Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-33
Chương 32: Người này không đơn giản.
"Anh họ tao là..." Thôi Thiên Tứ gân cổ nói thêm lần nữa.
Lý Hàng đột nhiên nhấc chân đạp trúng đầu gối Thôi Thiên Tử.
Cơ thể Thôi Thiên Tứ thuận thế đổ ập về phía Lý Hàng.
Và chờ đợi Thôi Thiên Tử là đầu gối của Lý Hàng.
"Bịch!"
Đầu gối của Lý Hàng đập mạnh lên mặt Thôi Thiên Tứ.
Thôi Thiên Tứ lập tức bưng mặt ngã gục xuống đất kêu khóc ầm ĩ.
"Mày, mày đừng lại đây! Tao là Hoàng Du Quảng, ba tao là Hoàng Chấn!"
"Ba tao chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng có thể khiến mày chết không nơi chôn cất, mày..."
"Bốp!"
Một cái bạt tai của Lý Hàng cắt ngang lời Hoàng Du Quảng. 11
"Ồn ào." 11
"Không biết bà xã tao thích yên tĩnh sao?"
"Tao cách mấy chục tầng lầu vẫn còn nghe thấy chúng mày cãi nhau ầm ĩ ở sảnh.
Hoàng Du Quảng bưng mặt.
"Mày dám đánh tao! Ba tao sẽ không tha cho mày! Mày chết chắc rồi!"
Lý Hàng một tay kẹp chặt cổ họng Hoàng Du Quảng, xách hắn lên khỏi mặt đất như một con búp bê vải.
Sau đó, không hề khách sáo trực tiếp đánh gãy hai chân của Hoàng Du Quảng.
Lý Hàng nói một cách lạnh lùng trong tiếng gào thét thảm thiết của Hoàng Du Quảng: "Đây là cảnh cáo cuối cùng tao dành cho mày."
"Cút về Giang Châu của mày, từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện ở Ninh Châu nữa."
"Lần sau nếu mày còn xuất hiện ở Ninh Châu thì tao sẽ đánh gãy nốt cái chân thứ ba của mày."
Nói xong, Lý Hàng ném Hoàng Du Quảng ra ngoài như một con chó.
Lúc này, trong một chiếc Mercedes ở lối vào của tòa nhà trụ sở tập đoàn Lăng Tiêu.
Miêu Lạc đang phân vân không biết nên khi nào vào giúp Lý Hàng một tay.
Như vậy mới khiến Lý Hàng cảm kích.
Sau đó hợp tình hợp lý giúp đỡ Lý Hàng giải quyết sự việc trước mắt.
Khiến Lý Hàng bò rạp như một con chó đến trước mặt hắn, trung thành với hắn.
Khi hắn nhìn thấy một người bị ném ra khỏi sảnh tòa nhà.
Phản ứng đầu tiên của Miêu Lạc hắn tưởng rằng người này là Lý Hàng.
Nhưng khi nhìn kỹ thì hắn đờ người.
Thế nào lại là Hoàng Du Quảng?
Bốn cao thủ mà Hoàng Du Quảng gọi đến đâu rồi?
Bốn người này sự xuất đồng môn, phối hợp với nhau rất ăn ý.
Bốn người họ từng liên thủ đánh lại hơn hai trăm tên côn đồ chuyên nghiệp, rất có tiếng tăm ở tỉnh thành!
Khi Miêu Lạc còn đang lẩm bẩm trong lòng.
Thì bốn tên cao thủ này đồng loạt bị quăng ra ngoài như chó què.
Thôi Thiên Tử cũng bị quăng ra khỏi tòa nhà cùng với bọn họ.
Miêu Lạc dụi mắt, sau khi nhìn rõ, hắn đột nhiên vỗ tay một cái thật mạnh.
Tuyệt!
Không ngờ tên Lý Hàng này lợi hại hơn hẳn tưởng tượng đến vậy.
Miêu Lạc vẫn luôn âm thầm quan sát sự việc, lập tức sai người dìu Hoàng Du Cảnh bị đánh như chó què vào trong xe.
Trước khi rời đi, Miêu Lạc đặc biệt liếc nhìn Lý Hàng trong đại sảnh sảnh một cái.
Khoảnh khắc đối mắt với Lý Hàng, toàn thân Miêu Lạc chấn động!
Người này không đơn giản, thật sự không đơn giản!
Người này nhất định phải dùng!
Không dừng lại lâu, Miêu Lạc lập tức đưa Hoàng Du Quảng về tỉnh thành.
Còn Thôi Thiên Tứ, hiện giờ hắn chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều tan nát hết.
Khắp người như một đống bùn nhão, nằm bẹp dưới mặt đường bên cạnh tòa nhà tập đoàn Lăng Tiêu.
Lúc này một con chó màu vàng vẫy chiếc đuôi xù tung tăng chạy đến.
Con chó này ngửi khắp người Thôi Thiên Tứ.
Sau đó nó nhấc chân phải lên.
Một chất lỏng màu vàng đậm uốn lượn một vòng cung tuyệt đẹp trên không trung.
Sau đó rơi một cách rất chính xác.
Lên đầu Thôi Thiên Tử...
"Anh họ tao là..." Thôi Thiên Tứ gân cổ nói thêm lần nữa.
Lý Hàng đột nhiên nhấc chân đạp trúng đầu gối Thôi Thiên Tử.
Cơ thể Thôi Thiên Tứ thuận thế đổ ập về phía Lý Hàng.
Và chờ đợi Thôi Thiên Tử là đầu gối của Lý Hàng.
"Bịch!"
Đầu gối của Lý Hàng đập mạnh lên mặt Thôi Thiên Tứ.
Thôi Thiên Tứ lập tức bưng mặt ngã gục xuống đất kêu khóc ầm ĩ.
"Mày, mày đừng lại đây! Tao là Hoàng Du Quảng, ba tao là Hoàng Chấn!"
"Ba tao chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng có thể khiến mày chết không nơi chôn cất, mày..."
"Bốp!"
Một cái bạt tai của Lý Hàng cắt ngang lời Hoàng Du Quảng. 11
"Ồn ào." 11
"Không biết bà xã tao thích yên tĩnh sao?"
"Tao cách mấy chục tầng lầu vẫn còn nghe thấy chúng mày cãi nhau ầm ĩ ở sảnh.
Hoàng Du Quảng bưng mặt.
"Mày dám đánh tao! Ba tao sẽ không tha cho mày! Mày chết chắc rồi!"
Lý Hàng một tay kẹp chặt cổ họng Hoàng Du Quảng, xách hắn lên khỏi mặt đất như một con búp bê vải.
Sau đó, không hề khách sáo trực tiếp đánh gãy hai chân của Hoàng Du Quảng.
Lý Hàng nói một cách lạnh lùng trong tiếng gào thét thảm thiết của Hoàng Du Quảng: "Đây là cảnh cáo cuối cùng tao dành cho mày."
"Cút về Giang Châu của mày, từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện ở Ninh Châu nữa."
"Lần sau nếu mày còn xuất hiện ở Ninh Châu thì tao sẽ đánh gãy nốt cái chân thứ ba của mày."
Nói xong, Lý Hàng ném Hoàng Du Quảng ra ngoài như một con chó.
Lúc này, trong một chiếc Mercedes ở lối vào của tòa nhà trụ sở tập đoàn Lăng Tiêu.
Miêu Lạc đang phân vân không biết nên khi nào vào giúp Lý Hàng một tay.
Như vậy mới khiến Lý Hàng cảm kích.
Sau đó hợp tình hợp lý giúp đỡ Lý Hàng giải quyết sự việc trước mắt.
Khiến Lý Hàng bò rạp như một con chó đến trước mặt hắn, trung thành với hắn.
Khi hắn nhìn thấy một người bị ném ra khỏi sảnh tòa nhà.
Phản ứng đầu tiên của Miêu Lạc hắn tưởng rằng người này là Lý Hàng.
Nhưng khi nhìn kỹ thì hắn đờ người.
Thế nào lại là Hoàng Du Quảng?
Bốn cao thủ mà Hoàng Du Quảng gọi đến đâu rồi?
Bốn người này sự xuất đồng môn, phối hợp với nhau rất ăn ý.
Bốn người họ từng liên thủ đánh lại hơn hai trăm tên côn đồ chuyên nghiệp, rất có tiếng tăm ở tỉnh thành!
Khi Miêu Lạc còn đang lẩm bẩm trong lòng.
Thì bốn tên cao thủ này đồng loạt bị quăng ra ngoài như chó què.
Thôi Thiên Tử cũng bị quăng ra khỏi tòa nhà cùng với bọn họ.
Miêu Lạc dụi mắt, sau khi nhìn rõ, hắn đột nhiên vỗ tay một cái thật mạnh.
Tuyệt!
Không ngờ tên Lý Hàng này lợi hại hơn hẳn tưởng tượng đến vậy.
Miêu Lạc vẫn luôn âm thầm quan sát sự việc, lập tức sai người dìu Hoàng Du Cảnh bị đánh như chó què vào trong xe.
Trước khi rời đi, Miêu Lạc đặc biệt liếc nhìn Lý Hàng trong đại sảnh sảnh một cái.
Khoảnh khắc đối mắt với Lý Hàng, toàn thân Miêu Lạc chấn động!
Người này không đơn giản, thật sự không đơn giản!
Người này nhất định phải dùng!
Không dừng lại lâu, Miêu Lạc lập tức đưa Hoàng Du Quảng về tỉnh thành.
Còn Thôi Thiên Tứ, hiện giờ hắn chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều tan nát hết.
Khắp người như một đống bùn nhão, nằm bẹp dưới mặt đường bên cạnh tòa nhà tập đoàn Lăng Tiêu.
Lúc này một con chó màu vàng vẫy chiếc đuôi xù tung tăng chạy đến.
Con chó này ngửi khắp người Thôi Thiên Tứ.
Sau đó nó nhấc chân phải lên.
Một chất lỏng màu vàng đậm uốn lượn một vòng cung tuyệt đẹp trên không trung.
Sau đó rơi một cách rất chính xác.
Lên đầu Thôi Thiên Tử...
Bình luận facebook