Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60
Trung tâm massage có đa dạng các loại hình dịch vụ, khách có thời gian thì đến tận nơi để được chăm sóc hoặc không, có dịch vụ chăm sóc tận nhà, bất cứ nơi nào trong bán kính 20km đổ lại, có điều chi phí sẽ cao hơn một chút. Hạnh mới đến chưa lâu, không thông thạo đường phố, ngõ ngách, cả là tay nghề và giao tiếp xã hội chưa được khéo nên chưa bị cử đi chăm sóc tại nhà cho khách bao giờ. Nghe nói, những người gọi đến tận nhà toàn đại gia, đến đó về được bo nhiều hơn cả tiền lương.
Nếu như biết điều này từ lúc chập chững vào nghề có lẽ Hạnh sẽ ngưỡng mộ lắm, nhưng trong thời gian ngắn ngủi cô đã chứng kiến không ít những góc khuất của nghề này. Bởi vậy, những ai đi chăm sóc cho khách tận nhà về khoe khoang được bo nhiều... chỉ là... mà thôi, ai cũng có lựa chọn của riêng mình. Nghĩ lại, bản thân cũng tốt đẹp gì đâu, mang tiếng là kẻ thứ ba, phá vỡ hạnh phúc của người khác, lại còn mang thai... Nghĩ đến Hạnh mới sực nhớ, chuyện cái thai, lâu nay bận rộn rồi có quá nhiều chuyện, bỗng nhiên cô quên phéng đi chuyện bỏ thai, dùng dằng sợ hãi mãi... rồi cũng quen, cô không sợ nữa.
Ngậm ngùi chấp nhận để cái thai to dần, can đảm đối mặt với mọi chuyện. Nghĩ lại, chị Định khổ sở thế nào vẫn luôn mạnh mẽ để vượt qua, không lẽ cô không thể vì mình, vì con mà đương đầu với mọi thứ được? Hạnh không sợ phòng khám, không sợ gặp bác sỹ nữa, nghĩ đến việc để con yêu chào đời cô lại háo hức, muốn gặp bác sỹ để ngắm nhìn con, hy vọng con khỏe mạnh từng ngày. Tết cận kề rồi, cố gắng thời gian nữa Hạnh sẽ về quê, ở nhà và sinh con luôn, hy vọng anh Toàn sẽ không trách mắng.
Dạo cuối năm, công ty bận rộn lắm, dịp ấy Dương có lịch công tác tại Hà Nội, gặp gỡ và đàm phán một số thỏa thuận trong hợp đồng làm ăn với một đối tác lớn. Sa thải Nam Phong, Dương tạm thờii không tuyển thư ký, anh đơn lẻ đi một mình. Cảm giác bị đâm sau lưng vẫn còn đau nhói, anh đề phòng với tất cả, kể cả mẹ mình.
Đối tác là một ông anh trạc 40, rất trẻ trung và phong độ, đặc biệt "chịu chơi", đến nơi, Dương được tiếp đón hậu hĩnh, nồng nhiệt vô cùng. Thấy anh có vẻ mệt mỏi, đối tác đề nghị cả hai cùng đi massage để thư giãn nhưng anh từ chối. Thứ nhất, Dương không lạ gì mấy dịch vụ này, và kiểu tiếp đón này chỉ là hình thức phô trương mà thôi, ẩn ý phía sau chính là dành tặng cho khách một đêm tuyệt vời...Thêm nữa, bản thân đang áy náy vì chuyện của Hạnh, Dương kiên quyết từ chối, mấy chuyện nhạy cảm ấy tại sao anh lại không đoán ra được chứ?
Sắp xếp phòng nghỉ cho Dương đâu đấy, đối tác liền ngầm ra chỉ thị cho thư ký mau gọi người đến để "chăm sóc" cho Dương. Vì anh ta nghĩ, Dương là người làm ăn, từ chối chính là phép lịch sự tối thiểu, anh ấy có thể từ chối đi nhưng nếu chủ động gọi người đến thì mọi việc nó sẽ khác. Lúc ấy cưỡng cầu sao được?
Trời rét nên trung tâm massage khá vắng khách, từ lúc chập choạng tối Hạnh đã được nghỉ, chị Định có "việc riêng" nên cô cứ thế về trước một mình như thường lệ.
Tối đó chẳng hiểu thế nào lại có khách gọi điện đến trung tâm, nói là chọn dịch vụ vip chăm sóc tận nơi, giá ngất ngưởng nên yêu cầu trẻ đẹp, khéo léo. Tay giám đốc nghe mùi béo bở liền điều động nhân viên chuẩn bị đến điểm chăm sóc cho khách. Kể cũng lạ, nay ngày gì mà gọi cho mấy cô, cô nào cũng từ chối. Chắc đi đánh lẻ được mối ngon hoặc đại ý thế, không cô nào chịu đi. Gọi cho ĐỊNH, cô ấy cũng kêu bận, người thì kêu bị ốm,... đủ mọi lí do.
Đang băn khoăn không biết giải quyết thế nào vì sợ mất khách, mất cả tiền, dạo gần đây thời tiết xấu nên lượng khách giảm đi đáng kể. Bác bảo vệ liền mách nước:
Giờ kiếm người cũng khó, còn con Hạnh, nó làm cũng được mấy tháng rồi, méo mó có hơn không?
Không biết tay nghề thế nào nhưng nom trẻ đẹp, có khi khách cũng ưng.
Tay giám đốc sáng mắt lên vì gợi ý của bác bảo vệ, ngày thường vì Hạnh trầm tính, ít nói nên hắn cũng quên đi. Hôm nay đúng cô ta là cứu tinh rồi. Không ngần ngại, hắn bấm điện gọi cho Hạnh:
A lô, em nghe đây!
Thấy sếp gọi đến vào giờ này Hạnh hơi e dè, ban đầu không dám nghe vì biết hắn là người không đứng đắn. Gọi cho cô chắc không ngoài lý do là tìm chị Định, khả năng hắn không liên lạc được với chị ấy nên mới gọi cô. Nghĩ vậy cô thận trọng nghe máy.
Hạnh à? Đã đi ngủ chưa?
Tay giám đốc ngọt nhạt làm Hạnh thấy nhột? Có ý gì đây ta? Lẽ nào hắn đổi gu, chán chị Định và định đò đưa mình hay gì? Hạnh suy đoán và toát mồ hôi hột, cô ấp úng không biết nói sao.
Dạ... dạ.... em.. em...
Sao thế? Đang ngủ thì bị đánh thức à?
Tay giám đốc vẫn giữ nguyên thái độ, nhẹ nhàng như chưa từng cáu giận với ai đó.
À... vâng.. hì...
Anh bảo, có khách muốn được chăm sóc dịch vụ vip, em xem có đến được không?
Bây giờ đến trung tâm ấy ạ?
Hạnh ngạc nhiên, nay trời sập hay gì mà gã ấy lại gọi cho cô? Lại nói có khách vip? Ngày thường khách vip chẳng bao giờ đến lượt? Cha này định lừa cô hay sao? Trung tâm vắng khách, đến đó không có ai rồi hắn thịt mình hay gì?
Không em, này là dịch vụ chăm sóc tận nơi ý. Em xem có đi được không?
Tiền công nhân ba nhé!
Đi tận nơi? Tiền công nhân ba? Trời, nghe vô lý gì đâu, bao nhiêu nhân viên đâu hết mà gã ấy lại mời chào cô thế này nhỉ? Hạnh hoang mang không biết có tin được lời tay giám đốc hay không? Đang định hỏi lại thì hắn lại tiếp.
Yên tâm đi, anh không nói dối đâu, em cứ đi đi, chừng 2h đồng hồ, tiền công nhân ba lại chẳng ngon lành à?
Em nghĩ ngày thường em được chọn dễ vậy sao? Hôm nay mấy đứa kia nó kêu bận, kêu ốm hết rồi anh mới gọi cho cô đấy!
Nghĩ đến việc chăm sóc tận nơi, tiền công cả tiền bo nhiều, Hạnh kết luận ngay, chắc chắn là không lành mạnh, cô nhẹ nhàng từ chối.
Nay rét quá, với cả em cũng đi ngủ rồi, anh xem tìm người khác nhé!
Ơ kìa, này, gặp mấy khách vip như này bằng mấy cô làm cả tháng đấy. Chê tiền à?
Gã giám đốc thực sự không muốn để lỡ mối, cũng bởi hay liên kết được với các đại gia, nếu hỏng chuyện của họ chẳng phải sau này việc làm ăn càng khó khăn hơn sao? Nghĩ vậy, gã lại nói:
Bây giờ thế này, nếu bây giờ cô đi, ngày mai cho cô nghỉ cả ngày, được chưa?
Giờ giúp tôi tí đi...
Em cứ thấy sao sao ấy, không tin được, anh đang đùa em đúng không?
Gì mà lương nhân ba, rồi thưởng, rồi nghỉ...
Hạnh thắc mắc.
Trời ơi khổ với cô quá lắm, tôi cần người mới phải gọi cho cô đấy, đang nghĩ cái gì vậy? Chưa được nhận ưu ái bao giờ nên không tin à? Hay như nào?
À... hay cô nghĩ tôi định lừa cô?
Tỉnh mộng đi em ơi, anh đây có thiếu gì gái mà phải lừa em làm gì chứ?
Như nào? Có đi không?
Nghe gã giám đốc nói đúng là thuyết phục, cô đúng là đang sợ hắn giăng bẫy rồi thịt cô. Nhưng nếu là đi tận nơi chăm sóc cho khách, lỡ khách không nghiêm túc thì phải làm sao?
Em sợ khách họ không nghiêm túc lắm!
Hạnh ậm ừ đáp.
Thì ra cô bé cảnh giác chuyện này, quả đúng là vậy, thường thì những khách yêu cầu đến tận nơi vẫn hay ba chấm... bởi vậy bo nhiều, nhưng biết đâu nó nếm mùi rồi nó ham tiền thì sao? Lần sau lại chẳng lạy van mà đi chứ lị? Nghĩ vậy tay giám đốc tiếp lời:
Giời ơi chị ơi, em lạy chị là bà cố nội luôn đó, chị đang nghĩ cái gì vậy? Khách này là khách nữ cơ mà? Chị đang nghĩ gì vậy? Thế nào, chị có đi được không, hay thôi?
Hạnh không nhịn được cười khi gã ấy bỗng nhiên thay đổi cách xưng hô, nếu như hắn nói thật thì quá hời rồi, hai người phụ nữ với nhau thì làm gì được chứ. Cô lung lay ý chí. Thấy Hạnh im im không nói, gã lại tiếp.
Xuôi chưa? Giờ em đến em đưa chị đến tận nơi cho chị yên tâm luôn, được không ạ?
Vẫn cái giọng châm biếm ấy làm Hạnh phì cười, cô đáp:
Dạ, không cần đâu anh, nhắn em cái địa chỉ em tự đến được ạ! Mà anh nhớ giữ lời, ngày mai em được nghỉ đấy nhé!
Ok, anh lừa cô bao giờ chưa? Mà này, gọi taxi mà đi nhé, trời rét lắm, tiền xe tôi chịu.
Nói rồi gã hí hửng tắt máy, nhắn địa chỉ cho Hạnh xong hắn cười thầm: Cô em thích nghỉ ngày mai, ngày mốt muốn nghỉ cũng được, mối làm ăn này ngon, bể kèo thì hỏng bét.
Gọi xe, Hạnh lẩm rẩm ngồi tính tiền công, làm cho nữ giới thì yên tâm rồi, có điều được bo nhiều và ngày mai được nghỉ nên cô vui. Trời rét được ở nhà ngủ nướng thì còn gì bằng? Xe bon bon chạy, đường phố không náo nhiệt như mọi khi vì rét quá, một lát đã dừng chân trước một khách sạn lớn. Đúng địa chỉ rồi nhưng thấy nó là khách sạn Hạnh lại thấy e dè, cảm giác hoang mang khó hiểu. Nhưng rồi cô vẫn đánh bạo đi lên.
Vào bên trong, cô không biết đi lên thế nào nên hỏi lễ tân, trình bày mình đến từ trung tâm massage và đưa số phòng, họ nhìn và nhận ra ngay vị khách đã đặt trước. Chị lễ tân dẫn Hạnh lên đến tận nơi, chỉ phòng cho cô rồi bỏ đi xuống. Dãy hành lang hun hút, không thấy bóng người, yên lặng quá mức. Cô không tự tin lắm, chần chừ đứng bên ngoài mãi, đắn đo xem bên trong là ai? Là ai lại giàu có và mạnh tay chi tiền như vậy?
Dương ung dung ngồi làm việc, nhâm nhi ly cafe nóng hổi, đầu óc anh tỉnh táo lạ kỳ. Nghĩ lại chuyện lúc tối, anh thầm khen ngợi anh bạn đối tác, thực sự là biết chiều lòng người, anh từ chối thì cũng thôi không miễn cưỡng nữa. Thú thực anh rất ngại bị mời gọi, đến những điểm ăn chơi hay gì đó cực kỳ không thoải mái... Căn phòng này được anh ấy sắp xếp cho cũng ổn, hệ thống đèn sưởi tuyệt vời, dù bên ngoài trời lạnh thấu xương nhưng trong phòng không hề thấy gì cả.
Tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên, đang làm việc nên Dương lười biếng, anh không muốn đứng dậy, nghĩ là lễ tân nên vừa uống cafe anh vừa nói vọng ra giọng khàn khàn:
Cứ vào đi!
Hạnh ở bên ngoài nghe thấy tiếng vọng ra không được rõ lắm, cũng đoán là đàn ông nhưng giám đốc nói là làm cho khách nữ. Chắc vợ chồng hoặc gia đình người ta đi du lịch,... nghĩ vậy cô mạnh dạn mở cửa đi vào. Nhiệt độ trong phòng chênh lệch đáng kể so với ngoài trời, cảm giác ấm áp khiến cô muốn gỡ tung chiếc áo khoác dày cộp trên người xuống. Nhìn khắp phòng không thấy ai, Hạnh rón rén bước đi từ từ nhìn ngắm mọi ngõ ngách, tranh thủ khách đang bận làm việc gì đó cô thầm cảm thán sự sang trọng của căn phòng. Kể ra, so với căn hộ của Dương trước đây mà cô đã từng ở... quả thực không kém cạnh là bao...
Nghe tiếng mở cửa, cả tiếng bước chân nhưng không thấy tiếng người nói, từ chỗ bàn làm việc, Dương rón rén đứng núp vào góc tủ xem rốt cục ai vào phòng lại lặng yên như vậy? Nhẽ có trộm? Hạnh vẫn đứng đó, tay xách theo mấy thứ đồ cần thiết ngơ ngác ngó xung quanh, bỗng nhiên ký ức xưa cũ hiện về, cô nhớ đến anh, lòng đau thắt lại.
Căn phòng yên tĩnh đến mức Dương nghe được cả nhịp đập trái tim trong lồng ngực mình, có một chút hoang mang vì khi nãy anh thấy mình hơi chủ quan, rõ là không biết ai ở bên ngoài nhưng lại đồng ý cho họ vào. Dương khẽ quét ánh mắt ra xung quanh, không có ai cả, đến khi nhìn ra đoạn gần sofa, một bóng lưng phụ nữ đang đứng đó. Anh thở phào nhẹ nhõm, người đó chỉ đang đứng ngắm nghía căn phòng chứ không hề có động thái gì đáng nghi ngờ cả, trên tay xách túi đồ giống như phụ kiện để make up cô dâu, đấy là Dương đoán thế chứ không biết bên trong đựng cái gì.
Anh chủ động đến gần cô gái lạ mặt, bước chân nhẹ nhàng không phát ra âm thanh gì, cho đến khi khoảng cách chỉ còn 4 bước chân... Hạnh cảm nhận có người đang đến gần, theo phản xạ, cô quay người lại, giây phút ấy Dương đứng tim, anh không tin vào mắt mình nữa. Người con gái ấy là Hạnh, trời ơi anh ngạc nhiên hết sức, không gì có thể diễn tả được cảm nhận lúc này.
Hạnh cũng vậy, cô không ngờ người trong căn phòng này là Dương, trống ngực cô đập thuỳnh thụych, tay đánh rơi cả túi đồ, hai mắt lập tức ngấn lệ. Thời gian qua cô luôn tự nhủ phải quên được anh, gạt bỏ hình bóng anh ra khỏi tâm trí... nhưng rốt cục,, cô không làm được. Cứ nghĩ rằng bản thân hận anh lắm nhưng đến giờ cô mới phát hiện ra mình yêu anh đến nhường nào... Nước mắt khẽ rơi, bốn mắt nhìn nhau, bao nhiêu tâm trạng, bao nhiêu điều muốn nói...
Dương chạy đến ghì chặt Hạnh vào lòng, mặc kệ thời gian qua cô trốn chạy vì điều gì, chỉ biết anh đã tự dằn vặt và nhớ thương cô rất nhiều, cũng hối hận rất nhiều... không cần biết bây giờ cô nghĩ gì về anh, là yêu hay hận? Anh phải giữ chặt cô ở lại, một giây cũng đừng hòng chạy thoát.
Anh nhớ em!
Nếu như biết điều này từ lúc chập chững vào nghề có lẽ Hạnh sẽ ngưỡng mộ lắm, nhưng trong thời gian ngắn ngủi cô đã chứng kiến không ít những góc khuất của nghề này. Bởi vậy, những ai đi chăm sóc cho khách tận nhà về khoe khoang được bo nhiều... chỉ là... mà thôi, ai cũng có lựa chọn của riêng mình. Nghĩ lại, bản thân cũng tốt đẹp gì đâu, mang tiếng là kẻ thứ ba, phá vỡ hạnh phúc của người khác, lại còn mang thai... Nghĩ đến Hạnh mới sực nhớ, chuyện cái thai, lâu nay bận rộn rồi có quá nhiều chuyện, bỗng nhiên cô quên phéng đi chuyện bỏ thai, dùng dằng sợ hãi mãi... rồi cũng quen, cô không sợ nữa.
Ngậm ngùi chấp nhận để cái thai to dần, can đảm đối mặt với mọi chuyện. Nghĩ lại, chị Định khổ sở thế nào vẫn luôn mạnh mẽ để vượt qua, không lẽ cô không thể vì mình, vì con mà đương đầu với mọi thứ được? Hạnh không sợ phòng khám, không sợ gặp bác sỹ nữa, nghĩ đến việc để con yêu chào đời cô lại háo hức, muốn gặp bác sỹ để ngắm nhìn con, hy vọng con khỏe mạnh từng ngày. Tết cận kề rồi, cố gắng thời gian nữa Hạnh sẽ về quê, ở nhà và sinh con luôn, hy vọng anh Toàn sẽ không trách mắng.
Dạo cuối năm, công ty bận rộn lắm, dịp ấy Dương có lịch công tác tại Hà Nội, gặp gỡ và đàm phán một số thỏa thuận trong hợp đồng làm ăn với một đối tác lớn. Sa thải Nam Phong, Dương tạm thờii không tuyển thư ký, anh đơn lẻ đi một mình. Cảm giác bị đâm sau lưng vẫn còn đau nhói, anh đề phòng với tất cả, kể cả mẹ mình.
Đối tác là một ông anh trạc 40, rất trẻ trung và phong độ, đặc biệt "chịu chơi", đến nơi, Dương được tiếp đón hậu hĩnh, nồng nhiệt vô cùng. Thấy anh có vẻ mệt mỏi, đối tác đề nghị cả hai cùng đi massage để thư giãn nhưng anh từ chối. Thứ nhất, Dương không lạ gì mấy dịch vụ này, và kiểu tiếp đón này chỉ là hình thức phô trương mà thôi, ẩn ý phía sau chính là dành tặng cho khách một đêm tuyệt vời...Thêm nữa, bản thân đang áy náy vì chuyện của Hạnh, Dương kiên quyết từ chối, mấy chuyện nhạy cảm ấy tại sao anh lại không đoán ra được chứ?
Sắp xếp phòng nghỉ cho Dương đâu đấy, đối tác liền ngầm ra chỉ thị cho thư ký mau gọi người đến để "chăm sóc" cho Dương. Vì anh ta nghĩ, Dương là người làm ăn, từ chối chính là phép lịch sự tối thiểu, anh ấy có thể từ chối đi nhưng nếu chủ động gọi người đến thì mọi việc nó sẽ khác. Lúc ấy cưỡng cầu sao được?
Trời rét nên trung tâm massage khá vắng khách, từ lúc chập choạng tối Hạnh đã được nghỉ, chị Định có "việc riêng" nên cô cứ thế về trước một mình như thường lệ.
Tối đó chẳng hiểu thế nào lại có khách gọi điện đến trung tâm, nói là chọn dịch vụ vip chăm sóc tận nơi, giá ngất ngưởng nên yêu cầu trẻ đẹp, khéo léo. Tay giám đốc nghe mùi béo bở liền điều động nhân viên chuẩn bị đến điểm chăm sóc cho khách. Kể cũng lạ, nay ngày gì mà gọi cho mấy cô, cô nào cũng từ chối. Chắc đi đánh lẻ được mối ngon hoặc đại ý thế, không cô nào chịu đi. Gọi cho ĐỊNH, cô ấy cũng kêu bận, người thì kêu bị ốm,... đủ mọi lí do.
Đang băn khoăn không biết giải quyết thế nào vì sợ mất khách, mất cả tiền, dạo gần đây thời tiết xấu nên lượng khách giảm đi đáng kể. Bác bảo vệ liền mách nước:
Giờ kiếm người cũng khó, còn con Hạnh, nó làm cũng được mấy tháng rồi, méo mó có hơn không?
Không biết tay nghề thế nào nhưng nom trẻ đẹp, có khi khách cũng ưng.
Tay giám đốc sáng mắt lên vì gợi ý của bác bảo vệ, ngày thường vì Hạnh trầm tính, ít nói nên hắn cũng quên đi. Hôm nay đúng cô ta là cứu tinh rồi. Không ngần ngại, hắn bấm điện gọi cho Hạnh:
A lô, em nghe đây!
Thấy sếp gọi đến vào giờ này Hạnh hơi e dè, ban đầu không dám nghe vì biết hắn là người không đứng đắn. Gọi cho cô chắc không ngoài lý do là tìm chị Định, khả năng hắn không liên lạc được với chị ấy nên mới gọi cô. Nghĩ vậy cô thận trọng nghe máy.
Hạnh à? Đã đi ngủ chưa?
Tay giám đốc ngọt nhạt làm Hạnh thấy nhột? Có ý gì đây ta? Lẽ nào hắn đổi gu, chán chị Định và định đò đưa mình hay gì? Hạnh suy đoán và toát mồ hôi hột, cô ấp úng không biết nói sao.
Dạ... dạ.... em.. em...
Sao thế? Đang ngủ thì bị đánh thức à?
Tay giám đốc vẫn giữ nguyên thái độ, nhẹ nhàng như chưa từng cáu giận với ai đó.
À... vâng.. hì...
Anh bảo, có khách muốn được chăm sóc dịch vụ vip, em xem có đến được không?
Bây giờ đến trung tâm ấy ạ?
Hạnh ngạc nhiên, nay trời sập hay gì mà gã ấy lại gọi cho cô? Lại nói có khách vip? Ngày thường khách vip chẳng bao giờ đến lượt? Cha này định lừa cô hay sao? Trung tâm vắng khách, đến đó không có ai rồi hắn thịt mình hay gì?
Không em, này là dịch vụ chăm sóc tận nơi ý. Em xem có đi được không?
Tiền công nhân ba nhé!
Đi tận nơi? Tiền công nhân ba? Trời, nghe vô lý gì đâu, bao nhiêu nhân viên đâu hết mà gã ấy lại mời chào cô thế này nhỉ? Hạnh hoang mang không biết có tin được lời tay giám đốc hay không? Đang định hỏi lại thì hắn lại tiếp.
Yên tâm đi, anh không nói dối đâu, em cứ đi đi, chừng 2h đồng hồ, tiền công nhân ba lại chẳng ngon lành à?
Em nghĩ ngày thường em được chọn dễ vậy sao? Hôm nay mấy đứa kia nó kêu bận, kêu ốm hết rồi anh mới gọi cho cô đấy!
Nghĩ đến việc chăm sóc tận nơi, tiền công cả tiền bo nhiều, Hạnh kết luận ngay, chắc chắn là không lành mạnh, cô nhẹ nhàng từ chối.
Nay rét quá, với cả em cũng đi ngủ rồi, anh xem tìm người khác nhé!
Ơ kìa, này, gặp mấy khách vip như này bằng mấy cô làm cả tháng đấy. Chê tiền à?
Gã giám đốc thực sự không muốn để lỡ mối, cũng bởi hay liên kết được với các đại gia, nếu hỏng chuyện của họ chẳng phải sau này việc làm ăn càng khó khăn hơn sao? Nghĩ vậy, gã lại nói:
Bây giờ thế này, nếu bây giờ cô đi, ngày mai cho cô nghỉ cả ngày, được chưa?
Giờ giúp tôi tí đi...
Em cứ thấy sao sao ấy, không tin được, anh đang đùa em đúng không?
Gì mà lương nhân ba, rồi thưởng, rồi nghỉ...
Hạnh thắc mắc.
Trời ơi khổ với cô quá lắm, tôi cần người mới phải gọi cho cô đấy, đang nghĩ cái gì vậy? Chưa được nhận ưu ái bao giờ nên không tin à? Hay như nào?
À... hay cô nghĩ tôi định lừa cô?
Tỉnh mộng đi em ơi, anh đây có thiếu gì gái mà phải lừa em làm gì chứ?
Như nào? Có đi không?
Nghe gã giám đốc nói đúng là thuyết phục, cô đúng là đang sợ hắn giăng bẫy rồi thịt cô. Nhưng nếu là đi tận nơi chăm sóc cho khách, lỡ khách không nghiêm túc thì phải làm sao?
Em sợ khách họ không nghiêm túc lắm!
Hạnh ậm ừ đáp.
Thì ra cô bé cảnh giác chuyện này, quả đúng là vậy, thường thì những khách yêu cầu đến tận nơi vẫn hay ba chấm... bởi vậy bo nhiều, nhưng biết đâu nó nếm mùi rồi nó ham tiền thì sao? Lần sau lại chẳng lạy van mà đi chứ lị? Nghĩ vậy tay giám đốc tiếp lời:
Giời ơi chị ơi, em lạy chị là bà cố nội luôn đó, chị đang nghĩ cái gì vậy? Khách này là khách nữ cơ mà? Chị đang nghĩ gì vậy? Thế nào, chị có đi được không, hay thôi?
Hạnh không nhịn được cười khi gã ấy bỗng nhiên thay đổi cách xưng hô, nếu như hắn nói thật thì quá hời rồi, hai người phụ nữ với nhau thì làm gì được chứ. Cô lung lay ý chí. Thấy Hạnh im im không nói, gã lại tiếp.
Xuôi chưa? Giờ em đến em đưa chị đến tận nơi cho chị yên tâm luôn, được không ạ?
Vẫn cái giọng châm biếm ấy làm Hạnh phì cười, cô đáp:
Dạ, không cần đâu anh, nhắn em cái địa chỉ em tự đến được ạ! Mà anh nhớ giữ lời, ngày mai em được nghỉ đấy nhé!
Ok, anh lừa cô bao giờ chưa? Mà này, gọi taxi mà đi nhé, trời rét lắm, tiền xe tôi chịu.
Nói rồi gã hí hửng tắt máy, nhắn địa chỉ cho Hạnh xong hắn cười thầm: Cô em thích nghỉ ngày mai, ngày mốt muốn nghỉ cũng được, mối làm ăn này ngon, bể kèo thì hỏng bét.
Gọi xe, Hạnh lẩm rẩm ngồi tính tiền công, làm cho nữ giới thì yên tâm rồi, có điều được bo nhiều và ngày mai được nghỉ nên cô vui. Trời rét được ở nhà ngủ nướng thì còn gì bằng? Xe bon bon chạy, đường phố không náo nhiệt như mọi khi vì rét quá, một lát đã dừng chân trước một khách sạn lớn. Đúng địa chỉ rồi nhưng thấy nó là khách sạn Hạnh lại thấy e dè, cảm giác hoang mang khó hiểu. Nhưng rồi cô vẫn đánh bạo đi lên.
Vào bên trong, cô không biết đi lên thế nào nên hỏi lễ tân, trình bày mình đến từ trung tâm massage và đưa số phòng, họ nhìn và nhận ra ngay vị khách đã đặt trước. Chị lễ tân dẫn Hạnh lên đến tận nơi, chỉ phòng cho cô rồi bỏ đi xuống. Dãy hành lang hun hút, không thấy bóng người, yên lặng quá mức. Cô không tự tin lắm, chần chừ đứng bên ngoài mãi, đắn đo xem bên trong là ai? Là ai lại giàu có và mạnh tay chi tiền như vậy?
Dương ung dung ngồi làm việc, nhâm nhi ly cafe nóng hổi, đầu óc anh tỉnh táo lạ kỳ. Nghĩ lại chuyện lúc tối, anh thầm khen ngợi anh bạn đối tác, thực sự là biết chiều lòng người, anh từ chối thì cũng thôi không miễn cưỡng nữa. Thú thực anh rất ngại bị mời gọi, đến những điểm ăn chơi hay gì đó cực kỳ không thoải mái... Căn phòng này được anh ấy sắp xếp cho cũng ổn, hệ thống đèn sưởi tuyệt vời, dù bên ngoài trời lạnh thấu xương nhưng trong phòng không hề thấy gì cả.
Tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên, đang làm việc nên Dương lười biếng, anh không muốn đứng dậy, nghĩ là lễ tân nên vừa uống cafe anh vừa nói vọng ra giọng khàn khàn:
Cứ vào đi!
Hạnh ở bên ngoài nghe thấy tiếng vọng ra không được rõ lắm, cũng đoán là đàn ông nhưng giám đốc nói là làm cho khách nữ. Chắc vợ chồng hoặc gia đình người ta đi du lịch,... nghĩ vậy cô mạnh dạn mở cửa đi vào. Nhiệt độ trong phòng chênh lệch đáng kể so với ngoài trời, cảm giác ấm áp khiến cô muốn gỡ tung chiếc áo khoác dày cộp trên người xuống. Nhìn khắp phòng không thấy ai, Hạnh rón rén bước đi từ từ nhìn ngắm mọi ngõ ngách, tranh thủ khách đang bận làm việc gì đó cô thầm cảm thán sự sang trọng của căn phòng. Kể ra, so với căn hộ của Dương trước đây mà cô đã từng ở... quả thực không kém cạnh là bao...
Nghe tiếng mở cửa, cả tiếng bước chân nhưng không thấy tiếng người nói, từ chỗ bàn làm việc, Dương rón rén đứng núp vào góc tủ xem rốt cục ai vào phòng lại lặng yên như vậy? Nhẽ có trộm? Hạnh vẫn đứng đó, tay xách theo mấy thứ đồ cần thiết ngơ ngác ngó xung quanh, bỗng nhiên ký ức xưa cũ hiện về, cô nhớ đến anh, lòng đau thắt lại.
Căn phòng yên tĩnh đến mức Dương nghe được cả nhịp đập trái tim trong lồng ngực mình, có một chút hoang mang vì khi nãy anh thấy mình hơi chủ quan, rõ là không biết ai ở bên ngoài nhưng lại đồng ý cho họ vào. Dương khẽ quét ánh mắt ra xung quanh, không có ai cả, đến khi nhìn ra đoạn gần sofa, một bóng lưng phụ nữ đang đứng đó. Anh thở phào nhẹ nhõm, người đó chỉ đang đứng ngắm nghía căn phòng chứ không hề có động thái gì đáng nghi ngờ cả, trên tay xách túi đồ giống như phụ kiện để make up cô dâu, đấy là Dương đoán thế chứ không biết bên trong đựng cái gì.
Anh chủ động đến gần cô gái lạ mặt, bước chân nhẹ nhàng không phát ra âm thanh gì, cho đến khi khoảng cách chỉ còn 4 bước chân... Hạnh cảm nhận có người đang đến gần, theo phản xạ, cô quay người lại, giây phút ấy Dương đứng tim, anh không tin vào mắt mình nữa. Người con gái ấy là Hạnh, trời ơi anh ngạc nhiên hết sức, không gì có thể diễn tả được cảm nhận lúc này.
Hạnh cũng vậy, cô không ngờ người trong căn phòng này là Dương, trống ngực cô đập thuỳnh thụych, tay đánh rơi cả túi đồ, hai mắt lập tức ngấn lệ. Thời gian qua cô luôn tự nhủ phải quên được anh, gạt bỏ hình bóng anh ra khỏi tâm trí... nhưng rốt cục,, cô không làm được. Cứ nghĩ rằng bản thân hận anh lắm nhưng đến giờ cô mới phát hiện ra mình yêu anh đến nhường nào... Nước mắt khẽ rơi, bốn mắt nhìn nhau, bao nhiêu tâm trạng, bao nhiêu điều muốn nói...
Dương chạy đến ghì chặt Hạnh vào lòng, mặc kệ thời gian qua cô trốn chạy vì điều gì, chỉ biết anh đã tự dằn vặt và nhớ thương cô rất nhiều, cũng hối hận rất nhiều... không cần biết bây giờ cô nghĩ gì về anh, là yêu hay hận? Anh phải giữ chặt cô ở lại, một giây cũng đừng hòng chạy thoát.
Anh nhớ em!
Bình luận facebook