-
Chương 39: Cô còn dám trêu vào người đàn ông của tôi, tôi sẽ diệt cả nhà cô
Giang Vũ đang bị hai người phụ nữ ôm đùi chợt xấu hổ khi thấy Kỷ Tuyết Tình xuất hiện: “Tuyết Tình, anh…”
“Không sao đâu, để em giải quyết”.
Kỷ Tuyết Tình xua tay ý bảo Giang Vũ đừng nói gì cả, sau đó cô lạnh lùng xoay người lại quét mắt qua đám người đang đứng xem kịch: “Các người nhìn gì đấy, giải tán hết cho tôi”.
Đa số những người đứng túm tụm lại nơi này biết Kỷ Tuyết Tình là cô cả của nhà họ Kỷ, nên khi cô vừa ra lệnh họ vội vàng giải tán hết.
“Bây giờ người ta đã đi hết rồi, hai người bớt diễn lại và bỏ Giang Vũ ra hộ cái”.
Sau khi đám người giải tán hết, Kỷ Tuyết Tình lạnh lùng liếc Triệu Trung Tuyết và Ngô Châu.
Hai mẹ con họ liếc nhau rồi nhìn xung quanh, thật sự không còn bóng người nào nữa nên không thèm diễn mà bỏ Giang Vũ ra. Sau đó, họ đứng dậy, phủi mông.
“Chúng ta mau đi thôi!”
Giang Vũ lấy lại tự do, lập tức nắm tay Kỷ Tuyết Tình chuẩn bị rời đi: “Em đừng để ý đến hai ả đàn bà điên này, họ đúng là những kẻ ghê tởm!”
“Anh đợi lát đi! Có một số việc và một số người, chúng ta không giải quyết sạch sẽ sẽ kéo thêm phiền phức cả đời đấy”.
Kỷ Tuyết Tình giữ Giang Vũ đứng lại, rồi lạnh lùng nhìn Triệu Trung Tuyết và Ngô Châu: “Hai người nói đi, mẹ con hai người định làm gì?”
Triệu Trung Tuyết nhìn ánh mắt sắc bén của Kỷ Tuyết Tình thì lập tức rụt cổ, không dám hé răng nửa lời.
“Lúc trước do tôi ngu ngốc nên không biết cô là cô cả nhà họ Kỷ”.
Còn Ngô Châu lại giống như Triệu Trung Tuyết lúc trước, điếc không sợ súng mà nịnh bệ: “Đúng lúc cô cũng đến đây làm chủ giúp chúng tôi, bởi vì cô có tiếng nói hơn Giang Vũ mà”.
“Bà nói như thế có nghĩa là bà đã muốn nói chuyện với tôi lâu rồi nhỉ”.
Kỷ Tuyết Tình nheo mắt lại suy nghĩ, rồi nói: “Vậy bà thử nói xem, bà muốn cái gì?”
“Chuyện tôi muốn rất đơn giản, tôi muốn để cho nhà họ Triệu có thể tham dự vào những dự án đầu tư của nhà họ Kỷ vào Giang Châu. Chắc chuyện này không làm khó cô Kỷ chứ?”
Ngô Châu nói thẳng ý đồ của mình.
“Chuyện này thật sự không làm khó được tôi, thậm chí nếu tôi đồng ý, dù là giúp nhà họ Triệu trở thành nhà giàu nhất Giang Châu cũng dễ như trở bàn tay!”
Kỷ Tuyết Tình bình tĩnh gật đầu.
Ngô Châu với Triệu Trung Tuyết nghe vậy lập tức vui mừng, với địa vị của nhà họ Kỷ hiện giờ thì thật sự có thể đẩy địa vị nhà họ Triệu mấy cấp đấy.
“Nhưng mà tại sao tôi phải làm thế?”
Kỷ Tuyết Tình chuyển chủ đề, giọng nói trở nên khinh bỉ: “Nhà họ Triệu chỉ là gia tộc hạng ba ở Giang Châu, địa vị vừa thấp, đạo đức cũng không có. Cớ gì tôi phải nâng đỡ nhà họ Triệu đây?”
“Con gái của tôi là vợ cũ của Giang Vũ, còn nhà họ Triệu của chúng tôi đã nuôi Giang Vũ ba năm trời”.
Ngô Châu ngửa cổ nói như đúng lý hợp tình: “Cô muốn ở bên Giang Vũ thì phải cho nhà họ Triệu một sự công bằng, nếu không hai người đừng hòng sống yên ổn”.
Giang Vũ nghe những lời mặt dày của bà ta mà nổi đóa, khinh bỉ mắng: “Bà còn dám nói những lời này…”
“Anh hãy để chuyện này cho em giải quyết!”
Kỷ Tuyết Tình cắt ngang lời của Giang Vũ, cô nhìn Ngô Châu đầy hứng thú: “Những chuyện khác sau này hãy nói, bây giờ tôi rất muốn biết bà định làm gì để chúng tôi sống không được yên đây?”
“Chẳng lẽ cô chưa nghe người ta nói, vợ cũ là kẻ thù mạnh nhất của vợ hiện tại à!”
Ngô Châu cười đắc thắng, còn kiêu căng nói: “Nếu cô làm chúng tôi khó chịu, thì mẹ con chúng tôi sẽ quấn lấy Giang Vũ không buông một ngày nào hết”.
“Nhà họ Kỷ là một dòng họ lớn chắc rất để ý đến danh dự của dòng họ chứ nhỉ? Họ sẽ không chấp nhận chuyện con rể còn dính dáng với vợ cũ như Giang Vũ đâu!”
Kỷ Tuyết Tình nghe bà ta đe dọa, ánh sáng lạnh lập tức lóe lên đáy mắt.
“Đúng vậy đấy, nếu như cô không đồng ý điều kiện của chúng tôi, tôi sẽ nói cho mọi người biết Giang Vũ là một tên vô dụng bị cắm sừng ba năm”.
Triệu Trung Tuyết đã lấy lại tự tin, kiêu căng hùa theo: “Tôi cũng không tin nhà họ Kỷ có thể chấp nhận một thằng con rể đã kết hôn lần thứ hai còn hèn nhát như anh ta, tôi các hai người… Á!”
Kỷ Tuyết Tình không đợi Triệu Trung Tuyết nói hết, cô đạp mạnh vào bụng cô ta một cú.
Triệu Trung Tuyết bị đạp bất ngờ lập tức thét lên đau đớn, khổ sở ôm bụng mình ngã cái bịch trên mặt đất.
Giang Vũ nhìn Kỷ Tuyết Tình đầy cảm động, lần thứ hai cô đánh người vì anh. Hai lần, cô đều lấy lại công bằng cho anh mà đánh người, ngầu quá đi!
“Cô… Sao cô đánh người chứ?”
Ngô Châu ngây ra, rồi mới tức giận, quát lên với Kỷ Tuyết Tình!
“Chát!”
Kỷ Tuyết Tình không do dự mà tát cho Ngô Châu một bạt tai, lạnh lùng nói: “Một con đàn bà dâm loàn mà dám đe dọa tôi sao? Tôi đánh chết bà không cần đền mạng đấy thì sao!”
Ngô Châu bụm mặt nhìn Kỷ Tuyết Tình đột nhiên tức giận như thế không dám hó hé nữa, bà ta quay đầu nhìn Giang Vũ nói: “Mày đã từng hứa với ông cụ sẽ không gây khó dễ bọn tao…”
“Bà đừng có nói chuyện với anh ấy, có chuyện gì nói với tôi đây này!”
Kỷ Tuyết Tình ngang ngược cắt ngang lời Ngô Châu, lạnh lùng nói: “Giang Vũ xem trọng tình nghĩa nên mới đồng ý với ông cụ Triệu sẽ không làm khó dễ mấy người, nhưng tôi thì chưa từng đồng ý cái gì hết, và tôi cũng không quen ông cụ Triệu!”
“Nhưng tốt xấu gì cô cũng phải giữ mặt mũi cho Giang Vũ chứ!”
Ngô Châu lo âu nhìn Kỷ Tuyết Tình, bà ta không hề biết người này lại chẳng màng quan tâm đến chuyện tình cảm với Giang Vũ, điều này quá đáng sợ.
“Nếu tôi không nể mặt Giang Vũ, thì mẹ con các người với nhà họ Triệu đã bị xóa tên hỏi Giang Châu từ lâu rồi!”
Kỷ Tuyết Tình cười lạnh rồi nhìn Giang Vũ đau lòng nói: “Hai người đừng tưởng lấy chuyện đối xử với Giang Vũ mấy năm qua áp đặt anh ấy, mấy người đối xử với anh ấy thế nào mà còn muốn lôi chuyện quá khứ ra đổi thứ tốt đúng là mặt dày!”
“Tôi cảnh các mẹ con các người, bây giờ Giang Vũ là người đàn ông của tôi. Nếu hai người còn dám đến chọc người đàn ông của tôi, tôi sẽ diệt cả nhà các người!”
“Chuyện tiêu diệt nhà họ Triệu dễ như trở bàn tay, còn dễ hơn nâng đỡ nhà họ Triệu trở thành dòng họ lớn ở Giang Châu đấy!”
Dứt lời, Kỷ Tuyết Tình nhấc chân đạp giày cao gót xuống đùi Triệu Trung Tuyết. Đế giày sắc nhọn của cao gót đâm thủng xuống đùi trắng như tuyết của cô ả, máu lập tức chảy ra giàn giụa: “Nhất là cô đấy, thứ rác rưởi!”
“Tôi không cần biết trước kia cô với Giang Vũ có quan hệ gì, nhưng từ nay về sau cô dám động vào người đàn ông của tôi, tôi sẽ cho cô biết thế nào là sống không bằng chết!”
“Tôi không dám làm thế nữa, tôi không dám nữa đâu!”
Triệu Trung Tuyết cảm nhận được cơn đau thấu tim từ đùi truyền lên, mà kêu thảm thiết xin tha.
Còn Ngô Châu nhìn dáng vẻ ngang ngược của Kỷ Tuyết Tình đã sợ đến bay màu, bà ta chỉ biết trơ mắt đứng nhìn con gái bị cô dạy dỗ mà không dám lên tiếng hay cản lại.
“Đừng để tôi thấy hai người làm phiền Giang Vũ nữa, nếu không tôi sẽ diệt toàn bộ nhà họ Triệu các người!”
Kỷ Tuyết Tình rút giày cao gót lại, lạnh lùng nói: “Cút!”
Ngô Châu không dám hó hé nửa lời, bà ta vội vàng đỡ Triệu Trung Tuyết chân đã chảy đầy máu tươi chạy nhanh về hướng xa.
“Chuyện phiền phức giải quyết xong rồi, giờ chúng ta về nhà được rồi!”
Kỷ Tuyết Tình phủi tay, mỉm cười nhìn Giang Vũ đứng ngây ngốc tại chỗ hỏi: “Anh sao thế? Chẳng lẽ bị em dọa sợ rồi à?”
“Tại hạ đã bị dáng vẻ oai phong của cô đây thu phục, giờ tôi đây yêu em như nước sông chảy liên miên không ngớt, sông Hoàng Hà cuồn cuộn quanh năm…”, Giang Vũ tỏ vẻ đầy sùng bái, khen ngợi cô.
“Tốt lắm, xem như anh khéo nói!”
Kỷ Tuyết Tình hài lòng gật gù, cô nhìn quần áo Giang Vũ rách tung tóe như thế, tưởng rằng do hai mẹ con người đàn bà kia xé. Cô nhíu mày hỏi: “Anh giỏi võ như thế, sao còn bị hai kẻ kia làm chật vật thế này?”
“Anh nể mặt ông cụ mới chịu đựng hai người đàn bà đó làm phiền thêm lần nữa, với lại anh cũng không muốn đánh phụ nữ, ai mà biết hai mẹ con đó còn mặt dày đề nghị chuyện vừa rồi”.
Giang Vũ nhìn thoáng qua bóng dáng hai mẹ con nhà họ Triệu rời đi mà ghét bỏ, nếu anh không để ý chuyện tình cảm giữa mình với ông cụ nhà đó, thì anh đã đánh một chưởng cho hai con đàn bà đê hèn kia chết rồi!
“Anh trọng tình nghĩa là chuyện tốt, nhưng anh nên sử dụng ít thủ đoạn khác người với mấy kẻ mặt dày mày dạn này đi”.
Kỷ Tuyết Tình đau lòng, chỉnh lại quần áo cho Giang Vũ rồi cười nói: “Từ nay về sau, nếu anh còn gặp loại người giống thế mà không tiện dạy dỗ thì cứ nói cho em biết, em sẽ dạy dỗ giúp anh!”
Giang Vũ nhớ đến dáng vẻ ngầu lòi của Kỷ Tuyết Tình dạy dỗ hai mẹ con nhà họ Triệu, ánh mắt toát lên đầy ngôi sao nhỏ, anh liên tục gật gù ngoan ngoãn nghe lời.
Kỷ Tuyết Tình chủ động khoác lên cánh tay Giang Vũ rồi ngưng đọng, nghiêm túc nói: “Về nhà đi, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh”.
Cô nhớ đến chuyện cụ Đổng muốn gặp Giang Vũ vào ngày mai, mà bắt đầu nhức đầu.
Đây có thể nói là một ải khó vượt của Giang Vũ!
“Không sao đâu, để em giải quyết”.
Kỷ Tuyết Tình xua tay ý bảo Giang Vũ đừng nói gì cả, sau đó cô lạnh lùng xoay người lại quét mắt qua đám người đang đứng xem kịch: “Các người nhìn gì đấy, giải tán hết cho tôi”.
Đa số những người đứng túm tụm lại nơi này biết Kỷ Tuyết Tình là cô cả của nhà họ Kỷ, nên khi cô vừa ra lệnh họ vội vàng giải tán hết.
“Bây giờ người ta đã đi hết rồi, hai người bớt diễn lại và bỏ Giang Vũ ra hộ cái”.
Sau khi đám người giải tán hết, Kỷ Tuyết Tình lạnh lùng liếc Triệu Trung Tuyết và Ngô Châu.
Hai mẹ con họ liếc nhau rồi nhìn xung quanh, thật sự không còn bóng người nào nữa nên không thèm diễn mà bỏ Giang Vũ ra. Sau đó, họ đứng dậy, phủi mông.
“Chúng ta mau đi thôi!”
Giang Vũ lấy lại tự do, lập tức nắm tay Kỷ Tuyết Tình chuẩn bị rời đi: “Em đừng để ý đến hai ả đàn bà điên này, họ đúng là những kẻ ghê tởm!”
“Anh đợi lát đi! Có một số việc và một số người, chúng ta không giải quyết sạch sẽ sẽ kéo thêm phiền phức cả đời đấy”.
Kỷ Tuyết Tình giữ Giang Vũ đứng lại, rồi lạnh lùng nhìn Triệu Trung Tuyết và Ngô Châu: “Hai người nói đi, mẹ con hai người định làm gì?”
Triệu Trung Tuyết nhìn ánh mắt sắc bén của Kỷ Tuyết Tình thì lập tức rụt cổ, không dám hé răng nửa lời.
“Lúc trước do tôi ngu ngốc nên không biết cô là cô cả nhà họ Kỷ”.
Còn Ngô Châu lại giống như Triệu Trung Tuyết lúc trước, điếc không sợ súng mà nịnh bệ: “Đúng lúc cô cũng đến đây làm chủ giúp chúng tôi, bởi vì cô có tiếng nói hơn Giang Vũ mà”.
“Bà nói như thế có nghĩa là bà đã muốn nói chuyện với tôi lâu rồi nhỉ”.
Kỷ Tuyết Tình nheo mắt lại suy nghĩ, rồi nói: “Vậy bà thử nói xem, bà muốn cái gì?”
“Chuyện tôi muốn rất đơn giản, tôi muốn để cho nhà họ Triệu có thể tham dự vào những dự án đầu tư của nhà họ Kỷ vào Giang Châu. Chắc chuyện này không làm khó cô Kỷ chứ?”
Ngô Châu nói thẳng ý đồ của mình.
“Chuyện này thật sự không làm khó được tôi, thậm chí nếu tôi đồng ý, dù là giúp nhà họ Triệu trở thành nhà giàu nhất Giang Châu cũng dễ như trở bàn tay!”
Kỷ Tuyết Tình bình tĩnh gật đầu.
Ngô Châu với Triệu Trung Tuyết nghe vậy lập tức vui mừng, với địa vị của nhà họ Kỷ hiện giờ thì thật sự có thể đẩy địa vị nhà họ Triệu mấy cấp đấy.
“Nhưng mà tại sao tôi phải làm thế?”
Kỷ Tuyết Tình chuyển chủ đề, giọng nói trở nên khinh bỉ: “Nhà họ Triệu chỉ là gia tộc hạng ba ở Giang Châu, địa vị vừa thấp, đạo đức cũng không có. Cớ gì tôi phải nâng đỡ nhà họ Triệu đây?”
“Con gái của tôi là vợ cũ của Giang Vũ, còn nhà họ Triệu của chúng tôi đã nuôi Giang Vũ ba năm trời”.
Ngô Châu ngửa cổ nói như đúng lý hợp tình: “Cô muốn ở bên Giang Vũ thì phải cho nhà họ Triệu một sự công bằng, nếu không hai người đừng hòng sống yên ổn”.
Giang Vũ nghe những lời mặt dày của bà ta mà nổi đóa, khinh bỉ mắng: “Bà còn dám nói những lời này…”
“Anh hãy để chuyện này cho em giải quyết!”
Kỷ Tuyết Tình cắt ngang lời của Giang Vũ, cô nhìn Ngô Châu đầy hứng thú: “Những chuyện khác sau này hãy nói, bây giờ tôi rất muốn biết bà định làm gì để chúng tôi sống không được yên đây?”
“Chẳng lẽ cô chưa nghe người ta nói, vợ cũ là kẻ thù mạnh nhất của vợ hiện tại à!”
Ngô Châu cười đắc thắng, còn kiêu căng nói: “Nếu cô làm chúng tôi khó chịu, thì mẹ con chúng tôi sẽ quấn lấy Giang Vũ không buông một ngày nào hết”.
“Nhà họ Kỷ là một dòng họ lớn chắc rất để ý đến danh dự của dòng họ chứ nhỉ? Họ sẽ không chấp nhận chuyện con rể còn dính dáng với vợ cũ như Giang Vũ đâu!”
Kỷ Tuyết Tình nghe bà ta đe dọa, ánh sáng lạnh lập tức lóe lên đáy mắt.
“Đúng vậy đấy, nếu như cô không đồng ý điều kiện của chúng tôi, tôi sẽ nói cho mọi người biết Giang Vũ là một tên vô dụng bị cắm sừng ba năm”.
Triệu Trung Tuyết đã lấy lại tự tin, kiêu căng hùa theo: “Tôi cũng không tin nhà họ Kỷ có thể chấp nhận một thằng con rể đã kết hôn lần thứ hai còn hèn nhát như anh ta, tôi các hai người… Á!”
Kỷ Tuyết Tình không đợi Triệu Trung Tuyết nói hết, cô đạp mạnh vào bụng cô ta một cú.
Triệu Trung Tuyết bị đạp bất ngờ lập tức thét lên đau đớn, khổ sở ôm bụng mình ngã cái bịch trên mặt đất.
Giang Vũ nhìn Kỷ Tuyết Tình đầy cảm động, lần thứ hai cô đánh người vì anh. Hai lần, cô đều lấy lại công bằng cho anh mà đánh người, ngầu quá đi!
“Cô… Sao cô đánh người chứ?”
Ngô Châu ngây ra, rồi mới tức giận, quát lên với Kỷ Tuyết Tình!
“Chát!”
Kỷ Tuyết Tình không do dự mà tát cho Ngô Châu một bạt tai, lạnh lùng nói: “Một con đàn bà dâm loàn mà dám đe dọa tôi sao? Tôi đánh chết bà không cần đền mạng đấy thì sao!”
Ngô Châu bụm mặt nhìn Kỷ Tuyết Tình đột nhiên tức giận như thế không dám hó hé nữa, bà ta quay đầu nhìn Giang Vũ nói: “Mày đã từng hứa với ông cụ sẽ không gây khó dễ bọn tao…”
“Bà đừng có nói chuyện với anh ấy, có chuyện gì nói với tôi đây này!”
Kỷ Tuyết Tình ngang ngược cắt ngang lời Ngô Châu, lạnh lùng nói: “Giang Vũ xem trọng tình nghĩa nên mới đồng ý với ông cụ Triệu sẽ không làm khó dễ mấy người, nhưng tôi thì chưa từng đồng ý cái gì hết, và tôi cũng không quen ông cụ Triệu!”
“Nhưng tốt xấu gì cô cũng phải giữ mặt mũi cho Giang Vũ chứ!”
Ngô Châu lo âu nhìn Kỷ Tuyết Tình, bà ta không hề biết người này lại chẳng màng quan tâm đến chuyện tình cảm với Giang Vũ, điều này quá đáng sợ.
“Nếu tôi không nể mặt Giang Vũ, thì mẹ con các người với nhà họ Triệu đã bị xóa tên hỏi Giang Châu từ lâu rồi!”
Kỷ Tuyết Tình cười lạnh rồi nhìn Giang Vũ đau lòng nói: “Hai người đừng tưởng lấy chuyện đối xử với Giang Vũ mấy năm qua áp đặt anh ấy, mấy người đối xử với anh ấy thế nào mà còn muốn lôi chuyện quá khứ ra đổi thứ tốt đúng là mặt dày!”
“Tôi cảnh các mẹ con các người, bây giờ Giang Vũ là người đàn ông của tôi. Nếu hai người còn dám đến chọc người đàn ông của tôi, tôi sẽ diệt cả nhà các người!”
“Chuyện tiêu diệt nhà họ Triệu dễ như trở bàn tay, còn dễ hơn nâng đỡ nhà họ Triệu trở thành dòng họ lớn ở Giang Châu đấy!”
Dứt lời, Kỷ Tuyết Tình nhấc chân đạp giày cao gót xuống đùi Triệu Trung Tuyết. Đế giày sắc nhọn của cao gót đâm thủng xuống đùi trắng như tuyết của cô ả, máu lập tức chảy ra giàn giụa: “Nhất là cô đấy, thứ rác rưởi!”
“Tôi không cần biết trước kia cô với Giang Vũ có quan hệ gì, nhưng từ nay về sau cô dám động vào người đàn ông của tôi, tôi sẽ cho cô biết thế nào là sống không bằng chết!”
“Tôi không dám làm thế nữa, tôi không dám nữa đâu!”
Triệu Trung Tuyết cảm nhận được cơn đau thấu tim từ đùi truyền lên, mà kêu thảm thiết xin tha.
Còn Ngô Châu nhìn dáng vẻ ngang ngược của Kỷ Tuyết Tình đã sợ đến bay màu, bà ta chỉ biết trơ mắt đứng nhìn con gái bị cô dạy dỗ mà không dám lên tiếng hay cản lại.
“Đừng để tôi thấy hai người làm phiền Giang Vũ nữa, nếu không tôi sẽ diệt toàn bộ nhà họ Triệu các người!”
Kỷ Tuyết Tình rút giày cao gót lại, lạnh lùng nói: “Cút!”
Ngô Châu không dám hó hé nửa lời, bà ta vội vàng đỡ Triệu Trung Tuyết chân đã chảy đầy máu tươi chạy nhanh về hướng xa.
“Chuyện phiền phức giải quyết xong rồi, giờ chúng ta về nhà được rồi!”
Kỷ Tuyết Tình phủi tay, mỉm cười nhìn Giang Vũ đứng ngây ngốc tại chỗ hỏi: “Anh sao thế? Chẳng lẽ bị em dọa sợ rồi à?”
“Tại hạ đã bị dáng vẻ oai phong của cô đây thu phục, giờ tôi đây yêu em như nước sông chảy liên miên không ngớt, sông Hoàng Hà cuồn cuộn quanh năm…”, Giang Vũ tỏ vẻ đầy sùng bái, khen ngợi cô.
“Tốt lắm, xem như anh khéo nói!”
Kỷ Tuyết Tình hài lòng gật gù, cô nhìn quần áo Giang Vũ rách tung tóe như thế, tưởng rằng do hai mẹ con người đàn bà kia xé. Cô nhíu mày hỏi: “Anh giỏi võ như thế, sao còn bị hai kẻ kia làm chật vật thế này?”
“Anh nể mặt ông cụ mới chịu đựng hai người đàn bà đó làm phiền thêm lần nữa, với lại anh cũng không muốn đánh phụ nữ, ai mà biết hai mẹ con đó còn mặt dày đề nghị chuyện vừa rồi”.
Giang Vũ nhìn thoáng qua bóng dáng hai mẹ con nhà họ Triệu rời đi mà ghét bỏ, nếu anh không để ý chuyện tình cảm giữa mình với ông cụ nhà đó, thì anh đã đánh một chưởng cho hai con đàn bà đê hèn kia chết rồi!
“Anh trọng tình nghĩa là chuyện tốt, nhưng anh nên sử dụng ít thủ đoạn khác người với mấy kẻ mặt dày mày dạn này đi”.
Kỷ Tuyết Tình đau lòng, chỉnh lại quần áo cho Giang Vũ rồi cười nói: “Từ nay về sau, nếu anh còn gặp loại người giống thế mà không tiện dạy dỗ thì cứ nói cho em biết, em sẽ dạy dỗ giúp anh!”
Giang Vũ nhớ đến dáng vẻ ngầu lòi của Kỷ Tuyết Tình dạy dỗ hai mẹ con nhà họ Triệu, ánh mắt toát lên đầy ngôi sao nhỏ, anh liên tục gật gù ngoan ngoãn nghe lời.
Kỷ Tuyết Tình chủ động khoác lên cánh tay Giang Vũ rồi ngưng đọng, nghiêm túc nói: “Về nhà đi, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh”.
Cô nhớ đến chuyện cụ Đổng muốn gặp Giang Vũ vào ngày mai, mà bắt đầu nhức đầu.
Đây có thể nói là một ải khó vượt của Giang Vũ!
Bình luận facebook