Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-350
Chương 350
Chương 350
“Haizz! Thực không sai, từ nhỏ tôi đã có biệt danh là thùng cơm rồi!”
Khi Vương Tiểu Thất và Cam Hưng Bá đang nướng thịt, đánh nhau để giành cánh gà nướng.
Lý Hàng ngồi trên ghế tựa gần đó nhìn bầu trời đầy sao trên đầu, tai khẽ động.
“Tới rồi”
Vừa dứt lời, Tôn Thượng HươnG cùng Tôn Trung Vương vội vàng chạy tới trước mặt Lý Hàng.
“Lý Hàng, đi theo tôi”
Tôn Trung Mưu nóng ruột đưa tay Kéo áo Lý Hàng.
Kết quả là tay anh ta còn chưa tới gần thì đã bị Lý Hàng bắt lấy tay phải, xoay nhẹ.
“Rắc!”
“á, Tôn Trung Mưu đổ mồ hôi lạnh vì đau!
Mặc dù tay phải không bị gãy, nhưng cảm giác đau đớn như từng tế bào trên cơ thể bị kiến cắn!
Mãi đến lúc này, Tôn Trung Mưu mới phản ứng lại.
Người đàn ông trước mặt.
Thực sự vô cùng đáng sợt “Anh Lý, cầu xin anh hãy giúp chúng tôi!”
Tôn Thượng Hương vẻ mặt khẩn cầu.
Quần áo của Tôn Thượng Hương bị rách vài chỗ, thậm chí bộ phận nhạy cảm và mềm mại của phụ nữ đó lúc ẩn lúc hiện.
Lý Hàng ra hiệu cho Cam Hưng Bá bên cạnh.
“Đại ca có gì căn dặn?”
Ngày thường, Cam Hưng Bá hung dữ nổi loạn và dữ tợn như hổ, lúc này ở trước mặt Lý Hàng lại biến thành đàn em vô cùng ngoan ngoãn và nghe lời.
“Cởi quần áo của cậu đưa cho cô Tôn mặc”
Lý Hàng không nói thì thôi, anh vừa nhắc thì Tôn Thượng Hương mới nhận ra mình đã lộ hết cảnh xuân rồi.
Vừa rồi thực sự quá gấp gáp, cô hoàn toàn không để ý đến cái này.
Bây giờ đối mặt với Lý Hàng, cô lộ ra vẻ e thẹn nữ tính hiếm thấy.
“Đại ca, cơ thể em toàn mùi mồ hôi, để cô Tôn chịu đựng thì không hay lắm”
ậy thì dùng của tôi đi” Không biết từ lúc nào, Lý Hàng đã cầm áo khoác của mình trong tay.
Anh ném nó cho Cam Hưng Bá bên cạnh.
Cam Hưng Bá ngay lập tức nhận lấy, rồi nhẹ nhàng khoác nó cho Tôn Thượng Hương.
Ấm áp.
Cảm giác che chở mạnh mẽ, sự thay đổi to lớn này khiến Tôn Thượng Hương run rẩy cả về thể chất lẫn tinh thần, như thể nhất thời cô đã tìm được chỗ dựa.
Cô vội vàng nói: “Anh Lý, anh nhanh đi cùng chúng tôi.”
“Không đi”
Tôn Thượng Hương sững người trong giây lát.
Rõ ràng vừa rồi Lý Hàng vô cùng quan tâm khoác áo cho e 5 Chớp mắt, thái độ lại kiên quyết như vậy.
“Này! Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Tôn Trung Mưu gầm lên.
“Trước đây tôi đã nói rồi, anh sẽ đến cầu xin tôi.”
Lý Hàng vẻ mặt bình thản nhìn Tôn Trung Mưu.
“Không phải tôi đã đến rồi sao, cậu mau đi cùng chúng tôi!”
Lo lắng!
Tôn Trung Mưu lúc này đang lo lắng hơn bất cứ ai.
Anh ta vội đến mức không ngừng giậm chân tại chỗ.
Nếu không phải vì đánh không lại Lý Hàng thì anh ta sớm đã xông vào bóp cổ Lý Hàng sống không bằng chết rồi.
Khóe miệng Lý Hàng lúc này mới hơi nhếch lên: “Đây là thái độ cầu xin sao?”
“Tôi đã hèn mọn cầu xin cậu như vậy rồi, cậu còn muốn cái gì nữa?”
“Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy một người dùng thái độ cứng rắn như vậy để cầu xin người khác”
Khi Lý Hàng nói ra lời này, Tôn Thượng Hương lập tức vươn tay kéo ống tay áo của Tôn Trung Nghĩa.
Tôn Trung Mưu nén giận, hạ thấp người, trầm giọng nói: “Xin cậu hãy cứu giúp chúng tôi!”
Lý Hàng vẫn lắc đầu: “Không đủ thành ý”
Đúng lúc này, từ cầu thang truyền đến tiếng bước chân Vô cùng gấp gáp.
Mà lần này, rất nhiều người đã đến.
Tên cầm đầu nhìn thấy Tôn Thượng Hương và Tôn Trung Mưu, đột nhiên cười lớn.
“Tôn Bách Đương đặt tương lai của nhà họ Tôn vào tay hai người, ta vốn tưởng rằng hai người sẽ trốn lên núi hay nhảy xuống biển”
Chương 350
“Haizz! Thực không sai, từ nhỏ tôi đã có biệt danh là thùng cơm rồi!”
Khi Vương Tiểu Thất và Cam Hưng Bá đang nướng thịt, đánh nhau để giành cánh gà nướng.
Lý Hàng ngồi trên ghế tựa gần đó nhìn bầu trời đầy sao trên đầu, tai khẽ động.
“Tới rồi”
Vừa dứt lời, Tôn Thượng HươnG cùng Tôn Trung Vương vội vàng chạy tới trước mặt Lý Hàng.
“Lý Hàng, đi theo tôi”
Tôn Trung Mưu nóng ruột đưa tay Kéo áo Lý Hàng.
Kết quả là tay anh ta còn chưa tới gần thì đã bị Lý Hàng bắt lấy tay phải, xoay nhẹ.
“Rắc!”
“á, Tôn Trung Mưu đổ mồ hôi lạnh vì đau!
Mặc dù tay phải không bị gãy, nhưng cảm giác đau đớn như từng tế bào trên cơ thể bị kiến cắn!
Mãi đến lúc này, Tôn Trung Mưu mới phản ứng lại.
Người đàn ông trước mặt.
Thực sự vô cùng đáng sợt “Anh Lý, cầu xin anh hãy giúp chúng tôi!”
Tôn Thượng Hương vẻ mặt khẩn cầu.
Quần áo của Tôn Thượng Hương bị rách vài chỗ, thậm chí bộ phận nhạy cảm và mềm mại của phụ nữ đó lúc ẩn lúc hiện.
Lý Hàng ra hiệu cho Cam Hưng Bá bên cạnh.
“Đại ca có gì căn dặn?”
Ngày thường, Cam Hưng Bá hung dữ nổi loạn và dữ tợn như hổ, lúc này ở trước mặt Lý Hàng lại biến thành đàn em vô cùng ngoan ngoãn và nghe lời.
“Cởi quần áo của cậu đưa cho cô Tôn mặc”
Lý Hàng không nói thì thôi, anh vừa nhắc thì Tôn Thượng Hương mới nhận ra mình đã lộ hết cảnh xuân rồi.
Vừa rồi thực sự quá gấp gáp, cô hoàn toàn không để ý đến cái này.
Bây giờ đối mặt với Lý Hàng, cô lộ ra vẻ e thẹn nữ tính hiếm thấy.
“Đại ca, cơ thể em toàn mùi mồ hôi, để cô Tôn chịu đựng thì không hay lắm”
ậy thì dùng của tôi đi” Không biết từ lúc nào, Lý Hàng đã cầm áo khoác của mình trong tay.
Anh ném nó cho Cam Hưng Bá bên cạnh.
Cam Hưng Bá ngay lập tức nhận lấy, rồi nhẹ nhàng khoác nó cho Tôn Thượng Hương.
Ấm áp.
Cảm giác che chở mạnh mẽ, sự thay đổi to lớn này khiến Tôn Thượng Hương run rẩy cả về thể chất lẫn tinh thần, như thể nhất thời cô đã tìm được chỗ dựa.
Cô vội vàng nói: “Anh Lý, anh nhanh đi cùng chúng tôi.”
“Không đi”
Tôn Thượng Hương sững người trong giây lát.
Rõ ràng vừa rồi Lý Hàng vô cùng quan tâm khoác áo cho e 5 Chớp mắt, thái độ lại kiên quyết như vậy.
“Này! Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Tôn Trung Mưu gầm lên.
“Trước đây tôi đã nói rồi, anh sẽ đến cầu xin tôi.”
Lý Hàng vẻ mặt bình thản nhìn Tôn Trung Mưu.
“Không phải tôi đã đến rồi sao, cậu mau đi cùng chúng tôi!”
Lo lắng!
Tôn Trung Mưu lúc này đang lo lắng hơn bất cứ ai.
Anh ta vội đến mức không ngừng giậm chân tại chỗ.
Nếu không phải vì đánh không lại Lý Hàng thì anh ta sớm đã xông vào bóp cổ Lý Hàng sống không bằng chết rồi.
Khóe miệng Lý Hàng lúc này mới hơi nhếch lên: “Đây là thái độ cầu xin sao?”
“Tôi đã hèn mọn cầu xin cậu như vậy rồi, cậu còn muốn cái gì nữa?”
“Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy một người dùng thái độ cứng rắn như vậy để cầu xin người khác”
Khi Lý Hàng nói ra lời này, Tôn Thượng Hương lập tức vươn tay kéo ống tay áo của Tôn Trung Nghĩa.
Tôn Trung Mưu nén giận, hạ thấp người, trầm giọng nói: “Xin cậu hãy cứu giúp chúng tôi!”
Lý Hàng vẫn lắc đầu: “Không đủ thành ý”
Đúng lúc này, từ cầu thang truyền đến tiếng bước chân Vô cùng gấp gáp.
Mà lần này, rất nhiều người đã đến.
Tên cầm đầu nhìn thấy Tôn Thượng Hương và Tôn Trung Mưu, đột nhiên cười lớn.
“Tôn Bách Đương đặt tương lai của nhà họ Tôn vào tay hai người, ta vốn tưởng rằng hai người sẽ trốn lên núi hay nhảy xuống biển”
Bình luận facebook