-
Chương 1-5
Chương 1: Tôi tên là Sở Trần
“Sở Trần, còn nhớ những gì tôi đã nói với anh không?”
Tống Nhan nhìn người đàn ông trước mặt, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra sự chua xót.
Người đàn ông thoạt nhìn đẹp trai, hiền lành này, chính là Sở Trần, chồng của cô, đã ở rể nhà họ Tống được năm năm.
Đáng tiếc chỉ là một kẻ ngốc.
“Nhớ kỹ, đừng nói nhảm.”
Sở Trần nhếch môi cười, gãi gãi đầu theo bản năng, giống như sợ người khác không biết anh là đồ ngốc.
Tống Nhan bất đắc dĩ nói: “Lên xe đi.”
Chiếc xe lao đi.
Thiện Thành sầm uất, tấp nập xe cộ qua lại.
Khách sạn Hoàng Đình, một thương hiệu khách sạn thuộc tập đoàn Hoàng Đình, nằm cạnh con phố thương mại sầm uất nhất Thiện Thành, khách sạn Hoàng Đình đêm nay vô cùng nhộn nhịp.
“Cô ba nhà họ Tống ngày thường vẫn luôn khiêm tốn, vậy mà lại tổ chức sinh nhật lần thứ 23, còn mở tiệc mời những người nổi tiếng thuộc mọi tầng lớp ở Thiện Thành đến, tôi có cảm giác chắc chắn đêm nay khách sạn Hoàng Đình sẽ xảy ra chuyện lớn gì đó.”
“Trong giới có lời đồn rằng mấy năm trước nhà họ Tống không được thuận lợi, đã mời cao nhân đến chỉ điểm, cuối cùng đã rước về một chàng rể.”
Trên đường đến khách sạn Hoàng Đình.
Trong xe rất yên tĩnh.
Năm năm.
Tống Nhan lái xe, ánh mắt của cô không khỏi chớp chớp, xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn Sở Trần.
Sở Trần vẫn giống như mọi người, ngồi bất động trong xe, thỉnh thoảng khóe miệng lại nhếch lên, lộ ra nụ cười ngây ngô.
Tống Nhan cau mày.
Sinh nhật lần thứ 23 của cô, đồng thời cũng là kỷ niệm năm năm ngày cô kết hôn với Sở Trần.
Vụ tai nạn xe năm năm trước đã khiến Tống Nhan phải sống một cuộc đời hoang đường suốt năm năm, đêm nay chính là thời điểm để kết thúc tất cả.
Tống Nhan chợt nhận ra, trong lòng của mình dường như không hề mong đợi như vẫn tưởng tượng.
Đặc biệt là khi nhìn thấy nụ cười ngây ngô của Sở Trần xuyên qua kính chiếu hậu, nụ cười của anh rất trong sáng, Tống Nhan biết rằng cho dù sau đêm nay, Sở Trần bị đuổi khỏi nhà họ Tống, lang thang đầu đường xó chợ, thậm chí trở thành trò cười cho toàn thành phố, nụ cười này vẫn sẽ tồn tại trên khuôn mặt của anh.
Chiếc xe phía trước đột nhiên dừng lại, Tống Nhan cũng đạp phanh, khôi phục lại tinh thần.
“Sở Trần, anh có hiểu được những gì tôi nói không?”
Tống Nhan tự nói: “Sau đêm nay, tôi sẽ cho anh một khoản tiền, anh nhất định phải giấu kỹ, rời khỏi Thiện Thành. Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng trên danh nghĩa năm năm.”
Xe chậm rãi chạy trên đường, càng đến gần khách sạn Hoàng Đình, Tống Nhan càng cảm thấy hoảng sợ một cách khó hiểu.
Quay đầu nhìn lại phía sau, Sở Trần đã tựa vào cửa sổ ngủ thiếp đi.
Tống Nhan cố gắng hết sức để bình tĩnh lại.
Xe dần dần dừng lại trước khách sạn, nhân viên bảo vệ khách sạn bước tới mở cửa.
“Sở Trần.”
Tống Nhan quay đầu lại, gọi vài tiếng, thấy Sở Trần vẫn không có dấu hiệu thức dậy, không nhịn được cười khổ, sau đó mở cửa kính xe ra, tắt máy xuống xe, nói với nhân viên bảo vệ khách sạn: “Để anh ấy ngủ một lát.”
Khoảnh khắc nhân viên bảo vệ khách sạn nhìn thấy Tống Nhan, không khỏi sững người.
Mỹ nhân như ngọc.
Anh ta có cảm giác như trông thấy tiên nữ giáng trần.
Nhanh chóng gật đầu theo bản năng.
Lúc này, người vẫn luôn đứng đợi ở cửa khách sạn đã bước tới.
“Cô ba, gia chủ đang đợi cô.”
Người vừa lên tiếng là Tống Nho Hải, quản gia của nhà họ Tống.
Tống Nhan gật đầu, vô thức liếc nhìn Sở Trần còn đang ngủ trong xe, sau đó đi theo Tống Nho Hải vào khách sạn.
Cảnh tượng này thu hút ánh mắt của rất nhiều người, ánh mắt của bọn họ lần lượt sáng lên.
Bọn họ đều biết thân phận của Tống Nho Hải.
“Chẳng lẽ người vừa đến chính là cô ba nhà họ Tống?”
“Thật xinh đẹp, khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy, tôi đã nghĩ tim mình sắp ngừng đập rồi.”
“Vậy ra, người còn đang ngủ trên xe chính là người chồng trong truyền thuyết của cô ba nhà họ Tống, chàng rể ngốc của nhà họ Tống.”
Ánh mắt của mọi người dần tập trung về phía đó.
“Quả nhiên là một tên ngốc, trong trường hợp này mà vẫn có thể ngủ được.”
Tiếng cười ở phía xa vang lên, ánh mắt vừa khinh thường lại vừa ghen tị.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy vẻ đẹp của cô ba nhà họ Tống, mọi người đều đồng tình cho rằng đây chính là một đóa hoa nhài bị cắm trong bãi phân trâu.
Điều mà không ai biết chính là, lúc này ở bên trong xe, Sở Trần đang ngủ say, miếng ngọc bội trên ngực anh mơ hồ tỏa ra ánh sáng màu tím, một vết nứt chậm rãi xuất hiện, một giọng nói vang lên từ trong ngọc bội.
“Mẹ nó, vậy mà lại phong ấn mình năm năm.” Một tiếng bóp vang lên, miếng ngọc bội vỡ vụn.
Một tia sáng màu tím xuyên vào ngực Sở Trần.
Bên trong phòng khách sạn.
Tống Nhan đứng ở trước ghế sô pha, trước mặt cô có hai người ngồi.
Một người trong đó là Tống Tà Dương, gia chủ nhà họ Tống.
“Cha, bác Trương.”
Tống Nhan lên tiếng, liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi bên cạnh Tống Tà Dương, ông ta mặc tây trang, chân đi giày da, khuôn mặt lạnh lùng, Tống Nhan biết rõ thân phận thật sự của người đàn ông này, ông ta là một đạo sĩ có lai lịch bí ẩn, thông thạo phong thủy huyền học.
“Năm năm trước, mọi chuyện của nhà họ Tống không như ý muốn, rơi vào tình thế tuyệt vọng, may mắn có bác Trương của con kịp thời xuống núi, hơn nữa còn tìm ra cách phá giải.”
Tâm trạng của Tống Tà Dương dường như rất tốt, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười: “Trong năm năm qua, nhà họ Tống chúng ta tuy rằng có vấp ngã, nhưng cuối cùng cũng đã vượt qua cửa ải khó khăn. Chỉ là năm năm qua thật sự khiến con phải thiệt thòi rồi, Nhan Nhan.”
“Qua hai tiếng nữa, đợi đến giờ hợi, cuộc hôn nhân này sẽ kết thúc.”
Đạo sĩ Trương nói: “Số mệnh của cháu và Sở Trần có duyên phận ở bên nhau, người đó tuy rằng có dị tật bẩm sinh, nhưng trên người lại có vận may mạnh mẽ. Năm năm qua nhà họ Tống đều dựa vào vận may này để phá vỡ cục diện bế tắc, sống lại từ cõi chết. Bác đã tính qua, giờ hợi đêm nay chính là lúc vận may trên người Sở Trần cạn kiệt.”
Vận may đã hết, cuộc hôn nhân này cũng kết thúc.
Trong lòng Tống Nhan chấn động kịch liệt, cô nhìn Tống Tà Dương: “Cha, đêm nay có cần thiết phải tuyên bố rộng rãi như vậy không? Chúng ta có thể trực tiếp để Sở Trần đi mà.”
“Cha đều muốn tốt cho con.”
Tống Tà Dương nói: “Trên đời này không có bức tường nào là không có kẽ hở, trong năm năm qua, ở Thiện Thành có rất nhiều lời đồn thổi về con, mọi người đều biết sự tồn tại của Sở Trần, đều biết nhà họ Tống chúng ta rước về một chàng rể ngốc, cha cũng biết, năm năm qua con đã phải chịu rất nhiều lời châm chọc sau lưng. Tối nay là sinh nhật hai mươi ba tuổi của con, chúng ta phải kết thúc cuộc hôn nhân này với Sở Trần trước mặt tất cả những nhân vật nổi tiếng thuộc mọi tầng lớp trong thành phố, sau đó để cậu ta rời khỏi nhà họ Tống.”
“Cha.”
“Đây không phải là ngày mà con vẫn luôn chờ đợi sao?”
Tống Tà Dương đứng lên: “Con chịu thiệt thòi vì gia tộc suốt năm năm, vận may cuối cùng của Sở Trần sẽ dừng lại trên người con.”
Trên mặt Tống Tà Dương lộ ra nụ cười, ông ta nhìn Tống Nhan, vui vẻ nói: “Con còn nhớ Diệp Thiếu Hoàng không? Cậu chủ của tập đoàn Hoàng Đình, đã gặp mặt con mấy lần, gần đây nhà họ Tống có một dự án hợp tác cùng tập đoàn Hoàng Đình, cậu ấy đã nhiều lần ám chỉ tình cảm của mình với cha, Diệp Thiếu Hoàng, cậu ta nhìn trúng con.”
Trước khách sạn Hoàng Đình, một chiếc ô tô sang trọng vững vàng dừng lại.
Nhân viên phục vụ khách sạn và bảo vệ đã sớm nhận được tin, đứng thành hai hàng ngay ngắn trước cửa chờ đợi, cửa xe vừa mở ra liền đồng loạt lên tiếng: “Cậu chủ.”
Cậu cả nhà họ Diệp, Diệp Thiếu Hoàng.
Chàng trai trẻ với hào quang chói mắt, thiên chi kiêu tử trong giới kinh doanh ở Thiện Thành.
Trên mặt Diệp Thiếu Hoàng lộ ra nụ cười, khẽ gật đầu, nhưng sâu trong mắt xuất hiện kinh ngạc, anh ta không ngờ rằng ở trước khách sạn lại có nhiều người như vậy.
“Giám đốc Bàng.”
Diệp Thiếu Hoàng nhìn về phía người đàn ông trung niên mặc tây trang đang buông thõng hai tay đứng ở trước mặt.
Giám đốc Bàng vô thức nhìn về phía một chiếc xe khác đang đậu bên kia, cửa kính xe vẫn đang mở.
“Ai ở trong đó?”
Diệp Thiếu Hoàng hỏi.
“Cậu ba nhà họ Tống, chính là chàng rể trong tin đồn kia.”
Giám đốc Bàng nhanh chóng trả lời.
Diệp Thiếu Hoàng hơi nheo mắt lại.
Trong đầu anh ta xuất hiện một nhan sắc khuynh quốc khuynh thành.
Anh ta sải bước về phía bên kia.
Không ít người nhìn thấy cảnh tượng này đều nín thở.
Một người là thiên chi kiêu tử của Thiện Thành, thanh niên ưu tú, một người là con rể nhà họ Tống, một tên ngốc.
Giữa hai người vốn dĩ không nên có bất kỳ quan hệ gì, nhưng mà hiện tại, con rể nhà họ Tống lại đang ngủ trước cửa khách sạn Hoàng Đình.
“Gọi anh ta dậy.”
Diệp Thiếu Hoàng dừng bước, khóe miệng lộ ra sự thích thú.
Đây là nhân vật chính tối nay.
Một số người bước tới mở cửa xe ra.
“Này, thức dậy đi.”
“Ra ngoài, cậu chủ Diệp đang tìm anh.”
Một nhân viên bảo vệ thậm chí còn lên xe đẩy Sở Trần vài cái, nhưng Sở Trần không hề có phản ứng.
Xung quanh vang lên một tràng cười.
Con rể nhà họ Tống ngủ say như lợn chết trước cửa khách sạn Hoàng Đình.
Làm trò cười cho người khác.
Nhân viên bảo vệ kia bước ra khỏi xe, vẻ mặt bất lực nhìn Diệp Thiếu Hoàng.
Trên mặt Diệp Thiếu Hoàng đầy vẻ buồn cười, quay người đi.
Vậy mà anh ta lại còn muốn nói vài câu với một tên ngốc.
Thật đúng là làm mất thân phận của mình.
Nhưng mà, ngay khi Diệp Thiếu Hoàng vừa xoay người đi, sau lưng anh ta đột nhiên vang lên một giọng nói: “Tôi tên là Sở Trần.”
Bên cửa xe, trên mặt Sở Trần lộ ra nụ cười ngây thơ vô tội: “Xin hỏi anh đây tìm tôi có chuyện gì?”
Chương 2: Bách Gia Thủy
Diệp Thiếu Hoàng quay người lại, ánh mắt của mọi người ở cửa khách sạn đều dừng lại trên người Sở Trần.
Biểu cảm trên mặt có hơi quái dị.
Diệp Thiếu Hoàng vốn đã định rời đi, nhưng Sở Trần vậy mà lại đột nhiên tỉnh dậy, còn chủ động chào hỏi Diệp Thiếu Hoàng, trong mắt mọi người, hành động này của Sở Trần quả thực chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.
Sở Trần, một tên ở rể không rõ nguồn gốc, trong mắt Diệp Thiếu Hoàng chẳng khác nào một con kiến bé nhỏ tầm thường.
“Anh chính là Sở Trần.”
Diệp Thiếu Hoàng chậm rãi đi tới, chăm chú nhìn Sở Trần, một lát sau, trên mặt lộ ra nụ cười: “Ngưỡng mộ đã lâu.”
Vừa dứt lời, một tràng cười lại vang lên khắp nơi.
Tiếng tăm chàng rể ngốc này thật sự rất vang dội.
Sở Trần vẫn mỉm cười.
Trong mắt mọi người, đây chính là nụ cười ngây ngô đặc trưng, đặc biệt là ở dưới khí chất chói mắt của Diệp Thiếu Hoàng, trông anh càng trở nên hèn mọn.
Diệp Thiếu Hoàng sải bước đi đến trước mặt Sở Trần, khi chỉ còn cách một bước, Diệp Thiếu Hoàng đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt thẳng cổ áo nhăn nheo của Sở Trần, đồng thời nở nụ cười nhàn nhạt, hạ thấp giọng nói: “Tôi nghe ông Tống nói, từ khi anh đến ở rể nhà họ Tống đến nay, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không thể nói được, một câu vừa rồi cũng coi như biểu hiện trên mức bình thường của anh rồi nhỉ.”
Diệp Thiếu Hoàng tự lẩm bẩm nói, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của Sở Trần: “Nói thêm vài câu nữa anh cũng không hiểu, thân phận con rể nhà họ Tống này của anh, đêm nay coi như kết thúc rồi. Cô ba nhà họ Tống sẽ trở thành người phụ nữ của tôi, thứ mà Diệp Thiếu Hoàng tôi đã để mắt tới, chưa từng trốn thoát được, anh hiểu không? Đồ ngu ngốc!”
Diệp Thiếu Hoàng nhẹ nhàng vỗ lên bả vai Sở Trần, lùi về phía sau hai bước, mỉm cười gật đầu, dùng giọng nói vững vàng mạnh mẽ nói: “Chào mừng đến với khách sạn Hoàng Đình.”
Nói xong, Diệp Thiếu Hoàng không đợi Sở Trần phản ứng, lập tức xoay người đi vào khách sạn Hoàng Đình.
Sở Trần liếc nhìn bóng lưng của Diệp Thiếu Hoàng, đưa tay ra, búng nhẹ cổ áo.
Anh không thích bàn tay bẩn thỉu của anh ta.
“Thiện Thành, nhà họ Tống, khách sạn Hoàng Đình.”
Sở Trần tự lẩm bẩm.
Đối với người ngoài, đứa con rể ngốc này của nhà họ Tống lại bắt đầu lên cơn, đứng trước cửa khách sạn, tự lẩm bẩm điều gì đó.
“Thời điểm nhà họ Tống còn hưng thịnh cũng coi như có thể hô mua gọi gió ở Thiện Thành, mà hiện tại lại xuống dốc đến mức rước một tên ngốc về làm con rể ở rể sao?”
“Thật quá mất mặt.”
Không ít người đi vào khách sạn đều lắc đầu.
Nhưng không ai biết, vào lúc này, trong đầu Sở Trần đang nhanh chóng hồi tưởng lại ký ức của năm năm qua.
Năm năm trước, Sở Trần học xong trở về, vô cùng phấn khích, đi dạo trên đường phố Thiện Thành, tưởng tượng bản lĩnh trên người mình có thể hô mưa gọi gió.
Nhưng ai ngờ, vào lúc Sở Trần lấy ra một lá Trấn Hồn phù để nghiên cứu thì bị một chiếc ô tô đâm phải.
Trấn Hồn phù mất kiểm soát, khóa hai hồn năm phách của Sở Trần lại, phong ấn trong miếng ngọc bội trước ngực của Sở Trần.
Một lần phong ấn này lại kéo dài năm năm, không thể can thiệp từ bên ngoài, chỉ có thể chờ đợi Trấn Hồn phù tự động mất đi hiệu lực.
Một hồn một phách còn sót lại trên người khiến năm năm qua Sở Trần phải sống trong trạng thái mê man, chẳng khác nào một tên ngốc.
Nhưng mà, những chuyện đã xảy ra với bản thân trong năm năm qua, Sở Trần đều nhớ rất rõ ràng.
“Vô duyên vô cớ lại có thêm một người vợ?”
Sở Trần tự nói rồi lấy lại tinh thần: “Nhưng mà xem ra tối nay đã có ý muốn bỏ chồng rồi.”
Sở Trần lắc đầu, đi vào khách sạn.
Trong năm năm qua, ngày nào anh cũng bị trêu chọc như một kẻ ngốc.
Đêm nay, anh lại sắp trở thành một kẻ ngốc bị bỏ rơi, trở thành trò cười cho cả thành phố.
“Chỉ là cái kết này có thể không như các người mong muốn rồi.”
Sảnh tiệc ở tầng một khách sạn Hoàng Đình.
Sở Trần lặng lẽ đi vào, cũng không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.
Tìm một nơi tương đối yên tĩnh để ngồi xuống, Sở Trần vẫn còn đang tiêu hóa ký ức về năm năm qua.
Khuôn mặt xinh đẹp hơn người kia càng lúc càng trở nên rõ ràng trong tâm trí Sở Trần, không thể xóa nhòa.
“Có lẽ cô ấy là người duy nhất chưa từng chế nhạo mình trong năm năm qua.”
Trong mắt Sở Trần vô thức lộ ra tia sáng dịu dàng.
Vợ của anh, cô ba nhà họ Tống, Tống Nhan.
Những người nổi tiếng thuộc mọi tầng lớp đều tụ tập trong sảnh tiệc, bữa tiệc sinh nhật của cô ba nhà họ Tống được tổ chức vô cùng long trọng.
Mọi người thuộc các tầng lớp khác nhau nhân cơ hội này giao tiếp qua lại, không ai chú ý đến Sở Trần trong một góc.
Trong phòng.
Có người đẩy cửa bước vào.
“Nghe nói Sở Trần đang ngủ ở trong xe, sau khi cậu chủ Diệp đánh thức cậu ta xong, cậu ta đã biến mất.”
Tống Nho Hải vốn định xuống lầu đón Sở Trần, dù sao thì Sở Trần cũng là nhân vật chính trong bữa tiệc hôm nay.
“Biến mất?”
Tống Tà Dương cau mày, vẻ mặt đầy tức giận: “Phái vài người đi ra ngoài, phải tìm được cậu ta trong một tiếng đồng hồ.”
“Cha, cha yên tâm đi, với chỉ số thông minh của Sở Trần, anh ta có thể chạy được bao xa chứ?”
Thiếu niên ở bên cạnh cười nhạo, người này là con trai út của Tống Tà Dương, Tống Thu.
Mọi người trong nhà họ Tống đều biết cuộc hôn nhân giữa Tống Nhan và Sở Trần chẳng qua chỉ là cách mà đạo sĩ Trương đã bày ra để giúp nhà họ Tống phá vỡ cục diện mà thôi, năm năm qua, Tống Nhan và Sở Trần cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.
Đương nhiên Tống Thu cũng sẽ không thèm để Sở Trần vào mắt.
Ánh mắt Tống Tà Dương dừng lại trên người Tống Nhan: “Nhan Nhan, cha biết con đang suy nghĩ cái gì, nhưng đêm nay có liên quan đến danh tiết của con. Con phải biết rõ hơn ai hết, đối với Sở Trần mà nói, giữa chuyện chúng ta bí mật đuổi cậu ta đi, cùng với chuyện đuổi cậu ta ra khỏi nhà họ Tống dưới sự theo dõi của nhiều người, cho dù cậu ta có trở thành trò cười trong mắt mọi người, thì cậu ta có thể nhận ra bản thân đã trở thành trò cười sao?”
“Chị ba, chị thật tốt bụng.”
Tống Thu nói: “Năm năm trước, nếu như nhà họ Tống chúng ta không cứu anh ta, chẳng biết tên ngốc này có thể sống đến ngày hôm nay hay không.”
Tống Nhan đứng lên: “Con cũng ra ngoài tìm anh ấy.”
“Em đi cùng chị vậy.”
Tống Thu hừ lạnh một tiếng: “Ngủ ngay trước cửa Hoàng Đình, còn kinh động đến cậu chủ Diệp, em thấy vận may của anh ta thật sự hết rồi.”
Trong sảnh tiệc.
Sở Trần bưng ly rượu vang trong tay, lặng lẽ ngồi đó.
Ánh đèn có chút mờ ảo.
Thoát ra khỏi dòng ký ức, Sở Trần duỗi người, ngẩng đầu lên nhìn qua, giật mình, vị trí của anh ở khuất trong góc, trong một dịp giống như tối hôm nay, hoàn toàn không có ai chủ động ngồi ở bên này, nhưng mà hiện tại không biết bên cạnh đã có thêm một người nữa từ khi nào.
Người nọ cũng đúng lúc ngẩng đầu lên nhìn Sở Trần, nâng ly rượu trong tay lên, nở nụ cười khách sáo với anh.
Sở Trần cũng nâng ly lên đáp lại, thuận tay uống sạch rượu trong ly.
Người nọ sửng sốt, nhưng rồi cũng uống một hơi cạn hết rượu trong ly của mình.
Hai người cũng không giao tiếp bằng lời nói nào.
Trong mắt chàng trai trẻ này lộ rõ vẻ u sầu, anh ta lại rót đầy ly rượu của mình, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Sở Trần: “Giữa giang sơn và mỹ nhân, anh sẽ chọn cái gì?”
Sở Trần giật mình.
Lúc này, một người phục vụ đi tới rót cho Sở Trần một ly rượu.
Sau khi người phục vụ rời đi, Sở Trần nhẹ nhàng cầm ly rượu trong tay lên, lần nữa đáp lại đối phương, đồng thời nói: “Tôi sẽ chọn, nắm giữ quyền lực của thiên hạ trong tay, say rượu nằm trên chân của mỹ nhân.”
Một tia sáng đột nhiên xuất hiện trong mắt chàng trai trẻ, rồi lại nhanh chóng biến mất: “Có thể có được cả hai sao?”
Sở Trần không tiếp tục trả lời nữa, vô duyên vô cớ bàn luận chuyện giang sơn và mỹ nhân với một người xa lạ, Sở Trần cảm thấy bản thân thật sự sắp chấp nhận thân phận kẻ ngốc này rồi.
Sở Trần vừa mới đi được mấy bước, bên cạnh lại vang lên giọng nói sắc bén: “Thì ra tên ngốc này đang trốn ở đây.”
Sở Trần còn chưa kịp dừng lại, một vài bóng người đã sải bước đi tới, chặn đường đi của Sở Trần.
“Anh rể, không nghe thấy tôi gọi anh sao?”
Chàng trai trẻ mặc tây trang màu trắng đứng mặt Sở Trần, trên mặt nở nụ cười: “Để tôi giới thiệu với mọi người một chút, người này chính là Sở Trần, con rể của nhà họ Tống chúng tôi, tôi nghĩ mọi người đều đã nghe nói đến anh ta rồi.”
Sở Trần nhìn người trước mặt, Tống Khánh Bằng, em họ của Tống Nhan.
Trong năm năm qua, không ai trong nhà họ Tống tôn trọng đứa con rể ngốc này, trong trí nhớ của Sở Trần, Tống Khánh Bằng luôn lấy chuyện trêu chọc anh ra làm niềm vui.
Vài người xung quanh Tống Khánh Bằng bật cười.
“Đương nhiên đã từng nghe qua, tối nay lời đồn đã bay đi khắp nơi, con rể nhà họ Tống ngủ như lợn chết trước cửa khách sạn Hoàng Đình, còn tình cờ đụng phải cậu chủ Diệp, bị cậu chủ Diệp đánh thức.”
Cô gái đang ôm cánh tay của Tống Khánh Bằng quan sát Sở Trần: “Thoạt nhìn cũng rất tuấn tú lịch sự, thật không ngờ lại là tên ngốc.”
“Thử một cái không phải sẽ biết hay sao?”
Tống Khánh Bằng nở nụ cười trêu chọc, đi sang bên cạnh cầm lấy một ly rượu đỏ, bảo người phục vụ rót đầy ly rồi nhổ một ngụm nước bọt vào, lúc này đã có một số người chú ý đến sự ồn ào nhỏ này.
“Này, có hơi quá đáng rồi phải không?”
“Đừng nhiều chuyện, đều là người nhà họ Tống, đây là chuyện nhà bọn họ.”
Tống Khánh Bằng dừng lại một lúc, sau đó đưa ly rượu ra hiệu cho những người bạn xung quanh.
Mấy người bọn họ cười vang, lần lượt nhổ nước bọt vào ly rượu.
“Uống hết ly Bách Gia Thủy này, chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Tống Khánh Bằng cười cười đi tới trước mặt Sở Trần: “Anh rể, uống hết nó, hôm nay sẽ không đánh anh.”
Đồng thời, Tống Khánh Bằng cũng cảm thán, trước đây anh ta bạo lực như vậy để làm gì, sao không nghĩ ra cách thú vị như vậy để trêu chọc tên ngốc này chứ.
Dưới ánh mắt của mọi người, Sở Trần cầm lấy ly rượu, dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn Tống Khánh Bằng: “Cho tôi uống?”
Tống Khánh Bằng mỉm cười, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ để tôi uống?”
Sở Trần gật đầu: “Ồ.”
Anh lại bước về phía trước một bước.
Sở Trần đột nhiên đưa tay ra, một tay bóp lấy miệng Tống Khánh bằng, một tay trực tiếp đổ hết ly Bách Gia Thủy kia vào miệng Tống Khánh Bằng.
Động tác quá nhanh quá đột ngột, hành động liền mạch lưu loát.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Tống Khánh Bằng đã uống hết sạch ly Bách Gia Thủy kia.
Chương 3: Đứa con rể bị nhà họ Tống vứt bỏ
Tất cả mọi người đều chết lặng, hóa đá ngay tại chỗ.
Không ai ngờ rằng Sở Trần lại coi những lời trêu chọc cuối cùng của Tống Khánh Bằng là sự thật.
Năng lực lý giải của tên ngốc này thật sự có hạn.
Hơn nữa, sức lực của tên ngốc này quá mạnh mẽ, ly rượu bị đổ hết vào miệng, Tống Khánh Bằng hoàn toàn không kịp phản kháng.
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, sắc mặt Tống Khánh Bằng trở nên tái nhợt, dạ dày cồn cào, ngồi xổm xuống đất, nôn mửa dữ dội.
Tự bê đá đập lên chân mình mà.
Ngay cả cô gái vừa rồi ôm lấy cánh tay của Tống Khánh Bằng cũng cảm thấy kinh tởm mà lùi về phía sau vài bước.
Cô gái kia nghĩ, Tống Khánh Bằng uống hết ly Bách Gia Thủy này, thật sự quá mức kinh tởm.
Lúc này, một số bạn bè của Tống Khánh Bằng đã tiến tới, bao vây Sở Trần.
Bọn họ biết Tống Khánh Bằng chắc chắn không bỏ qua cho tên ngốc này.
Cho dù là trong trường hợp như tối hôm nay, nếu Tống Khánh Bằng không đánh tên ngốc này một trận, anh ta không thể giải được mối hận trong lòng.
Tống Khánh Bằng đứng lên, ánh mắt lóe lên sự hung tợn, nhìn chằm chằm vào Sở Trần.
Trên mặt Sở Trần vẫn là vẻ chất phác hiền hậu, còn đang nở nụ cười ngây ngô, giống như hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm sắp đến.
Tống Khánh Bằng đến gần Sở Trần.
Người bao vây xung quanh cũng càng lúc càng nhiều.
Chàng trai vừa uống hai ly rượu với Sở Trần cũng vô thức nhìn sang một bên.
“Sở Trần, anh đang tự tìm đường chết đấy.”
Vẻ mặt của Tống Khánh Bằng u ám đến cực điểm, anh ta không bao giờ ngờ rằng sự sỉ nhục lớn nhất trong đời anh ta lại là do một tên ngốc gây ra, bộ tây trang màu trắng trên người Tống Khánh Bằng cũng bị dính không ít rượu vang đỏ, khiến anh ta trông vừa dữ tợn lại vừa chật vật.
“Đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc này, phía sau đột ngột vang lên một giọng nói, đám đông vây quanh nhanh chóng tản ra, có mấy người bước tới, người vừa lên tiếng chính là giám đốc Bàng của khách sạn Hoàng Đình, Diệp Thiếu Hoàng đi phía trước.
“Cậu chủ Diệp.”
Không ít người lần lượt lên tiếng.
Diệp Thiếu Hoàng đi tới, đưa mắt nhìn Sở Trần, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt.
Giám đốc Bàng bước tới, hơi cau mày: “Xảy ra chuyện gì?”
Tống Khánh Bằng hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, liếc nhìn Diệp Thiếu Hoàng, sau đó chỉ vào Sở Trần, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu chủ Diệp, là anh ta gây sự.”
“Tối nay là tiệc sinh nhật của cô ba Tống, không thể để xảy ra bất cứ chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng của cô ba Tống.”
Diệp Thiếu Hoàng mở miệng, liếc nhìn Sở Trần, bình tĩnh nói: “Nếu chuyện này là do Sở Trần gây ra, vậy thì để Sở Trần xin lỗi, mọi chuyện coi như bỏ qua, cũng coi như nể mặt tôi.”
Nghe vậy, sắc mặt Tống Khánh Bằng không khỏi thay đổi một chút.
Sở Trần khiến anh ta trở thành trò hề trước mặt mọi người, kết quả anh chỉ cần nói một câu xin lỗi nhẹ nhàng, Tống Khánh Bằng không thể chấp nhận nổi.
Nhưng mà, hiếm ai ở Thiện Thành lại không nể mặt Diệp Thiếu Hoàng.
Tống Khánh Bằng ngẩng đầu lên, gặp phải ánh mắt của Diệp Thiếu Hoàng, Diệp Thiếu Hoàng hơi nheo mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ thích thú.
Đồng tử của Tống Khánh Bằng hơi co lại.
Với thực lực của anh ta, hoàn toàn không có tư cách đánh đồng với Diệp Thiếu Hoàng, cũng không thể tiến vào vòng quan hệ của Diệp Thiếu Hoàng, nhưng trong khoảng thời gian này, nhà họ Diệp và nhà họ Tống đang hợp tác trong một dự án, tình cờ lại do Diệp Thiếu Hoàng phụ trách, Tống Khánh Bằng đã gặp Diệp Thiếu Hoàng vài lần. Hơn nữa, về cơ bản đều là Diệp Thiếu Hoàng tìm hiểu một số chuyện của nhà họ Tống thông qua anh ta, đặc biệt là chuyện và cô ba Tống.
Sở Trần là chồng của cô ba Tống.
Diệp Thiếu Hoàng không có lý do gì để giúp đỡ Sở Trần, cho nên chỉ có một khả năng, Diệp Thiếu Hoàng muốn mượn lời xin lỗi này để có thể sỉ nhục Sở Trần.
Mượn tay anh ta.
Tống Khánh Bằng quay đầu nhìn Sở Trần, đã biết mình nên làm gì.
Anh ta bước về phía Sở Trần, chậm rãi nói: “Sở Trần, không nghe thấy sao? Hôm nay là vì nể mặt cậu chủ Diệp, anh qua đây, quỳ xuống xin lỗi.”
Anh ta vừa dứt lời, ánh mắt của những người đang vây xem lại rơi vào người Sở Trần.
Quỳ xuống xin lỗi.
Liệu chàng rể ngốc nhà họ Tống có nghe lời hay không?
Trên mặt Sở Trần lộ ra nụ cười nhàn nhạt, bước về phía trước hai bước: “Tôi quỳ xuống sao?”
Tống Khánh Bằng cười lạnh: “Chẳng lẽ là tôi?”
Khoảnh khắc Tống Khánh Bằng chạm vào ánh mắt của Sở Trần, anh ta đột nhiên nhớ lại cảnh tượng uống Bách Gia Thủy vừa rồi, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vô thức lùi về sau vài bước.
Thời điểm anh ta lấy lại tinh thần, đang có không ít người dùng ánh mắt khó hiểu để nhìn anh ta.
Tống Khánh Bằng lại càng tức giận hơn, anh ta lại bị một tên ngốc hù dọa đến mức xuất hiện ám ảnh tâm lý.
Hít sâu một hơi, ánh mắt Tống Khánh Bằng trở nên dữ tợn: “Quỳ xuống!”
“Tống Khánh Bằng, cậu có tư cách gì bắt anh ấy quỳ.”
Một giọng nói trong trẻo vang lên.
Mọi người đều nhìn sang bên này.
Ánh mắt vô thức lóe lên ánh sáng.
Sở hữu vẻ đẹp như tiên nữ, chiếc váy dài tôn lên vóc dáng hoàn hảo, xuất hiện trong đám đông giống như một đóa hoa tiên nở rộ, toát lên vẻ đẹp rực rỡ quyến rũ.
Cô ba nhà họ Tống, Tống Nhan.
Tống Nhan bước tới, Tống Thu đi theo phía sau.
Tống Thu liếc nhìn Tống Khánh Bằng, nhìn vết bẩn màu đỏ trên bộ tây trang trắng của anh ta, không khỏi giật mình.
Tống Thu vốn cho rằng Tống Khánh Bằng đang bắt nạt Sở Trần, nhưng cảnh tượng trước mắt lại giống Sở Trần bắt nạt Tống Khánh Bằng hơn.
Tống Khánh Bằng nhìn thấy Tống Nhan, trong lòng bắt đầu trở nên sợ hãi, mất tự tin.
Mọi người trong nhà họ Tống đều biết Sở Trần là một tên ngốc, bình thường có không ít người trong nhà họ Tống trêu chọc tên con rể ngốc này, nhưng mà không ai dám trêu chọc Sở Trần một cách không biết kiêng nể trước mặt Tống Nhan, dù sao thì Sở Trần và Tống Nhan cũng là vợ chồng trên danh nghĩa, hơn nữa Tống Nhan vẫn luôn bảo vệ Sở Trần.
Tối nay cũng không ngoại lệ.
Tống Nhan trực tiếp đứng trước mặt Sở Trần.
Cô cũng không hỏi Sở Trần cái gì, sau năm năm, không ai có thể hiểu rõ Sở Trần hơn cô, anh không thể nói rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng Tống Nhan có thể khẳng định chắc chắn một điều là tên Tống Khánh Bằng này lại bắt nạt Sở Trần.
Vẻ mặt Tống Khánh Bằng liên tục thay đổi, anh ta dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Diệp Thiếu Hoàng.
Sắc mặt Diệp Thiếu Hoàng vẫn bình tĩnh tự nhiên, mỉm cười với Tống Nhan: “Cô Tống, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Tống Nhan gật đầu đáp lại.
“Khánh Bằng, có chuyện gì vậy?”
Tống Thu hỏi.
Tống Khánh Bằng dùng ánh mắt hung tợn nhìn Sở Trần: “Anh ta thừa dịp em mất cảnh giác, ép em uống một ly rượu.”
Thời điểm Tống Khánh Bằng nói ra câu này, vẫn còn cảm thấy dạ dày quặn lên dữ dội.
Ngay cả Tống Nhan cũng cảm thấy bất ngờ, quay đầu lại nhìn Sở Trần.
Trong năm năm qua, Sở Trần vẫn luôn bị mắng không đáp trả, bị đánh không đánh trả.
Vậy mà tối nay lại ra tay với Tống Khánh Bằng?
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Sở Trần, Tống Nhan cau mày, không thay đổi sắc mặt nhìn Tống Khánh Bằng, cô vẫn không tin Sở Trần sẽ làm gì đó với Tống Khánh Bằng: “Anh ấy là anh rể của cậu, mời cậu uống một ly rượu thì có làm sao?”
Tống Khánh Bằng á khẩu.
Anh ta không dám nói chuyện Bách Gia Thủy trước mặt Tống Nhan.
“Sở Trần, đi theo tôi.”
Tống Nhan không nói thêm gì nữa, đều là người nhà họ Tống, bị nhiều người vây xem như vậy thật sự quá mất mặt.
Sở Trần theo sát Tống Nhan rời khỏi phòng tiệc.
Không ít ánh mắt chăm chú nhìn theo bóng dáng của hai người họ, vẻ mặt khác nhau.
Sâu trong mắt Tống Khánh Bằng lóe lên vẻ không cam lòng.
Sự sỉ nhục đêm nay không thể cứ quên đi như vậy được.
“Cậu Bằng, còn nhiều thời gian mà.”
Một người bước tới bên cạnh Tống Khánh Bằng, nhỏ giọng nói: “Không phải lúc nào Tống Nhan cũng ở bên cạnh tên ngốc này.”
Tống Nhan dẫn Sở Trần tới phòng hội nghị nhỏ trên tầng hai của khách sạn.
Sở Trần đảo mắt nhìn qua, cộng với Tống Thu đang đuổi theo phía sau, cả nhà Tống Nhan gần như đều có mặt ở đây.
Cha Tống Tà Dương, mẹ Tô Nguyệt Nhàn.
Tống Nhan đứng thứ ba trong nhà họ Tống, hai cô chị đều đang ngồi bên cạnh Tô Nguyệt Nhàn, phía đối diện là hai người đàn ông mặc tây trang đeo cà vạt, khí thế hiên ngang, đều là anh rể của Tống Nhan, con trai của những gia đình kinh doanh giàu có ở Thiện Thành, môn đăng hộ đối.
Tống Thu là đứa con trai duy nhất trong thế hệ này của nhà họ Tống, anh ta đi đến ngồi xuống bên cạnh Tống Tà Dương, nở nụ cười lạnh nhìn Sở Trần: “Đêm nay đẹp mặt rồi, hất rượu vào Khánh Bằng, còn làm trò trước mặt cậu chủ Diệp.”
“Diệp Thiếu Hoàng?”
Tống Tà Dương cau mày, nhìn sang, một lúc sau mới nói: “Nhan Nhan, con ngồi đi.”
Sở Trần đứng ở phía sau Tống Nhan.
Điều này đã thành thói quen của anh.
Trong năm năm qua, mỗi lần có buổi họp mặt gia đình như vậy, anh chỉ có thể đứng sau lưng Tống Nhan.
“Sở Trần, cậu cũng ngồi xuống đi.”
Tống Tà Dương nói.
Tống Nhan có chút kinh ngạc.
Đây là đãi ngộ chưa từng có trong năm năm qua.
Sở Trần cũng không suy nghĩ nhiều, kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh Tống Nhan.
Tống Tà Dương ném tập tài liệu đến trước mặt Sở Trần.
“Còn có thể viết tên của mình đúng không?”
Tống Nhan mở tập tài liệu kia ra, bên trên có một tờ thỏa thuận ly hôn.
Sắc mặt của Tống Nhan vô thức trở nên trắng bệch, như thể có thứ gì đó đã đâm sâu vào trái tim cô.
Năm năm trước, cô vô cùng kháng cự chuyện này, nhưng tất cả là vì gia tộc.
Trong năm năm qua, cô và Sở Trần ở bên cạnh nhau ngày đêm, tuy rằng không có quá nhiều sự trao đổi, nhưng sự tồn tại của Sở Trần dần dần đã trở thành thói quen của Tống Nhan, đột nhiên nhìn thấy bản thỏa thuận ly hôn này khiến Tống Nhan có một loại cảm giác không thể diễn tả được.
Đáng lẽ cô nên mong chờ ngày này mới phải, còn nhớ năm năm trước, cha đã nói với cô rằng, thời gian năm năm sẽ trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt một cái, ngày này đã tới.
Thật sâu trong lòng cô vậy mà lại có hơi luyến tiếc.
Nhưng mà trong lòng Tống Nhan cũng tự hiểu được, cô không thể ở bên cạnh Sở Trần cả đời.
Đường đời còn dài, cho dù không muốn cũng phải buông tay.
Tống Nhan liếc nhìn Sở Trần, trên mặt Sở Trần vẫn đang nở nụ cười.
Có lẽ sống một cuộc sống mơ mơ hồ hồ, không biết gì cả cũng tốt.
Tống Tà Dương nhìn thoáng qua thời gian rồi nói: “Còn một tiếng đồng hồ nữa, thời gian vừa đến thì để Sở Trần ký tên đi.”
Lúc này, cửa phòng hội nghị bị gõ vang, Tống Nho Hải đi vào: “Gia chủ, khách quý từ Dương Thành đã đến rồi.”
“Được.”
Tống Tà Dương lập tức đứng dậy, lộ ra vẻ vui mừng: “Chúng ta lập tức qua đó.”
Tống Tà Dương nhanh chóng rời đi, rất rõ ràng, vị khách quý đến từ Dương Thanh mà Tống Nho Hải vừa nhắc đến rất quan trọng với ông ta.
Ánh mắt của Sở Trần vẫn đang đặt trên bản thỏa thuận kia.
Bị Trấn Hồn phù phong ấn năm năm, vừa tỉnh dậy đã phát hiện bản thân có thêm một cô vợ, nhưng mà hiện tại xem ra quan hệ vợ chồng của anh và Tống Nhan chỉ còn một tiếng đồng hồ.
Nhà họ Tống muốn vứt bỏ đứa con rể này.
Chương 4: Người mà cậu chủ Hạ muốn gặp
Cánh cửa phòng hội nghị nhẹ nhàng đóng lại.
“Khách quý đến từ Dương Thành? Ai vậy?”
Tống Thu không nhịn được tò mò lên tiếng.
“Tiểu Thu, con cũng không còn nhỏ nữa, đã đến lúc phải biết một số chuyện của gia tộc rồi.”
Tô Nguyệt Nhàn nói: “Gần đây cha con đang có ý định lấn sân vào ngành dược phẩm. Có lẽ con đã từng nghe nói đến nhà họ Hạ ở Dương Thành rồi phải không?”
“Nhà họ Hạ?”
Chỉ cả nhà họ Tống ở bên cạnh kêu lên, vô thức bật dậy: “Mẹ, có khách quý nhà họ Hạ đến đây, sao cha không dẫn Tín Bình theo?”
Anh rể cả Lâm Tín Bình dùng ánh mắt tha thiết nhìn Tô Nguyệt Nhàn.
Sản nghiệp của nhà họ Lâm cũng dựa vào dược phẩm làm chủ đạo, nhưng mà so với nhà họ Hạ ở Dương Thành thì kém quá xa, nhà họ Lâm đã nhiều lần thử gia nhập vào vòng quan hệ của nhà họ Hạ ở Dương Thành nhưng đều gặp phải thử thách.
“Lần này là do ông cụ đích thân ra mặt, cuối cùng nhà họ Hạ mới đồng ý cử một cậu chủ đến thương lượng chuyện hợp tác tương lai với nhà họ Tống, có lẽ muốn để người trẻ tuổi có thêm chút kinh nghiệm.”
Tô Nguyệt Nhàn nói: “Cha con rất coi trọng cơ hội khó có được này.”
“Cậu ba nhà chúng ta thật đúng là kẻ có số may mắn.”
Cô hai Tống cười cười, nhìn Sở Trần ở bên cạnh: “Sắp rời khỏi nhà họ Tống rồi còn để lại hai món quà lớn.”
“Nhà họ Diệp và nhà họ Hạ.”
Anh rể hai cũng tỏ ra hưng phấn không kém: “Nếu có thể kết nối được hai mối quan hệ này, nhà họ Tống có thể trở lại thời thịnh vượng.”
“Nếu nhà họ Hạ đã cử cậu chủ kia đến đây, nhất định đang có ý trải nghiệm, nếu cha con có thể nắm bắt tốt cơ hội này, sẽ có thể lên được chiếc thuyền của nhà họ Hạ.”
Tô Nguyệt Nhàn nhìn Tống Nhan: “Về phần nhà họ Diệp, đều phải trông cậy vào Nhan Nhan.”
Mọi người đều nhìn về phía Tống Nhan.
Chuyện Diệp Thiếu Hoàng nhìn trúng Tống Nhan đã trở thành bí mật công khai của nhà họ Tống.
Về phần cậu ba nhà họ Tống đang ngồi bên cạnh Tống Nhan là Sở Trần thì lại không ai thèm quan tâm.
Tống Nhan nắm chặt cây bút trong tay, không đáp lại.
Cô sẽ ký vào thỏa thuận ly hôn.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ chấp nhận Diệp Thiếu Hoàng.
“Người nhà họ Hạ đến đây, chứng minh rằng nhà họ Hạ đang có hứng thú với thị trường Thiện Thành.”
Lâm Tín Bình không nhịn được đứng dậy, điều anh ta đang quan tâm nhất lúc này chính là động tác tiếp theo của nhà họ Hạ, chuyện này không chỉ liên quan đến nhà họ Tống, mà còn có ảnh hưởng cực kỳ quan trọng với nhà họ Lâm của anh ta.
Lâm Tín Bình chỉ hận không thể lập tức sang phòng bên cạnh để gặp vị khách quý nhà họ Hạ kia.
Trong căn phòng hội nghị nhỏ này, mọi người nhà họ Tống đều có tâm tư riêng.
Tất cả đều đang chờ đợi giờ lành đến.
Bọn họ đều tin tưởng rằng chút may mắn cuối cùng này của Sở Trần nhất định có thể giúp nhà họ Tống bay lên.
Suy cho cùng thì trong năm năm qua, tuy rằng đứa con rể ngốc của nhà họ Tống này luôn là trò cười trong giới, nhưng sự thật là cũng nhờ vào đứa con rể ngốc này mà vận mệnh của nhà họ Tống đã thay đổi, sống lại từ cõi chết.
Khách sạn Hoàng Đình là một trong những hệ thống khách sạn lớn nhất Thiện Thành, có rất nhiều phòng hội nghị với quy mô khác nhau.
Tống Tà Dương cầm bản kế hoạch chi tiết trong tay, đọc lại một lần nữa.
Đây là kế hoạch lấn sân vào ngành dược phẩm của nhà họ Tống, cùng với thiện chí hợp tác mãnh liệt với nhà họ Hạ.
Tống Tà Dương lăn lộn trong giới kinh doanh đã lâu, trải qua không ít các cuộc chiến tranh không có mùi thuốc súng trên bàn đàm phán.
Nhưng giờ phút này, trong lòng Tống Tà Dương lại cảm thấy rất bất lực.
Cậu chủ do nhà họ Hạ phái tới này ngoại trừ trò chuyện chào hỏi đơn giản với Tống Tà Dương lúc gặp mặt ra, thì phần lớn thời gian đều là nghe Tống Tà Dương nói, nhưng nhìn vẻ mặt của anh ta thì lại không có chút quan tâm nào. Mặc dù Tống Tà Dương đã bỏ không ít nỗ lực vào bản kế hoạch này, nhưng dường như vẫn không gây được ấn tượng gì với nhà họ Hạ.
Hạ Bắc, cậu ba nhà họ Hạ.
Nếu Sở Trần nhìn thấy người này, nhất định có thể nhận ra được, vị khách quý đến từ nhà họ Hạ này chính là chàng trai trẻ vừa rồi đã uống rượu, thảo luận chút chuyện với anh.
Trong phòng hội nghị chỉ có hai người Tống Tà Dương và Hạ Bắc.
Chờ đến khi Tống Tà Dương nói xong, Hạ Bắc dường như mới lấy lại tinh thần, khẽ ho một tiếng, sau đó khẽ nhíu màu: “Ông Tống nói rất có lý, tôi cũng rất đồng ý với ý kiến của ông, nhưng mà chuyện này hình như không có lợi ích gì với nhà họ Hạ lắm.”
Hạ Bắc hoàn toàn không có nghiêm túc nghe những gì Tống Tà Dương nói, anh ta chỉ đưa ra một câu trả lời rất chính thức mà thôi.
Từ lúc gia tộc cử anh ta đến để phụ trách việc đàm phán hợp tác với nhà họ Tống, Hạ Bắc đã biết gia tộc không mấy hứng thú với chuyện hợp tác này.
Bởi vì Hạ Bắc rất ít khi can thiệp vào hoạt động của gia tộc.
Lần này cũng chỉ là không trâu bắt chó đi cày, muốn cho Hạ Bắc tiếp xúc với bầu không khí thương trường một chút mà thôi.
Nếu không phải ông cụ trong nhà đã nói, năm đó ông cụ nhà họ Tống từng có chút giao tình với mình, yêu cầu Hạ Bắc nhất định phải đi một chuyến, thì đêm nay anh ta cũng sẽ không thèm đến đây.
Nhưng mà ông cụ cũng đã nói, giao tình giữa ông cụ và ông cụ nhà họ Tống cũng chỉ đến đây thôi, giữa hai bên có thể đạt được quan hệ hợp tác hay không thì đều sẽ do Hạ Bắc quyết định.
Trong lòng Tống Tà Dương hơi chùng xuống.
Cậu chủ nhà họ Hạ trước mắt này trực tiếp bày tỏ sự không muốn hợp tác ra mặt, điều này khiến Tống Tà Dương không thể sửa dụng biện pháp đối phó mà bản thân đã chuẩn bị.
“Thật ra thị trường ở Thiện Thành không hề nhỏ.”
Tống Tà Dương nói: “Chẳng qua là tài nguyên của ngành công nghiệp dược phẩm ở Thiện Thành đều nằm trong tay một bộ phận tập đoàn của các gia tộc mà thôi, nếu nhà họ Hạ muốn mở rộng thị trường ở Thiện Thành thì cần phải có đột phá, tôi tin rằng nhà họ Tống có thể gánh vác được.”
Hạ Bắc ngẩng đầu nhìn Tống Tà Dương, sau đó mới khẽ thở dài: “Ông Tống, tôi luôn cảm thấy sự chênh lệch tuổi tác giữa tôi và ông quá lớn, thời điểm nói chuyện vẫn có chút khoảng cách thế hệ, tôi đã từng gặp con rể của ông, hay là để con rể của ông đến nói chuyện với tôi đi.”
Anh ta vừa dứt lời, đồng tử của Tống Tà Dương không khỏi giãn ra một chút, lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Đây là lần đầu tiên cậu chủ nhà họ Hạ đưa ra điều kiện trong đêm nay.
Không sợ đối phương đưa ra điều kiện, chỉ sợ đối phương phớt lờ mình.
“Được, trừng hợp là con rể của tôi cũng làm trong ngành dược phẩm, cậu chủ Hạ đợi một lúc, tôi sẽ gọi thằng bé đến ngay.”
Tống Tà Dương quay người bước ra ngoài.
Trong một phòng hội nghị khác
“Mười phút cuối cùng.”
Lâm Tín Bình dùng vẻ mặt thương xót nhìn Sở Trần, đồng thời cũng vô thức ngắm nhìn Tống Nhan, cô ba nhà họ Tống, xinh đẹp hơn người, đẹp hơn hai chị gái của cô rất nhiều, đáng tiếc, tên ngốc này không có phúc được hưởng.
Bốp! Đột nhiên, cây bút mà Tống Nhan vẫn luôn siết chặt trong tay gãy làm đôi.
Sở Trần nhìn qua, trong lòng không khỏi giật mình.
Cửa phòng hội nghị đột nhiên bị đẩy ra.
Tống Tà Dương đi vào, vẻ mặt vui mừng nhìn Lâm Tín Bình: “Tín Bình, cậu chủ Hạ chỉ tên muốn gặp con, con đi với cha.”
“Cái gì!”
Lâm Tín Bình lập tức bật dậy, vẻ mặt hưng phấn như không thể tin vào tai mình.
“Tín Bình, đi nhanh đi.”
Cô cả Tống cũng kích động nhảy dựng lên, cảm giác như vừa nhặt được một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.
Lâm Tín Bình vội vàng đi theo Tống Tà Dương ra ngoài.
“Anh rể che giấu kỹ thật đó, vậy mà lại quen biết với cậu chủ Hạ.”
Cô hai Tống hâm mộ nói.
“Ngay cả chị cũng không biết.”
Cô cả Tống bật cười: “Có thể do thành tích hai năm qua của Tín Bình không tệ, được chú ý đến.”
“Xem ra lần này có Tín Bình ở đây, mối quan hệ với nhà họ Hạ có hy vọng rồi.”
Trên mặt Tô Nguyệt Nhàn cũng lộ ra vẻ mong đợi.
Cửa phòng hội nghị bên cạnh mở ra, Tống Tà Dương và Lâm Tín Bình bước vào: “Cậu chủ Hạ, Tín Bình tới rồi.”
Hạ Bắc ngẩng đầu nhìn qua.
Vẻ mặt Lâm Tín Bình đầy hưng phấn, bước nhanh tới, cúi đầu khom lưng: “Cậu chủ Hạ.”
Hạ Bắc sửng sốt, sau đó nhìn Tống Tà Dương, cau mày nói: “Người tôi nói không phải anh ta.”
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Tín Bình và Tống Tà Dương đồng loạt cứng đờ, hóa ra là tự mình lầm lẫn.
“Ông Tống, ông chỉ có một đứa con rể này thôi sao?”
Hạ Bắc hỏi.
“Không phải, còn một đứa nữa.”
Tống Tà Dương lấy lại tinh thần, vỗ nhẹ lên vai Lâm Tín Bình, hai người cùng nhau quay về.
“Sao lại nhanh như vậy?”
Chị cả Tống còn chưa kịp ngồi xuống.
Lâm Tín Bình liếc mắt nói: “Chu Kiếm, thật không ngờ cậu lại giấu chiêu này, người cậu chủ Hạ muốn gặp là cậu.”
Giọng nói của Lâm Tín Bình có chút chua chát.
Mọi người nhìn Chu Kiếm – cậu hai nhà họ Tống với ánh mắt đầy hoài nghi.
Chu Kiếm sửng sốt: “Gặp tôi?”
Cô hai Tống vội vàng đẩy Chu Kiếm: “Cậu chủ Hạ muốn gặp anh, anh còn không nhanh qua đó đi, nói không chừng, đây là chút may mắn cuối cùng mà em rể mang đến cho anh trong mười phút cuối cùng này.”
Chu Kiếm lo lắng đi theo Tống Tà Dương ra ngoài.
Lâm Tín Bình uể oải ngồi xuống, hạnh phúc đến quá đột ngột, biến mất cũng quá nhanh.
“Thật không ngờ vậy mà Chu Kiếm lại quen biết cậu chủ Hạ, hừ, ngay cả tôi mà tên kia cũng giấu.”
Cô hai Tống vui như nở hoa.
Cánh cửa phòng hội nghị bên cạnh lại bị đẩy ra.
Hạ Bắc nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng lắc đầu: “Cũng không phải anh ta.”
Tống Tà Dương sửng sốt.
Con rể nhà họ Tống, ngoài Lâm Tín Bình ra, chỉ có Chu Kiếm.
Chẳng lẽ Hạ Bắc nhận nhầm người?
Tim Tống Tà Dương đập thình thịch, nếu thật sự là như vậy, mối quan hệ với nhà họ Hạ thật sự không thể lôi kéo được.
Hạ Bắc lắc đầu, đứng dậy, đi ra khỏi phòng hội nghị.
Tống Tà Dương và Chu Kiếm theo sau anh ta ra ngoài.
Hạ Bắc đi về phía trước vài bước, nhìn về phía căn phòng hội nghị đang mở rộng cửa ở bên cạnh.
Hạ Bắc bước vào, trên môi mang theo nụ cười nhẹ.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn qua, đứng dậy theo bản năng.
“Đây chính là cậu ba nhà họ Hạ.”
Tống Tà Dương bước vào.
Sở Trần quay đầu lại.
Hạ Bắc mỉm cười với anh, đưa tay về phía Sở Trần: “Chúng ta chính thức làm quen một chút. Tôi là Hạ Bắc.”
Toàn bộ phòng hội nghị giống như chìm vào yên tĩnh ngay lập tức.
Mọi người đều choáng váng.
Thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Sở Trần đứng lên, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, duỗi tay ra: “Sở Trần.”
Chương 5: Sinh nhật vui vẻ
Trong phòng hội nghị im lặng đến chết người.
Người nhà họ Tống nhìn thấy cảnh tượng này đều lộ ra vẻ khó tin.
Người mà cậu ba nhà họ Hạ ở Dương Thành muốn gặp lại chính là đứa con rể mà nhà họ Tống sắp vứt bỏ.
Tống Nhan cầm cây bút gãy trong tay, cũng đứng dậy theo.
“Ông Tống, người này không phải con rể của ông sao?”
Hạ Bắc lên tiếng.
Đồng tử của Tống Tà Dương co lại.
Dựa theo thời gian mà đạo sĩ Trương đã nói, chỉ chưa đầy ba phút nữa là Sở Trần phải ký vào giấy thỏa thuận ly hôn.
Nhưng mà cậu chủ Hạ trước mặt dường như chỉ có hứng thú với Sở Trần.
Chẳng lẽ nếu như nhà họ Tống muốn móc nối quan hệ với nhà họ Hạ, chỉ có thể dựa vào Sở Trần?
“Cậu chủ Hạ, cậu ta...” Tống Tà Dương mở miệng, suýt nữa đã nói ra hai chữ ngu ngốc: “Phải.”
“Được, vậy tôi nói chuyện với Sở Trần.”
Hạ Bắc liếc nhìn Sở Trần, sau đó xoay người đi ra ngoài trước.
Ánh mắt của mọi người trong nhà họ Tống đều đổ dồn vào Sở Trần.
Đối với bọn họ mà nói, chuyện như vậy đã xảy ra với Sở Trần, chẳng khác nào là một kỳ tích.
“Miếng bánh từ trên trời rơi xuống này không thể vô cớ rơi vào tay một tên ngốc phải không?”
Lâm Tín Bình không thể tin được, tại sao cậu chủ Hạ lại chỉ đích danh muốn nói chuyện với Sở Trần.
“Sở Trần, sao cậu lại quen biết cậu ba Hạ?”
Chu Kiếm không nhịn được hỏi.
Sở Trần ngẩng đầu lên nói: “Vừa mới gặp mặt.”
Mọi người: “...”
“Sở Trần, cậu qua đó trước đi.”
Tống Tà Dương dùng ánh mắt phức tạp nhìn Sở Trần.
Sau khi Sở Trần ra ngoài, cô hai nhà họ Tống nhìn thoáng qua bản thỏa thuận ly hôn đặt trên bàn, sắc mặt có chút thay đổi: “Sắp đến thời gian mà bác Trương ấn định rồi, vận may của Sở Trần cũng sắp hết, nếu cứ để cậu ta qua đó như vậy, lỡ như không lôi kéo được quan hệ, còn đắc tội với nhà họ Hạ...”
“Không trì hoãn được bao lâu đâu.”
Tống Tà Dương hít sâu một hơi, với tình hình hiện tại của nhà họ Tống, nếu như có thể thành công hợp tác với nhà họ Hạ thì sẽ là một bước ngoặt hoàn hảo, cho dù chỉ có một chút hy vọng thì ông ta cũng phải tranh thủ.
“Sở Trần muốn nói mấy câu trôi chảy cũng khó, muốn đắc tội cậu chủ Hạ cũng khó.”
Lâm Tín Bình mỉm cười nói: “Nhưng mà con nghĩ ra rồi, nói không chừng cậu chủ Hạ nghe tới danh tiếng của Sở Trần, muồn kiếm chút trò vui.”
Phòng hội nghị bên cạnh.
Sở Trần và Hạ Bắc ngồi đối diện nhau.
“Tôi là cậu ba nhà họ Hạ, anh là cậu ba nhà họ Tống, chúng ta tương đối có duyên.”
Hạ Bắc mỉm cười, quan sát Sở Trần: “Tôi nghe nói cậu ba nhà họ Tống là đến ở rể, còn là một kẻ ngốc.”
Sở Trần mỉm cười gật đầu: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, tôi cảm thấy bọn họ mới là đồ ngốc.”
Hạ Bắc bật cười, trong mắt lộ ra sự tò mò: “Anh mang đến cho tôi một loại cảm giác rất kỳ quái, vừa nãy tôi cũng đã tận mắt chứng kiến tranh chấp xảy ra trong sảnh tiệc, tôi không tin, đây là chuyện mà một kẻ ngốc có thể xử lý được. Sở Trần, tại sao anh lại giả điên giả dại ở nhà họ Tống?”
Ngay lúc Sở Trần định lên tiếng, Hạ Bắc lại bật cười, nháy mắt với Sở Trần: “Tôi hiểu rồi, cô ba nhà họ Tống xinh đẹp như tiên nữ, nếu đổi lại là tôi, cho dù có làm kẻ ngốc ở bên cạnh cô ấy cả đời cũng sẽ không oán giận không hối hận.”
Sở Trần giật mình.
Vừa rồi lúc ở phòng hội nghị bên cạnh, Tống Tà Dương vội vàng đi tới đi lui mấy lần, khiến người ta lầm tưởng rằng vị khách quý đến từ nhà họ Hạ này là một kẻ rất lạnh lùng kiêu ngạo.
Nhưng mà bây giờ xem ra, thằng nhóc là chính là một kẻ háo sắc.
Khó trách lúc nãy lại đột nhiên hỏi anh muốn giang sơn hay là muốn mỹ nhân, anh ta chắc chắn thích vế sau hơn.
Hạ Bắc dường như nhận ra sự hớ hênh của mình, một lần nữa ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: “Trước ngày hôm nay, tôi cũng có suy nghĩ giống như anh, chỉ cần có mỹ nhân bên cạnh cả đời là đã vui vẻ hạnh phúc rồi.”
Sở Trần: “....”
“Nhưng mà mấy chữ kia của anh đã khiến tôi đột nhiên hiểu ra.”
Hai mắt Hạ Bắc sáng rực: “Nắm giữ quyền lực của thiên hạ trong tay, say rượu nằm trên chân của mỹ nhân, đây chính là điều vui vẻ hạnh phúc nhất của đời người, đây mới là thứ mà Hạ Bắc tôi muốn theo đuổi.”
Hạ Bắc nhìn Sở Trần, bắt gặp vẻ mặt bình tĩnh của Sở Trần thì không khỏi cảm thấy giật mình: “Sao anh lại không hưng phấn?”
Khóe miệng Sở Trần hơi nhếch lên, tự hỏi có phải cậu chủ Hạ này thiếu mất một dây thần kinh nào hay không.
“Trở lại chuyện chính.”
Hạ Bắc dang tay ra: “Anh có biết tại sao ông cụ lại cử tôi đến để tiếp xúc với nhà họ Tống mấy người không? Bởi vì ở nhà họ Hạ hoàn toàn không có ai quan tâm đến chuyện hợp tác với nhà họ Tống cả, cho nên mới cử tôi đến đây cho có hình thức mà thôi.”
“Tôi là cậu ba nhà họ Hạ chưa từng làm ra chuyện gì thiết thực. Anh là cậu ba ở rể nhà họ Tống không một ai tôn trọng.”
Hạ Bắc cười nói: “Tôi đột nhiên phát hiện, chúng ta thật sự là một tổ hợp hoàn hảo. Nếu như hai người chúng ta hợp tác xây dựng một giang sơn ở Thiện Thành, anh nói xem, có thể khiến mọi người đều kinh ngạc không?”
Trong lòng Sở Trần rung động, anh nhìn Hạ Bắc nói: “Anh là cậu ba nhà họ Hạ, có nguồn lực và mối quan hệ rộng lớn, tôi chỉ là một kẻ đi ở rể, không có tiền không có quyền, không giúp được gì cho anh.”
“Ha ha ha, chỉ mấy chữ kia của anh thôi đã xứng đáng để tôi tặng cho anh món quà này rồi.”
Hạ Bắc vỗ vỗ vai Sở Trần, ánh mắt khích lệ: “Tiểu Trần, cậu cứ mạnh tay mà làm, có chuyện gì thì anh Bắc đây bảo vệ cậu.”
Điện thoại di động của Hạ Bắc đột nhiên vang lên, anh ta cầm lên nhìn, hai mắt sáng rực: “Được rồi Tiểu Trần, mười hai giờ trưa ngày mai tôi đến tìm cậu, bàn chuyện cụ thể với cậu.”
Hạ Bắc vội vàng rời đi.
Sở Trần nhìn bóng lưng của Hạ Bắc biến mất, trong mắt tràn ngập phức tạp.
Cậu chủ nhà họ Hạ đến từ Dương Thành này tuy rằng có thân thế hiển hách, nhưng mà lúc này lại khiến cho Sở Trần có cảm giác không đáng tin cậy lắm.
Sở Trần cũng không biết là tuy rằng Hạ Bắc vội vàng rời đi, nhưng lúc đi ngang qua phòng hội nghị ở bên cạnh, còn không quên bỏ lại một câu.
“Nhà họ Hạ có thể hợp tác với nhà họ Tống, nhưng điều kiện tiên quyết là, người phụ trách của nhà họ Tống chỉ có thể là Sở Trần.”
Chờ đến khi Sở Trần quay lại, người nhà họ Tống vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Chỉ có thể là Sở Trần! Một câu này của cậu chủ Hạ khiến đứa con rể sắp bị nhà họ Tống vứt bỏ đột nhiên trở mình biến thành một nhân vật hết sức quan trọng.
Mọi người đều nhìn Sở Trần bằng ánh mắt khó tin.
Đến tận lúc này vẫn không thể hiểu được.
Rốt cuộc cậu chủ Hạ đánh giá cao tên ngốc này ở chỗ nào?
“Chẳng lẽ đây chính là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc sao?”
Anh rể cả Lâm Tín Bình không khỏi chua chát nói, trong mắt lộ ra vẻ khó chịu, nếu thật sự muốn tìm một người thay mặt nhà họ Tống để đàm phán hợp tác với nhà họ Hạ thì anh ta là người có tư cách nhất.
Anh ta rất muốn nói cậu chủ Hạ bị mù, nhưng anh ta không có lá gan này.
“Cha, ký bản thỏa thuận ly hôn này trước đi.”
Cô hai Tống nói: “Bác Trương đã nói rất rõ ràng, vậy may của Sở Trần đã kết thúc vào lúc này. Hơn nữa, nếu chuyện để Sở Trần đi bàn chuyện hợp tác với nhà họ Hạ truyền ra ngoài, sẽ trở thành trò cười cho cả thành phố.”
Tô Nguyệt Nhàn cũng nhíu chặt mày.
Cậu chủ Hạ đã chỉ đích danh Sở Trần, nhưng nhà họ Tống không ai tin tưởng Sở Trần.
“Sự lo lắng của Tình Tình cũng có lý.”
Tô Nguyệt Nhàn nói: “Lỡ như Sở Trần vì chuyện hợp tác lần này mà đắc tội nhà họ Hạ thì hậu quả sẽ rất thảm khốc.”
Cô hai nhà họ Tống, tên là Tống Tình.
Cô cả tên là Tống Vân.
“Con biết rồi.”
Tống Vân đột nhiên giật mình nhận ra, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, cô ta trừng lớn hai mắt: “Mọi người suy nghĩ kỹ mà xem, bác Trương đã nói, sau đêm nay vận may của Sở Trần sẽ cạn kiệt, sự xuất hiện của cậu chủ Hạ không phải cơ hội mà là khởi đầu của xui xẻo. Nếu thật sự để Sở Trần tiếp xúc với nhà họ Hạ, sẽ mang đến tai họa cho nhà họ Tống.”
Cô ta vừa dứt lời, mọi người nhà họ Tống đều giật mình.
Nghĩ tới thôi đã thấy kinh khủng.
“Năm năm trước vận may của Sở Trần đã cứu nhà họ Tống. Năm năm sau, chúng ta không thể để xui xẻo của cậu ta hủy hoại nhà họ Tống.”
Lâm Tín Bình đứng lên nói: “Cha, chuyện này chúng ta không thể trì hoãn, nhanh để Sở Trần ký tên đi.”
Tống Tà Dương suy tư.
“Mấy đứa nó nói đúng.”
Tô Nguyệt Nhàn lên tiếng: “Quan trọng hơn là, nếu như không ký tên, cậu chủ Diệp sẽ không vui.”
Diệp Thiếu Hoàng.
Mọi người trong nhà họ Tống đều biết Diệp Thiếu Hoàng muốn theo đuổi Tống Nhan.
Sau khi Tống Tà Dương cân nhắc, ông ta nhìn Sở Trần: “Ký tên đi.”
Sở Trần đưa mắt nhìn về phía Tống Nhan.
Năm năm.
Trong năm năm bị Trấn Hồn phù phong ấn ký ức, trong mắt của Sở Trần, thứ quý giá duy nhất chính là ký ức về cô gái ở bên cạnh.
Sở Trần chỉ quan tâm tới thái độ của Tống Nhan.
Cô muốn ký, Sở Trần sẽ vui vẻ rời đi.
Nếu cô muốn tiếp tục, Sở Trần sẽ cùng cô đi đến cuối cùng.
Cơ thể Tống Nhan khẽ run lên, trong mắt lóe lên ánh sáng, cô đột nhiên ngẩng đầu lên: “Cái gọi là tai họa, chẳng qua là do các người tự tưởng tượng ra mà thôi. Trước khi cậu chủ Hạ rời đi đã nói rất rõ ràng, chỉ cần Sở Trần đi đàm phán, hai nhà sẽ có thể hợp tác, tại sao không cho Sở Trần một cơ hội.”
“Em ba, hôm nay em làm sao vậy?”
Tống Tình kinh ngạc hỏi: “Tại sao lại nói thay tên ngốc này?”
“Hôm nay con cũng không có ý định ký bản thỏa thuận ly hôn này.”
Tống Nhan nói: “Con chỉ nói ra sự thật mà thôi, về phần cậu chủ Diệp mà các người nói đến, con có thể nói thằng với các người rằng, cho dù con có độc thân đi nữa, cũng sẽ không chấp nhận sự theo đuổi của anh ta.”
Ánh mắt Tống Nhan đầy kiên định, đôi mắt trong veo: “Điều ước sinh nhật năm hai mươi ba tuổi của con chính là có thể tự mình đưa ra quyết định một lần, cho Sở Trần một cơ hội làm lại từ đầu, chúng ta đều tin tưởng bác Trương, bác Trương cũng đã từng nói, năm năm qua là vận may của Sở Trần giúp nhà họ Tống sống lại từ cõi chết, tại sao nhà họ Tống chúng ta không báo đáp anh ấy một lần? Huống chi đây cũng là cho nhà họ Tống một cơ hội. Thứ hai, con không thích Diệp Thiếu Hoàng.”
“Nhan Nhan, sao con có thể nghĩ như vậy?”
Tô Nguyệt Nhàn nói: “Diệp Thiếu Hoàng tốt hơn Sở Trần gấp trăm ngàn lần.”
“Cho dù anh ta có tốt hơn Sở Trần vạn lần, anh ta cũng không phải người con thích.”
Tống Nhan nói: “Hơn nữa, điều thứ hai con vừa nói là suy nghĩ của riêng con, không liên quan gì đến Sở Trần.”
“Em ba.”
Chị cả nhà họ Tống – Tống Vân còn chuẩn bị lên tiếng thì lúc này, một giọng nói không ai ngờ tới vang lên: “Điều ước sinh nhật hai mươi ba tuổi.”
Sở Trần cầm bản thỏa thuận ly hôn lên.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, anh xé bản thỏa thuận ly hôn làm đôi, cuối cùng ném lên.
Hoa giấy màu trắng tinh rơi xuống như hoa tuyết.
“Tống Nhan, sinh nhật vui vẻ.”
“Sở Trần, còn nhớ những gì tôi đã nói với anh không?”
Tống Nhan nhìn người đàn ông trước mặt, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra sự chua xót.
Người đàn ông thoạt nhìn đẹp trai, hiền lành này, chính là Sở Trần, chồng của cô, đã ở rể nhà họ Tống được năm năm.
Đáng tiếc chỉ là một kẻ ngốc.
“Nhớ kỹ, đừng nói nhảm.”
Sở Trần nhếch môi cười, gãi gãi đầu theo bản năng, giống như sợ người khác không biết anh là đồ ngốc.
Tống Nhan bất đắc dĩ nói: “Lên xe đi.”
Chiếc xe lao đi.
Thiện Thành sầm uất, tấp nập xe cộ qua lại.
Khách sạn Hoàng Đình, một thương hiệu khách sạn thuộc tập đoàn Hoàng Đình, nằm cạnh con phố thương mại sầm uất nhất Thiện Thành, khách sạn Hoàng Đình đêm nay vô cùng nhộn nhịp.
“Cô ba nhà họ Tống ngày thường vẫn luôn khiêm tốn, vậy mà lại tổ chức sinh nhật lần thứ 23, còn mở tiệc mời những người nổi tiếng thuộc mọi tầng lớp ở Thiện Thành đến, tôi có cảm giác chắc chắn đêm nay khách sạn Hoàng Đình sẽ xảy ra chuyện lớn gì đó.”
“Trong giới có lời đồn rằng mấy năm trước nhà họ Tống không được thuận lợi, đã mời cao nhân đến chỉ điểm, cuối cùng đã rước về một chàng rể.”
Trên đường đến khách sạn Hoàng Đình.
Trong xe rất yên tĩnh.
Năm năm.
Tống Nhan lái xe, ánh mắt của cô không khỏi chớp chớp, xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn Sở Trần.
Sở Trần vẫn giống như mọi người, ngồi bất động trong xe, thỉnh thoảng khóe miệng lại nhếch lên, lộ ra nụ cười ngây ngô.
Tống Nhan cau mày.
Sinh nhật lần thứ 23 của cô, đồng thời cũng là kỷ niệm năm năm ngày cô kết hôn với Sở Trần.
Vụ tai nạn xe năm năm trước đã khiến Tống Nhan phải sống một cuộc đời hoang đường suốt năm năm, đêm nay chính là thời điểm để kết thúc tất cả.
Tống Nhan chợt nhận ra, trong lòng của mình dường như không hề mong đợi như vẫn tưởng tượng.
Đặc biệt là khi nhìn thấy nụ cười ngây ngô của Sở Trần xuyên qua kính chiếu hậu, nụ cười của anh rất trong sáng, Tống Nhan biết rằng cho dù sau đêm nay, Sở Trần bị đuổi khỏi nhà họ Tống, lang thang đầu đường xó chợ, thậm chí trở thành trò cười cho toàn thành phố, nụ cười này vẫn sẽ tồn tại trên khuôn mặt của anh.
Chiếc xe phía trước đột nhiên dừng lại, Tống Nhan cũng đạp phanh, khôi phục lại tinh thần.
“Sở Trần, anh có hiểu được những gì tôi nói không?”
Tống Nhan tự nói: “Sau đêm nay, tôi sẽ cho anh một khoản tiền, anh nhất định phải giấu kỹ, rời khỏi Thiện Thành. Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng trên danh nghĩa năm năm.”
Xe chậm rãi chạy trên đường, càng đến gần khách sạn Hoàng Đình, Tống Nhan càng cảm thấy hoảng sợ một cách khó hiểu.
Quay đầu nhìn lại phía sau, Sở Trần đã tựa vào cửa sổ ngủ thiếp đi.
Tống Nhan cố gắng hết sức để bình tĩnh lại.
Xe dần dần dừng lại trước khách sạn, nhân viên bảo vệ khách sạn bước tới mở cửa.
“Sở Trần.”
Tống Nhan quay đầu lại, gọi vài tiếng, thấy Sở Trần vẫn không có dấu hiệu thức dậy, không nhịn được cười khổ, sau đó mở cửa kính xe ra, tắt máy xuống xe, nói với nhân viên bảo vệ khách sạn: “Để anh ấy ngủ một lát.”
Khoảnh khắc nhân viên bảo vệ khách sạn nhìn thấy Tống Nhan, không khỏi sững người.
Mỹ nhân như ngọc.
Anh ta có cảm giác như trông thấy tiên nữ giáng trần.
Nhanh chóng gật đầu theo bản năng.
Lúc này, người vẫn luôn đứng đợi ở cửa khách sạn đã bước tới.
“Cô ba, gia chủ đang đợi cô.”
Người vừa lên tiếng là Tống Nho Hải, quản gia của nhà họ Tống.
Tống Nhan gật đầu, vô thức liếc nhìn Sở Trần còn đang ngủ trong xe, sau đó đi theo Tống Nho Hải vào khách sạn.
Cảnh tượng này thu hút ánh mắt của rất nhiều người, ánh mắt của bọn họ lần lượt sáng lên.
Bọn họ đều biết thân phận của Tống Nho Hải.
“Chẳng lẽ người vừa đến chính là cô ba nhà họ Tống?”
“Thật xinh đẹp, khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy, tôi đã nghĩ tim mình sắp ngừng đập rồi.”
“Vậy ra, người còn đang ngủ trên xe chính là người chồng trong truyền thuyết của cô ba nhà họ Tống, chàng rể ngốc của nhà họ Tống.”
Ánh mắt của mọi người dần tập trung về phía đó.
“Quả nhiên là một tên ngốc, trong trường hợp này mà vẫn có thể ngủ được.”
Tiếng cười ở phía xa vang lên, ánh mắt vừa khinh thường lại vừa ghen tị.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy vẻ đẹp của cô ba nhà họ Tống, mọi người đều đồng tình cho rằng đây chính là một đóa hoa nhài bị cắm trong bãi phân trâu.
Điều mà không ai biết chính là, lúc này ở bên trong xe, Sở Trần đang ngủ say, miếng ngọc bội trên ngực anh mơ hồ tỏa ra ánh sáng màu tím, một vết nứt chậm rãi xuất hiện, một giọng nói vang lên từ trong ngọc bội.
“Mẹ nó, vậy mà lại phong ấn mình năm năm.” Một tiếng bóp vang lên, miếng ngọc bội vỡ vụn.
Một tia sáng màu tím xuyên vào ngực Sở Trần.
Bên trong phòng khách sạn.
Tống Nhan đứng ở trước ghế sô pha, trước mặt cô có hai người ngồi.
Một người trong đó là Tống Tà Dương, gia chủ nhà họ Tống.
“Cha, bác Trương.”
Tống Nhan lên tiếng, liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi bên cạnh Tống Tà Dương, ông ta mặc tây trang, chân đi giày da, khuôn mặt lạnh lùng, Tống Nhan biết rõ thân phận thật sự của người đàn ông này, ông ta là một đạo sĩ có lai lịch bí ẩn, thông thạo phong thủy huyền học.
“Năm năm trước, mọi chuyện của nhà họ Tống không như ý muốn, rơi vào tình thế tuyệt vọng, may mắn có bác Trương của con kịp thời xuống núi, hơn nữa còn tìm ra cách phá giải.”
Tâm trạng của Tống Tà Dương dường như rất tốt, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười: “Trong năm năm qua, nhà họ Tống chúng ta tuy rằng có vấp ngã, nhưng cuối cùng cũng đã vượt qua cửa ải khó khăn. Chỉ là năm năm qua thật sự khiến con phải thiệt thòi rồi, Nhan Nhan.”
“Qua hai tiếng nữa, đợi đến giờ hợi, cuộc hôn nhân này sẽ kết thúc.”
Đạo sĩ Trương nói: “Số mệnh của cháu và Sở Trần có duyên phận ở bên nhau, người đó tuy rằng có dị tật bẩm sinh, nhưng trên người lại có vận may mạnh mẽ. Năm năm qua nhà họ Tống đều dựa vào vận may này để phá vỡ cục diện bế tắc, sống lại từ cõi chết. Bác đã tính qua, giờ hợi đêm nay chính là lúc vận may trên người Sở Trần cạn kiệt.”
Vận may đã hết, cuộc hôn nhân này cũng kết thúc.
Trong lòng Tống Nhan chấn động kịch liệt, cô nhìn Tống Tà Dương: “Cha, đêm nay có cần thiết phải tuyên bố rộng rãi như vậy không? Chúng ta có thể trực tiếp để Sở Trần đi mà.”
“Cha đều muốn tốt cho con.”
Tống Tà Dương nói: “Trên đời này không có bức tường nào là không có kẽ hở, trong năm năm qua, ở Thiện Thành có rất nhiều lời đồn thổi về con, mọi người đều biết sự tồn tại của Sở Trần, đều biết nhà họ Tống chúng ta rước về một chàng rể ngốc, cha cũng biết, năm năm qua con đã phải chịu rất nhiều lời châm chọc sau lưng. Tối nay là sinh nhật hai mươi ba tuổi của con, chúng ta phải kết thúc cuộc hôn nhân này với Sở Trần trước mặt tất cả những nhân vật nổi tiếng thuộc mọi tầng lớp trong thành phố, sau đó để cậu ta rời khỏi nhà họ Tống.”
“Cha.”
“Đây không phải là ngày mà con vẫn luôn chờ đợi sao?”
Tống Tà Dương đứng lên: “Con chịu thiệt thòi vì gia tộc suốt năm năm, vận may cuối cùng của Sở Trần sẽ dừng lại trên người con.”
Trên mặt Tống Tà Dương lộ ra nụ cười, ông ta nhìn Tống Nhan, vui vẻ nói: “Con còn nhớ Diệp Thiếu Hoàng không? Cậu chủ của tập đoàn Hoàng Đình, đã gặp mặt con mấy lần, gần đây nhà họ Tống có một dự án hợp tác cùng tập đoàn Hoàng Đình, cậu ấy đã nhiều lần ám chỉ tình cảm của mình với cha, Diệp Thiếu Hoàng, cậu ta nhìn trúng con.”
Trước khách sạn Hoàng Đình, một chiếc ô tô sang trọng vững vàng dừng lại.
Nhân viên phục vụ khách sạn và bảo vệ đã sớm nhận được tin, đứng thành hai hàng ngay ngắn trước cửa chờ đợi, cửa xe vừa mở ra liền đồng loạt lên tiếng: “Cậu chủ.”
Cậu cả nhà họ Diệp, Diệp Thiếu Hoàng.
Chàng trai trẻ với hào quang chói mắt, thiên chi kiêu tử trong giới kinh doanh ở Thiện Thành.
Trên mặt Diệp Thiếu Hoàng lộ ra nụ cười, khẽ gật đầu, nhưng sâu trong mắt xuất hiện kinh ngạc, anh ta không ngờ rằng ở trước khách sạn lại có nhiều người như vậy.
“Giám đốc Bàng.”
Diệp Thiếu Hoàng nhìn về phía người đàn ông trung niên mặc tây trang đang buông thõng hai tay đứng ở trước mặt.
Giám đốc Bàng vô thức nhìn về phía một chiếc xe khác đang đậu bên kia, cửa kính xe vẫn đang mở.
“Ai ở trong đó?”
Diệp Thiếu Hoàng hỏi.
“Cậu ba nhà họ Tống, chính là chàng rể trong tin đồn kia.”
Giám đốc Bàng nhanh chóng trả lời.
Diệp Thiếu Hoàng hơi nheo mắt lại.
Trong đầu anh ta xuất hiện một nhan sắc khuynh quốc khuynh thành.
Anh ta sải bước về phía bên kia.
Không ít người nhìn thấy cảnh tượng này đều nín thở.
Một người là thiên chi kiêu tử của Thiện Thành, thanh niên ưu tú, một người là con rể nhà họ Tống, một tên ngốc.
Giữa hai người vốn dĩ không nên có bất kỳ quan hệ gì, nhưng mà hiện tại, con rể nhà họ Tống lại đang ngủ trước cửa khách sạn Hoàng Đình.
“Gọi anh ta dậy.”
Diệp Thiếu Hoàng dừng bước, khóe miệng lộ ra sự thích thú.
Đây là nhân vật chính tối nay.
Một số người bước tới mở cửa xe ra.
“Này, thức dậy đi.”
“Ra ngoài, cậu chủ Diệp đang tìm anh.”
Một nhân viên bảo vệ thậm chí còn lên xe đẩy Sở Trần vài cái, nhưng Sở Trần không hề có phản ứng.
Xung quanh vang lên một tràng cười.
Con rể nhà họ Tống ngủ say như lợn chết trước cửa khách sạn Hoàng Đình.
Làm trò cười cho người khác.
Nhân viên bảo vệ kia bước ra khỏi xe, vẻ mặt bất lực nhìn Diệp Thiếu Hoàng.
Trên mặt Diệp Thiếu Hoàng đầy vẻ buồn cười, quay người đi.
Vậy mà anh ta lại còn muốn nói vài câu với một tên ngốc.
Thật đúng là làm mất thân phận của mình.
Nhưng mà, ngay khi Diệp Thiếu Hoàng vừa xoay người đi, sau lưng anh ta đột nhiên vang lên một giọng nói: “Tôi tên là Sở Trần.”
Bên cửa xe, trên mặt Sở Trần lộ ra nụ cười ngây thơ vô tội: “Xin hỏi anh đây tìm tôi có chuyện gì?”
Chương 2: Bách Gia Thủy
Diệp Thiếu Hoàng quay người lại, ánh mắt của mọi người ở cửa khách sạn đều dừng lại trên người Sở Trần.
Biểu cảm trên mặt có hơi quái dị.
Diệp Thiếu Hoàng vốn đã định rời đi, nhưng Sở Trần vậy mà lại đột nhiên tỉnh dậy, còn chủ động chào hỏi Diệp Thiếu Hoàng, trong mắt mọi người, hành động này của Sở Trần quả thực chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.
Sở Trần, một tên ở rể không rõ nguồn gốc, trong mắt Diệp Thiếu Hoàng chẳng khác nào một con kiến bé nhỏ tầm thường.
“Anh chính là Sở Trần.”
Diệp Thiếu Hoàng chậm rãi đi tới, chăm chú nhìn Sở Trần, một lát sau, trên mặt lộ ra nụ cười: “Ngưỡng mộ đã lâu.”
Vừa dứt lời, một tràng cười lại vang lên khắp nơi.
Tiếng tăm chàng rể ngốc này thật sự rất vang dội.
Sở Trần vẫn mỉm cười.
Trong mắt mọi người, đây chính là nụ cười ngây ngô đặc trưng, đặc biệt là ở dưới khí chất chói mắt của Diệp Thiếu Hoàng, trông anh càng trở nên hèn mọn.
Diệp Thiếu Hoàng sải bước đi đến trước mặt Sở Trần, khi chỉ còn cách một bước, Diệp Thiếu Hoàng đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt thẳng cổ áo nhăn nheo của Sở Trần, đồng thời nở nụ cười nhàn nhạt, hạ thấp giọng nói: “Tôi nghe ông Tống nói, từ khi anh đến ở rể nhà họ Tống đến nay, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không thể nói được, một câu vừa rồi cũng coi như biểu hiện trên mức bình thường của anh rồi nhỉ.”
Diệp Thiếu Hoàng tự lẩm bẩm nói, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của Sở Trần: “Nói thêm vài câu nữa anh cũng không hiểu, thân phận con rể nhà họ Tống này của anh, đêm nay coi như kết thúc rồi. Cô ba nhà họ Tống sẽ trở thành người phụ nữ của tôi, thứ mà Diệp Thiếu Hoàng tôi đã để mắt tới, chưa từng trốn thoát được, anh hiểu không? Đồ ngu ngốc!”
Diệp Thiếu Hoàng nhẹ nhàng vỗ lên bả vai Sở Trần, lùi về phía sau hai bước, mỉm cười gật đầu, dùng giọng nói vững vàng mạnh mẽ nói: “Chào mừng đến với khách sạn Hoàng Đình.”
Nói xong, Diệp Thiếu Hoàng không đợi Sở Trần phản ứng, lập tức xoay người đi vào khách sạn Hoàng Đình.
Sở Trần liếc nhìn bóng lưng của Diệp Thiếu Hoàng, đưa tay ra, búng nhẹ cổ áo.
Anh không thích bàn tay bẩn thỉu của anh ta.
“Thiện Thành, nhà họ Tống, khách sạn Hoàng Đình.”
Sở Trần tự lẩm bẩm.
Đối với người ngoài, đứa con rể ngốc này của nhà họ Tống lại bắt đầu lên cơn, đứng trước cửa khách sạn, tự lẩm bẩm điều gì đó.
“Thời điểm nhà họ Tống còn hưng thịnh cũng coi như có thể hô mua gọi gió ở Thiện Thành, mà hiện tại lại xuống dốc đến mức rước một tên ngốc về làm con rể ở rể sao?”
“Thật quá mất mặt.”
Không ít người đi vào khách sạn đều lắc đầu.
Nhưng không ai biết, vào lúc này, trong đầu Sở Trần đang nhanh chóng hồi tưởng lại ký ức của năm năm qua.
Năm năm trước, Sở Trần học xong trở về, vô cùng phấn khích, đi dạo trên đường phố Thiện Thành, tưởng tượng bản lĩnh trên người mình có thể hô mưa gọi gió.
Nhưng ai ngờ, vào lúc Sở Trần lấy ra một lá Trấn Hồn phù để nghiên cứu thì bị một chiếc ô tô đâm phải.
Trấn Hồn phù mất kiểm soát, khóa hai hồn năm phách của Sở Trần lại, phong ấn trong miếng ngọc bội trước ngực của Sở Trần.
Một lần phong ấn này lại kéo dài năm năm, không thể can thiệp từ bên ngoài, chỉ có thể chờ đợi Trấn Hồn phù tự động mất đi hiệu lực.
Một hồn một phách còn sót lại trên người khiến năm năm qua Sở Trần phải sống trong trạng thái mê man, chẳng khác nào một tên ngốc.
Nhưng mà, những chuyện đã xảy ra với bản thân trong năm năm qua, Sở Trần đều nhớ rất rõ ràng.
“Vô duyên vô cớ lại có thêm một người vợ?”
Sở Trần tự nói rồi lấy lại tinh thần: “Nhưng mà xem ra tối nay đã có ý muốn bỏ chồng rồi.”
Sở Trần lắc đầu, đi vào khách sạn.
Trong năm năm qua, ngày nào anh cũng bị trêu chọc như một kẻ ngốc.
Đêm nay, anh lại sắp trở thành một kẻ ngốc bị bỏ rơi, trở thành trò cười cho cả thành phố.
“Chỉ là cái kết này có thể không như các người mong muốn rồi.”
Sảnh tiệc ở tầng một khách sạn Hoàng Đình.
Sở Trần lặng lẽ đi vào, cũng không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.
Tìm một nơi tương đối yên tĩnh để ngồi xuống, Sở Trần vẫn còn đang tiêu hóa ký ức về năm năm qua.
Khuôn mặt xinh đẹp hơn người kia càng lúc càng trở nên rõ ràng trong tâm trí Sở Trần, không thể xóa nhòa.
“Có lẽ cô ấy là người duy nhất chưa từng chế nhạo mình trong năm năm qua.”
Trong mắt Sở Trần vô thức lộ ra tia sáng dịu dàng.
Vợ của anh, cô ba nhà họ Tống, Tống Nhan.
Những người nổi tiếng thuộc mọi tầng lớp đều tụ tập trong sảnh tiệc, bữa tiệc sinh nhật của cô ba nhà họ Tống được tổ chức vô cùng long trọng.
Mọi người thuộc các tầng lớp khác nhau nhân cơ hội này giao tiếp qua lại, không ai chú ý đến Sở Trần trong một góc.
Trong phòng.
Có người đẩy cửa bước vào.
“Nghe nói Sở Trần đang ngủ ở trong xe, sau khi cậu chủ Diệp đánh thức cậu ta xong, cậu ta đã biến mất.”
Tống Nho Hải vốn định xuống lầu đón Sở Trần, dù sao thì Sở Trần cũng là nhân vật chính trong bữa tiệc hôm nay.
“Biến mất?”
Tống Tà Dương cau mày, vẻ mặt đầy tức giận: “Phái vài người đi ra ngoài, phải tìm được cậu ta trong một tiếng đồng hồ.”
“Cha, cha yên tâm đi, với chỉ số thông minh của Sở Trần, anh ta có thể chạy được bao xa chứ?”
Thiếu niên ở bên cạnh cười nhạo, người này là con trai út của Tống Tà Dương, Tống Thu.
Mọi người trong nhà họ Tống đều biết cuộc hôn nhân giữa Tống Nhan và Sở Trần chẳng qua chỉ là cách mà đạo sĩ Trương đã bày ra để giúp nhà họ Tống phá vỡ cục diện mà thôi, năm năm qua, Tống Nhan và Sở Trần cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.
Đương nhiên Tống Thu cũng sẽ không thèm để Sở Trần vào mắt.
Ánh mắt Tống Tà Dương dừng lại trên người Tống Nhan: “Nhan Nhan, cha biết con đang suy nghĩ cái gì, nhưng đêm nay có liên quan đến danh tiết của con. Con phải biết rõ hơn ai hết, đối với Sở Trần mà nói, giữa chuyện chúng ta bí mật đuổi cậu ta đi, cùng với chuyện đuổi cậu ta ra khỏi nhà họ Tống dưới sự theo dõi của nhiều người, cho dù cậu ta có trở thành trò cười trong mắt mọi người, thì cậu ta có thể nhận ra bản thân đã trở thành trò cười sao?”
“Chị ba, chị thật tốt bụng.”
Tống Thu nói: “Năm năm trước, nếu như nhà họ Tống chúng ta không cứu anh ta, chẳng biết tên ngốc này có thể sống đến ngày hôm nay hay không.”
Tống Nhan đứng lên: “Con cũng ra ngoài tìm anh ấy.”
“Em đi cùng chị vậy.”
Tống Thu hừ lạnh một tiếng: “Ngủ ngay trước cửa Hoàng Đình, còn kinh động đến cậu chủ Diệp, em thấy vận may của anh ta thật sự hết rồi.”
Trong sảnh tiệc.
Sở Trần bưng ly rượu vang trong tay, lặng lẽ ngồi đó.
Ánh đèn có chút mờ ảo.
Thoát ra khỏi dòng ký ức, Sở Trần duỗi người, ngẩng đầu lên nhìn qua, giật mình, vị trí của anh ở khuất trong góc, trong một dịp giống như tối hôm nay, hoàn toàn không có ai chủ động ngồi ở bên này, nhưng mà hiện tại không biết bên cạnh đã có thêm một người nữa từ khi nào.
Người nọ cũng đúng lúc ngẩng đầu lên nhìn Sở Trần, nâng ly rượu trong tay lên, nở nụ cười khách sáo với anh.
Sở Trần cũng nâng ly lên đáp lại, thuận tay uống sạch rượu trong ly.
Người nọ sửng sốt, nhưng rồi cũng uống một hơi cạn hết rượu trong ly của mình.
Hai người cũng không giao tiếp bằng lời nói nào.
Trong mắt chàng trai trẻ này lộ rõ vẻ u sầu, anh ta lại rót đầy ly rượu của mình, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Sở Trần: “Giữa giang sơn và mỹ nhân, anh sẽ chọn cái gì?”
Sở Trần giật mình.
Lúc này, một người phục vụ đi tới rót cho Sở Trần một ly rượu.
Sau khi người phục vụ rời đi, Sở Trần nhẹ nhàng cầm ly rượu trong tay lên, lần nữa đáp lại đối phương, đồng thời nói: “Tôi sẽ chọn, nắm giữ quyền lực của thiên hạ trong tay, say rượu nằm trên chân của mỹ nhân.”
Một tia sáng đột nhiên xuất hiện trong mắt chàng trai trẻ, rồi lại nhanh chóng biến mất: “Có thể có được cả hai sao?”
Sở Trần không tiếp tục trả lời nữa, vô duyên vô cớ bàn luận chuyện giang sơn và mỹ nhân với một người xa lạ, Sở Trần cảm thấy bản thân thật sự sắp chấp nhận thân phận kẻ ngốc này rồi.
Sở Trần vừa mới đi được mấy bước, bên cạnh lại vang lên giọng nói sắc bén: “Thì ra tên ngốc này đang trốn ở đây.”
Sở Trần còn chưa kịp dừng lại, một vài bóng người đã sải bước đi tới, chặn đường đi của Sở Trần.
“Anh rể, không nghe thấy tôi gọi anh sao?”
Chàng trai trẻ mặc tây trang màu trắng đứng mặt Sở Trần, trên mặt nở nụ cười: “Để tôi giới thiệu với mọi người một chút, người này chính là Sở Trần, con rể của nhà họ Tống chúng tôi, tôi nghĩ mọi người đều đã nghe nói đến anh ta rồi.”
Sở Trần nhìn người trước mặt, Tống Khánh Bằng, em họ của Tống Nhan.
Trong năm năm qua, không ai trong nhà họ Tống tôn trọng đứa con rể ngốc này, trong trí nhớ của Sở Trần, Tống Khánh Bằng luôn lấy chuyện trêu chọc anh ra làm niềm vui.
Vài người xung quanh Tống Khánh Bằng bật cười.
“Đương nhiên đã từng nghe qua, tối nay lời đồn đã bay đi khắp nơi, con rể nhà họ Tống ngủ như lợn chết trước cửa khách sạn Hoàng Đình, còn tình cờ đụng phải cậu chủ Diệp, bị cậu chủ Diệp đánh thức.”
Cô gái đang ôm cánh tay của Tống Khánh Bằng quan sát Sở Trần: “Thoạt nhìn cũng rất tuấn tú lịch sự, thật không ngờ lại là tên ngốc.”
“Thử một cái không phải sẽ biết hay sao?”
Tống Khánh Bằng nở nụ cười trêu chọc, đi sang bên cạnh cầm lấy một ly rượu đỏ, bảo người phục vụ rót đầy ly rồi nhổ một ngụm nước bọt vào, lúc này đã có một số người chú ý đến sự ồn ào nhỏ này.
“Này, có hơi quá đáng rồi phải không?”
“Đừng nhiều chuyện, đều là người nhà họ Tống, đây là chuyện nhà bọn họ.”
Tống Khánh Bằng dừng lại một lúc, sau đó đưa ly rượu ra hiệu cho những người bạn xung quanh.
Mấy người bọn họ cười vang, lần lượt nhổ nước bọt vào ly rượu.
“Uống hết ly Bách Gia Thủy này, chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Tống Khánh Bằng cười cười đi tới trước mặt Sở Trần: “Anh rể, uống hết nó, hôm nay sẽ không đánh anh.”
Đồng thời, Tống Khánh Bằng cũng cảm thán, trước đây anh ta bạo lực như vậy để làm gì, sao không nghĩ ra cách thú vị như vậy để trêu chọc tên ngốc này chứ.
Dưới ánh mắt của mọi người, Sở Trần cầm lấy ly rượu, dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn Tống Khánh Bằng: “Cho tôi uống?”
Tống Khánh Bằng mỉm cười, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ để tôi uống?”
Sở Trần gật đầu: “Ồ.”
Anh lại bước về phía trước một bước.
Sở Trần đột nhiên đưa tay ra, một tay bóp lấy miệng Tống Khánh bằng, một tay trực tiếp đổ hết ly Bách Gia Thủy kia vào miệng Tống Khánh Bằng.
Động tác quá nhanh quá đột ngột, hành động liền mạch lưu loát.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Tống Khánh Bằng đã uống hết sạch ly Bách Gia Thủy kia.
Chương 3: Đứa con rể bị nhà họ Tống vứt bỏ
Tất cả mọi người đều chết lặng, hóa đá ngay tại chỗ.
Không ai ngờ rằng Sở Trần lại coi những lời trêu chọc cuối cùng của Tống Khánh Bằng là sự thật.
Năng lực lý giải của tên ngốc này thật sự có hạn.
Hơn nữa, sức lực của tên ngốc này quá mạnh mẽ, ly rượu bị đổ hết vào miệng, Tống Khánh Bằng hoàn toàn không kịp phản kháng.
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, sắc mặt Tống Khánh Bằng trở nên tái nhợt, dạ dày cồn cào, ngồi xổm xuống đất, nôn mửa dữ dội.
Tự bê đá đập lên chân mình mà.
Ngay cả cô gái vừa rồi ôm lấy cánh tay của Tống Khánh Bằng cũng cảm thấy kinh tởm mà lùi về phía sau vài bước.
Cô gái kia nghĩ, Tống Khánh Bằng uống hết ly Bách Gia Thủy này, thật sự quá mức kinh tởm.
Lúc này, một số bạn bè của Tống Khánh Bằng đã tiến tới, bao vây Sở Trần.
Bọn họ biết Tống Khánh Bằng chắc chắn không bỏ qua cho tên ngốc này.
Cho dù là trong trường hợp như tối hôm nay, nếu Tống Khánh Bằng không đánh tên ngốc này một trận, anh ta không thể giải được mối hận trong lòng.
Tống Khánh Bằng đứng lên, ánh mắt lóe lên sự hung tợn, nhìn chằm chằm vào Sở Trần.
Trên mặt Sở Trần vẫn là vẻ chất phác hiền hậu, còn đang nở nụ cười ngây ngô, giống như hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm sắp đến.
Tống Khánh Bằng đến gần Sở Trần.
Người bao vây xung quanh cũng càng lúc càng nhiều.
Chàng trai vừa uống hai ly rượu với Sở Trần cũng vô thức nhìn sang một bên.
“Sở Trần, anh đang tự tìm đường chết đấy.”
Vẻ mặt của Tống Khánh Bằng u ám đến cực điểm, anh ta không bao giờ ngờ rằng sự sỉ nhục lớn nhất trong đời anh ta lại là do một tên ngốc gây ra, bộ tây trang màu trắng trên người Tống Khánh Bằng cũng bị dính không ít rượu vang đỏ, khiến anh ta trông vừa dữ tợn lại vừa chật vật.
“Đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc này, phía sau đột ngột vang lên một giọng nói, đám đông vây quanh nhanh chóng tản ra, có mấy người bước tới, người vừa lên tiếng chính là giám đốc Bàng của khách sạn Hoàng Đình, Diệp Thiếu Hoàng đi phía trước.
“Cậu chủ Diệp.”
Không ít người lần lượt lên tiếng.
Diệp Thiếu Hoàng đi tới, đưa mắt nhìn Sở Trần, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt.
Giám đốc Bàng bước tới, hơi cau mày: “Xảy ra chuyện gì?”
Tống Khánh Bằng hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, liếc nhìn Diệp Thiếu Hoàng, sau đó chỉ vào Sở Trần, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu chủ Diệp, là anh ta gây sự.”
“Tối nay là tiệc sinh nhật của cô ba Tống, không thể để xảy ra bất cứ chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng của cô ba Tống.”
Diệp Thiếu Hoàng mở miệng, liếc nhìn Sở Trần, bình tĩnh nói: “Nếu chuyện này là do Sở Trần gây ra, vậy thì để Sở Trần xin lỗi, mọi chuyện coi như bỏ qua, cũng coi như nể mặt tôi.”
Nghe vậy, sắc mặt Tống Khánh Bằng không khỏi thay đổi một chút.
Sở Trần khiến anh ta trở thành trò hề trước mặt mọi người, kết quả anh chỉ cần nói một câu xin lỗi nhẹ nhàng, Tống Khánh Bằng không thể chấp nhận nổi.
Nhưng mà, hiếm ai ở Thiện Thành lại không nể mặt Diệp Thiếu Hoàng.
Tống Khánh Bằng ngẩng đầu lên, gặp phải ánh mắt của Diệp Thiếu Hoàng, Diệp Thiếu Hoàng hơi nheo mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ thích thú.
Đồng tử của Tống Khánh Bằng hơi co lại.
Với thực lực của anh ta, hoàn toàn không có tư cách đánh đồng với Diệp Thiếu Hoàng, cũng không thể tiến vào vòng quan hệ của Diệp Thiếu Hoàng, nhưng trong khoảng thời gian này, nhà họ Diệp và nhà họ Tống đang hợp tác trong một dự án, tình cờ lại do Diệp Thiếu Hoàng phụ trách, Tống Khánh Bằng đã gặp Diệp Thiếu Hoàng vài lần. Hơn nữa, về cơ bản đều là Diệp Thiếu Hoàng tìm hiểu một số chuyện của nhà họ Tống thông qua anh ta, đặc biệt là chuyện và cô ba Tống.
Sở Trần là chồng của cô ba Tống.
Diệp Thiếu Hoàng không có lý do gì để giúp đỡ Sở Trần, cho nên chỉ có một khả năng, Diệp Thiếu Hoàng muốn mượn lời xin lỗi này để có thể sỉ nhục Sở Trần.
Mượn tay anh ta.
Tống Khánh Bằng quay đầu nhìn Sở Trần, đã biết mình nên làm gì.
Anh ta bước về phía Sở Trần, chậm rãi nói: “Sở Trần, không nghe thấy sao? Hôm nay là vì nể mặt cậu chủ Diệp, anh qua đây, quỳ xuống xin lỗi.”
Anh ta vừa dứt lời, ánh mắt của những người đang vây xem lại rơi vào người Sở Trần.
Quỳ xuống xin lỗi.
Liệu chàng rể ngốc nhà họ Tống có nghe lời hay không?
Trên mặt Sở Trần lộ ra nụ cười nhàn nhạt, bước về phía trước hai bước: “Tôi quỳ xuống sao?”
Tống Khánh Bằng cười lạnh: “Chẳng lẽ là tôi?”
Khoảnh khắc Tống Khánh Bằng chạm vào ánh mắt của Sở Trần, anh ta đột nhiên nhớ lại cảnh tượng uống Bách Gia Thủy vừa rồi, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vô thức lùi về sau vài bước.
Thời điểm anh ta lấy lại tinh thần, đang có không ít người dùng ánh mắt khó hiểu để nhìn anh ta.
Tống Khánh Bằng lại càng tức giận hơn, anh ta lại bị một tên ngốc hù dọa đến mức xuất hiện ám ảnh tâm lý.
Hít sâu một hơi, ánh mắt Tống Khánh Bằng trở nên dữ tợn: “Quỳ xuống!”
“Tống Khánh Bằng, cậu có tư cách gì bắt anh ấy quỳ.”
Một giọng nói trong trẻo vang lên.
Mọi người đều nhìn sang bên này.
Ánh mắt vô thức lóe lên ánh sáng.
Sở hữu vẻ đẹp như tiên nữ, chiếc váy dài tôn lên vóc dáng hoàn hảo, xuất hiện trong đám đông giống như một đóa hoa tiên nở rộ, toát lên vẻ đẹp rực rỡ quyến rũ.
Cô ba nhà họ Tống, Tống Nhan.
Tống Nhan bước tới, Tống Thu đi theo phía sau.
Tống Thu liếc nhìn Tống Khánh Bằng, nhìn vết bẩn màu đỏ trên bộ tây trang trắng của anh ta, không khỏi giật mình.
Tống Thu vốn cho rằng Tống Khánh Bằng đang bắt nạt Sở Trần, nhưng cảnh tượng trước mắt lại giống Sở Trần bắt nạt Tống Khánh Bằng hơn.
Tống Khánh Bằng nhìn thấy Tống Nhan, trong lòng bắt đầu trở nên sợ hãi, mất tự tin.
Mọi người trong nhà họ Tống đều biết Sở Trần là một tên ngốc, bình thường có không ít người trong nhà họ Tống trêu chọc tên con rể ngốc này, nhưng mà không ai dám trêu chọc Sở Trần một cách không biết kiêng nể trước mặt Tống Nhan, dù sao thì Sở Trần và Tống Nhan cũng là vợ chồng trên danh nghĩa, hơn nữa Tống Nhan vẫn luôn bảo vệ Sở Trần.
Tối nay cũng không ngoại lệ.
Tống Nhan trực tiếp đứng trước mặt Sở Trần.
Cô cũng không hỏi Sở Trần cái gì, sau năm năm, không ai có thể hiểu rõ Sở Trần hơn cô, anh không thể nói rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng Tống Nhan có thể khẳng định chắc chắn một điều là tên Tống Khánh Bằng này lại bắt nạt Sở Trần.
Vẻ mặt Tống Khánh Bằng liên tục thay đổi, anh ta dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Diệp Thiếu Hoàng.
Sắc mặt Diệp Thiếu Hoàng vẫn bình tĩnh tự nhiên, mỉm cười với Tống Nhan: “Cô Tống, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Tống Nhan gật đầu đáp lại.
“Khánh Bằng, có chuyện gì vậy?”
Tống Thu hỏi.
Tống Khánh Bằng dùng ánh mắt hung tợn nhìn Sở Trần: “Anh ta thừa dịp em mất cảnh giác, ép em uống một ly rượu.”
Thời điểm Tống Khánh Bằng nói ra câu này, vẫn còn cảm thấy dạ dày quặn lên dữ dội.
Ngay cả Tống Nhan cũng cảm thấy bất ngờ, quay đầu lại nhìn Sở Trần.
Trong năm năm qua, Sở Trần vẫn luôn bị mắng không đáp trả, bị đánh không đánh trả.
Vậy mà tối nay lại ra tay với Tống Khánh Bằng?
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Sở Trần, Tống Nhan cau mày, không thay đổi sắc mặt nhìn Tống Khánh Bằng, cô vẫn không tin Sở Trần sẽ làm gì đó với Tống Khánh Bằng: “Anh ấy là anh rể của cậu, mời cậu uống một ly rượu thì có làm sao?”
Tống Khánh Bằng á khẩu.
Anh ta không dám nói chuyện Bách Gia Thủy trước mặt Tống Nhan.
“Sở Trần, đi theo tôi.”
Tống Nhan không nói thêm gì nữa, đều là người nhà họ Tống, bị nhiều người vây xem như vậy thật sự quá mất mặt.
Sở Trần theo sát Tống Nhan rời khỏi phòng tiệc.
Không ít ánh mắt chăm chú nhìn theo bóng dáng của hai người họ, vẻ mặt khác nhau.
Sâu trong mắt Tống Khánh Bằng lóe lên vẻ không cam lòng.
Sự sỉ nhục đêm nay không thể cứ quên đi như vậy được.
“Cậu Bằng, còn nhiều thời gian mà.”
Một người bước tới bên cạnh Tống Khánh Bằng, nhỏ giọng nói: “Không phải lúc nào Tống Nhan cũng ở bên cạnh tên ngốc này.”
Tống Nhan dẫn Sở Trần tới phòng hội nghị nhỏ trên tầng hai của khách sạn.
Sở Trần đảo mắt nhìn qua, cộng với Tống Thu đang đuổi theo phía sau, cả nhà Tống Nhan gần như đều có mặt ở đây.
Cha Tống Tà Dương, mẹ Tô Nguyệt Nhàn.
Tống Nhan đứng thứ ba trong nhà họ Tống, hai cô chị đều đang ngồi bên cạnh Tô Nguyệt Nhàn, phía đối diện là hai người đàn ông mặc tây trang đeo cà vạt, khí thế hiên ngang, đều là anh rể của Tống Nhan, con trai của những gia đình kinh doanh giàu có ở Thiện Thành, môn đăng hộ đối.
Tống Thu là đứa con trai duy nhất trong thế hệ này của nhà họ Tống, anh ta đi đến ngồi xuống bên cạnh Tống Tà Dương, nở nụ cười lạnh nhìn Sở Trần: “Đêm nay đẹp mặt rồi, hất rượu vào Khánh Bằng, còn làm trò trước mặt cậu chủ Diệp.”
“Diệp Thiếu Hoàng?”
Tống Tà Dương cau mày, nhìn sang, một lúc sau mới nói: “Nhan Nhan, con ngồi đi.”
Sở Trần đứng ở phía sau Tống Nhan.
Điều này đã thành thói quen của anh.
Trong năm năm qua, mỗi lần có buổi họp mặt gia đình như vậy, anh chỉ có thể đứng sau lưng Tống Nhan.
“Sở Trần, cậu cũng ngồi xuống đi.”
Tống Tà Dương nói.
Tống Nhan có chút kinh ngạc.
Đây là đãi ngộ chưa từng có trong năm năm qua.
Sở Trần cũng không suy nghĩ nhiều, kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh Tống Nhan.
Tống Tà Dương ném tập tài liệu đến trước mặt Sở Trần.
“Còn có thể viết tên của mình đúng không?”
Tống Nhan mở tập tài liệu kia ra, bên trên có một tờ thỏa thuận ly hôn.
Sắc mặt của Tống Nhan vô thức trở nên trắng bệch, như thể có thứ gì đó đã đâm sâu vào trái tim cô.
Năm năm trước, cô vô cùng kháng cự chuyện này, nhưng tất cả là vì gia tộc.
Trong năm năm qua, cô và Sở Trần ở bên cạnh nhau ngày đêm, tuy rằng không có quá nhiều sự trao đổi, nhưng sự tồn tại của Sở Trần dần dần đã trở thành thói quen của Tống Nhan, đột nhiên nhìn thấy bản thỏa thuận ly hôn này khiến Tống Nhan có một loại cảm giác không thể diễn tả được.
Đáng lẽ cô nên mong chờ ngày này mới phải, còn nhớ năm năm trước, cha đã nói với cô rằng, thời gian năm năm sẽ trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt một cái, ngày này đã tới.
Thật sâu trong lòng cô vậy mà lại có hơi luyến tiếc.
Nhưng mà trong lòng Tống Nhan cũng tự hiểu được, cô không thể ở bên cạnh Sở Trần cả đời.
Đường đời còn dài, cho dù không muốn cũng phải buông tay.
Tống Nhan liếc nhìn Sở Trần, trên mặt Sở Trần vẫn đang nở nụ cười.
Có lẽ sống một cuộc sống mơ mơ hồ hồ, không biết gì cả cũng tốt.
Tống Tà Dương nhìn thoáng qua thời gian rồi nói: “Còn một tiếng đồng hồ nữa, thời gian vừa đến thì để Sở Trần ký tên đi.”
Lúc này, cửa phòng hội nghị bị gõ vang, Tống Nho Hải đi vào: “Gia chủ, khách quý từ Dương Thành đã đến rồi.”
“Được.”
Tống Tà Dương lập tức đứng dậy, lộ ra vẻ vui mừng: “Chúng ta lập tức qua đó.”
Tống Tà Dương nhanh chóng rời đi, rất rõ ràng, vị khách quý đến từ Dương Thanh mà Tống Nho Hải vừa nhắc đến rất quan trọng với ông ta.
Ánh mắt của Sở Trần vẫn đang đặt trên bản thỏa thuận kia.
Bị Trấn Hồn phù phong ấn năm năm, vừa tỉnh dậy đã phát hiện bản thân có thêm một cô vợ, nhưng mà hiện tại xem ra quan hệ vợ chồng của anh và Tống Nhan chỉ còn một tiếng đồng hồ.
Nhà họ Tống muốn vứt bỏ đứa con rể này.
Chương 4: Người mà cậu chủ Hạ muốn gặp
Cánh cửa phòng hội nghị nhẹ nhàng đóng lại.
“Khách quý đến từ Dương Thành? Ai vậy?”
Tống Thu không nhịn được tò mò lên tiếng.
“Tiểu Thu, con cũng không còn nhỏ nữa, đã đến lúc phải biết một số chuyện của gia tộc rồi.”
Tô Nguyệt Nhàn nói: “Gần đây cha con đang có ý định lấn sân vào ngành dược phẩm. Có lẽ con đã từng nghe nói đến nhà họ Hạ ở Dương Thành rồi phải không?”
“Nhà họ Hạ?”
Chỉ cả nhà họ Tống ở bên cạnh kêu lên, vô thức bật dậy: “Mẹ, có khách quý nhà họ Hạ đến đây, sao cha không dẫn Tín Bình theo?”
Anh rể cả Lâm Tín Bình dùng ánh mắt tha thiết nhìn Tô Nguyệt Nhàn.
Sản nghiệp của nhà họ Lâm cũng dựa vào dược phẩm làm chủ đạo, nhưng mà so với nhà họ Hạ ở Dương Thành thì kém quá xa, nhà họ Lâm đã nhiều lần thử gia nhập vào vòng quan hệ của nhà họ Hạ ở Dương Thành nhưng đều gặp phải thử thách.
“Lần này là do ông cụ đích thân ra mặt, cuối cùng nhà họ Hạ mới đồng ý cử một cậu chủ đến thương lượng chuyện hợp tác tương lai với nhà họ Tống, có lẽ muốn để người trẻ tuổi có thêm chút kinh nghiệm.”
Tô Nguyệt Nhàn nói: “Cha con rất coi trọng cơ hội khó có được này.”
“Cậu ba nhà chúng ta thật đúng là kẻ có số may mắn.”
Cô hai Tống cười cười, nhìn Sở Trần ở bên cạnh: “Sắp rời khỏi nhà họ Tống rồi còn để lại hai món quà lớn.”
“Nhà họ Diệp và nhà họ Hạ.”
Anh rể hai cũng tỏ ra hưng phấn không kém: “Nếu có thể kết nối được hai mối quan hệ này, nhà họ Tống có thể trở lại thời thịnh vượng.”
“Nếu nhà họ Hạ đã cử cậu chủ kia đến đây, nhất định đang có ý trải nghiệm, nếu cha con có thể nắm bắt tốt cơ hội này, sẽ có thể lên được chiếc thuyền của nhà họ Hạ.”
Tô Nguyệt Nhàn nhìn Tống Nhan: “Về phần nhà họ Diệp, đều phải trông cậy vào Nhan Nhan.”
Mọi người đều nhìn về phía Tống Nhan.
Chuyện Diệp Thiếu Hoàng nhìn trúng Tống Nhan đã trở thành bí mật công khai của nhà họ Tống.
Về phần cậu ba nhà họ Tống đang ngồi bên cạnh Tống Nhan là Sở Trần thì lại không ai thèm quan tâm.
Tống Nhan nắm chặt cây bút trong tay, không đáp lại.
Cô sẽ ký vào thỏa thuận ly hôn.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ chấp nhận Diệp Thiếu Hoàng.
“Người nhà họ Hạ đến đây, chứng minh rằng nhà họ Hạ đang có hứng thú với thị trường Thiện Thành.”
Lâm Tín Bình không nhịn được đứng dậy, điều anh ta đang quan tâm nhất lúc này chính là động tác tiếp theo của nhà họ Hạ, chuyện này không chỉ liên quan đến nhà họ Tống, mà còn có ảnh hưởng cực kỳ quan trọng với nhà họ Lâm của anh ta.
Lâm Tín Bình chỉ hận không thể lập tức sang phòng bên cạnh để gặp vị khách quý nhà họ Hạ kia.
Trong căn phòng hội nghị nhỏ này, mọi người nhà họ Tống đều có tâm tư riêng.
Tất cả đều đang chờ đợi giờ lành đến.
Bọn họ đều tin tưởng rằng chút may mắn cuối cùng này của Sở Trần nhất định có thể giúp nhà họ Tống bay lên.
Suy cho cùng thì trong năm năm qua, tuy rằng đứa con rể ngốc của nhà họ Tống này luôn là trò cười trong giới, nhưng sự thật là cũng nhờ vào đứa con rể ngốc này mà vận mệnh của nhà họ Tống đã thay đổi, sống lại từ cõi chết.
Khách sạn Hoàng Đình là một trong những hệ thống khách sạn lớn nhất Thiện Thành, có rất nhiều phòng hội nghị với quy mô khác nhau.
Tống Tà Dương cầm bản kế hoạch chi tiết trong tay, đọc lại một lần nữa.
Đây là kế hoạch lấn sân vào ngành dược phẩm của nhà họ Tống, cùng với thiện chí hợp tác mãnh liệt với nhà họ Hạ.
Tống Tà Dương lăn lộn trong giới kinh doanh đã lâu, trải qua không ít các cuộc chiến tranh không có mùi thuốc súng trên bàn đàm phán.
Nhưng giờ phút này, trong lòng Tống Tà Dương lại cảm thấy rất bất lực.
Cậu chủ do nhà họ Hạ phái tới này ngoại trừ trò chuyện chào hỏi đơn giản với Tống Tà Dương lúc gặp mặt ra, thì phần lớn thời gian đều là nghe Tống Tà Dương nói, nhưng nhìn vẻ mặt của anh ta thì lại không có chút quan tâm nào. Mặc dù Tống Tà Dương đã bỏ không ít nỗ lực vào bản kế hoạch này, nhưng dường như vẫn không gây được ấn tượng gì với nhà họ Hạ.
Hạ Bắc, cậu ba nhà họ Hạ.
Nếu Sở Trần nhìn thấy người này, nhất định có thể nhận ra được, vị khách quý đến từ nhà họ Hạ này chính là chàng trai trẻ vừa rồi đã uống rượu, thảo luận chút chuyện với anh.
Trong phòng hội nghị chỉ có hai người Tống Tà Dương và Hạ Bắc.
Chờ đến khi Tống Tà Dương nói xong, Hạ Bắc dường như mới lấy lại tinh thần, khẽ ho một tiếng, sau đó khẽ nhíu màu: “Ông Tống nói rất có lý, tôi cũng rất đồng ý với ý kiến của ông, nhưng mà chuyện này hình như không có lợi ích gì với nhà họ Hạ lắm.”
Hạ Bắc hoàn toàn không có nghiêm túc nghe những gì Tống Tà Dương nói, anh ta chỉ đưa ra một câu trả lời rất chính thức mà thôi.
Từ lúc gia tộc cử anh ta đến để phụ trách việc đàm phán hợp tác với nhà họ Tống, Hạ Bắc đã biết gia tộc không mấy hứng thú với chuyện hợp tác này.
Bởi vì Hạ Bắc rất ít khi can thiệp vào hoạt động của gia tộc.
Lần này cũng chỉ là không trâu bắt chó đi cày, muốn cho Hạ Bắc tiếp xúc với bầu không khí thương trường một chút mà thôi.
Nếu không phải ông cụ trong nhà đã nói, năm đó ông cụ nhà họ Tống từng có chút giao tình với mình, yêu cầu Hạ Bắc nhất định phải đi một chuyến, thì đêm nay anh ta cũng sẽ không thèm đến đây.
Nhưng mà ông cụ cũng đã nói, giao tình giữa ông cụ và ông cụ nhà họ Tống cũng chỉ đến đây thôi, giữa hai bên có thể đạt được quan hệ hợp tác hay không thì đều sẽ do Hạ Bắc quyết định.
Trong lòng Tống Tà Dương hơi chùng xuống.
Cậu chủ nhà họ Hạ trước mắt này trực tiếp bày tỏ sự không muốn hợp tác ra mặt, điều này khiến Tống Tà Dương không thể sửa dụng biện pháp đối phó mà bản thân đã chuẩn bị.
“Thật ra thị trường ở Thiện Thành không hề nhỏ.”
Tống Tà Dương nói: “Chẳng qua là tài nguyên của ngành công nghiệp dược phẩm ở Thiện Thành đều nằm trong tay một bộ phận tập đoàn của các gia tộc mà thôi, nếu nhà họ Hạ muốn mở rộng thị trường ở Thiện Thành thì cần phải có đột phá, tôi tin rằng nhà họ Tống có thể gánh vác được.”
Hạ Bắc ngẩng đầu nhìn Tống Tà Dương, sau đó mới khẽ thở dài: “Ông Tống, tôi luôn cảm thấy sự chênh lệch tuổi tác giữa tôi và ông quá lớn, thời điểm nói chuyện vẫn có chút khoảng cách thế hệ, tôi đã từng gặp con rể của ông, hay là để con rể của ông đến nói chuyện với tôi đi.”
Anh ta vừa dứt lời, đồng tử của Tống Tà Dương không khỏi giãn ra một chút, lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Đây là lần đầu tiên cậu chủ nhà họ Hạ đưa ra điều kiện trong đêm nay.
Không sợ đối phương đưa ra điều kiện, chỉ sợ đối phương phớt lờ mình.
“Được, trừng hợp là con rể của tôi cũng làm trong ngành dược phẩm, cậu chủ Hạ đợi một lúc, tôi sẽ gọi thằng bé đến ngay.”
Tống Tà Dương quay người bước ra ngoài.
Trong một phòng hội nghị khác
“Mười phút cuối cùng.”
Lâm Tín Bình dùng vẻ mặt thương xót nhìn Sở Trần, đồng thời cũng vô thức ngắm nhìn Tống Nhan, cô ba nhà họ Tống, xinh đẹp hơn người, đẹp hơn hai chị gái của cô rất nhiều, đáng tiếc, tên ngốc này không có phúc được hưởng.
Bốp! Đột nhiên, cây bút mà Tống Nhan vẫn luôn siết chặt trong tay gãy làm đôi.
Sở Trần nhìn qua, trong lòng không khỏi giật mình.
Cửa phòng hội nghị đột nhiên bị đẩy ra.
Tống Tà Dương đi vào, vẻ mặt vui mừng nhìn Lâm Tín Bình: “Tín Bình, cậu chủ Hạ chỉ tên muốn gặp con, con đi với cha.”
“Cái gì!”
Lâm Tín Bình lập tức bật dậy, vẻ mặt hưng phấn như không thể tin vào tai mình.
“Tín Bình, đi nhanh đi.”
Cô cả Tống cũng kích động nhảy dựng lên, cảm giác như vừa nhặt được một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.
Lâm Tín Bình vội vàng đi theo Tống Tà Dương ra ngoài.
“Anh rể che giấu kỹ thật đó, vậy mà lại quen biết với cậu chủ Hạ.”
Cô hai Tống hâm mộ nói.
“Ngay cả chị cũng không biết.”
Cô cả Tống bật cười: “Có thể do thành tích hai năm qua của Tín Bình không tệ, được chú ý đến.”
“Xem ra lần này có Tín Bình ở đây, mối quan hệ với nhà họ Hạ có hy vọng rồi.”
Trên mặt Tô Nguyệt Nhàn cũng lộ ra vẻ mong đợi.
Cửa phòng hội nghị bên cạnh mở ra, Tống Tà Dương và Lâm Tín Bình bước vào: “Cậu chủ Hạ, Tín Bình tới rồi.”
Hạ Bắc ngẩng đầu nhìn qua.
Vẻ mặt Lâm Tín Bình đầy hưng phấn, bước nhanh tới, cúi đầu khom lưng: “Cậu chủ Hạ.”
Hạ Bắc sửng sốt, sau đó nhìn Tống Tà Dương, cau mày nói: “Người tôi nói không phải anh ta.”
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Tín Bình và Tống Tà Dương đồng loạt cứng đờ, hóa ra là tự mình lầm lẫn.
“Ông Tống, ông chỉ có một đứa con rể này thôi sao?”
Hạ Bắc hỏi.
“Không phải, còn một đứa nữa.”
Tống Tà Dương lấy lại tinh thần, vỗ nhẹ lên vai Lâm Tín Bình, hai người cùng nhau quay về.
“Sao lại nhanh như vậy?”
Chị cả Tống còn chưa kịp ngồi xuống.
Lâm Tín Bình liếc mắt nói: “Chu Kiếm, thật không ngờ cậu lại giấu chiêu này, người cậu chủ Hạ muốn gặp là cậu.”
Giọng nói của Lâm Tín Bình có chút chua chát.
Mọi người nhìn Chu Kiếm – cậu hai nhà họ Tống với ánh mắt đầy hoài nghi.
Chu Kiếm sửng sốt: “Gặp tôi?”
Cô hai Tống vội vàng đẩy Chu Kiếm: “Cậu chủ Hạ muốn gặp anh, anh còn không nhanh qua đó đi, nói không chừng, đây là chút may mắn cuối cùng mà em rể mang đến cho anh trong mười phút cuối cùng này.”
Chu Kiếm lo lắng đi theo Tống Tà Dương ra ngoài.
Lâm Tín Bình uể oải ngồi xuống, hạnh phúc đến quá đột ngột, biến mất cũng quá nhanh.
“Thật không ngờ vậy mà Chu Kiếm lại quen biết cậu chủ Hạ, hừ, ngay cả tôi mà tên kia cũng giấu.”
Cô hai Tống vui như nở hoa.
Cánh cửa phòng hội nghị bên cạnh lại bị đẩy ra.
Hạ Bắc nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng lắc đầu: “Cũng không phải anh ta.”
Tống Tà Dương sửng sốt.
Con rể nhà họ Tống, ngoài Lâm Tín Bình ra, chỉ có Chu Kiếm.
Chẳng lẽ Hạ Bắc nhận nhầm người?
Tim Tống Tà Dương đập thình thịch, nếu thật sự là như vậy, mối quan hệ với nhà họ Hạ thật sự không thể lôi kéo được.
Hạ Bắc lắc đầu, đứng dậy, đi ra khỏi phòng hội nghị.
Tống Tà Dương và Chu Kiếm theo sau anh ta ra ngoài.
Hạ Bắc đi về phía trước vài bước, nhìn về phía căn phòng hội nghị đang mở rộng cửa ở bên cạnh.
Hạ Bắc bước vào, trên môi mang theo nụ cười nhẹ.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn qua, đứng dậy theo bản năng.
“Đây chính là cậu ba nhà họ Hạ.”
Tống Tà Dương bước vào.
Sở Trần quay đầu lại.
Hạ Bắc mỉm cười với anh, đưa tay về phía Sở Trần: “Chúng ta chính thức làm quen một chút. Tôi là Hạ Bắc.”
Toàn bộ phòng hội nghị giống như chìm vào yên tĩnh ngay lập tức.
Mọi người đều choáng váng.
Thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Sở Trần đứng lên, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, duỗi tay ra: “Sở Trần.”
Chương 5: Sinh nhật vui vẻ
Trong phòng hội nghị im lặng đến chết người.
Người nhà họ Tống nhìn thấy cảnh tượng này đều lộ ra vẻ khó tin.
Người mà cậu ba nhà họ Hạ ở Dương Thành muốn gặp lại chính là đứa con rể mà nhà họ Tống sắp vứt bỏ.
Tống Nhan cầm cây bút gãy trong tay, cũng đứng dậy theo.
“Ông Tống, người này không phải con rể của ông sao?”
Hạ Bắc lên tiếng.
Đồng tử của Tống Tà Dương co lại.
Dựa theo thời gian mà đạo sĩ Trương đã nói, chỉ chưa đầy ba phút nữa là Sở Trần phải ký vào giấy thỏa thuận ly hôn.
Nhưng mà cậu chủ Hạ trước mặt dường như chỉ có hứng thú với Sở Trần.
Chẳng lẽ nếu như nhà họ Tống muốn móc nối quan hệ với nhà họ Hạ, chỉ có thể dựa vào Sở Trần?
“Cậu chủ Hạ, cậu ta...” Tống Tà Dương mở miệng, suýt nữa đã nói ra hai chữ ngu ngốc: “Phải.”
“Được, vậy tôi nói chuyện với Sở Trần.”
Hạ Bắc liếc nhìn Sở Trần, sau đó xoay người đi ra ngoài trước.
Ánh mắt của mọi người trong nhà họ Tống đều đổ dồn vào Sở Trần.
Đối với bọn họ mà nói, chuyện như vậy đã xảy ra với Sở Trần, chẳng khác nào là một kỳ tích.
“Miếng bánh từ trên trời rơi xuống này không thể vô cớ rơi vào tay một tên ngốc phải không?”
Lâm Tín Bình không thể tin được, tại sao cậu chủ Hạ lại chỉ đích danh muốn nói chuyện với Sở Trần.
“Sở Trần, sao cậu lại quen biết cậu ba Hạ?”
Chu Kiếm không nhịn được hỏi.
Sở Trần ngẩng đầu lên nói: “Vừa mới gặp mặt.”
Mọi người: “...”
“Sở Trần, cậu qua đó trước đi.”
Tống Tà Dương dùng ánh mắt phức tạp nhìn Sở Trần.
Sau khi Sở Trần ra ngoài, cô hai nhà họ Tống nhìn thoáng qua bản thỏa thuận ly hôn đặt trên bàn, sắc mặt có chút thay đổi: “Sắp đến thời gian mà bác Trương ấn định rồi, vận may của Sở Trần cũng sắp hết, nếu cứ để cậu ta qua đó như vậy, lỡ như không lôi kéo được quan hệ, còn đắc tội với nhà họ Hạ...”
“Không trì hoãn được bao lâu đâu.”
Tống Tà Dương hít sâu một hơi, với tình hình hiện tại của nhà họ Tống, nếu như có thể thành công hợp tác với nhà họ Hạ thì sẽ là một bước ngoặt hoàn hảo, cho dù chỉ có một chút hy vọng thì ông ta cũng phải tranh thủ.
“Sở Trần muốn nói mấy câu trôi chảy cũng khó, muốn đắc tội cậu chủ Hạ cũng khó.”
Lâm Tín Bình mỉm cười nói: “Nhưng mà con nghĩ ra rồi, nói không chừng cậu chủ Hạ nghe tới danh tiếng của Sở Trần, muồn kiếm chút trò vui.”
Phòng hội nghị bên cạnh.
Sở Trần và Hạ Bắc ngồi đối diện nhau.
“Tôi là cậu ba nhà họ Hạ, anh là cậu ba nhà họ Tống, chúng ta tương đối có duyên.”
Hạ Bắc mỉm cười, quan sát Sở Trần: “Tôi nghe nói cậu ba nhà họ Tống là đến ở rể, còn là một kẻ ngốc.”
Sở Trần mỉm cười gật đầu: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, tôi cảm thấy bọn họ mới là đồ ngốc.”
Hạ Bắc bật cười, trong mắt lộ ra sự tò mò: “Anh mang đến cho tôi một loại cảm giác rất kỳ quái, vừa nãy tôi cũng đã tận mắt chứng kiến tranh chấp xảy ra trong sảnh tiệc, tôi không tin, đây là chuyện mà một kẻ ngốc có thể xử lý được. Sở Trần, tại sao anh lại giả điên giả dại ở nhà họ Tống?”
Ngay lúc Sở Trần định lên tiếng, Hạ Bắc lại bật cười, nháy mắt với Sở Trần: “Tôi hiểu rồi, cô ba nhà họ Tống xinh đẹp như tiên nữ, nếu đổi lại là tôi, cho dù có làm kẻ ngốc ở bên cạnh cô ấy cả đời cũng sẽ không oán giận không hối hận.”
Sở Trần giật mình.
Vừa rồi lúc ở phòng hội nghị bên cạnh, Tống Tà Dương vội vàng đi tới đi lui mấy lần, khiến người ta lầm tưởng rằng vị khách quý đến từ nhà họ Hạ này là một kẻ rất lạnh lùng kiêu ngạo.
Nhưng mà bây giờ xem ra, thằng nhóc là chính là một kẻ háo sắc.
Khó trách lúc nãy lại đột nhiên hỏi anh muốn giang sơn hay là muốn mỹ nhân, anh ta chắc chắn thích vế sau hơn.
Hạ Bắc dường như nhận ra sự hớ hênh của mình, một lần nữa ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: “Trước ngày hôm nay, tôi cũng có suy nghĩ giống như anh, chỉ cần có mỹ nhân bên cạnh cả đời là đã vui vẻ hạnh phúc rồi.”
Sở Trần: “....”
“Nhưng mà mấy chữ kia của anh đã khiến tôi đột nhiên hiểu ra.”
Hai mắt Hạ Bắc sáng rực: “Nắm giữ quyền lực của thiên hạ trong tay, say rượu nằm trên chân của mỹ nhân, đây chính là điều vui vẻ hạnh phúc nhất của đời người, đây mới là thứ mà Hạ Bắc tôi muốn theo đuổi.”
Hạ Bắc nhìn Sở Trần, bắt gặp vẻ mặt bình tĩnh của Sở Trần thì không khỏi cảm thấy giật mình: “Sao anh lại không hưng phấn?”
Khóe miệng Sở Trần hơi nhếch lên, tự hỏi có phải cậu chủ Hạ này thiếu mất một dây thần kinh nào hay không.
“Trở lại chuyện chính.”
Hạ Bắc dang tay ra: “Anh có biết tại sao ông cụ lại cử tôi đến để tiếp xúc với nhà họ Tống mấy người không? Bởi vì ở nhà họ Hạ hoàn toàn không có ai quan tâm đến chuyện hợp tác với nhà họ Tống cả, cho nên mới cử tôi đến đây cho có hình thức mà thôi.”
“Tôi là cậu ba nhà họ Hạ chưa từng làm ra chuyện gì thiết thực. Anh là cậu ba ở rể nhà họ Tống không một ai tôn trọng.”
Hạ Bắc cười nói: “Tôi đột nhiên phát hiện, chúng ta thật sự là một tổ hợp hoàn hảo. Nếu như hai người chúng ta hợp tác xây dựng một giang sơn ở Thiện Thành, anh nói xem, có thể khiến mọi người đều kinh ngạc không?”
Trong lòng Sở Trần rung động, anh nhìn Hạ Bắc nói: “Anh là cậu ba nhà họ Hạ, có nguồn lực và mối quan hệ rộng lớn, tôi chỉ là một kẻ đi ở rể, không có tiền không có quyền, không giúp được gì cho anh.”
“Ha ha ha, chỉ mấy chữ kia của anh thôi đã xứng đáng để tôi tặng cho anh món quà này rồi.”
Hạ Bắc vỗ vỗ vai Sở Trần, ánh mắt khích lệ: “Tiểu Trần, cậu cứ mạnh tay mà làm, có chuyện gì thì anh Bắc đây bảo vệ cậu.”
Điện thoại di động của Hạ Bắc đột nhiên vang lên, anh ta cầm lên nhìn, hai mắt sáng rực: “Được rồi Tiểu Trần, mười hai giờ trưa ngày mai tôi đến tìm cậu, bàn chuyện cụ thể với cậu.”
Hạ Bắc vội vàng rời đi.
Sở Trần nhìn bóng lưng của Hạ Bắc biến mất, trong mắt tràn ngập phức tạp.
Cậu chủ nhà họ Hạ đến từ Dương Thành này tuy rằng có thân thế hiển hách, nhưng mà lúc này lại khiến cho Sở Trần có cảm giác không đáng tin cậy lắm.
Sở Trần cũng không biết là tuy rằng Hạ Bắc vội vàng rời đi, nhưng lúc đi ngang qua phòng hội nghị ở bên cạnh, còn không quên bỏ lại một câu.
“Nhà họ Hạ có thể hợp tác với nhà họ Tống, nhưng điều kiện tiên quyết là, người phụ trách của nhà họ Tống chỉ có thể là Sở Trần.”
Chờ đến khi Sở Trần quay lại, người nhà họ Tống vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Chỉ có thể là Sở Trần! Một câu này của cậu chủ Hạ khiến đứa con rể sắp bị nhà họ Tống vứt bỏ đột nhiên trở mình biến thành một nhân vật hết sức quan trọng.
Mọi người đều nhìn Sở Trần bằng ánh mắt khó tin.
Đến tận lúc này vẫn không thể hiểu được.
Rốt cuộc cậu chủ Hạ đánh giá cao tên ngốc này ở chỗ nào?
“Chẳng lẽ đây chính là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc sao?”
Anh rể cả Lâm Tín Bình không khỏi chua chát nói, trong mắt lộ ra vẻ khó chịu, nếu thật sự muốn tìm một người thay mặt nhà họ Tống để đàm phán hợp tác với nhà họ Hạ thì anh ta là người có tư cách nhất.
Anh ta rất muốn nói cậu chủ Hạ bị mù, nhưng anh ta không có lá gan này.
“Cha, ký bản thỏa thuận ly hôn này trước đi.”
Cô hai Tống nói: “Bác Trương đã nói rất rõ ràng, vậy may của Sở Trần đã kết thúc vào lúc này. Hơn nữa, nếu chuyện để Sở Trần đi bàn chuyện hợp tác với nhà họ Hạ truyền ra ngoài, sẽ trở thành trò cười cho cả thành phố.”
Tô Nguyệt Nhàn cũng nhíu chặt mày.
Cậu chủ Hạ đã chỉ đích danh Sở Trần, nhưng nhà họ Tống không ai tin tưởng Sở Trần.
“Sự lo lắng của Tình Tình cũng có lý.”
Tô Nguyệt Nhàn nói: “Lỡ như Sở Trần vì chuyện hợp tác lần này mà đắc tội nhà họ Hạ thì hậu quả sẽ rất thảm khốc.”
Cô hai nhà họ Tống, tên là Tống Tình.
Cô cả tên là Tống Vân.
“Con biết rồi.”
Tống Vân đột nhiên giật mình nhận ra, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, cô ta trừng lớn hai mắt: “Mọi người suy nghĩ kỹ mà xem, bác Trương đã nói, sau đêm nay vận may của Sở Trần sẽ cạn kiệt, sự xuất hiện của cậu chủ Hạ không phải cơ hội mà là khởi đầu của xui xẻo. Nếu thật sự để Sở Trần tiếp xúc với nhà họ Hạ, sẽ mang đến tai họa cho nhà họ Tống.”
Cô ta vừa dứt lời, mọi người nhà họ Tống đều giật mình.
Nghĩ tới thôi đã thấy kinh khủng.
“Năm năm trước vận may của Sở Trần đã cứu nhà họ Tống. Năm năm sau, chúng ta không thể để xui xẻo của cậu ta hủy hoại nhà họ Tống.”
Lâm Tín Bình đứng lên nói: “Cha, chuyện này chúng ta không thể trì hoãn, nhanh để Sở Trần ký tên đi.”
Tống Tà Dương suy tư.
“Mấy đứa nó nói đúng.”
Tô Nguyệt Nhàn lên tiếng: “Quan trọng hơn là, nếu như không ký tên, cậu chủ Diệp sẽ không vui.”
Diệp Thiếu Hoàng.
Mọi người trong nhà họ Tống đều biết Diệp Thiếu Hoàng muốn theo đuổi Tống Nhan.
Sau khi Tống Tà Dương cân nhắc, ông ta nhìn Sở Trần: “Ký tên đi.”
Sở Trần đưa mắt nhìn về phía Tống Nhan.
Năm năm.
Trong năm năm bị Trấn Hồn phù phong ấn ký ức, trong mắt của Sở Trần, thứ quý giá duy nhất chính là ký ức về cô gái ở bên cạnh.
Sở Trần chỉ quan tâm tới thái độ của Tống Nhan.
Cô muốn ký, Sở Trần sẽ vui vẻ rời đi.
Nếu cô muốn tiếp tục, Sở Trần sẽ cùng cô đi đến cuối cùng.
Cơ thể Tống Nhan khẽ run lên, trong mắt lóe lên ánh sáng, cô đột nhiên ngẩng đầu lên: “Cái gọi là tai họa, chẳng qua là do các người tự tưởng tượng ra mà thôi. Trước khi cậu chủ Hạ rời đi đã nói rất rõ ràng, chỉ cần Sở Trần đi đàm phán, hai nhà sẽ có thể hợp tác, tại sao không cho Sở Trần một cơ hội.”
“Em ba, hôm nay em làm sao vậy?”
Tống Tình kinh ngạc hỏi: “Tại sao lại nói thay tên ngốc này?”
“Hôm nay con cũng không có ý định ký bản thỏa thuận ly hôn này.”
Tống Nhan nói: “Con chỉ nói ra sự thật mà thôi, về phần cậu chủ Diệp mà các người nói đến, con có thể nói thằng với các người rằng, cho dù con có độc thân đi nữa, cũng sẽ không chấp nhận sự theo đuổi của anh ta.”
Ánh mắt Tống Nhan đầy kiên định, đôi mắt trong veo: “Điều ước sinh nhật năm hai mươi ba tuổi của con chính là có thể tự mình đưa ra quyết định một lần, cho Sở Trần một cơ hội làm lại từ đầu, chúng ta đều tin tưởng bác Trương, bác Trương cũng đã từng nói, năm năm qua là vận may của Sở Trần giúp nhà họ Tống sống lại từ cõi chết, tại sao nhà họ Tống chúng ta không báo đáp anh ấy một lần? Huống chi đây cũng là cho nhà họ Tống một cơ hội. Thứ hai, con không thích Diệp Thiếu Hoàng.”
“Nhan Nhan, sao con có thể nghĩ như vậy?”
Tô Nguyệt Nhàn nói: “Diệp Thiếu Hoàng tốt hơn Sở Trần gấp trăm ngàn lần.”
“Cho dù anh ta có tốt hơn Sở Trần vạn lần, anh ta cũng không phải người con thích.”
Tống Nhan nói: “Hơn nữa, điều thứ hai con vừa nói là suy nghĩ của riêng con, không liên quan gì đến Sở Trần.”
“Em ba.”
Chị cả nhà họ Tống – Tống Vân còn chuẩn bị lên tiếng thì lúc này, một giọng nói không ai ngờ tới vang lên: “Điều ước sinh nhật hai mươi ba tuổi.”
Sở Trần cầm bản thỏa thuận ly hôn lên.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, anh xé bản thỏa thuận ly hôn làm đôi, cuối cùng ném lên.
Hoa giấy màu trắng tinh rơi xuống như hoa tuyết.
“Tống Nhan, sinh nhật vui vẻ.”