Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 178
61178.
Mọi người đều vui…
Hay cho một cái mọi người đều vui.
Năng lực thái bình giả tạo đổi trắng thay đen của Đường Phù Dung, khiến Mặc Thiệu Đình xem đến đây là đủ rồi, nhưng có thể thấy, người chị có thể được gọi là sách giáo khoa giả nai như vậy, Đường Lạc Lạc từ nhỏ đến lớn chịu bao nhiêu uất ức, bao nhiêu buồn bực.
Đối với Đường gia, Mặc Thiệu Đình ngán ngẩm rồi, nhưng xét đến người của Đường gia dù sao cũng là người thân của Đường Lạc Lạc, anh chỉ có thể sử dụng chiến lược vòng vo, không làm mọi thứ quá tuyệt tình.
Trước mắt, đối với ánh mắt lấp lánh tràn đầy mong đợi của Đường Phù Dung, khoé miệng Mặc Thiệu Đình lộ ra một nụ cười lạnh như băng.
- Ý của em là, muốn anh và Lạc Lạc ly hôn, cưới em?
Trái tim Đường Phù Dung đập dữ dội, cố gắng áp chế sứ kích động lập tức gật đầu đồng ý của mình, hết sức duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt, tuy trong lòng đã kêu gào đồng ý rồi, trên mặt lại là biểu cảm xấu hổ, từ từ cúi đầu xuống.
- Thiệu Đình… em biết anh rất khó xử, em cũng tiếc thương cho Lạc Lạc, nhưng đây có lẽ là cách giải quyết tốt nhất cho cả ba chúng ta rồi.
Trong lời nói, ngập tràn sự bất lực và bất đắc dĩ.
Mặc Thiệu Đình dở khóc dở cười, gật đầu.
- Em nói rất đúng, ngày mai anh và Lạc Lạc sẽ bàn thủ tục ly hôn một lát.
- Thật sao?
Đường Phù Dung lúc này hoàn toàn không khống chế được cảm giác vui mừng, chỉ cảm giác cả người đều bay lên, có phải cô nghe nhầm không?
Thiệu Đình nói, ngày mai sẽ cùng Đường Lạc Lạc ly hôn!
Tiếp đến, cô cuối cùng có thể thuận lợi đi vào Mặc gia, trở thành nữ chủ nhân của Mặc gia…
Cảm giác một bước lên mây này, thực sự khiến người ta quá hưng phấn rồi, thực sự sẽ nghi ngờ có phải thật hay không.
Đường Phù Dung tự kiêu thông minh xinh đẹp, mắt nhìn nhạy bén, từ nhỏ đã cảm thấy tâm kế thân hình dung mạo của bản thân như vậy, nhất định phải gả đến hào môn mới không uổng phí, trời phù hộ, tuy quá trình ngoắt ngoéo một chút, nhưng dù sao cũng như ý muốn của cô.
Đường Lạc Lạc mượn oai cô, ở bên Mặc Thiệu Đình một khoảng thời gian thì làm sao, con vịt xấu xí và thiên nga trắng bản chất không giống nhau, chỉ cần mình quay về, chốc lát khiến Đường Lạc Lạc trở lại nguyên hình.
Đường Phù Dung thực sự quá vui mừng rồi, sự hưng phấn trên mặt hoàn toàn không che giấu nổi, khoé mắt cũng có chút đỏ lên, cô vô thức vặn hai tay lại, ánh mắt lấp lánh sự khẩn thiết.
- Gần đây trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện, vì vậy… ý của ba mẹ là, nếu như bàn hôn sự, thì phải nắm bắt thời gian bàn nhanh một chút, để xung hỉ…
Nhìn thấy dáng vẻ chờ không kịp của Đường Phù Dung, Mặc Thiệu Đình gật đầu thờ ơ.
- Được.
Được?
Đường Phù Dung cảm thấy chuyện tình thực sự thuận lợi đến mức khó tin, cô vốn có rất nhiều kế hoạch, nên ứng phó làm sao diễn sao cho tốt, lại không ngờ Mặc Thiệu Đình đồng ý ngay ly hôn với Đường Lạc Lạc để kết hôn với mình, thực sự vui mừng bất ngờ.
Lúc này cô chỉ cảm thấy khô miệng, giọng nói vì đắc ý mà có chút run rẩy.
- Thế… chi bằng tuần sau thì sao?
Cử hành hôn lễ, cũng phải chuẩn bị chứ.
- Tuần sau… tuần này đi.
Mặc Thiệu Đình lười nhác ngước mắt, lại có thể thực sự cùng Đường Phù Dung bàn đến chuyện hôn lễ.
- Tuần này? Nhưng bây giờ đã là tuần thứ tư rồi.
Đường Phù Dung lờ mờ cảm thấy hình như có gì đó không đúng, sao Mặc Thiệu Đình còn gấp gáp hơn cả mình vậy?
Nếu như bản thân bị sự vui sướng làm choáng cả đầu óc, thật sự sẽ vui mừng mù quáng, cũng may, cô không phải người ngu ngốc như thế.
- Em không phải muốn nhanh một chút sao? Thế cuối tuần này đi.
Mặc Thiệu Đình mỉm cười.
- Em không đồng ý sao?
- Đồng ý, đồng ý.
Đường Phù Dung vội tiếp lời.
- Nhưng, hôn lễ chúng ta ít nhất cũng nên chuẩn bị một chút, xem phải mời quan khách nào, nhà em thực sự không hề gì, nhưng Thiệu Đình, anh quen biết nhiều nhân vật lớn như thế, cũng phải thông báo cho từng người mà, còn có nhà hàng hôn lễ, váy cưới, đội nhạc… mấy thứ này đều phải bố trí chu toàn trước…
Nghĩ đến bản thân sắp trở thành cô dâu của Mặc Thiệu Đình, trong buổi hôn lễ nở mày nở mặt, mặc một bộ váy cưới tuyệt đẹp giá cả đắt đỏ, được Mặc Thiệu Đình giới thiệu cho những người lúc trước bản thân chỉ biết ngước nhìn, những khách quý hiếm khi gặp, Đường Phù Dung chỉ cảm thấy bản thân vui sướng sắp chết tới nơi rồi.
- Cần những thứ này sao?
Vẻ mặt Mặc Thiệu Đình kinh ngạc.
- Em muốn gả cho anh, cũng không phải ham muốn những thứ này phải không?
- Đương nhiên.
Đường Phù Dung vội vàng bày tỏ tâm ý, tưởng Mặc Thiệu Đình đang thử thách mình, giọng điệu vô cùng thành khẩn.
- Em đương nhiên không quan tâm vật ngoài thân, nhưng, anh là gia chủ Mặc gia, hôn lễ cũng nên ra dáng một chút, em sợ làm xấu mặt anh…
- Thế em nghĩ nhiều rồi.
Mặc Thiệu Đình cúi người, che đi nụ cười gian xảo.
- Em vẫn chưa biết sao? Anh đã không còn là tổng giám đốc của nhà họ Mặc nữa, ồ đúng rồi, anh đã từ chức ở nhà mấy ngày nay rồi.
- Cái gì?
Đường Phù Dung trước tiên là hết sức kinh ngạc, rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh.
- Thiệu Đình, anh nói bừa gì vậy, anh là gia chủ của nhà họ Mặc, anh không phải tổng giám đốc của nhà họ Mặc, thì là ai đây? Còn từ chức… sao có thể được, anh là đang thử thách em phải không? Em thực sự không phải loại con gái như anh tưởng đâu, anh tin em.
Nói xong, Đường Phù Dung nũng nịu sáp đến bên cạnh Mặc Thiệu Đình, lộ ra nụ cười dịu dàng.
- Anh không gạt em.
Mặc Thiệu Đình nét mặt nghiêm chỉnh.
- Nếu không tin thì, em có thể tuỳ ý đến nhà họ Mặc hỏi, anh cũng không phải gia chủ Mặc gia, bây giờ người kế thừa Mặc gia đã định, là em trai anh Mặc Tây Thành.
Đường Phù Dung giờ mới ngớ người, gia chủ của Mặc gia, bây giờ là Mặc Tây thành?
Không thể nào… bình thường hào môn đều không phải thích truyền gia sản cho con trưởng hay sao? Huống hồ năng lực của Mặc Thiệu Đình lại xuất sắc như vậy, không lý do gì phải mang Mặc gia truyền cho một Mặc Tây Thành không tên không tuổi.
Nhưng nhìn sắc mặt của Mặc Thiệu Đình, thực sự rất nghiêm túc, đồng thời có chút nghiêm túc đến quá đáng, anh nói đúng, chuyện này, căn bản không nhất thiết phải lừa cô, chỉ cần hỏi nhân viên nhà họ Mặc là được.
Đường Phù Dung miễn cưỡng ổn định là tinh thần, đưa tay ôm lấy tóc, mỉm cười rồi nói.
- Thiệu Đình, anh nói gì cũng được, cái đó, em đi nhà vệ sinh một lát.
Nói xong nhìn Mặc Thiệu Đình, để má Vương dẫn đi về phía nhà vệ sinh.
Ngôi biệt thự bên biển này, tuy không có diện tích lớn như biệt thự của Mặc gia, phong cách trang trí cũng không xa hoa, nhưng đã vô cùng có khí phái và phẩm vị, Đường Phù Dung lúc này lại không có tâm trạng ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, đi ra một đoạn đường, quay đầu nhìn Mặc Thiệu Đình chắc là không nghe thấy mình nói chuyện rồi, giờ mới cẩn thận hỏi má Vương.
- Cậu chủ Mặc… mấy ngày nay luôn ở nhà hay sao?
Má Vương ít nhiều cũng nghe nói được chút tin đồn, đối với người chị này của Đường Lạc Lạc, không có nhiều thiện cảm, nhưng người làm của Mặc gia đều trải qua đào tạo, lập tức nén lại came xúc, trả lời đúng như sự thật,
- Cậu chủ thực sự ở nhà nghỉ ngơi nhiều ngày rồi, cả năm cậu đều rất bận, kỳ nghỉ này thực sự không dễ có được, bà chủ rất vui.
Hừ, nhung nhớ người chồng của em gái mình, đúng là không biết xấu hổ.
Đường Phù Dung lại chỉ nghe thấy mấy chữ “thực sự ở nhà nghỉ ngơi nhiều ngày rồi”, lập tức trên mặt có chút trắng bệch, cô vội hỏi thêm một câu.
- Cậu chủ các người…
Lời nói đến một nửa, Đường Phù Dung đột nhiên nhớ đến người làm này là của nhà Mặc Thiệu Đình, bản thân hỏi nhiều rồi, khó chắc sẽ không bị phản bội, vội bịt miệng lại.
Má Vương lại một lòng muốn vì Đường Lạc Lạc mà đuổi Đường Phù Dung một người vừa nhìn đã biết là hồ ly tinh không có ý tốt này đi.
- Tình cảm của cậu chủ và bà chủ đặc biệt tốt, bà chủ là cô gái tốt nhất mà tôi từng gặp qua, không vì bản thân là bà Mặc, mà khoe khoang lãng phí, gần đây càng biết sống hơn, một đồng tiền cũng không xài bừa, nói chung gần đây phải tiết kiệm một chút, cùng cậu chủ vượt qua cửa ải…
Trong lòng Đường Phù Dung hồi hộp, xem ra, không những Mặc Thiệu Đình ở nhà nghỉ ngơi nhiều ngày, kinh tế của họ cũng xuất hiện vấn đề, đến nỗi Đường Lạc Lạc cũng bắt đầu thắt lưng buộc bụng rồi.
Chả trách Mặc Thiệu Đình nói mọi thứ đơn giản, cái gì của hôn lễ cũng không định chuẩn bị, còn gấp gáp như thế…
Cô đã biết, sẽ không có chuyện may mắn rơi từ trên đầu xuống!
Mặc Thiệu Đình nếu như không phải chán nản rồi, sao có thể thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ, đồng ý ở bên mình?
Tâm ý Đường Phù Dung xoay chuyển, dọc đường hốt hoảng, một lúc sau nghĩ đến đây, lúc sau lại nghĩ đến đó.
Đi vào nhà vệ sinh, cô đóng cửa phòng lại, lấy điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm tin tức gần đây của nhà họ Mặc.
Cũng trách cô, bình thường không quan tâm mấy cái tin tài chính, đến mức nhà họ Mặc gần đây xảy ra chuyện gì cũng không biết, nhưng bây giờ vừa mở mạng lên, tìm kiếm ba chữ Mặc Thiệu Đình, mọi kết quả lũ lượt hiện ra, tiêu đề cái sau còn kinh hãi hơn cái trước.
- Nhà họ Mặc thiết lập lại, nội chiến hào môn ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng?
- Mặc Thiệu Đình ra khỏi nhà họ Mặc, tương lai còn huy hoàng hay thất bại hoàn toàn?
- Tham lợi trước mắt, cậu hai Mặc nắm giữ nhà họ Mặc, người chiến thắng cuối cùng?
- Tin sốt mới nhất, Mặc Thiệu Đình kinh tế khó khăn, hoặc không một xu dính túi?
- Giải mã bí mật hào môn: cậu hai Mặc gia, tranh đấu sớm đã có điềm báo…
Đường Phù Dung nắm lấy tay cầm điện thoại, bất lực khuỵu xuống đất, xem ra, tất cả đều là thật, Mặc Thiệu Đình lại có thể thất thế rồi, không còn là tổng giám đốc nhà họ Mặc nữa, mất đi chức người kế thừa nhà họ Mặc, Mặc Thiệu Đình tuy vẫn điển trai bất phầm như cũ, nhưng chung quy đẹp trai không thể ăn thay cơm được, trong lòng Đường Phù Dung hoảng loạn, qua một lúc lâu, mới miễn cưỡng vực dậy tinh thần, đi qua ngoài.
Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Đường Phù Dung, khoé miệng Mặc Thiệu Đình lộ ra một nụ cười, nhẹ nhàng nhấc chiếc ly đế cao lên, thưởng thức sâm-panh trong ly, biết rõ mà còn cố tình hỏi.
- Phù Dung, sắc mặt em sao khó coi vậy?
- Hả, không có…
Đường Phù Dung cười ngượng ngùng.
- Thiệu Đình, cho dù anh không còn là tổng giám đốc nhà họ Mặc nữa, cũng là con trưởng Mặc gia, những tin tức đó viết trắng trợn như thế, đúng là quá đáng.
Mọi người đều vui…
Hay cho một cái mọi người đều vui.
Năng lực thái bình giả tạo đổi trắng thay đen của Đường Phù Dung, khiến Mặc Thiệu Đình xem đến đây là đủ rồi, nhưng có thể thấy, người chị có thể được gọi là sách giáo khoa giả nai như vậy, Đường Lạc Lạc từ nhỏ đến lớn chịu bao nhiêu uất ức, bao nhiêu buồn bực.
Đối với Đường gia, Mặc Thiệu Đình ngán ngẩm rồi, nhưng xét đến người của Đường gia dù sao cũng là người thân của Đường Lạc Lạc, anh chỉ có thể sử dụng chiến lược vòng vo, không làm mọi thứ quá tuyệt tình.
Trước mắt, đối với ánh mắt lấp lánh tràn đầy mong đợi của Đường Phù Dung, khoé miệng Mặc Thiệu Đình lộ ra một nụ cười lạnh như băng.
- Ý của em là, muốn anh và Lạc Lạc ly hôn, cưới em?
Trái tim Đường Phù Dung đập dữ dội, cố gắng áp chế sứ kích động lập tức gật đầu đồng ý của mình, hết sức duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt, tuy trong lòng đã kêu gào đồng ý rồi, trên mặt lại là biểu cảm xấu hổ, từ từ cúi đầu xuống.
- Thiệu Đình… em biết anh rất khó xử, em cũng tiếc thương cho Lạc Lạc, nhưng đây có lẽ là cách giải quyết tốt nhất cho cả ba chúng ta rồi.
Trong lời nói, ngập tràn sự bất lực và bất đắc dĩ.
Mặc Thiệu Đình dở khóc dở cười, gật đầu.
- Em nói rất đúng, ngày mai anh và Lạc Lạc sẽ bàn thủ tục ly hôn một lát.
- Thật sao?
Đường Phù Dung lúc này hoàn toàn không khống chế được cảm giác vui mừng, chỉ cảm giác cả người đều bay lên, có phải cô nghe nhầm không?
Thiệu Đình nói, ngày mai sẽ cùng Đường Lạc Lạc ly hôn!
Tiếp đến, cô cuối cùng có thể thuận lợi đi vào Mặc gia, trở thành nữ chủ nhân của Mặc gia…
Cảm giác một bước lên mây này, thực sự khiến người ta quá hưng phấn rồi, thực sự sẽ nghi ngờ có phải thật hay không.
Đường Phù Dung tự kiêu thông minh xinh đẹp, mắt nhìn nhạy bén, từ nhỏ đã cảm thấy tâm kế thân hình dung mạo của bản thân như vậy, nhất định phải gả đến hào môn mới không uổng phí, trời phù hộ, tuy quá trình ngoắt ngoéo một chút, nhưng dù sao cũng như ý muốn của cô.
Đường Lạc Lạc mượn oai cô, ở bên Mặc Thiệu Đình một khoảng thời gian thì làm sao, con vịt xấu xí và thiên nga trắng bản chất không giống nhau, chỉ cần mình quay về, chốc lát khiến Đường Lạc Lạc trở lại nguyên hình.
Đường Phù Dung thực sự quá vui mừng rồi, sự hưng phấn trên mặt hoàn toàn không che giấu nổi, khoé mắt cũng có chút đỏ lên, cô vô thức vặn hai tay lại, ánh mắt lấp lánh sự khẩn thiết.
- Gần đây trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện, vì vậy… ý của ba mẹ là, nếu như bàn hôn sự, thì phải nắm bắt thời gian bàn nhanh một chút, để xung hỉ…
Nhìn thấy dáng vẻ chờ không kịp của Đường Phù Dung, Mặc Thiệu Đình gật đầu thờ ơ.
- Được.
Được?
Đường Phù Dung cảm thấy chuyện tình thực sự thuận lợi đến mức khó tin, cô vốn có rất nhiều kế hoạch, nên ứng phó làm sao diễn sao cho tốt, lại không ngờ Mặc Thiệu Đình đồng ý ngay ly hôn với Đường Lạc Lạc để kết hôn với mình, thực sự vui mừng bất ngờ.
Lúc này cô chỉ cảm thấy khô miệng, giọng nói vì đắc ý mà có chút run rẩy.
- Thế… chi bằng tuần sau thì sao?
Cử hành hôn lễ, cũng phải chuẩn bị chứ.
- Tuần sau… tuần này đi.
Mặc Thiệu Đình lười nhác ngước mắt, lại có thể thực sự cùng Đường Phù Dung bàn đến chuyện hôn lễ.
- Tuần này? Nhưng bây giờ đã là tuần thứ tư rồi.
Đường Phù Dung lờ mờ cảm thấy hình như có gì đó không đúng, sao Mặc Thiệu Đình còn gấp gáp hơn cả mình vậy?
Nếu như bản thân bị sự vui sướng làm choáng cả đầu óc, thật sự sẽ vui mừng mù quáng, cũng may, cô không phải người ngu ngốc như thế.
- Em không phải muốn nhanh một chút sao? Thế cuối tuần này đi.
Mặc Thiệu Đình mỉm cười.
- Em không đồng ý sao?
- Đồng ý, đồng ý.
Đường Phù Dung vội tiếp lời.
- Nhưng, hôn lễ chúng ta ít nhất cũng nên chuẩn bị một chút, xem phải mời quan khách nào, nhà em thực sự không hề gì, nhưng Thiệu Đình, anh quen biết nhiều nhân vật lớn như thế, cũng phải thông báo cho từng người mà, còn có nhà hàng hôn lễ, váy cưới, đội nhạc… mấy thứ này đều phải bố trí chu toàn trước…
Nghĩ đến bản thân sắp trở thành cô dâu của Mặc Thiệu Đình, trong buổi hôn lễ nở mày nở mặt, mặc một bộ váy cưới tuyệt đẹp giá cả đắt đỏ, được Mặc Thiệu Đình giới thiệu cho những người lúc trước bản thân chỉ biết ngước nhìn, những khách quý hiếm khi gặp, Đường Phù Dung chỉ cảm thấy bản thân vui sướng sắp chết tới nơi rồi.
- Cần những thứ này sao?
Vẻ mặt Mặc Thiệu Đình kinh ngạc.
- Em muốn gả cho anh, cũng không phải ham muốn những thứ này phải không?
- Đương nhiên.
Đường Phù Dung vội vàng bày tỏ tâm ý, tưởng Mặc Thiệu Đình đang thử thách mình, giọng điệu vô cùng thành khẩn.
- Em đương nhiên không quan tâm vật ngoài thân, nhưng, anh là gia chủ Mặc gia, hôn lễ cũng nên ra dáng một chút, em sợ làm xấu mặt anh…
- Thế em nghĩ nhiều rồi.
Mặc Thiệu Đình cúi người, che đi nụ cười gian xảo.
- Em vẫn chưa biết sao? Anh đã không còn là tổng giám đốc của nhà họ Mặc nữa, ồ đúng rồi, anh đã từ chức ở nhà mấy ngày nay rồi.
- Cái gì?
Đường Phù Dung trước tiên là hết sức kinh ngạc, rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh.
- Thiệu Đình, anh nói bừa gì vậy, anh là gia chủ của nhà họ Mặc, anh không phải tổng giám đốc của nhà họ Mặc, thì là ai đây? Còn từ chức… sao có thể được, anh là đang thử thách em phải không? Em thực sự không phải loại con gái như anh tưởng đâu, anh tin em.
Nói xong, Đường Phù Dung nũng nịu sáp đến bên cạnh Mặc Thiệu Đình, lộ ra nụ cười dịu dàng.
- Anh không gạt em.
Mặc Thiệu Đình nét mặt nghiêm chỉnh.
- Nếu không tin thì, em có thể tuỳ ý đến nhà họ Mặc hỏi, anh cũng không phải gia chủ Mặc gia, bây giờ người kế thừa Mặc gia đã định, là em trai anh Mặc Tây Thành.
Đường Phù Dung giờ mới ngớ người, gia chủ của Mặc gia, bây giờ là Mặc Tây thành?
Không thể nào… bình thường hào môn đều không phải thích truyền gia sản cho con trưởng hay sao? Huống hồ năng lực của Mặc Thiệu Đình lại xuất sắc như vậy, không lý do gì phải mang Mặc gia truyền cho một Mặc Tây Thành không tên không tuổi.
Nhưng nhìn sắc mặt của Mặc Thiệu Đình, thực sự rất nghiêm túc, đồng thời có chút nghiêm túc đến quá đáng, anh nói đúng, chuyện này, căn bản không nhất thiết phải lừa cô, chỉ cần hỏi nhân viên nhà họ Mặc là được.
Đường Phù Dung miễn cưỡng ổn định là tinh thần, đưa tay ôm lấy tóc, mỉm cười rồi nói.
- Thiệu Đình, anh nói gì cũng được, cái đó, em đi nhà vệ sinh một lát.
Nói xong nhìn Mặc Thiệu Đình, để má Vương dẫn đi về phía nhà vệ sinh.
Ngôi biệt thự bên biển này, tuy không có diện tích lớn như biệt thự của Mặc gia, phong cách trang trí cũng không xa hoa, nhưng đã vô cùng có khí phái và phẩm vị, Đường Phù Dung lúc này lại không có tâm trạng ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, đi ra một đoạn đường, quay đầu nhìn Mặc Thiệu Đình chắc là không nghe thấy mình nói chuyện rồi, giờ mới cẩn thận hỏi má Vương.
- Cậu chủ Mặc… mấy ngày nay luôn ở nhà hay sao?
Má Vương ít nhiều cũng nghe nói được chút tin đồn, đối với người chị này của Đường Lạc Lạc, không có nhiều thiện cảm, nhưng người làm của Mặc gia đều trải qua đào tạo, lập tức nén lại came xúc, trả lời đúng như sự thật,
- Cậu chủ thực sự ở nhà nghỉ ngơi nhiều ngày rồi, cả năm cậu đều rất bận, kỳ nghỉ này thực sự không dễ có được, bà chủ rất vui.
Hừ, nhung nhớ người chồng của em gái mình, đúng là không biết xấu hổ.
Đường Phù Dung lại chỉ nghe thấy mấy chữ “thực sự ở nhà nghỉ ngơi nhiều ngày rồi”, lập tức trên mặt có chút trắng bệch, cô vội hỏi thêm một câu.
- Cậu chủ các người…
Lời nói đến một nửa, Đường Phù Dung đột nhiên nhớ đến người làm này là của nhà Mặc Thiệu Đình, bản thân hỏi nhiều rồi, khó chắc sẽ không bị phản bội, vội bịt miệng lại.
Má Vương lại một lòng muốn vì Đường Lạc Lạc mà đuổi Đường Phù Dung một người vừa nhìn đã biết là hồ ly tinh không có ý tốt này đi.
- Tình cảm của cậu chủ và bà chủ đặc biệt tốt, bà chủ là cô gái tốt nhất mà tôi từng gặp qua, không vì bản thân là bà Mặc, mà khoe khoang lãng phí, gần đây càng biết sống hơn, một đồng tiền cũng không xài bừa, nói chung gần đây phải tiết kiệm một chút, cùng cậu chủ vượt qua cửa ải…
Trong lòng Đường Phù Dung hồi hộp, xem ra, không những Mặc Thiệu Đình ở nhà nghỉ ngơi nhiều ngày, kinh tế của họ cũng xuất hiện vấn đề, đến nỗi Đường Lạc Lạc cũng bắt đầu thắt lưng buộc bụng rồi.
Chả trách Mặc Thiệu Đình nói mọi thứ đơn giản, cái gì của hôn lễ cũng không định chuẩn bị, còn gấp gáp như thế…
Cô đã biết, sẽ không có chuyện may mắn rơi từ trên đầu xuống!
Mặc Thiệu Đình nếu như không phải chán nản rồi, sao có thể thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ, đồng ý ở bên mình?
Tâm ý Đường Phù Dung xoay chuyển, dọc đường hốt hoảng, một lúc sau nghĩ đến đây, lúc sau lại nghĩ đến đó.
Đi vào nhà vệ sinh, cô đóng cửa phòng lại, lấy điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm tin tức gần đây của nhà họ Mặc.
Cũng trách cô, bình thường không quan tâm mấy cái tin tài chính, đến mức nhà họ Mặc gần đây xảy ra chuyện gì cũng không biết, nhưng bây giờ vừa mở mạng lên, tìm kiếm ba chữ Mặc Thiệu Đình, mọi kết quả lũ lượt hiện ra, tiêu đề cái sau còn kinh hãi hơn cái trước.
- Nhà họ Mặc thiết lập lại, nội chiến hào môn ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng?
- Mặc Thiệu Đình ra khỏi nhà họ Mặc, tương lai còn huy hoàng hay thất bại hoàn toàn?
- Tham lợi trước mắt, cậu hai Mặc nắm giữ nhà họ Mặc, người chiến thắng cuối cùng?
- Tin sốt mới nhất, Mặc Thiệu Đình kinh tế khó khăn, hoặc không một xu dính túi?
- Giải mã bí mật hào môn: cậu hai Mặc gia, tranh đấu sớm đã có điềm báo…
Đường Phù Dung nắm lấy tay cầm điện thoại, bất lực khuỵu xuống đất, xem ra, tất cả đều là thật, Mặc Thiệu Đình lại có thể thất thế rồi, không còn là tổng giám đốc nhà họ Mặc nữa, mất đi chức người kế thừa nhà họ Mặc, Mặc Thiệu Đình tuy vẫn điển trai bất phầm như cũ, nhưng chung quy đẹp trai không thể ăn thay cơm được, trong lòng Đường Phù Dung hoảng loạn, qua một lúc lâu, mới miễn cưỡng vực dậy tinh thần, đi qua ngoài.
Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Đường Phù Dung, khoé miệng Mặc Thiệu Đình lộ ra một nụ cười, nhẹ nhàng nhấc chiếc ly đế cao lên, thưởng thức sâm-panh trong ly, biết rõ mà còn cố tình hỏi.
- Phù Dung, sắc mặt em sao khó coi vậy?
- Hả, không có…
Đường Phù Dung cười ngượng ngùng.
- Thiệu Đình, cho dù anh không còn là tổng giám đốc nhà họ Mặc nữa, cũng là con trưởng Mặc gia, những tin tức đó viết trắng trợn như thế, đúng là quá đáng.
Bình luận facebook