạo trưởng Trương, tôi đã bấm tay coi bói rồi, nhà họ Tống sẽ vượt qua cửa ải này. Từ nay về sau, chắc chắn sẽ mạnh như vũ bão, đạp gió rẽ sóng, giàu sang phú quý, bay thẳng lên trời. Nói không chừng còn có thể thay thế vị trí nhà quyền thế hàng đầu Thiện Thành.”

Tống Thu: “...”

Một lúc sau, khóe miệng của anh ta khẽ giật: “Sao anh không nói, anh còn biết bói toán hơn cả đạo trưởng Trương.”

Sở Trần cười tự tin: “Quả thật tôi biết bói toán hơn ông ta.”

Đạo trưởng Trương chỉ mới bước vào Cửu Huyền Môn mà thôi.

“...” Hết nói nổi rồi.

Năm năm qua, đây là lần đầu tiên anh ta phát hiện ra anh rể ngốc này còn biết nổ nữa. Tống Thu phớt lờ Sở Trần, tiếp tục tập múa lân. Còn Sở Trần thì đi dạo một vòng xong thì quay về biệt thự.

“Chị Tường, chào buổi sáng.” Sở Trần chào hỏi bảo mẫu đang ở trong phòng bếp tầng một.

“Chào buổi sáng.” Chị Tường vô thức đáp lại, rồi trợn tròn mắt ngay, nhưng đến khi quay đầu lại đã nhìn thấy Sở Trần đi lên tầng hai rồi: “Ôi mẹ ơi! Mình gặp ma rồi sao?”

Năm năm qua, chị ấy luôn phụ trách sinh hoạt hàng ngày cho Sở Trần và Tống Nhan. Nhưng chàng rể ngốc ở rể này chưa từng nói nửa câu với chị ấy.

Còn chuyện bánh kem ngày hôm qua, chị Tường cũng cho rằng là do Tống Nhan gửi tin nhắn cho mình.

Sở Trần đi lên lầu, bánh kem trên bàn nhỏ đã được dọn dẹp sạch sẽ. Vừa hay Tống Nhan cũng bước ra khỏi phòng, cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, mặt xinh như hoa.

“Bà xã, muốn đi đâu thế?” Sở Trần hỏi.

Tống Nhan nhìn Sở Trần, chẳng muốn bận tâm đến xưng hô của anh mà lấy một tấm thẻ ngân hàng ra: “Tối qua những lời tôi đã nói vẫn được tính, anh không thể ở lại Thiện Thành thêm nữa. Bên trong có một khoản tiền, anh bảo Tống Thu lén đưa anh ra ngoài đi.”

Sở Trần mỉm cười ngồi xuống sofa: “Cô đã quên mất món quà sinh nhật thứ ba mà tôi định tặng cho cô à?”

Tống Nhan rất bất đắc dĩ: “Với thực lực của nhà họ Tống, muốn hợp tác với nhà họ Hạ còn khó hơn cả lên trời.”

Tống Nhan muốn cho Sở Trần sớm nhìn thấy rõ hiện thực.

“Đừng vội, chúng ta cứ ngồi ở nhà chờ đợi. Đợi cậu Hạ đến rồi, gặp mặt sẽ biết ngay thôi.” Sở Trần vẫy tay: “Cô hãy đến đây uống trà đi, nếm thử tay nghề pha trà của tôi.”

Tống Nhan vừa gấp vừa giận, đã là lúc nào rồi mà tên này còn chẳng hề bận tâm vậy.

“Tôi dám chắc rằng, Diệp Thiếu Hoàng đang âm mưu đối phó anh rồi.”

Tống Nhan muốn gõ đầu Sở Trần: “Anh đừng tưởng chuyện xảy ra vào tối qua thật sự có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.”

Lúc nói câu cuối, vừa hay chị Tường đang đi lên tầng hai, vẻ mặt không khỏi lộ ra chút quái lạ, càng không dám tin nhìn Sở Trần. Tên ở rể chiếm nhà xí không lấp phân này lại có thể đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng rồi ư?

“Khụ, cô ba, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.” Chị Tường hoàn hồn lại, vội vàng lên tiếng.

Tống Nhan đứng dậy nói: “Ăn sáng xong, tôi sẽ đi tìm ông nội, hy vọng có thể nghĩ cách. Anh nhớ trong ngày hôm nay không được bước ra khỏi cổng nhà họ Tống đấy.”

Tống Nhan đặt thẻ ngân hàng lên bàn: “Tôi đã gửi mật khẩu qua điện thoại anh rồi.”

Dứt lời, Tống Nhan đi xuống lầu.

Ánh mắt của Sở Trần dừng trên tấm thẻ ngân hàng. Một lúc sau khóe miệng mới khẽ cong lên, nở nụ cười: “Tôi đã nói rồi mà, cô đã che chở tôi năm năm. Tiếp theo đến lượt tôi bảo vệ cô rồi.”

Sở Trần cầm lấy thẻ ngân hàng bỏ vào túi của mình: “Cũng không biết trong chiếc thẻ này có bao nhiêu tiền.”
Chương 19: Tên Sở Trần kia

Sáng sớm ở nhà họ Tống, người giúp việc bắt đầu bận rộn.

Tối hôm qua ở khách sạn Hoàng Đình, cậu chủ nhà họ Diệp là Diệp Thiếu Hoàng nói hôm nay sẽ tới thăm ông cụ nhà họ Tống, đối với nhà họ Tống mà nói, việc này nhất định phải dùng lễ nghi tiếp đón tiêu chuẩn cao nhất.

Tống Nhan đi tới cửa phòng làm việc và nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Cô biết, mỗi buổi sáng, ông nội đều ở trong phòng làm việc luyện chữ.

Kể từ khi giao tất cả sản nghiệp của nhà họ Tống cho hai đứa con trai, mỗi ngày ông cụ đều đọc sách viết chữ, thỉnh thoảng chơi đùa với những món đồ cổ yêu quý của mình.

Tống Nhan đứng ở một bên nhẹ nhàng mài mực, lúc ông cụ Tống viết chữ không thích bị ai quấy rầy.

Khoảng mười phút sau.

Ông cụ Tống đặt bút xuống, nhìn Tống Nhan rồi nở nụ cười: “Nhan Nhan, hôm nay tới tìm ông nội sớm như vậy có việc gì không?”

Tống Nhan gật đầu: “Tối hôm qua.”

“Chuyện tối hôm qua, ông nội đã biết rồi.”

Ông cụ Tống nói, ông ấy cầm lấy một bức thư pháp mình vừa mới viết, nhìn một lúc rồi lắc đầu, trực tiếp vò tờ giấy này thành một cục và ném vào thùng rác, sau đó nhìn Tống Nhan nói: “Nhanh chóng bảo Sở Trần rời khỏi nhà họ Tống, những chuyện khác cứ để cha con đi xử lý, đây coi như là một lần thử thách đối với nó đi.”

Giọng điệu của ông cụ Tống rất bình tĩnh.

Thử thách.

Tống Nhan rất hiểu ý của ông cụ, một khi thử thách thất bại thì Tống Tà Dương sẽ mất đi vị trí chủ nhà họ Tống.

Tống Nhan muốn nói lại thôi.

Cô cũng rất ít khi nhìn thấy ông nội phiền não như vậy, ông ấy luôn trân quý bút mực của mình, nhưng vừa rồi lại vứt đi một bức thư pháp vừa viết xong.

Ông cụ Tống lại cầm bút lên và viết một bức thư pháp khác.

“Nhan Nhan, cháu thấy bức chữ này thế nào?”

Ông cụ Tống hỏi.

Tống Nhan đi tới, nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng thì ông cụ Tống đã thở dài một hơi, sau đó lại vò nát những gì mình vừa mới viết xong.

“Ông nội, cháu cảm thấy đã rất tốt rồi.”

Tống Nhan nhìn ông cụ Tống với vẻ mặt khó hiểu.

“Năm ngày sau, Kim Than Thành khai trương hoành tráng sẽ thu hút sự chú ý của toàn thành phố.”

Ông cụ Tống tên là Tống Trường Thanh, giờ phút này ánh mắt lướt qua sự chờ mong: “Trùng với đại thọ tám mươi của ông cụ nhà họ Hoàng kia, khi đó sẽ tổ chức hội múa lân cũng sẽ hoành tráng trước nay chưa từng có.”

Đến lúc đó, nhà họ Tống sẽ phái ra hai đội múa lân, hy vọng bọn họ đều có thể biểu hiện thật tốt.

