Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-413
Chương 413
Chương 413: Trong lòng đất
Lúc Thương Trăn lăn xuống dưới, đồng thời ở rất gần cô truyền đến những tiếng nổ vang, ngay sau đó là những âm thanh chấn động kéo dài không dứt, giống như xảy ra ở bên tai.
Trong lòng Thương Trăn trầm xuống… Đất đá trôi! Có lẽ, cô rất khó có thể nhìn thấy Phong Hành Diễm một lần cuối!
Những âm thanh vang dội không ngừng vang lên, ở trong tiếng mưa rơi không dứt, giống như tiếng bùa đòi mạng vậy.
Bên người ngẫu nhiên có những động vật nhỏ chạy thoáng qua, Phong Hành Diễm nhìn về nơi xảy ra chuyện, rất rõ ràng cảm nhận được vùng núi đang rung chuyển, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, hy vọng Thương Trăn không ở hướng đó.
“Cậu chủ, là động đất ư?” Hữu Hoành không chắc chắn hỏi.
Đúng lúc này, ở phía xa truyền đến tiếng hét, hai người đuổi theo Thương Trăn vừa chạy về, vừa kêu lên: “Không xong, núi sập rồi! Đất đá trôi!”
Lúc này bọn họ không đoái hoài gì đến Thương Trăn, bởi vì trên núi có một khu vực cây cối bị chặt phá nghiêm trọng, nước mưa chảy xuống gây ra đất đá trôi. Nếu như bị vùi xuống, chính là chết!
Phong Hành Diễm nghe được giọng nói, lập tức chạy đến, chặt bọn họ lại.
“Người mà các anh đuổi theo đâu rồi?”
Người kia bị Phong Hành Diễm giữ chặt, nước mưa theo mặt anh ta chảy xuống, nhìn Phong Hành Diễm, anh ta run rẩy nói: “Cô ta chạy… Nhưng đất đá trôi, chỉ sợ cô ta bị chôn vùi…”
Anh ta còn chưa nói xong, Phong Hành Diễm nổi giận gầm lên, đánh anh ta.
Một quyền này của Phong Hành Diễm dồn rất nhiều sức, đánh cho người kia lăn trên mặt đất hai vòng, răng rơi đầy đất.
Nhưng điều này hoàn toàn không làm cho Phong Hành Diễm cảm thấy dễ chịu, nếu không phải những người này đuổi theo Trăn Trăn không bỏ, làm sao cô lại rơi vào cảnh nguy hiểm? Lúc này, anh có suy nghĩ giết người rất mãnh liệt, nếu không phải vội vã cứu người, anh nhất định sẽ giết chết người này!
“Cậu chủ! Cậu chủ, đất đá dừng sụp xuống, có lẽ chỉ là đất đá trôi ở phạm vi nhỏ…”
Hữu Hoành giữ Phong Hành Diễm lại, nói.
Nhưng cho dù chỉ là phạm vi nhỏ, tim anh ta vẫn không ngừng trầm xuống, anh ta không dám tưởng tượng, nếu Thương Trăn không may chết ở đấy, cậu chủ sẽ như thế nào…
Phong Hành Diễm không nói gì, đẩy anh ta ra, chạy như điên về phía đó.
Anh gọi điện thoại, giọng nói xen lẫn tiếng mưa, mang theo run rẩy: “Định vị tín hiệu vẫn còn chứ?”
Người bên kia vội vàng trả lời: “Tín hiệu hơi yếu, nhưng vẫn có, hình như cô Thương đã dừng lại, nhưng cậu chủ, bên anh có âm thanh gì đó, động tĩnh rất lớn.”
“Gửi định vị cho tôi!”
“Cậu chủ, đã gửi đến điện thoại di động của anh… Khoan đã, cậu chủ, vệ tinh truyền tin tức đến, thể hiện địa lý của nơi đó đang có biến! Hơn nữa ngay ở chỗ khu vực của cô chủ, anh không thể đến đó, sẽ gặp nguy hiểm!”
Sau khi Phong Hành Diễm nhìn thấy vị trí mà anh ta gửi đến, trực tiếp cúp máy, điều trực thăng mang theo dụng cụ cứu trợ đến khu vực đó.
Tuy trời mưa, nhưng bởi vì là mùa đông cho nên gần như không có sét, vì thế trực thăng có thể bay, chỉ là dụng cụ mà Phong Hành Diễm cần có hơi khó tìm, tìm được dụng cụ, lại dùng trực thăng mang đến cần một khoảng thời gian.
Mà anh không có quá nhiều thời gian.
Mưa to, đêm đông lạnh lẽo thấu xương.
Phong Hành Diễm từ chỗ không tin số mệnh, nhưng lần này, anh lại có một suy nghĩ hoang đường.
Có phải anh và Trăn Trăn nhất định hữu duyên vô phận, cho nên đời trước không bệnh mà chết, đời này cũng là như thế?
Một khi anh có cơ hội đến gần cô, giữ lấy cô liền sẽ có một bàn tay đưa cô đi?
Nếu như là thế, anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận loại vận mệnh này!
Trăn Trăn vẫn luôn nói anh tốt số, nếu như vận khí của anh thật sự tốt như thế, anh sẵn lòng dùng may mắn trong quãng đời còn lại của anh, để đổi lấy cô còn sống!
Lúc Thương Trăn nghe được động tĩnh dừng lại, cô thoáng nhẹ nhàng thở ra, lúc này cô cảm thấy có chút may mắn khi rơi xuống, nếu cô tiếp tục chạy lên trên, có lẽ đã bị chôn vùi.
Nhưng tình hiện tại không thể lạc quan, lối ra bị chắn gần hết, cô ở một nơi nằm dưới lòng đất khoảng 10 mét, nước mưa, bùn đất, đá che hết lối vào, hơn nữa trời còn tiếp tục mưa, nước bùn tiếp tục trôi xuống, có lẽ sẽ trực tiếp chôn vùi cô…
Cô tin tưởng Phong Hành Diễm nhất định sẽ đến cứu cô, anh tới kịp.
Thương Trăn sờ điện thoại di động, cẩn thận ôm vào trong ngực, ánh đèn của điện thoại di động là thứ duy nhất cô có thể dựa vào.
Ở bên trong một chiếc hầm ngầm không đủ hai mét vuông dưới lòng đất, ngay cả hô hấp của cô cũng trở nên cẩn thận, bởi vì dưỡng khí có hạn, rất có hạn.
Phong Hành Diễm nhìn thấy đất đá trôi dừng lại, trong lòng vui vẻ, thấy phạm vi xảy ra sự cố không lớn, có lẽ Trăn Trăn có cơ hội chạy thoát!
Nhưng hiện thực lại cho anh một đả kích nặng nề, bởi vì lúc anh đi đến ranh giới xảy ra đất đá trôi, định vị lại hiển thị Thương Trăn… Ngay ở dưới chân anh.
Anh đi lệch sang một bên, nhưng định vị lại chếch đi, hệ thống định vị tiên tiến nhất của anh gần như không sai sót gì, nói cách khác, Thương Trăn hoặc là điện thoại di động của cô đang ở ngay lớp đất dưới chân anh…
Anh gọi điện thoại cho Thương Trăn, nhưng Thương Trăn không dám nghe, không khí trong hơn một mét vuông nhiều nhất chỉ đủ cho cô hô hô hấp trong một tiếng, cô không thể lãng phí.
“Em bị vùi lấp, nhưng trước khi bị chôn vùi, em rơi xuống một cái hầm ngầm do thiên nhiên hình thành, chẳng qua có lẽ em không kiên trì được bao lâu, bùn đất chặn kín lối vào, không khí hữu hạn.”
Sau khi cô cúp máy liền nhắn tin cho Phong Hành Diễm.
Từng câu chữ hoàn toàn bình tĩnh như trước đây, nhưng chỉ có cô tự mình biết, lúc cô gõ ra những dòng chữ này đã tốn bao nhiêu sức lực… Cả người cô bị đông cứng, mỗi một lần hít thở, giống như muốn kéo đi số nhiệt lượng không nhiều trong cơ thể cô, cô có một loại dự cảm rất mãnh liệt chính là, cô rất có thể sẽ chết ở chỗ này.
Hiện tại, cô thế mà lại sinh ra một loại cảm xúc gọi là hối hận.
Cô không nên chạy, cô hẳn là nên lấy dao bổ củi ra để liều mạng với bọn chúng, mà không phải bị bọn họ đuổi theo.
Cô cũng hối hận trước đó Phong Hành Diễm nói, muốn đi cùng cô ra ngoài, nhưng cô lại từ chối, nếu như khi đấy anh ở bên người cô, cô kéo anh xuống xe, mọi chuyện có xảy ra không?
Ánh đèn trên màn hình di động tắt đi, xung quanh đen kịt, cô vội vàng bật đèn pin trong di động ra, chiếu sáng không gian không lớn lắm này.
Trước đó, khi chưa bị chặn lại, hầm ngầm này bị thấm không ít nước, bắp chân của cô ngâm trong nước, có loại cảm giác mình giống như thi thể.
Bởi vì ngồi, nửa người cô đều ngâm mình trong nước, ngón tay cô đỏ bừng, lại một lần nữa ấn lên điện thoại di động, lúc này là 8 giờ.
Không khí nơi này hẳn là đủ cho cô sống đến chín giờ, nhưng hiện tại cô đang gần đỉnh núi, Phong Hành Diễm muốn tìm được dụng cụ thích hợp, điều chuyển đến đây, đào đất cứu cô, một tiếng, hình như không có khả năng…
Thương Trăn tính toán, tim càng lúc càng nặng nề, cô hốt hoảng nghĩ, có phải cô sẽ chết ở đây?
Lần này chết rồi… Hẳn là có người nhặt xác cho cô?
Nhận được tin nhắn của Thương Trăn, cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng tay chân Phong Hành Diễm vẫn cảm thấy lạnh lẽo, không muốn đối mặt.
Cô ở dưới lòng đất, mưa vẫn rơi, nước bùn sẽ trôi xuống ngày càng nhiều, có lẽ không gian sinh tồn của cô sẽ thu nhỏ lại, chỉ sợ còn chưa đủ một tiếng.
——————–