-
Chương 45: Ông Đổng, ông nhất định sẽ hối hận!
“Ông Đổng, ông nhất định phải tin Giang Vũ, anh ấy thật sự biết y thuật”.
Thấy ông Đổng tỏ ra bất mãn với Giang Vũ, Kỷ Tuyết Tình lo lắng nói: “Trên người con có…”
"Đừng vội nghe hắn nói nhảm, thân thể ông không có cảm giác khó chịu gì, trái tim của ông đang rất tốt".
Ông Đổng xua tay cắt ngang lời của Kỷ Tuyết Tình, tự tin nói: “Hàng tháng ông đều được cục chiến tranh và bệnh viện tốt nhất trong tỉnh kiểm tra sức khoẻ, sức khỏe của ông vô cùng tốt”.
“Vậy có phải ông uống nhiều nước mỗi ngày nhưng không thể thường xuyên đi vệ sinh phải không?”
Biết trang thiết bị y tế không thể phát hiện được sự tồn tại của phệ tâm cổ, Kỷ Tuyết Tình dựa vào kinh nghiệm trước đây của mình nên lập tức hỏi.
"Chuyện này thì có gì kỳ quái? Tuổi của ông đã lớn, hơn nữa mỗi ngày đều thích uống trà", ông Đổng nhếch môi, thản nhiên nói.
"Để đảm bảo an toàn thì ông cứ để Giang Vũ chẩn bệnh cho mình một chút đi!", Kỷ Tuyết Tình quan tâm khuyên nhủ.
"Không cần thiết!"
Ông Đổng dứt khoát từ chối, khinh thường nói: “Cho dù thật sự có vấn đề gì thì ông cũng không cần sự giúp đỡ của một kẻ vô danh tiểu tốt, ông cũng không tin những gì nó nói”.
"Tôi chỉ vì nể mặt Tuyết Tình nên mới tốt bụng nhắc nhở ông. Dù ông có tin hay không thì cũng không sao, dù sao thì người chịu đau khổ cũng không phải là tôi".
Giang Vũ lãnh đạm nhún vai nói: "Tôi và Hàn Linh còn có một số chuyện quan trọng cần thương lượng, nếu ông Đổng không có chỉ thị nào khác thì tôi xin phép rời đi trước".
Ông Đổng cau mày, nét mặt vô cùng khó coi, định tiếp tục làm khó Giang Vũ nhưng lại chẳng có cơ sở gì để tiếp tục làm khó anh.
Bốn thanh niên ưu tú của Giang Châu đều đại bại trở về, mà Hàn Linh lại trở thành người của Giang Vũ.
Nếu như cứ tiếp tục cố chấp không buông thì rất có thể ông ấy sẽ phải đối đầu với Hàn Linh.
Đối mặt với ma nữ nhà họ Hàn này, ông Đổng cảm thấy rất bất an, dù sao người phụ nữ này cũng là một kẻ mất trí, làm việc bất chấp hậu quả.
"Vậy bọn con đi trước. Lát nữa con sẽ quay lại với ông Đổng!"
Kỷ Tuyết Tình rất tò mò về mối quan hệ giữa Giang Vũ và Hàn Linh cho nên dự định sẽ theo anh để tìm hiểu đến cùng, vì vậy cũng không tiếp tục đi cùng ông Đổng nữa.
Sau khi mấy người Giang Vũ rời đi, ông Đổng đá mạnh vào chiếc bàn trước mặt, giận dữ mắng: “Thằng nhóc khốn kiếp, tức chết ông đây rồi!”
Bị một thằng nhóc vô danh tiểu tốt liên tục vả mặt, ông Đổng vô cùng phẫn nộ nhưng không thể làm gì được, vì vậy lại càng cảm thấy đau lòng.
Thấy ông Đổng tức giận, một vệ sĩ làm động cứa cổ, nói: "Ông chủ, sao chúng ta không âm thầm..."
"Không! Nếu như Tuyết Tình biết Giang Vũ chết dưới tay tôi thì tôi cũng không gánh nổi lửa giận của nó, hơn nữa hiện tại nó còn có Hàn Linh làm chỗ dựa, tôi không muốn dây vào người đàn bà điên đó!"
Ông Đổng vội vàng lắc đầu, nheo mắt nói: “Lập tức báo cho Lăng Vân biết chuyện gì đã xảy ra ở đây, còn nói cho nó biết nếu nó không cố gắng thì cô Kỷ sẽ trở thành bông hoa có chủ ngay!”
Ngoài cổng biệt thự, Kỷ Tuyết Tình ôm cánh tay Giang Vũ, đánh dấu chủ quyền.
Hàn Linh mặc dù là một kẻ điên, nhưng xét về gia cảnh, dung mạo và thân hình đều không hề thua kém Kỷ Tuyết Tình.
Và thái độ phục tùng của Hàn Linh đối với Giang Vũ đã khiến Kỷ Tuyết Tình cảnh giác, thẳng thừng liệt cô ta vào danh sách tình địch.
Nếu như để người khác biết con gái lớn nhà họ Kỷ đang lo lắng bị người khác cướp mất người đàn ông của mình thì chắc chắn họ sẽ kinh ngạc trố mắt.
"Thưa anh, không phải tôi cố ý giấu giếm thân phận của mình với anh, nhưng sự việc vào đêm qua xảy ra quá đột ngột, tôi cũng không có thời gian để giải thích tình hình cho anh biết".
Hàn Linh đứng đối diện Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình, vừa xin lỗi vừa giải thích.
"Không quan trọng!"
Giang Vũ cười hỏi: "Tôi bảo cô chuẩn bị dược liệu, chuẩn bị thế nào rồi?"
"Nhiều nhất khoảng ba ngày thì có thể chuẩn bị đầy đủ mọi thứ".
Chuyện liên qua đến sức khỏe thể chất và tinh thần của mình khiến cho Hàn Linh đột nhiên trở nên tràn đầy năng lượng, liền nói: “Đến lúc đó, xin anh hãy ra tay cứu tôi một mạng”.
"Chỉ cần cô chuẩn bị được dược liệu tốt, tìm được một nơi yên tĩnh, an toàn, không bị người khác quấy rầy, tôi cam đoan cô có thể khôi phục như bình thường", Giang Vũ quả quyết gật đầu.
"Cảm ơn anh".
Hàn Linh cảm kích nhìn Giang Vũ, nói: “Đã như vậy thì tôi không quấy rầy vợ chồng anh nữa, tôi đi lo chuyện dược liệu trước”.
Cho dù Kỷ Tuyết Tình có bình tĩnh đến thế nào thì chữ “vợ” mà Hàn Linh vừa nói cũng khiến cho mặt cô đỏ bừng.
"Anh Giang yêu dấu của em, không ngờ anh lại có thể khiến cho ma nữ nhà họ Hàn nghe lời như vậy, anh thật sự rất có bản lĩnh".
Sau khi Hàn Linh rời đi, Kỷ Tuyết Tình liền lắt léo hỏi: “Nói cho em biết, giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Thật ra anh và cô ta chỉ mới gặp nhau ngày hôm qua, anh thậm chí còn không biết cô ta là con gái lớn nhà họ Hàn”.
Giang Vũ kể lại toàn bộ sự việc xảy ra tối qua một cách chi tiết trung thực.
“Thật không ngờ rằng Tụ Nghĩa Đường xưng bá thế giới ngầm Giang Châu lại do Hàn Linh tạo ra”.
Nghe xong sự tình, Kỷ Tuyết Tình cảm khái nói: "Nhưng Hàn Linh này cũng là một người có nỗi khổ tâm, bởi vì trúng độc Giao Nhân Mị mới trở thành ma nữ trong mắt mọi người. Anh nhất định phải giúp cô ấy".
"Anh còn nghĩ em sẽ ghen!"
Giang Vũ ngạc nhiên nhìn Kỷ Tuyết Tình.
“Người ta đã gọi em là vợ anh rồi, em còn gì để ghen nữa?”
Kỷ Tuyết Tình liếc mắt nhìn Giang Vũ, sau đó nét mặt liền trở nên nghiêm túc: "Về việc ông Đổng bị trúng phệ tâm cổ mà anh nói là thật hay giả vậy?"
"Đương nhiên là thật,nhưng bởi vì ông Đổng có súc mạnh hùng hậu, tâm huyết sung túc nên mới không cảm thấy đau tim thường xuyên như em, nhưng thật ra tình huống của ông ấy so với em còn nghiêm trọng hơn rất nhiều".
Giang Vũ quả quyết gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Đáng tiếc ông ấy không tin anh, đợi đến khi phệ tâm cổ trưởng thành và phát tác thì cái chết cũng không còn cách ông ấy bao nhiêu thời gian nữa”.
"Ông Đổng tuy rằng có nhiều bất mãn với anh nhưng dù sao ông ấy cũng là bậc trưởng bối rất quan tâm em, anh nhất định phải nghĩ biện pháp cứu ông ấy".
Kỷ Tuyết Tình nắm lấy tay Giang Vũ khẩn cầu: “Hay là anh đưa cho em thuốc giải mà trước đây em đã uống, em sẽ tìm cách bắt ông ấy uống”.
"Không có tác dụng đâu! Ở các giai đoạn phát triển khác nhau thì phệ tâm cổ cần có các loại thuốc giải độc khác nhau. Thuốc giải lúc trước em uống hoàn toàn không có tác dụng với ông Đổng".
Giang Vũ lắc đầu nói: "Hơn nữa, tình trạng của ông Đổng đã rất xấu, chỉ dùng thuốc giải độc không thể chữa trị khỏi được, anh cần phải dùng đến phương pháp đặc biệt hỗ trợ thì mới có thể chữa khỏi".
"Chuyện này…"
Kỷ Tuyết Tình nhất thời khó xử nói: "Ông Đổng không tin lời anh nói, ông ấy chắc chắn sẽ không để cho anh chữa trị!"
"Anh chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, ông ấy không tin anh cũng là chuyện bình thường".
Giang Vũ cười, thản nhiên nói: "Sống chết có số, nếu ông ấy không tin anh thì anh cũng không cần xun xoe với người không ưa mình làm gì".
“Em sẽ nghĩ cách để ông Đổng ở lại Giang Châu thêm một thời gian nữa”.
Kỷ Tuyết Tình nghiêm túc nhìn về phía biệt thự: “Khi phệ tâm cổ trên người phát tác thì ông ấy sẽ phải tin lời của anh thôi”.
Buổi trưa ba ngày sau.
Hàn Linh hưng phấn gọi điện cho Giang Vũ, báo cho anh biết tất cả dược liệu đều đã được chuẩn bị xong.
Giang Vũ cũng không lãng phí thời gian, lập tức đi ra ngoài tìm Hàn Linh.
Bên kia là cổng biệt thự nơi ông Đổng ở.
Kỷ Tuyết Tình bất đắc dĩ nhìn về phía ông Đổng đang lái xe rời đi, cô đã cố gắng để khiến cho ông Đổng miễn cưỡng ở lại thêm ba ngày nữa.
Nếu như trong ba ngày, thân thể ông Đổng không có vấn đề gì thì Kỷ Tuyết Tình cũng không thể ép ông ấy ở lại được nữa.
Hơn nữa, ông Đổng hoàn toàn không tin tưởng lời nói của Giang Vũ, ông ấy ở lại thêm ba ngày chỉ vì Kỷ Tuyết Tình, ông ấy muốn khiến Kỷ Tuyết Tình bỏ cuộc.
"Ông Đổng à ông Đổng, nhất định ông sẽ phải hối hận!"
Cho đến khi chiếc xe lái đi xa, Kỷ Tuyết Tình lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng như băng: “Chuyện nên làm con đều đã làm rồi, chỉ do ông không tin mà thôi. Đến khi ông quay lại đây thì mọi chuyện ông phải tự giải quyết với Giang Vũ, con cũng lực bất tòng tâm!”
Thấy ông Đổng tỏ ra bất mãn với Giang Vũ, Kỷ Tuyết Tình lo lắng nói: “Trên người con có…”
"Đừng vội nghe hắn nói nhảm, thân thể ông không có cảm giác khó chịu gì, trái tim của ông đang rất tốt".
Ông Đổng xua tay cắt ngang lời của Kỷ Tuyết Tình, tự tin nói: “Hàng tháng ông đều được cục chiến tranh và bệnh viện tốt nhất trong tỉnh kiểm tra sức khoẻ, sức khỏe của ông vô cùng tốt”.
“Vậy có phải ông uống nhiều nước mỗi ngày nhưng không thể thường xuyên đi vệ sinh phải không?”
Biết trang thiết bị y tế không thể phát hiện được sự tồn tại của phệ tâm cổ, Kỷ Tuyết Tình dựa vào kinh nghiệm trước đây của mình nên lập tức hỏi.
"Chuyện này thì có gì kỳ quái? Tuổi của ông đã lớn, hơn nữa mỗi ngày đều thích uống trà", ông Đổng nhếch môi, thản nhiên nói.
"Để đảm bảo an toàn thì ông cứ để Giang Vũ chẩn bệnh cho mình một chút đi!", Kỷ Tuyết Tình quan tâm khuyên nhủ.
"Không cần thiết!"
Ông Đổng dứt khoát từ chối, khinh thường nói: “Cho dù thật sự có vấn đề gì thì ông cũng không cần sự giúp đỡ của một kẻ vô danh tiểu tốt, ông cũng không tin những gì nó nói”.
"Tôi chỉ vì nể mặt Tuyết Tình nên mới tốt bụng nhắc nhở ông. Dù ông có tin hay không thì cũng không sao, dù sao thì người chịu đau khổ cũng không phải là tôi".
Giang Vũ lãnh đạm nhún vai nói: "Tôi và Hàn Linh còn có một số chuyện quan trọng cần thương lượng, nếu ông Đổng không có chỉ thị nào khác thì tôi xin phép rời đi trước".
Ông Đổng cau mày, nét mặt vô cùng khó coi, định tiếp tục làm khó Giang Vũ nhưng lại chẳng có cơ sở gì để tiếp tục làm khó anh.
Bốn thanh niên ưu tú của Giang Châu đều đại bại trở về, mà Hàn Linh lại trở thành người của Giang Vũ.
Nếu như cứ tiếp tục cố chấp không buông thì rất có thể ông ấy sẽ phải đối đầu với Hàn Linh.
Đối mặt với ma nữ nhà họ Hàn này, ông Đổng cảm thấy rất bất an, dù sao người phụ nữ này cũng là một kẻ mất trí, làm việc bất chấp hậu quả.
"Vậy bọn con đi trước. Lát nữa con sẽ quay lại với ông Đổng!"
Kỷ Tuyết Tình rất tò mò về mối quan hệ giữa Giang Vũ và Hàn Linh cho nên dự định sẽ theo anh để tìm hiểu đến cùng, vì vậy cũng không tiếp tục đi cùng ông Đổng nữa.
Sau khi mấy người Giang Vũ rời đi, ông Đổng đá mạnh vào chiếc bàn trước mặt, giận dữ mắng: “Thằng nhóc khốn kiếp, tức chết ông đây rồi!”
Bị một thằng nhóc vô danh tiểu tốt liên tục vả mặt, ông Đổng vô cùng phẫn nộ nhưng không thể làm gì được, vì vậy lại càng cảm thấy đau lòng.
Thấy ông Đổng tức giận, một vệ sĩ làm động cứa cổ, nói: "Ông chủ, sao chúng ta không âm thầm..."
"Không! Nếu như Tuyết Tình biết Giang Vũ chết dưới tay tôi thì tôi cũng không gánh nổi lửa giận của nó, hơn nữa hiện tại nó còn có Hàn Linh làm chỗ dựa, tôi không muốn dây vào người đàn bà điên đó!"
Ông Đổng vội vàng lắc đầu, nheo mắt nói: “Lập tức báo cho Lăng Vân biết chuyện gì đã xảy ra ở đây, còn nói cho nó biết nếu nó không cố gắng thì cô Kỷ sẽ trở thành bông hoa có chủ ngay!”
Ngoài cổng biệt thự, Kỷ Tuyết Tình ôm cánh tay Giang Vũ, đánh dấu chủ quyền.
Hàn Linh mặc dù là một kẻ điên, nhưng xét về gia cảnh, dung mạo và thân hình đều không hề thua kém Kỷ Tuyết Tình.
Và thái độ phục tùng của Hàn Linh đối với Giang Vũ đã khiến Kỷ Tuyết Tình cảnh giác, thẳng thừng liệt cô ta vào danh sách tình địch.
Nếu như để người khác biết con gái lớn nhà họ Kỷ đang lo lắng bị người khác cướp mất người đàn ông của mình thì chắc chắn họ sẽ kinh ngạc trố mắt.
"Thưa anh, không phải tôi cố ý giấu giếm thân phận của mình với anh, nhưng sự việc vào đêm qua xảy ra quá đột ngột, tôi cũng không có thời gian để giải thích tình hình cho anh biết".
Hàn Linh đứng đối diện Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình, vừa xin lỗi vừa giải thích.
"Không quan trọng!"
Giang Vũ cười hỏi: "Tôi bảo cô chuẩn bị dược liệu, chuẩn bị thế nào rồi?"
"Nhiều nhất khoảng ba ngày thì có thể chuẩn bị đầy đủ mọi thứ".
Chuyện liên qua đến sức khỏe thể chất và tinh thần của mình khiến cho Hàn Linh đột nhiên trở nên tràn đầy năng lượng, liền nói: “Đến lúc đó, xin anh hãy ra tay cứu tôi một mạng”.
"Chỉ cần cô chuẩn bị được dược liệu tốt, tìm được một nơi yên tĩnh, an toàn, không bị người khác quấy rầy, tôi cam đoan cô có thể khôi phục như bình thường", Giang Vũ quả quyết gật đầu.
"Cảm ơn anh".
Hàn Linh cảm kích nhìn Giang Vũ, nói: “Đã như vậy thì tôi không quấy rầy vợ chồng anh nữa, tôi đi lo chuyện dược liệu trước”.
Cho dù Kỷ Tuyết Tình có bình tĩnh đến thế nào thì chữ “vợ” mà Hàn Linh vừa nói cũng khiến cho mặt cô đỏ bừng.
"Anh Giang yêu dấu của em, không ngờ anh lại có thể khiến cho ma nữ nhà họ Hàn nghe lời như vậy, anh thật sự rất có bản lĩnh".
Sau khi Hàn Linh rời đi, Kỷ Tuyết Tình liền lắt léo hỏi: “Nói cho em biết, giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Thật ra anh và cô ta chỉ mới gặp nhau ngày hôm qua, anh thậm chí còn không biết cô ta là con gái lớn nhà họ Hàn”.
Giang Vũ kể lại toàn bộ sự việc xảy ra tối qua một cách chi tiết trung thực.
“Thật không ngờ rằng Tụ Nghĩa Đường xưng bá thế giới ngầm Giang Châu lại do Hàn Linh tạo ra”.
Nghe xong sự tình, Kỷ Tuyết Tình cảm khái nói: "Nhưng Hàn Linh này cũng là một người có nỗi khổ tâm, bởi vì trúng độc Giao Nhân Mị mới trở thành ma nữ trong mắt mọi người. Anh nhất định phải giúp cô ấy".
"Anh còn nghĩ em sẽ ghen!"
Giang Vũ ngạc nhiên nhìn Kỷ Tuyết Tình.
“Người ta đã gọi em là vợ anh rồi, em còn gì để ghen nữa?”
Kỷ Tuyết Tình liếc mắt nhìn Giang Vũ, sau đó nét mặt liền trở nên nghiêm túc: "Về việc ông Đổng bị trúng phệ tâm cổ mà anh nói là thật hay giả vậy?"
"Đương nhiên là thật,nhưng bởi vì ông Đổng có súc mạnh hùng hậu, tâm huyết sung túc nên mới không cảm thấy đau tim thường xuyên như em, nhưng thật ra tình huống của ông ấy so với em còn nghiêm trọng hơn rất nhiều".
Giang Vũ quả quyết gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Đáng tiếc ông ấy không tin anh, đợi đến khi phệ tâm cổ trưởng thành và phát tác thì cái chết cũng không còn cách ông ấy bao nhiêu thời gian nữa”.
"Ông Đổng tuy rằng có nhiều bất mãn với anh nhưng dù sao ông ấy cũng là bậc trưởng bối rất quan tâm em, anh nhất định phải nghĩ biện pháp cứu ông ấy".
Kỷ Tuyết Tình nắm lấy tay Giang Vũ khẩn cầu: “Hay là anh đưa cho em thuốc giải mà trước đây em đã uống, em sẽ tìm cách bắt ông ấy uống”.
"Không có tác dụng đâu! Ở các giai đoạn phát triển khác nhau thì phệ tâm cổ cần có các loại thuốc giải độc khác nhau. Thuốc giải lúc trước em uống hoàn toàn không có tác dụng với ông Đổng".
Giang Vũ lắc đầu nói: "Hơn nữa, tình trạng của ông Đổng đã rất xấu, chỉ dùng thuốc giải độc không thể chữa trị khỏi được, anh cần phải dùng đến phương pháp đặc biệt hỗ trợ thì mới có thể chữa khỏi".
"Chuyện này…"
Kỷ Tuyết Tình nhất thời khó xử nói: "Ông Đổng không tin lời anh nói, ông ấy chắc chắn sẽ không để cho anh chữa trị!"
"Anh chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, ông ấy không tin anh cũng là chuyện bình thường".
Giang Vũ cười, thản nhiên nói: "Sống chết có số, nếu ông ấy không tin anh thì anh cũng không cần xun xoe với người không ưa mình làm gì".
“Em sẽ nghĩ cách để ông Đổng ở lại Giang Châu thêm một thời gian nữa”.
Kỷ Tuyết Tình nghiêm túc nhìn về phía biệt thự: “Khi phệ tâm cổ trên người phát tác thì ông ấy sẽ phải tin lời của anh thôi”.
Buổi trưa ba ngày sau.
Hàn Linh hưng phấn gọi điện cho Giang Vũ, báo cho anh biết tất cả dược liệu đều đã được chuẩn bị xong.
Giang Vũ cũng không lãng phí thời gian, lập tức đi ra ngoài tìm Hàn Linh.
Bên kia là cổng biệt thự nơi ông Đổng ở.
Kỷ Tuyết Tình bất đắc dĩ nhìn về phía ông Đổng đang lái xe rời đi, cô đã cố gắng để khiến cho ông Đổng miễn cưỡng ở lại thêm ba ngày nữa.
Nếu như trong ba ngày, thân thể ông Đổng không có vấn đề gì thì Kỷ Tuyết Tình cũng không thể ép ông ấy ở lại được nữa.
Hơn nữa, ông Đổng hoàn toàn không tin tưởng lời nói của Giang Vũ, ông ấy ở lại thêm ba ngày chỉ vì Kỷ Tuyết Tình, ông ấy muốn khiến Kỷ Tuyết Tình bỏ cuộc.
"Ông Đổng à ông Đổng, nhất định ông sẽ phải hối hận!"
Cho đến khi chiếc xe lái đi xa, Kỷ Tuyết Tình lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng như băng: “Chuyện nên làm con đều đã làm rồi, chỉ do ông không tin mà thôi. Đến khi ông quay lại đây thì mọi chuyện ông phải tự giải quyết với Giang Vũ, con cũng lực bất tòng tâm!”