Vừa rồi ông nội viết là "ông cụ Hoàng tập trung giới trẻ của cả thành phố.”

Tống Trường Thanh nói: “Hơn nữa, với bầu không khí mới ở Kim Than Thành, ông cụ Hoàng từ chối các nhà thư pháp và học sĩ nổi tiếng của Thiện Thành, mà thay vào đó là mời tất cả thanh niên trong thành phố đến tụ tập, nếu như có thể được ông cụ Hoàng chọn trúng thì nhà họ Tống của chúng ta có thể nhân cơ hội này mà tránh qua trận phong ba này rồi.”

Tống Trường Thanh lắc đầu thở dài: “Đáng tiếc chữ này tuy rằng cảm thấy cũng không tệ lắm, nhưng muốn lọt vào mắt của ông cụ Hoàng thì thật sự không dễ dàng.”

Kim Than Thành, nhà họ Hoàng.

Tống Nhan đương nhiên hiểu rất rõ thực lực của nhà họ Hoàng, gia tộc quyền lực nhất Thiện Thành.

Khó trách ông nội không quan tâm đến chuyện xảy ra tối qua, mà tất cả sự chú ý của ông ấy đều đổ dồn vào Kim Than Thành.

Nhà họ Diệp, tập đoàn Vinh thị, cuộc tranh chấp này vẫn phải dựa vào chính bọn họ.

Tống Nhan đi ra khỏi phòng làm việc, ánh mắt hiện lên vẻ sầu lo.

Cô cảm thấy như không biết bắt đầu từ đâu.

Nhà họ Tống làm sao có thể chống lại được sự liên hợp trả thù của nhà họ Diệp và Vinh thị chứ.

Trước cửa chính chỉ còn thiếu giăng đèn kết hoa, trên dưới nhà họ Tống đều tràn ngập niềm vui.

Từ sáng sớm, Tống Tà Dương đã đi ra ngoài, tuy rằng cơ hội rất xa vời nhưng mà ông ta vẫn muốn đi ra ngoài thử một chút.

Tô Nguyệt Nhàn chỉ đạo trên dưới nhà họ Tống chuẩn bị lễ ngộ quy cách cao nhất để đón tiếp cậu chủ nhà họ Diệp sắp tới nhà họ Tống.

Thấy Tống Nhan đi tới, Tô Nguyệt Nhàn đánh giá Tống Nhan, lông mày không nhịn được nhíu lại: “Nhan Nhan, cách ăn mặc này của con thật sự là quá mức tùy tiện đấy. Trở về thay váy, trang điểm đi.”

Tống Nhan nhìn thoáng qua, mấy người chị cả chị hai cũng đều trở về từ sáng sớm, đối với bọn họ mà nói, chuyện này cũng rất quan trọng.

Nếu như nhà mẹ đẻ của bọn họ bị sụp đổ, điều đó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến địa vị của họ trong gia đình nhà chồng.

“Diệp Thiếu Hoàng sẽ không tới đâu.”

Tống Nhan mở miệng, nghĩ tới tối hôm qua Diệp Thiếu Hoàng bị đánh như thế nào, thân là con trai của người đứng đầu trong giới kinh doanh Thiện Thành, Diệp Thiếu Hoàng tự nhiên sẽ không cho phép trên người mình xuất hiện bất kỳ vết bẩn nào, hai ngày nay, Diệp Thiếu Hoàng không thể nào ra khỏi cửa được.

Nhà họ Diệp giao khách sạn Hoàng Đình cho cậu chủ Diệp quản lý, cậu chủ Diệp cũng có danh tiếng trong giới kinh doanh của Thiện Thành.

Lâm Tín Bình mở miệng nói: “Anh ta nói hôm nay sẽ tới thăm ông cụ, nhất định sẽ tới.”

"Tối hôm qua cậu chủ Diệp cũng đã nói, hẹn người đại diện nhà họ Hạ Dương Thành đến Hoàng Đình đàm phán công việc hợp tác, cho nên chúng tôi đều đồng ý cho rằng, cậu chủ Diệp sẽ đến đây vào buổi sáng hôm nay, sau khi thăm ông cụ sẽ trở về Hoàng Đình bàn chuyện hợp tác với nhà họ Hạ."

Chu Kiếm nói: “Cô ba nhớ nhắc nhở Sở Trần, hôm nay tuyệt đối không thể để anh ta ra ngoài gây chuyện được.”

“Đúng rồi, đơn ly hôn mới đã được đưa đến.”

Tô Nguyệt Nhàn nói: “Con trở về thay quần áo đẹp hơn đi, thuận tiện bảo Sở Trần thu dọn đồ đạc của mình, đến lúc đó hãy kí tên lên đơn ly hôn rồi lập tức cút đi."

Tô Nguyệt Nhàn cảm giác sự nhẫn nại của mình đối với Sở Trần đã đạt tới giới hạn rồi.

Nếu như không phải Sở Trần thì đêm qua mọi chuyện đã có thể suôn sẻ.

Không đến nỗi mới sáng sớm Tống Tà Dương đã phải ra ngoài chạy khắp nơi, mà nhà họ Tống cũng không phải rơi vào cảnh khó khăn này.

“Nhớ nhắc nhở tên ngốc kia.”

Tống Tình hừ lạnh: “Đồ không thuộc về cậu ta thì đừng mang đi, trước khi ra ngoài sẽ có bảo vệ kiểm tra.”

“Còn nữa, chuyện kim bạc trên roi dài tối qua còn chưa điều tra rõ ràng.”

Tống Vân nói: “Sở Trần có tắm sông Hoàng Hà cũng không hết nghi ngờ.”

Bên tai Tống Nhan đều là âm thanh chói tai.

"Tối hôm qua là Sở Trần cứu Tiểu Thu, ở trong mắt các người, mạng của Tiểu Thu không đáng giá sao?"

Tống Nhan hít sâu một hơi rồi xoay người rời đi.

Người nhà họ Tống nhìn nhau và lắc đầu.

“Mẹ, mẹ đừng tức giận, Nhan Nhan vẫn luôn cảm thấy mình mắc nợ tên ngốc kia, sau ngày hôm nay con bé sẽ hiểu mình nên sống cuộc sống như thế nào.”

Tống Vân an ủi.

Người nhà họ Tống đều đang háo hức chờ đợi Diệp Thiếu Hoàng đến.

Tống Nhan trở lại căn phòng nhỏ trong biệt thự, cô thấy cửa phòng của Sở Trần vẫn đóng chặt, nhưng Tống Nhan lại không tới gõ cửa.

Đến trưa.

Cửa lớn biệt thự nhà họ Tống.

Người nhà họ Tống càng chờ càng nóng nảy nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của Diệp Thiếu Hoàng đâu.

Ngay cả Tống Thu cũng đã đi thăm đạo trưởng Thanh Phong và trở về nhà rồi.

Tống Thu không hỏi ra tin tức cụ thể của đạo trưởng Trương.

“Chẳng lẽ cậu chủ Diệp thật sự không đến sao?”

Chu Kiếm cuối cùng không nhịn nổi nữa, thấp giọng lẩm bẩm.

Sắc mặt Tô Nguyệt Nhàn đen lại, u ám như nước đọng.

Diệp Thiếu Hoàng không đến, có nghĩa là quyết sách của nhà họ Diệp sẽ hoàn toàn bỏ qua nhà họ Tống.

Điều này đối với nhà họ Tống mà nói chắc chắn là một tin dữ.

“Mọi người nhìn xem.”

Đột nhiên, ánh mắt Lâm Tín Bình sáng lên, từ xa, một chiếc xe sang trọng màu đen đang chạy nhanh tới.

“Cậu chủ Diệp đến rồi.”

Tất cả mọi người đều nín thở, ánh mắt sáng người.

Điều này có nghĩa là vẫn còn hy vọng.

Chỉ cần cậu chủ Diệp đến thì nhà họ Tống vẫn còn có cơ hội chuộc tội, bù đắp cho họa lớn mà con rể ngốc Sở Trần gây ra tối hôm qua.

“Sao Nhan Nhan còn chưa tới?”

Tô Nguyệt Nhàn nhíu mày: “Bảo người nhanh chóng đi thông báo cho con bé, cậu chủ Diệp đến rồi.”

Chiếc xe sang trọng màu đen dừng lại trước biệt thự.

Người nhà họ Tống lập tức đi lên phía trước, khuôn mặt Tô Nguyệt Nhàn cong lên ý cười.

Cửa xe mở ra.

Người thanh niên mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản thoải mái đi ra, dáng người mảnh khảnh và nụ cười trên môi.

Người nhà họ Tống đều ngây ngẩn cả người.

Người đâu, sao lại là cậu chủ Hạ.

Trong đầu vô thức vang lên lời Tống Nhan đã nói.

Cậu chủ Hạ sắp tới nhà họ Tống để bàn bạc chuyện hợp tác.

Thế nhưng, không ai tin cả.

Không phải giờ phút này cậu chủ Hạ nên ở khách sạn Hoàng Đình mới đúng sao?

“Người nhà họ Tống thật sự rất nhiệt tình.”

Ánh mắt Hạ Bắc đảo qua, nhịn không được hừ một tiếng: “Cái tên Sở Trần kia kiêu ngạo đến mức không ra đón tôi à.”
Chương 20: Anh tới mài mực cho tôi

Người nhà họ Tống đều trợn mắt há hốc mồm.

Bọn họ cũng sẽ không cho rằng những lời này của cậu chủ Hạ là đang thật sự trách tội Sở Trần, chỉ khi coi Sở Trần là người một nhà mới có thể dùng những lời như vậy với giọng điệu thản nhiên như thế.

Tô Nguyệt Nhàn nhanh chóng phản ứng lại, mỉm cười nói: “Cậu chủ Hạ tới rồi, mau vào đi.”

Nhìn bóng lưng Hạ Bắc đi vào, người nhà họ Tống cũng đã phục hồi lại tinh thần và vội vàng đi vào bên trong.

“Cô ba, cậu chủ Diệp tới rồi.”

Bên ngoài biệt thự, một gã vệ sĩ nhà họ Tống vội vã chạy tới, trước khi Hạ Bắc xuống xe, anh ta đã xoay người đi vào.

Tống Nhan nhíu mày.

Vậy mà Diệp Thiếu Hoàng lại tới?

Điều này nằm ngoài dự liệu của cô.

Một lúc sau, Tống Nhan ngồi xuống, lặng lẽ đọc sách.

Cô đã tỏ rõ thái độ, Diệp Thiếu Hoàng không liên quan gì đến cô.

Cửa phòng Sở Trần mở ra.

Tống Nhan nhìn thoáng qua, người này đã nhốt mình trong phòng suốt một buổi sáng, xem ra cũng không giống như là thu dọn hành lý.

“Bà xã.”

Sở Trần cảm thấy mình càng gọi càng thuận miệng, anh mỉm cười đi tới, trong tay anh rõ ràng là cầm một cái túi thơm: “Tặng cho cô này.”

Tống Nhan ngơ ngẩn, nhận lấy túi thơm: “Tay nghề rất tinh xảo, Sở Trần, không phải trước kia ngày nào anh cũng làm việc may vá chứ.”

Tống Nhan ngẩng đầu nhìn Sở Trần, không thể không thừa nhận khuôn mặt này rất thích hợp ăn bám.

“Trong túi thơm có bùa hộ mệnh tôi tự tay làm cho cô.”

Sở Trần mỉm cười, nếu như nói luyện tập tuyệt kỹ Cửu Huyền Môn thiên châm triền ti là thêu thùa thì trước khi xuống núi, đúng là Sở Trần đều luyện tập nó mỗi ngày.

“Cô đeo trên người, bất kỳ yêu ma quỷ quái nào cũng không thể đến gần cô được.”

Tống Nhan không khỏi liếc mắt một cái, sau đó giơ miếng ngọc bội trên người lên: “Miếng ngọc bội này là bùa hộ mệnh mà đạo trưởng Trương đã làm cho mỗi người trong nhà họ Tống, bùa hộ mệnh của anh còn lợi hại hơn của đạo trưởng Trương sao?"

Sở Trần nhìn thoáng qua, có chút khinh thường: “Đây là trình độ lúc tôi sáu tuổi.”

Tống Nhan nhịn không được lại trợn trắng mắt.

Nhưng mà, Tống Nhan vẫn cất túi thơm của Sở Trần đi: “Diệp Thiếu Hoàng đến rồi, tạm thời anh trốn một lát, đêm nay Tiểu Thu sẽ đưa anh đi." Tống Nhan dừng một chút, lại nhìn Sở Trần và nói: “Đàn ông vẫn phải lấy sự nghiệp làm trọng.”

Sở Trần xấu hổ, liên tục gật đầu.

"Chúng ta đi dạo bên hồ nhé."

Sở Trần chủ động nói: “Nếu không, đợi lát nữa lại có người thúc giục cô đi qua đó.”

Tống Nhan chần chờ một lát nhưng vẫn đứng lên.

Ít nhất, người đàn ông trước mặt cô hôm nay vẫn là chồng trên danh nghĩa của cô.

Tống Nhan không hề ghét Sở Trần.

Mà Diệp Thiếu Hoàng, tối hôm qua Tống Nhan đã nhìn thấy ánh mắt như dã thú của anh ta.

Nếu nhà họ Tống không thể trêu vào Diệp Thiếu Hoàng, vậy thì hãy kính trọng mà không gần gũi.

Hai người đi ra ngoài, không phải đến biệt thự trung tâm đại diện cho thân phận của chủ nhà mà đi dọc theo hồ Tống.

“Sở Trần, nhà anh ở đâu?”

Tống Nhan đột nhiên tò mò hỏi.

Sở Trần dừng bước lại, sắc mặt toát ra vẻ hoài niệm: “Nhà tôi ở thủ đô, là cậu chủ nhà họ Sở lớn nhất ở Hoa Hạ, từ nhỏ, này, vợ, sao cô lại đi thế?"

Sở Trần đuổi theo vài bước.

Tống Nhan cũng không biết rốt cuộc hôm nay mình đã liếc mắt bao nhiêu lần nữa.

Đột nhiên cô cảm thấy Sở Trần vẫn duy trì trạng thái ngốc nghếch cũng rất tốt, ít nhất sẽ không khoác lác như vậy.

Ngay cả gia tộc lớn nhất Hoa Hạ mà cũng nói ra được.

Tống Nhan cũng chưa từng nghe qua, trong thế gia giàu có ở thủ đô có nhà họ Sở.

Hai người đi dọc theo hồ nước, thỉnh thoảng lại nói vài câu.

Tuy là sớm chiều ở chung năm năm, nhưng năm năm này, Sở Trần vẫn luôn xuất hiện trước mặt Tống Nhan như một kẻ ngốc, giữa hai người cũng không có chủ đề chung.

“Cô ba.”

Phía sau truyền đến giọng của chị Tường, thở hồng hộc chạy tới: “Rốt cuộc cũng tìm được hai người rồi.”

“Bọn họ lại cử người tới thúc giục rồi.”

Sở Trần nói: “Bảo bọn họ trở về nói cho Diệp Thiếu Hoàng biết, đừng quấy rầy vợ chồng chúng tôi tản bộ.”

“Không phải.”

Chị Tường lắc đầu: “Người tới thăm không phải là Diệp Thiếu Hoàng, mà là cậu chủ nhà họ Hạ.”

Hai người nhìn nhau.

Chẳng mấy chốc, hai người đã sánh vai nhau đến gần sảnh biệt thự.

Người nhà họ Tống đều ở đây, ngay cả Tống Tà Dương cũng đã ra ngoài trở về, từ thần sắc khuôn mặt Tống Tà Dương cho thấy, chuyến đi ra ngoài lần này, hiển nhiên không có thu hoạch gì.

Ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Sở Trần, vẻ mặt phức tạp và không thể tin được.

Kể từ khi vừa vào cửa, cậu chủ nhà họ Hạ đã nhắc tới tên Sở Trần mấy lần.

Nếu như không phải ông cụ đích thân tới đón tiếp cậu chủ Hạ thì cậu chủ Hạ đã muốn trực tiếp đi tìm Sở Trần rồi.

“Cũng không biết số chó ngáp phải ruồi gì, nịnh bợ được cả cậu chủ Hạ.”

Tống Vân nhìn Sở Trần, nói thầm: “Chẳng lẽ là bình thường cậu chủ Hạ chưa từng thấy kẻ ngốc nên cảm thấy tên ngốc này rất thú vị sao?"

Tống Vân tràn đầy oán hận.

Nhà chồng của cô ta là Lâm thị, chủ yếu kinh doanh dược phẩm.

Vốn nên là người có tư cách trao đổi với cậu chủ Hạ nhất, nhưng mà cậu chủ Hạ hết lại chọn trúng con rể ngốc đến cửa, Sở Trần.

“Cậu đi theo tôi.”

Tống Tà Dương dẫn Sở Trần đi ra ngoài.

Tống Nhan có vẻ nghi hoặc.

Tô Nguyệt Nhàn nói: “Cậu chủ Hạ và ông nội con đã tới phòng làm việc, nhưng mà, cậu chủ Hạ lại đặc biệt dặn dò bảo Sở Trần tới thì dẫn cậu ta qua.”

Tống Nhan nghẹn họng nhìn.

Khó trách lúc mới vừa bước vào, người nhà họ Tống lại nhìn Sở Trần với ánh mắt khinh thường và ghen tị.

Không một người nào khác trong nhà họ Tống có thể được hưởng cách đối xử này.

Trước phòng làm việc.

Tống Tà Dương thấy Tống Trường Thanh đứng ngoài phòng làm việc mà không khỏi giật mình.

Tống Trường Thanh mỉm cười, tâm tình dường như rất tốt: “Tiểu Bắc nói, lúc cậu ấy viết chữ có thói quen yên tĩnh một mình, chờ một lát đi.”

Lúc này trong phòng làm việc lập tức truyền ra giọng của Hạ Bắc: “Là Sở Trần đến sao? Để Sở Trần đi vào mài mực cho tôi.”

Tống Trường Thanh nhìn thoáng qua Sở Trần.

Ông ấy đã gặp người con rể tới cửa của nhà họ Tống vào ngày Sở Trần và Tống Nhan kết hôn, nhưng sau đó, Sở Trần chưa bao giờ lọt vào tầm mắt của Tống Trường Thanh.

Cửa phòng làm việc mở ra.

Sở Trần cất bước đi vào, ngẩng đầu nhìn thì lại thấy Hạ Bắc đang ngồi chán nản ở trên ghế, trong tay cầm một cây bút lông.

“Cậu chủ Hạ đúng là rất có nhã hứng.”

Sở Trần mỉm cười đi lên phía trước: “Lại đến nhà họ Tống viết chữ.”

“Bớt nói nhảm đi, mau tới đây nghĩ cách giúp tôi.”

Hạ Bắc xoa huyệt thái dương của mình, mặt ủ mày chau.

“Nghĩ cách gì?”

Sở Trần hỏi.

Sắc mặt Hạ Bắc có chút xấu hổ, hạ thấp giọng nói: “Vừa rồi ở đại sảnh nói chuyện phiếm với ông cụ Tống, ông ấy hỏi tôi bình thường có sở thích gì, tôi liền nói, tôi thích đọc sách, viết chữ, bồi dưỡng tình cảm sâu đậm. Kết quả, ông cụ nói muốn xem kỹ năng viết chữ của tôi, còn nói năm ngày sau là buổi lễ khai trương Kim Than Thành gì đó, có một hoạt động tập trung thanh niên toàn thành phố, bảo tôi viết chữ."

Sở Trần càng thêm bối rối, mơ hồ nhìn Hạ Bắc: “Vậy anh không viết được sao?"

Hạ Bắc kêu lên: “Con mẹ nó, tôi chỉ đang khoác lác thôi.”

Sở Trần: “...”

Hạ Bắc giải thích lại và cuối cùng Sở Trần cũng hiểu ra.

Tình hình đại khái là tên này phông bạt ở trước mặt ông cụ, kết quả hiện tại đâm lao phải theo lao.

“Đừng nói là viết, trên cơ bản tôi chưa từng đụng qua mấy thứ này.”

Hạ Bắc vung vẩy cây bút lông trong tay, sau đó mặt ủ mày chau nhìn Sở Trần: “Cậu mau nghĩ cách giúp tôi đi, qua cửa ải này trước rồi nói sau, nếu không tôi giả vờ bị cảm nắng ngất nhé?"

Sở Trần thấy Hạ Bắc dường như muốn ngất đi, anh lắc đầu, thoải mái nói: “Không phải là viết chữ thôi sao, anh tới mài mực cho tôi đi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Review Truyện Con Rể Quyền Quý
Con rể quyền quý convert
  • 4.40 star(s)
  • Một Ly Bát Bảo Trà
Link Dịch
Con rể quyền quý convert
  • Một Ly Bát Bảo Trà
Chap-999
Con Rể Quyền Quý
  • 5.00 star(s)
  • Nhất Bôi Bát Bảo Trà
Chương 2276
Con rể mạnh nhất của thành phố
Con rể nhà giàu
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom