Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-285
Chương 285
Chương 285
Bên ngoài sân tập, trong chiếc Rolls Royce của Lưu Đức Luân.
Sau khi xem đoạn video trên điện thoại của Lý Hàng, tay Lưu Đức Luân bất giác run lên.
Không phải vì hoảng sợ mà là vì tức giận.
Cơn giận khiến khuôn mặt Lưu Đức Luân hơi méo mó.
“Lũ khốn! Rốt cuộc chúng là ai, tại sao lại muốn tấn công những người vô tội này?!”
Lý Hàng vẻ mặt bình đạm đưa tay về phía Lưu Đức Luân: “Cho tôi điếu thuốc.”
Lưu Đức Luân sửng sốt một lát.
Bởi vì anh ta chưa từng thấy Lý Hàng hút thuốc.
Từ trước đến nay, Lưu Đức Luân đều cho rằng Lý Hàng không hút thuốc.
Vì vậy, anh ta cũng không bao giờ dám hút thuốc khi đang ở cạnh Lý Hàng.
Lưu Đức Luân lấy ra từ tay một gói Hoàng Hạc Lâu phiên bản giới hạn.
Khi anh ta lấy ra một điếu thuốc từ trong bao bì vàng bóng, Lý Hàng khẽ lác đầu.
“Lũ chúng nó không xứng đáng hút loại thuốc này”
Lưu Đức Luân không hiểu ý của Lý Hàng cho lắm.
Lý Hàng hạ cửa kính xe xuống, móc ngón tay với Vương Tiểu Thất bên cạnh, cầm một gói Phù Dung Vương từ ‘Vương Tiểu Thất rồi lấy một điếu.
Lưu Đức Luân tiếp xúc với Lý Hàng không nhiều.
Thực ra họ không biết rằng bình thường Lý Hàng không hút thuốc.
Tuy nhiên, khi anh hút thuốc thì nhất định có người phải chết!
Loại người nào chết thì Lý Hàng sẽ hút loại thuốc kiểu đói Lý Hàng hỏi Vương Tiểu Thất: “Có thể xác định được vị trí chính xác của chúng không?”
Vương Tiểu Thất trầm giọng đáp: “Chúng ta đã phái người tiến hành tìm kiếm toàn bộ Ninh Châu, sẽ sớm biết được nơi chúng ẩn náu”
“Không được, thời gian càng kéo dài thì cô gái này sẽ bị thương nghiêm trọng hơn, bây giờ hãy đưa tôi đến nơi cô ấy bị bắt cóc”
Mấy phút sau, Lý Hàng đứng ở vị trí Âu Dương Miểu Miểu bị đánh.
Mặc dù máu trên tường đã khô lại thành màu nâu.
Nhưng trong không khí vẫn có mùi máu tanh không thoát ra được.
Sau khi đứng đó vài giây, Lý Hàng quay người không nói lời nào, đi về phía bên trái.
Vừa đi Lý Hàng vừa va vào tường.
Vương Tiểu Thất ở phía sau định nhắc nhở, nhưng lúc này Lý Hàng đột nhiên bật người trên mặt đất, trực tiếp Vọt qua tường.
“Mọi người theo tôi!”
Ninh Châu, phía bắc thành phố.
Trong nhà kho cấp đông tối tăm, trong không gian âm u ảm đạm, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng “bốp bốp bốp”.
“Được đó được đó, không ngờ cô em có thể chịu đựng lâu như vậy, thật ngoài sức tưởng tượng của tôi”
Trên nóc nhà kho, một ngọn đèn khẽ lay động.
Ởmột góc mà ánh sáng có thể chiếu vào.
Hai tay Âu Dương Miểu Miểu bị xích, cả người treo trên không trung.
Trước mặt cô có một người đàn ông đang không ngừng vỗ †ay.
Người đàn ông tên là Vưu Căn Thủy, đội trưởng của Đội bóng tối, Hàn Sơn Môn.
