Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-414
Chương 414
Chương 414: Thời gian của cô ấy không còn nhiều lắm
Làm sao để trong vòng một tiếng, ở trong mưa gió, đất đá trôi có thể đào từng lớp đất đá lên, cứu người anh yêu?
Cho đến bây giờ, Phong Hành Diễm chưa từng bị chuyện gì làm khó, lúc này lại có cảm giác không có cách nào, ngón tay anh sờ lên mặt đất, giây phút này, vẻ mặt của anh bất lực như thế!
Anh muốn mưa tạnh đi, muốn cho nước bùn đừng chảy nữa, muốn cho trực thăng đến nhanh hơn, hoặc là để thời gian của cô càng nhiều hơn, như thế anh có thể nghĩ biện pháp…
“Cậu chủ…” Lúc đám người Hữu Hoành đuổi đến, Phong Hành Diễm nhìn bọn họ, đứng dậy, rất bình tĩnh phân phó.
“Thông báo ra ngoài, trong vòng 10 phút, tôi muốn nhìn thấy dụng cụ có thể xúc đất, đồng thời còn muốn mười người trẻ khỏe mạnh!”
Hữu Hoành nhìn thoáng qua anh, trong khoảng thời gian ngắn như thế, trực thăng là nhanh nhất, chỉ là 10 phút…
Phong Hành Diễm đi đến chỗ đất đá trôi, Trăn Trăn nói, đất đá trôi che lấp lối vào, nói cách khác, vì ngăn cản nước bùn tiếp tục thấm vào, anh nhất định phải đem đầu nguồn chặn lại.
Sau khi chặn lại đầu nguồn, anh sẽ bắt đầu cứu người, dùng máy móc sẽ đào nhanh hơn, nhưng vận chuyển quá mất thời gian, dùng sức người lại quá lâu, nhưng là phương pháp sẵn có nhất, vì thế trước tiên anh cho người đào lên, dùng sức người đào, đồng thời điều máy móc lớn đến phối hợp, mới có thể cứu người trong vòng một tiếng.
Anh nhất định làm được, tuyệt đối không có vấn đề!
Cho nên trước đó, anh phải tìm được lối vào của hầm ngầm.
May mắn lúc anh tìm được lối vào, cuối cùng trực thăng đã đến, máy móc và nhân lực cứu trợ đã đến làm Phong Hành Diễm rất mừng rỡ.
Sau khi nhân viên cứu trợ từ trên trời thả xuống công cụ liền theo dây thừng từ trên trực thăng trượt xuống, sau khi hơn mười người đi xuống liền bắt đầu công việc công việc cứu trợ, hiện tại cách lúc Thương Trăn bị chôn vùi đã hơn mười phút, thời gian của cô không nhiều lắm.
Mỗi người đều dốc sức để đào lên, lúc này những âm thanh của máy móc chạy bằng điện khiến cho người ta cảm thấy yên tâm, đương nhiên, còn có những người cầm công cụ thô sơ như xẻng để xúc bùn đất ra bên ngoài. Sau khi Phong Hành Diễm gọi điện ra bên ngoài để sắp xếp trực thăng chở máy móc cỡ lớn đến liền để điện thoại di động xuống, cầm một công cụ cứu trợ, nhưng lại bị Hữu Hoành ngăn lại.
“Cậu chủ, hiện tại nhất định cô chủ đang sợ hãi, anh chỉ cần cổ vũ cho cô ấy, để cô ấy kiên trì, điều này quan trọng hơn bất kỳ việc gì.”
Nước mưa chảy trên mặt Phong Hành Diễm, theo cằm chảy xuống, anh sắp xếp tất cả, nhưng tuyệt đối không làm được việc đứng ngoài quan sát.
“Hiện tại các cậu đang cứu là vợ của tôi!”
Anh nhấn mạnh chữ “tôi”: “Vợ của tôi, chỉ có tôi đến cứu!”
Anh nói như thế, Hữu Hoành không thể ngăn cản.
Dưới sự chỉ huy của Phong Hành Diễm, liên tục không ngừng có máy móc được trực thăng vận chuyển lên núi, khiến cho trong mưa, nơi này cũng trở nên đèn đuốc sáng trưng.
Khoảng cách 10 mét dài bao nhiêu?
Đại khái 20 bước, đại khái nửa phút, đại khái ba tầng lầu.
Mà lúc này, Phong Hành Diễm lại cảm thấy khoảng cách 10 mét tương đương với cả đời, giống như đào như thế nào cũng không thấy cuối cùng.
Thật ra có rất nhiều công cụ hiện đại có thể nhanh chóng đào bới, nhưng trong vòng một tiếng, làm sao tìm được? Tìm được, làm sao vận chuyển đến, chuyển đến, cô có chờ được không, cho nên Phong Hành Diễm suy nghĩ thật lâu, nhưng trên thực tế chỉ là trong chớp mắt, anh quyết định dùng sức người để đào lên, đợi thêm máy móc cỡ lớn được chuyển đến, đây tuyệt đối là con đường tắt nhanh nhất.
Nhưng bởi vì trời mưa gây ra bất lợi cho quá trình đào lên của bọn họ, Phong Hành Diễm xắn ống quần tây lên, giống như mọi người, chân ngâm trong bùn, dùng xẻng để rời đất đá do máy móc bằng điện đào lên.
Anh chưa từng chật vật như thế, cũng chưa từng chịu khổ như vậy, nhưng chỉ cần cứu được người, mọi thứ đều đáng giá.
May mắn mọi người đều dốc sức, cộng thêm công cụ tiện lợi, tốc độ đào lên rất nhanh, nhưng chỗ Thương Trăn lại xuất hiện tình huống mới.
Lòng đất thấm nước, hoặc là nước trên mặt đất chảy xuống, dần dần ngập đến đầu gối cô.
Cô không thể không đứng lên, phía dưới đầu gối, bởi vì quá lạnh mà mất đi tri giác.
Có lẽ dự đoán của cô đã quá lạc quan, cô chưa chắc trụ được một tiếng, nước càng nhiều, không gian sinh tồn của cô càng nhỏ, cô đã cảm giác hô hấp có chút cố hết sức, cô nỗ lực muốn ổn định lại nhịp tim, nhưng tim vẫn vô thức đập nhanh, đây là dấu hiệu thiếu dưỡng khí.
Cô hẳn là nên duy trì lực chủ ý, nghĩ như thế, phương thức duy nhất của cô chính là nhắn tin tán gẫu với Phong Hành Diễm.
“Anh đang làm gì thế?”
Phong Hành Diễm buông xẻng xuống, quý trọng lau đi bùn đất trên điện thoại.
“Cứu em.”
Sau khi nhắn xong, anh lại cảm thấy quá ngắn gọn, hỏi cô:
“Em sợ hãi sao?”
Thương Trăn khẽ cười, ngón tay lạnh cóng như đầu củ cải, gắng sức gõ chữ trên di động.
“Trước kia không sợ, nhưng thói quen anh cho em, bây giờ có hơi sợ.”
Vành mắt Phong Hành Diễm đỏ lên, nhanh chóng nhắn lại.
“Sau này anh vẫn sẽ cưng chiều em như thế.”
Thương Trăn hỏi: “Giống như nuôi trẻ con ư? Em là con của anh à?”
Phong Hành Diễm: “Xem như nuôi trẻ sớm, tích lũy kinh nghiệm.”
Thương Trăn cảm thấy rất thỏa mãn, thật ra cô rất tình nguyện được nuôi như đứa trẻ, lúc này nghĩ đến cái gì, cô lại nhắn.
“Thật ra khi anh đến, em nhìn thấy anh, nhưng đám người kia đuổi theo sít sao, em không dám dừng lại.”
Máu nóng trong người Phong Hành Diễm dâng lên, bị anh gắt gao đè lại, cắn răng viết: “Anh xin lỗi, anh đến muộn, nhưng anh sẽ không để cho bọn chúng sống yên!”
“Ừ, nơi này rất nghèo, nghe nói rất nhiều cô gái trong trại đều là do bọn họ mua về, các cô ấy cũng rất đáng thương.” Thương Trăn nhắn.
Phong Hành Diễm nói cho cô: “Chờ em đi ra, nếu như em muốn, nơi này đều giao cho em chỉnh đốn lại.
“Em đồng ý.” Nhưng chẳng còn thời gian.
Mấy chữ cuối, Thương Trăn không nhắn ra ngoài, 8 giờ 37, khả năng cô còn sống được cứu ra ngoài đã rất mong manh.
Một người chết ở nơi này quá cô độc, may mắn còn có chiếc điện thoại di động này.
“Nếu em chết rồi, anh sẽ thích cô gái khác không?”
Cô chân thành hỏi.
Lúc này, Phong Hành Diễm nóng nảy nhìn xung quanh, một lúc như thế, bọn họ đào được 2 mét đã là kỳ tích, nhưng như thế chưa đủ, hoàn toàn chưa đủ.
“Nhanh lên! Mọi người nhanh lên! Mọi người muốn gì cũng được, chỉ cần cứu cô ấy, nhất định phải cứu cô ấy!” Anh lớn tiếng gầm lên, vành mắt đỏ ngầu, mỗi người đều cảm nhận được sự điên cuồng của anh.
“Không sao…” Hữu Hoành thận trọng nói cho Phong Hành Diễm, Phong Hành Diễm nhìn anh ta, giữ lấy lồng ngực của mình, nói cho anh ta biết.
“Tôi cảm thấy.”
Giọng nói của anh hơi run rẩy: “Thời gian của cô ấy không còn nhiều lắm.”
Trong nháy mắt đó, động tác của mọi người đều nhanh hơn.
Ngón tay Thương Trăn móc vào bùn đất sau lưng, lúc dưỡng khí của cô càng ngày càng ít, người càng lúc càng khó chịu.
Bởi vì muốn di dời loại khó chịu này, cô lung tung nhắn cho Phong Hành Diễm một câu.
——————–