Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 111
*Editor: Trôi
_______________________________________
Kha Khiêm Vũ chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống khó khăn đến vậy, sao có thể như thế chứ?
Kiếp trước bị mọi người ở Kha gia ngó lơ, lớn lên thường xuyên bị Kha Dịch đánh một trận, có đôi khi Kha Long cảm thấy hắn ta không ngoan liền đánh, Vương Tử Di còn thích vô duyên vô cớ mắng hắn ta vài câu.
Bất chấp mọi khó khăn, Kha Khiêm Vũ vẫn nghịch tập thành công.
Tuy Kha gia bây giờ có vẻ bao dung hơn kiếp trước, nhưng cũng càng khó để hắn ta tiến tới.
Kiếp trước, dù Kha Nguyên Thái đột ngột qua đời, nhưng trước đó ông vẫn luôn mắc các loại bệnh vặt lớn nhỏ khác nhau, cơ thể suy yếu thì đi đời là chuyện sớm muộn sẽ xảy ra, cũng không có đột ngột lắm.
Đời này đến bệnh viện kiểm tra, nghe nói là vô cùng khỏe mạnh.
Kiếp trước Khương Lam chưa từng chân chính xoay người, chẳng qua là vào những ngày tháng u ám nhất cuộc đời được mẹ vợ cho một ít an ủi.
Thế nên hắn luôn trợ giúp mẹ vợ, thậm chí giúp đỡ Ngải Nhiễm.
Đời này, nghe nói Khương Lam được tẩy trắng nhờ tham gia một chương trình chăm trẻ.
( Người ba xứng chức ạ)
Kiếp trước, lúc hắn ta cưới Ngải Nhiễm, Thượng gia tuy rằng không thể bằng Kha gia, nhưng cũng là một gia tộc lớn mạnh.
Hai nhà liên hôn cùng có lợi, chẳng bao lâu sau, Thượng gia đã dấn thân vào con đường của một doanh nghiệp hạng nhất.
Một đời này, Thượng gia gần như lụi tàn.
Hiện giờ, hắn ta không có gì cả, cái gì cũng không.
Kha Viêm ngồi ở một bên nhìn Kha Khiêm Vũ đang quỳ trên mặt đất cảm thán trời đất bất công, cạn lời mà hỏi: "Tuổi còn trẻ, mới kết thúc năm nhất đại học mà đã bắt đầu trách trời oán đất, nhàn rỗi như vậy có muốn vào chùa miếu gõ mõ tụng kinh luôn không?"
Dù sao thì tìm không thấy vợ, sớm muộn gì cũng xuất gia đi tu thôi.
Kha Khiêm Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Kha Viêm, thấy chú nhỏ đang nhìn mình bằng ánh mắt vừa ghét bỏ vừa chán ghét, vẻ mặt hắn ta vừa khiếp sợ lại mê mang.
Kiếp trước ông chú này ở giá đến chết, kiếp này chính mình không có vợ.
Chẳng lẽ....!đây là báo ứng?
Kha Long cũng ghét bỏ mà trừng mắt nhìn Kha Khiêm Vũ một cái: "Không có việc gì thì lên lầu đi, ngã đập đầu xong liền điên điên khùng khùng."
Kha Khiêm Vũ: "..." Trước khi trọng sinh, bởi vì là người kế thừa tập đoàn Kha thị nên cha rất là khách khí với mình.
Hiện giờ thật là bảo bối biến thành bao cỏ.
Cho dù Kha Khiêm Vũ có không thoải mái như nào thì lúc này hắn ta cũng chỉ có thể thất hồn lạc phách mà lên lầu.
Liễu Nhiên đi đến cạnh Kha Viêm, nói nhỏ: "Trước khi trọng sinh chắc hắn cũng không nghĩ tới Kha gia lại biến thành tình trạng này nhỉ? Không biết hắn từ giai đoạn nào mà trọng sinh về."
Kha Viêm thản nhiên: "Kiểu gì cũng là sau khi anh chết."
Liễu Nhiên nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu: "Đời này, tất cả đều không giống nhau."
***
Sau khi Kha Hổ bị bắt liền bắt đầu công cuộc kiểm tra và thẩm vấn.
Đây là một vụ án của rất nhiều năm về trước, lúc Kha Viêm đi lập hồ sơ đến bây giờ cũng qua 3 năm rồi.
Trên thực tế, bọn họ không hề có bằng chứng, nhưng Kha Hổ tự nhận tội.
Xét thấy gã đã biết tự thú, hơn nữa còn kịp thời dừng lại hành vi phạm tội và n nhân tố khác, cuối cùng bị phán 2 năm tù.
Tưởng Giai Lưu đau lòng gần chết, nhưng ngày tháng vẫn phải trôi qua, bởi vậy, việc này cũng kết thúc.
Kha Hổ vào tù, Lâm Mị Nhi liền trở về đón con cái.
Chị vẫn có tình cảm với hai đứa nhỏ.
Khi Kha Hổ bị bắt giam nói muốn gặp Lâm Mị Nhi, chị cũng đi gặp.
Cũng không biết hai người đã nói cái gì, lúc đi ra, đôi mắt Lâm Mị Nhi ửng đỏ.
Tưởng Giai Lưu nói muốn giúp chị chăm sóc con cái, nhưng Lâm Mị Nhi từ chối, cầm khoản tiền mà Kha Nguyên Thái đưa cho rồi mang theo hai đứa nhỏ rời đi.
Nghe nói là trở về quê, Kha Nguyên Thái đưa không ít tiền, đủ để chị mua nhà đất ở quê và làm ăn buôn bán.
Hai đứa cháu mà Tưởng Giai Lưu thích nhất đều bị mang đi, tinh thần của bà bỗng sa sút rất nhiều.
Những ngày "mưa giông ngập đầu" dần qua đi, bầu không khí năm mới cũng sắp hết, tất cả mọi người bắt đầu bận rộn với công việc.
Kha Viêm và Liễu Nhiên bàn nhau chuẩn bị dọn ra ngoài, một nửa là do nhiệm vụ về Kha Viêm kết thúc.
Nửa còn lại là vì chuyện 15 năm trước khá khó quên, để Kha Viêm và Tưởng Giai Lưu sống chung dưới một mái nhà thì cũng quá tàn nhẫn.
Cả hai nói quyết định của mình cho Kha Nguyên Thái, ông đồng ý, hơn nữa, ngày hôm sau còn tụ tập tất cả người trong nhà lại.
Đám người Kha Long đều bày ra vẻ mặt nghi hoặc, Kha Nguyên Thái cũng không vòng vo, trực tiếp mở miệng nói: "Tầm hai ngày nữa Kha Viêm sẽ đi, ta và mẹ của các con đã bàn bạc qua, ta cũng chuẩn bị chuyển ra ngoài ở một khoảng thời gian."
Nói thế thôi chứ ở tới khi nào thì mọi người cũng không biết.
Bởi vậy, cả đám ngạc nhiên mà nhìn về phía ông, không nghĩ tới Kha Nguyên Thái vậy mà chuẩn bị chuyển ra ngoài.
Nhưng mà so với mấy chuyện lớn như là ly hôn các thứ thì chuyển ra ngoài ở cũng không có khó chấp nhận lắm.
Kha Nguyên Thái cũng không giải thích quá nhiều, thay vào đó, ông lại nói đến di sản: "Về việc chia di sản, từ chuyện của Tiểu Hổ, ta hiểu ra bản thân đã làm sai, ta cũng tự ngẫm lại một đoạn thời gian."
Ba anh em còn lại đều ngẩng đầu nhìn Kha Nguyên Thái, Kha Long mở miệng nói trước: "Cha không cần nghĩ nhiều, bọn con không có ý định giống Tiểu Hổ."
Kha Nguyên Thái lắc đầu: "Cũng không phải lời khách sao gì đâu, tuy Tiểu Hổ làm sai, nhưng thật ra cũng không sai hoàn toàn.
Mấy đứa đều là con trai ta, 15 năm trước, ta nghĩ Viêm Viêm còn nhỏ, nếu lúc đó ta xảy ra bất trắc, chỉ sợ các con cũng chẳng ai chăm lo cho nó.
Thế nên ta mới nghĩ cho nó nhiều đảm bảo hơn..."
"Aiz, trên thế giới này mỗi người đều có trăm ngàn lý do khác nhau, ai cũng không dễ dàng.
Chỉ mong sau này anh em các con có thể thông cảm cho nhau một chút."
Thông cảm cho nhau một chút.
Bảy chữ ( cụm ở trên dịch sang tiếng Trung gồm 7 chữ) nói đơn giản như vậy, lúc làm mới biết khó nhường nào.
Thông cảm cho nhau một chút, vậy ai thông cảm cho mình chứ?
Suy nghĩ của mỗi người khác nhau, thậm chí ai cũng cảm thấy bản thân đã chịu rất nhiều thiệt thòi.
Vậy cuối cùng thì ai mới là người được lợi?
Có thể thấy được, thông cảm là một việc rất khó.
Kha Nguyên Thái cũng chỉ nói vậy thôi chứ không ép buộc.
Thế nên, đề tài lại nhanh chóng chuyển tới công ty.
Kha Nguyên Thái: "Hiện tại ta cũng lớn tuổi rồi, còn mấy năm nữa là đến 70, nói thẳng ra thì...!ta có thể sống tới khi nào chứ?"
Ngay cả người thường xuyên lạnh mặt như Kha Đằng cũng không đành lòng mà nói: "Cha, người sẽ sống lâu trăm tuổi."
Kha Nguyên Thái cười cười: "Trăm tuổi hay không cũng chẳng quan trọng, ngày hôm qua ta tìm phòng ở, tối qua đã giao tiền đặt cọc.
Hiện tại, vừa lúc cởi bỏ hiểu lầm nhiều năm giữa cha con chúng ta.
Lúc trước ta chọn niêm yết công ty* cũng không phải vì Viêm Viêm, hồi đó đúng là lúc Tiểu Long ra đời.
Kha Long, con mới là động lực đầu tiên khiến cha phát triển công ty lớn như vậy."
*Công ty được niêm yết là một công ty công cộng mà sau khi đăng ký, cổ phiếu của công ty sẽ được mua bán công khai trên sàn giao dịch chứng khoán.
Trở thành công ty niêm yết đồng nghĩa với việc công ty sẽ chịu sự quản lý chặt chẽ của nhà nước, đây được coi là hình thức phát triển cao nhất của một doanh nghiệp.
Kha Long lập tức đỏ hốc mắt, mấy năm nay chú ta vẫn luôn đi theo Kha Nguyên Thái học tập và làm việc, ông đã tự tay dạy chú ta rất nhiều.
Kha Nguyên Thái nhìn mấy đứa con trước mặt: "Niêm yết công ty có rủi ro nhưng cũng có cơ hội, nhưng sự ra đời của các con cho ta rất nhiều can đảm.
Đêm nào về ta cũng đến phòng sơ sinh để nhìn ngắm gương mặt lúc ngủ của mấy đứa, nhìn xong thì ngày hôm sau lại tràn đầy động lực."
Ba người Long, Đằng, Dược đều ngạc nhiên, trong trí nhớ, bọn họ rất ít khi thấy mặt cha, nhưng ngược lại, có lẽ cha chưa từng ít gặp bọn họ.
"Ta nghĩ mình có thể mua bất cứ thứ gì các con muốn, ta cũng rất vui vẻ.
Nhiều năm như vậy, thật ra cha cũng mệt mỏi, hiện tại nhìn thấy mấy đứa trưởng thành, thành gia lập nghiệp, cha rất hạnh phúc.
Hôm nay ta còn định nói một việc, bây giờ mới nói có vẻ không hợp lắm.
Nhưng mà nếu không nói thì chắc sau này cũng không còn cơ hội."
Mấy đứa con đồng thời nhìn về phía ông, không rõ cha già nhà mình muốn nói cái gì.
Kha Nguyên Thái cười cười, kiêu ngạo nói với 4 đứa con của mình: "Những năm qua, cha rất yêu các con."
Nghe được lời của ông, ba người con đều rớt nước mắt, đôi mắt của Tưởng Giai Lưu cũng đỏ hoe.
Liễu Nhiên: "Tôi cũng không muốn đả kích mấy người đâu, nhưng mà chuyện nhỏ như này ấy, già rồi cũng đừng nên khóc."
Kha Long: "..."
Kha Nguyên Thái: "Khụ, im miệng đi, ngày mai ta sẽ ngồi xe của hai đứa."
Liễu Nhiên nhíu mày: "Xe của bác đâu?"
Kha Nguyên Thái liền thở dài, nói: "Bác mới xuất viện mấy ngày trước còn gì? Lần trước hôn mê đột ngột như thế, bác sợ lúc lái xe lại ngất xỉu, cho nên trong khoảng thời gian này bác sẽ không lái xe."
Liễu Nhiên: "...Còn khá sợ chết cơ đấy."
Kha Nguyên Thái không thể nhịn được nữa: "Sao chuyện gì qua miệng của cô tôi cũng thấy khó chịu thế nhỉ?"
Liễu Nhiên vui vẻ: "Mọi người đều nói mẹ chồng ghen tị với con dâu, cháu nghĩ chắc bác cũng đang ghen tị với con dâu đó~!"
Kha Viêm đỏ bừng mặt, nói với Liễu Nhiên bằng giọng điệu đầy bất đắc dĩ: "Đừng nháo."
Kha Nguyên Thái: "...." Mẹ nó!
Kha Khiêm Vũ đứng ở một bên nhìn toàn bộ quá trình, trong lòng quả thực khiếp sợ tột đỉnh.
Kha gia hình như..
đã tiến bộ hơn đời trước một chút.
Hắn ta thật sự quá tò mò, cô gái kỳ lạ này là ai mà cũng dám nói chuyện với ông nội như thế? Kha Khiêm Vũ liền hỏi Liễu Nhiên: "Cô là người ở đâu vậy?"
Liễu Nhiên liền đáp: "Tôi đến từ một vùng nông thôn, khi còn nhỏ ở tại thành phố Hải Thanh."
Kha Khiêm Vũ càng nghe càng cảm thấy quen tai, thành phố Hải Thanh là quê quán của mẹ vợ, hắn ta đương nhiên nhớ rõ ràng.
"Thật trùng hợp nha! Tôi cảm thấy chúng ta rất có duyên phận."
Kha Viêm cười lạnh: "Cháu với thím nhỏ có duyên phận gì? Không biết nói chuyện thì câm miệng đi."
Kha Khiêm Vũ: "..." Ghen tị!
Kha Long cũng cạn lời: "Cả hai đứa quen bao nhiêu lâu rồi còn duyên với chả phận? Con không nhớ lúc bé bị thím nhỏ đá bay ngay lần đầu gặp mặt sao?"
Kha Khiêm Vũ khiếp sợ: "Lúc bé con thường xuyên bị cha đá bay còn gì?" Chuyện này thì có gì lạ?
Kha Nguyên Thái nhìn về phía Kha Long.
Kha Long tự nhiên bị úp cái nồi to vào đầu, tức giận mắng: "Đầu óc của mày hết thuốc chữa rồi, không cứu nổi!"
Kha Dịch cũng nhịn không được mà cho Kha Khiêm Vũ một cái nhìn đầy thương hại, mở miệng cứu vớt cha mình: "Nói cái gì thế? Có ai bắt nạt mày đâu? Chính bản thân mày ngày qua ngày càng thêm tối tăm u ám, giống như ai cũng mắc nợ mày vậy á."
Kha Khiêm Vũ: "...." Không đúng! Kiếp trước mình bị đánh thật mà, sao giờ lại nói như kiểu chỉ có mình sai thế?
Kha Khiêm Vũ không biết rằng, năm đó, lúc Kha Nguyên Thái từ thành phố Hải Thanh trở về đã dặn dò Kha Long làm việc phải chú ý.
Chú ta liền ghi tạc trong lòng, tuy rằng không thương yêu Kha Khiêm Vũ nhiều, nhưng cũng không đến mức suốt ngày đánh đập hắn ta.
Vương Tử Di là tiểu thư nhà giàu, đương nhiên cũng không làm loại chuyện này.
Dưới sự định hướng chính xác, Kha Dịch quan tâm nhiều đến tương lai hơn, căn bản không rảnh để ý tới đứa em trai cùng cha khác mẹ của mình.
Cho nên, Kha Khiêm Vũ những năm gần đây chỉ bị gia đình Kha Long ngó lơ dẫn đến tinh thần u ám tối tăm chứ không phải chịu tổn thương về thể xác.
Kha Khiêm Vũ không biết những sự việc trên, vẻ mặt ngây thơ mà cúi đầu tự hỏi, lúc này lại xảy ra vấn đề ở đâu nữa vậy?
Kha Nguyên Thái đứng dậy, vỗ vỗ bàn: "Nó ngã đập đầu nên hơi ngơ ngác chút, các con nói nó ít thôi.
Kha Dịch, Kha gia sau này vẫn cần cháu.
Làm người thì nên nhìn về phía trước.
Những hành động và người cháu không thích thì không được để bản thân lặp lại chúng."
Kha Dịch gật đầu, cũng đứng dậy và nói: "Thưa ông, cháu hiểu rồi."
Kha Viêm nhìn Kha Dịch, cậu hiểu ra đời này Kha gia không phải không có thay đổi.
Kha Viêm rời đi cũng khiến Kha Nguyên Thái thay đổi một chút, gián tiếp tạo ra sự kiêng kị của mấy người anh.
Có kiêng kị thì sẽ có thay đổi.
Mà Kha Dịch vốn là chịu ảnh hưởng của Kha Long và Vương Tử Di nên mới chán ghét Kha Khiêm Vũ, Kha Long còn đánh hắn ta, Kha Dịch đương nhiên cũng sẽ không khách khí.
Nhưng mà, một đời này, Kha Nguyên Thái đã cảnh cáo Kha Long từ rất sớm, chú ta không dám đánh, Kha Dịch chịu ảnh hưởng tốt, tất nhiên cũng sẽ phát triển theo chiều hướng tốt.
***
Ba ngày sau, Kha Nguyên Thái thật sự thu dọn hành lý, ngồi lên xe của Kha Viêm.
Bọn họ chạy một đường đến khu vực gần chung cư Vinh Hoa, Kha Viêm mới nhịn không được mà hỏi: "Phòng cha chọn ở khu vực trung tâm hả? Tiền thuê nhà một tháng ở đây cũng phải hơn 8000 tệ đúng không?"
Kha Nguyên Thái gật đầu, nói: "Đúng vậy! Ta giao kèo ở 10 năm, tiền cũng trả hết rồi."
Kha Viêm sửng sốt, sau đó rống giận: "Cha làm hợp đồng ở 10 năm ư? Sao người không mua luôn một căn đi?!"
Kha Nguyên Thái liền nói: "Xung quanh đây cũng không có ai muốn bán a!"
Kha Viêm: "Vậy cha ở đâu?"
Kha Nguyên Thái cười: "Ngay dưới tầng mà cha mẹ vợ của con đang ở đấy!"
Kha Viêm: "...."
Liễu Nhiên: "...."
---- ngoài lề ----
- Chời ơi cứ gọi cha mẹ vợ miết rồi mà sao chưa cưới hả?!!!
- Đếm ngược còn 9 chương nữa sẽ hết chính văn Dài quávv.
_______________________________________
Kha Khiêm Vũ chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống khó khăn đến vậy, sao có thể như thế chứ?
Kiếp trước bị mọi người ở Kha gia ngó lơ, lớn lên thường xuyên bị Kha Dịch đánh một trận, có đôi khi Kha Long cảm thấy hắn ta không ngoan liền đánh, Vương Tử Di còn thích vô duyên vô cớ mắng hắn ta vài câu.
Bất chấp mọi khó khăn, Kha Khiêm Vũ vẫn nghịch tập thành công.
Tuy Kha gia bây giờ có vẻ bao dung hơn kiếp trước, nhưng cũng càng khó để hắn ta tiến tới.
Kiếp trước, dù Kha Nguyên Thái đột ngột qua đời, nhưng trước đó ông vẫn luôn mắc các loại bệnh vặt lớn nhỏ khác nhau, cơ thể suy yếu thì đi đời là chuyện sớm muộn sẽ xảy ra, cũng không có đột ngột lắm.
Đời này đến bệnh viện kiểm tra, nghe nói là vô cùng khỏe mạnh.
Kiếp trước Khương Lam chưa từng chân chính xoay người, chẳng qua là vào những ngày tháng u ám nhất cuộc đời được mẹ vợ cho một ít an ủi.
Thế nên hắn luôn trợ giúp mẹ vợ, thậm chí giúp đỡ Ngải Nhiễm.
Đời này, nghe nói Khương Lam được tẩy trắng nhờ tham gia một chương trình chăm trẻ.
( Người ba xứng chức ạ)
Kiếp trước, lúc hắn ta cưới Ngải Nhiễm, Thượng gia tuy rằng không thể bằng Kha gia, nhưng cũng là một gia tộc lớn mạnh.
Hai nhà liên hôn cùng có lợi, chẳng bao lâu sau, Thượng gia đã dấn thân vào con đường của một doanh nghiệp hạng nhất.
Một đời này, Thượng gia gần như lụi tàn.
Hiện giờ, hắn ta không có gì cả, cái gì cũng không.
Kha Viêm ngồi ở một bên nhìn Kha Khiêm Vũ đang quỳ trên mặt đất cảm thán trời đất bất công, cạn lời mà hỏi: "Tuổi còn trẻ, mới kết thúc năm nhất đại học mà đã bắt đầu trách trời oán đất, nhàn rỗi như vậy có muốn vào chùa miếu gõ mõ tụng kinh luôn không?"
Dù sao thì tìm không thấy vợ, sớm muộn gì cũng xuất gia đi tu thôi.
Kha Khiêm Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Kha Viêm, thấy chú nhỏ đang nhìn mình bằng ánh mắt vừa ghét bỏ vừa chán ghét, vẻ mặt hắn ta vừa khiếp sợ lại mê mang.
Kiếp trước ông chú này ở giá đến chết, kiếp này chính mình không có vợ.
Chẳng lẽ....!đây là báo ứng?
Kha Long cũng ghét bỏ mà trừng mắt nhìn Kha Khiêm Vũ một cái: "Không có việc gì thì lên lầu đi, ngã đập đầu xong liền điên điên khùng khùng."
Kha Khiêm Vũ: "..." Trước khi trọng sinh, bởi vì là người kế thừa tập đoàn Kha thị nên cha rất là khách khí với mình.
Hiện giờ thật là bảo bối biến thành bao cỏ.
Cho dù Kha Khiêm Vũ có không thoải mái như nào thì lúc này hắn ta cũng chỉ có thể thất hồn lạc phách mà lên lầu.
Liễu Nhiên đi đến cạnh Kha Viêm, nói nhỏ: "Trước khi trọng sinh chắc hắn cũng không nghĩ tới Kha gia lại biến thành tình trạng này nhỉ? Không biết hắn từ giai đoạn nào mà trọng sinh về."
Kha Viêm thản nhiên: "Kiểu gì cũng là sau khi anh chết."
Liễu Nhiên nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu: "Đời này, tất cả đều không giống nhau."
***
Sau khi Kha Hổ bị bắt liền bắt đầu công cuộc kiểm tra và thẩm vấn.
Đây là một vụ án của rất nhiều năm về trước, lúc Kha Viêm đi lập hồ sơ đến bây giờ cũng qua 3 năm rồi.
Trên thực tế, bọn họ không hề có bằng chứng, nhưng Kha Hổ tự nhận tội.
Xét thấy gã đã biết tự thú, hơn nữa còn kịp thời dừng lại hành vi phạm tội và n nhân tố khác, cuối cùng bị phán 2 năm tù.
Tưởng Giai Lưu đau lòng gần chết, nhưng ngày tháng vẫn phải trôi qua, bởi vậy, việc này cũng kết thúc.
Kha Hổ vào tù, Lâm Mị Nhi liền trở về đón con cái.
Chị vẫn có tình cảm với hai đứa nhỏ.
Khi Kha Hổ bị bắt giam nói muốn gặp Lâm Mị Nhi, chị cũng đi gặp.
Cũng không biết hai người đã nói cái gì, lúc đi ra, đôi mắt Lâm Mị Nhi ửng đỏ.
Tưởng Giai Lưu nói muốn giúp chị chăm sóc con cái, nhưng Lâm Mị Nhi từ chối, cầm khoản tiền mà Kha Nguyên Thái đưa cho rồi mang theo hai đứa nhỏ rời đi.
Nghe nói là trở về quê, Kha Nguyên Thái đưa không ít tiền, đủ để chị mua nhà đất ở quê và làm ăn buôn bán.
Hai đứa cháu mà Tưởng Giai Lưu thích nhất đều bị mang đi, tinh thần của bà bỗng sa sút rất nhiều.
Những ngày "mưa giông ngập đầu" dần qua đi, bầu không khí năm mới cũng sắp hết, tất cả mọi người bắt đầu bận rộn với công việc.
Kha Viêm và Liễu Nhiên bàn nhau chuẩn bị dọn ra ngoài, một nửa là do nhiệm vụ về Kha Viêm kết thúc.
Nửa còn lại là vì chuyện 15 năm trước khá khó quên, để Kha Viêm và Tưởng Giai Lưu sống chung dưới một mái nhà thì cũng quá tàn nhẫn.
Cả hai nói quyết định của mình cho Kha Nguyên Thái, ông đồng ý, hơn nữa, ngày hôm sau còn tụ tập tất cả người trong nhà lại.
Đám người Kha Long đều bày ra vẻ mặt nghi hoặc, Kha Nguyên Thái cũng không vòng vo, trực tiếp mở miệng nói: "Tầm hai ngày nữa Kha Viêm sẽ đi, ta và mẹ của các con đã bàn bạc qua, ta cũng chuẩn bị chuyển ra ngoài ở một khoảng thời gian."
Nói thế thôi chứ ở tới khi nào thì mọi người cũng không biết.
Bởi vậy, cả đám ngạc nhiên mà nhìn về phía ông, không nghĩ tới Kha Nguyên Thái vậy mà chuẩn bị chuyển ra ngoài.
Nhưng mà so với mấy chuyện lớn như là ly hôn các thứ thì chuyển ra ngoài ở cũng không có khó chấp nhận lắm.
Kha Nguyên Thái cũng không giải thích quá nhiều, thay vào đó, ông lại nói đến di sản: "Về việc chia di sản, từ chuyện của Tiểu Hổ, ta hiểu ra bản thân đã làm sai, ta cũng tự ngẫm lại một đoạn thời gian."
Ba anh em còn lại đều ngẩng đầu nhìn Kha Nguyên Thái, Kha Long mở miệng nói trước: "Cha không cần nghĩ nhiều, bọn con không có ý định giống Tiểu Hổ."
Kha Nguyên Thái lắc đầu: "Cũng không phải lời khách sao gì đâu, tuy Tiểu Hổ làm sai, nhưng thật ra cũng không sai hoàn toàn.
Mấy đứa đều là con trai ta, 15 năm trước, ta nghĩ Viêm Viêm còn nhỏ, nếu lúc đó ta xảy ra bất trắc, chỉ sợ các con cũng chẳng ai chăm lo cho nó.
Thế nên ta mới nghĩ cho nó nhiều đảm bảo hơn..."
"Aiz, trên thế giới này mỗi người đều có trăm ngàn lý do khác nhau, ai cũng không dễ dàng.
Chỉ mong sau này anh em các con có thể thông cảm cho nhau một chút."
Thông cảm cho nhau một chút.
Bảy chữ ( cụm ở trên dịch sang tiếng Trung gồm 7 chữ) nói đơn giản như vậy, lúc làm mới biết khó nhường nào.
Thông cảm cho nhau một chút, vậy ai thông cảm cho mình chứ?
Suy nghĩ của mỗi người khác nhau, thậm chí ai cũng cảm thấy bản thân đã chịu rất nhiều thiệt thòi.
Vậy cuối cùng thì ai mới là người được lợi?
Có thể thấy được, thông cảm là một việc rất khó.
Kha Nguyên Thái cũng chỉ nói vậy thôi chứ không ép buộc.
Thế nên, đề tài lại nhanh chóng chuyển tới công ty.
Kha Nguyên Thái: "Hiện tại ta cũng lớn tuổi rồi, còn mấy năm nữa là đến 70, nói thẳng ra thì...!ta có thể sống tới khi nào chứ?"
Ngay cả người thường xuyên lạnh mặt như Kha Đằng cũng không đành lòng mà nói: "Cha, người sẽ sống lâu trăm tuổi."
Kha Nguyên Thái cười cười: "Trăm tuổi hay không cũng chẳng quan trọng, ngày hôm qua ta tìm phòng ở, tối qua đã giao tiền đặt cọc.
Hiện tại, vừa lúc cởi bỏ hiểu lầm nhiều năm giữa cha con chúng ta.
Lúc trước ta chọn niêm yết công ty* cũng không phải vì Viêm Viêm, hồi đó đúng là lúc Tiểu Long ra đời.
Kha Long, con mới là động lực đầu tiên khiến cha phát triển công ty lớn như vậy."
*Công ty được niêm yết là một công ty công cộng mà sau khi đăng ký, cổ phiếu của công ty sẽ được mua bán công khai trên sàn giao dịch chứng khoán.
Trở thành công ty niêm yết đồng nghĩa với việc công ty sẽ chịu sự quản lý chặt chẽ của nhà nước, đây được coi là hình thức phát triển cao nhất của một doanh nghiệp.
Kha Long lập tức đỏ hốc mắt, mấy năm nay chú ta vẫn luôn đi theo Kha Nguyên Thái học tập và làm việc, ông đã tự tay dạy chú ta rất nhiều.
Kha Nguyên Thái nhìn mấy đứa con trước mặt: "Niêm yết công ty có rủi ro nhưng cũng có cơ hội, nhưng sự ra đời của các con cho ta rất nhiều can đảm.
Đêm nào về ta cũng đến phòng sơ sinh để nhìn ngắm gương mặt lúc ngủ của mấy đứa, nhìn xong thì ngày hôm sau lại tràn đầy động lực."
Ba người Long, Đằng, Dược đều ngạc nhiên, trong trí nhớ, bọn họ rất ít khi thấy mặt cha, nhưng ngược lại, có lẽ cha chưa từng ít gặp bọn họ.
"Ta nghĩ mình có thể mua bất cứ thứ gì các con muốn, ta cũng rất vui vẻ.
Nhiều năm như vậy, thật ra cha cũng mệt mỏi, hiện tại nhìn thấy mấy đứa trưởng thành, thành gia lập nghiệp, cha rất hạnh phúc.
Hôm nay ta còn định nói một việc, bây giờ mới nói có vẻ không hợp lắm.
Nhưng mà nếu không nói thì chắc sau này cũng không còn cơ hội."
Mấy đứa con đồng thời nhìn về phía ông, không rõ cha già nhà mình muốn nói cái gì.
Kha Nguyên Thái cười cười, kiêu ngạo nói với 4 đứa con của mình: "Những năm qua, cha rất yêu các con."
Nghe được lời của ông, ba người con đều rớt nước mắt, đôi mắt của Tưởng Giai Lưu cũng đỏ hoe.
Liễu Nhiên: "Tôi cũng không muốn đả kích mấy người đâu, nhưng mà chuyện nhỏ như này ấy, già rồi cũng đừng nên khóc."
Kha Long: "..."
Kha Nguyên Thái: "Khụ, im miệng đi, ngày mai ta sẽ ngồi xe của hai đứa."
Liễu Nhiên nhíu mày: "Xe của bác đâu?"
Kha Nguyên Thái liền thở dài, nói: "Bác mới xuất viện mấy ngày trước còn gì? Lần trước hôn mê đột ngột như thế, bác sợ lúc lái xe lại ngất xỉu, cho nên trong khoảng thời gian này bác sẽ không lái xe."
Liễu Nhiên: "...Còn khá sợ chết cơ đấy."
Kha Nguyên Thái không thể nhịn được nữa: "Sao chuyện gì qua miệng của cô tôi cũng thấy khó chịu thế nhỉ?"
Liễu Nhiên vui vẻ: "Mọi người đều nói mẹ chồng ghen tị với con dâu, cháu nghĩ chắc bác cũng đang ghen tị với con dâu đó~!"
Kha Viêm đỏ bừng mặt, nói với Liễu Nhiên bằng giọng điệu đầy bất đắc dĩ: "Đừng nháo."
Kha Nguyên Thái: "...." Mẹ nó!
Kha Khiêm Vũ đứng ở một bên nhìn toàn bộ quá trình, trong lòng quả thực khiếp sợ tột đỉnh.
Kha gia hình như..
đã tiến bộ hơn đời trước một chút.
Hắn ta thật sự quá tò mò, cô gái kỳ lạ này là ai mà cũng dám nói chuyện với ông nội như thế? Kha Khiêm Vũ liền hỏi Liễu Nhiên: "Cô là người ở đâu vậy?"
Liễu Nhiên liền đáp: "Tôi đến từ một vùng nông thôn, khi còn nhỏ ở tại thành phố Hải Thanh."
Kha Khiêm Vũ càng nghe càng cảm thấy quen tai, thành phố Hải Thanh là quê quán của mẹ vợ, hắn ta đương nhiên nhớ rõ ràng.
"Thật trùng hợp nha! Tôi cảm thấy chúng ta rất có duyên phận."
Kha Viêm cười lạnh: "Cháu với thím nhỏ có duyên phận gì? Không biết nói chuyện thì câm miệng đi."
Kha Khiêm Vũ: "..." Ghen tị!
Kha Long cũng cạn lời: "Cả hai đứa quen bao nhiêu lâu rồi còn duyên với chả phận? Con không nhớ lúc bé bị thím nhỏ đá bay ngay lần đầu gặp mặt sao?"
Kha Khiêm Vũ khiếp sợ: "Lúc bé con thường xuyên bị cha đá bay còn gì?" Chuyện này thì có gì lạ?
Kha Nguyên Thái nhìn về phía Kha Long.
Kha Long tự nhiên bị úp cái nồi to vào đầu, tức giận mắng: "Đầu óc của mày hết thuốc chữa rồi, không cứu nổi!"
Kha Dịch cũng nhịn không được mà cho Kha Khiêm Vũ một cái nhìn đầy thương hại, mở miệng cứu vớt cha mình: "Nói cái gì thế? Có ai bắt nạt mày đâu? Chính bản thân mày ngày qua ngày càng thêm tối tăm u ám, giống như ai cũng mắc nợ mày vậy á."
Kha Khiêm Vũ: "...." Không đúng! Kiếp trước mình bị đánh thật mà, sao giờ lại nói như kiểu chỉ có mình sai thế?
Kha Khiêm Vũ không biết rằng, năm đó, lúc Kha Nguyên Thái từ thành phố Hải Thanh trở về đã dặn dò Kha Long làm việc phải chú ý.
Chú ta liền ghi tạc trong lòng, tuy rằng không thương yêu Kha Khiêm Vũ nhiều, nhưng cũng không đến mức suốt ngày đánh đập hắn ta.
Vương Tử Di là tiểu thư nhà giàu, đương nhiên cũng không làm loại chuyện này.
Dưới sự định hướng chính xác, Kha Dịch quan tâm nhiều đến tương lai hơn, căn bản không rảnh để ý tới đứa em trai cùng cha khác mẹ của mình.
Cho nên, Kha Khiêm Vũ những năm gần đây chỉ bị gia đình Kha Long ngó lơ dẫn đến tinh thần u ám tối tăm chứ không phải chịu tổn thương về thể xác.
Kha Khiêm Vũ không biết những sự việc trên, vẻ mặt ngây thơ mà cúi đầu tự hỏi, lúc này lại xảy ra vấn đề ở đâu nữa vậy?
Kha Nguyên Thái đứng dậy, vỗ vỗ bàn: "Nó ngã đập đầu nên hơi ngơ ngác chút, các con nói nó ít thôi.
Kha Dịch, Kha gia sau này vẫn cần cháu.
Làm người thì nên nhìn về phía trước.
Những hành động và người cháu không thích thì không được để bản thân lặp lại chúng."
Kha Dịch gật đầu, cũng đứng dậy và nói: "Thưa ông, cháu hiểu rồi."
Kha Viêm nhìn Kha Dịch, cậu hiểu ra đời này Kha gia không phải không có thay đổi.
Kha Viêm rời đi cũng khiến Kha Nguyên Thái thay đổi một chút, gián tiếp tạo ra sự kiêng kị của mấy người anh.
Có kiêng kị thì sẽ có thay đổi.
Mà Kha Dịch vốn là chịu ảnh hưởng của Kha Long và Vương Tử Di nên mới chán ghét Kha Khiêm Vũ, Kha Long còn đánh hắn ta, Kha Dịch đương nhiên cũng sẽ không khách khí.
Nhưng mà, một đời này, Kha Nguyên Thái đã cảnh cáo Kha Long từ rất sớm, chú ta không dám đánh, Kha Dịch chịu ảnh hưởng tốt, tất nhiên cũng sẽ phát triển theo chiều hướng tốt.
***
Ba ngày sau, Kha Nguyên Thái thật sự thu dọn hành lý, ngồi lên xe của Kha Viêm.
Bọn họ chạy một đường đến khu vực gần chung cư Vinh Hoa, Kha Viêm mới nhịn không được mà hỏi: "Phòng cha chọn ở khu vực trung tâm hả? Tiền thuê nhà một tháng ở đây cũng phải hơn 8000 tệ đúng không?"
Kha Nguyên Thái gật đầu, nói: "Đúng vậy! Ta giao kèo ở 10 năm, tiền cũng trả hết rồi."
Kha Viêm sửng sốt, sau đó rống giận: "Cha làm hợp đồng ở 10 năm ư? Sao người không mua luôn một căn đi?!"
Kha Nguyên Thái liền nói: "Xung quanh đây cũng không có ai muốn bán a!"
Kha Viêm: "Vậy cha ở đâu?"
Kha Nguyên Thái cười: "Ngay dưới tầng mà cha mẹ vợ của con đang ở đấy!"
Kha Viêm: "...."
Liễu Nhiên: "...."
---- ngoài lề ----
- Chời ơi cứ gọi cha mẹ vợ miết rồi mà sao chưa cưới hả?!!!
- Đếm ngược còn 9 chương nữa sẽ hết chính văn Dài quávv.
Bình luận facebook