Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 118
61118.
- Bộ đồ của cô Mặc mặc thật đẹp… Khí chất quá tốt rồi, tôi vừa mới choáng váng, còn tưởng nhìn thấy ngôi sao điện ảnh nào đó chứ.
- Cô lại đích thân đến tham gia đến vòng sơ khảo, đúng là càng thêm vinh dự cho cuộc thi lần này, theo tôi nói, cô Mặc như vậy nên trực tiếp tham gia vòng bán kết, dù sao thực lực cũng đặt ở chỗ đó mà.
- Đúng vậy đúng vậy, quán quân lần này là vật trong tầm tay của cô Mặc, đoán chừng mọi người đều phải ra sức tranh giành vị trí á quân và hạng ba rồi.
Mặc Lan mặc một bộ Tây phục màu xanh lam, mái tóc uốn gợn sóng xoã xuống, trang điểm phóng khoáng đoan trang, nghe những lời tâng bốc của mọi người, trên mặt hiện ra vẻ tự cao tự đại, vuốt vuốt mái tóc xinh đẹp.
- Cho dù nói như thế nào, cũng phải đến tham gia cuộc thi, đây là sự tôn trọng đối với cuộc thi.
Trong lời nói, giống như đã xem quán quân như vật trong tầm tay của mình vậy.
Đám nịnh bợ xung quanh lập tức càng ra sức, vây lấy Mặc Lan nịnh nọt lấy lòng, Mặc Lan ngẩng đầu thật cao đứng ở giữa, kiêu ngạo như một con chim công, không nể mặt bất cứ ai.
Ánh mắt rơi vào bóng lưng Đường Lạc Lạc đang cẩn thận kiểm tra kỳ bào của mình, Mặc Lan lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Cô được tốt nghiệp hệ chính quy, lấy qua không biết bao nhiêu giải thưởng quốc tế, nếu không chỉ nhờ thân phận cô chủ lớn nhà họ Mặc, cũng không thuận buồn xuôi gió ở nhà họ Mặc như thế.
Đường Lạc Lạc là thứ gì?
Một sinh viên tốt nghiệp từ trường thiết kế kém chất lượng, được vào vòng trong đã là may mắn, sao có thể so với mình?
Nhìn bộ dạng bủn xỉn của cô quý trọng cái trang phục rách rưới của mình, nhìn xong khiến người ta cảm thấy phiền phức.
Kỳ bào của Đường Lạc Lạc được thiết kế tinh xảo, vải vóc được dùng cũng là loại thượng hạng, dưới ánh đèn cực kì bắt mắt, Mặc Lan nhìn kỳ bào của cô, liền nghĩ đến loại gấm Vân Nam mà mình muốn có mà không được, trong lòng lập tức trào lên một cơn giận dữ.
Tuy rằng Đường Lạc Lạc nhất định là kẻ bại trận dưới tay mình, nhưng sao nhìn cô lại đáng ghét như vậy.
May mà, mình sớm đã có kế hoạch…
Đường Lạc Lạc không đi vây quanh nhìn Mặc Lan, mà tỉ mỉ sửa sang lại kỳ bào của mình, sau hậu trường có rất nhiều tác phẩm của các nhà thiết kế đều rất nổi trội, cô không kiềm được ngó nhìn xung quanh một hồi, cảm thấy lần này quả nhiên đến đúng nơi rồi, dù không có thứ hạng, cũng học được không ít chuyện.
Đang nhìn say mê, ở cửa có một khuôn mặt xa lạ bước vào, vẫy tay với Đường Lạc Lạc.
- Đường Lạc Lạc, có người kiếm!
- Đến đây!
Đường Lạc Lạc không suy nghĩ nhiều, bỏ hết công việc trên tay, hướng về phía cửa đi ra.
Mắt nhìn Đường Lạc Lạc đi ra hậu trường, Mặc Lan vẫy vẫy tay, ra hiệu mọi người tản ra.
- Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, mong mọi người thi đấu thuận lợi, không ngại tôi đi dạo quanh xem xem, rút ra chút kinh nghiệm chứ?
Mặc Lan dám hạ mình đi xem kĩ tác phẩm của mọi người, không ít thí sinh vừa mừng vừa lo, lập tức vang lên tiếng tán đồng.
Mặc Lan để hai tay ra sau lưng, đi đến trước mặt mỗi thí sinh, như giám khảo sờ sờ bên này, xem xem bên kia, hoặc mỉm cười, hoặc khích lệ vài câu, trong chốc lát mọi người đều cảm thấy cô chủ lớn Mặc bình dị gần gũi, lại khiêm tốn hiếu học.
Đi đến trước mặt kỳ bào của Đường Lạc Lạc, Mặc Lan bình tĩnh vươn tay ra, dùng con dao kẹp trong khe ngón tay giận dữ rạch một đường phía sau kỳ bào, sau đó gật gật đầu cười nhẹ.
- Khá đẹp đó.
Nói xong liền xoay người đi.
Cách thời gian bắt đầu càng gần kề, sau hậu trường bận rộn tất bật, mọi người đều đang chuyên tâm nhìn chăm chú vào tác phẩm của mình, vì vậy ai cũng không để ý những chuyện xung quanh.
Nghe nói Đường Lạc Lạc đi khỏi cửa hậu trường, nhìn ra bên ngoài, phát hiện hành lang trống trơn, vậy người đâu?
Cô vốn tưởng rằng là Mặc Thiệu Đình hoặc Tiểu Manh đến tìm mình, cổ vũ cho mình, nhưng nghĩ lại, lúc này họ hẳn là đang ngồi trên ghế khán giả ở ngoài kia, vậy người đến tìm mình là ai?
Quay đầu định hỏi người lạ mặt chuyển lời vừa nãy, nhưng bây giờ bóng dáng cũng không thấy.
Trong lòng Đường Lạc Lạc cảm thấy khó hiểu, chỉ có thể quay người trở lại vào trong, về đến vị trí của mình chuẩn bị tỉ mỉ kiểm tra kỳ bào của mình một chút, kết quả vừa lật ra đằng sau, liền thấy một vết rạch lớn rất rõ.
Từ phần lưng đến eo, một đường cắt xước rất dài, nhìn vào vô cùng rõ ràng, xem mà đau lòng, Đường Lạc Lạc lập tức ngẩn người, một hồi lâu mới phản ứng lại, trong lòng vừa kinh ngạc vừa tức giận, vô thức kêu lên.
- Mới nãy là ai làm rách bộ đồ của tôi? Phía sau bị xước một đường rất dài, có ai thấy không?
- Ai động vào đồ của cô chứ, bệnh thần kinh.
- Vừa nãy không ai sờ vào cả, cô đừng có đổ thừa, loại người như cô tôi thấy nhiều rồi, biết mình không đạt được thứ hạng nào, chơi trò bẩn thỉu này phải không?
- Mọi người đều có mặt mà, ai lại hung hăng như thế, đặc biệt chọn đồ của cô mà rạch, cũng không phải kiệt tác để đời gì, có gì hiếm lạ chứ.
Mọi người đang bận rộn chuẩn bị tác phẩm của mình, tiến hành giai đoạn trau chuốt cuối cùng, bị Đường Lạc Lạc hỏi như thế, lập tức ai ai cũng đều bực mình, bắt đầu líu ríu chế nhạo Đường Lạc Lạc.
Đường Lạc Lạc nắm lấy kỳ bào của mình, cả người sắp điên lên rồi, bây giờ cách giờ bắt đầu thi đấu còn chưa đến mười phút, phía sau kỳ bào bị rạch một vết xước rất rõ ràng, khẳng định không thể đem lên được, chẳng lẽ mình chỉ còn cách bỏ thi sao?
Mình thật là ngốc, vừa nãy nên hỏi rõ ràng mới đi ra ngoài.
La Thư Vũ bên cạnh nhìn Đường Lạc Lạc vẻ mặt buồn bực, gần như sắp khóc tới nơi, không kiềm được trong lòng đồng cảm, đi qua đó.
- Lạc Lạc, mới nãy phải nói có ai đã đi qua đây, là quản lý Mặc lần lượt nhìn quanh trang phục của mọi người một vòng, nhưng… Quản lý Mặc chắc sẽ không đâu, bây giờ quan trọng nhất là nghĩ cách…
Mặc Lan qua đây?
Đường Lạc Lạc bỗng nhiên phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn về hướng của Mặc Lan, chỉ thấy Mặc Lan đang đứng trước mặt ma-nơ-canh của mình, cảm nhận được cái nhìn chằm chằm của Đường Lạc Lạc, chị ta ngẩng đầu cười, đồng thời cầm lấy chiếc kéo trong tay, làm một tư thế “xẹt xẹt” với Đường Lạc Lạc.
Trong phút chốc, Đường Lạc Lạc cái gì cũng hiểu rồi.
Mặc Lan rõ ràng là cố ý dụ cô ra ngoài, sau đó thần không biết quỷ không hay động tay chân vào tác phẩm dự thi của cô!
Chỉ là… Bây giờ mình một tí chứng cứ cũng không có, chẳng lẽ phải xông qua đó nói Mặc Lan đã làm hỏng thiết kế của mình?
Sẽ không có ai tin lời mình nói, cho dù mọi người đều tin mình, nhưng có tác dụng gì chứ?
Các thí sinh xung quanh đều đang căng thẳng hoặc là chạy đi lấy đồ, hoặc là tiến hành lần xem chi tiết cuối cùng với tác phẩm của mình, chỉ mỗi mình Đường Lạc Lạc bất động, yên lặng đứng yên tại chỗ, bộ dạng xem ra gần như tuyệt vọng với tất cả mọi thứ vậy…
Mặc Lan nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của Đường Lạc Lạc, không kiềm được trong lòng cười nhạt, còn muốn đấu với chị ta?
Thực sự còn non quá, ha ha, cút về làm một nhân viên nhỏ của mình đi, còn hoang tưởng một bước lên trời, đúng là làm không rõ vị trí của mình.
Hậu trường dù trầm lặng nhưng ai cũng tất bật, trong đại sảnh thi đấu, đã sớm chuẩn bị xong xuôi, trên ghế khán giả, Mặc Thiệu Đình và Mặc Tây Thành một trái một phải, ngồi ở hàng đầu tiên, Diệp Tiểu Manh cũng kịp đến cổ vũ, chỉ là vị trí không được tốt như thế, ngồi ở hàng phía sau vươn cổ ra đợi nhìn Đường Lạc Lạc, trong tay còn giơ lên một tấm bảng đèn led thật lớn.
Khác với những giải đấu cùng loại khác, hàng ghế khán giả cũng là ngoạ hổ tàng long, không phải người giàu cũng là xuất thân danh giá, những chiếc vé vào xem vốn đã bán đắt, cộng thêm cuộc thi thiết kế vừa có tính thưởng thức, vừa là một chủ đề đáng bàn tán, cảnh đẹp ý vui, quả thực hấp dẫn không ít phụ nữ giàu có danh giá.
Lâm Uyển Du cũng đã đến hiện trường, ngồi ở giữa một đám cô gái quần áo gọn gàng sạch sẽ, ánh mắt chăm chú dõi theo Mặc Thiệu Đình.
Thân là bà chủ tương lai của nhà họ Mặc, cô cảm thấy bản thân rất nên đến làm khán giả, tiện thể gặp mặt Mặc Thiệu Đình, đương nhiên, chuyện cười của con tiện nhân Đường Lạc Lạc kia, nhất định phải xem rồi.
Trong tiếng nhạc du dương trầm bổng, cuộc thi thiết kế chính thức bắt đầu, nữ chủ trì mặc một bộ váy bó sát màu đỏ tươi, bước lên đài, nói một đống lời xã giao, mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay, sau đó nữ chủ trì giới thiệu từng giám khảo của cuộc thi lần này, không phụ lòng mong đợi, những vị giám khảo này lai lịch người sau còn hơn cả người trước, lấy sơ yếu lý lịch của mỗi người ra đều là hiện vật khiến người ta kinh ngạc.
Sau đó, trong muôn vàn mong đợi, thí sinh đầu tiên lên sân khấu.
Hình thức của cuộc thi đã tiếp diễn hơn mấy đợt rồi, do thí sinh lên sân khấu, đem tác phẩm của mình, giới thiệu cho mọi người suy nghĩ và ý tưởng thiết kế của mình, đồng thời màn hình lớn sau lưng, sẽ hiển thị những chi tiết của tác phẩm đó, để khán giả mọi người có thể xem thật tỉ mỉ, khi các thí sinh đều trình bày xong xuôi, các giám khảo sẽ thảo luận ý kiến, cuối cùng quyết định danh sách vào vòng trong.
Thí sinh đầu tiên là một cô gái tóc ngắn, hoạt bát tươi trẻ, đem đến một bộ kỳ bào ngắn, nhìn vào khá là mới mẻ, có lẽ do có chút căng thẳng, cô gái có chút lắp bắp.
- Ý tưởng thiết kế của tôi là muốn thiết kế một bộ kỳ bào không giống với mọi người… Có đặc sắc của riêng mình, trong ấn tượng truyền thống…
Mặc Thiệu Đình híp mắt lại, bộ dạng lắng nghe như buồn ngủ nhưng lại không phải, đồng thời khoé mắt không ngừng liếc qua cửa ra vào phía hậu trường, không biết tiểu nha đầu bốc được số thứ mấy lên sân khấu, bộ kỳ bào của cô ấy có thể gọi là hoàn hảo không có khuyết điểm, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu…
Hậu trường.
- Sắp đến tôi rồi,
Mặc Lan thoải mái đứng dậy, nhìn Đường Lạc Lạc cười nhạt.
- Đường Lạc Lạc, cô là nhân tài mới nổi ở bộ phận chúng tôi, phải cố gắng đó, còn ngơ ra ở đó làm gì, mau đem bộ đồ rách rưới của cô đi thể hiện đi!
- Bộ đồ của cô Mặc mặc thật đẹp… Khí chất quá tốt rồi, tôi vừa mới choáng váng, còn tưởng nhìn thấy ngôi sao điện ảnh nào đó chứ.
- Cô lại đích thân đến tham gia đến vòng sơ khảo, đúng là càng thêm vinh dự cho cuộc thi lần này, theo tôi nói, cô Mặc như vậy nên trực tiếp tham gia vòng bán kết, dù sao thực lực cũng đặt ở chỗ đó mà.
- Đúng vậy đúng vậy, quán quân lần này là vật trong tầm tay của cô Mặc, đoán chừng mọi người đều phải ra sức tranh giành vị trí á quân và hạng ba rồi.
Mặc Lan mặc một bộ Tây phục màu xanh lam, mái tóc uốn gợn sóng xoã xuống, trang điểm phóng khoáng đoan trang, nghe những lời tâng bốc của mọi người, trên mặt hiện ra vẻ tự cao tự đại, vuốt vuốt mái tóc xinh đẹp.
- Cho dù nói như thế nào, cũng phải đến tham gia cuộc thi, đây là sự tôn trọng đối với cuộc thi.
Trong lời nói, giống như đã xem quán quân như vật trong tầm tay của mình vậy.
Đám nịnh bợ xung quanh lập tức càng ra sức, vây lấy Mặc Lan nịnh nọt lấy lòng, Mặc Lan ngẩng đầu thật cao đứng ở giữa, kiêu ngạo như một con chim công, không nể mặt bất cứ ai.
Ánh mắt rơi vào bóng lưng Đường Lạc Lạc đang cẩn thận kiểm tra kỳ bào của mình, Mặc Lan lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Cô được tốt nghiệp hệ chính quy, lấy qua không biết bao nhiêu giải thưởng quốc tế, nếu không chỉ nhờ thân phận cô chủ lớn nhà họ Mặc, cũng không thuận buồn xuôi gió ở nhà họ Mặc như thế.
Đường Lạc Lạc là thứ gì?
