Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 12
Con Hoang
Phần 12
Chương 12 – Hiểu lầm.
Từng tiếng tút dài tựa như từng nhát búa đập thẳng vào trái tim vốn đang tổn thương của tôi. Tôi đúng là ngốc, người ta đã im lặng thì phải tự hiểu, lại còn gọi điện hỏi cho rõ để chuốc thêm đau lòng.
Thấy tôi siết chặt chiếc điện thoại trong lòng, chị Thoa cũng tự cho câu trả lời cho riêng mình. Nhìn tôi gục dần, gục dần trong nước mắt chị cũng khóc theo.
– CHị xin lỗi,
– Chị, em muốn say…
– Say là uống rượu ấy hả? Nguyên à, cậu ta không đang để em phải hành hạ bản thân mình thế đâu.
– Không, em muốn thử say một lần, muốn được say để quên đi tất cả.
Những chén rượu đầy lại vơi, nước mắt tôi vẫn không ngừng rơi mỗi khi nghĩ về Thuật. Vốn dĩ tôi đâu có lỗi gì, tại sao người ta lại đem cái quá khứ bất hạnh ấy để đánh giá một con người. Chỉ vì tôi không được sinh ra trong một gia đình tử tế, chỉ vì tôi bị người ta giở trò đồi bại mà tôi bị người đời coi khinh hay sao?
Chị Thoa cũng nói đó không phải lỗi của tôi vậy sao người đời vẫn đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi?
Anh nói yêu tôi nhưng lại chẳng thể vượt qua quá khứ của tôi, từng mảnh tình mới chớm ấy vỡ vụn hóa bi thương…
Ừ thì người đã muốn bỏ mình thì còn cố cưỡng cầu níu giữ làm chi, sẽ phải tự xoa dịu hết những dằn vặt về mối tình rơi xuống bờ vực thẳm. Một cái xoay lưng, một nút xóa là trôi đi hết những kỷ niệm thôi mà. Còn nếu không thể… nỗi nhớ ấy sẽ vô hình hóa thành bi thương cùng cực.
Tôi còn nhớ rất rõ khoảnh khắc đó, khi bản thân quyết định trải lòng cùng anh. Phút giây ấy tôi đã mang trong mình biết bao nhiêu hy vọng, để bây giờ chợt nhận ra mọi thứ chỉ là hư ảo. Với tôi anh từng là tương lai, là người đã cho tôi niềm tin để đối diện với quá khứ, nhưng cuộc sống mà tôi coi anh là tất cả, anh lại không.
– Sẽ ổn thôi, không sao đâu…
Tôi nhìn chị, nãy giờ chị vẫn luôn an ủi bản tôi như thế, cứ nghĩ chỉ cần chân thành sẽ cảm động người ta, ngờ đâu lại tự cứa vào trái tim vết cắt sâu hoắm.Bàn tay lóng ngóng run rẩy, đôi chân như muốn khuỵu xuống, còn trái tim vỡ vụn thương đau. Tôi vốn kiêu hãnh, vốn đã từng nghĩ dù anh chọn thế nào tôi cũng sẽ không buồn, cuối cùng lý trí muôn đời không thắng nổi trái tim.
Mỗi ngày của tôi đều trôi qua trong nước mắt, sức khỏe cũng sa sút trầm trọng , không có tâm trí làm bất cứ điều gì. Mấy chị làm cùng ai cũng lo lắng cho tôi, nhưng tôi chẳng còn thiết gì nữa, sống như một cái bóng cô đơn đúng nghĩa.
Thuật là người con trai đầu tiên tôi yêu, là người đầu tiên làm cho tôi thấy hạnh phúc mỗi khi ở bên. Nhưng rồi cũng là người đẩy tôi xuống vực sâu nhất.Sau đó trời cứ mưa hoài. Mưa thay như khóc thay nỗi đau trong lòng tôi. Tôi chẳng trách anh, chỉ trách bản thân không có một quá khứ đẹp để được người đời yêu thương.
———-*——–*——-
Ngày tháng dần trôi, tôi đã thôi không khóc mỗi đêm, cũng chặn luôn Facebook của Thuật để ngăn không cho bản thân vào đó kiếm tìm hình bóng anh. Số điện thoại, zalo mọi thứ tôi đều thay mới. Chỉ duy nhất niềm tin là mãi chẳng thể nào tìm lại được.
Thuật bỏ tôi khiến cho nỗi mặc cảm tự ti về quá khứ trong tôi càng nhân lên gấp bội. Dù xung quanh có khá nhiều người theo đuổi nhưng tôi lại chẳng đủ can đảm để mở lòng.Tôi sợ sẽ lại đau, lại tổn thương khi người ta vô tình biết về quá khứ của tôi, sợ bị bỏ rơi, sợ bị khinh thường… Muôn vàn nỗi sợ hãi khiến cho tôi càng ngày càng thu mình vào vỏ ốc không dám mở lòng đón nhận bất kỳ ai.-
– Nguyên, suy nghĩ chưa, tết em có về không?
– Chắc em ở lại..
– Sao thế về cùng chị đi, mẹ cũng nói nhớ em mà. Năm đầu tiên em vào đây đã đòi ở một mình ăn tết chị cũng không yên tâm. Về cùng chị đi, chị đặt vé rồi không lẽ bỏ uổng hả em?
Tôi cũng nhớ bác gái, nhớ quê hương lắm chứ nhưng mà ở đó lại có Thuật, có những kỷ niệm của tôi và anh, tôi sợ nỗi đau trong tôi lại sống dậy, lại xé nát tim tôi như ngày nào.
Tôi chọn cô đơn, chấp nhận đón cái tết một mình để bảo vệ trái tim nhỏ bé của tôi.
Ngoài kia tiếng cười nói, tiếng tiếng nhạc xuân vang rộn cả khu phố, còn ở đây, trong căn phòng trọ chật hẹp chỉ có mình tôi gặm nhấm nỗi cô đơn. Có lần đang ngủ tôi bị giật mình tỉnh giấc bởi tiếng pháo, ngơ ngác nhìn xung quanh không một bóng người lại có chút buồn tủi. Từ nhỏ tới lớn vẫn quen một mình thế mà trong cái không khí tết ngập tràn mà tôi không sao ngăn được nỗi buồn ập đến.
Cô đơn này là do tôi chọn vậy mà sao vẫn rơi nước mắt?
Tôi sợ tết đến mức không dám lang thang vào facebook như mọi lần, tôi sợ phải thấy cảnh mọi người nô nức sắm sửa, đi chơi, sợ phải chứng kiến cảnh đoàn viên trong lúc đang cô đơn thế này. Tôi sợ cả thế giới..
————-*———–*———
Mới đó mà tôi đã vào sài gòn này lập nghiệp được 2 năm, cuộc sống không được như ngày bước chân lên tàu tôi mong đợi nhưng ít nhất cũng không buồn tủi như ngày sống với mẹ tôi.
Ngày mai chị Thoa sẽ lên tàu về lại ngoài Bắc, chị đã học xong và nhận tấm bằng loại giỏi nên, muốn trở về quê để còn chăm sóc cho bác gái. Tôi cũng cảm thấy chị nên trở về, bác gái có tuổi rồi ở một mình như thế quả thật có chút không yên tâm. Người già sức khoẻ yếu mỗi khi trái gió trở trời cần phải có một người ở bên cạnh chăm sóc.
Điều duy nhất khiến chị lo là tôi, chị không yên tâm khi để tôi ở một mình trong này. Mấy ngày gần đây chị luôn cố gắng thuyết phục tôi cùng về nhưng tôi luôn từ chối:
– Chị không phải lo cho em đâu, em tự lo được mà.
– Tự cái gì, em yếu lại hay ốm, về quê thiếu gì việc, gần mẹ gần chị chẳng hơn hay sao?
– Công việc trong này đang tốt em không nuốn nghỉ, hơn nữa ở quê toàn ký ức buồn em không muốn trở về.
Chị thở dài cố gắng phân tích cho tôi nghe:
– Quá khứ đã qua lâu rồi, giờ em cũng có mẹ, có chị rồi mà. Hay em không muốn sống cùng mẹ.
Tôi giật mình xua tay phân trần:
– Không, chị biết gia đình mình quan trọng với em thế nào mà. Em còn mẹ đẻ, nhưng bao năm nay chắc bà ấy cũng xem như em đã chết. Vậy nên người thân của em chỉ còn lại gia đình mình, em muốn sống cùng mọi người… nhưng…chị hiểu những gì em phải trải qua mà, phải không?
Chị nhìn tôi bất lực thở dài:
– Thôi được rồi nhưng em nhớ phải giữ gìn sức khoẻ đấy, trong này chị cũng có nhiều bạn cần gì thì nói chị chị nhờ chúng nó tới giúp.
– Em lớn rồi mà.
– Còn nữa, tết này em hứa phải về quê, mẹ mong em lắm. Tết này 2 chị bên kia cũng về, em về gia đình mình tụ họp nhé.
– Em phải về chứ, tết năm ngoái một mình em sợ lắm rồi.
Chị giống bác gái ở điểm hay lo xa, chị không chỉ dặn dò tôi đủ điều mà còn gọi cho mấy người bạn thân nhờ để mắt tới tôi rồi mới yên tâm về quê.
Những ngày đầu không có chị quả thật có chút trống trải cũng may có anh Trọng và chị Linh, bạn thân của chị Thoa hay qua chở tôi đi chơi. Ngày chị Thoa còn ở đây anh chị cũng hay qua chơi nên tôi cũng khá thân thiết với hai người họ.
Anh Trọng là người gốc sài gòn còn chị Linh là người Long An lên đây học sau đó ở lại lập nghiệp luôn. Ngày chị Thoa còn ở đây chúng tôi là bộ tứ khá thân thiết.
Chị Linh dơ cao ly rượu nói:
– Nào, nâng ly nào hai em, uống đi kẻo mai cái Nguyên nó về ngoài Bắc nghỉ tết rồi, nửa tháng nữa anh em mình mới gặp lại cơ.
Anh Trọng nhìn tôi khẽ cười tiếp lời:
– Nhanh thật đấy con Thoa nó về thế mà ba năm rồi, chả biết bao giờ nhóm bọn mình mới đủ bốn đứa như ngày xưa nhỉ?
– Cái Thoa nó bảo chỉ cần có lý do nó sẽ bay vào ngay còn gì.
– Lý do thì nhiều nhưng ai kia không chịu hợp thức hoá nên đành chịu thôi.
Tôi hiểu anh chị đang nhắc đến việc anh Trọng có tình cảm với tôi nhưng tôi lại không chịu mở lòng. Anh Trọng khá tốt tính lại con nhà có điều kiện càng khiến tôi thấy tự ti nhiều hơn.
Chẳng biết Trọng có cảm nhận được suy nghĩ của tôi hay không, chỉ thấy anh vô cùng chân thành và quan tâm tôi. Cái cách anh quan tâm chiều chuộng tôi khiến bao cô gái quanh anh phải đố kỵ.
Tình yêu đến với tôi lúc nào tôi cũng không hay, chỉ biết rằng một ngày không gặp anh, không nói chuyện với anh là lòng tôi khó chịu, bồn chồn đến lạ thường.
Tôi yêu anh bằng cả trái tim còn anh đối với tôi cũng bằng những tình cảm thắm thiết, những hành động quan tâm. Anh luôn làm tôi cười, tôi dù muốn giận anh nhưng không lần nào giận quá một ngày.
Cũng vì lỡ yêu Trọng sâu đậm nên tôi quyết định dấu nhẹm đi cái quá khứ tồi tệ kia của bản thân, tôi cho rằng chỉ cần mình không nói ra thì mối quan hệ giữa tôi và anh sẽ mãi mãi tốt đẹp.
Và rồi cũng như bao cặp đôi yêu nhau khác tôi và Trọng cũng có những cử chỉ thân mật như ôm hôn. Tôi hiểu đó là những cử chỉ yêu thương của những ai yêu nhau. Nhưng không thể nào thôi ám ảnh mỗi khi anh chạm vào người. Những hình ảnh và nỗi đau như xé toạc da thịt khi bị cưỡng hiếp lại ùa về nguyên vẹn trong ký ức.
Tôi tâm sự với chị Thoa, chị khuyên tôi nên kể cho Trọng nghe về quá khứ có như thế tôi mới có thể rũ bỏ sự sự hãi trong lòng.
Nhưng tôi làm sao có thể kể với anh quá khứ kinh hoàng của mình. Dù tôi biết anh rất tốt nhưng liệu có đủ bao dung rộng lượng để bỏ qua quá khứ của tôi hay cũng lại giống Thuật bỏ tôi lại mà đi…
Tôi từng nghĩ mình đã chôn vùi được quá khứ đau đớn nhưng không ngờ ám ảnh tâm lý vẫn ánh ảm không dứt.
Đáng sợ hơn là gần đây Trọng bắt đầu có những đòi hỏi quá giới hạn. Nhiều lúc tôi nghĩ mình đã không còn trong trắng và muốn làm chuyện đó khi anh ấy đòi hỏi nhưng suy nghĩ đến cảnh lên giường cùng nhau, tôi lại nổi da gà.
Nhưng rồi, mới đây, trong một lần đi du lịch cùng nhóm bạn, anh có uống rượu nên muốn chúng tôi có lần đầu tiên trong không gian lãng mạn. Tôi cũng muốn vượt qua sự sợ hãi nên đồng ý. Tuy nhiên, sau khi gần gũi còn chưa kịp tận hưởng hạnh phúc anh đã nhìn chăm chăm xuống ga giường trắng tinh rồi cười một cách mỉa mai rằng:
– Hoá ra em cũng như mấy người con gái khác…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!