‘Vưu Căn Thủy đi một vòng quanh Âu Dương Miểu Miểu cười nói: “Tôi đã chơi qua rất nhiều phụ nữ, cô là người đầu tiên khiến tôi có hứng thú như vậy”
“Thật đáng tiếc, cô lại là người Ninh Châu”
“Nếu cô sinh ra ở Cô Tô thì có lẽ tôi sẽ bắn vào trong cô, để cô sinh cho tôi một đứa con”
“Tao khinh!”
Âu Dương Miểu Miểu trực tiếp nhổ vào mặt Vưu Căn Thủy.
‘Vưu Căn Thủy cũng không tức giận.
Gã ta đưa tay ra lau nước miếng trên mặt, sau đó dùng lưỡi liếm nó.
“Chà, nước miếng mà người đẹp nhổ ra cũng thật thơm”
Vừa nói, Vưu Căn Thủy liền vươn tay sờ mặt Âu Dương Miểu Miểu: “Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này xem, trông cũng không tệ nha.”
“Chỉ là cái trán có chút tiều tụy, nhưng không sao, dù gì †hì cô cũng sắp chết rồi, có đẹp hay không cũng không quan trọng”
Giờ phút này, trên mặt Âu Dương Diệc Diễm không hề lộ ra vẻ sợ hãi.
Âu Dương Miểu Miểu nhìn chằm chằm Vưu Căn Thủy với ánh mắt như thiêu đốt: “Tôi muốn biết rốt cuộc là tôi đã đắc tội với ai? Tại sao các người lại đối xử với tôi như vậy?”
‘Vưu Căn Thủy cười phá lên, cười rất sảng khoái nói: “Hỏi hay lắm”
“Tôi còn tưởng rằng khi cô nghe thấy chúng tôi giết cô thì sẽ mở miệng cầu xin”
“Không ngờ cô lại nói như vậy, thật sự có chút thú vị”
‘Vừa nói, Vưu Căn Thủy vươn tay mở miệng Âu Dương Miểu Miểu ra.
Chương 285
Bên ngoài sân tập, trong chiếc Rolls Royce của Lưu Đức Luân.
Sau khi xem đoạn video trên điện thoại của Lý Hàng, tay Lưu Đức Luân bất giác run lên.
Không phải vì hoảng sợ mà là vì tức giận.
Cơn giận khiến khuôn mặt Lưu Đức Luân hơi méo mó.
“Lũ khốn! Rốt cuộc chúng là ai, tại sao lại muốn tấn công những người vô tội này?!”
Lý Hàng vẻ mặt bình đạm đưa tay về phía Lưu Đức Luân: “Cho tôi điếu thuốc.”
Lưu Đức Luân sửng sốt một lát.
Bởi vì anh ta chưa từng thấy Lý Hàng hút thuốc.
Từ trước đến nay, Lưu Đức Luân đều cho rằng Lý Hàng không hút thuốc.
Vì vậy, anh ta cũng không bao giờ dám hút thuốc khi đang ở cạnh Lý Hàng.
Lưu Đức Luân lấy ra từ tay một gói Hoàng Hạc Lâu phiên bản giới hạn.
Khi anh ta lấy ra một điếu thuốc từ trong bao bì vàng bóng, Lý Hàng khẽ lác đầu.
“Lũ chúng nó không xứng đáng hút loại thuốc này”
Lưu Đức Luân không hiểu ý của Lý Hàng cho lắm.
Lý Hàng hạ cửa kính xe xuống, móc ngón tay với Vương Tiểu Thất bên cạnh, cầm một gói Phù Dung Vương từ ‘Vương Tiểu Thất rồi lấy một điếu.
Lưu Đức Luân tiếp xúc với Lý Hàng không nhiều.
Thực ra họ không biết rằng bình thường Lý Hàng không hút thuốc.
Tuy nhiên, khi anh hút thuốc thì nhất định có người phải chết!
Loại người nào chết thì Lý Hàng sẽ hút loại thuốc kiểu đói Lý Hàng hỏi Vương Tiểu Thất: “Có thể xác định được vị trí chính xác của chúng không?”
Vương Tiểu Thất trầm giọng đáp: “Chúng ta đã phái người tiến hành tìm kiếm toàn bộ Ninh Châu, sẽ sớm biết được nơi chúng ẩn náu”
“Không được, thời gian càng kéo dài thì cô gái này sẽ bị thương nghiêm trọng hơn, bây giờ hãy đưa tôi đến nơi cô ấy bị bắt cóc”
Mấy phút sau, Lý Hàng đứng ở vị trí Âu Dương Miểu Miểu bị đánh.
Mặc dù máu trên tường đã khô lại thành màu nâu.
Nhưng trong không khí vẫn có mùi máu tanh không thoát ra được.
Sau khi đứng đó vài giây, Lý Hàng quay người không nói lời nào, đi về phía bên trái.
Vừa đi Lý Hàng vừa va vào tường.
Vương Tiểu Thất ở phía sau định nhắc nhở, nhưng lúc này Lý Hàng đột nhiên bật người trên mặt đất, trực tiếp Vọt qua tường.
“Mọi người theo tôi!”
Ninh Châu, phía bắc thành phố.
Trong nhà kho cấp đông tối tăm, trong không gian âm u ảm đạm, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng “bốp bốp bốp”.
“Được đó được đó, không ngờ cô em có thể chịu đựng lâu như vậy, thật ngoài sức tưởng tượng của tôi”
Trên nóc nhà kho, một ngọn đèn khẽ lay động.
Ởmột góc mà ánh sáng có thể chiếu vào.
Hai tay Âu Dương Miểu Miểu bị xích, cả người treo trên không trung.
Trước mặt cô có một người đàn ông đang không ngừng vỗ †ay.
Người đàn ông tên là Vưu Căn Thủy, đội trưởng của Đội bóng tối, Hàn Sơn Môn.
‘Vưu Căn Thủy đi một vòng quanh Âu Dương Miểu Miểu cười nói: “Tôi đã chơi qua rất nhiều phụ nữ, cô là người đầu tiên khiến tôi có hứng thú như vậy”
“Thật đáng tiếc, cô lại là người Ninh Châu”
“Nếu cô sinh ra ở Cô Tô thì có lẽ tôi sẽ bắn vào trong cô, để cô sinh cho tôi một đứa con”
“Tao khinh!”
Âu Dương Miểu Miểu trực tiếp nhổ vào mặt Vưu Căn Thủy.
‘Vưu Căn Thủy cũng không tức giận.
Gã ta đưa tay ra lau nước miếng trên mặt, sau đó dùng lưỡi liếm nó.
“Chà, nước miếng mà người đẹp nhổ ra cũng thật thơm”
Vừa nói, Vưu Căn Thủy liền vươn tay sờ mặt Âu Dương Miểu Miểu: “Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này xem, trông cũng không tệ nha.”
“Chỉ là cái trán có chút tiều tụy, nhưng không sao, dù gì †hì cô cũng sắp chết rồi, có đẹp hay không cũng không quan trọng”
Giờ phút này, trên mặt Âu Dương Diệc Diễm không hề lộ ra vẻ sợ hãi.
Âu Dương Miểu Miểu nhìn chằm chằm Vưu Căn Thủy với ánh mắt như thiêu đốt: “Tôi muốn biết rốt cuộc là tôi đã đắc tội với ai? Tại sao các người lại đối xử với tôi như vậy?”
‘Vưu Căn Thủy cười phá lên, cười rất sảng khoái nói: “Hỏi hay lắm”
“Tôi còn tưởng rằng khi cô nghe thấy chúng tôi giết cô thì sẽ mở miệng cầu xin”
“Không ngờ cô lại nói như vậy, thật sự có chút thú vị”
‘Vừa nói, Vưu Căn Thủy vươn tay mở miệng Âu Dương Miểu Miểu ra.
Bình luận facebook