-
Chương 116-117
Chương 116: Tiện tay đánh chết, dược vương Thần Nông - ông Hoắc
Đối mặt với một quyền ngưng tụ toàn bộ nội kình của Kim Chiêm Long, khóe miệng Thanh Long hơi nhếch lên, đứng bất động tại chỗ.
Một tiếng "Phanh" trầm đục vang lên.
Nắm đấm cứng rắn của Kim Chiêm Long đánh trúng ngực Thanh Long, nhưng cơ thể của Thanh Long lại không hề nhúc nhích.
Khi nắm đấm chạm vào cơ thể của Thanh Long, Kim Chiêm Long mới ý thức được tình hình không được ổn.
Tiếp theo, ông ta cũng cảm giác được nắm đấm giống như đang nện vào tấm sắt, bị phản đòn cực kì đau đớn.
“Khó trách được ông đã lớn tuổi rồi mà vẫn dừng lại tại Tông Sư sơ kỳ, hoá ra là cũng chỉ có chút bản lĩnh này”.
Sắc mặt của Thanh Long không cảm xúc nhìn Kim Chiêm Long đang có vẻ mặt thống khổ, chậm rãi đưa tay chộp lấy cổ đối phương.
“Đại nhân tha mạng, tôi biết sai rồi...”
Thấy đến cả cương khí mà Thanh Long cũng không ngưng tụ, chỉ dựa vào cơ thể mà đã có thể làm bị thương được nắm đấm của mình, Kim Chiêm Long hoảng sợ mở miệng cầu xin tha thứ.
Tuy rằng động tác của Thanh Long thoạt nhìn cực kì chậm rãi, nhưng Kim Chiêm Long đã dùng toàn bộ sức bình sinh của bản thân rồi mà vẫn không cách nào ngăn cản hoặc tránh né được.
Một giây sau, bàn tay to lớn của Thanh Long bóp lấy cổ Kim Chiêm Long một cách cực kì chặt, không chút do dự dùng sức bẻ gãy cổ ông ta.
Cao thủ đứng đầu của nhà họ Kim tại Ngô Thành, cảnh giới Tông Sư Kim Chiêm Long cứ như vậy ngã xuống.
“Bây giờ đến lượt cậu rồi!”
Thanh Long tiện tay ném thi thể của Kim Chiêm Long sang một bên, lạnh lùng nhìn về phía Kim Tái An.
“Tôi, tôi…”
Trơ mắt nhìn Kim Chiêm Long bị người ta tiện tay đánh chết, Kim Tái An cực kì hoảng sợ, trực tiếp quỳ trên mặt đất, run rẩy nói: "Đại nhân tha mạng, tôi không biết cậu ấm kia có cường giả bảo vệ, kính xin đại nhân nể mặt nhà họ Kim mà tha mạng cho tôi”.
“Cậu ấm?”
Thanh Long khẽ nhíu mày, khinh thường bĩu môi: "Giang Vũ còn không có tư cách khiến cho tôi ra tay, tôi hoàn toàn là đang chấp hành mệnh lệnh của cô chủ nhà tôi!"
"Cô chủ... là người đẹp bình hoa kia?"
Kim Tái An vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ trợn tròn mắt, khó có thể tin được nhìn về phía Kỷ Tuyết Tình.
Lúc trước ở trong chợ dược liệu, nhìn thấy Kỷ Tuyết Tình làm nũng với Giang Vũ, yêu cầu mua túi xách, ấn tượng ban đầu của Kim Tái An là cho rằng Kỷ Tuyết Tình chính là một bình hoa, lại không ngờ rằng người ta mới là cô chiêu.
“Hỗn xược!”
Nghe Kim Tái An nói Kỷ Tuyết Tình là bình hoa, Thanh Long mạnh mẽ giơ tay lên, vung tay tát lên mặt Kim Tái An một cái.
“A!”
Kim Tái An hét lên một tiếng thảm thiết, trực tiếp bị Thanh Long tát một cái bay ra xa hơn mười mét.
Kim Tái An nặng nề ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh, nửa bên mặt trái lập tức sưng vù lên, nửa hàm răng đều bị đập nát.
“Cô chủ, cô muốn xử trí tên to gan điên cuồng này như thế nào?”
Thanh Long không xuống tay giết chết Kim Tái An, xoay người cung kính hỏi Kỷ Tuyết Tình.
“Anh ta đã nhận được một bài học, trước hết tha cho anh ta một mạng đi!”
Kỷ Tuyết Tình cũng không nhìn Kim Tái An, lạnh lùng nói: "Nếu mà làm chuyện bé xé ra to, vậy thì chuyện hẹn hò của tôi và Giang Vũ sẽ đổ bể hết!"
“Ông xử lý gọn ghẽ hậu quả của chuyện này đi, chúng tôi đi trước đây!”
Sau khi dặn dò một tiếng, Kỷ Tuyết Tình bèn kéo Giang Vũ lên xe rời đi.
Sắc mặt của Giang Vũ căng thẳng ngồi ở ghế lái phụ, hai tay dùng sức siết chặt thành nắm đấm.
Nhìn thấy tên Kim Chiêm Long mà mình có liều mạng cũng không thể nào đánh bại được lại bị Thanh Long tiện tay đánh chết, Giang Vũ trong lúc đang chấn động, cũng tràn đầy khát vọng mong muốn có được thực lực.
“Anh đừng suy nghĩ nhiều quá”.
Cảm nhận được tâm tình của Giang Vũ đang xao động, Kỷ Tuyết Tình cầm lấy nắm đấm của Giang Vũ: "Với tu vi của đại sư nội kình mà anh có thể đem đánh được cường giả Tông Sư thành ra như vậy là đã cực kì xuất sắc rồi, hơn nữa anh còn biết về pháp thuật và trận pháp, bây giờ anh chỉ đang cần thời gian để mài giũa phát triển hơn mà thôi!"
Kỷ Tuyết Tình tin rằng với bản lĩnh của Giang Vũ thì sớm muộn cũng có một ngày anh sẽ trở thành người có thể khiến cho nhà họ Kỷ coi trọng, chỉ là còn cần thời gian để phát triển bản thân.
"Anh thề, từ nay về sau, tuyệt đối sẽ không bị bất kì kẻ nào đánh bại lần nữa!"
Đối mặt với sự an ủi của Kỷ Tuyết Tình, Giang Vũ kiên định tỏ thái độ.
“Em tin anh!”
Kỷ Tuyết Tình ra sức gật đầu, cô tin tưởng Giang Vũ một trăm phần trăm, cũng sẽ dốc hết toàn lực để giúp Giang Vũ phát triển.
Giang Vũ lấy lại được tâm trạng tốt, tò mò hỏi Kỷ Tuyết Tình đang chuyên tâm lái xe: "Chúng ta bây giờ đi đâu?”
“Thời gian còn sớm, em dẫn anh đi gặp một vị bề trên ở Ngô Thành”.
Kỷ Tuyết Tình do dự một chút, nhắc nhở nói: "Cho dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng không được tức giận!"
“Tại sao anh phải tức giận?", Giang Vũ mờ mịt.
“Đến lúc đó, anh sẽ biết thôi!”
Kỷ Tuyết Tình không giải thích, quan tâm nói: "Thể lực của anh đã tiêu hao không ít, anh nghỉ ngơi một lát trước đi!"
Giang Vũ gật đầu, lập tức nhắm mắt lại bắt đầu vận công, khôi phục chân khí.
Khi Giang Vũ mở mắt ra lần nữa, xe đã đi vào sân của một căn biệt thự ở ngoại ô Ngô Thành, mà Kỷ Tuyết Tình đang hai tay chống má, ánh mắt đầy si mê nhìn chằm chằm mình.
“Xin lỗi, để em phải đợi lâu rồi”.
Giang Vũ áy náy nói xin lỗi: "Ban nãy thể lực của anh tiêu hao quá nhiều, thời gian khôi phục hơi lâu!"
"Không có đâu, cũng vừa mới đến nơi!"
Kỷ Tuyết Tình nghịch ngợm nhéo nhéo mũi Giang Vũ: "Xuống xe đi, đừng để người ta đợi lâu!"
Sau khi Giang Vũ đi theo Kỷ Tuyết Tình xuống xe, nhìn thấy một ông lão mặc bộ đường trang màu trắng, tóc bạc nhưng sắc mặt vẫn hồng hào đi từ trong biệt thự ra.
“Vị này là ai? "
Giang Vũ nghi hoặc đánh giá người đang đi tới.
"Vị này chính là người được mọi người kính trọng và nổi tiếng nhất trong giới y học cổ truyền toàn quốc, dược vương Thần Nông - Hoắc Bách Thọ - Ông Hoắc"
Giọng nói của Kỷ Tuyết Tình nghiêm túc giới thiệu: "Lúc trước em từng gặp bác sĩ Tề, chính là đệ tử của ông ấy!"
"Anh nhớ ra rồi, lúc trước bác sĩ Tề từng nói sư phụ mình là dược vương Thần Nông!"
Giang Vũ giật mình gật đầu, cảm khái nói: "Ngô Thành này đúng là nơi địa linh nhân kiệt, không là thủ đô của dược liệu nhưng có thể đào tạo ra cường giả Tông Sư, còn có sự tồn tại của dược vương Thần Nông trấn thủ, tốt hơn so với Giang Châu rất nhiều!"
“Cô chủ Kỷ đại giá quang lâm, ông già này không thể nghênh đón từ xa, đã thất lễ rồi!”
Hoắc Bách Thọ nhiệt tình chào hỏi với Kỷ Tuyết Tình.
Ngay sau đó, ông Hoắc hào hứng quan sát Giang Vũ: "Đây chắc chắn là người thanh niên có tài có sắc đã giải trừ Phệ Tâm Cổ được cho cô chủ Kỷ mà đồ nhi tôi thường nhắc tới, Giang Vũ phải không?"
“Tiểu bối Giang Vũ, bái kiến ông Hoắc!", Giang Vũ cung kính chắp tay hành lễ.
"Tốt tốt tốt, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên!"
Hoắc Bách Thọ liên tục gật đầu, tán thưởng nói: "Ngay cả tôi cũng không thể nhìn ra bệnh tim của cô chủ Kỷ là do trúng cổ độc, mà cậu lại có thể chữa khỏi được, năng lực của cậu xuất sắc hơn tôi nhiều!"
"Ông Hoắc quá khen rồi, cổ độc đã không được tính ở trong phạm vi y học, ông không khám ra được là điều rất bình thường!"
Nhìn thấy đối phương đề cao mình như thế, Giang Vũ cũng không keo kiệt mà khen tặng nói: "Nhưng ở lĩnh vực y học cổ truyền, tôi còn phải học từ ông nhiều thứ!"
“Ai da! Hai người cũng đừng tâng bốc lẫn nhau nữa”.
Kỷ Tuyết Tình oán giận nói: "Ông Hoắc, ông không mời chúng tôi vào uống chén trà sao?”
"Nghe nói hai người muốn tới, tôi đã bảo cháu gái đi lấy trà ngon do tôi cất giữ được hai mươi năm ra đây!"
Ông Hoắc cưng chiều nhìn Kỷ Tuyết Tình, mỉm cười nói: "Đang chờ để được chiêu đãi hai người!”
Ngay sau đó cả đoàn người đi vào trong biệt thự.
Trong phòng trà đại sảnh, một cô gái xinh đẹp mang phong cách cổ điển, tóc dài ngang eo mặc bộ sườn xám màu trắng có dung mạo và khí chất đủ để so sánh được với Kỷ Tuyết Tình đang sắp xếp lại bộ trà cụ.
Sau khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp sườn xám này, Giang Vũ nheo mắt lại, cẩn thận đánh giá cô ấy.
