Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-72
Chương 72
Chương 72 Lúc này, Hứa Hiếu Dương bước tới.
Lãnh đạo Tề lịch sự nói với Hứa Hiếu Dương: “Đoàn thanh tra của chúng tôi từ huyện đi qua đây, muốn tới các thôn, trấn phía trước để kiểm tra.”
“Nhưng nghe nói hôm nay là lễ mừng thượng thọ tám mươi tuổi của cụ bà nên vài người chúng tôi tới chung Vui.”
“Nhân đây, tôi cầu chúc cho cụ bà phúc như Ninh Châu, thọ tỷ Nam Sơn”
Hứa Hiếu Dương dẫn lãnh đạo Tề đến gặp bà ngoại.
Một số vị lãnh đạo cấp cao của huyện cũng đều đi theo, Trương Toàn Đức liên nhanh chóng muốn theo sau.
Ông chủ của Trương Toàn Đức bước tới đá ông ta một cái!
“Mẹ kiếp! Muốn chết à! Dám đứng trước mặt lãnh đạo.
nói những lời như vậy?”
Trương Toàn Đức vừa khóc vừa nói: “Tôi không ngờ rằng tên vô dụng Hứa Hiếu Dương lại có sức ảnh hưởng đến lãnh đạo Tề như thế”
“Vô dụng? Người ta đường đường là chủ tịch của tập đoàn Lăng Tiêu! Các lãnh đạo của huyện chúng ta đều đợi cùng ông ấy nói chuyện về việc đầu tư!”
“Hả? Ông ta, ông ta là chủ tịch tập đoàn!?”
Đôi mắt của Trương Toàn Đức tối sầm vì sợ hãi và choáng váng.
Từ trong đám đông truyền đến tiếng hét của Liễu Hồng.
Hoa: “ÁI Chồng ơi, sao anh lại ngất vậy!”
Hứa Mộc Tình bưng một cái đĩa nhỏ từ cửa sau bước ra.
“Anh tìm em mãi thì ra em ở đây”
“Anh nếm thử tay nghề của bác gái đi, bác ý nấu món thịt heo kho tàu này ngon hơn mẹ em nhiều.”
Lý Hàng gắp một miếng thịt heo lên ăn, sau đó cười nói: “Đúng là ngon thật, nhưng anh cảm thấy món thịt heo.
kho tàu mà mẹ chúng ta làm ngon hơn một chút”
“Gái gì mà mẹ chúng ta? Đó là mẹ của em”
Lý Hàng nhại giọng điệu của Hứa Hiếu Dương: “Ây da, sắp rồi sắp rồi”
Lúc này, Hứa Mộc Tình không thèm đôi co với Lý Hàng.
Cô mím môi nói nhỏ với Lý Hàng: “Cảm ơn anh”
“Sao lại cảm ơn anh?”
“Bà ngoại đã rất vất vả trong suốt những năm qua, trước giờ chưa từng được hưởng phúc”
“Mặc dù mỗi lần nhìn thấy bà ngoại, bà đều đang mỉm cười”
“Nhưng em biết trong lòng bà rất buồn”
“Nhưng hôm nay, em cảm thấy tâm trạng của bà ngoại chắc chắn sẽ rất vui”
Lý Hàng chậm rãi duỗi hai tay ra.
Anh như một chiếc lá, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt thanh tú của Hứa Mộc Tình.
“Em yên tâm! Từ nay về sau, anh sẽ khiến bà ngoại mỗi ngày đều vui vẻ ngọt ngào giống như em vậy”
“Em, em không như vậy” Hứa Mộc Tình hơi quay đầu đi.
“Tâm trạng em không vui sao?”
“Không vui chút nào, bực chết đi được”
Nói xong, Hứa Mộc Tình vội vàng xoay người bước vào.
nhà.
Lúc này, má cô đã ửng hồng đến tận mang tai…
Ông bác đã đến.
Sau hơn mười mấy năm, đây là lần đầu tiên ông đến nhà Liễu Đông Thanh.
Là ông ấy muốn đến, chứ không ai bắt buộc cả.
Bởi vì nhiều khách đến dự tiệc mừng thọ của ông đều đã chạy qua đây chúc mừng cụ bà.
Tuy räng lãnh đạo Tề đã về trước, nhưng các lãnh đạo cấp cao của huyện vẫn ở đây đấy!
Chồng của Liễu Hồng Hoa bình thường vênh mặt tận trời nhưng trước mặt những lãnh đạo cấp cao này thì lại chả là cái thá gì!
Ông bác mỉm cười bước tới, ông ta luôn thèm thuồng quả đào trường thọ bằng vàng ròng kia.
“Em gái à, quả đào này có thể chia cho anh một nửa không”
Bà ngoại chưa nói gì, Lý Hàng đã ở bên cạnh đưa một con dao cho ông ta.
Ông bác và những khách khứa bị dọa sợt “Cắt đi”
“Nếu cắt được quả đào vàng này, thì cháu sẽ chia cho ông một nửa”
Tay ông bác run rẩy.
Ông ta thật sự muốn cắt nó.
Nhưng đây là vàng ròng, cắt không nổi!
Đúng lúc này, Hứa Hạo Nhiên đột ngột từ bên ngoài xông vào!
“Không hay rồi! Không hay rồi!”
“Chị, anh rể, bác bị người ta đánh!”
Ở cổng trường, Liễu Đông Thanh đang nằm trên đất, có kẻ đang giãm chân lên đầu ông ấy.
Chủ nhân của bàn chân này là một thanh niên.
Anh ta đang đeo kính râm, ngậm điếu thuốc trong miệng.
Nhìn những giáo viên co đầu rụt cổ lại không dám can ngăn, anh ta lạnh lùng nói: “Mấy kẻ các người rốt cuộc là dũng cảm hay ngu ngốc thế?”
Chương 72 Lúc này, Hứa Hiếu Dương bước tới.
Lãnh đạo Tề lịch sự nói với Hứa Hiếu Dương: “Đoàn thanh tra của chúng tôi từ huyện đi qua đây, muốn tới các thôn, trấn phía trước để kiểm tra.”
“Nhưng nghe nói hôm nay là lễ mừng thượng thọ tám mươi tuổi của cụ bà nên vài người chúng tôi tới chung Vui.”
“Nhân đây, tôi cầu chúc cho cụ bà phúc như Ninh Châu, thọ tỷ Nam Sơn”
Hứa Hiếu Dương dẫn lãnh đạo Tề đến gặp bà ngoại.
Một số vị lãnh đạo cấp cao của huyện cũng đều đi theo, Trương Toàn Đức liên nhanh chóng muốn theo sau.
Ông chủ của Trương Toàn Đức bước tới đá ông ta một cái!
“Mẹ kiếp! Muốn chết à! Dám đứng trước mặt lãnh đạo.
nói những lời như vậy?”
Trương Toàn Đức vừa khóc vừa nói: “Tôi không ngờ rằng tên vô dụng Hứa Hiếu Dương lại có sức ảnh hưởng đến lãnh đạo Tề như thế”
“Vô dụng? Người ta đường đường là chủ tịch của tập đoàn Lăng Tiêu! Các lãnh đạo của huyện chúng ta đều đợi cùng ông ấy nói chuyện về việc đầu tư!”
“Hả? Ông ta, ông ta là chủ tịch tập đoàn!?”
Đôi mắt của Trương Toàn Đức tối sầm vì sợ hãi và choáng váng.
Từ trong đám đông truyền đến tiếng hét của Liễu Hồng.
Hoa: “ÁI Chồng ơi, sao anh lại ngất vậy!”
Hứa Mộc Tình bưng một cái đĩa nhỏ từ cửa sau bước ra.
“Anh tìm em mãi thì ra em ở đây”
“Anh nếm thử tay nghề của bác gái đi, bác ý nấu món thịt heo kho tàu này ngon hơn mẹ em nhiều.”
Lý Hàng gắp một miếng thịt heo lên ăn, sau đó cười nói: “Đúng là ngon thật, nhưng anh cảm thấy món thịt heo.
kho tàu mà mẹ chúng ta làm ngon hơn một chút”
“Gái gì mà mẹ chúng ta? Đó là mẹ của em”
Lý Hàng nhại giọng điệu của Hứa Hiếu Dương: “Ây da, sắp rồi sắp rồi”
Lúc này, Hứa Mộc Tình không thèm đôi co với Lý Hàng.
Cô mím môi nói nhỏ với Lý Hàng: “Cảm ơn anh”
“Sao lại cảm ơn anh?”
“Bà ngoại đã rất vất vả trong suốt những năm qua, trước giờ chưa từng được hưởng phúc”
“Mặc dù mỗi lần nhìn thấy bà ngoại, bà đều đang mỉm cười”
“Nhưng em biết trong lòng bà rất buồn”
“Nhưng hôm nay, em cảm thấy tâm trạng của bà ngoại chắc chắn sẽ rất vui”
Lý Hàng chậm rãi duỗi hai tay ra.
Anh như một chiếc lá, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt thanh tú của Hứa Mộc Tình.
“Em yên tâm! Từ nay về sau, anh sẽ khiến bà ngoại mỗi ngày đều vui vẻ ngọt ngào giống như em vậy”
“Em, em không như vậy” Hứa Mộc Tình hơi quay đầu đi.
“Tâm trạng em không vui sao?”
“Không vui chút nào, bực chết đi được”
Nói xong, Hứa Mộc Tình vội vàng xoay người bước vào.
nhà.
Lúc này, má cô đã ửng hồng đến tận mang tai…
Ông bác đã đến.
Sau hơn mười mấy năm, đây là lần đầu tiên ông đến nhà Liễu Đông Thanh.
Là ông ấy muốn đến, chứ không ai bắt buộc cả.
Bởi vì nhiều khách đến dự tiệc mừng thọ của ông đều đã chạy qua đây chúc mừng cụ bà.
Tuy räng lãnh đạo Tề đã về trước, nhưng các lãnh đạo cấp cao của huyện vẫn ở đây đấy!
Chồng của Liễu Hồng Hoa bình thường vênh mặt tận trời nhưng trước mặt những lãnh đạo cấp cao này thì lại chả là cái thá gì!
Ông bác mỉm cười bước tới, ông ta luôn thèm thuồng quả đào trường thọ bằng vàng ròng kia.
“Em gái à, quả đào này có thể chia cho anh một nửa không”
Bà ngoại chưa nói gì, Lý Hàng đã ở bên cạnh đưa một con dao cho ông ta.
Ông bác và những khách khứa bị dọa sợt “Cắt đi”
“Nếu cắt được quả đào vàng này, thì cháu sẽ chia cho ông một nửa”
Tay ông bác run rẩy.
Ông ta thật sự muốn cắt nó.
Nhưng đây là vàng ròng, cắt không nổi!
Đúng lúc này, Hứa Hạo Nhiên đột ngột từ bên ngoài xông vào!
“Không hay rồi! Không hay rồi!”
“Chị, anh rể, bác bị người ta đánh!”
Ở cổng trường, Liễu Đông Thanh đang nằm trên đất, có kẻ đang giãm chân lên đầu ông ấy.
Chủ nhân của bàn chân này là một thanh niên.
Anh ta đang đeo kính râm, ngậm điếu thuốc trong miệng.
Nhìn những giáo viên co đầu rụt cổ lại không dám can ngăn, anh ta lạnh lùng nói: “Mấy kẻ các người rốt cuộc là dũng cảm hay ngu ngốc thế?”
Bình luận facebook