6187.
- Lạc Lạc? Lạc Lạc?
Mặc Tây Thành nhìn Đường Lạc Lạc ngẩn ngơ, đưa tay khua khua trước mặt cô:
- Cô không sao chứ? Tôi có phải đã nói những gì không nên nói không? Cho dù thế nào? Anh hai tôi hiện tai lựa chọn là cô mà, vì vậy, cũng đừng nghĩ nhiều, là con gái dù bất cứ lúc nào, cũng phải chừa đường lui cho bản thân, sẽ không sai đâu.
Chừa đường lui cho bản thân …
Đường Lạc Lạc đột nhiên phát hiện, bất giác, tình cảm của cô đối với Mặc Thiệu Đình phát sinh sự thay đổi rất lớn, từ lúc ban đầu một lòng muốn rời khỏi nhà họ Mặc, đến hiện tại, sẽ quan tâm đến Mặc Thiệu Đình, rồi thôi miên bản thân, nói rằng bản thân vui vẻ được ngày nào thì hay ngày đó, cô giống như trở thành một con đà điểu, chúi đầu sâu vào trong đất cát, thì ngỡ rằng thiên hạ thái bình rồi.
Thực tế thì sao?
Đừng nói cô và Mặc Thiệu Đình có sự chênh lệch như trời với đất, chỉ một điều thôi, cô không phải là Đường Phù Dung, cũng đã đủ cho tình cảm của cô và Mặc Thiệu Đình phán án tử rồi.
Cô và anh, vốn không có tương lai gì cả, tất cả chỉ là sự lạc quan mù quáng của riêng cô, hiện tại, là lúc cô nên thức tỉnh rồi.
Có lẽ Lâm Uyển Du thật sự là người thích hợp với Mặc Thiệu Đình hơn.
Đường Lạc Lạc đứng phắt dậy, vỗ vỗ cát bám trên người, đi thẳng về phía trước.
Mặc Tây Thành vội đuổi theo:
- Lạc Lạc, Lạc Lạc cô sao vậy?
- Tôi không sao, hiện tại tôi chỉ muốn về nhà.
Bộ dạng Đường Lạc Lạc thất thểu, cúi đầu, sự vui vẻ thoải má khi nãy đã biến mất, cô vẫy vẫy tay, thần sắc chán nản:
- Cậu đừng lo lắng cho tôi.
Đúng ha … về nhà.
Nhà cô ở đâu chứ?
Cho dù nghĩ thông tất cả mọi thứ, cũng phải về nhà họ Mặc hay sao?
- Lạc Lạc, trời tối rồi, tôi đưa cô về nhà nhé!
Mặc Tây Thành thấy vẻ mặt đau thương của Đường Lạc Lạc, tim đập nhanh đến mức trật nhịp, sự đau lòng đó dường như cậu ta cũng đồng cảm được, đây là cảm giác chưa từng có trước đây, lúc này cậu ta chỉ muốn ôm cô vào trong lòng, muốn an ủi cho cô.
Nhưng những lời vừa rồi, cậu ta không thể không nói.
Cậu ta mới là người thích hợp với cô hơn, thay vì chờ đến ngày nào đó, Mặc Thiệu Đình phản bội cô, thì chi bằng hiện tại cậu ta giải cứu cô ra khỏi anh ấy sớm hơn.....
Nghĩ đến sự đau lòng buồn bã của cô đều vì Mặc Thiệu Đình, Mặc Tây Thành nghiến răng, dưới ánh trăng thần sắc cậu ta chứa đầy sự nhẫn nhịn.
Đường Lạc Lạc gật gật đầu, cứ để Mặc Tây Thành dẫn cô, đi đến trước xe moto, sắc trời tối dần, gió rét lướt như điện, Đường Lạc Lạc nhắm mắt, cảm nhận cảnh vật hai bên lùi về sau nhanh chóng, trong đầu thoáng hiện ra những ký ức thuộc về cô và Mặc Thiệu Đình.
Từ ban đầu gặp mặt, cô nôn hết lên người anh, đến sau này, nhiều lần giải cứu cô, nhiều lần thổ lộ, anh nói với cô rằng cô là nữ chủ nhân của nhà họ Mặc, anh kéo tay cô nói với cô rằng mỗi phút mỗi giây anh đều bên cạnh cô, lúc anh nhìn cô, trong mắt tuôn ra sự thương yêu và bảo bọc một cách tự nhiên …
Từng cảnh một hiện ra trong đầu …
Nhưng hiện tại, giống như thức tỉnh từ trong giấc mộng đẹp, Đường Lạc Lạc phát hiện cho dù cô muốn tự lừa dối mình thế nào, không thuộc về cô thì sẽ không thuộc về, có tốt đẹp mấy, cũng không có duyên với cô.
Là lúc, khiến bản thân tỉnh táo hơn một chút rồi.
Moto dừng lại trước cổng lớn biệt thự nhà họ Mặc, Đường Lạc Lạc xuống xe một cách thất thần, vẫy vẫy tay với Mặc Tây Thành, dưới ánh trăng bóng dáng cô nhỏ nhắn yếu ớt, nhìn vào cực kỳ rất muốn bảo vệ cô.
Mặc Tây Thành nhìn bóng lưng cô, một hồi lâu không thể rời mắt.
Cậu ta chỉ cần có một cơ hội, một cơ hội có thể bảo bọc cô, che chở cho cô mà thôi, nếu không có cơ hội này, không sao cả, cậu ta có thể tự tạo lấy.
Đường Lạc Lạc về phòng ngủ của cô trong biệt thự, ném mình vào chiếc giường lớn, lấy điện thoại từ trong túi xách ra, ôm niềm hi vọng cuối cùng, mở ứng dụng Wechat lên, phát hiện vẫn không có tin nhắn nào cả.
Lúc này, anh ấy chắc đang vui vẻ bên cạnh Lâm Uyển Du nhỉ?
Thích một người, sẽ muốn biết anh ấy có sống tốt, anh ấy có vui vẻ, vậy thì bản thân cũng sẽ rất vui vẻ rồi chăng?
Đường Lạc Lạc cố gắng thuyết phục bản thân, muốn bản thân cũng có thể cao thượng vĩ đại được trong tình yêu, nhưng cô không làm được, không những không làm được, cô nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, nước mắt không khống chế được rơi lã chã.
Không từ bỏ nhắn tin cho anh ấy: Hiện tại anh đang làm gì?
Sau đó Đường Lạc Lạc cứ ôm điện thoại, chờ mãi chờ mãi, một đêm trôi qua, cuối cùng thì một tin nhắn trả lời nào của Mặc Thiệu Đình cũng không có.
Hôm sau.
Gần tờ mờ sáng, Lâm Uyển Du cuối cùng đã ngủ thiếp đi.
Đêm nay Mặc Thiệu Đình trải qua rất rối bời, chỉ cần bản thân đứng dậy, Lâm Uyển Du sẽ nhìn anh ai oán, chỉ cần anh rời khỏi phòng bệnh một bước, Lâm Uyển Du mặc đồng phục bệnh nhân đi theo sau anh, trên tay cầm con dao vạn năng.
Ông bà Lâm cũng rất khẩn trương, ngồi trên băng ghế dài ngoài phòng bệnh nhìn chằm chằm vào anh …
Biết bao nhiêu lần Mặc Thiệu Đình định bỏ đi cho xong, nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của ông bà Lâm, cuối cùng vẫn không thể nhẫn tâm.
Cứ thế, anh không thể không ở suốt một đêm trong bệnh viện, nghe Lâm Uyển Du hồi ức về những chuyện lúc nhỏ của họ, điện thoại sớm đã hết pin, cho đến sáng sớm, mới rời khỏi bệnh viện trong trạng thái mệt mỏi tột độ, đi về hướng công ty.
Ngồi trên xe, Mặc Thiệu Đình muốn gọi cho Đường Lạc Lạc, nhưng phát hiện bên mình không mang sạc dự phòng, chỉ còn biết chờ tan ca rồi mới giải thích rõ ràng với cô ấy thôi.
Chắc lúc này tiểu nha đầu đã tức điên lên, Mặc Thiệu đình vắt óc suy nghĩ, nghĩ rất nhiều cách để khiến Đường Lạc Lạc vui lên, trong lòng vẫn có chút không tự tin.
Chỉ là, anh có nghĩ đến vụ cháy nhà, nhưng không ngờ ngọn lửa này lại cháy bùng lên dữ dỗi như thế.
Lúc Đường Lạc Lạc đi làm, vì cả đêm không ngủ, khóc đến khó chịu, hai mắt sưng to như hai quả đào, vừa vào trong văn phòng, mọi người đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô.
- Lạc Lạc, cô bị ai đánh hả?
- Lạc Lạc, trợ lý Tần ... còn ... còn có chiều hướng bạo lực ư?
La Thư Vũ có quan hệ khá thân với Đường Lạc Lạc quan tâm hỏi cô.
Nhạc Thanh mắt sáng rỡ, bỗng chốc như tìm được sự cân bằng tâm lỳ, hứ lạnh một tiếng:
- Thấy chưa? Đó chính là hậu quả của việc trèo cao, con gái ấy, vẫn nên có lòng tự trọng, đừng vì tiền mà uất ức cầu toàn, tự mình tôn trọng mình trước, người khác mới tôn trọng mình được.
- Nhìn không ra, trợ lý Tần thường ngày thanh tú thế, không ngờ lại là người như thế ...
Mọi người rù rì bàn tán.
Đường Lạc Lạc vốn không có chút hứng thú trò chuyện mấy, nhưng nếu bản thân tiếp tục im lặng, Tần Việt sẽ bị bôi nhọ đen thui luôn, cô chỉ còn biết miễn cưỡng nhếch mép:
- Không phải đâu, không liên quan gì đến Tần Việt cả, tối qua tôi thức khuya xem film Hàn, vì cảm động quá, nên ... mới khóc ra nông nổi này.
Mọi người nhìn vẻ mặt của Đường Lạc Lạc, bỗng chốc cảm thấy vừa đáng thương vừa tội nghiệp.
Đường Lạc Lạc phát hiện có giải thích cũng không ích gì, chỉ biết ngoan ngoãn im lặng luôn.
Ngồi xuống không bao lâu, có đồng nghiệp đi đến báo cô:
- Lạc Lạc, cậu chủ Tây Thành gọi cô vào văn phòng một chuyến.
Đường Lạc Lạc gật gật đầu, dưới ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, cô đi về phía văn phòng Mặc Tây Thành.
Cửa văn phòng Mặc Tây Thành mở to, vừa thấy Đường Lạc Lạc, vội đứng dậy từ trên ghế, đóng cửa lại, bí bí mật mật kéo Đường Lạc Lạc vào, thương sót nhìn đôi mắt sưng tấy của cô:
- Tôi biết ngay, cô về nhà nhất định sẽ khóc, có phải Mặc Thiệu Đình lại làm cô đau lòng không?
- Không có đâu.
Đường Lạc Lạc có chút ngượng ngùng cúi đầu, sáng nay lúc chuẩn bị ra ngoài có soi gương, cảm thấy bản thân giống con cá vàng thành tinh vậy ...
Bộ dạng này, thật sự không muốn để người khác nhìn thấy chút nào.
Mặc Tây Thành thương sót cực kỳ, kéo Đường Lạc Lạc đến gần cậu ta, trái xem phải xem, sau đó chớp mắt một cách bí ẩn:
- Cô đoán xem, tôi mang gì đến cho cô nè?
- Cái gì?
Đường Lạc Lạc thấy bộ dạng hưng phần của cậu ta, vốn không có chút hứng thú nào, cũng phải giả vờ rất hiếu kỳ hỏi cậu ta.
- Trứng của tôi.
Mặc Tây Thành hai tay đặt sau lưng, khuôn mặt điển trai lộ nét mặt rất hưng phấn.
- Trứng ... trứng của cậu ư?
Đường Lạc Lạc suýt nữa tự cắn trúng lưỡi, cô há hốc mồm nhìn về nơi nào đó thân dưới của Mặc tây Thành, ừm ... một bọc rất to, cảm giác rất đầy, nhưng ...
Cậu ta làm thế nào mà có thể “đem theo” trứng của cậu ta đến đây vậy?
Cái đó ... còn có thể thóa lắp dễ dàng ư?
Mặc Tây Thành thuận theo ánh mắt nhìn xuống của Đường Lạc Lạc, bỗng chốc cạn lời, đưa tay búng một phát lên đầu Đường Lạc Lạc:
- Cô nghĩ gì vậy hả? Tôi không thể để cô có được tôi đâu.
Đường Lạc Lạc: ......
Cậu chủ à, tôi thật sự không có nghĩ ...
Nói xong, Mặc Tây Thành trịnh trọng đưa một tay còn lại ra, lúc này Đường Lạc Lạc mới nhìn rõ, trong tay Mặc Tây Thành, đúng là có hai quả trứng.
Hai quả trứng ---- thật. Còn là trứng gà nữa.
Loại đã nấu chín rồi, là trứng gà còn đang tỏa hơi nóng.
- Tây Thành, cậu như vậy ... có phải phát hiện ra ý tưởng kinh doanh nào mới, chuẩn bị bán bữa sáng trong công ty ư?
Đường Lạc Lạc chỉ tay vào hai quả trứng nóng hổi, torng đầu đầy dấu chấm hỏi.
- Đường Lạc Lạc, cô nghiêm túc cho tôi, tôi dễ chịu lắm sao, hôm qua lúc về nhà, nghĩ đến bộ dạng tội nghiệp của cô, là biết chắc đêm qua cô sẽ khóc sướt mướt, chẳng phải khi đôi mắt sưng thì dùng trứng gà lăn lên, sẽ khỏi hay sao? Tôi gian khổ dụng tâm như thế, không ngờ cô lại không biết trân trọng!
Mặc Tây Thành cảm thấy rất uất ức
- Ồ, là thế à?
Đường Lạc Lạc có chút cảm động mở to mắt, Mặc Tây Thành từ nhỏ đã là công tử con nhà giàu ăn mặc sung sướng, lại được cưng chiều nhất trong nhà, đã thế còn biết nghĩ cho cô, thật sự thấy mấ áp vô địch luôn.
- Qua đây!
Mặc Tây Thành vừa nói vừa kéo tay Đường Lạc Lạc, vì dùng sức hơi mạnh, không ngờ lại kéo cô vào hẳn trong lòng cậu ta, hương thơm ấm áp dịu nhẹ trên người con gái, xông thẳng vào mũi, trong lòng cậu ta khẽ rung, không nhịn được nhíu mắt, cúi đầu, nhẹ nhàng hít hít bên cổ Đường Lạc Lạc.
- Ôi! Cậu làm tôi nhột ...
Hơi thở của Mặc Tây Thành phà hết vào sau tai Đường Lạc Lạc, khiến Đường Lạc Lạc khó chịu ngọ nguậy, tuy nhiên chỉ khẽ ngọ nguậy, hơi thở vốn nặng nhọc của Mặc Tây Thành, càng trở nên gấp gáp hơn ...
Bình luận facebook