• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full CÒN KHÔNG QUA ÔM ANH MỘT CÁI (2 Viewers)

  • Chương 7

Ngũ Quy Vãn xấu hổ vài giây, nói: "Tam thúc của Phó Hiển."






Cô kinh ngạc "A" một tiếng.






Ngũ Quy Vãn vội vàng xua tay, "Chỉ trên danh nghĩa mà thôi, anh ấy còn rất trẻ, đang ở nước ngoài đọc đại học."






Thịnh Hoan gật đầu "À" một tiếng, như thế này cũng không kém nhiều lắm.






"Ai nha, không nói cái này." Ngũ Quy Vãn gương nhuộm một màu hồng nhạt, vẫn là có điểm thẹn thùng, vội vàng nói sang chuyện khác,




"Cho cậu nghe một bài hát, tớ cảm thấy rất dễ nghe."






Nói xong Ngũ Quy Vãn liền gỡ một bên tai nghe đặt ở trong tay Thịnh Hoan, bảo cô đeo lên.






Thịnh Hoan làm theo.






Tai nghe phát "Tình yêu thật đẹp" ( bản convert là " Ái thực mỹ").
"Mười tháng thời tiết gió thổi qua khí tức của ngươi / cắn ái ngọt ngào giống có nhân chocolate / liền lười nhác miêu mễ cũng ở trộm xem ngươi / khó có thể kháng cự ngươi mỹ lệ / làn váy diêu không ngừng chỉ vì cùng ngươi tương ngộ / cầm ái ngọt ngào viết tân phúc nhật ký / thủ chúng ta ước định không cho nó quá thời hạn / chỉ nghĩ ngây ngốc ăn vạ ngươi......" ( có bạn nào biết bài này nhớ comment, mình tìm mãi không thấy).






Mối tình đầu bất quá vì tuổi tác nên cái gì cũng thực ngọt.






Bài hát này thực ngọt.......






Tác giả có lời muốn nói: Thật sự rất ngọt......




Các tiểu tiên nữ có thể xem qua《 chỉ nghĩ liêu ngươi 》nha.




Là chuyện Ngũ Quy Vãn sau khi thành niên và Phó Trầm ( aka tam thúc Phó Hiển).






Hãy chọn truyện mà xem nha (?-ω-')

Buổi chiều còn mười lăm phút nữa là bắt đầu vào lớp, là tiết toán học.






Tiết của chủ nhiệm lớp Tạ Đông.






Các bạn học đều tương đối thành thật, đã sớm đem tư liệu bày trên bàn học




Phó Hiển cầm đầu một đám người lại là gần đến giờ mới vào lớp, chuyện trò vui vẻ, dưới nách ôm bóng rổ, từng người về chỗ ngồi.






Phó Hiển mắt nhìn bóng dáng Thịnh Hoan, sờ sờ cái mũi, dùng chân khều ghế ngồi xuống, lưng dựa ghế, đem bóng rổ đặt ở bàn học , hai chân lại gác lung tung.






Thật không thảnh thơi.






Phía sau có một cổ nhàn nhạt yên vị quanh quẩn, Thịnh Hoan cau mày giật giật thân mình.






Chuông vào lớp kéo được vài phút các bạn học đều bắt đầu xao động




bất an, Tạ Đông rốt cuộc xuất hiện ở cửa phòng học.




Tạ Đông vừa tiến vào liền tuyên bố cái tin tức lớn.




" Sắp tới cuối tháng, sẽ được nghỉ lễ Quốc Khánh, các em hãy cố




gắng lên".




Chỉ chốc lát sau, bục giảng phía dưới ríu rít thanh âm càng lúc càng




lớn, đều là thảo luận cái tin tức bất thình lình này, Tạ Đông dùng sách




giáo khoa ở trên bàn học đập đập hai tiếng, nghiêm túc mà nói: "Mọi




người trật tự, bắt đầu đi học."






Về chuyện này, Thịnh Hoan thật không có cảm xúc gì lớn,




chuyên tâm nghe giảng nghiêm túc đi học, chỉ là bên dưới bàn học




có cái gì đụng tới chân, cô nhìn thoáng qua, là bóng




rổ.






Người này có thể hay không không cần như vậy ấu trĩ.






Thật là, cô đơn giản không để ý tới, hắn tiến cô lui. Cứ như vậy đấu trí




đấu giằng co hết một tiết.






Một bên Hứa Hạ đem hết thảy xem đều rõ ràng, thật là nghĩ trăm lần




cũng không ra, theo như hiểu biết hiểu biết của cô, Phó Hiển là




bad boy chính hiệu, hơn nữa không giống kiểu thích nói chuyện với




con gái, huống chi là chơi với con gái.




Sau khi tan học, Thịnh Hoan lôi kéo Hứa Hạ chạy đi tìm WC, không




nghĩ sẽ ngồi ở lớp, dù sao đọc sách cũng thấy không yên tĩnh, thẳng




đến khi vào lớp mới về.






Buổi chiều tiết cuối cùng là vật lý, giáo viên là một người 40 tuổi, tên




gọi là Lưu Kiến Cường, biệt danh Lưu Kiên Cường cùng Địa Trung




Hải, bởi vì đi học luôn là trấn không được học sinh, cùng với tóc có




vấn đề.






Thịnh Hoan tự động bài trừ hết thảy âm thanh ồn ào chung quanh, tập




trung lực chú ý ở trên bục giảng, đề giải không ra đều nhớ kỹ, tan học




có thời gian lại đi tìm phương thức phương pháp.






Ước chừng quá nửa thời gian đi học, người quấy rầy ở phía sau lại




tiếp tục, Phó Hiển dùng đầu bút chọc chọc Thịnh Hoan ở phía sau




lưng, "Giúp tớ nhặt nắp bút, ở dưới chân cậu."






Thịnh Hoan không để ý tới, đem ghế đi phía trước di di.






Hắn lại chọc chọc phía sau lưng cô, thanh âm hỗn loạn lười biếng,




"Nhặt một chút có sao."






Không nhặt là sẽ không bỏ qua, Thịnh Hoan nghĩ thông suốt, khom




lưng nhặt lên, xem cũng chưa xem một cái, nghiêng thân mình ném ở




phía sau, ngồi thẳng thân mình lại tiếp tục nghe giảng bài, hít sâu hít




sâu, bình tĩnh bình tĩnh.






Còn không có an tĩnh được vài phút, phía sau người nào đó lại bắt




đầu làm trò.






"Ai, nắp bút không nghe lời, lại rớt."






"Cậu giúp tớ một chút."






"...... Tớ thật sự không phải cố ý."






Dù sao mặc kệ nói như thế nào, Thịnh Hoan đều không hề để ý đến




hắn, khống chế được cảm xúc của mình, tháng sau sẽ đổi chỗ ngồi.





Cô không để ý tới, Phó Hiển cũng không bỏ qua. Nhẹ nhàng dùng chân câu ghế cô.






Thịnh Hoan ngã ngửa người về phía sau, hoảng sợ, tức giận đến đỏ mặt, xoay người qua nói, "Cậu đủ chưa?"






Đột nhiên phòng học nháy mắt nổ tung, mọi người đều tập trung lại đây.






Thầy Lưu cũng không ngoại lệ.






Phó Hiển dáng ngồi thực tùy ý, hậm hực sờ sờ cái mũi, trong mắt nhộn nhạo ý cười, nhìn nàng khuôn mặt tức giận của cô.






Trong lòng thật oan a!!






Hắn chỉ là muốn xin lỗi mà thôi.






Vì cái gì ý tưởng cùng hiện thực luôn là đi ngược lại.






Lão sư ném đầu phấn viết lên bàn Phó Hiển, nghiêm khắc mà nói: "Em đứng lên."






Sau một lúc lâu, Phó Hiển liếc mắt lão sư một cái, chậm rì rì mà đứng lên.






Lưu lão sư chỉ vào một cái đề trên bảng đen, chuẩn bị ra oai phủ đầu, liền trầm giọng hỏi, "Em giải đề này đi. "






Phó Hiển: " C là đúng."






"Vì cái gì?"






"Bởi vì cùng điện tích đẩy nhau, khác điện tích hút nhau, khi tiếp xúc, điện tích khác nhau bị đẩy ra xa một đoạn điểm điện tích mang điện dương, cho nên cùng nó tương phản điện tích âm bị đẩy ra đến đoạn xa nhất ......" ( Sorry mình đã cố gắng lắm rồi, thực sự đây là kiến thức mình chưa học tới, mong mọi người thông cảm).






Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên một bạn học đi đầu vỗ tay, bạn học nghe hiểu được cũng theo sát sau đó, những tiếng vỗ tay vang lên.






Lưu lão sư trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó nói sang chuyện khác, lại thấm thía mà nói: "Chính mình đi học không nghiêm túc còn đỡ, như thế nào lại còn đi chọc bạn khác."






"Người khác là muốn thi Thanh Hoa Bắc Đại, cậu có thể giúp sao?"






Phó Hiển không đồng ý, quay đầu đi không nói lời nào.






Lưu lão sư còn ở tiếp tục, "Còn không tiếp thu, đừng nói, em thật đúng là cả đời đều đền không đủ."






Phó Hiển nghe không nổi nữa, đánh gãy, "Em không làm phiền bạn."






"Thầy nhìn thấy em lấy bút chọc lưng Thịnh Hoan, còn nói không có?"






"Em chỉ nhờ bạn nhặt bút."






"Được rồi, hiện tại chúng ta không rối rắm chuyện này, tiếp tục đi học." Lưu lão sư chuyển hướng nhìn Thịnh Hoan nói, "Thịnh Hoan, em nhặt bút hộ Phó Hiển một chút."






"Tốt, mọi người chú ý tập trung, chúng ta cùng xem đề này......"






Thịnh Hoan ngoan ngoãn gật đầu.






Cô cong lưng đem dưới chân nắp bút nhặt lên, bên trong nắp bút có kẹp một tờ giấy.






Một lần, hai lần......






Suy nghĩ một lát, liền mở ra nhìn xem.






Không nghĩ tới mặt trên viết:






"Đợi lát nữa tớ sẽ mua trà sữa cho cậu, buổi sáng...... Là tớ quá phận." Tổng thể rồng bay phượng múa, nhìn ra được tới chữ viết có lực.
Thịnh Hoan bật cười, người này thật là....




Bất quá là một câu tính thời gian, còn vừa làm ra.






Rồi sau đó nàng đem nắp bút còn đưa cho Phó Hiển, nhẹ giọng nói:




"Đừng lại ném."






Cô thấy được, Phó Hiển ừ một tiếng, rồi sau đó ý cười ngâm ngâm mà thưởng thức đặt bút viết.






Chu Kỳ nghiêng người qua, hài hước hỏi, " Đại ca à, sao cậu lại chọc con gái nhà người ta vậy?".




Phó Hiển liếc mắt nhìn hắn không nói chuyện, trên mặt không chút gợn sóng, rũ mắt lấy ra di động chơi trò chơi.






Chu Kỳ ha hả cười hai tiếng, cào cào cái ót, nhìn xem Thịnh Hoan.






Vừa tan học, Ngũ Quy Vãn liền chạy tới bênh vực kẻ yếu, vỗ vỗ bả vai Thịnh Hoan, hùng hổ mà nhìn Phó Hiển, " Cậu đừng tưởng rằng A Hoan ôn nhu liền dễ khi dễ."






Phó Hiển kéo kéo khóe miệng không nói chuyện.






Ngũ Quy Vãn: " Cậu cười cái gì mà cười, lần sau cậu mà khi dễ A Hoan, tớ liền trở về nói cho a di."






Phó Hiển quay qua, nhìn về phía Thịnh Hoan, đôi tay chống bàn học, lược khom lưng, thân mình hướng về phía trước, hô hấp phả vào trên mặt cô, đoạn cười, "Cậu nói, tớ như thế nào lại khi dễ cậu?"






Thịnh Hoan vội không ngừng lui ra phía sau hai bước, lông mi run rẩy, lôi kéo cánh tay Ngũ Quy Vãn, "Đại vãn, cậu ấy không khi dễ tớ."






Ngũ Quy Vãn rõ ràng không tin, "Thật sự?"






"Thật sự." Thịnh Hoan gật đầu.






"Cậu đừng gạt tớ, chính mình lại trốn ổ chăn khóc đi."






Dứt lời, Thịnh Hoan cười khúc khích, nhướng mày hỏi lại, "Tớ ở trong mắt cậu ngu xuẩn vậy sao?"






Ngũ Quy Vãn gật đầu lại vội vàng lắc đầu, hơi rối rắm.






Thịnh Hoan là loại người mà vừa nhìn liền muốn bảo vệ, diện mạo điềm mỹ đáng yêu, môi mềm má mịn, hoàn toàn không có gì để công kích, tính tình ôn nhu, trên cơ bản chưa thấy phát giận.






Có thể không lo lắng sao.
Cô thở dài, đang chuẩn bị nói chuyện thì điện thoại vang lên, cô lấy ra tiếp chuyện.
"Ừ, đúng rồi, tôi bên này mới vừa tan học."
"Ừ ừ tốt."
"Tớ phải đi bây giờ đây." Ngũ Quy Vãn cất điện thoại, về chỗ ngồi lấy thượng balo xinh xắn vội vàng nói câu, "Tớ còn có việc, đi trước." Nhìn qua thấy rất bận rộn
Thịnh Hoan căn bản không kịp dặn dò hai câu, Ngũ Quy Vãn liền mất hút.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom