• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi (2 Viewers)

  • Chương 119-120

Chương 119: Là phúc hay họa vẫn chưa chắc, hai khối ngọc bội

“Tôi nghe sư phụ ở Dược Thần Cốc nói, Cuồng Vũ Y Tiên không chỉ y thuật cao siêu, mà còn là một siêu cường giả uyên bác, đó cũng là nguồn gốc của hai chữ 'Cuồng Vũ'“.

Nghe lời Kỷ Tuyết Tình nói, ông cụ Hoắc tiếp tục suy luận: “Nghe nói những người cầu chữa bệnh của Cuồng Vũ Y Tiên vào năm đó, cần dùng đủ loại công pháp bí tịch làm tiền công. Vậy việc Y Tiên truyền lại những thứ này cho Giang Vũ cũng không có gì lạ”.

“Điều này cũng có thể giải thích được tại sao Giang Vũ lại biết nhiều thứ như vậy”.

Kỷ Tuyết Tình sững sờ gật đầu, cũng bắt đầu tin tưởng một chút vào suy đoán rằng Giang Vũ là đệ tử của Cuồng Vũ Y Tiên, sau đó không nhịn được cười: “Nếu những suy đoán này là thật, thì tôi thật sự là nhặt được bảo vật rồi!”

“Ánh mắt của ông quả thực rất sắc bén! Mặc dù không biết Giang Vũ vì chuyện gì mà bị Cuồng Vũ Y Tiên phong ấn, nhưng hiện tại anh ấy đã khôi phục một số ký ức”.

Ông cụ Hoắc gật đầu đồng ý: “Vậy với truyền thừa của Cuồng Vũ Y Tiên, đợi một thời gian, Giang Vũ nhất định sẽ phát triển nhanh chóng”.

“Nếu sau này anh ấy có thể quay trở lại môn hạ Cuồng Vũ Y Tiên, thì cả nhà họ Kỷ có thể nhờ anh ấy mà tiến lên một tầm cao mới”.

“Người đàn ông mà tôi chọn quả nhiên không tầm thường”. Kỷ Tuyết Tình lập tức cười đắc thắng.

“Đừng vui mừng quá sớm, là phúc hay họa còn chưa chắc”.

Ông cụ Hoắc nghiêm túc nhắc nhở: “Chúng ta không biết vì sao Giang Vũ bị Y Tiên phong ấn, cũng không biết khi Y Tiên biết Giang Vũ đã khôi phục ký ức, sẽ có phản ứng gì?”

“Nếu Y Tiên không chấp nhận được việc thủ đoạn của mình thất bại, hoặc rất coi trọng lý do phong ấn Giang Vũ, vậy thì tất cả những người liên quan đến Giang Vũ có lẽ sẽ bị Y Tiên điên cuồng nhắm vào”.

“Do đó, hiện tại chúng ta phải tuyệt đối giữ bí mật về chuyện này, tốt nhất là không nên nói cho Giang Vũ biết những suy đoán này, để cậu ta tự nhiên trưởng thành”.

“Cho dù cậu ta mãi mãi không thể khôi phục, thì với những ký ức đã khôi phục hiện tại, cũng đủ để cậu ta đạt được một thành tựu”.

“Ông nói đúng, mặc dù tất cả chỉ là suy đoán, nhưng sau này thật sự không cần thiết phải giúp anh ấy khôi phục ký ức nữa”.

Kỷ Tuyết Tình gật đầu, nhẹ nhõm nói: “Tôi yêu Giang Vũ của hiện tại, không cần phải bận tâm anh ấy có hay không có ký ức của quá khứ”.

“Nếu anh ấy khôi phục ký ức, không còn yêu tôi nữa, ngược lại mất nhiều hơn được”.

Khóe miệng ông cụ Hoắc co quắp một trận, ông ấy quan tâm đến những lợi ích và rủi ro có thể xảy ra khi Giang Vũ khôi phục ký ức, nhưng Kỷ Tuyết Tình lại chỉ nghĩ đến tình yêu.

“Người phụ nữ đang yêu thật sự là không thể nói lý”.

Sau khi Kỷ Tuyết Tình và ông cụ Hoắc thỏa thuận xong, họ quay trở lại phòng trà.

Thấy hai người trở lại, Giang Vũ vội vàng lên tiếng hỏi: “Chuyện gì thế, sao hai người nói chuyện lâu vậy?”

“Không có gì, tôi và cô Kỷ chỉ nói chuyện phiếm thôi”.

Ông cụ Hoắc cười híp mắt xua tay, nói qua loa: “Uống trà, uống trà!”

“Tình hình thế nào?”

Giang Vũ vội vàng hỏi Kỷ Tuyết Tình: “Có phải chứng mất trí nhớ của anh rất khó chữa?”

“Không phải khó chữa bình thường!”

Kỷ Tuyết Tình ngồi xuống bên cạnh Giang Vũ, nhỏ giọng nói: “Ông cụ Hoắc cũng không phát hiện ra vấn đề gì, căn bản là không thể giúp được anh”.

“Vậy sao hai người lại ra ngoài lâu vậy?”, Giang Vũ nghi ngờ hỏi.

“Anh nhỏ tiếng chút”.

Kỷ Tuyết Tình lườm Giang Vũ một cái, giải thích: “Ông cụ Hoắc tự xưng là Thần Nông Dược Vương, là kỳ tài của y học Hoa Quốc, nhưng giờ lại không thể chữa được chứng mất trí nhớ của anh, đương nhiên là mặt ông ấy không thể rạng rỡ được”.

“Có gì đâu? Anh cũng không thấy mình có vấn đề gì, ông ấy...”

“Người ta đã là thần y nổi tiếng nhiều năm, đương nhiên coi trọng mặt mũi rất cao, mới kéo em ra ngoài giải thích riêng, không muốn mất mặt ở trước mặt anh, hiểu chưa!”

Kỷ Tuyết Tình ngắt lời Giang Vũ, nhắc nhở nói: “Từ giờ anh đừng hỏi bất kỳ câu hỏi nào nữa, cứ coi như chuyện chúng ta đến cầu chữa bệnh chưa từng xảy ra, nếu không chính là đang đánh mặt ông cụ Hoắc rồi”.

“Những người này quá coi trọng danh lợi, nhưng cũng có thể hiểu được”.

Giang Vũ không còn nghi ngờ nữa, hiểu ra: “Anh sẽ không nhắc đến chuyện này nữa, cứ coi như là đặc biệt đến đây để bái kiến trưởng bối vậy”.

Ngay sau đó, mấy người bắt đầu tán gẫu uống trà, đều rất ăn ý không nhắc lại chuyện chữa bệnh cho Giang Vũ.

Ông cụ Hoắc nhiệt tình mời Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình ở lại ăn trưa.

Khi người hầu đang chuẩn bị bữa trưa, hai ông cháu nhà họ Hoắc dẫn Kỷ Tuyết Tình và Giang Vũ đi tham quan biệt thự.

Khi bước vào thư phòng của ông cụ Hoắc, nhìn thấy căn phòng đầy ắp cổ vật và tranh chữ quý giá, Kỷ Tuyết Tình không khỏi cảm thán.

Ông cụ Hoắc chỉ là một bác sĩ bình thường trong thế tục, nhưng đã có vô số người tặng những món đồ quý giá.

Cuồng Vũ Y Tiên làm thần y đứng trên đỉnh thế giới, mức độ quý giá của chúng có thể tưởng tượng được.

Tới lúc này, Kỷ Tuyết Tình cũng đã hiểu tại sao Giang Vũ lại biết được nhiều thủ đoạn thần kỳ đến vậy, sự dạy dỗ đều là đến từ Cuồng Vũ Y Tiên.

Khi bước vào thư phòng, ánh mắt của Giang Vũ đã dừng lại ở một đôi ngọc bội màu trắng như tuyết trên giá sách.

“Cậu có thích cặp ngọc bội này không?”

Theo ánh mắt của Giang Vũ nhìn sang, ông cụ Hoắc mỉm cười hỏi.

“Nếu tôi không nhìn nhầm, thì đây có lẽ là ngọc thạch thời Lưỡng Hán”.

“Nếu tôi không nhìn nhầm, thì đây có lẽ là ngọc thạch thời Lưỡng Hán”.

“Đồ vô sỉ!”

Nghe thấy lời nói này, sắc mặt của Hoắc Tú Tú có chút khó coi.

Trong mắt cô ấy Giang Vũ ngoài miệng nói muốn mua, nhưng trên thực tế lại là muốn lấy không trả tiền đây mà, với thân phận của ông cụ Hoắc và mối quan hệ nhà họ Kỷ, ông cụ Hoắc căn bản không thể từ chối vì tình cảm, cũng không thể thực sự nhận tiền.

“Giang Vũ, đừng làm bậy!”

Kỷ Tuyết Tình cũng hiểu được hoàn cảnh của ông cụ Hoắc, nên trách móc nói: “Anh thích ngọc thạch, chúng ta có thể tự đi mua...”

“Không sao!”

Ông cụ Hoắc cười khẽ, lấy hai miếng ngọc xuống, đưa cho Giang Vũ: “Đây đúng là Bạch Ngọc thời Tây Hán, nếu cậu thích, tặng cho cậu”.

“Quả nhiên!”

Hoắc Tú Tú hừ lạnh một tiếng.

Kỷ Tuyết Tình cúi đầu xấu hổ, nghĩ đến sau này sẽ tìm cách bù đắp cho ông Hoắc.

“Không không không! Thứ quý giá như thế, tôi không thể lấy không”.

Giang Vũ vội khoát tay, thành thật nói: “Tôi nguyện ý dùng tiền mua, mong ông Hoắc cứ ra cái giá”.

Ông Hoắc cười nói: “Quá khách sáo rồi, hai miếng ngọc như vậy, coi như là quà gặp mặt của lão phu cho cậu vậy”.

Ông Hoắc tỏ vẻ không hài lòng nói: “Đây là một món quà mà một vị phú hào từng được tôi cứu chữa tặng cho tôi, không tốn đồng nào cả, cậu nhận lấy đi”.

“Nhưng mà..”.

Giang Vũ vẫn muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Kỷ Tuyết Tình, anh không còn do dự nữa, nhận lấy miếng ngọc trong tay ông Hoắc: “Nếu vậy, tôi đây không khách sáo”.

“Cô Kỷ, sao cô lại thích loại người này?”

Hoắc Tú Tú không nhịn được đồng cảm hỏi Kỷ Tuyết Tình.

“Khụ! Tôi chính là thích anh ấy”.

Kỷ Tuyết Tình ho khan một tiếng, mặc dù cũng hơi ngại, nhưng không hề che giấu tình yêu của cô dành cho Giang Vũ.

“Ông Hoắc, bây giờ tôi cần một căn phòng yên tĩnh”.

Không đợi những người khác kịp lên tiếng, Giang Vũ nắm chặt hai miếng ngọc bội trong tay, nghiêm túc nói: “Tôi có việc quan trọng phải làm, trong lúc đó không thể bị ai làm phiền”.

“Bây giờ hả?”

Ông Hoắc nghi ngờ nhìn Giang Vũ: “Sắp đến giờ ăn cơm rồi!”

“Các người cứ ăn trước đi, tôi xong việc rồi sẽ ăn sau”. Giang Vũ kiên định bày tỏ.

“Được rồi, vậy tôi sẽ cho người mang đến phòng khách của cô”.

Thấy Kỷ Tuyết Tình không phản đối, ông Hoắc bất đắc dĩ gật đầu.

Dưới sự dẫn dắt của người hầu, Giang Vũ bước vào phòng khách, lập tức khóa cửa lại.

“Đang lo không biết nên tặng Tuyết Tình vật gì, thì lại bắt gặp hai miếng ngọc có năng lượng tinh khiết”.

Giang Vũ ngồi xếp bằng trên sàn, hưng phấn nhìn hai khối ngọc bội trong tay.

Anh chuẩn bị dùng ngọc thạch để luyện cho Kỷ Tuyết Tình một chiếc bùa hộ mệnh có thể xua đuổi tà ma, tránh tai ương, bảo vệ cô trong những lúc nguy cấp.

Trong lúc Giang Vũ đang bận rộn, thì Kim Tái An được đưa đến bệnh viện, đã tỉnh lại. Anh ta lập tức phái người đi điều tra danh tính của cặp đôi nam nữ ngoài kia.

Hôm nay, Kim Tái An không chỉ bỏ lỡ Thái Tuế trăm năm, mà còn mất đi một cường giả Tông Sư, còn bị người ta đánh vỡ nửa hàm răng, thật là quá tức giận, quá khuất nhục!
Chương 120: Cô cả ghen tuông không khách khí với Kỷ Tuyết Tình

Chương 120: Cô cả ghen tuông không khách khí với Kỷ Tuyết Tình

Khi Giang Vũ hoàn thành công việc của mình và trở lại phòng khách.

“Tại sai mọi người còn chưa ăn?”

Nhìn thấy ba người Kỷ Tuyết Tình ngồi quanh trước bàn ăn, mà đồ ăn trên bàn còn chưa động tới, Giang Vũ có chút xấu hổ: “Anh đã nói rồi, mọi người không cần đợi, cứ ăn trước đi!”

“Hừm! Bữa mà bọn em muốn ăn là bữa tối”

Hoắc Tú Tú hừ lạnh một tiếng, oán trách nói: “Cũng không biết anh đang làm cái quái quỷ gì, mà bận rộn cả một buổi chiều”.

Giang Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời đã tối, lúc này mới nhận ra mình vậy mà đã bận rộn cả mấy tiếng đồng hồ.

“Buổi trưa anh còn chưa ăn cái gì, mau tới đây ăn cơm đi!”

Kỷ Tuyết Tình oán hận nhìn Giang Vũ, bọn họ chỉ có ba ngày ở bên nhau, lại lãng phí một buổi chiều như vậy.

“Xin lỗi, anh bận đến nỗi quên mất thời gian”.

Giang Vũ ngại ngùng ngồi bên cạnh Kỷ Tuyết Tình, chiếc bụng không chịu yên phận mà kêu kên.

“Đói quá rồi phải không, mau ăn cơm đi!”

Ông Hoắc cười sang sảng, giảm bớt sự ngượng ngùng, nhiệt tình gắp thức ăn cho Giang Vũ.

Bận rộn cả một ngày, Giang Vũ quả thực đã rất đói và bắt đầu ăn thức ăn được bày biện đầy trên bàn như hổ đói.

Nhìn tướng ăn không ra gì của Giang Vũ, Hoắc Tú Tú càng thêm khinh thường anh, hơn nữa không hiểu vì sao Kỷ Tuyết Tình có thân phận cao quý như vậy lại có thể vừa ý loại người này?

“Cô Hoắc!”

Sau khi cơm no rượu say, Giang Vũ lấy một miếng ngọc bội ra, đưa cho Hoắc Tú Tú: “Đây là một miếng ngọc bội hộ thân được tôi luyện chế, tặng cho cô để phòng thân”.

“Đây không phải là miếng ngọc bội mà ông nội tôi đã tặng cho anh trước đây sao?”

Hoắc Tú Tú không nhận miếng ngọc bội kia mà chỉ giễu cợt nói với khuôn mặt không cảm xúc: “Lấy miếng ngọc bội từ chỗ ông nội tôi sau đó tặng lại cho tôi, anh thật đúng biết của người phúc ta!”

“Trải qua sự luyện chế của tôi thì miếng ngọc bội này bây giờ đã có tác dụng trừ tà, tránh tà, có thể bảo vệ được sự an toàn của cô trong một khoảng thời gian”.

Giang Vũ vội vàng giải thích: “Cứ coi đó là lời cảm ơn của tôi tới ông Hoắc vì đã tặng miếng ngọc bội cho tôi, xin hãy nhận lấy”.

“Tôi mới không thèm...”

“Tú Tú, không được vô lễ!”

Ông Hoắc trách mắng một tiếng, giơ tay nhận lấy miếng ngọc bội kia, điềm đạm nói: “Dù nói thế nào đi chăng nữa, đây là thành ý của Giang Vũ, cháu... Hả?”

Nói được nửa chừng, ông Hoắc đột nhiên nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội ở trong tay, kinh ngạc hỏi: “Tại sao miếng ngọc bội này lại có tạp chất?”

Chỉ thấy, miếng ngọc bội nguyên bản kia màu trắng tinh không có vết bẩn, lúc này ở giữa xuất hiện mấy chấm đỏ như máu, phân bố theo một cách nào đó.

Đồng thời, ông Hoắc có thể cảm nhận được cảm giác cầm miếng ngọc bội khác hoàn toàn so với trước đây, nhưng lại không thể nói rõ khác nhau ở chỗ nào.

“Ông Hoắc thật có con mắt tinh tường!”

Giang Vũ mỉm cười, giải thích nói: “Tôi đã sử dụng máu của mình để khắc một pháp trận cực nhỏ vào miếng ngọc bội này, tạo cho nó những tác dụng đặc biệt nhất định”.

“Đây là máu và pháp trận của cậu?”

Ông Hoắc kinh ngạc không thôi: “Có thể không làm hỏng miếng ngọc bội mà thêm được máu tươi và pháp trận vào, quá thần kỳ”.

“Ông nhất định phải để cho cô Hoắc mang theo vật này bên người”.

Giang Vũ nghiêm túc nhắc nhở nói: “Nó có thể giúp cô Hoắc hóa giải một tai nạn đẫm máu”.

Khi nhìn thấy Hoắc Tú Tú, Giang Vũ nhìn ra gần đây người phụ nữ này có thể gặp một tai hoạ đổ máu, nhưng lại sợ Kỷ Tuyết Tình tức giận, anh mới không dám nghiên cứu kỹ càng.

Ông Hoắc có mối quan hệ tốt với Kỷ Tuyết Tình, đối xử với anh cũng rất tốt, Giang Vũ đương nhiên sẽ không ngồi nhìn rồi làm lơ được, vì thế mới luyện chế ra tấm bùa hộ thân này.

“Hừ! Nói nhảm, tôi mới không tin lời nói nhảm của anh”.

Hoắc Tú Tú hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn Giang Vũ: “Ông nội tôi là thần y, có ông ở đây, tôi sẽ không gặp phải tai họa đổ máu nào cả”.

“Im miệng!”

Ông Hoắc cẩn thận vuốt ve miếng ngọc bội trong tay, trách mắng nói: “Tú Tú, cháu bây giờ càng ngày càng vô lý. Dù nói như thế nào thì đây cũng là tấm lòng của Giang Vũ, cháu nên cảm ơn người ta”.

Trong mắt Hoắc Tú Tú, Giang Vũ chính là một tên công tử bột giả thần giả quỷ, chuyên bám váy đàn bà.

Nhưng ông Hoắc biết Giang Vũ có quan hệ với Cuồng Vũ Y Tiên, trước đó còn giải được phệ tâm cổ cho Kỷ Tuyết Tình, cho nên ông ấy vẫn hơi tin tưởng Giang Vũ!

Sau khi bữa tối kết thúc, Kỷ Tuyết Tình và Giang Vũ cáo từ rồi rời đi.

“Hừ! Anh thật biết cách thương hoa tiếc ngọc!”

Vừa bước ra khỏi Hoắc gia, mặt mày của Kỷ Tuyết Tình phụng phịu, châm chọc nói: “Dám dùng máu của chính mình để luyện chế bùa hộ thân cho người khác, anh tốt bụng quá đấy!”

“Mùi dấm chua thật là nồng nặc!”

Giang Vũ bất đắc dĩ nhìn Kỷ Tuyết Tình: “Anh làm tất cả những điều này đều là vì mặt mũi của em cho nên mới làm như vậy”.

“Hai chúng ta tay không đến tìm ông Hoắc xin chữa bệnh, như vậy đã rất thất lễ, mà người ta lại còn tặng hai miếng ngọc bội, nếu anh không bày tỏ lòng biết ơn thì làm em mất mặt quá”.

“Em thấy anh thích cô Hoắc thì có”.

Kỷ Tuyết Tình bĩu môi chua xót nói: “Dù sao sớm muộn gì em cũng phải về Kim Lăng, vừa hay nhường chỗ cho người khác, để anh có thể tự do vùng vẫy”.

“Cô Hoắc rất xinh đẹp, lại là người nhà họ Hoắc, tốt hơn so với em!”

“Tấm lòng của anh đối với em có trời đất chứng giám, nếu em còn dám nói xằng bậy, đừng trách anh không khách sáo với em!”

Giang Vũ đột nhiên chắn trước mặt Kỷ Tuyết Tình, hung ác đưa ra lời cảnh cáo.

“Vừa quen cô Hoắc là có bản lĩnh quá ha, lại còn dám nói chuyện với em như vậy”.

Kỷ Tuyết Tình tức giận nhìn chằm chằm Giang Vũ: “Đến đây, đến đây, em muốn xem xem, anh không khách sáo với em như thế nào”.

Kỷ Tuyết Tình vừa dứt lời, Giang Vũ đột nhiên bước lên phía trước một bước, hai tay ôm lấy đầu Kỷ Tuyết Tình, mãnh liệt hôn cô.

“Ư ư...”

Kỷ Tuyết Tình trừng mắt, chân tay luống cuồng điên cuồng đánh Giang Vũ, nhưng không được bao lâu thì cô đã từ bỏ sự dãy dụa, ôm cổ Giang Vũ đắm chìm trong đó.

Sau một lúc lâu, hai người mới tách nhau ra.

Vẻ mặt của Giang Vũ còn có chút thèm thuồng khi nhìn Kỷ Tuyết Tình mặt đỏ bừng: “Sau này em còn dám ghen tuông bừa bãi nữa không?”

“Hừ! Anh dựa vào việc em thích anh, nên mới dám bắt nạt em như vậy”.

Kỷ Tuyết Tình không phục hừ một tiếng, bực dọc nói: “Anh có bản lĩnh thì cứ làm như vậy với cô Hoắc... huhu!”

Nhìn thấy Kỷ Tuyết Tình còn đang nói nhảm, Giang Vũ cũng lười nói lời vô ích, trực tiếp đẩy mạnh cô vào tường, khiến Kỷ Minh Nguyệt...

“Còn dám nữa hay không?”

Sau khi tách nhau ra lần nữa, Giang Vũ vừa thở dốc vừa chất vấn.

“Anh quá...”

“Vậy lại một lần nữa!”

“Đừng đừng đừng, em sai rồi, em không dám nữa còn chưa được sao?”

Mắt nhìn thấy Giang Vũ lại muốn hôn tiếp, Kỷ Tuyết Tình sợ hãi, thở hổn hển mà nhận sai cầu xin tha thứ: “Ở nơi công cộng tại sao anh không biết xấu hổ vậy?”

“Anh không quan tâm đến những gì mà người khác nghĩ, bởi vì trong thế giới của anh chỉ có em!”

Nhìn thấy Kỷ Tuyết Tình cao cao tại thượng lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng của thiếu nữ như vậy, Giang Vũ hài lòng cười lớn, ôm eo Kỷ Tuyết Tình, đi về phía xe.

“Tên khốn này đột nhiên trở nên rất bá đạo, nhưng mà em rất thích!”

Kỷ Tuyết Tình đỏ mặt, vùi đầu vào ngực Giang Vũ, trong lòng tràn ngập sự hạnh phúc và ngọt ngào.

Kỷ Tuyết Tình đương nhiên biết Giang Vũ không có ý đồ gì khác với Hoắc Tú Tú, nhưng vẫn không nhịn được mà ghen tuông, nổi nóng.

Kết quả ngược lại khơi dậy sự bá đạo của Giang Vũ, khiếp cho cô đắm chìm sâu hơn!

“Mặc dù em biết anh không có ý gì với Hoắc Tú Tú, nhưng các anh đây là lần đầu tiên gặp mặt, anh đã tặng cô ấy một tấm bùa hộ thân!”

Sau khi lên xe, Kỷ Tuyết Tình đỏ mặt vừa khởi động xe, vừa phàn nàn: “Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, anh cũng chưa từng tặng quà cho em!”

“Em đây là vẫn còn đang ghen, nhất định phải dạy dỗ lại một chút!”

Giang Vũ ngồi ở ghế phụ lập tức cởi dây an toàn, nghiêng mặt về phía Kỷ Tuyết Tình...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom