Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Cuối tuần nhanh chóng đi qua.
Tối hôm qua trời mưa, mặt đất ướt dầm dề còn lộ ra một tia lạnh lẽo, trong không khí tản ra một cỗ mát mẻ sau cơn mưa.
Thứ hai sân trường có chút khác biệt so với ngày thường, sẽ có nghi thức chào cờ.
Thịnh Hoan là thành viên kéo cờ trong đội nghi lễ, chuông tan học vừa vang lên, cô liền chạy tới văn phòng tập hợp.
Hồi nãy lúc chen chúc trên hành lang đụng phải Đặng Lễ, cậu ta cười như đắm mình trong gió xuân, mặc đồng phục bình thường, thân ảnh cao cao gầy gầy, giống như một thiếu niên nghiêm túc.
Thịnh Hoan chậm đặt chân bước, cúi đầu cười khẽ.
Giây lát sau, càng ngày càng nhiều học sinh trào ra khỏi phòng học, trên hành lang cãi cọ ầm ĩ, phía sau có cả mấy bạn học, cả nữ lẫn nam, đuổi theo nhau chạm phải cô.
Đặng Lễ theo bản năng mà cầm tay Thịnh Hoan kéo sang bên cạnh mình, giúp cô tránh khỏi kiếp nạn này, trong lòng cậu nhẹ nhàng thở ra, rũ mắt khẩn trương mà nhìn Thịnh Hoan:
- Cậu có sao không?
- Không......... Không có việc gì.
Thịnh Hoan có điểm ngốc, lấy lại tinh thần, liền buông khỏi tay cậu ta, nhẹ giọng nói:
- Cảm ơn.
Đặng Lễ vội vàng lắc đầu, bàn tay đổ chút mồ hôi, thối lui hai bước, đem khoảng cách giữa hai người nới rộng ra, nhìn cô một cái xong liền rời tầm mắt, cười hỏi:
- Cậu đi văn phòng sao?
Thịnh Hoan gật nhẹ đầu, dùng giọng mũi nói " Ừ" một tiếng.
" Cùng nhau đi." Đặng Lễ nói: " Chậm một chút đi, không trễ đâu."
Thịnh Hoan đương nhiên biết điều này, chỉ là cô khi làm loại chuyện như vậy, sẽ dùng thời gian ngắn nhất mà hoàn thành.
Dứt lời, hai người sóng vai nhau cùng đi.
Thịnh Hoan phát hiện, một cái nghỉ hè qua đi, Đặng Lễ trưởng thành không ít a, hiện tại cô chỉ có thể ngước nhìn.
Trên thực tế ở Nam Thành, đối với nữ sinh, dáng người cô không cao không lùn, vừa vặn thích hợp.
Nhưng ở Thịnh Thành phương Bắc mà nói, bạn học đều rất cao, bất kể nam sinh nữ sinh.
A, cái đề tài này không nên tiếp tục mà
Sân thể dục to như vậy, bọn họ cùng nhau mặc đồng phục màu trắng, thái dương loáng thoáng ở trên đầu, có một loại cảm giác mông lung, như là đang làm lễ trong quân đội.
Âm nhạc trang trọng vang lên, lá cờ chậm rãi được kéo lên trong không trung.
Ngay sau đó là màn nói chuyện siêu cấp thôi miên của Chủ Nhiệm Giáo Dục và thầy hiệu trưởng.
Phó Hiển đứng ở trong đám người, dáng người lười nhác, cái trán toát lên vẻ ngỗ nghịch, mi mắt rũ xuống, mân mê môi mỏng, là một bộ dáng không kiên nhẫn.
Viên Thành Siêu đứng bên cạnh hắn nhìn chủ nhiệm ban Tạ Đông đi đến gần, cau mày, làm bộ lơ đãng quải tay hắn.
Phó Hiển làm hoạt động giãn cổ qua lại, từ từ mở mắt ra, mất một lúc mới thích ứng được với ánh sáng trước mặt, nhíu mày chuyển hướng bên cạnh, dùng ánh mắt dò hỏi có chuyện gì?
Viên Thành Siêu nghiêng người về phía trước.
Hắn theo tầm mắt nhìn sang, gần trong gang tấc là Tạ Đông, gần đến mức có thể thấy được cái má bình đạm, sợ tới mức hắn theo phản xạ lùi ra đằng sau hai bước, dẫm lên chân bạn học đằng sau.
"A.............". Tiếng kêu sợ hãi vang lên, là một bạn nữ.
Theo sau là tiếng làm bộ ho khan và tiếng che miệng cười của các bạn khác.
Tạ Đông mặt không đổi sắc răn dạy vài câu:
- Đứng đàng hoàng, nhìn xem em giống cái gì?
Người đi xa.
Phó Hiển cúi đầu xuống mắng, " Thao". Rồi sau đó xoay người, nhìn mắt người bị hại:
- Cậu không sao chứ?
Bạn học nữ cắn môi, ánh mắt e lệ ngượng ngùng, thẳng thắn lắc đầu nói:
- Không có gì không có gì không có việc gì.
Phó Hiển dừng lại một cái, muốn nói nhưng nhìn nhiều người liếc mắt liền " Ừ" một tiếng rồi xoay người.
Nghi lễ chào cờ kết thúc, đám người tan đi, Viên Thành Siêu đi qua, đặt tay trên vai Phó Hiển, cợt nhả mà trêu ghẹo, " Tối hôm qua cậu tách ra sau làm gì?". Nở nụ cười dâm đãng.
Nghe vậy, Phó Hiển ném tay cậu ta ra, vượt lên trước, " Làm gà, chơi trò chơi đến hừng đông". Đôi mắt hiện tại đều ê ẩm trướng trướng, khó chịu vô cùng.
Hắn xoa xoa đôi mắt, sau đó dùng tay vỗ lên bả vai Viên Thành Siêu, khụ khụ hai tiếng, chế nhạo nói:
- Cậu cũng ít chơi thôi, gần nhất cái tin tức HIV trên ti vi người ta còn nói như thế nào.
" Xấu xa, đại ca cậu thật là xấu". Viên Thành Siêu ủy khuất giải thích nói, " Tớ bất quá danh chính ngôn thuận đổi mấy người bạn gái mà thôi, đến mức này sao?"
Mấy nam sinh chạy từ xa tới, đi đầu chính là Chu Kỳ, trong lòng ngực ôm quả bóng rổ, giọng không nhỏ, " Đi đi , đi chơi bóng đi", nói xong liền ném bóng cho Phó Hiển.
Phó Hiển thuận thế tiếp nhận, lại ném thẳng vào hạ bộ của Chu Kỳ, xuyên qua hai cẳng chân, Chu Kỳ " Ái, ái " hai tiếng, mọi người nhịn không được cười ha ha lên.
Đoàn người hướng chân bóng rổ chạy.
Tới gần giữa trưa, mặt trời quá nóng nực, không bao lâu mấy cái áo đã ướt đẫm, cuối cùng cũng phải kết thúc sớm mà về phòng học.
Trên hành lang người rất ít, chỉ có thể cảm nhận được khí mát tỏa ra từ hướng các phòng học.
Chu Kỳ một bên nảy bóng rổ, một bên hỏi:
- Buổi tối có đi đêm không?
Phó Hiển nhấc bước chân lười nhác, hoạt động một chút, nhướng mày:
- Đi a, sao có thể không đi.
- Có thể.
- Từ từ đêm dài không tốt lắm, cũng không thể cùng Viên Thành Siêu học, cùng nữ nhân trên giường nằm, lại có thể sớm ngủ được.
Viên Thành Siêu vừa đuổi kịp hai người bọn họ, nghe thấy chính mình nằm không cũng trúng đạn, oan đến kêu ái ái:
- Nếm không được nho nói nho chua.
Ba người nói nói cười cười từ cửa phòng đi vào.
Chu Kỳ cùng Viên Thành Siêu tới phòng học liền dùng chân kéo ghế đáp mông ngồi xuống, thân thể xương sụn dường như dựa vào trên vách tường, mồm to thở phì phò, trong miệng hùng hùng hổ hổ:
- Mẹ nó, đều là mùa thu, thời tiết cái quỷ gì không biết.
Trong nhà với bên ngoài khác nhau, quả thực là một bên thiên đường một bên địa ngục à.
PhóHiểnđột nhiên dừng chân, không để ý mà quét mắt nhìn bàn trước mình, có một nam sinh đang ngồi, cùng với Thịnh Hoan thảo luận đề.
Hai người ánh mắt cùng dừng lại ở một quyển sách Tiếng Anh, nam sinh vừa nhìn nữ sinh xong lại nhìn đến sách luyện tập, liên tiếp gật đầu. Thịnh Hoan bộ dáng thực nghiêm túc, miệng lúc đóng lúc mở, khóe môi mang theo nụ cười nhạt.
Thịnh Hoan dùng ngón tay lựa chọn đề, nhìn mắt Đặng Lễ, "Đây là một cái hợp lại, chủ câu the news was___with disbelief...... Hiển nhiên, nơi này chủ câu là bị động, chỗ trống chỗ cần thiết là nó vị ngữ động từ, cũng là giải quyết vấn đề mấu chốt nơi, đem nó thay đổi là chủ động ngữ thái chính là someone___the news with disbelief. Cho nên chính xác đáp án là c, đã hiểu không?". Cô nói được một lúc, với tay lấy chai nước, theo bản năng vặn nắp, mới phát hiện trong chai không có nước.
Có điểm ảo não.
Đặng Lễ cười khẽ:
- Tớ hiểu rồi, cảm ơn cậu.
" Không có việc gì". Thịnh Hoan nhẹ nhàng thở ra, cong cong môi, quơ quơ chai nước trong tay, " Tớ đi lấy nước". Nói xong liền đứng dậy từ sau lưng Hứa Hạ đi ra, cúi đầu sửa sang lại nếp váy.
Phía trước có một thân ảnh, bị chặn đường rồi.
Cô ngẩng đầu vừa dịp nhìn thấy, là Phó Hiển, trên mặt hắn không có biểu tình gì, không nhìn ra hỉ nộ.
Bất quá, không khí chung quanh khiến cô cảm thấy, hiện tại tâm tình của hắn cũng không phải tốt.
Thịnh Hoan lui ra phía sau hai bước, tránh người trước mặt.
Phó Hiểnvẫn không nhúc nhích, nghiêng đầu trong mắt tựa hồ có điểm cảm xúc.
Cô nhìn hắn một cái, nhíu lại nhíu mày, suy nghĩ một hồi lâu cũng không suy nghĩ trong suốt, rũ mắt nhẹ giọng nói:
- Cậu có thể nhường đường cho tớ được không?
Giây lát sau, trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm lười biếng của hắn, lời nói gian mang theo ý cười thoáng qua:
- Tớ không tên sao?
Cô thở dài, đương nhiên là cố át tiếng nó cho nhỏ nhất có thể:
- Phó Hiển, cậu có thể nhường đường cho tớ sang múc nước được không?
- Không, có thể- Vừa dứt lời, lại truyền đến âm thanh quyết đoán cự tuyệt của hắn.
Thịnh Hoan khẽ cắn môi, ngẩng đầu yên lặng nhìn hắn hai giây, sau đó quay người theo hướng bục giảng vòng qua, bước chân cực kỳ mau.
Thấy vậy, Phó Hiển đắc ý cười.
Thao, cũng không có cảm giác thành tựu.
Ngay sau đó một đám nam sinh bắt đầu cười đùa phát biểu ý kiến, Chu Kỳ dẫn đầu mở miệng:
- Đại ca à, lần này cậu hơi quá phận rồi.
- Chính là, như thế nào lại đối xử như thế với lớp trưởng ba tốt của chúng ta chứ.
- Hiện ca, cậu đúng là có điểm quá phận.
-...........
Ít khi chuông vào lớp kéo vang, Phó Hiển ánh mắt đuổi theo Thịnh Hoan vài giây, thu hồi tầm mắt, cũng lười nói chuyện, cất bước trở lại chỗ ngồi, âm thanh kéo ghế thực sự vang, trong phòng học hơn phân nửa lực chú ý đều dồn lại đây.
Hắn ngồi xuống, trong lòng có điểm sụp đổ, ước nguyện ban đầu của hắn không phải là như thế, chỉ tưởng là chọc chọc cô một chút.
Nào biết tính tình cô thực ngang đến ngạnh luôn.
Thừa dịp giáo viên chưa có tới, Hứa Hạ lén ngó sang bàn sau, lại quay đầu về nhỏ giọng hỏi:
- Cậu cùng Phó Hiển.......
Đến tột cùng sao lại thế này a, nhìn thế nào cũng có cảm giác không thích hợp.
Thịnh Hoan không nói một lời nào, nhìn thẳng phía trước, mọt lần nữa lại vặn nắp chai, uống nước.
Cuối cùng hai tiết trôi qua thực bình tĩnh, Phó Hiển động tác không hề lộng, cũng không hề trêu chọc cô.
Nghỉ trưa, Thịnh Hoan ăn cơm xong lại quay về phòng học giải đề, giải giải một hồi liền ghé vào bàn phát ngốc.
Điều chỉnh tâm trạng chính mình, cái gì đều không nghĩ nào.
Ngũ Quy Vãn trở lại phòng học, nhìn thấy không có nhiều người, ngồi xuống bên cạnh Thịnh Hoan, dùng tay chọc chọc:
- Đang nghĩ ngợi gì thế cô nương?
Thịnh Hoan lắc lắc đầu, lại nằm lên cánh tay.
- Tớ nghe nói Phó Hiển khinh dễ cậu? Như thế nào lại không nói với tớ, tớ sẽ giúp cậu đòi lại công bằng trở về.
" Đừng", Thịnh Hoan lại mở miệng nói, " không thể tin tin vỉa hè".
Ngũ Quy Vãn cười:
-Như vậy là tốt rồi.
- Tớ nghe được người khác nói như vậy, trong người liền máu.
Nghe vậy, lại nhìn đến mặt của Ngũ Quy Vãn, cô không nhịn được phụt cười.
Ngũ Quy Vãn lôi kéo Thịnh Hoan nghiêm trang mà nói:
- Cậu nha điểm chính là tính tình tốt quá, dễ dàng chịu khi dễ.
- Ngày thường đối với người khác cứng lên một chút, người khác mới không dám chọc đến cậu, đặc biệt là với nam sinh như Phó Hiển, nam nhân đều là loại đê tiện, cậu càng ôn nhu càng thích khi dễ cậu.
- Đương nhiên trừ người tớ thích ra.
Thịnh Hoan cười lớn, " Ồ" một tiếng, tò mò hỏi:
- Cậu có người cậu thích hả?
Ngũ Quy Vãn trợn mắt liếc cô:
- Lâu trước đây tớ đã nói với cậu rồi mà.
- Tớ...... tớ không nhớ.
- Được rồi, biết là cậu một lòng đọc sách thánh hiền.
Thịnh Hoan khuỷu tay đặt ở trên bàn học, chống cằm, nhìn về phía Ngũ Quy Vãn hỏi:
- Là ai a?
Tối hôm qua trời mưa, mặt đất ướt dầm dề còn lộ ra một tia lạnh lẽo, trong không khí tản ra một cỗ mát mẻ sau cơn mưa.
Thứ hai sân trường có chút khác biệt so với ngày thường, sẽ có nghi thức chào cờ.
Thịnh Hoan là thành viên kéo cờ trong đội nghi lễ, chuông tan học vừa vang lên, cô liền chạy tới văn phòng tập hợp.
Hồi nãy lúc chen chúc trên hành lang đụng phải Đặng Lễ, cậu ta cười như đắm mình trong gió xuân, mặc đồng phục bình thường, thân ảnh cao cao gầy gầy, giống như một thiếu niên nghiêm túc.
Thịnh Hoan chậm đặt chân bước, cúi đầu cười khẽ.
Giây lát sau, càng ngày càng nhiều học sinh trào ra khỏi phòng học, trên hành lang cãi cọ ầm ĩ, phía sau có cả mấy bạn học, cả nữ lẫn nam, đuổi theo nhau chạm phải cô.
Đặng Lễ theo bản năng mà cầm tay Thịnh Hoan kéo sang bên cạnh mình, giúp cô tránh khỏi kiếp nạn này, trong lòng cậu nhẹ nhàng thở ra, rũ mắt khẩn trương mà nhìn Thịnh Hoan:
- Cậu có sao không?
- Không......... Không có việc gì.
Thịnh Hoan có điểm ngốc, lấy lại tinh thần, liền buông khỏi tay cậu ta, nhẹ giọng nói:
- Cảm ơn.
Đặng Lễ vội vàng lắc đầu, bàn tay đổ chút mồ hôi, thối lui hai bước, đem khoảng cách giữa hai người nới rộng ra, nhìn cô một cái xong liền rời tầm mắt, cười hỏi:
- Cậu đi văn phòng sao?
Thịnh Hoan gật nhẹ đầu, dùng giọng mũi nói " Ừ" một tiếng.
" Cùng nhau đi." Đặng Lễ nói: " Chậm một chút đi, không trễ đâu."
Thịnh Hoan đương nhiên biết điều này, chỉ là cô khi làm loại chuyện như vậy, sẽ dùng thời gian ngắn nhất mà hoàn thành.
Dứt lời, hai người sóng vai nhau cùng đi.
Thịnh Hoan phát hiện, một cái nghỉ hè qua đi, Đặng Lễ trưởng thành không ít a, hiện tại cô chỉ có thể ngước nhìn.
Trên thực tế ở Nam Thành, đối với nữ sinh, dáng người cô không cao không lùn, vừa vặn thích hợp.
Nhưng ở Thịnh Thành phương Bắc mà nói, bạn học đều rất cao, bất kể nam sinh nữ sinh.
A, cái đề tài này không nên tiếp tục mà
Sân thể dục to như vậy, bọn họ cùng nhau mặc đồng phục màu trắng, thái dương loáng thoáng ở trên đầu, có một loại cảm giác mông lung, như là đang làm lễ trong quân đội.
Âm nhạc trang trọng vang lên, lá cờ chậm rãi được kéo lên trong không trung.
Ngay sau đó là màn nói chuyện siêu cấp thôi miên của Chủ Nhiệm Giáo Dục và thầy hiệu trưởng.
Phó Hiển đứng ở trong đám người, dáng người lười nhác, cái trán toát lên vẻ ngỗ nghịch, mi mắt rũ xuống, mân mê môi mỏng, là một bộ dáng không kiên nhẫn.
Viên Thành Siêu đứng bên cạnh hắn nhìn chủ nhiệm ban Tạ Đông đi đến gần, cau mày, làm bộ lơ đãng quải tay hắn.
Phó Hiển làm hoạt động giãn cổ qua lại, từ từ mở mắt ra, mất một lúc mới thích ứng được với ánh sáng trước mặt, nhíu mày chuyển hướng bên cạnh, dùng ánh mắt dò hỏi có chuyện gì?
Viên Thành Siêu nghiêng người về phía trước.
Hắn theo tầm mắt nhìn sang, gần trong gang tấc là Tạ Đông, gần đến mức có thể thấy được cái má bình đạm, sợ tới mức hắn theo phản xạ lùi ra đằng sau hai bước, dẫm lên chân bạn học đằng sau.
"A.............". Tiếng kêu sợ hãi vang lên, là một bạn nữ.
Theo sau là tiếng làm bộ ho khan và tiếng che miệng cười của các bạn khác.
Tạ Đông mặt không đổi sắc răn dạy vài câu:
- Đứng đàng hoàng, nhìn xem em giống cái gì?
Người đi xa.
Phó Hiển cúi đầu xuống mắng, " Thao". Rồi sau đó xoay người, nhìn mắt người bị hại:
- Cậu không sao chứ?
Bạn học nữ cắn môi, ánh mắt e lệ ngượng ngùng, thẳng thắn lắc đầu nói:
- Không có gì không có gì không có việc gì.
Phó Hiển dừng lại một cái, muốn nói nhưng nhìn nhiều người liếc mắt liền " Ừ" một tiếng rồi xoay người.
Nghi lễ chào cờ kết thúc, đám người tan đi, Viên Thành Siêu đi qua, đặt tay trên vai Phó Hiển, cợt nhả mà trêu ghẹo, " Tối hôm qua cậu tách ra sau làm gì?". Nở nụ cười dâm đãng.
Nghe vậy, Phó Hiển ném tay cậu ta ra, vượt lên trước, " Làm gà, chơi trò chơi đến hừng đông". Đôi mắt hiện tại đều ê ẩm trướng trướng, khó chịu vô cùng.
Hắn xoa xoa đôi mắt, sau đó dùng tay vỗ lên bả vai Viên Thành Siêu, khụ khụ hai tiếng, chế nhạo nói:
- Cậu cũng ít chơi thôi, gần nhất cái tin tức HIV trên ti vi người ta còn nói như thế nào.
" Xấu xa, đại ca cậu thật là xấu". Viên Thành Siêu ủy khuất giải thích nói, " Tớ bất quá danh chính ngôn thuận đổi mấy người bạn gái mà thôi, đến mức này sao?"
Mấy nam sinh chạy từ xa tới, đi đầu chính là Chu Kỳ, trong lòng ngực ôm quả bóng rổ, giọng không nhỏ, " Đi đi , đi chơi bóng đi", nói xong liền ném bóng cho Phó Hiển.
Phó Hiển thuận thế tiếp nhận, lại ném thẳng vào hạ bộ của Chu Kỳ, xuyên qua hai cẳng chân, Chu Kỳ " Ái, ái " hai tiếng, mọi người nhịn không được cười ha ha lên.
Đoàn người hướng chân bóng rổ chạy.
Tới gần giữa trưa, mặt trời quá nóng nực, không bao lâu mấy cái áo đã ướt đẫm, cuối cùng cũng phải kết thúc sớm mà về phòng học.
Trên hành lang người rất ít, chỉ có thể cảm nhận được khí mát tỏa ra từ hướng các phòng học.
Chu Kỳ một bên nảy bóng rổ, một bên hỏi:
- Buổi tối có đi đêm không?
Phó Hiển nhấc bước chân lười nhác, hoạt động một chút, nhướng mày:
- Đi a, sao có thể không đi.
- Có thể.
- Từ từ đêm dài không tốt lắm, cũng không thể cùng Viên Thành Siêu học, cùng nữ nhân trên giường nằm, lại có thể sớm ngủ được.
Viên Thành Siêu vừa đuổi kịp hai người bọn họ, nghe thấy chính mình nằm không cũng trúng đạn, oan đến kêu ái ái:
- Nếm không được nho nói nho chua.
Ba người nói nói cười cười từ cửa phòng đi vào.
Chu Kỳ cùng Viên Thành Siêu tới phòng học liền dùng chân kéo ghế đáp mông ngồi xuống, thân thể xương sụn dường như dựa vào trên vách tường, mồm to thở phì phò, trong miệng hùng hùng hổ hổ:
- Mẹ nó, đều là mùa thu, thời tiết cái quỷ gì không biết.
Trong nhà với bên ngoài khác nhau, quả thực là một bên thiên đường một bên địa ngục à.
PhóHiểnđột nhiên dừng chân, không để ý mà quét mắt nhìn bàn trước mình, có một nam sinh đang ngồi, cùng với Thịnh Hoan thảo luận đề.
Hai người ánh mắt cùng dừng lại ở một quyển sách Tiếng Anh, nam sinh vừa nhìn nữ sinh xong lại nhìn đến sách luyện tập, liên tiếp gật đầu. Thịnh Hoan bộ dáng thực nghiêm túc, miệng lúc đóng lúc mở, khóe môi mang theo nụ cười nhạt.
Thịnh Hoan dùng ngón tay lựa chọn đề, nhìn mắt Đặng Lễ, "Đây là một cái hợp lại, chủ câu the news was___with disbelief...... Hiển nhiên, nơi này chủ câu là bị động, chỗ trống chỗ cần thiết là nó vị ngữ động từ, cũng là giải quyết vấn đề mấu chốt nơi, đem nó thay đổi là chủ động ngữ thái chính là someone___the news with disbelief. Cho nên chính xác đáp án là c, đã hiểu không?". Cô nói được một lúc, với tay lấy chai nước, theo bản năng vặn nắp, mới phát hiện trong chai không có nước.
Có điểm ảo não.
Đặng Lễ cười khẽ:
- Tớ hiểu rồi, cảm ơn cậu.
" Không có việc gì". Thịnh Hoan nhẹ nhàng thở ra, cong cong môi, quơ quơ chai nước trong tay, " Tớ đi lấy nước". Nói xong liền đứng dậy từ sau lưng Hứa Hạ đi ra, cúi đầu sửa sang lại nếp váy.
Phía trước có một thân ảnh, bị chặn đường rồi.
Cô ngẩng đầu vừa dịp nhìn thấy, là Phó Hiển, trên mặt hắn không có biểu tình gì, không nhìn ra hỉ nộ.
Bất quá, không khí chung quanh khiến cô cảm thấy, hiện tại tâm tình của hắn cũng không phải tốt.
Thịnh Hoan lui ra phía sau hai bước, tránh người trước mặt.
Phó Hiểnvẫn không nhúc nhích, nghiêng đầu trong mắt tựa hồ có điểm cảm xúc.
Cô nhìn hắn một cái, nhíu lại nhíu mày, suy nghĩ một hồi lâu cũng không suy nghĩ trong suốt, rũ mắt nhẹ giọng nói:
- Cậu có thể nhường đường cho tớ được không?
Giây lát sau, trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm lười biếng của hắn, lời nói gian mang theo ý cười thoáng qua:
- Tớ không tên sao?
Cô thở dài, đương nhiên là cố át tiếng nó cho nhỏ nhất có thể:
- Phó Hiển, cậu có thể nhường đường cho tớ sang múc nước được không?
- Không, có thể- Vừa dứt lời, lại truyền đến âm thanh quyết đoán cự tuyệt của hắn.
Thịnh Hoan khẽ cắn môi, ngẩng đầu yên lặng nhìn hắn hai giây, sau đó quay người theo hướng bục giảng vòng qua, bước chân cực kỳ mau.
Thấy vậy, Phó Hiển đắc ý cười.
Thao, cũng không có cảm giác thành tựu.
Ngay sau đó một đám nam sinh bắt đầu cười đùa phát biểu ý kiến, Chu Kỳ dẫn đầu mở miệng:
- Đại ca à, lần này cậu hơi quá phận rồi.
- Chính là, như thế nào lại đối xử như thế với lớp trưởng ba tốt của chúng ta chứ.
- Hiện ca, cậu đúng là có điểm quá phận.
-...........
Ít khi chuông vào lớp kéo vang, Phó Hiển ánh mắt đuổi theo Thịnh Hoan vài giây, thu hồi tầm mắt, cũng lười nói chuyện, cất bước trở lại chỗ ngồi, âm thanh kéo ghế thực sự vang, trong phòng học hơn phân nửa lực chú ý đều dồn lại đây.
Hắn ngồi xuống, trong lòng có điểm sụp đổ, ước nguyện ban đầu của hắn không phải là như thế, chỉ tưởng là chọc chọc cô một chút.
Nào biết tính tình cô thực ngang đến ngạnh luôn.
Thừa dịp giáo viên chưa có tới, Hứa Hạ lén ngó sang bàn sau, lại quay đầu về nhỏ giọng hỏi:
- Cậu cùng Phó Hiển.......
Đến tột cùng sao lại thế này a, nhìn thế nào cũng có cảm giác không thích hợp.
Thịnh Hoan không nói một lời nào, nhìn thẳng phía trước, mọt lần nữa lại vặn nắp chai, uống nước.
Cuối cùng hai tiết trôi qua thực bình tĩnh, Phó Hiển động tác không hề lộng, cũng không hề trêu chọc cô.
Nghỉ trưa, Thịnh Hoan ăn cơm xong lại quay về phòng học giải đề, giải giải một hồi liền ghé vào bàn phát ngốc.
Điều chỉnh tâm trạng chính mình, cái gì đều không nghĩ nào.
Ngũ Quy Vãn trở lại phòng học, nhìn thấy không có nhiều người, ngồi xuống bên cạnh Thịnh Hoan, dùng tay chọc chọc:
- Đang nghĩ ngợi gì thế cô nương?
Thịnh Hoan lắc lắc đầu, lại nằm lên cánh tay.
- Tớ nghe nói Phó Hiển khinh dễ cậu? Như thế nào lại không nói với tớ, tớ sẽ giúp cậu đòi lại công bằng trở về.
" Đừng", Thịnh Hoan lại mở miệng nói, " không thể tin tin vỉa hè".
Ngũ Quy Vãn cười:
-Như vậy là tốt rồi.
- Tớ nghe được người khác nói như vậy, trong người liền máu.
Nghe vậy, lại nhìn đến mặt của Ngũ Quy Vãn, cô không nhịn được phụt cười.
Ngũ Quy Vãn lôi kéo Thịnh Hoan nghiêm trang mà nói:
- Cậu nha điểm chính là tính tình tốt quá, dễ dàng chịu khi dễ.
- Ngày thường đối với người khác cứng lên một chút, người khác mới không dám chọc đến cậu, đặc biệt là với nam sinh như Phó Hiển, nam nhân đều là loại đê tiện, cậu càng ôn nhu càng thích khi dễ cậu.
- Đương nhiên trừ người tớ thích ra.
Thịnh Hoan cười lớn, " Ồ" một tiếng, tò mò hỏi:
- Cậu có người cậu thích hả?
Ngũ Quy Vãn trợn mắt liếc cô:
- Lâu trước đây tớ đã nói với cậu rồi mà.
- Tớ...... tớ không nhớ.
- Được rồi, biết là cậu một lòng đọc sách thánh hiền.
Thịnh Hoan khuỷu tay đặt ở trên bàn học, chống cằm, nhìn về phía Ngũ Quy Vãn hỏi:
- Là ai a?