-
Chương 109-110
Chương 109: Đi Giang Châu đợi Giang Vũ hóa ra là Đại tông sư
“Nếu như là Tuyết Tình chủ động, vậy thì cứ để tùy ý con bé đi!”
“Tuyết Tình đã thành niên rồi, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một người phụ nữ chân chính, có thể dành lần đầu tiên cho người trong lòng cũng coi như duyên phận”.
Đối diện với vấn đề nhạy cảm mà Thanh Long đưa ra, Kỷ Thường Viễn do dự một chút, rồi dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Nhưng nếu như là thằng nhóc kia chủ động, có ý đồ xấu xa, vậy thì anh cứ việc thẳng tay, âm thầm xử lý cậu ta!”
“Đã hiểu!”
Thanh Long gật đầu, sau đó xuống xe rời đi.
“Gia chủ, bây giờ chúng ta về khách sạn sao?”, Bạch Hổ lái xe hỏi dò.
“Đi Giang Châu, đợi để giết Giang Vũ!”
Trong đáy mắt Kỷ Thường Viễn thoáng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, sát khí nặng nề: “Để Tuyết Tình với thằng nhóc kia trải qua nốt ba ngày cuối cùng này đi”.
“Ba ngày sau, khi Tuyết Tình đi đến tỉnh lị, sau khi chúng ta giải quyết xong Giang Vũ ở Giang Châu xong rồi quay trở về tỉnh lị tập hợp với Tuyết Tình, như vậy thì Tuyết Tình sẽ không còn day dứt gì với Kim Lăng nữa”.
Kỷ Thường Viễn từ trước đến giờ chưa từng nói rõ rằng sẽ không giết Giang Vũ, bởi vì ông ấy hầu như không có dự định tha cho anh.
Cho dù ông ấy biết nếu làm như vậy sẽ khiến Kỷ Tuyết Tình đau lòng, thậm chí sẽ bị Kỷ Tuyết Tình oán hận.
Nhưng làm một người cha, Kỷ Thường Viễn hiểu rất rõ khoảng cách giữa Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình.
Vì hạnh phúc cả đời của con gái, ông ấy buộc phải giết chết Giang Vũ, cắt đứt đoạn nghiệt duyên này.
“Ba ngày, chỉ được ở chung với anh ấy ba ngày cuối cùng này thôi”.
Nhìn hướng chiếc xe của Kỷ Thường Viễn đi xa, Kỷ Tuyết Tình vô cùng đau lòng.
Kỷ Tuyết Tình điều chỉnh lại cảm xúc, khẽ mỉm cười quay lại xe.
“Tuyết Tình, ba em...”.
“Trừ Giang Châu ra, anh có nơi nào muốn đi nữa không?”
Không đợi Giang Vũ nói hết câu, Kỷ Tuyết Tình vừa khởi động xe vừa càm ràm: “Quen biết nhau lâu như vậy, chúng ta còn chưa từng hẹn hò với nhau như hai người đang yêu đương đấy!”
“Hình như đúng thế thật”.
Giang Vũ nghĩ một hồi, khó hiểu hỏi: “Chúng ta về Giang Châu cũng có thể hẹn hò mà...”.
“Ở Giang Châu người quen biết chúng ta quá nhiều, làm gì cũng không tiện”.
Kỷ Tuyết Tình thầm ai oán ngắt lời Giang Vũ: “Người ta muốn trải nghiệm một chút cảm giác hẹn hò của những cặp đôi bình thường, anh cứ nói xem anh muốn đi đâu đi?”
“Ngoại trừ Giang Châu... thành phố Ngô được không?”
Giang Vũ dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Kỷ Tuyết Tình, lúng túng nói: “Anh bây giờ vẫn còn đang bị mất trí nhớ, ngoại trừ Giang Châu cũng chỉ muốn đi thành phố Ngô để xem một chút, còn những chỗ khác anh hầu như không biết”.
“Thành phố dược liệu của Giang Đông!”
Kỷ Tuyết Tình thoáng ngạc nhiên: “Anh muốn đi mua nguyên liệu thuốc?”
“Nếu như có thể, anh muốn đi xem một chút”.
Giang Vũ gật đầu, trước đó có vài người cũng từng nhắc đến việc đi đến thành phố Ngô có thể mua được nguyên liệu thuốc cao cấp.
Bây giờ anh vô cùng khát vọng có được sức mạnh, đương nhiên là rất muốn đi thành phố Ngô để xem xét.
“Vậy thì chúng ta đi thành phố Ngô!”
Kỷ Tuyết Tình cũng không nói thêm nữa, quay đầu xe đi thẳng về phía thành phố Ngô.
Cô ấy hy vọng trong ba ngày tới đây, đừng có bất kỳ người nào đến làm phiền khoảng thời gian riêng tư của bọn họ nữa.
Khi Kỷ Tuyết Tình và Giang Vũ đến thành phố Ngô đã là hơn mười giờ đêm.
Hai người không vào nhận phòng trong khách sạn ngay, mà tìm một quán thịt nướng đông đúc nhất để ăn thịt xiên nướng trước.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, đầu tiên là Kỷ Tuyết Tình bị bắt cóc, tiếp đó là tìm nhà họ Lăng giải quyết nợ nần, Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình hầu như cả ngày đều chưa ăn gì, bọn họ đã quá đói rồi!
“Đây còn là lần đầu tiên em được ăn ở quán vỉa hè thế này, đã quá đi!”
Kỷ Tuyết Tình lần đầu tiên được đi ăn ở chỗ bình dân thế này nên đã thay đổi phong thái lạnh lùng cao quý ngày thường, một tay cầm thịt xiên nướng một tay cầm xiên mực nướng, ăn uống như hổ đói làm khóe miệng dính đầy mỡ lẫn tương.
“Kỳ thực anh bây giờ không thiếu tiền, chúng ta có thể đi đến chỗ sang trọng hơn để ăn!”
Giang Vũ xót xa nhìn Kỷ Tuyết Tình: “Đường đường là cô chủ của nhà họ Kỷ lại ăn đồ ăn bình dân thế này, thiệt thòi cho em quá!”
“Chẳng thiệt thòi chút nào, đây là một lần trải nghiệm hiếm có trong đời em”.
Kỷ Tuyết Tình không hài lòng lắc đầu, cắn mạnh một xiên thịt dê nướng: “Cuộc sống của em trước đây quá nhạt nhẽo và cứng nhắc, khó có khi được ăn uống thoải mái mà không cần lo lắng đến hình tượng và gia giáo thế này, nếu như có thêm một chai bia nữa thì càng đã”.
“Đừng quậy, bà dì hàng tháng của em còn chưa hết đâu!”
Giang Vũ lập tức ngăn lại, anh bóc vỏ mấy con tôm nướng cho cô, nói bằng giọng cưng chiều: “Nếu như em thực sự thích cảm giác này, vậy đợi sau khi kỳ kinh của em kết thúc, anh sẽ uống với em một chút”.
“Được nha!”
Kỷ Tuyết Tình gật đầu lia lịa, sau đó há to miệng: “A, anh đút cho em”.
Nhìn thấy cô chủ nhỏ Kỷ Tuyết Tình lúc này chẳng còn để ý gì đến hình tượng, Giang Vũ cũng không luẩn quẩn với mớ suy nghĩ kia nữa mà chủ động đút một con tôm nướng đã bóc vỏ vào miệng Kỷ Tuyết Tình.
“Ngon quá! Em cũng đút cho anh ăn”.
Kỷ Tuyết Tình gật đầu, sau đó đưa xiên thịt đến bên miệng Giang vũ.
Lúc này, Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình trông không khác gì một cặp đôi đang trong thời kỳ yêu đương mặn nồng, bọn họ chìm đắm trong những cảm xúc hạnh phúc ngọt ngào.
“Hai vệ sĩ đi bên cạnh ba em có tu vi gì vậy?”
Trong lúc nói chuyện phiếm, Giang Vũ tò mò hỏi: “Nhất là người tên Thanh Long, chỉ xét về uy áp của ông ta đã khiến anh không có khả năng chống cự nữa, cảm giác ông ta còn mạnh hơn nhiều so với kẻ mạnh tông sư mà anh từng gặp trước đó”.
“Thanh Long và Bạch Hổ đều là nội kình đại tông sư!”
Kỷ Tuyết Tình miệng đầy đồ ăn nhồm nhoàm đáp lại: “Cụ thể bọn họ có tu vi gì em cũng không rõ, em chỉ biết là Thanh Long mạnh hơn Bạch Hổ một chút”.
“Hóa ra là đại tông sư!”
Giang Vũ nuốt một ngụm nước bọt, lòng thầm nặng nề: “Chẳng trách ở trước mặt Thanh Long anh còn chẳng thể cử động nổi, ông ta vậy mà lại là đại tông sư, còn mạnh hơn một cấp so với tông sư, mà tu vi của mình bây giờ chỉ mới tạm coi như là nội kình đại sư đỉnh phong”.
“Sức mạnh của nhà họ Kỷ thật là khủng khiếp, đại tông sư cũng cam tâm tình nguyện làm vệ sĩ, nói không chừng nhà họ Kỷ còn có cả kẻ mạnh Tiên thiên trấn giữ cũng nên!”
“Nói như vậy, muốn có được sự chấp nhận của nhà họ Kỷ, vậy mình ít nhất cũng phải đột phá được cảnh giới Tiên thiên, mà để đề phòng vạn nhất, thì buộc phải đột phá được Trúc cơ kỳ”.
“Mình tin là, chỉ cần mình có thể đột phá được đến Trúc cơ kỳ thì cho dù là nhà họ Kỷ cũng sẽ không dám coi thường mình”.
“Anh đừng so sánh với bọn họ, đối với người bình thường mà nói, anh đã rất lợi hại rồi”.
Nhìn thấy Giang Vũ bỗng nhiên yên lặng, Kỷ Tuyết Tình không muốn anh quá áp lực liền an ủi: “Anh chỉ cần cố gắng hết sức, đợi một năm sau mặc kệ anh có thành tựu đến đâu, nhất định phải đến Kim Lăng tìm em”.
Kỷ Tuyết Tình trong lòng có điều muốn nói mà không nói ra, đó chính là: “Cho dù anh không có thành tựu gì cả, em cũng sẽ không để bất kỳ ai ngăn cản chúng ta đến với nhau!”
“Yên tâm đi!”
Giang Vũ hít sâu một hơi, kiên định tỏ rõ lập trường: “Một năm sau, anh sẽ đi tìm anh, đến lúc đó, anh nhất định sẽ khiến cho nhà họ Kỷ chấp nhận anh!”
“Em tin anh!”
Kỷ Tuyết Tình mỉm cười, tinh nghịch nhìn xung quanh, ngay sau đó ngậm một con tôm nướng, chu môi đến gần trước mặt Giang Vũ: “Em đút cho anh!”
Nhìn thấy Kỷ Tuyết Tình chủ động như vậy, Giang Vũ hơi luống cuống tay chân, nhưng ngay sau đó lại cứng đơ từ từ cúi người xuống, khẽ hé miệng cắn về phía con tôm mà Kỷ Tuyết Tinh ngậm trong miệng, tim đập như đánh trống!
Kỷ Tuyết Tình mặt đỏ tai hồng chu môi, trong lòng thầm nghĩ chút nữa phải ăn con tôm này thế nào để có thể khẽ chạm môi với Giang Vũ, chỉ nghĩ thôi đã thấy lãng mạn.
“Người đẹp, em xinh quá, có hứng thú làm quen với nhau một chút không?”
Đúng vào lúc miệng của Giang Vũ sắp chạm đến con tôm nướng, mà Kỷ Tuyết Tình cũng đã chuẩn bị cắn cả con tôm vào miệng để chạm môi với Giang Vũ thì có một giọng nói bỗng nhiên vang lên không đúng lúc.
Không ngờ sẽ có người tự nhiên đến đây xen vào muốn làm quen, Kỷ Tuyết Tình theo bản năng cắn cả con tôm vào miệng sau đó ngồi thẳng lưng dậy, còn Giang Vũ cũng vội vàng ngồi ngay ngắn.
Chỉ thấy, một người thanh niên tóc uốn xoăn kiểu con sâu, ăn mặc thời thượng, mặt dày mày dạn ngồi xuống trước mặt Kỷ Minh Nguyệt.
“Anh là ai?”
Giang Vũ nhíu chặt mày nhìn người vừa mới xuất hiện.
“Người đẹp, điều kiện của em tốt như vậy, nhưng lại ở bên cạnh thằng nhóc chỉ đưa em đi ăn quán vỉa hè thế này, đúng là lãng phí của trời”.
Người thanh niên mặc kệ Giang Vũ, trắng trợn đánh giá Kỷ Tuyết Tình từ đầu xuống chân, ngạo nghễ nói: “Anh tên Lưu Hạo, nếu như người đẹp bằng lòng kết bạn với anh, anh đảm bảo sau này mỗi ngày đều sẽ đưa em đi đến nhà hàng năm sao để ăn cơm”.
Chương 110: Ngủ cùng nhau là có ý gì
“Ăn cái bà nội nhà anh”.
Bị Lưu Hạo làm hỏng việc, Kỷ Tuyết Tình khôi phục lại dáng vẻ băng lạnh ngày thường, căm ghét mắng: “Bạn trai tôi đưa tôi đi ăn, liên quan quái gì đến anh. Anh mau cút đi cho tôi”.
Giang Vũ hết sức ngạc nhiên nhìn Kỷ Tuyết Tình, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy Kỷ Tuyết Tình chửi bậy.
Cảm giác khí thế bây giờ càng thân thiết gần gũi hơn là loại khí thế bá đạo đầy áp lực khi trước nhiều.
“Người đẹp, em có thể không biết anh là ai, nhưng chắc chắn em biết chị của anh là ai!”
Bị Kỷ Tuyết Tình mắng, Lưu Hạo dường như đã rất quen với chuyện này, ngạo mạn nói: “Chị gái anh chính là Lưu Nhã Hiên, người livestream bán hàng nổi tiếng nhất của thành phố Ngô, có mười triệu fan hâm mộ”.
“Mà anh không chỉ là em trai ruột của chị ấy, còn là trợ lý đặc biệt”.
“Chỉ cần em làm bạn với anh, vậy thì anh đảm bảo không đến một tháng sau anh sẽ bảo chị gái anh đưa em trở thành người nổi tiếng trên mạng xã hộ có thu nhập hàng tháng cả triệu tệ, em sẽ không cần phải ngồi ở quán vỉa hè để ăn những thứ thực phẩm rác này nữa”.
Cái gọi là kết bạn chỉ là một lý do, mục đích của Lưu hạo đương nhiên là chơi phụ nữ.
Kỷ Tuyết Tình quả thực quá đẹp, là người đẹp nhất mà Lưu Hạo từng gặp cho tới thời điểm hiện tại, thậm chí còn đẹp hơn hẳn một bậc so với chị gái của gã, do đó gã mới chạy đến đây để làm quen.
Sau khi tự mình giới thiệu xong, Lưu Hạo cười híp mắt nhìn Kỷ Tuyết Tình, chờ đợi đáp án, gã vô cùng tự tin với thân phận cùng những cạm bẫy của mình.
Lưu Hạo không phải là lần đầu tiên dùng cách này để đi làm quen với các em gái xinh đẹp, dường như tất cả những người phụ nữ bị gã nhắm trúng, khi nghe nói gã là em trai của Lưu Nhã Hiên đồng thời có thể khiến cho bọn họ trở thành người nổi tiếng trên mạng xã hội có thu nhập hàng tháng cả triệu tệ thì đều sẽ bị choáng ngợp, thậm chí chủ động nhào vào lòng gã.
“Lưu Nhã Hiên gì, chưa từng nghe qua, tôi cũng không có hứng thú làm người nổi tiếng”.
Kỷ Tuyết Tình lạnh lùng nhìn Lưu Hạo, nói thẳng thừng: “Anh tốt nhất biến mất khỏi tầm mắt tôi ngay lập tức, nhìn thấy anh ảnh hưởng đến khẩu vị của tôi”.
“Hãy chú ý đến lời nói của em. Chị của anh chính là người đứng đầu cả thành phố Ngô này, em dám ăn nói thiếu lễ phép với chị ấy như thế, cẩn thận sau này chẳng có chỗ đứng trong thành phố Ngô đâu”.
Nghe vậy, Lưu Hạo đanh mặt lại, uy hiếp: “Nếu biết điều thì em ngoan ngoãn nghe theo anh, nếu không anh tìm người cưỡng...a!”
“Bốp!”
Không đợi Lưu hạo nói hết câu, Kỷ Tuyết Tình đã rút ghế đập thẳng lên đầu Lưu Hạo, dứt khoát cho gã gục luôn tại chỗ.
Cùng lúc này, Giang Vũ đã túm lấy một chai rượu, nhưng mà Kỷ Tuyết Tình ra tay còn nhanh hơn anh, làm cho anh mất cả cơ hội để thể hiện.
“Bổn cô nương bảo anh cút, không nghe thấy à?”
Kỷ Tuyết Tình xách cái ghế trên tay, căm ghét nhìn Lưu Hạo đang ngã gục trên đất nói: “Cái loại như anh mà cũng dám uy hiếp tôi, đúng là chán sống!”
“Tuyết Tình, sau này những chuyện như vậy có thể để anh làm!”, Giang Vũ hờn dỗi đặt chai bia xuống, sầu não nói.
Sau khi trải qua sự việc Kỷ Tuyết Tình bị bắt cóc và ra tay tiêu diệt nhà họ Lăng, Giang Vũ đã chịu ấm ức suốt cả ngày, đang buồn vì không có chỗ nào phát tiết, vừa hay Lưu Hạo lại nhảy ra để bị ngược, nhưng mà anh còn chưa kịp ra tay.
Kỷ Tuyết Tình lại lo lắng Giang Vũ ra tay quá nặng nên mới tự mình động thủ.
Kỷ Tuyết Tình trái lại cũng không sợ làm lớn chuyện, mà là lo lắng sau khi chuyện này bị làm lớn lên thì sẽ ảnh hưởng đến thời gian ba ngày cô và Giang Vũ ở cạnh nhau...
“Con đĩ không biết điều này, lại dám đánh tao!”
Lưu Hạo ôm đầu ngã trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi gào lên: “Mày xong rồi, hôm nay nếu như mày không để cho tao chơi cho sướng, thì tao sẽ đập chết chúng mày, người đâu”.
Lời nói vừa dứt, mấy tên đàn ông to con cao ngất liền bao vây lấy bọn họ.
Lưu Hạo nếu đã dám làm loạn ở ngay trên đường phố vậy thì đương nhiên là đã có chuẩn bị từ trước, gã chỉ cần ra ngoài là sẽ mang theo mấy vệ sĩ.
Đám con gái biết điều thì Lưu Hạo sẽ từ từ hưởng thụ.
Còn đối với đám không biết điều thì gã cũng sẽ không bỏ qua, dứt khoát bảo vệ sĩ bắt trói mang về, sau đó...
“Anh yêu, lần này thì phải để anh ra mặt thật rồi!”
Đối diện với đám vệ sĩ hung thần ác sát, Kỷ Tuyết Tình đặt chiếc ghế xuống, cầm xiên thịt nướng lên, nhắc nhở: “Đừng gây ra án mạng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hành trình của chúng ta”.
“Yên tâm, anh biết chừng mực”.
Giang Vũ bảo vệ Kỷ Tuyết Tình ở phía sau lưng, lạnh lùng nhìn Lưu Hạo được đám người đỡ từ dưới đất đứng lên: “Anh dám sỉ nhục bạn gái tôi, tốt nhất là hãy xin lỗi ngay đi, nếu không tôi sẽ bẻ răng anh”.
“Thằng ngu ở đâu ra đây, lại dám ngông cuồng như thế”.
Nghe vậy, Lưu Hạo và đám vệ sĩ kia đều nhìn Giang Vũ bằng ánh mắt như nhìn một tên đần.
Bây giờ bên phía bọn họ có bảy tám người, mà đối phương chỉ có một người còn phải lo cho một cô gái.
Trong tình huống này, thằng nhóc kia không những không cầu xin tha mạng và tạ lỗi, mà ngược lại còn nói muốn bẻ răng của Lưu Hạo, thế có khác gì tự tìm chết đâu?
“Bọn mày cùng nhau lên hết!”
Lưu Hạo nổi điên gào lên: “Đánh tàn phế thằng kia cho tao, bắt đứa con gái kia lại, ông đây hôm nay muốn chơi chết cô ta!”
Một đám vệ sĩ không nhiều lời, nhao nhao nhào về phía Giang Vũ, kết quả...
Không đến một phút sau, tất cả vệ sĩ đều đã bị Giang Vũ đánh ngã, người nào người nấy kêu lên thảm thiết không ngừng.
“Mẹ nó, dẫm phải đinh rồi!”
Đến đây, Lưu Hạo mới ý thức được hôm nay mình đã dẫm phải đinh rồi.
Nhìn Giang Vũ đang từ từ đi về phía mình, Lưu Hạo hoảng hốt: “Người anh em, có gì từ từ nói, hiểu lầm, đều là hiểu lầm cả!”
“Hiểu lầm? Anh dùng thủ đoạn thế này để hại đời bao nhiêu cô gái, tự anh rõ nhất”.
Giang Vũ lạnh lùng nhìn Lưu Hạo: “Nếu như không phải tôi có bản lĩnh, vậy thì có lẽ người nằm trên đất phải là tôi, mà bạn gái của tôi cũng không tránh khỏi bị anh hại đời, đúng không?”
“Tôi sai rồi, xin lỗi, tôi xin lỗi!”
Biết mình không phải là đối thủ của Giang Vũ, Lưu Hạo lập tức nhận sai xin lỗi: “Tôi đã xin lỗi rồi, xin anh tha cho tôi đi!”
“Anh yêu, đối với những người như vậy đừng quá nhân từ”.
Kỷ Tuyết Tình ngồi trên ghế, vừa ăn thịt xiên vừa nhắc nhở: “Lăng Vân và Lưu Thư Nhất chính là ví dụ điển hình!”
Nghe vậy, đáy mắt Giang Vũ thoáng lóe lên ánh sáng lạnh băng, chuyện của Lăng Vân và Lưu Thư Nhất quả thực khiến anh rút ra bài học rất lớn, nhân từ với kẻ địch chính là lưu lại hậu hoạn cho chính mình.
“Tôi nói muốn bẻ răng anh, vậy thì nhất định phải nói được làm được”, gương mặt Giang Vũ vô cảm đi đến trước mặt Lưu Hạo.
“Anh, anh đừng có làm bậy!”
Nhìn thấy xin xỏ không có tác dụng, Lưu Hạo trợn mắt quát lên: “Chị tôi là Lưu Nhã Hiên, chị ấy quen biết với rất nhiều ông chủ lớn ở thành phố Ngô, nếu anh dám động vào tôi, chị tôi sẽ không tha cho anh... a a a!”
Không đợi Lưu Hạo nói hết câu, Giang Vũ vươn tay giữ chặt hai chiếc răng cửa của Lưu Hạo, dùng sức vẻ một cái.
“A!”
Lưu Hạo gào lên thảm thiết, miệng chảy đầy máu tươi, hai chiếc răng cửa bị Giang Vũ bẻ gãy.
Giang Vũ vứt hai chiếc răng cửa đi, cầm giấy ăn lên lau vết máu trên tay, lạnh lùng nhìn Lưu Hạo ôm miệng kêu gào thảm thiết nói: “Nếu như lần sau còn để tôi gặp được anh làm xằng làm bậy, thì tôi sẽ đánh cho anh tàn phế”.
“Ăn no rồi!”
Kỷ Tuyết Tình lau miệng, ngáp dài một cái nói: “Anh yêu, chúng ta tìm chỗ để nghỉ ngơi đi”.
“Đi thôi! Bị loại rác rưởi này làm cho buồn nôn, anh cũng không ăn nổi nữa”.
Giang Vũ gật đầu, sau đó lập tức ôm lấy cái eo thon của Kỷ Tuyết Tình, ngênh ngang rời đi.
“Khốn kiếp, tôi sẽ không tha cho hai người đâu”.
Nhìn bóng lưng Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình rời đi, Lưu Hạo oán độc gào lên: “Chị tôi cũng tuyệt đối sẽ không tha cho hai người, hai người cứ chờ chết đi!”
Trong một căn phòng tổng thống của khách sạn nào đó tại thành phố Ngô.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Giang Vũ thay một bộ đồ ngủ mới, thấp thỏm bất an ngồi trên sô pha trong phòng khách, ánh mắt đầy rối rắm quét qua quét lại giữa hai căn phòng ngủ nam và phòng ngủ nữ.
Giang Vũ như vậy là vì Kỷ Tuyết Tình nói: hôm nay muốn hai người ngủ chung với nhau!
Cuối cùng, ánh mắt của Giang Vũ dừng thật lâu ở trước cửa phòng ngủ nữ, lầm bầm nói: “Chỉ lấy một gian phòng nhưng bên trong lại có hai phòng ngủ, vậy thì ngủ cùng nhau là có ý gì chứ?”
“Nếu như là Tuyết Tình chủ động, vậy thì cứ để tùy ý con bé đi!”
“Tuyết Tình đã thành niên rồi, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một người phụ nữ chân chính, có thể dành lần đầu tiên cho người trong lòng cũng coi như duyên phận”.
Đối diện với vấn đề nhạy cảm mà Thanh Long đưa ra, Kỷ Thường Viễn do dự một chút, rồi dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Nhưng nếu như là thằng nhóc kia chủ động, có ý đồ xấu xa, vậy thì anh cứ việc thẳng tay, âm thầm xử lý cậu ta!”
“Đã hiểu!”
Thanh Long gật đầu, sau đó xuống xe rời đi.
“Gia chủ, bây giờ chúng ta về khách sạn sao?”, Bạch Hổ lái xe hỏi dò.
“Đi Giang Châu, đợi để giết Giang Vũ!”
Trong đáy mắt Kỷ Thường Viễn thoáng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, sát khí nặng nề: “Để Tuyết Tình với thằng nhóc kia trải qua nốt ba ngày cuối cùng này đi”.
“Ba ngày sau, khi Tuyết Tình đi đến tỉnh lị, sau khi chúng ta giải quyết xong Giang Vũ ở Giang Châu xong rồi quay trở về tỉnh lị tập hợp với Tuyết Tình, như vậy thì Tuyết Tình sẽ không còn day dứt gì với Kim Lăng nữa”.
Kỷ Thường Viễn từ trước đến giờ chưa từng nói rõ rằng sẽ không giết Giang Vũ, bởi vì ông ấy hầu như không có dự định tha cho anh.
Cho dù ông ấy biết nếu làm như vậy sẽ khiến Kỷ Tuyết Tình đau lòng, thậm chí sẽ bị Kỷ Tuyết Tình oán hận.
Nhưng làm một người cha, Kỷ Thường Viễn hiểu rất rõ khoảng cách giữa Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình.
Vì hạnh phúc cả đời của con gái, ông ấy buộc phải giết chết Giang Vũ, cắt đứt đoạn nghiệt duyên này.
“Ba ngày, chỉ được ở chung với anh ấy ba ngày cuối cùng này thôi”.
Nhìn hướng chiếc xe của Kỷ Thường Viễn đi xa, Kỷ Tuyết Tình vô cùng đau lòng.
Kỷ Tuyết Tình điều chỉnh lại cảm xúc, khẽ mỉm cười quay lại xe.
“Tuyết Tình, ba em...”.
“Trừ Giang Châu ra, anh có nơi nào muốn đi nữa không?”
Không đợi Giang Vũ nói hết câu, Kỷ Tuyết Tình vừa khởi động xe vừa càm ràm: “Quen biết nhau lâu như vậy, chúng ta còn chưa từng hẹn hò với nhau như hai người đang yêu đương đấy!”
“Hình như đúng thế thật”.
Giang Vũ nghĩ một hồi, khó hiểu hỏi: “Chúng ta về Giang Châu cũng có thể hẹn hò mà...”.
“Ở Giang Châu người quen biết chúng ta quá nhiều, làm gì cũng không tiện”.
Kỷ Tuyết Tình thầm ai oán ngắt lời Giang Vũ: “Người ta muốn trải nghiệm một chút cảm giác hẹn hò của những cặp đôi bình thường, anh cứ nói xem anh muốn đi đâu đi?”
“Ngoại trừ Giang Châu... thành phố Ngô được không?”
Giang Vũ dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Kỷ Tuyết Tình, lúng túng nói: “Anh bây giờ vẫn còn đang bị mất trí nhớ, ngoại trừ Giang Châu cũng chỉ muốn đi thành phố Ngô để xem một chút, còn những chỗ khác anh hầu như không biết”.
“Thành phố dược liệu của Giang Đông!”
Kỷ Tuyết Tình thoáng ngạc nhiên: “Anh muốn đi mua nguyên liệu thuốc?”
“Nếu như có thể, anh muốn đi xem một chút”.
Giang Vũ gật đầu, trước đó có vài người cũng từng nhắc đến việc đi đến thành phố Ngô có thể mua được nguyên liệu thuốc cao cấp.
Bây giờ anh vô cùng khát vọng có được sức mạnh, đương nhiên là rất muốn đi thành phố Ngô để xem xét.
“Vậy thì chúng ta đi thành phố Ngô!”
Kỷ Tuyết Tình cũng không nói thêm nữa, quay đầu xe đi thẳng về phía thành phố Ngô.
Cô ấy hy vọng trong ba ngày tới đây, đừng có bất kỳ người nào đến làm phiền khoảng thời gian riêng tư của bọn họ nữa.
Khi Kỷ Tuyết Tình và Giang Vũ đến thành phố Ngô đã là hơn mười giờ đêm.
Hai người không vào nhận phòng trong khách sạn ngay, mà tìm một quán thịt nướng đông đúc nhất để ăn thịt xiên nướng trước.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, đầu tiên là Kỷ Tuyết Tình bị bắt cóc, tiếp đó là tìm nhà họ Lăng giải quyết nợ nần, Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình hầu như cả ngày đều chưa ăn gì, bọn họ đã quá đói rồi!
“Đây còn là lần đầu tiên em được ăn ở quán vỉa hè thế này, đã quá đi!”
Kỷ Tuyết Tình lần đầu tiên được đi ăn ở chỗ bình dân thế này nên đã thay đổi phong thái lạnh lùng cao quý ngày thường, một tay cầm thịt xiên nướng một tay cầm xiên mực nướng, ăn uống như hổ đói làm khóe miệng dính đầy mỡ lẫn tương.
“Kỳ thực anh bây giờ không thiếu tiền, chúng ta có thể đi đến chỗ sang trọng hơn để ăn!”
Giang Vũ xót xa nhìn Kỷ Tuyết Tình: “Đường đường là cô chủ của nhà họ Kỷ lại ăn đồ ăn bình dân thế này, thiệt thòi cho em quá!”
“Chẳng thiệt thòi chút nào, đây là một lần trải nghiệm hiếm có trong đời em”.
Kỷ Tuyết Tình không hài lòng lắc đầu, cắn mạnh một xiên thịt dê nướng: “Cuộc sống của em trước đây quá nhạt nhẽo và cứng nhắc, khó có khi được ăn uống thoải mái mà không cần lo lắng đến hình tượng và gia giáo thế này, nếu như có thêm một chai bia nữa thì càng đã”.
“Đừng quậy, bà dì hàng tháng của em còn chưa hết đâu!”
Giang Vũ lập tức ngăn lại, anh bóc vỏ mấy con tôm nướng cho cô, nói bằng giọng cưng chiều: “Nếu như em thực sự thích cảm giác này, vậy đợi sau khi kỳ kinh của em kết thúc, anh sẽ uống với em một chút”.
“Được nha!”
Kỷ Tuyết Tình gật đầu lia lịa, sau đó há to miệng: “A, anh đút cho em”.
Nhìn thấy cô chủ nhỏ Kỷ Tuyết Tình lúc này chẳng còn để ý gì đến hình tượng, Giang Vũ cũng không luẩn quẩn với mớ suy nghĩ kia nữa mà chủ động đút một con tôm nướng đã bóc vỏ vào miệng Kỷ Tuyết Tình.
“Ngon quá! Em cũng đút cho anh ăn”.
Kỷ Tuyết Tình gật đầu, sau đó đưa xiên thịt đến bên miệng Giang vũ.
Lúc này, Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình trông không khác gì một cặp đôi đang trong thời kỳ yêu đương mặn nồng, bọn họ chìm đắm trong những cảm xúc hạnh phúc ngọt ngào.
“Hai vệ sĩ đi bên cạnh ba em có tu vi gì vậy?”
Trong lúc nói chuyện phiếm, Giang Vũ tò mò hỏi: “Nhất là người tên Thanh Long, chỉ xét về uy áp của ông ta đã khiến anh không có khả năng chống cự nữa, cảm giác ông ta còn mạnh hơn nhiều so với kẻ mạnh tông sư mà anh từng gặp trước đó”.
“Thanh Long và Bạch Hổ đều là nội kình đại tông sư!”
Kỷ Tuyết Tình miệng đầy đồ ăn nhồm nhoàm đáp lại: “Cụ thể bọn họ có tu vi gì em cũng không rõ, em chỉ biết là Thanh Long mạnh hơn Bạch Hổ một chút”.
“Hóa ra là đại tông sư!”
Giang Vũ nuốt một ngụm nước bọt, lòng thầm nặng nề: “Chẳng trách ở trước mặt Thanh Long anh còn chẳng thể cử động nổi, ông ta vậy mà lại là đại tông sư, còn mạnh hơn một cấp so với tông sư, mà tu vi của mình bây giờ chỉ mới tạm coi như là nội kình đại sư đỉnh phong”.
“Sức mạnh của nhà họ Kỷ thật là khủng khiếp, đại tông sư cũng cam tâm tình nguyện làm vệ sĩ, nói không chừng nhà họ Kỷ còn có cả kẻ mạnh Tiên thiên trấn giữ cũng nên!”
“Nói như vậy, muốn có được sự chấp nhận của nhà họ Kỷ, vậy mình ít nhất cũng phải đột phá được cảnh giới Tiên thiên, mà để đề phòng vạn nhất, thì buộc phải đột phá được Trúc cơ kỳ”.
“Mình tin là, chỉ cần mình có thể đột phá được đến Trúc cơ kỳ thì cho dù là nhà họ Kỷ cũng sẽ không dám coi thường mình”.
“Anh đừng so sánh với bọn họ, đối với người bình thường mà nói, anh đã rất lợi hại rồi”.
Nhìn thấy Giang Vũ bỗng nhiên yên lặng, Kỷ Tuyết Tình không muốn anh quá áp lực liền an ủi: “Anh chỉ cần cố gắng hết sức, đợi một năm sau mặc kệ anh có thành tựu đến đâu, nhất định phải đến Kim Lăng tìm em”.
Kỷ Tuyết Tình trong lòng có điều muốn nói mà không nói ra, đó chính là: “Cho dù anh không có thành tựu gì cả, em cũng sẽ không để bất kỳ ai ngăn cản chúng ta đến với nhau!”
“Yên tâm đi!”
Giang Vũ hít sâu một hơi, kiên định tỏ rõ lập trường: “Một năm sau, anh sẽ đi tìm anh, đến lúc đó, anh nhất định sẽ khiến cho nhà họ Kỷ chấp nhận anh!”
“Em tin anh!”
Kỷ Tuyết Tình mỉm cười, tinh nghịch nhìn xung quanh, ngay sau đó ngậm một con tôm nướng, chu môi đến gần trước mặt Giang Vũ: “Em đút cho anh!”
Nhìn thấy Kỷ Tuyết Tình chủ động như vậy, Giang Vũ hơi luống cuống tay chân, nhưng ngay sau đó lại cứng đơ từ từ cúi người xuống, khẽ hé miệng cắn về phía con tôm mà Kỷ Tuyết Tinh ngậm trong miệng, tim đập như đánh trống!
Kỷ Tuyết Tình mặt đỏ tai hồng chu môi, trong lòng thầm nghĩ chút nữa phải ăn con tôm này thế nào để có thể khẽ chạm môi với Giang Vũ, chỉ nghĩ thôi đã thấy lãng mạn.
“Người đẹp, em xinh quá, có hứng thú làm quen với nhau một chút không?”
Đúng vào lúc miệng của Giang Vũ sắp chạm đến con tôm nướng, mà Kỷ Tuyết Tình cũng đã chuẩn bị cắn cả con tôm vào miệng để chạm môi với Giang Vũ thì có một giọng nói bỗng nhiên vang lên không đúng lúc.
Không ngờ sẽ có người tự nhiên đến đây xen vào muốn làm quen, Kỷ Tuyết Tình theo bản năng cắn cả con tôm vào miệng sau đó ngồi thẳng lưng dậy, còn Giang Vũ cũng vội vàng ngồi ngay ngắn.
Chỉ thấy, một người thanh niên tóc uốn xoăn kiểu con sâu, ăn mặc thời thượng, mặt dày mày dạn ngồi xuống trước mặt Kỷ Minh Nguyệt.
“Anh là ai?”
Giang Vũ nhíu chặt mày nhìn người vừa mới xuất hiện.
“Người đẹp, điều kiện của em tốt như vậy, nhưng lại ở bên cạnh thằng nhóc chỉ đưa em đi ăn quán vỉa hè thế này, đúng là lãng phí của trời”.
Người thanh niên mặc kệ Giang Vũ, trắng trợn đánh giá Kỷ Tuyết Tình từ đầu xuống chân, ngạo nghễ nói: “Anh tên Lưu Hạo, nếu như người đẹp bằng lòng kết bạn với anh, anh đảm bảo sau này mỗi ngày đều sẽ đưa em đi đến nhà hàng năm sao để ăn cơm”.
Chương 110: Ngủ cùng nhau là có ý gì
“Ăn cái bà nội nhà anh”.
Bị Lưu Hạo làm hỏng việc, Kỷ Tuyết Tình khôi phục lại dáng vẻ băng lạnh ngày thường, căm ghét mắng: “Bạn trai tôi đưa tôi đi ăn, liên quan quái gì đến anh. Anh mau cút đi cho tôi”.
Giang Vũ hết sức ngạc nhiên nhìn Kỷ Tuyết Tình, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy Kỷ Tuyết Tình chửi bậy.
Cảm giác khí thế bây giờ càng thân thiết gần gũi hơn là loại khí thế bá đạo đầy áp lực khi trước nhiều.
“Người đẹp, em có thể không biết anh là ai, nhưng chắc chắn em biết chị của anh là ai!”
Bị Kỷ Tuyết Tình mắng, Lưu Hạo dường như đã rất quen với chuyện này, ngạo mạn nói: “Chị gái anh chính là Lưu Nhã Hiên, người livestream bán hàng nổi tiếng nhất của thành phố Ngô, có mười triệu fan hâm mộ”.
“Mà anh không chỉ là em trai ruột của chị ấy, còn là trợ lý đặc biệt”.
“Chỉ cần em làm bạn với anh, vậy thì anh đảm bảo không đến một tháng sau anh sẽ bảo chị gái anh đưa em trở thành người nổi tiếng trên mạng xã hộ có thu nhập hàng tháng cả triệu tệ, em sẽ không cần phải ngồi ở quán vỉa hè để ăn những thứ thực phẩm rác này nữa”.
Cái gọi là kết bạn chỉ là một lý do, mục đích của Lưu hạo đương nhiên là chơi phụ nữ.
Kỷ Tuyết Tình quả thực quá đẹp, là người đẹp nhất mà Lưu Hạo từng gặp cho tới thời điểm hiện tại, thậm chí còn đẹp hơn hẳn một bậc so với chị gái của gã, do đó gã mới chạy đến đây để làm quen.
Sau khi tự mình giới thiệu xong, Lưu Hạo cười híp mắt nhìn Kỷ Tuyết Tình, chờ đợi đáp án, gã vô cùng tự tin với thân phận cùng những cạm bẫy của mình.
Lưu Hạo không phải là lần đầu tiên dùng cách này để đi làm quen với các em gái xinh đẹp, dường như tất cả những người phụ nữ bị gã nhắm trúng, khi nghe nói gã là em trai của Lưu Nhã Hiên đồng thời có thể khiến cho bọn họ trở thành người nổi tiếng trên mạng xã hội có thu nhập hàng tháng cả triệu tệ thì đều sẽ bị choáng ngợp, thậm chí chủ động nhào vào lòng gã.
“Lưu Nhã Hiên gì, chưa từng nghe qua, tôi cũng không có hứng thú làm người nổi tiếng”.
Kỷ Tuyết Tình lạnh lùng nhìn Lưu Hạo, nói thẳng thừng: “Anh tốt nhất biến mất khỏi tầm mắt tôi ngay lập tức, nhìn thấy anh ảnh hưởng đến khẩu vị của tôi”.
“Hãy chú ý đến lời nói của em. Chị của anh chính là người đứng đầu cả thành phố Ngô này, em dám ăn nói thiếu lễ phép với chị ấy như thế, cẩn thận sau này chẳng có chỗ đứng trong thành phố Ngô đâu”.
Nghe vậy, Lưu Hạo đanh mặt lại, uy hiếp: “Nếu biết điều thì em ngoan ngoãn nghe theo anh, nếu không anh tìm người cưỡng...a!”
“Bốp!”
Không đợi Lưu hạo nói hết câu, Kỷ Tuyết Tình đã rút ghế đập thẳng lên đầu Lưu Hạo, dứt khoát cho gã gục luôn tại chỗ.
Cùng lúc này, Giang Vũ đã túm lấy một chai rượu, nhưng mà Kỷ Tuyết Tình ra tay còn nhanh hơn anh, làm cho anh mất cả cơ hội để thể hiện.
“Bổn cô nương bảo anh cút, không nghe thấy à?”
Kỷ Tuyết Tình xách cái ghế trên tay, căm ghét nhìn Lưu Hạo đang ngã gục trên đất nói: “Cái loại như anh mà cũng dám uy hiếp tôi, đúng là chán sống!”
“Tuyết Tình, sau này những chuyện như vậy có thể để anh làm!”, Giang Vũ hờn dỗi đặt chai bia xuống, sầu não nói.
Sau khi trải qua sự việc Kỷ Tuyết Tình bị bắt cóc và ra tay tiêu diệt nhà họ Lăng, Giang Vũ đã chịu ấm ức suốt cả ngày, đang buồn vì không có chỗ nào phát tiết, vừa hay Lưu Hạo lại nhảy ra để bị ngược, nhưng mà anh còn chưa kịp ra tay.
Kỷ Tuyết Tình lại lo lắng Giang Vũ ra tay quá nặng nên mới tự mình động thủ.
Kỷ Tuyết Tình trái lại cũng không sợ làm lớn chuyện, mà là lo lắng sau khi chuyện này bị làm lớn lên thì sẽ ảnh hưởng đến thời gian ba ngày cô và Giang Vũ ở cạnh nhau...
“Con đĩ không biết điều này, lại dám đánh tao!”
Lưu Hạo ôm đầu ngã trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi gào lên: “Mày xong rồi, hôm nay nếu như mày không để cho tao chơi cho sướng, thì tao sẽ đập chết chúng mày, người đâu”.
Lời nói vừa dứt, mấy tên đàn ông to con cao ngất liền bao vây lấy bọn họ.
Lưu Hạo nếu đã dám làm loạn ở ngay trên đường phố vậy thì đương nhiên là đã có chuẩn bị từ trước, gã chỉ cần ra ngoài là sẽ mang theo mấy vệ sĩ.
Đám con gái biết điều thì Lưu Hạo sẽ từ từ hưởng thụ.
Còn đối với đám không biết điều thì gã cũng sẽ không bỏ qua, dứt khoát bảo vệ sĩ bắt trói mang về, sau đó...
“Anh yêu, lần này thì phải để anh ra mặt thật rồi!”
Đối diện với đám vệ sĩ hung thần ác sát, Kỷ Tuyết Tình đặt chiếc ghế xuống, cầm xiên thịt nướng lên, nhắc nhở: “Đừng gây ra án mạng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hành trình của chúng ta”.
“Yên tâm, anh biết chừng mực”.
Giang Vũ bảo vệ Kỷ Tuyết Tình ở phía sau lưng, lạnh lùng nhìn Lưu Hạo được đám người đỡ từ dưới đất đứng lên: “Anh dám sỉ nhục bạn gái tôi, tốt nhất là hãy xin lỗi ngay đi, nếu không tôi sẽ bẻ răng anh”.
“Thằng ngu ở đâu ra đây, lại dám ngông cuồng như thế”.
Nghe vậy, Lưu Hạo và đám vệ sĩ kia đều nhìn Giang Vũ bằng ánh mắt như nhìn một tên đần.
Bây giờ bên phía bọn họ có bảy tám người, mà đối phương chỉ có một người còn phải lo cho một cô gái.
Trong tình huống này, thằng nhóc kia không những không cầu xin tha mạng và tạ lỗi, mà ngược lại còn nói muốn bẻ răng của Lưu Hạo, thế có khác gì tự tìm chết đâu?
“Bọn mày cùng nhau lên hết!”
Lưu Hạo nổi điên gào lên: “Đánh tàn phế thằng kia cho tao, bắt đứa con gái kia lại, ông đây hôm nay muốn chơi chết cô ta!”
Một đám vệ sĩ không nhiều lời, nhao nhao nhào về phía Giang Vũ, kết quả...
Không đến một phút sau, tất cả vệ sĩ đều đã bị Giang Vũ đánh ngã, người nào người nấy kêu lên thảm thiết không ngừng.
“Mẹ nó, dẫm phải đinh rồi!”
Đến đây, Lưu Hạo mới ý thức được hôm nay mình đã dẫm phải đinh rồi.
Nhìn Giang Vũ đang từ từ đi về phía mình, Lưu Hạo hoảng hốt: “Người anh em, có gì từ từ nói, hiểu lầm, đều là hiểu lầm cả!”
“Hiểu lầm? Anh dùng thủ đoạn thế này để hại đời bao nhiêu cô gái, tự anh rõ nhất”.
Giang Vũ lạnh lùng nhìn Lưu Hạo: “Nếu như không phải tôi có bản lĩnh, vậy thì có lẽ người nằm trên đất phải là tôi, mà bạn gái của tôi cũng không tránh khỏi bị anh hại đời, đúng không?”
“Tôi sai rồi, xin lỗi, tôi xin lỗi!”
Biết mình không phải là đối thủ của Giang Vũ, Lưu Hạo lập tức nhận sai xin lỗi: “Tôi đã xin lỗi rồi, xin anh tha cho tôi đi!”
“Anh yêu, đối với những người như vậy đừng quá nhân từ”.
Kỷ Tuyết Tình ngồi trên ghế, vừa ăn thịt xiên vừa nhắc nhở: “Lăng Vân và Lưu Thư Nhất chính là ví dụ điển hình!”
Nghe vậy, đáy mắt Giang Vũ thoáng lóe lên ánh sáng lạnh băng, chuyện của Lăng Vân và Lưu Thư Nhất quả thực khiến anh rút ra bài học rất lớn, nhân từ với kẻ địch chính là lưu lại hậu hoạn cho chính mình.
“Tôi nói muốn bẻ răng anh, vậy thì nhất định phải nói được làm được”, gương mặt Giang Vũ vô cảm đi đến trước mặt Lưu Hạo.
“Anh, anh đừng có làm bậy!”
Nhìn thấy xin xỏ không có tác dụng, Lưu Hạo trợn mắt quát lên: “Chị tôi là Lưu Nhã Hiên, chị ấy quen biết với rất nhiều ông chủ lớn ở thành phố Ngô, nếu anh dám động vào tôi, chị tôi sẽ không tha cho anh... a a a!”
Không đợi Lưu Hạo nói hết câu, Giang Vũ vươn tay giữ chặt hai chiếc răng cửa của Lưu Hạo, dùng sức vẻ một cái.
“A!”
Lưu Hạo gào lên thảm thiết, miệng chảy đầy máu tươi, hai chiếc răng cửa bị Giang Vũ bẻ gãy.
Giang Vũ vứt hai chiếc răng cửa đi, cầm giấy ăn lên lau vết máu trên tay, lạnh lùng nhìn Lưu Hạo ôm miệng kêu gào thảm thiết nói: “Nếu như lần sau còn để tôi gặp được anh làm xằng làm bậy, thì tôi sẽ đánh cho anh tàn phế”.
“Ăn no rồi!”
Kỷ Tuyết Tình lau miệng, ngáp dài một cái nói: “Anh yêu, chúng ta tìm chỗ để nghỉ ngơi đi”.
“Đi thôi! Bị loại rác rưởi này làm cho buồn nôn, anh cũng không ăn nổi nữa”.
Giang Vũ gật đầu, sau đó lập tức ôm lấy cái eo thon của Kỷ Tuyết Tình, ngênh ngang rời đi.
“Khốn kiếp, tôi sẽ không tha cho hai người đâu”.
Nhìn bóng lưng Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình rời đi, Lưu Hạo oán độc gào lên: “Chị tôi cũng tuyệt đối sẽ không tha cho hai người, hai người cứ chờ chết đi!”
Trong một căn phòng tổng thống của khách sạn nào đó tại thành phố Ngô.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Giang Vũ thay một bộ đồ ngủ mới, thấp thỏm bất an ngồi trên sô pha trong phòng khách, ánh mắt đầy rối rắm quét qua quét lại giữa hai căn phòng ngủ nam và phòng ngủ nữ.
Giang Vũ như vậy là vì Kỷ Tuyết Tình nói: hôm nay muốn hai người ngủ chung với nhau!
Cuối cùng, ánh mắt của Giang Vũ dừng thật lâu ở trước cửa phòng ngủ nữ, lầm bầm nói: “Chỉ lấy một gian phòng nhưng bên trong lại có hai phòng ngủ, vậy thì ngủ cùng nhau là có ý gì chứ?”