Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-416
Chương 416
Chương 416: Tấm lòng
Giây phút này, cuối cùng nước mắt của Phong Hành Diễm cũng rơi xuống.
Anh không biết làm sao để đối mặt với một câu “em yêu anh”, anh đã từng chờ đợi rất nhiều lần, nhưng nhất định không muốn nghe được ngay lúc này, hơn nữa còn là dùng phương thứ như vậy.
Anh nhanh chóng gõ xuống dòng chữ: “Như thế không tính! Anh muốn chính miệng em nói cho anh biết, em yêu anh! Anh không chấp nhận cách nói này, tuyệt đối không!”
Anh gửi đi, nhưng lại chậm chạp không nhận được câu trả lời, anh bỗng nhiên luống cuống, vội vàng nhắn tiếp.
“Nói chuyện, Trăn Trăn, nói chuyện với anh!”
Anh không khỏi phỏng đoán, hết pin? Cô hôn mê? Dưới sự lo lắng, anh gọi điện thoại cho cô, điện thoại đổ chuông thật lâu, bên kia không có người nghe máy, giây phút này, sự khủng hoảng bao phủ lấy anh.
“Trăn Trăn! Nói chuyện với anh có được không? Em nhắn cho anh một chữ, hoặc là từ chối điện thoại của anh cũng được, trả lời anh…” Ít nhất để anh biết em vẫn sống, cầu xin em!
Điện thoại không ngừng vang lên, Thương Trăn rơi vào trạng thái nửa hôn mê, cô thậm chí còn cảm thấy tiếng chuông điện thoại thật phiền, quá ồn ào, khiến cho cô tỉnh táo, rõ ràng ý thức được chính mình sắp hít thở không thông, loại cảm giác này quá đau khổ.
Lúc này, trên bầu trời có bốn chiếc trực thăng bay đến, phía dưới có treo một thứ rất lớn, tiếng động ầm ĩ tận chân trời!
Trước đó ngoại trừ người đang đào bới còn có người đốn cây, chính là để chừa một khoảng đất trống, bây giờ máy móc đã được chuyển đến, tuy còn cần một ít thời gian để bố trí, nhưng nhìn thấy nó, tất cả mọi người đều thấy được hy vọng.
Ngay cả Phong Hành Diễm cũng giống như được sống lại, anh chưa từng kích động như thế.
“Trăn Trăn! Em nghe thấy chưa! Máy móc đã đến, anh sẽ nhanh chóng cứu được em, em kiên trì thêm một lúc là được, anh cam đoan chỉ cần một lúc.”
Bên kia không có ai trả lời khiến cho tim Phong Hành Diễm trầm xuống, anh gần như phải dùng hai tay để cầm điện thoại, nói cho cô.
“Anh gọi điện cho em, nếu em ở đó, em ấn từ chối, được không?”
Người đứng bên cạnh anh đều bận rộn, tiếp nhận máy móc, thăm dò vị trí, tất cả mọi người đều bận rộn vận chuyển, bởi vì bọn họ đều biết, cô gái phía dưới sắp không được.
Dưới tình huống này, Phong Hành Diễm tràn đầy chờ mong gọi đến số điện thoại kia.
Điện thoại đổ chuông, lúc này âm báo chờ giống như bị thả chậm vô số lần, khiến Phong Hành Diễm vô thức nín thở, rốt cuộc khi tiếng chuông điện thoại thứ tư vang lên, điện thoại bị nhấn nút từ chối! Anh vui sướng, hai mắt sáng lên! Cô còn sống! Cô còn sống!
Anh đưa điện thoại cho Hữu Hoành, nhìn nó đầy trân quý, giống như là trân bảo.
“Cách hai phút lại gọi điện thoại cho cô ấy một lần, nhất định phải chờ cô ấy bấm nút từ chối!”
Sau khi nói xong, anh tràn ngập nhiệt tình gia nhập vào đội ngũ bận rộn, lúc máy móc lắp đặt hoàn tất, bọn họ dùng dụng cụ đo đạc sinh mệnh xác định được vị trí, trên cơ sở khu vực đã được đào từ trước, mũi khoan có đường kính nửa mét trực tiếp đâm xuống.
Bùn đất bắn tung tóe, những tiếng ầm ĩ khiến cho lòng người phấn chấn.
Loại máy móc cỡ lớn này có thể vận chuyển đến, đây là điều mà tất cả mọi người không ngờ đến, có nó, Thương Trăn nhất định được cứu.
Nhưng lúc này, Hữu Hoành đột nhiên lo lắng kêu lên.
“Cậu chủ! Điện thoại… Không bị ấn từ chối!”
Lúc này Phong Hành Diễm đang chỉ huy mọi người kéo cáp điện, nghe anh ta nói như thế, sắc mặt thay đổi.
“Lại gọi!”
Sau một lúc lâu, sắc mặt Hữu Hoành giống như đưa đám: “Vẫn thế, vẫn luôn không bị cắt đứt!”
Lúc này Phong Hành Diễm rơi vào trạng thái cùng thần chết giằng co từng giây từng phút.
Anh sẽ không thua, anh sẽ không chấp nhận số phận, anh muốn, anh nhất định có được, người mà anh muốn giữ lại, ai cũng không thể mang đi, ai cũng không thể!
“Máy khoan điện thông được rồi!”
Bàng Lục phụ trách điều khiển máy móc kích động nói! Mũi khoan vừa đi ra, Phong Hành Diễm không nói hai lời liền cột dây thừng đi xuống trước.
Khoảng cách nửa mét quá chật, lúc anh đi xuống trên người có rất nhiều vết thương, nhưng không sao, những thứ này không sao.
Phía dưới quả thật có một không gian gần hai mét vuông, lúc này bị bùn đất phía trên rơi xuống vùi lấp không ít.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại gọi đến, trên người Phong Hành Diễm cột dây thừng, hai tay từ trong nước bùn bắt lấy bàn tay đang cầm di động của cô.
Lúc này cả người Thương Trăn lạnh toát, giống như người chết vậy! Nước mắt nóng hổi rơi trên mặt cô, Thương Trăn cũng không có phản ứng.
Phong Hành Diễm dùng sức ôm cô, giống như xác định cô vẫn còn, sau đó vội vàng buộc dây thừng lên người cô, giật dây thừng, để người bên trên từ từ kéo cô lên.
Phong Hành Diễm nhìn không gian chật chội, không có không khí, không có ánh sáng, chật chội khiến cho người ta ngạt thở.
Khó có thể tưởng tượng được, Thương Trăn ở chỗ này chịu đựng trong một tiếng.
Chân của anh ngâm trong nước bùn lạnh lẽo, giống như cô nói, đây là cực hình thê thảm nhất.
Phía trên lại một lần nữa thả dây thừng xuống, Phong Hành Diễm vội vàng đi lên, lúc này, có người dùng nước ấm đã được chuẩn bị từ sớm để lau mặt cho cô, lau sạch nước bùn ở miệng và mũi, dùng chăn bông để bọc lấy cô, còn có đèn sưởi để trừ lạnh, ánh điện chiếu sáng rõ ràng, mưa nhỏ lại, cô vẫn còn ở đây.
Phong Hành Diễm không quấy rầy nhân viên y tế cứu chữa, cho dù anh rất muốn ôm cô vào trong ngực, thế nhưng cô đã bị rơi vào trạng thái sốc, chậm trễ một giây, cô cũng có thể bị thần chết đưa đi.
Nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cô, Phong Hành Diễm không ngừng xoa bóp làm nó ấm lên.
Bởi vì hít thở không thông, đến sau cùng Thương Trăn há miệng ra thở, nuốt vào rất nhiều bùn đất, mang đến nhiều khó khăn trong quá trình cứu chữa cho cô, vì để cho cô thở được, nhân viên y tế không thể không rạch một đường nhỏ ở dưới cổ cô, đưa ống thở vào trong, giúp cô hô hấp nhân tạo.
Tuy bọn họ đều là những người giỏi, nhưng vẫn chảy ra một ít máu, khiến cho sắc mặt cô càng thêm trắng bệch, giống như một thi thể, không có sức sống.
Phong Hành Diễm nghẹn ngào hai tiếng, nắm tay cô, hai mắt đỏ ngầu nhắm lại, ở đầu ngón tay cô, run rẩy đặt xuống một nụ hôn.
Anh gằn từng chữ.
“Em luôn nói anh may mắn, nói anh được ông trời ưu ái, muốn cái gì thì được cái đó… Nếu anh thật sự may mắn như thế, nếu ông trời ưu ái anh, vậy em tỉnh lại! Quãng đời còn lại anh chỉ muốn có em.”
Bùn đất dần dần được loại bỏ, nhưng cô không có mở mắt, khi tất cả nhân viên y tế đều từ bỏ, bàn tay Thương Trăn đang được Phong Hành Diễm nắm bỗng nhiên cử động.
Lần cử động này rất nhỏ, khẽ động vào tay Phong Hành Diễm, giống như ảo giác.
“Tim đập lại rồi! Tiếp tục duy trì dưỡng khí, tiếp tục làm sạch!”
Xung quanh dần dần trở nên ồn ào, rõ ràng cô còn đang trong quá trình được cứu chữa, chưa thoát khỏi nguy hiểm, nhưng giây phút này, Phong Hành Diễm cảm thấy an tâm.
Vừa rồi, Thương Trăn ở trong lòng bàn tay anh khẽ động, giống như muốn nói.
“Bởi vì anh, em không nỡ chết.”
“Vì thế, anh đừng thương tâm.”
Phong Hành Diễm tiếp tục hôn lên ngón tay cô, càng như thế càng có thể cảm giác được những lời cô không nói ra được khỏi miệng.
Trước nguy hiểm, bọn họ giống như có thể tâm ý tương thông, lực sinh mệnh của Thương Trăn, quả nhiên có thể lấy tốc độ bằng mắt thường cũng nhìn thấy để khôi phục.
——————–