• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Con Hoang (2 Viewers)

  • Phần 10

Con Hoang​





Phần 10


Chương 10 – Tỏ tình
Ngày đầu tiên đi làm chị Thoa sợ tôi không biết đường nên phải xin nghỉ học 1 buổi để đưa tôi đi, chị ở bên cạnh chỉ đường cho tôi, còn động viên tôi cố gắng:
– Ngày đầu tiên đi làm sẽ khá là vất vả, cố lên nhé.
– Em biết rồi.
– À còn cái này nữa, lát đem vào trong mời mọi người xem như là quà ra mắt. Mình là người mới, chu đáo một chút thì đỡ bị soi em ạ.
Vừa nói chị vừa dúi cho tôi một chiếc túi to, trong ấy nào là quả, nào là bánh kẹo đủ cả, mấy thứ này nếu không có chị chắc tôi cũng chẳng nghĩ ra. Cũng may có chị ở cạnh bên nên cuộc sống mới của tôi cũng bớt bỡ ngỡ đi nhiều.
Công ty này là của nước ngoài nên chế độ đãi ngộ khá tốt, từ cổng vào được chia làm 3 khu riêng biệt, khu lớn nhất nằm bên p là khu sản xuất, đối diện là khu thành phẩm và kho hàng. Cuối cùng khu đẹp nhất ở chính giữa là khu quản lý và kiểm định chất lượng. Ba khu được xếp thành hình chữ U ở giữa là một hòn non bộ khá lớn, xung quanh trồng thêm hoa và cây cảnh khá đẹp mắt.
Tôi được phân làm ở khu thành phẩm từ cổng đi vào sẽ rẽ về hướng tay trái, công việc là đóng gói hàng để đưa vào kho. Chuyền của tôi gồm có 10 người, vị trí của tôi là dán tem sản phẩm lên bên ngoài vỏ hộp. Công đoạn này đòi hỏi sự khéo tay bởi vậy cả chuyền toàn con gái. Tôi nhỏ tuổi nhất nên lúc nào cũng được các chị ưu tiên hơn. Từ đi ăn, đi chơi, có gì ngon các chị cũng đều gọi tên tôi cả.
Được mọi người yêu thương, quý mến nên mỗi ngày đi làm của tôi đều là một ngày vui.
Ở đây ai cũng gọi tôi là Thoa, phần vì tôi mượn hồ sơ của chị, phần tôi cũng muốn đổi tên để mong cuộc đời mình sẽ theo đó mà tươi sáng hơn.
Hầu như ngày nào tôi với chị Thoa cũng gọi điện về nói chuyện với bác gái, nhiều lúc thương bác một mình vò võ, nhưng tôi lại không đủ can đảm để đối diện với quá khứ nên chẳng dám trở về.
– Mẹ nói mẹ không có sao rồi mẹ, bao nhiêu năm nay mẹ ở thế quen rồi, hơn nữa buổi sáng còn có khách tới ăn cháo, trò chuyện vui lắm.
– Nhưng mà mẹ đang đau đầu như thế mai mẹ nghỉ một buổi đi, chừng nào khỏe rồi bán sau cũng được.
– Mẹ biết sức khỏe của mẹ, mẹ tự lo được. Nguyên này, hôm trước thằng Thuật nó xin số của con, mới đầu mẹ tính không cho mà nhìn nó buồn mẹ không đành nên mẹ lại cho.
Bác nhắc tới Thuật tôi lại thấy buồn, có những đêm tôi nhớ anh tới mức ngủ mơ được gặp anh, được anh kể chuyện cười cho nghe như dạo còn ở ngoài Bắc. Nhớ cái cách anh quan tâm, nhớ cả những buổi sáng mùa đông lạnh giá được anh quàng thêm cho chiếc khăn len…
Ở trong này chẳng có mùa đông, nên chắc tôi cũng sẽ chẳng gặp được ai quan tâm tôi từ những điều nhỏ nhặt như thế.
Giá mà tôi xuất thân trong hoàn cảnh khác, hoặc tôi và anh gặp nhau ở một thời điểm khác, rất có thể chúng tôi đã thành đôi.
———*——-*——-
Mười hai giờ đêm tôi vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, bác gái nói Thuật xin số của tôi, vậy tại sao từ sáng tới giờ tôi lại chẳng nhận được cuộc gọi, hay tin nhắn nào từ anh cả. Hay là… anh không còn thương tôi nữa?
Không đúng, nếu thế anh sẽ chẳng xin số của tôi làm gì… biết thế này tôi cũng xin bác số của anh để khỏi phải ngóng.
Nghĩ rồi tôi lại tự cười bản thân mình, lúc còn ở nhà thì né tránh tình cảm của anh, bản thân cũng tự cảm thấy không xứng với anh, sợ một ngày nào đó anh biết về quá khứ sẽ khinh thường. Vậy mà tim lại nhớ, lại mong chờ điện thoại của người ta, tôi đúng là đồ ngốc mà.
Tự nghĩ, tự cười, rồi lại tự mong chờ, tới gần sáng mệt quá tôi mới ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau tôi đi làm với một cơ thể mệt mỏi vì thiếu ngủ, các chị thấy thế nên hỏi thăm:
– Ốm hả Thoa.
– Không chị, qua em thức khuya quá thôi ạ.
– Nhắn tin với zai hay sao mà thức khuya.
– Chị này, làm gì có.
Chị Bích thấy tôi đỏ mặt thì phá lên cười trêu tiếp:
– Ai chẳng biết em chị là hoa khôi của công ty, biết bao anh săn đón xin chết, chị là mày chị yêu đại một anh cho đỡ cô đơn.
– Yêu chứ có phải mua mớ rau đâu mà chị súi em chọn bừa?
– Chị đùa thế, em gái chị xinh thế này nhất định phải chọn một chỗ thật tốt mà gửi thân, đừng lấy chồng nghèo như mấy chị, khổ lắm em.
Tôi chẳng sợ giàu nghèo, cái tôi sợ là người ta sẽ chẳng đủ bao dung để chấp nhận quá khứ của tôi.
– Reng… reng…
Điện thoại trong túi rung liên hồi, trên màn hình là một số điện thoại lạ gọi tới, nhớ tới lời Bác gái tối qua tôi sung sướng bắt máy.
– Alo
– Dạ chào chị, em là nhân viên của công ty bảo hiểm, chị có thể cho em xin vài phút được không ạ?
Tôi như bị ai đó đưa lên cao rồi bất ngờ ném mạnh xuống vực sâu, hụt hẫng, thất vọng đến mức chẳng buồn trả lời người ta mà tắt luôn máy.
Tại sao chứ, sao xin số của người ta rồi lại chẳng chịu liên lạc, cứ để người ta phải chờ mong?
———*———-*———
Ba ngày liền, ngày nào tôi cũng khư chiếc điện thoại bên mình, tôi sợ sẽ bỏ lỡ cuộc gọi của Thuật như cái cách tôi đã bỏ lỡ anh để vào trong này làm việc.
– Em khoẻ không?
Là Thuật, rất có thể là anh ấy. Tôi vờ đi vệ sinh rồi vội nhắn tin đáp lại:
– Ai thế nhỉ?
– Anh Thuật, em đã quen với cuộc sống trong đó chưa, đi làm có vất vả lắm không?
Siết chặt chiếc điện thoại trong tay tôi mỉm cười hạnh phúc, cuối cùng tôi cũng chờ được tin nhắn của anh.
Mỗi ngày tôi và anh lại nói chuyện nhiều hơn, quan tâm nhau nhiều hơn.
Tôi kể cho anh nghê về cuộc sống mới và cả về nỗi nhớ quê trong tôi. Còn anh lại luôn lắng nghe, chia sẻ và động viên tôi cố gắng.
Cũng có lúc thấy tôi ốm, anh xót quá lại bảo:
– Hay là về ngoài này đi em, về ngoài này có u, có anh em sẽ đỡ khổ hơn.
– Anh đang làm em nhụt chí đấy, chừng nào thật thành công em mới về.
– Biết thế nào là đủ hả em, hay là… anh vào trong ấy …
Tôi sợ anh lại đòi vào cùng tôi nên phải vội vã cản:
– Anh ở ngoài đó còn bố mẹ, còn các em nữa, vào đây rồi thì ai thay anh lo cho gia đình. Em ở trong này cũng có chị Thoa rồi anh không phải ko gì cả.
– Không lo làm sao được, nhìn em ốm thế kia anh xót lắm. Lại… nhớ em nữa…
Tôi cũng nhớ anh, muốn được gặp anh lắm chứ nhưng anh còn bố mẹ già, còn đàn em thơ cần phải ko lắng. Tôi không thể nào ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân mình nhứ thế được.
– Nguyên, cho anh cơ hội được chăm sóc, lo lắng cho em có được không?
– Em..
– Em cũng có tình cảm với anh, rõ ràng là anh cảm nhận được em yêu anh, tại sao cứ mãi trốn tránh? Có phải vì quá khứ của em?
Quá khứ, tại sao anh lại hỏi thế? có phải bác gái đã nói với anh? Anh đã biết những gì, biết về mẹ, hay là về lão Tú?


Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom