Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-379+380
Chương 379: Không phải gian trá thì cũng là trộm cắpĐây không phải là vấn đề nhỏ!!!
Lý Uyển Oánh nóng lòng như lửa đốt, theo như bà ấy biết, Phong Hành Diễm đã ít nhất hai năm không chạm vào phụ nữ, 24 – 25 tuổi, vốn dĩ là trong độ tuổi không biết thỏa mãn, anh khó có dịp khai trai, trong một buổi tối, thế mà…
Lý Uyển Oánh đột nhiên cảm thấy trên mặt mình theo đó không còn ánh sáng, nhưng ở trước mặt Thương Trăn, bà ấy nhất định phải bình tĩnh!
Cho nên một giây sau, vẻ mặt Lý Uyển Oánh nghiêm túc nói với Thương Trăn.
“Trăn Trăn, con yên tâm, chuyện này mẹ sẽ xử lý, trước kia Hành Diễm tuyệt đối không như thế, có lẽ là do bởi vì mới khỏi bệnh, cơ thể còn chưa khôi phục! Trong khoảng thời gian này, mẹ sẽ bồi bổ cho thằng bé!”
Lúc đầu Thương Trăn cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng nghĩ lại liền biết người mẹ nuôi đáng yêu này đang suy nghĩ gì.
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên lộ ra nụ cười xấu xa, sau đó nhanh chóng thu lại, trở nên có chút buồn bã.
“Nhưng… Tối nay Phong Hành Diễm nhất định…”
Lý Uyển Oánh nghe thấy thế, vội vàng nói: “Không sao, từ hôm nay trở đi, con ngủ với mẹ!”
Bà ấy cũng chỉ muốn tốt cho Hành Diễm, trước khi cơ thể chưa khỏe lại, nhất định phải cấm dục! Nếu không, sức khỏe sẽ càng xấu đi.
Vì thế, con trai à, mẹ cũng chỉ vì hạnh phúc sau này của con thôi, trước mắt không thể không ủy khuất con!
Thương Trăn cố ý để cho Lý Uyển Oánh suy nghĩ lệch hướng, chần chờ nói: “Chỉ sợ anh ấy sẽ không đồng ý, hơn nữa, nếu anh ấy biết mẹ bởi vì nguyên nhân này mà làm thế, anh ấy nhất định sẽ phản đối.”
“Không sao!” Lý Uyển Oánh bảo đảm, sau đó ôm ngực, giả bộ ho mấy lần.
“Tim mẹ không khỏe, chỉ cần giả bệnh, Hành Diễm nhất định sẽ đầu hàng! Con yên tâm!”
Thương Trăn cười gật đầu: “Vậy con nghe theo mẹ nuôi.”
Trong nhà bếp, Phong Hành Diễm vừa uống canh bổ do Lý Uyển Oánh bắt ép, vừa nghe Phong Tiểu Duyệt nói chuyện.
“Chính là thứ này, thuốc này vô cùng quý hiếm, rất khó mua! Em tốn không ít sức mới mua được một lọ, nếu như cho chị Thương ăn, một tuần một viên, đối với chị ấy có chỗ tốt! Nếu đem một viên này chia làm bảy phần, mỗi ngày một phần, gần như không nhìn ra ảnh hưởng gì quá lớn, một tuần uống nguyên một viên thì sẽ… Ha ha, anh hiểu mà!”
Bởi vì chuyên tâm nghe Phong Tiểu Duyệt nói, cho nên đối với việc mình ăn gì, Phong Hành Diễm căn bản không có ấn tượng, chỉ nhìn chằm chằm vào lọ thuốc kia, hỏi.
“Thành phần trong này rõ ràng chứ? Đã qua kiểm tra chưa? Chắc chắn không có vấn đề gì à?”
“Chẳng phải em đã nói với anh rồi sao, đây là thuốc do người phát triển và nghiên cứu ra dành cho vợ mình uống? Người kia chính là thê nô, giống như anh vậy, chính là kiểu người hận không thể đội vợ lên đầu để cung phụng, anh ta sẽ bỏ thứ có hại cho vợ mình uống ư? Em đã xét nghiệm rồi, thành phần chủ yếu được lấy từ thực vật, cả phụ nữ và nam giới uống vào đều không có hại gì.”
Phong Hành Diễm nhớ đến lần trước anh uống thuốc này, ngoại trừ kìm nén đến mức khó chịu, ngày hôm sau quả thật không làm sao, cho nên cất bình thuốc đi.
“Được rồi, tốn hết bao nhiêu, anh trả em gấp trăm lần.”
Hai mắt Phong Tiểu Duyệt sáng lên, sáng lấp lánh.
“Ôi chao anh họ! Sao anh có thể đẹp trai như thế chứ! Nếu không phải là em gái anh, em nhất định muốn theo đuổi anh! Anh đẹp trai đến mức người thần đều ghen tị!”
Phong Hành Diễm trừng mắt nhìn cô ấy: “Em hết hy vọng đi, bản thiếu gia đây từ chối câu dẫn.”
“Hừ…” Phong Tiểu Duyệt khinh thường nhìn anh: “Còn chưa kết hôn liền sợ thành như vậy, em thấy cả đời này, số anh chỉ có một người phụ nữ thôi.”
Nói đến chỗ này, Phong Hành Diễm đắc ý: “Một người là đủ rồi.”
Người phụ nữ anh thích, chính là danh khí khó gặp, người đàn ông khác biết, chỉ có ước ao ghen tị!
Tròng mắt Phong Tiểu Duyệt xoay chuyển, cười nói: “Rèn sắt khi còn nóng, tối nay, anh cho chị ấy uống một viên?”
Phong Hành Diễm hơi do dự: “Hôm nay tâm trạng của Trăn Trăn không tốt.”
Phong Tiểu Duyệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn chằm chằm anh: “Không có tâm trạng xấu nào mà một lần XXX không thể giải quyết được, một lần không được thì hai lần! Hơn nữa em đã nhìn ra, về phương diện tình cảm, chị Thương là người chậm chạp, bị động, nhưng trong lòng vẫn có anh, chẳng qua nếu anh không chủ động, không biết ngày tháng năm nào mới có thể ôm được mỹ nhân về nhà.”
Sau cùng Phong Tiểu Duyệt kiên định nói: “Hơn nữa, con đường gần nhất để đi đến tim phụ nữ chính là cơ thể, anh họ à, chẳng phải anh nói muốn phản công à? Chọn ngày không bằng gặp ngày!”
Cô ấy nói rất có đạo lý, Phong Hành Diễm nhớ đến tối hôm qua Trăn Trăn nhẫn tâm trói anh một đêm, không nhịn được cắn răng.
“Một lúc nữa anh sẽ pha vào sữa cho cô ấy.”
Phong Tiểu Duyệt nhìn thoáng qua anh: “Anh chờ một lát, em đi tìm người làm hỏi thăm.”
Sau đó vội vàng chạy ra ngoài, một lúc sau, lại giống như một cơn gió chạy về: “Em hỏi được rồi, chị Thương đã về phòng tắm rửa, chẳng qua chị ấy muốn đến phòng bác gái tắm, chỉ sợ là đang trốn anh đấy! Đêm xuân ngắn ngủi, đừng sợ, anh nhanh đi đi!”
Phong Hành Diễm chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy trong lòng rất nóng, ánh mắt hơi nheo lại, nghiêm túc gật đầu: “Được, anh đi đây!”
Anh vừa di chuyển, Phong Tiểu Duyệt chú ý đến bát canh trước mặt anh: “Đúng rồi, anh uống gì thế? Mùi có hơi lạ.”
Phong Hành Diễm cảm thấy hơi khô nóng, nới lỏng cà vạt.
“Không biết, chẳng qua tay nghề của mẹ anh kém đi nhiều, hương vị của thứ này rất khó ăn.”
Nếu không phải nể mặt Lý Uyển Oánh tự mình nấu, Phong Hành Diễm quả thật không muốn ăn.
Phong Tiểu Duyệt gật đầu, không để trong lòng, chỉ nói: “Hay là anh mang hai cốc sữa lên? Mang một cốc vào quá lộ liễu, anh yên tâm đi, người kia nói, thứ này không tính là thuốc, chị Thương tuyệt đối không phát hiện ra.”
Phong Hành Diễm không nghĩ đến cô nhóc lại cẩn thận như thế, thật đúng là xem trọng, liếc thoáng qua cô ấy: “Nếu em đem phần cẩn thận này lên công việc, cha em sẽ không đau đầu như thế!”
“Anh mau đi đi!” Phong Tiểu Duyệt im lặng nhìn anh.
Phong Hành Diễm lập tức hành động.
Nghĩ đến chính mình tối hôm qua ủy khuất, Phong Hành Diễm càng cảm thấy Phong Tiểu Duyệt nói không sai, phải rèn sắt khi còn nóng, hơn nữa, anh đã đói bụng từ lâu, chưa được ăn no, vừa nghĩ đến, hai mắt đã chuyển sang màu xanh!
Anh cầm hai cốc sữa lên lầu, lúc này Lý Uyển Oánh đến nhà bếp lo liệu công việc hàng ngày, trong phòng chỉ còn lại một mình Thương Trăn.
Phong Hành Diễm nghĩ thầm, cô cho rằng trốn đến đây anh liền không có biện pháp? Phải biết rằng, mẹ anh nhất định sẽ đứng về phía anh, Trăn Trăn đi nước cờ này, thật đúng là sai lầm…
Thương Trăn vừa đi ra liền nhìn thấy Phong Hành Diễm, cô lau tóc, cười nói.
“Sao anh lại ở đây? Tối nay em dự định ngủ ở chỗ này, chẳng lẽ anh cũng muốn ngủ chung?”
Phong Hành Diễm ngồi trên sofa, ngước cằm lên, nở một nụ cười xán lạn với cô.
“Không, hôm qua… Em vất vả, cho nên tối nay, anh không làm phiền em, anh đến là để đưa sữa cho em, uống xong rồi, em có thể nghỉ ngơi sớm.”
“… Sữa.”
Nhìn thấy nụ cười quá mức khoa trương trên mặt Phong Hành Diễm, trong đầu Thương Trăn chỉ lặp đi lặp lại một câu.
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo
(Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Không có việc gì mà ân cần không phải gian trá thì cũng là trộm cắp.)
Phong Hành Diễm gật đầu: “Hôm nay em cũng mệt mỏi rồi, cho nên anh rất tri kỷ, em uống xong sớm rồi nghỉ ngơi!”
Chương 380
Chương 380: Bỏ thêm thuốc vào sữa
Nhìn thấy anh đứng lên đưa sữa đến trước mặt cô, Thương Trăn nhướng mày.
“Em không cần, sau khi đánh răng xong, em không ăn uống gì nữa.”
Phong Hành Diễm giật mình: “Không sao, lát nữa em có thể dùng nước súc miệng.”
Thấy Thương Trăn còn muốn từ chối, anh lộ ra vẻ mặt đáng thương: “Đây là lần đầu tiên anh xuống bếp hâm nóng sữa cho em, cho anh chút mặt mũi được không?”
“Chỉ cần em uống xong, anh liền trở về ngủ?” Thương Trăn nhận lấy, ý tứ sâu xa hỏi.
Phong Hành Diễm xấu xa nghĩ: “Chờ em uống xong, nói không chừng liền theo anh về, ngủ, đương nhiên là ngủ!”
Anh liên tục gật đầu: “Đúng, em uống xong, anh đi ngay!”
Thương Trăn cầm cốc lên, giả bộ muốn uống, một giây này, Phong Hành Diễm nín thở.
Cho đến bây giờ, anh chưa từng làm loại chuyện bỏ thuốc người khác, cho nên vẫn rất chột dạ, nhưng sự khát vọng với Thương Trăn đã vượt qua sự chột dạ kia, anh nhìn chằm chằm cốc sữa, hai mắt hơi sáng lên.
Thương Trăn khẽ cười: “Anh thì sao? Sao anh không uống?”
Trong lòng Phong Hành Diễm nhẹ nhàng thở ra, anh từ bên cạnh cầm một cốc sữa lên, nói: “Anh và em cùng uống, như vậy được rồi chứ?”
Thương Trăn nhìn cốc của mình, lại nhìn sang cốc của Phong Hành Diễm, đột nhiên nói.
“Anh không ngại em và anh đổi cốc sữa cho nhau chứ?”
Phong Hành Diễm nghe thấy thế, giật mình nhìn cô.
Thương Trăn không nhịn được cười: “Sao thế? Không thể đổi được à? Hay là trong cốc em có thứ gì?”
“Sao có thể như vậy được!” Phong Hành Diễm lập tức nói, sau đó cắn răng đổi cốc với cô: “Chỉ là sữa bò bình thường thôi, chẳng lẽ anh lại hại em…”
Sau khi đổi cốc sữa, Thương Trăn nhìn thấy anh cầm cốc sữa không nhúc nhích gì, cười xấu xa hỏi: “Sao anh không uống?”
Phong Hành Diễm nhìn về nơi khác: “Anh… Anh chưa khát.”
Nhưng Thương Trăn giống như cố ý đối nghịch với anh, không buông tha.
“Em không biết, anh nhất định phải uống hết, anh uống xong, em mới có thể uống, nếu không, ngộ nhỡ uống không ngon thì sao? Anh thử độc cho em xem trước.”
Nếu chỉ là sữa bình thường, sao có thể không ngon?
Phong Hành Diễm bất đắc dĩ nhìn cô, sau đó giả bộ không tình nguyện, hơi ngửa đầu lên uống cạn cốc sữa trong tay, thật ra, tảng đá trong lòng anh buông xuống.
Trên thực tế, anh đã sớm đoán được Thương Trăn sẽ muốn đổi cốc sữa với anh, cho nên ngay từ đầu, cốc sữa mà anh đưa cho Thương Trăn là cốc không có bỏ thêm thuốc… Nói chuyện yêu đương còn phải đấu trí đấu dũng, chắc hẳn không ai như thế.
Sau khi uống xong, anh dốc ngược cốc: “Như thế được rồi chứ?”
Thương Trăn thấy anh thật sự uống hết, cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ sữa này không vấn đề gì?
Trước đó cô đã ngửi qua cốc sữa kia và cốc sữa trong tay cô, đều không có vị gì khác ngoài sữa, chẳng lẽ là do cô lấy bụng tiểu nhân, đo lòng quân tử ư?
Phong Hành Diễm ho khan một tiếng, thúc giục: “Em uống nhanh đi, uống xong rồi nghỉ ngơi sớm.”
Thương Trăn gật đầu, uống một ngụm.
Thấy cô uống, Phong Hành Diễm có chút kích động, xong rồi.
Nhưng một giây sau, một nụ hôn mang theo mùi sữa dừng trên môi anh, Thương Trăn dùng sức đẩy ngã anh lên sofa, ở phía trên hôn anh, trong quá trình hôn, cô cạy mở hàm răng của anh, đem toàn bộ sữa đẩy sang cho anh.
“Em…” Phong Hành Diễm mở to mắt ra nhìn!
Thương Trăn ngẩng đầu lên, cười vô tội: “Sao nào? Anh đang trách em hôn anh à? Thì ra anh không muốn em hôn anh…”
Giọng nói của cô giống như rất thất vọng…
“Không phải, làm sao em…” Vốn dĩ Phong Hành Diễm có chút sốt ruột, sau đó nhanh chóng đè xuống, nhíu mày nói “Anh vừa uống một cốc, anh không uổng nổi nữa, tự em uống đi.”
“Thật ư?” Thương Trăn trừng mắt nhìn anh, lúc này Phong Hành Diễm ngồi, cô mặc một chiếc áo choàng tắm dài, lấy một tư thái quyến rũ ngồi trên người anh, ánh mắt lấp lánh, cười như không cười, hỏi.
“Cho dù là em đút cho anh uống, anh cũng không uống? Có phải là anh ghét bỏ em?”
“Anh không có…” Phong Hành Diễm tuyệt đối không muốn nếm thử mùi vị như tối hôm qua nữa, anh đến tìm Thương Trăn là để phản công, không phải là đến ăn khổ.
Thương Trăn lại không buông tha cho anh, cô cười nói: “Anh có ghét bỏ em hay không, thử một chút thì biết.”
Sau khi nói xong, cô lại ngửa đầu lên uống một ngụm, cúi đầu chạm vào anh, ý tứ kia rất rõ ràng, nếu anh trốn tránh, chính là ghét bỏ em!
Lúc này, trong đôi mắt xinh đẹp của cô tràn đầy ý cười, đôi môi đỏ hồng mềm mại, hầu kết của Phong Hành Diễm lên xuống, biết rõ là không nên, nhưng mỹ nhân trong ngực, loại tình huống này, làm sao có thể nhịn được.
Thương Trăn được như ý nguyện hôn lên môi anh, nụ hôn của cô nóng rực lại mát lạnh, cho dù người ta có nếm thử bao nhiêu lần vẫn sẽ cảm thấy si mê trong đó, vì thế trong lúc vô thức, Phong Hành Diễm lại bị cô đút phần sữa có bỏ thêm thuốc!
Đây quả thực là không thể chơi!
Cảm thấy cơ thể không chịu khống chế bắt đầu nóng lên, anh hơi cong người, ý đồ che giấu xấu hổ, nhưng dáng vẻ của Thương Trăn lại có chút chơi đến nghiện.
Thấy cô vẫn luôn dùng một loại ánh mắt rất sạch sẽ, rất quyến rũ nhìn mình, trong lòng Phong Hành Diễm là một ngọn lửa! Sao có thể chỉ để một mình anh trúng chiêu, muốn chết thì cùng chết!
Nghĩ như thế, anh đột nhiên nhận lấy chiếc cốc trong tay Thương Trăn, xấu xa cười một tiếng với cô.
“Anh đã chứng minh, anh không chê em, vậy còn em? Em ghét bỏ anh ư?”
Thương Trăn ý thức được không ổn, vội vàng muốn chạy, nhưng lại bị Phong Hành Diễm đè eo lại, cô chạy đi đâu được?
Một giây sau, trời đất quay cuồng, cô bị Phong Hành Diễm đẩy ngã trên sofa, bị phản công!
Không để ý đến Thương Trăn giãy dụa, Phong Hành Diễm uống hết sữa bò, hướng về phía đôi môi nhỏ nhắn của cô, đút cho cô uống!
Thương Trăn nghiêng đầu, liều mạng phản kháng, nhưng bị Phong Hành Diễm không chế sức lực giữ lấy, cô căn bản không từ chối được! Vốn dĩ so với người bình thường, sức lực của cô lớn hơn nhiều, lại giãy dụa, nhưng sau cùng vẫn uống hết sữa.
Xong đời, trong này tuyệt đối có vấn đề!
Sau khi ép buộc cô uống hết, Phong Hành Diễm hôn cô đến nghiện, không buông cô ra, mà chính là thuận thế xé trang phục của cô, càng thêm dùng sức hôn cô, giữ lấy cô, không cho cô phản kháng.
Từ sau khi cô nhiễm bệnh, Phong Hành Diễm luôn dùng thái độ cẩn thận, dịu dàng để đối xử với cô, bị đối xử dã man như thế này, ngoại trừ lần đầu tiên, bây giờ một lần nữa ôn lại, có chút cảm giác kích thích khác thường.
“Cho anh đi Trăn Trăn, tối hôm qua em quá xấu xa, nhất định phải đền bù tổn thất cho anh!”
Lúc này, Phong Hành Diễm hoàn toàn quên đi kế hoạch của anh, anh muốn trêu chọc Thương Trăn đến mức cô không chịu được, thút thít cầu xin anh, sau đó anh mới ăn cô, như thế nhất định có cảm giác thành tựu.
Nhưng hiện tại anh chỉ muốn nghe theo tiếng lòng của mình, nhanh chóng chiếm hữu cô.
“Không được, không được!” Thương Trăn đã không còn sức lực gì, nhưng vẫn còn lý trí: “Đây là phòng của mẹ nuôi!”
“Hiện tại còn gọi là mẹ nuôi ư?” Phong Hành Diễm buông tầm mắt xuống, nhéo mặt cô, cưng chiều cười nói “Em có thể gọi thẳng là mẹ, hoặc là mẹ chồng.”
Mặt Thương Trăn hơi ửng đỏ: “Anh nhanh dậy đi, mẹ nuôi sắp quay lại rồi!”
Phong Hành Diễm có hơi bất mãn bĩu môi: “Được, chúng ta về phòng tiếp tục.”
Sau khi nói xong, anh kiềm chế dục vọng của mình, bế Thương Trăn lên, Thương Trăn khẽ kêu một tiếng: “Nhanh thả em xuống!”
——————–
Last edited: