Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-415
Chương 415
Chương 415: Phải làm sao để nói ra lời yêu
“Anh nói xem, có phải là vì anh chú định không phải là của em, em giành lấy anh, cho nên bị trừng phạt?”
Thương Trăn thật sự nghĩ như thế, cô sống lại một lần, thay đổi tất cả, thứ duy nhất không thay đổi là cùng anh dây dưa.
“Em và anh, hẳn là hữu duyên không phận.”
“Loại vận mệnh này, anh không muốn!” Phong Hành Diễm dùng sức gõ chữ: “Ngoại trừ em, anh không cần gì cả! Anh sẽ không thích người khác, anh chỉ cần em.”
Khóe môi Thương Trăn hơi cong lên, theo vách tường từ từ trượt xuống, hoàn toàn ngồi vào trong nước, nước lạnh lẽo để cho cô tỉnh táo hơn, đại não đau đớn không biết là do thiếu dưỡng khí hay là do phát sốt, nhưng lúc này, cô vẫn cảm thấy vui vẻ.
“Em an tâm rồi, nếu như anh không yêu em, quên mất em, lúc đó khiến em cảm thấy mình giống như không có sống lại.”
Đừng nói những lời như thế này nữa, đừng nói những lời tra tấn anh nữa! Trong mắt Phong Hành Diễm hiện lên tơ máu, cằm run rẩy, siết chặt điện thoại di động trong tay, không thể không nhắm mắt lại…
Giữa bọn họ không có người thứ ba, không có hiểu lầm, không có mâu thuẫn mẹ chồng con dâu, không có thành kiến về dòng dõi, nhưng vì sao muốn ở bên nhau lại khó khăn như thế? Dường như ông trời cố ý làm khó dễ, đem tất cả chướng ngại đều đặt ở trước mặt anh.
Anh vẫn luôn không ngừng vượt qua chướng ngại, mắt thấy sắp đến đích, lại đùa bỡn anh như thế…
Vận mệnh này, anh không chấp nhận.
Thương Trăn tiếp tục gõ chữ, mỗi một chữ giống như di ngôn trước khi chết.
“Anh biết không? Đời trước, tiếc nuối lớn nhất của em chính là, toàn thế giới đều sử dụng thuốc do em nghiên cứu ra, nhưng không ai biết là do em làm, em cứu được rất nhiều người, nhưng không ai cảm ơn em, em thích một người thật lâu, nhưng vẫn luôn không được đáp lại, cuối cùng, lúc em cùng kẻ thù đồng quy vu tận, em vẫn sợ hãi, bởi vì em cảm thấy mình giống như chưa từng sống, những người kia sẽ nhặt xác cho em ư? Em chết rồi, sẽ có người nhớ đến em sao? Chỉ sợ là không.”
“Người duy nhất nhớ rõ em là Lý Uyển Oánh, em rất thích mẹ nuôi! Bà ấy cho em ấm áp, đời trước bà ấy vẫn luôn muốn tìm em, chỉ là bản thân em để tâm vào chuyện vụn vặt, bỏ qua cơ hội sống sót.”
Phong Hành Diễm muốn gõ chữ, nhưng một chữ cũng không gõ được, anh muốn nói, không đâu, đời này cô có anh, hơn nữa mẹ anh cũng chính là mẹ cô, anh cũng là của cô, cô muốn cái gì đều là của cô.
Sẽ có vô số người nhớ rõ cô, cảm ơn cô, nhưng cô không thể chết, trên bia mộ không thể có tên cô, anh không thể không có cô.
Thương Trăn lại gõ chữ, giống như muốn nói hết ra.
“Trước kia em yếu đuối như thế, em cho rằng lùi một bước trời cao biển rộng, sau này người khác từng bước đến gần, em đã quen lùi bước, thói quen này rất đáng sợ, nó khiến em bị kẻ xấu nắm giữ. Cho dù có năng lực cũng không phản kháng.”
“Vì thế, em sợ rất nhiều người, em sợ mẹ kế, bà ta làm mặt lạnh liền khiến trong lòng em sợ hãi, giống như em chỉ có 13 tuổi, bà ta giống như một người khổng lồ không thể chạm đến, em sợ Vạn Thanh Thanh, cô ta đâm thọc, em liền xui xẻo, mỗi lần cô ta muốn bắt nạt em, em đều không cách nào phản kháng. Em còn sợ cha, còn sợ các bạn học sinh trong trường luôn nhìn em không vừa mắt, đương nhiên… Em còn sợ anh.
Anh vừa nhíu mày, em liền sợ hết hồn hết vía nghĩ, có phải em lại làm sai chuyện gì không? Có phải anh lại ghét em hơn rồi không? Nhưng dù như vậy, em vẫn không thể biến mất khỏi trước mắt anh, thích anh đã hao hết dũng khí đời trước của em, anh biết không?”
“Anh biết.” Phong Hành Diễm ngồi trên mặt đất, lúc này bên tai anh vang lên đủ loại tạp âm, nhưng anh lại không nghe được gì, đắm chìm trong thế giới thuộc về hai người bọn họ, anh thậm chí còn hỏi cô.
“Trước đó theo đuổi em, anh cảm thấy em rất khó theo đuổi, rõ ràng anh đối với em mà nói là khác biệt, nhưng em chính là không chịu đi vào khuôn khổ, hiện tại anh biết nguyên nhân, bởi vì khi đó, anh không dùng hết sức lực để yêu em, em đùa nghịch tính tình đúng không?”
Thương Trăn cười gõ chữ.
“Đúng.”
Phong Hành Diễm bật cười, cho dù lúc này, vẻ mặt cười của anh còn khó coi hơn cả khóc, nhưng anh vẫn cười.
Thương Trăn nói cho anh biết.
“Đời trước em quá ngốc, cho nên đời này mới có kinh nghiệm, sợ hãi ư? Đó là thứ không cần thiết, yếu đuối cũng không cần thiết! Còn có thành thật, mềm lòng, những thói hư tật xấu này, tất cả đều không có tác dụng gì.
Dường như khi em sống lại, em đã sàng lọc cho cuộc sống của chính mình, em cho rằng, loại bỏ những nhân tố không ổn định kia đi, em là vô địch! Đương nhiên, trên thực tế, em quả thật là vô địch, những kẻ tính kế em, sau cùng đều không chiếm được chỗ tốt gì, tối nay ở đây chỉ là em tương đối không may mà thôi, có lẽ kẻ địch lớn nhất của em chính là ông trời, đáng chết, lúc em rơi xuống đây đau quá, hiện tại còn đau nhức!”
Phong Hành Diễm lập tức khẩn trương: “Bây giờ em cảm thấy như thế nào?”
Trăn Trăn ngồi trong nước bùn lạnh lẽo, đầu ngón tay càng lúc càng nóng, ý thức mơ hồ, tay cô vuốt ve mấy chữ này, dường như có thể nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của anh.
“Tình hình hiện tại của em không tốt lắm.”
“Đau đầu, không biết là do thiếu dưỡng khí hay là sốt, có lẽ là cả hai. Nửa người của em ngâm trong nước bùn, tin tưởng em đi, loại thời tiết này lại phải ngâm mình trong nước chính là hình phạt thê thảm nhất, đại khái không bao lâu nữa, em sẽ ngạt thở, chết cóng, hoặc là chết đuối, hơn nữa còn không có nơi khác để trốn, vì giết em, ông trời thiết kế kiểu chết cho em này quá độc đáo rồi.”
Cô giống như hoàn toàn buông lỏng, trước khi chết buông ra tất cả ràng buộc, để lộ ra bản tính.
Lạc quan, dí dỏm kể ra tình hình thê thảm của mình, vì để cho anh nhớ kỹ cô.
Phong Hành Diễm bị từng câu, từng chữ của cô ép đến mức không thở nổi, anh có thể tưởng tượng được dáng vẻ lúc này của cô, chật chội, lạnh lẽo, ngạt thở! Mà anh, ngay cả ôm cô cũng không thể, loại cảm giác này giống như bị lăng trì, khiến cho người ta muốn sống không được, chết cũng không xong!
“Kiên trì thêm, được không? Xem như vì anh, cầu xin em!”
Thương Trăn há to miệng thở dốc, hơi thở của cô vô thức tăng lên, hơn nữa cơ thể trở nên tê liệt.
Thời gian của cô không nhiều lắm.
Cô không thể không dùng tốc độ nhanh nhất để gõ chữ, mỗi một chữ đều được gõ bằng cả sinh mệnh của cô.
“Nếu em chết rồi, anh đừng thương tâm, có thể sống lại, em đã được lợi, em trả thù tất cả mọi người, trở thành ngôi sao y học được mọi người chú ý. Em đã cảm thấy rất thỏa mãn. Những điều em từng mong mỏi, không gì hơn những thứ này…”
Cô cười một tiếng tự giễu.
“Chẳng qua em phát hiện, lúc sắp chết, điều em biết ơn nhất của việc sống lại, chính là có được tình yêu của anh, trước đó em vẫn luôn không chịu đối mặt với vấn đề này, nhưng lúc này lại rất rõ ràng, được anh yêu, em cảm thấy rất thỏa mãn, còn thành công và thỏa mãn hơn việc báo thù.”
“Hình như em chưa nói cho anh biết, hoặc là, em vẫn luôn không muốn thừa nhận.”
“Em yêu anh, đời trước, đời này đều không cách nào thay lòng.”
——————–
Bình luận facebook