-
Chương 38: Ngô Châu người không có tự trọng, Kỷ Tuyết Tình tới
"Tôi vốn tưởng rằng hành vi xấu xa của Triệu Trung Tuyết là vấn đề của chính cô ta.
Bây giờ cuối cùng tôi cũng đã hiểu, đây hoàn toàn là nhà dột từ nóc dột xuống!”
Nghe được lời nói của Ngô Châu, Giang Vũ tức cười, nhìn Ngô Châu với vẻ ghê tởm:
“Cuộc hôn nhân của tôi và Triệu Trung Tuyết chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, cô ta cũng chưa bao giờ cho tôi một cái nhìn thiện cảm, ngược lại, cô ta lại không giữ phẩm giá, ngoại tình với Lưu Thư Nhất suốt ba năm thì làm gì có tình nghĩa vợ chồng mà nói!”
“Bà nói tôi đạt được thành tựu như ngày hôm nay là không thể tách rời sự bồi dưỡng của nhà họ Triệu, nhưng tôi ở nhà họ Triệu ba năm sống còn không bằng heo chó, lúc nào các người cũng đánh mắng tôi, đâu có bồi dưỡng và ân tình gì mà nói?”
Khuôn mặt của Ngô Châu đỏ lên khi bị Giang Vũ vặn lại, nhưng bà ta không có lời nào để phản bác.
Nếu trước đó nhà họ Triệu có thể đối xử tử tế với Giang Vũ một chút, thì bà ta đã có thể tự tin hơn rồi.
Nhưng vấn đề là họ chưa bao giờ đối xử tử tế với Giang Vũ, bây giờ những lập luận này đơn giản là không thể biện minh được.
Ngô Châu duỗi thẳng cổ, không cam lòng nhìn chằm chằm Giang Vũ: “Dù thế nào đi nữa, ông cụ cũng coi cậu như ruột thịt, cậu cũng không thể phủ nhận được đúng không!”
“Tôi chấp nhận tình nghĩa của ông cụ”.
Giang Vũ không chút do dự gật đầu, lạnh lùng nói: “Nhưng tôi đã nể mặt ông cụ và hứa với ông ấy là sẽ không làm khó nhà họ Triệu, cũng coi như đã thanh toán hết rồi”.
Nói tới đây, Giang Vũ đột nhiên giơ tay chỉ vào Triệu Trung Tuyết: “Nếu tôi không nghĩ tới tình cảm của ông cụ, thì với những sự sỉ nhục và tổn hại mà cô ta đã gây ra cho tôi, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô ta và nhà họ Triệu”.
“Cậu biết nghe lời ông cụ là tốt rồi”.
Ngô Châu không để ý đến sự tức giận của Giang Vũ, cười nói: “Nếu đã như vậy, cậu làm người tốt thì làm đến cùng luôn đi. Nể mặt ông cụ, chăm sóc nhà họ Triệu chúng tôi thêm một chút đi”.
“Bà đúng là không biết xấu hổ!”
Đến giờ phút này, cuối cùng Giang Vũ cũng hiểu được mục đích đến đây của hai người phụ nữ này, nói nãy giờ thì ra họ chỉ cố gắng muốn thu lợi từ anh thôi.
“Không có gì là xấu hổ hay không xấu hổ trong thế giới người trưởng thành”.
“Cậu yên tâm đi, chúng tôi sẽ không để sự giúp đỡ của cậu trở nên vô ích”.
Ngô Châu chẳng hề để ý lắc đầu, cười xấu xa nói: “Chỉ cần cậu chịu chăm sóc nhà họ Triệu, vậy thì cho dù không muốn quay lại với Tuyết Nhi, cậu với con bé vẫn có thể làm tình nhân, con bé sẽ hầu hạ cậu cho tốt!”
Không chờ Giang Vũ kịp phản ứng, Ngô Châu đã nói tiếp: “Bây giờ con bé là vợ của Lưu Thư Nhất, cậu có thể bí mật qua lại với con bé giống như lúc đó Lưu Thư Nhất đã cắm sừng cậu”.
“Bằng cách này, cậu không những có thể trả thù Lưu Thư Nhất mà còn không phải chịu trách nhiệm với Tuyết Nhi..”.
“Câm miệng! Tôi thật không ngờ bà lại có thể vô liêm sỉ đến như vậy”.
Giang Vũ gầm lên giận dữ và nói một cách khinh thường: “Bà thực sự sử dụng con gái mình như một con bài mặc cả trong giao dịch, bà đúng là không xứng làm mẹ người ta”.
“Giang Vũ, vừa phải là được rồi, cậu đừng giả vờ nữa!”
Triệu Trung Tuyết kéo Ngô Châu ra phía sau, không kiên nhẫn nói: “Lúc đó anh nằm mơ cũng mong có được tôi, mà bây giờ chỉ cần anh chịu nâng đỡ nhà họ Triệu, tôi đảm bảo sẽ cố gắng phục vụ anh hơn cả khi phục vụ Lưu Thư Nhất”.
“Dù sao tôi cũng là tiểu thư nhà họ Triệu, dáng người dung mạo cũng không tệ, kỹ năng ở phương diện kia cũng khá tốt, tôi không tin anh sẽ không bị cám dỗ”.
“Phi! Tôi cám dỗ cái con mẹ cô”.
Giang Vũ ghê tởm mà phun nước miếng: “Mẹ cô không biết xấu hổ, cô càng vô liêm sỉ, cô còn không bằng những người phụ nữ bán sắc bán thân ngoài kia nữa”.
Lúc này Giang Vũ thực sự bị làm cho ghê tởm, không hiểu sao anh có thể chung sống với một người phụ nữ kinh tởm như vậy suốt ba năm.
“Đồ khốn nạn, tôi đã cho anh mặt mũi rồi mà không cần, chẳng lẽ anh cho rằng chỉ cần bám lấy Kỷ Tuyết Tình thì hay lắm sao?”
Đến lúc này, Triệu Trung Tuyết cũng mất bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi chửi: “Tôi nói cho anh biết, chồng của tôi đã mời Hổ gia của Tụ Nghĩa Đường đến lấy mạng chó của anh, anh cứ chờ chết đi!”
Nghe vậy, vẻ mặt của Giang Vũ trở nên kỳ lạ, Hồng Hổ của Tụ Nghĩa Đường đã bị anh làm trọng thương, còn Hổ gia thật sự thì đang đợi anh cứu mạng, đương nhiên sẽ không đối phó với anh.
“Tuyết Nhi, sao con có thể nói như vậy với Giang Vũ!”
Thấy đàm phán không thành, Ngô Châu vội vàng tiến tới răn dạy Triệu Trung Tuyết, sau đó nghiêm túc nhìn Giang Vũ: “Rốt cuộc phải làm gì thì cậu mới chịu chiếu cố nhà họ Triệu? Có điều kiện gì cậu cứ việc nói, tôi đảm bảo sẽ làm hài lòng cậu”.
“Vì nể mặt ông cụ, tôi sẽ không làm khó nhà họ Triệu, đồng thời tôi và nhà họ Triệu cũng cắt đứt mọi quan hệ từ đây, không nợ nhau gì cả”.
Giang Vũ kiên quyết khẳng định lập trường của mình, lạnh lùng nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không chiếu cố nhà họ Triệu, sống chết của các người không liên quan gì đến tôi”.
Nói xong, Giang Vũ phớt lờ hai người phụ nữ này và đi về phía cổng khu dân cư.
“Ôi trời ơi, đúng là không có thiên lý! “
Nhìn thấy sự quyết tâm của Giang Vũ, Ngô Châu đột nhiên ôm lấy đùi Giang Vũ và khóc lớn: “Mọi người mau đến xem tên Trần Thế Mỹ này đi, giàu có rồi thì bỏ vợ bỏ con, đánh đập mẹ vợ, không chịu giúp đỡ nhà vợ…”
Không ngờ tới khi đàm phán thất bại thì Ngô Châu bắt đầu giở trò la lối khóc lóc lăn lộn, Giang Vũ bị bối rối không biết phải làm sao.
Triệu Trung Tuyết ngầm hiểu, quyết đoán ôm lấy đùi còn lại của Giang Vũ, giả vờ đau khổ và khóc: “Anh là đồ vô tâm phụ lòng người, tôi đã kết hôn với anh được ba năm, nhưng anh lại vì trèo lên cành cao mà bỏ rơi tôi, còn đánh cha mẹ tôi..”.
Nhìn thấy hai mẹ con không biết xấu hổ này lẫn lộn đúng sai, la lối khóc lóc lăn lộn, trên đầu Giang Vũ có một vệt đen tối.
Sơn trang Vân Đỉnh là khu dân cư cao cấp nhất ở Giang Châu, người ra vào đều là người giàu có hoặc quyền quý, những gì mà mẹ con Triệu Trung Tuyết làm ở đây có ảnh hưởng quá tệ.
Chẳng bao lâu, một nhóm người không biết sự thật đã tụ tập xung quanh và chỉ trỏ vào Giang Vũ.
“Buông tôi ra nhanh lên, nếu không tôi sẽ không khách khí với các người! “
Bị Ngô Châu và Triệu Trung Tuyết giữ chặt hai chân, Giang Vũ giận dữ giơ tay cảnh cáo.
“Cậu đã hứa với ông cụ là sẽ không làm khó chúng tôi, hơn nữa nếu cậu dám lộn xộn, tôi sẽ đâm đầu chết ở đây”.
Ngô Châu ôm chặt đùi Giang Vũ, uy hiếp: “Tốt nhất là cậu nên đồng ý chia sẻ một số dự án với nhà họ Triệu, nếu không hôm nay chúng tôi thề sẽ không từ bỏ”.
“Ngay cả khi có bất kỳ vụ bê bối nào, chúng tôi cũng không sợ mất mặt, nhưng bây giờ cậu là người được đại tiểu thư nhà họ Kỷ coi trọng, nếu bị mất mặt, cô Kỷ cũng sẽ không còn thể diện”.
Triệu Trung Tuyết vừa khóc vừa cười gian: “Nếu anh thật dám ra tay với chúng tôi, thì cứ chờ ngày mai bị lên báo đi!”
“Đúng là vô liêm sỉ, không biết xấu hổ!”
Sắc mặt Giang Vũ đỏ lên, tức giận mắng một tiếng, nhưng anh thật sự không thể làm gì hai mụ đàn bà đanh đá này.
Mặc dù Giang Vũ chỉ cần nhúc nhích một chút là có thể thoát ra, nhưng hai người phụ nữ yếu đuối này đơn giản là không thể chịu được sức mạnh của anh, không chết cũng tàn phế..
Đồng thời, Giang Vũ cũng biết lời nói và việc làm của mình đều có liên quan đến danh tiếng của Kỷ Tuyết Tình, nếu thật sự muốn khiến sự việc trở nên tồi tệ hơn, anh sẽ có lỗi với Kỷ Tuyết Tình!
“Đều tránh ra hết cho tôi!”
Ngay khi Giang Vũ bất lực hết cách, thì một tiếng kêu khẽ vang lên: “Hai con khốn vô liêm sỉ này, buông ra ngay cho tôi, nếu không tôi sẽ khiến các người phải hối hận khi đến thế giới này!”
Đám người tránh ra, sắc mặt Kỷ Tuyết Tình lạnh lùng sải bước đi tới.
“Kỷ, cô Kỷ... “
Nhìn thấy Kỷ Tuyết Tình xuất hiện, Triệu Trung Tuyết hơi thấy sợ hãi.
“Con sợ cô ta làm cái gì? “
Ngô Châu tức giận trừng mắt nhìn Triệu Trung Tuyết: “Giang Vũ là chồng cũ của con, cô ta chỉ là kẻ đến sau, không có tư cách để kiêu ngạo trước mặt con”.
“Đúng vậy!”
Triệu Trung Tuyết phản ứng lại, lại ôm chặt lấy chân Giang Vũ: “Cho dù cô ta có cô cả nhà họ Kỷ, cũng chỉ nhặt giày rách của con mà thôi, nếu muốn bình yên ở bên Giang Vũ thì cô ta phải mang lại lợi ích cho con”.
Bây giờ cuối cùng tôi cũng đã hiểu, đây hoàn toàn là nhà dột từ nóc dột xuống!”
Nghe được lời nói của Ngô Châu, Giang Vũ tức cười, nhìn Ngô Châu với vẻ ghê tởm:
“Cuộc hôn nhân của tôi và Triệu Trung Tuyết chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, cô ta cũng chưa bao giờ cho tôi một cái nhìn thiện cảm, ngược lại, cô ta lại không giữ phẩm giá, ngoại tình với Lưu Thư Nhất suốt ba năm thì làm gì có tình nghĩa vợ chồng mà nói!”
“Bà nói tôi đạt được thành tựu như ngày hôm nay là không thể tách rời sự bồi dưỡng của nhà họ Triệu, nhưng tôi ở nhà họ Triệu ba năm sống còn không bằng heo chó, lúc nào các người cũng đánh mắng tôi, đâu có bồi dưỡng và ân tình gì mà nói?”
Khuôn mặt của Ngô Châu đỏ lên khi bị Giang Vũ vặn lại, nhưng bà ta không có lời nào để phản bác.
Nếu trước đó nhà họ Triệu có thể đối xử tử tế với Giang Vũ một chút, thì bà ta đã có thể tự tin hơn rồi.
Nhưng vấn đề là họ chưa bao giờ đối xử tử tế với Giang Vũ, bây giờ những lập luận này đơn giản là không thể biện minh được.
Ngô Châu duỗi thẳng cổ, không cam lòng nhìn chằm chằm Giang Vũ: “Dù thế nào đi nữa, ông cụ cũng coi cậu như ruột thịt, cậu cũng không thể phủ nhận được đúng không!”
“Tôi chấp nhận tình nghĩa của ông cụ”.
Giang Vũ không chút do dự gật đầu, lạnh lùng nói: “Nhưng tôi đã nể mặt ông cụ và hứa với ông ấy là sẽ không làm khó nhà họ Triệu, cũng coi như đã thanh toán hết rồi”.
Nói tới đây, Giang Vũ đột nhiên giơ tay chỉ vào Triệu Trung Tuyết: “Nếu tôi không nghĩ tới tình cảm của ông cụ, thì với những sự sỉ nhục và tổn hại mà cô ta đã gây ra cho tôi, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô ta và nhà họ Triệu”.
“Cậu biết nghe lời ông cụ là tốt rồi”.
Ngô Châu không để ý đến sự tức giận của Giang Vũ, cười nói: “Nếu đã như vậy, cậu làm người tốt thì làm đến cùng luôn đi. Nể mặt ông cụ, chăm sóc nhà họ Triệu chúng tôi thêm một chút đi”.
“Bà đúng là không biết xấu hổ!”
Đến giờ phút này, cuối cùng Giang Vũ cũng hiểu được mục đích đến đây của hai người phụ nữ này, nói nãy giờ thì ra họ chỉ cố gắng muốn thu lợi từ anh thôi.
“Không có gì là xấu hổ hay không xấu hổ trong thế giới người trưởng thành”.
“Cậu yên tâm đi, chúng tôi sẽ không để sự giúp đỡ của cậu trở nên vô ích”.
Ngô Châu chẳng hề để ý lắc đầu, cười xấu xa nói: “Chỉ cần cậu chịu chăm sóc nhà họ Triệu, vậy thì cho dù không muốn quay lại với Tuyết Nhi, cậu với con bé vẫn có thể làm tình nhân, con bé sẽ hầu hạ cậu cho tốt!”
Không chờ Giang Vũ kịp phản ứng, Ngô Châu đã nói tiếp: “Bây giờ con bé là vợ của Lưu Thư Nhất, cậu có thể bí mật qua lại với con bé giống như lúc đó Lưu Thư Nhất đã cắm sừng cậu”.
“Bằng cách này, cậu không những có thể trả thù Lưu Thư Nhất mà còn không phải chịu trách nhiệm với Tuyết Nhi..”.
“Câm miệng! Tôi thật không ngờ bà lại có thể vô liêm sỉ đến như vậy”.
Giang Vũ gầm lên giận dữ và nói một cách khinh thường: “Bà thực sự sử dụng con gái mình như một con bài mặc cả trong giao dịch, bà đúng là không xứng làm mẹ người ta”.
“Giang Vũ, vừa phải là được rồi, cậu đừng giả vờ nữa!”
Triệu Trung Tuyết kéo Ngô Châu ra phía sau, không kiên nhẫn nói: “Lúc đó anh nằm mơ cũng mong có được tôi, mà bây giờ chỉ cần anh chịu nâng đỡ nhà họ Triệu, tôi đảm bảo sẽ cố gắng phục vụ anh hơn cả khi phục vụ Lưu Thư Nhất”.
“Dù sao tôi cũng là tiểu thư nhà họ Triệu, dáng người dung mạo cũng không tệ, kỹ năng ở phương diện kia cũng khá tốt, tôi không tin anh sẽ không bị cám dỗ”.
“Phi! Tôi cám dỗ cái con mẹ cô”.
Giang Vũ ghê tởm mà phun nước miếng: “Mẹ cô không biết xấu hổ, cô càng vô liêm sỉ, cô còn không bằng những người phụ nữ bán sắc bán thân ngoài kia nữa”.
Lúc này Giang Vũ thực sự bị làm cho ghê tởm, không hiểu sao anh có thể chung sống với một người phụ nữ kinh tởm như vậy suốt ba năm.
“Đồ khốn nạn, tôi đã cho anh mặt mũi rồi mà không cần, chẳng lẽ anh cho rằng chỉ cần bám lấy Kỷ Tuyết Tình thì hay lắm sao?”
Đến lúc này, Triệu Trung Tuyết cũng mất bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi chửi: “Tôi nói cho anh biết, chồng của tôi đã mời Hổ gia của Tụ Nghĩa Đường đến lấy mạng chó của anh, anh cứ chờ chết đi!”
Nghe vậy, vẻ mặt của Giang Vũ trở nên kỳ lạ, Hồng Hổ của Tụ Nghĩa Đường đã bị anh làm trọng thương, còn Hổ gia thật sự thì đang đợi anh cứu mạng, đương nhiên sẽ không đối phó với anh.
“Tuyết Nhi, sao con có thể nói như vậy với Giang Vũ!”
Thấy đàm phán không thành, Ngô Châu vội vàng tiến tới răn dạy Triệu Trung Tuyết, sau đó nghiêm túc nhìn Giang Vũ: “Rốt cuộc phải làm gì thì cậu mới chịu chiếu cố nhà họ Triệu? Có điều kiện gì cậu cứ việc nói, tôi đảm bảo sẽ làm hài lòng cậu”.
“Vì nể mặt ông cụ, tôi sẽ không làm khó nhà họ Triệu, đồng thời tôi và nhà họ Triệu cũng cắt đứt mọi quan hệ từ đây, không nợ nhau gì cả”.
Giang Vũ kiên quyết khẳng định lập trường của mình, lạnh lùng nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không chiếu cố nhà họ Triệu, sống chết của các người không liên quan gì đến tôi”.
Nói xong, Giang Vũ phớt lờ hai người phụ nữ này và đi về phía cổng khu dân cư.
“Ôi trời ơi, đúng là không có thiên lý! “
Nhìn thấy sự quyết tâm của Giang Vũ, Ngô Châu đột nhiên ôm lấy đùi Giang Vũ và khóc lớn: “Mọi người mau đến xem tên Trần Thế Mỹ này đi, giàu có rồi thì bỏ vợ bỏ con, đánh đập mẹ vợ, không chịu giúp đỡ nhà vợ…”
Không ngờ tới khi đàm phán thất bại thì Ngô Châu bắt đầu giở trò la lối khóc lóc lăn lộn, Giang Vũ bị bối rối không biết phải làm sao.
Triệu Trung Tuyết ngầm hiểu, quyết đoán ôm lấy đùi còn lại của Giang Vũ, giả vờ đau khổ và khóc: “Anh là đồ vô tâm phụ lòng người, tôi đã kết hôn với anh được ba năm, nhưng anh lại vì trèo lên cành cao mà bỏ rơi tôi, còn đánh cha mẹ tôi..”.
Nhìn thấy hai mẹ con không biết xấu hổ này lẫn lộn đúng sai, la lối khóc lóc lăn lộn, trên đầu Giang Vũ có một vệt đen tối.
Sơn trang Vân Đỉnh là khu dân cư cao cấp nhất ở Giang Châu, người ra vào đều là người giàu có hoặc quyền quý, những gì mà mẹ con Triệu Trung Tuyết làm ở đây có ảnh hưởng quá tệ.
Chẳng bao lâu, một nhóm người không biết sự thật đã tụ tập xung quanh và chỉ trỏ vào Giang Vũ.
“Buông tôi ra nhanh lên, nếu không tôi sẽ không khách khí với các người! “
Bị Ngô Châu và Triệu Trung Tuyết giữ chặt hai chân, Giang Vũ giận dữ giơ tay cảnh cáo.
“Cậu đã hứa với ông cụ là sẽ không làm khó chúng tôi, hơn nữa nếu cậu dám lộn xộn, tôi sẽ đâm đầu chết ở đây”.
Ngô Châu ôm chặt đùi Giang Vũ, uy hiếp: “Tốt nhất là cậu nên đồng ý chia sẻ một số dự án với nhà họ Triệu, nếu không hôm nay chúng tôi thề sẽ không từ bỏ”.
“Ngay cả khi có bất kỳ vụ bê bối nào, chúng tôi cũng không sợ mất mặt, nhưng bây giờ cậu là người được đại tiểu thư nhà họ Kỷ coi trọng, nếu bị mất mặt, cô Kỷ cũng sẽ không còn thể diện”.
Triệu Trung Tuyết vừa khóc vừa cười gian: “Nếu anh thật dám ra tay với chúng tôi, thì cứ chờ ngày mai bị lên báo đi!”
“Đúng là vô liêm sỉ, không biết xấu hổ!”
Sắc mặt Giang Vũ đỏ lên, tức giận mắng một tiếng, nhưng anh thật sự không thể làm gì hai mụ đàn bà đanh đá này.
Mặc dù Giang Vũ chỉ cần nhúc nhích một chút là có thể thoát ra, nhưng hai người phụ nữ yếu đuối này đơn giản là không thể chịu được sức mạnh của anh, không chết cũng tàn phế..
Đồng thời, Giang Vũ cũng biết lời nói và việc làm của mình đều có liên quan đến danh tiếng của Kỷ Tuyết Tình, nếu thật sự muốn khiến sự việc trở nên tồi tệ hơn, anh sẽ có lỗi với Kỷ Tuyết Tình!
“Đều tránh ra hết cho tôi!”
Ngay khi Giang Vũ bất lực hết cách, thì một tiếng kêu khẽ vang lên: “Hai con khốn vô liêm sỉ này, buông ra ngay cho tôi, nếu không tôi sẽ khiến các người phải hối hận khi đến thế giới này!”
Đám người tránh ra, sắc mặt Kỷ Tuyết Tình lạnh lùng sải bước đi tới.
“Kỷ, cô Kỷ... “
Nhìn thấy Kỷ Tuyết Tình xuất hiện, Triệu Trung Tuyết hơi thấy sợ hãi.
“Con sợ cô ta làm cái gì? “
Ngô Châu tức giận trừng mắt nhìn Triệu Trung Tuyết: “Giang Vũ là chồng cũ của con, cô ta chỉ là kẻ đến sau, không có tư cách để kiêu ngạo trước mặt con”.
“Đúng vậy!”
Triệu Trung Tuyết phản ứng lại, lại ôm chặt lấy chân Giang Vũ: “Cho dù cô ta có cô cả nhà họ Kỷ, cũng chỉ nhặt giày rách của con mà thôi, nếu muốn bình yên ở bên Giang Vũ thì cô ta phải mang lại lợi ích cho con”.