Một sinh viên tốt nghiệp từ trường thiết kế kém chất lượng, được vào vòng trong đã là may mắn, sao có thể so với mình?
Nhìn bộ dạng bủn xỉn của cô quý trọng cái trang phục rách rưới của mình, nhìn xong khiến người ta cảm thấy phiền phức.
Kỳ bào của Đường Lạc Lạc được thiết kế tinh xảo, vải vóc được dùng cũng là loại thượng hạng, dưới ánh đèn cực kì bắt mắt, Mặc Lan nhìn kỳ bào của cô, liền nghĩ đến loại gấm Vân Nam mà mình muốn có mà không được, trong lòng lập tức trào lên một cơn giận dữ.
Tuy rằng Đường Lạc Lạc nhất định là kẻ bại trận dưới tay mình, nhưng sao nhìn cô lại đáng ghét như vậy.
May mà, mình sớm đã có kế hoạch…
Đường Lạc Lạc không đi vây quanh nhìn Mặc Lan, mà tỉ mỉ sửa sang lại kỳ bào của mình, sau hậu trường có rất nhiều tác phẩm của các nhà thiết kế đều rất nổi trội, cô không kiềm được ngó nhìn xung quanh một hồi, cảm thấy lần này quả nhiên đến đúng nơi rồi, dù không có thứ hạng, cũng học được không ít chuyện.
Đang nhìn say mê, ở cửa có một khuôn mặt xa lạ bước vào, vẫy tay với Đường Lạc Lạc.
- Đường Lạc Lạc, có người kiếm!
- Đến đây!
Đường Lạc Lạc không suy nghĩ nhiều, bỏ hết công việc trên tay, hướng về phía cửa đi ra.
Mắt nhìn Đường Lạc Lạc đi ra hậu trường, Mặc Lan vẫy vẫy tay, ra hiệu mọi người tản ra.
- Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, mong mọi người thi đấu thuận lợi, không ngại tôi đi dạo quanh xem xem, rút ra chút kinh nghiệm chứ?
Mặc Lan dám hạ mình đi xem kĩ tác phẩm của mọi người, không ít thí sinh vừa mừng vừa lo, lập tức vang lên tiếng tán đồng.
Mặc Lan để hai tay ra sau lưng, đi đến trước mặt mỗi thí sinh, như giám khảo sờ sờ bên này, xem xem bên kia, hoặc mỉm cười, hoặc khích lệ vài câu, trong chốc lát mọi người đều cảm thấy cô chủ lớn Mặc bình dị gần gũi, lại khiêm tốn hiếu học.
Đi đến trước mặt kỳ bào của Đường Lạc Lạc, Mặc Lan bình tĩnh vươn tay ra, dùng con dao kẹp trong khe ngón tay giận dữ rạch một đường phía sau kỳ bào, sau đó gật gật đầu cười nhẹ.
- Khá đẹp đó.
Nói xong liền xoay người đi.
Cách thời gian bắt đầu càng gần kề, sau hậu trường bận rộn tất bật, mọi người đều đang chuyên tâm nhìn chăm chú vào tác phẩm của mình, vì vậy ai cũng không để ý những chuyện xung quanh.
Nghe nói Đường Lạc Lạc đi khỏi cửa hậu trường, nhìn ra bên ngoài, phát hiện hành lang trống trơn, vậy người đâu?
Cô vốn tưởng rằng là Mặc Thiệu Đình hoặc Tiểu Manh đến tìm mình, cổ vũ cho mình, nhưng nghĩ lại, lúc này họ hẳn là đang ngồi trên ghế khán giả ở ngoài kia, vậy người đến tìm mình là ai?
Quay đầu định hỏi người lạ mặt chuyển lời vừa nãy, nhưng bây giờ bóng dáng cũng không thấy.
Trong lòng Đường Lạc Lạc cảm thấy khó hiểu, chỉ có thể quay người trở lại vào trong, về đến vị trí của mình chuẩn bị tỉ mỉ kiểm tra kỳ bào của mình một chút, kết quả vừa lật ra đằng sau, liền thấy một vết rạch lớn rất rõ.
Từ phần lưng đến eo, một đường cắt xước rất dài, nhìn vào vô cùng rõ ràng, xem mà đau lòng, Đường Lạc Lạc lập tức ngẩn người, một hồi lâu mới phản ứng lại, trong lòng vừa kinh ngạc vừa tức giận, vô thức kêu lên.
- Mới nãy là ai làm rách bộ đồ của tôi? Phía sau bị xước một đường rất dài, có ai thấy không?
- Ai động vào đồ của cô chứ, bệnh thần kinh.
- Vừa nãy không ai sờ vào cả, cô đừng có đổ thừa, loại người như cô tôi thấy nhiều rồi, biết mình không đạt được thứ hạng nào, chơi trò bẩn thỉu này phải không?
- Mọi người đều có mặt mà, ai lại hung hăng như thế, đặc biệt chọn đồ của cô mà rạch, cũng không phải kiệt tác để đời gì, có gì hiếm lạ chứ.
Mọi người đang bận rộn chuẩn bị tác phẩm của mình, tiến hành giai đoạn trau chuốt cuối cùng, bị Đường Lạc Lạc hỏi như thế, lập tức ai ai cũng đều bực mình, bắt đầu líu ríu chế nhạo Đường Lạc Lạc.
Đường Lạc Lạc nắm lấy kỳ bào của mình, cả người sắp điên lên rồi, bây giờ cách giờ bắt đầu thi đấu còn chưa đến mười phút, phía sau kỳ bào bị rạch một vết xước rất rõ ràng, khẳng định không thể đem lên được, chẳng lẽ mình chỉ còn cách bỏ thi sao?
Mình thật là ngốc, vừa nãy nên hỏi rõ ràng mới đi ra ngoài.
La Thư Vũ bên cạnh nhìn Đường Lạc Lạc vẻ mặt buồn bực, gần như sắp khóc tới nơi, không kiềm được trong lòng đồng cảm, đi qua đó.
- Lạc Lạc, mới nãy phải nói có ai đã đi qua đây, là quản lý Mặc lần lượt nhìn quanh trang phục của mọi người một vòng, nhưng… Quản lý Mặc chắc sẽ không đâu, bây giờ quan trọng nhất là nghĩ cách…
Mặc Lan qua đây?
Đường Lạc Lạc bỗng nhiên phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn về hướng của Mặc Lan, chỉ thấy Mặc Lan đang đứng trước mặt ma-nơ-canh của mình, cảm nhận được cái nhìn chằm chằm của Đường Lạc Lạc, chị ta ngẩng đầu cười, đồng thời cầm lấy chiếc kéo trong tay, làm một tư thế “xẹt xẹt” với Đường Lạc Lạc.
Trong phút chốc, Đường Lạc Lạc cái gì cũng hiểu rồi.
Mặc Lan rõ ràng là cố ý dụ cô ra ngoài, sau đó thần không biết quỷ không hay động tay chân vào tác phẩm dự thi của cô!
Chỉ là… Bây giờ mình một tí chứng cứ cũng không có, chẳng lẽ phải xông qua đó nói Mặc Lan đã làm hỏng thiết kế của mình?
Sẽ không có ai tin lời mình nói, cho dù mọi người đều tin mình, nhưng có tác dụng gì chứ?
Các thí sinh xung quanh đều đang căng thẳng hoặc là chạy đi lấy đồ, hoặc là tiến hành lần xem chi tiết cuối cùng với tác phẩm của mình, chỉ mỗi mình Đường Lạc Lạc bất động, yên lặng đứng yên tại chỗ, bộ dạng xem ra gần như tuyệt vọng với tất cả mọi thứ vậy…
Mặc Lan nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của Đường Lạc Lạc, không kiềm được trong lòng cười nhạt, còn muốn đấu với chị ta?
Thực sự còn non quá, ha ha, cút về làm một nhân viên nhỏ của mình đi, còn hoang tưởng một bước lên trời, đúng là làm không rõ vị trí của mình.
Hậu trường dù trầm lặng nhưng ai cũng tất bật, trong đại sảnh thi đấu, đã sớm chuẩn bị xong xuôi, trên ghế khán giả, Mặc Thiệu Đình và Mặc Tây Thành một trái một phải, ngồi ở hàng đầu tiên, Diệp Tiểu Manh cũng kịp đến cổ vũ, chỉ là vị trí không được tốt như thế, ngồi ở hàng phía sau vươn cổ ra đợi nhìn Đường Lạc Lạc, trong tay còn giơ lên một tấm bảng đèn led thật lớn.
Khác với những giải đấu cùng loại khác, hàng ghế khán giả cũng là ngoạ hổ tàng long, không phải người giàu cũng là xuất thân danh giá, những chiếc vé vào xem vốn đã bán đắt, cộng thêm cuộc thi thiết kế vừa có tính thưởng thức, vừa là một chủ đề đáng bàn tán, cảnh đẹp ý vui, quả thực hấp dẫn không ít phụ nữ giàu có danh giá.
Lâm Uyển Du cũng đã đến hiện trường, ngồi ở giữa một đám cô gái quần áo gọn gàng sạch sẽ, ánh mắt chăm chú dõi theo Mặc Thiệu Đình.
Thân là bà chủ tương lai của nhà họ Mặc, cô cảm thấy bản thân rất nên đến làm khán giả, tiện thể gặp mặt Mặc Thiệu Đình, đương nhiên, chuyện cười của con tiện nhân Đường Lạc Lạc kia, nhất định phải xem rồi.
Trong tiếng nhạc du dương trầm bổng, cuộc thi thiết kế chính thức bắt đầu, nữ chủ trì mặc một bộ váy bó sát màu đỏ tươi, bước lên đài, nói một đống lời xã giao, mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay, sau đó nữ chủ trì giới thiệu từng giám khảo của cuộc thi lần này, không phụ lòng mong đợi, những vị giám khảo này lai lịch người sau còn hơn cả người trước, lấy sơ yếu lý lịch của mỗi người ra đều là hiện vật khiến người ta kinh ngạc.
Sau đó, trong muôn vàn mong đợi, thí sinh đầu tiên lên sân khấu.
Hình thức của cuộc thi đã tiếp diễn hơn mấy đợt rồi, do thí sinh lên sân khấu, đem tác phẩm của mình, giới thiệu cho mọi người suy nghĩ và ý tưởng thiết kế của mình, đồng thời màn hình lớn sau lưng, sẽ hiển thị những chi tiết của tác phẩm đó, để khán giả mọi người có thể xem thật tỉ mỉ, khi các thí sinh đều trình bày xong xuôi, các giám khảo sẽ thảo luận ý kiến, cuối cùng quyết định danh sách vào vòng trong.
Thí sinh đầu tiên là một cô gái tóc ngắn, hoạt bát tươi trẻ, đem đến một bộ kỳ bào ngắn, nhìn vào khá là mới mẻ, có lẽ do có chút căng thẳng, cô gái có chút lắp bắp.
- Ý tưởng thiết kế của tôi là muốn thiết kế một bộ kỳ bào không giống với mọi người… Có đặc sắc của riêng mình, trong ấn tượng truyền thống…
Mặc Thiệu Đình híp mắt lại, bộ dạng lắng nghe như buồn ngủ nhưng lại không phải, đồng thời khoé mắt không ngừng liếc qua cửa ra vào phía hậu trường, không biết tiểu nha đầu bốc được số thứ mấy lên sân khấu, bộ kỳ bào của cô ấy có thể gọi là hoàn hảo không có khuyết điểm, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu…
Hậu trường.
- Sắp đến tôi rồi,
Mặc Lan thoải mái đứng dậy, nhìn Đường Lạc Lạc cười nhạt.
- Đường Lạc Lạc, cô là nhân tài mới nổi ở bộ phận chúng tôi, phải cố gắng đó, còn ngơ ra ở đó làm gì, mau đem bộ đồ rách rưới của cô đi thể hiện đi!
Bình luận facebook