Hành động này của Giang Vũ khiến cho hai cô gái xinh đẹp bất mãn...
Chương 117: Tìm bác sĩ khám bệnh cho Giang Vũ và nhân cơ hội vạch rõ ranh giới với anh.
“Đây là Hoắc Tú Tú, cháu gái của tôi!”
Đi vào phòng trà, ông Hoắc nhiệt tình giới thiệu: “Tú Tú, vị này là cô Kỷ và bạn trai Giang Vũ”.
“Chào cô Kỷ, cậu Giang”.
Hoắc Tú Tú chậm rãi đứng dậy, tao nhã cúi người hành lễ, trên mặt lại không có bất kỳ sự thay đổi nào, có một loại khí chất lạnh lùng cao ngạo tương tự như Kỷ Tuyết Tình.
“Cô gái Hoắc Tú Tú này chính là người thừa kế của nhà họ Hoắc, một trong ba đại gia tộc ở Ngô Thành”.
Trong quá trình nhập tọa, Kỷ Tuyết Tình ở bên tai Giang Vũ nhỏ giọng giới thiệu: “Sau này anh muốn mua được dược liệu thượng hạng ở Ngô Thành, vậy thì phải tạo được mối quan hệ tốt với cô ấy, nhà họ Hoắc quản lý phòng đấu giá lớn nhất ở Ngô Thành, thứ có thể nhìn thấy được đến đều là thứ đồ quý giá”.
Nói được một nửa, Kỷ Tuyết Tình phát hiện Giang Vũ đang nhìn chằm chằm vào Hoắc Tú Tú, nhất thời khó chịu, bàn tay nhỏ bé bóp đùi Giang Vũ thật mạnh ở vị trí không ai nhìn thấy được.
“Á á!”
Bị Kỷ Tuyết Tình tập kích đột ngột, Giang Vũ đau đến mức hít sâu một hơi.
“Cô ấy rất đẹp phải không?”, Kỷ Tuyết Tình chất vấn đầy ghen tuông.
“Em hiểu lầm rồi, anh không có ý gì khác!”
Thấy Kỷ Tuyết Tình đang ghen, Giang Vũ vội vàng giải thích: “Ở trong mắt anh, em vĩnh viễn là người đẹp nhất, những người khác đều là đầu lâu xương sọ có màu hồng mà thôi”.
“Vậy anh còn nhìn một cách mê mẩn như vậy?”, Kỷ Tuyết Tình khó chịu bĩu môi.
“Anh cảm thấy Hoắc Tú Tú này có gì đó không đúng lắm, hình như cô ấy..”.
“Hừ! Em thấy anh chính là thèm nhỏ dãi sắc đẹp của người ta”.
Không đợi Giang Vũ nói xong, Kỷ Tuyết Tình đã hừ lạnh cắt đứt.
“Anh sai rồi, anh không nhìn nữa đâu!”
Giang Vũ vội vàng nhận sai, giải thích với người phụ nữ đang ghen tuông là đang tự chuốc khổ vào thân!
Hoắc Tú Tú trên ghế vừa thể hiện trà nghệ, vừa khẽ nhíu mày.
Hoắc Tú Tú cũng chú ý tới Giang Vũ, sau khi vào cửa, anh đã nhìn chằm chằm vào mình, nhất thời có ấn tượng không tốt với anh.
Nếu không phải ngại thể diện của ông cụ thì cô ấy sẽ không pha trà cho cái loại đã háo sắc còn ăn bám này.
“Tú Tú nhà tôi chính là đại sư trong giới trà nghệ, hơn nữa lại có thêm loại trà mà tôi đã cất giấu hai mươi năm qua”.
Sau khi ngồi xuống, ông Hoắc kiêu ngạo khoe khoang nói: “Hôm nay các vị xem như có lộc ăn lộc uống rồi!”
“Vậy thì chúng tôi không khách sáo nữa”.
Lúc này Kỷ Tuyết Tình mới buông tha cho Giang Vũ, vừa thưởng thức trà, vừa nói chuyện phiếm với ông Hoắc.
Giang Vũ bị giáo huấn một trận, trong cả quá trình chỉ cúi đầu uống trà, cũng không dám nhìn Hoắc Tú Tú thêm một lần nào nữa.
Nhìn thấy Giang Vũ ngoan ngoãn như thế, Hoắc Tú Tú càng khinh bỉ anh hơn, đồng thời cũng không thể nào hiểu nổi tại sao cô chủ nhà họ Kỷ tại sao lại coi trọng loại người này?
Sau khi nói chuyện phiếm được một lát, Kỷ Tuyết Tình chuyển đề tài, nghiêm trang nói: “Ông Hoắc, về chuyện có liên quan đến Giang Vũ, trăm sự nhờ ông!”
“Được, lão phu chắc chắn sẽ dốc toàn bộ sức lực để làm”. Vẻ mặt của ông Hoắc cực kì nghiêm túc khi gật đầu.
“Có ý gì vậy? Tôi có chuyện gì sao?”, Giang Vũ ngẩng đầu mơ hồ hỏi.
“Ha ha! Cô Kỷ lần này tới là cố ý mời ông nội tôi khám bệnh cho anh!”
Hoắc Tú Tú lạnh như băng cười: “Ông nội của tôi chính là dược vương Thần Nông, nếu không phải nể mặt cô Kỷ, chỉ sợ ngay cả mặt của ông ấy, anh cũng không được thấy đâu”.
“Tú Tú, đừng nhiều lời!”
Ông Hoắc không vui răn dạy một tiếng, sau đó tán thưởng nói: “Giang Vũ có thể giải quyết được loại độc cổ mà ngay cả ông cũng không khám ra được cho cô Kỷ, năng lực này cháu không so bì được đâu!”
Hoắc Tú Tú bĩu môi, cúi đầu pha trà không nói gì thêm nữa.
“Có câu “Bác sĩ không thể tự chữa bệnh”, lần này em dẫn anh đến gặp ông Hoắc, chính là muốn mời ông ấy giúp anh khám về vấn đề bị mất trí nhớ”.
Kỷ Tuyết Tình kéo tay của Giang Vũ, có chút ngượng ngùng nói: “Em biết là người cùng nghề thì bài xích lẫn nhau, mà anh cũng là bác sĩ, nên mới không nói trước cho anh biết, anh sẽ không tức giận chứ?”
Giang Vũ mấp máy môi, muốn nói lại thôi, lúc này mới hiểu được Kỷ Tuyết Tình dẫn theo mình đến là vì tìm bác sĩ khám bệnh.
Nhưng Giang Vũ đã tự mình kiểm tra trước rồi, đối với chứng mất trí nhớ của bản thân, anh căn bản không thể kiểm tra ra được bất kì nguyên nhân gì, vậy dù để ông Hoắc khám thì chắc kết quả cũng không khác gì.
Biết Kỷ Tuyết Tình có ý tốt, Giang Vũ đương nhiên sẽ không tức giận, lễ phép nhìn về phía ông Hoắc: “Vậy làm phiền ông Hoắc rồi!”
Ông Hoắc gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, đưa tay đặt lên mạch của Giang Vũ, bắt đầu chẩn đoán.
Giang Vũ tập trung nín thở, cực kì phối hợp, anh cũng hy vọng mình có thể khôi phục được trí nhớ, nhờ vậy mà sớm ngày phát triển để xứng đôi với Kỷ Tuyết Tình.
Chỉ dựa vào những mảnh kí ức vụn vặt đã khôi phục, Giang Vũ đã có thể tu luyện tới trình độ như thế.
Nếu có thể khôi phục toàn bộ trí nhớ, vậy thì sẽ có được sự trợ giúp rất lớn đối với việc thăng cấp thực lực bản thân.
“Á!”
Mấy phút sau, ông Hoắc vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, lập tức nhắm mắt lại, càng bắt mạch cẩn thận cho Giang Vũ hơn chút nữa.
Kỷ Tuyết Tình lo lắng đến mức không dám cả thở mạnh, nhìn chằm chằm ông Hoắc không chớp mắt.
Nhìn vẻ mặt của ông Hoắc, trong mắt Giang Vũ hiện lên một tia chờ mong, biết đâu ông Hoắc thật sự có thể giúp mình khôi phục lại được trí nhớ?
Hoắc Tú Tú buông trà cụ xuống, im lặng ngồi nghiêm chỉnh, trên mặt không có bất kì biểu cảm gì như là không quan tâm đến bất cứ điều chi.
Thời gian dần dần trôi qua, sắc mặt ông Hoắc ngày càng nghiêm túc, hai ngón tay đặt trên mạch của Giang Vũ run rẩy dữ dội, điều này thể hiện rằng tình trạng của Giang Vũ tương đối phức tạp.
“Sao có thể như thế được?”
Hồi lâu sau, ông Hoắc mở to mắt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong đôi mắt tràn đầy sự kinh hãi.
“Tình trạng của Giang Vũ thế nào?”
Kỷ Tuyết Tình bị phản ứng của ông Hoắc làm cho cực kì lo lắng, giọng nói run rẩy, mở miệng hỏi: “Rất nghiêm trọng sao?”
“Ông khám ra được gì rồi sao?”, Giang Vũ cũng không nhịn được tò mò nhìn ông Hoắc.
Môi ông Hoắc run rẩy vài cái, muốn nói rồi lại thôi.
“Cô Kỷ, tôi muốn nói chuyện riêng với cô”.
Ông Hoắc nhìn Giang Vũ chăm chú rồi đứng dậy đi ra ngoài phòng trà.
“Ông Hoắc, có chuyện gì có thể trực tiếp nói với tôi, tôi có thể chịu đựng được?”
Giang Vũ lo lắng nói, nếu ông Hoắc thật sự phát hiện ra được vấn đề gì, vậy thì anh đương nhiên là người muốn biết nhất
“Đừng nóng vội, ông Hoắc chắc chắn đã có phán đoán của riêng mình, để em đi xem sao”.
Kỷ Tuyết Tình vỗ vỗ vai Giang Vũ, vội vàng đuổi theo.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Giang Vũ ngơ ngác nhìn bóng lưng Kỷ Tuyết Tình và ông Hoắc.
“Anh thật đúng là có năng lực, có thể khiến cho cô Kỷ quan tâm đến anh như thế”.
Đúng lúc này, Hoắc Tú Tú ung dung mở miệng, trào phúng nói: “Nhưng mà một người đàn ông khoẻ mạnh có tay có chân lại cứ muốn ăn bám, anh không cảm thấy mất mặt sao?”
“Tôi muốn thế, cô cũng không quản được”.
Giang Vũ vừa bực dọc vừa nóng nảy nhìn bóng lưng ông Hoắc và Kỷ Tuyết Tình, tức giận trả lời một câu.
“Đồ vô liêm sỉ!”
Thấy Giang Vũ dám hiên ngang nói thế, Hoắc Tú Tú càng thêm khinh bỉ.
“Ông Hoắc, cho dù là lúc trước tôi bị Phệ Tâm Cổ tra tấn thì cũng chưa từng nhìn thấy ông hoang mang như thế này”.
Đi tới phòng khách, Kỷ Tuyết Tình nhanh chóng hỏi: “Chứng mất trí nhớ của Giang Vũ có phải rất nghiêm trọng không?”
“Đây không phải là vấn đề nghiêm trọng hay không, chứng mất trí nhớ của Giang Vũ căn bản không phải chỉ là do bị thương”.
Ông Hoắc lo lắng nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không có ai, giọng nói ngưng trọng nhắc nhở: “Cô Kỷ, tôi khuyên cô nên sớm vạch rõ giới hạn với Giang Vũ, nếu không, chỉ sợ không chỉ mỗi mình cô, thậm chí cả nhà họ Kỷ cũng sẽ rước lấy phiền toái lớn”.
Đối mặt với một quyền ngưng tụ toàn bộ nội kình của Kim Chiêm Long, khóe miệng Thanh Long hơi nhếch lên, đứng bất động tại chỗ.
Một tiếng "Phanh" trầm đục vang lên.
Nắm đấm cứng rắn của Kim Chiêm Long đánh trúng ngực Thanh Long, nhưng cơ thể của Thanh Long lại không hề nhúc nhích.
Khi nắm đấm chạm vào cơ thể của Thanh Long, Kim Chiêm Long mới ý thức được tình hình không được ổn.
Tiếp theo, ông ta cũng cảm giác được nắm đấm giống như đang nện vào tấm sắt, bị phản đòn cực kì đau đớn.
“Khó trách được ông đã lớn tuổi rồi mà vẫn dừng lại tại Tông Sư sơ kỳ, hoá ra là cũng chỉ có chút bản lĩnh này”.
Sắc mặt của Thanh Long không cảm xúc nhìn Kim Chiêm Long đang có vẻ mặt thống khổ, chậm rãi đưa tay chộp lấy cổ đối phương.
“Đại nhân tha mạng, tôi biết sai rồi...”
Thấy đến cả cương khí mà Thanh Long cũng không ngưng tụ, chỉ dựa vào cơ thể mà đã có thể làm bị thương được nắm đấm của mình, Kim Chiêm Long hoảng sợ mở miệng cầu xin tha thứ.
Tuy rằng động tác của Thanh Long thoạt nhìn cực kì chậm rãi, nhưng Kim Chiêm Long đã dùng toàn bộ sức bình sinh của bản thân rồi mà vẫn không cách nào ngăn cản hoặc tránh né được.
Một giây sau, bàn tay to lớn của Thanh Long bóp lấy cổ Kim Chiêm Long một cách cực kì chặt, không chút do dự dùng sức bẻ gãy cổ ông ta.
Cao thủ đứng đầu của nhà họ Kim tại Ngô Thành, cảnh giới Tông Sư Kim Chiêm Long cứ như vậy ngã xuống.
“Bây giờ đến lượt cậu rồi!”
Thanh Long tiện tay ném thi thể của Kim Chiêm Long sang một bên, lạnh lùng nhìn về phía Kim Tái An.
“Tôi, tôi…”
Trơ mắt nhìn Kim Chiêm Long bị người ta tiện tay đánh chết, Kim Tái An cực kì hoảng sợ, trực tiếp quỳ trên mặt đất, run rẩy nói: "Đại nhân tha mạng, tôi không biết cậu ấm kia có cường giả bảo vệ, kính xin đại nhân nể mặt nhà họ Kim mà tha mạng cho tôi”.
“Cậu ấm?”
Thanh Long khẽ nhíu mày, khinh thường bĩu môi: "Giang Vũ còn không có tư cách khiến cho tôi ra tay, tôi hoàn toàn là đang chấp hành mệnh lệnh của cô chủ nhà tôi!"
"Cô chủ... là người đẹp bình hoa kia?"
Kim Tái An vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ trợn tròn mắt, khó có thể tin được nhìn về phía Kỷ Tuyết Tình.
Lúc trước ở trong chợ dược liệu, nhìn thấy Kỷ Tuyết Tình làm nũng với Giang Vũ, yêu cầu mua túi xách, ấn tượng ban đầu của Kim Tái An là cho rằng Kỷ Tuyết Tình chính là một bình hoa, lại không ngờ rằng người ta mới là cô chiêu.
“Hỗn xược!”
Nghe Kim Tái An nói Kỷ Tuyết Tình là bình hoa, Thanh Long mạnh mẽ giơ tay lên, vung tay tát lên mặt Kim Tái An một cái.
“A!”
Kim Tái An hét lên một tiếng thảm thiết, trực tiếp bị Thanh Long tát một cái bay ra xa hơn mười mét.
Kim Tái An nặng nề ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh, nửa bên mặt trái lập tức sưng vù lên, nửa hàm răng đều bị đập nát.
“Cô chủ, cô muốn xử trí tên to gan điên cuồng này như thế nào?”
Thanh Long không xuống tay giết chết Kim Tái An, xoay người cung kính hỏi Kỷ Tuyết Tình.
“Anh ta đã nhận được một bài học, trước hết tha cho anh ta một mạng đi!”
Kỷ Tuyết Tình cũng không nhìn Kim Tái An, lạnh lùng nói: "Nếu mà làm chuyện bé xé ra to, vậy thì chuyện hẹn hò của tôi và Giang Vũ sẽ đổ bể hết!"
“Ông xử lý gọn ghẽ hậu quả của chuyện này đi, chúng tôi đi trước đây!”
Sau khi dặn dò một tiếng, Kỷ Tuyết Tình bèn kéo Giang Vũ lên xe rời đi.
Sắc mặt của Giang Vũ căng thẳng ngồi ở ghế lái phụ, hai tay dùng sức siết chặt thành nắm đấm.
Nhìn thấy tên Kim Chiêm Long mà mình có liều mạng cũng không thể nào đánh bại được lại bị Thanh Long tiện tay đánh chết, Giang Vũ trong lúc đang chấn động, cũng tràn đầy khát vọng mong muốn có được thực lực.
“Anh đừng suy nghĩ nhiều quá”.
Cảm nhận được tâm tình của Giang Vũ đang xao động, Kỷ Tuyết Tình cầm lấy nắm đấm của Giang Vũ: "Với tu vi của đại sư nội kình mà anh có thể đem đánh được cường giả Tông Sư thành ra như vậy là đã cực kì xuất sắc rồi, hơn nữa anh còn biết về pháp thuật và trận pháp, bây giờ anh chỉ đang cần thời gian để mài giũa phát triển hơn mà thôi!"
Kỷ Tuyết Tình tin rằng với bản lĩnh của Giang Vũ thì sớm muộn cũng có một ngày anh sẽ trở thành người có thể khiến cho nhà họ Kỷ coi trọng, chỉ là còn cần thời gian để phát triển bản thân.
"Anh thề, từ nay về sau, tuyệt đối sẽ không bị bất kì kẻ nào đánh bại lần nữa!"
Đối mặt với sự an ủi của Kỷ Tuyết Tình, Giang Vũ kiên định tỏ thái độ.
“Em tin anh!”
Kỷ Tuyết Tình ra sức gật đầu, cô tin tưởng Giang Vũ một trăm phần trăm, cũng sẽ dốc hết toàn lực để giúp Giang Vũ phát triển.
Giang Vũ lấy lại được tâm trạng tốt, tò mò hỏi Kỷ Tuyết Tình đang chuyên tâm lái xe: "Chúng ta bây giờ đi đâu?”
“Thời gian còn sớm, em dẫn anh đi gặp một vị bề trên ở Ngô Thành”.
Kỷ Tuyết Tình do dự một chút, nhắc nhở nói: "Cho dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng không được tức giận!"
“Tại sao anh phải tức giận?", Giang Vũ mờ mịt.
“Đến lúc đó, anh sẽ biết thôi!”
Kỷ Tuyết Tình không giải thích, quan tâm nói: "Thể lực của anh đã tiêu hao không ít, anh nghỉ ngơi một lát trước đi!"
Giang Vũ gật đầu, lập tức nhắm mắt lại bắt đầu vận công, khôi phục chân khí.
Khi Giang Vũ mở mắt ra lần nữa, xe đã đi vào sân của một căn biệt thự ở ngoại ô Ngô Thành, mà Kỷ Tuyết Tình đang hai tay chống má, ánh mắt đầy si mê nhìn chằm chằm mình.
“Xin lỗi, để em phải đợi lâu rồi”.
Giang Vũ áy náy nói xin lỗi: "Ban nãy thể lực của anh tiêu hao quá nhiều, thời gian khôi phục hơi lâu!"
"Không có đâu, cũng vừa mới đến nơi!"
Kỷ Tuyết Tình nghịch ngợm nhéo nhéo mũi Giang Vũ: "Xuống xe đi, đừng để người ta đợi lâu!"
Sau khi Giang Vũ đi theo Kỷ Tuyết Tình xuống xe, nhìn thấy một ông lão mặc bộ đường trang màu trắng, tóc bạc nhưng sắc mặt vẫn hồng hào đi từ trong biệt thự ra.
“Vị này là ai? "
Giang Vũ nghi hoặc đánh giá người đang đi tới.
"Vị này chính là người được mọi người kính trọng và nổi tiếng nhất trong giới y học cổ truyền toàn quốc, dược vương Thần Nông - Hoắc Bách Thọ - Ông Hoắc"
Giọng nói của Kỷ Tuyết Tình nghiêm túc giới thiệu: "Lúc trước em từng gặp bác sĩ Tề, chính là đệ tử của ông ấy!"
"Anh nhớ ra rồi, lúc trước bác sĩ Tề từng nói sư phụ mình là dược vương Thần Nông!"
Giang Vũ giật mình gật đầu, cảm khái nói: "Ngô Thành này đúng là nơi địa linh nhân kiệt, không là thủ đô của dược liệu nhưng có thể đào tạo ra cường giả Tông Sư, còn có sự tồn tại của dược vương Thần Nông trấn thủ, tốt hơn so với Giang Châu rất nhiều!"
“Cô chủ Kỷ đại giá quang lâm, ông già này không thể nghênh đón từ xa, đã thất lễ rồi!”
Hoắc Bách Thọ nhiệt tình chào hỏi với Kỷ Tuyết Tình.
Ngay sau đó, ông Hoắc hào hứng quan sát Giang Vũ: "Đây chắc chắn là người thanh niên có tài có sắc đã giải trừ Phệ Tâm Cổ được cho cô chủ Kỷ mà đồ nhi tôi thường nhắc tới, Giang Vũ phải không?"
“Tiểu bối Giang Vũ, bái kiến ông Hoắc!", Giang Vũ cung kính chắp tay hành lễ.
"Tốt tốt tốt, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên!"
Hoắc Bách Thọ liên tục gật đầu, tán thưởng nói: "Ngay cả tôi cũng không thể nhìn ra bệnh tim của cô chủ Kỷ là do trúng cổ độc, mà cậu lại có thể chữa khỏi được, năng lực của cậu xuất sắc hơn tôi nhiều!"
"Ông Hoắc quá khen rồi, cổ độc đã không được tính ở trong phạm vi y học, ông không khám ra được là điều rất bình thường!"
Nhìn thấy đối phương đề cao mình như thế, Giang Vũ cũng không keo kiệt mà khen tặng nói: "Nhưng ở lĩnh vực y học cổ truyền, tôi còn phải học từ ông nhiều thứ!"
“Ai da! Hai người cũng đừng tâng bốc lẫn nhau nữa”.
Kỷ Tuyết Tình oán giận nói: "Ông Hoắc, ông không mời chúng tôi vào uống chén trà sao?”
"Nghe nói hai người muốn tới, tôi đã bảo cháu gái đi lấy trà ngon do tôi cất giữ được hai mươi năm ra đây!"
Ông Hoắc cưng chiều nhìn Kỷ Tuyết Tình, mỉm cười nói: "Đang chờ để được chiêu đãi hai người!”
Ngay sau đó cả đoàn người đi vào trong biệt thự.
Trong phòng trà đại sảnh, một cô gái xinh đẹp mang phong cách cổ điển, tóc dài ngang eo mặc bộ sườn xám màu trắng có dung mạo và khí chất đủ để so sánh được với Kỷ Tuyết Tình đang sắp xếp lại bộ trà cụ.
Sau khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp sườn xám này, Giang Vũ nheo mắt lại, cẩn thận đánh giá cô ấy.
Hành động này của Giang Vũ khiến cho hai cô gái xinh đẹp bất mãn...
Chương 117: Tìm bác sĩ khám bệnh cho Giang Vũ và nhân cơ hội vạch rõ ranh giới với anh.
“Đây là Hoắc Tú Tú, cháu gái của tôi!”
Đi vào phòng trà, ông Hoắc nhiệt tình giới thiệu: “Tú Tú, vị này là cô Kỷ và bạn trai Giang Vũ”.
“Chào cô Kỷ, cậu Giang”.
Hoắc Tú Tú chậm rãi đứng dậy, tao nhã cúi người hành lễ, trên mặt lại không có bất kỳ sự thay đổi nào, có một loại khí chất lạnh lùng cao ngạo tương tự như Kỷ Tuyết Tình.
“Cô gái Hoắc Tú Tú này chính là người thừa kế của nhà họ Hoắc, một trong ba đại gia tộc ở Ngô Thành”.
Trong quá trình nhập tọa, Kỷ Tuyết Tình ở bên tai Giang Vũ nhỏ giọng giới thiệu: “Sau này anh muốn mua được dược liệu thượng hạng ở Ngô Thành, vậy thì phải tạo được mối quan hệ tốt với cô ấy, nhà họ Hoắc quản lý phòng đấu giá lớn nhất ở Ngô Thành, thứ có thể nhìn thấy được đến đều là thứ đồ quý giá”.
Nói được một nửa, Kỷ Tuyết Tình phát hiện Giang Vũ đang nhìn chằm chằm vào Hoắc Tú Tú, nhất thời khó chịu, bàn tay nhỏ bé bóp đùi Giang Vũ thật mạnh ở vị trí không ai nhìn thấy được.
“Á á!”
Bị Kỷ Tuyết Tình tập kích đột ngột, Giang Vũ đau đến mức hít sâu một hơi.
“Cô ấy rất đẹp phải không?”, Kỷ Tuyết Tình chất vấn đầy ghen tuông.
“Em hiểu lầm rồi, anh không có ý gì khác!”
Thấy Kỷ Tuyết Tình đang ghen, Giang Vũ vội vàng giải thích: “Ở trong mắt anh, em vĩnh viễn là người đẹp nhất, những người khác đều là đầu lâu xương sọ có màu hồng mà thôi”.
“Vậy anh còn nhìn một cách mê mẩn như vậy?”, Kỷ Tuyết Tình khó chịu bĩu môi.
“Anh cảm thấy Hoắc Tú Tú này có gì đó không đúng lắm, hình như cô ấy..”.
“Hừ! Em thấy anh chính là thèm nhỏ dãi sắc đẹp của người ta”.
Không đợi Giang Vũ nói xong, Kỷ Tuyết Tình đã hừ lạnh cắt đứt.
“Anh sai rồi, anh không nhìn nữa đâu!”
Giang Vũ vội vàng nhận sai, giải thích với người phụ nữ đang ghen tuông là đang tự chuốc khổ vào thân!
Hoắc Tú Tú trên ghế vừa thể hiện trà nghệ, vừa khẽ nhíu mày.
Hoắc Tú Tú cũng chú ý tới Giang Vũ, sau khi vào cửa, anh đã nhìn chằm chằm vào mình, nhất thời có ấn tượng không tốt với anh.
Nếu không phải ngại thể diện của ông cụ thì cô ấy sẽ không pha trà cho cái loại đã háo sắc còn ăn bám này.
“Tú Tú nhà tôi chính là đại sư trong giới trà nghệ, hơn nữa lại có thêm loại trà mà tôi đã cất giấu hai mươi năm qua”.
Sau khi ngồi xuống, ông Hoắc kiêu ngạo khoe khoang nói: “Hôm nay các vị xem như có lộc ăn lộc uống rồi!”
“Vậy thì chúng tôi không khách sáo nữa”.
Lúc này Kỷ Tuyết Tình mới buông tha cho Giang Vũ, vừa thưởng thức trà, vừa nói chuyện phiếm với ông Hoắc.
Giang Vũ bị giáo huấn một trận, trong cả quá trình chỉ cúi đầu uống trà, cũng không dám nhìn Hoắc Tú Tú thêm một lần nào nữa.
Nhìn thấy Giang Vũ ngoan ngoãn như thế, Hoắc Tú Tú càng khinh bỉ anh hơn, đồng thời cũng không thể nào hiểu nổi tại sao cô chủ nhà họ Kỷ tại sao lại coi trọng loại người này?
Sau khi nói chuyện phiếm được một lát, Kỷ Tuyết Tình chuyển đề tài, nghiêm trang nói: “Ông Hoắc, về chuyện có liên quan đến Giang Vũ, trăm sự nhờ ông!”
“Được, lão phu chắc chắn sẽ dốc toàn bộ sức lực để làm”. Vẻ mặt của ông Hoắc cực kì nghiêm túc khi gật đầu.
“Có ý gì vậy? Tôi có chuyện gì sao?”, Giang Vũ ngẩng đầu mơ hồ hỏi.
“Ha ha! Cô Kỷ lần này tới là cố ý mời ông nội tôi khám bệnh cho anh!”
Hoắc Tú Tú lạnh như băng cười: “Ông nội của tôi chính là dược vương Thần Nông, nếu không phải nể mặt cô Kỷ, chỉ sợ ngay cả mặt của ông ấy, anh cũng không được thấy đâu”.
“Tú Tú, đừng nhiều lời!”
Ông Hoắc không vui răn dạy một tiếng, sau đó tán thưởng nói: “Giang Vũ có thể giải quyết được loại độc cổ mà ngay cả ông cũng không khám ra được cho cô Kỷ, năng lực này cháu không so bì được đâu!”
Hoắc Tú Tú bĩu môi, cúi đầu pha trà không nói gì thêm nữa.
“Có câu “Bác sĩ không thể tự chữa bệnh”, lần này em dẫn anh đến gặp ông Hoắc, chính là muốn mời ông ấy giúp anh khám về vấn đề bị mất trí nhớ”.
Kỷ Tuyết Tình kéo tay của Giang Vũ, có chút ngượng ngùng nói: “Em biết là người cùng nghề thì bài xích lẫn nhau, mà anh cũng là bác sĩ, nên mới không nói trước cho anh biết, anh sẽ không tức giận chứ?”
Giang Vũ mấp máy môi, muốn nói lại thôi, lúc này mới hiểu được Kỷ Tuyết Tình dẫn theo mình đến là vì tìm bác sĩ khám bệnh.
Nhưng Giang Vũ đã tự mình kiểm tra trước rồi, đối với chứng mất trí nhớ của bản thân, anh căn bản không thể kiểm tra ra được bất kì nguyên nhân gì, vậy dù để ông Hoắc khám thì chắc kết quả cũng không khác gì.
Biết Kỷ Tuyết Tình có ý tốt, Giang Vũ đương nhiên sẽ không tức giận, lễ phép nhìn về phía ông Hoắc: “Vậy làm phiền ông Hoắc rồi!”
Ông Hoắc gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, đưa tay đặt lên mạch của Giang Vũ, bắt đầu chẩn đoán.
Giang Vũ tập trung nín thở, cực kì phối hợp, anh cũng hy vọng mình có thể khôi phục được trí nhớ, nhờ vậy mà sớm ngày phát triển để xứng đôi với Kỷ Tuyết Tình.
Chỉ dựa vào những mảnh kí ức vụn vặt đã khôi phục, Giang Vũ đã có thể tu luyện tới trình độ như thế.
Nếu có thể khôi phục toàn bộ trí nhớ, vậy thì sẽ có được sự trợ giúp rất lớn đối với việc thăng cấp thực lực bản thân.
“Á!”
Mấy phút sau, ông Hoắc vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, lập tức nhắm mắt lại, càng bắt mạch cẩn thận cho Giang Vũ hơn chút nữa.
Kỷ Tuyết Tình lo lắng đến mức không dám cả thở mạnh, nhìn chằm chằm ông Hoắc không chớp mắt.
Nhìn vẻ mặt của ông Hoắc, trong mắt Giang Vũ hiện lên một tia chờ mong, biết đâu ông Hoắc thật sự có thể giúp mình khôi phục lại được trí nhớ?
Hoắc Tú Tú buông trà cụ xuống, im lặng ngồi nghiêm chỉnh, trên mặt không có bất kì biểu cảm gì như là không quan tâm đến bất cứ điều chi.
Thời gian dần dần trôi qua, sắc mặt ông Hoắc ngày càng nghiêm túc, hai ngón tay đặt trên mạch của Giang Vũ run rẩy dữ dội, điều này thể hiện rằng tình trạng của Giang Vũ tương đối phức tạp.
“Sao có thể như thế được?”
Hồi lâu sau, ông Hoắc mở to mắt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong đôi mắt tràn đầy sự kinh hãi.
“Tình trạng của Giang Vũ thế nào?”
Kỷ Tuyết Tình bị phản ứng của ông Hoắc làm cho cực kì lo lắng, giọng nói run rẩy, mở miệng hỏi: “Rất nghiêm trọng sao?”
“Ông khám ra được gì rồi sao?”, Giang Vũ cũng không nhịn được tò mò nhìn ông Hoắc.
Môi ông Hoắc run rẩy vài cái, muốn nói rồi lại thôi.
“Cô Kỷ, tôi muốn nói chuyện riêng với cô”.
Ông Hoắc nhìn Giang Vũ chăm chú rồi đứng dậy đi ra ngoài phòng trà.
“Ông Hoắc, có chuyện gì có thể trực tiếp nói với tôi, tôi có thể chịu đựng được?”
Giang Vũ lo lắng nói, nếu ông Hoắc thật sự phát hiện ra được vấn đề gì, vậy thì anh đương nhiên là người muốn biết nhất
“Đừng nóng vội, ông Hoắc chắc chắn đã có phán đoán của riêng mình, để em đi xem sao”.
Kỷ Tuyết Tình vỗ vỗ vai Giang Vũ, vội vàng đuổi theo.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Giang Vũ ngơ ngác nhìn bóng lưng Kỷ Tuyết Tình và ông Hoắc.
“Anh thật đúng là có năng lực, có thể khiến cho cô Kỷ quan tâm đến anh như thế”.
Đúng lúc này, Hoắc Tú Tú ung dung mở miệng, trào phúng nói: “Nhưng mà một người đàn ông khoẻ mạnh có tay có chân lại cứ muốn ăn bám, anh không cảm thấy mất mặt sao?”
“Tôi muốn thế, cô cũng không quản được”.
Giang Vũ vừa bực dọc vừa nóng nảy nhìn bóng lưng ông Hoắc và Kỷ Tuyết Tình, tức giận trả lời một câu.
“Đồ vô liêm sỉ!”
Thấy Giang Vũ dám hiên ngang nói thế, Hoắc Tú Tú càng thêm khinh bỉ.
“Ông Hoắc, cho dù là lúc trước tôi bị Phệ Tâm Cổ tra tấn thì cũng chưa từng nhìn thấy ông hoang mang như thế này”.
Đi tới phòng khách, Kỷ Tuyết Tình nhanh chóng hỏi: “Chứng mất trí nhớ của Giang Vũ có phải rất nghiêm trọng không?”
“Đây không phải là vấn đề nghiêm trọng hay không, chứng mất trí nhớ của Giang Vũ căn bản không phải chỉ là do bị thương”.
Ông Hoắc lo lắng nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không có ai, giọng nói ngưng trọng nhắc nhở: “Cô Kỷ, tôi khuyên cô nên sớm vạch rõ giới hạn với Giang Vũ, nếu không, chỉ sợ không chỉ mỗi mình cô, thậm chí cả nhà họ Kỷ cũng sẽ rước lấy phiền toái lớn”.