Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-376
Chương 376
Chương 376: Phản kích
Thấy Nhạc Mộng Như lùi lại, tất cả mọi người đều dùng một loại ánh mắt kỳ quái để nhìn cô ta.
Thương Trăn càng thêm thúc giục cô ta.
“Vì sao lại không chịu nằm lên? Nếu cô còn kéo dài, sẽ làm chậm trễ việc tôi giữ thai cho cô.”
Nhạc Mộng Như nghe thấy thế, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Phong Hành Diễm, mà Phong Hành Diễm nhìn thấy cảnh này đã không có biểu tình gì.
Từ khi Trăn Trăn nói Nhạc Mộng Như tự mình ngã xuống, anh đã biết Nhạc Mộng Như không cần đứa nhỏ này.
Cô ta không cần, lại còn muốn dùng đứa nhỏ này để đổ oan cho Trăn Trăn, lần này, cô ta gieo gió gặt bão.
Thương Trăn cười như không cười nhìn cô ta: “Cô đang chờ cái gì? Không phải cô rất muốn giữ đứa nhỏ này ư? Trước đó cô còn nói, đây là đứa con đầu tiên của anh Hàn, anh ta nhất định sẽ kết hôn với cô, cô nhìn về phía vị hôn phu của tôi làm gì?”
Sắc mặt của Nhạc Mộng Như trắng bệch, ngay cả cô gái đang đỡ Nhạc Mộng Như cũng cảm thấy nhục nhã.
Cô ta buông Nhạc Mộng Như ra, lớn tiếng nói với cô ta: “Đúng thế, cho dù người phụ nữ Thương Trăn này có bao nhiêu đáng ghét, đứa nhỏ của cô vẫn quan trọng hơn! Cô yên tâm, nếu cô xảy ra chuyện gì trong tay cô ta, tôi nhất định sẽ lấy lại công đạo cho cô!”
Ngụ ý giống như ước gì Nhạc Mộng Như chết ở trên bàn phẫu thuật của Thương Trăn mới tốt!
Cô ta vừa mới buông lỏng, Nhạc Mộng Như gần như đứng không vững, lúc này Thương Trăn lại lên tiếng.
“Hai người đi đỡ cô ta nằm lên giường, chỉ sợ cô ta khó chịu không di chuyển được, chúng ta… Phải, giúp, cô ta!”
Hai người bác sĩ vì muốn chứng kiến y thuật cao siêu của Thương Trăn, đã sớm xắn tay áo lên, nghe thấy Thương Trăn nói như thế, bọn họ không nói hai lời liền đi về phía Nhạc Mộng Như, Nhạc Mộng Như kêu lên một tiếng, liên tiếp lùi về sau.
“Đừng đến đây! Làm sao tôi biết có phải cô muốn giết tôi để diệt khẩu hay không! Tôi không muốn cô cứu!”
Phản ứng của cô ta khiến cho vẻ mặt của mọi người có hơi không hiểu, nhất là một số người phụ nữ đã có gia đình, nếu Nhạc Mộng Như thật sự muốn giữ lại đứa nhỏ này, cô ta không nên có loại phản ứng đó, dù sao nhiều người bọn họ nhìn như vậy, Thương Trăn không có khả năng to gan đến mức xuống tay với cô ta, cô nói giữ thai, nhất định sẽ giữ thai, dù sao nếu đứa nhỏ này chết rồi, trên lưng Thương Trăn chính là một mạng người, gây tổn hại lớn cho danh tiếng của cô.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Nhạc Mộng Như không đồng ý, điều này nói lên… Có lẽ cô ta thật sự không muốn đứa nhỏ này!
Thương Trăn khoanh tay trước ngực, nheo mắt nhìn cô ta.
“Nếu như cô chết trên bàn phẫu thuật của tôi, tôi sẽ đền mạng cho cô, nhiều người như vậy có thể làm chứng, sau đó cô kiểm tra sức khỏe, nếu sức khỏe của cô có vấn đề gì, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm, cô sợ gì chứ? Ồ… Chẳng lẽ… Cô sợ đứa nhỏ trong bụng cô thật sự giữ lại được?”
Nói đến đây, cô giống như cảm thấy thú vị, cười sâu xa, đôi mắt sáng mang theo mấy phần lạnh lùng và chán ghét, khiến cho lòng người run sợ, không dám đối mặt với cô.
Nhạc Mộng Như mấp máy môi, cô ta muốn giả bộ như trong người không thoải mái, nhưng cứ như thế, Thương Trăn lại càng có cớ đưa cô ta đi đến phòng phẫu thuật.
Cô ta muốn cầu cứu Phong Hành Diễm, nhưng ngay cả một ánh mắt, Phong Hành Diễm cũng không cho cô ta, cô ta phải làm sao? Cô ta không thể giữ nghiệt chủng này!
Thấy Nhạc Mộng Như lề mề, cô gái trước đó không nhịn được, tức giận nói: “Rốt cuộc cô đang do dự điều gì? Hay là cô đang nói dối? Cô thật sự tự mình ngã từ trên lầu xuống? Không thể nào? Cô vì muốn hại người ta, ngay cả con mình cũng không cần, còn lừa gạt chúng tôi, cô thật quá ác độc, tôi bị cô che mù mắt rồi!”
“Không phải… Không phải…”
Nhạc Mộng Như rất muốn ngất đi, nhưng lại sợ sau khi ngất, Thương Trăn đến nói cho cô ta đứa nhỏ đã được giữ lại, cô ta sẽ phát điên!
“Tôi từ bỏ, tôi ra nhiều máu như thế, đứa nhỏ này tuyệt đối không giữ được, cho dù bảo vệ được, đứa nhỏ cũng có vấn đề, tôi từ bỏ!”
Thương Trăn cười nhạo, gằn từng chữ: “Tôi nói rồi, nếu đứa nhỏ có vấn đề gì, chết yểu, ngu ngốc, dù cho đứa nhỏ này yếu ớt hơn những đứa trẻ khác, cô đều có thể tìm tôi, cô lo lắng gì chứ? Sợ tôi không chịu trách nhiệm sao? Không đền bù tổn thất cho cô? Hay là sợ tôi thật sự giữ được đứa nhỏ?”
Nhạc Mộng Như liên tiếp lùi lại về sau, ánh mắt của mọi người đã vô cùng khiếp sợ! Nhạc Mộng Như vẫn luôn kéo dài, thật ra đã nói rõ vấn đề, bọn họ đều bị cô ta lừa gạt, người phụ nữ này, cô ta thật sự không cần đứa nhỏ, nói không chừng chính là do cô ta tự mình ngã xuống.
Dưới sự hoảng loạn, Nhạc Mộng Như dứt khoát cắn răng nói: “Đúng, đúng là tôi không muốn đứa nhỏ này! Nhưng vừa rồi chính là do cô đẩy tôi xuống! Bởi vì tôi nói mấy lời kích thích đến cô, cô muốn giết tôi!”
Thấy sau cùng Nhạc Mộng Như cũng lộ ra bộ mặt dữ tợn xấu xí, sắc mặt mọi người đều thay đổi, không nghĩ đến, bọn họ thế mà lại bị người phụ nữ này lừa gạt rồi.
Cô gái kia thét lên: “Sao một người phụ nữ như cô lại xấu xa như thế? Đến bây giờ còn cố ý đổ oan cho người khác, tôi thật sự nhìn sai người rồi!”
Trong những tiếng ầm ĩ chỉ trích, Thương Trăn nhún vai nói với viện trưởng: “Được rồi, không cần phẫu thuật nữa, hủy bỏ phòng phẫu thuật đi!”
Vẻ mặt viện trưởng đầy tiếc nuối: “Như thế…”
Thương Trăn khẽ cười: “Ông không cần cảm thấy đáng tiếc, bởi vì tôi căn bản sẽ không phẫu thuật.”
“Cái gì?” Lần này, ngoại trừ Phong Hành Diễm, tất cả mọi người đều khiếp sợ! Bọn họ đều cho rằng, Thương Trăn không chỉ là thiên tài y dược, y thuật của cô còn vượt xa mọi người.
Lại không nghĩ tới, cô biết trung y, tây y có biết một, hai, nhưng phẫu thuật ngoại khoa này, cô thật sự không hiểu.
Nhạc Mộng Như nghe thấy cô nói như thế, lúc này mới bỗng nhiên nhớ đến, từ nhỏ đến lớn, cô ta chưa từng thấy Thương Trăn học tập kiến thức ngoại khoa… Chỉ có thể nói là do trong lúc hoảng hốt, cô ta đã quên mất điều quan trọng! Một bước sai, từng bước sai… Lúc này, sắc mặt Nhạc Mộng Như xanh mét, mang theo hơi thở chết chóc.
Thương Trăn không để ý đến vẻ mặt khiếp sợ của mọi người, chỉ nhìn thoáng qua Nhạc Mộng Như.
“Bây giờ cô còn muốn nói tôi đẩy cô xuống lầu ư? Nếu như cô thật sự nói thế, tôi cũng không có cách nào, dù sao khi đó chúng ta đứng gần như thế, cho dù có miệng cũng không giải thích được rõ ràng, cô nói đi, cô muốn đền bù bao nhiêu? Hiện tại tôi không có những thứ khác, chỉ tiền là không ít!”
Lúc cô nói như thế, Phong Hành Diễm không nhịn được cười.
Trăn Trăn nói chuyện mạnh mẽ như thế, ai có thể ngờ được, hiện tại cô còn đang là người nghèo rớt mồng tơi? Đương nhiên, nếu cô đến tìm anh để đòi tiền, anh rất sẵn lòng cho cô! Vợ tiêu tiền của chồng, chẳng phải là chuyện đương nhiên ư?
Nhạc Mộng Như há to miệng, sau cùng không có sức lực gì, nói: “Cô cố ý làm thương tổn đến tôi, xem như tôi không cần đứa nhỏ này, cô vẫn chính là người hại chết nó! Tôi muốn kiện cô tội cố ý làm bị thương người khác, tôi còn muốn kiện cô tội có ý định mưu sát!”
“Đủ rồi!”
Một ông già đột nhiên gõ quải trượng: “Tôi làm chứng, vừa rồi cô Thương căn bản không đụng vào cô gái này, cô ta tự mình ngã xuống.”
Ông ta lên tiếng, có mấy người phụ họa theo: “Đúng thế, chúng tôi cũng không nhìn thấy cô Thương đẩy cô ta, có lẽ cô ta tự mình không đứng vững?”
Bọn họ đều cảm thấy canh cánh trong lòng về chuyện Nhạc Mộng Như lừa mình, nửa thật nửa giả phụ họa, lần này, không ai đứng về phía Nhạc Mộng Như.
——————–
Bình luận facebook