Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-371
Chương 371
Chương 371: Uống canh bồi bổ
“Con không cần.” Thương Trăn khẽ cười một tiếng, vừa uống canh, vừa sâu xa nói: “Để phần lại cho Phong Hành Diễm uống, đêm qua anh ấy không ngủ.”
Câu nói này rơi vào trong tai Lý Uyển Oánh, đừng nói là có bao nhiêu hưng phấn.
Bà ấy há to miệng ra hai lần, nghĩ đến Trăn Trăn da mặt mỏng liền đem những lời muốn nói nuốt xuống.
Dù sao đợi một lát nữa Hành Diễm dậy, có thể hỏi anh, chẳng qua thật kỳ lạ, vì sao Hành Diễm còn chưa dậy? Chẳng lẽ tối qua quá mệt mỏi?
Lý Uyển Oánh càng cười lại càng cảm thấy kỳ quái, thấy Thương Trăn nhìn chằm chằm bà ấy, Lý Uyển Oánh mới ngượng ngùng nói: “Con yên tâm, mẹ cũng hầm canh cho thằng bé, chẳng qua là một loại canh khác… Trăn Trăn, hôm nay con đừng ra ngoài, ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, mẹ sẽ cho người đến trường học và bệnh viện nói một tiếng.”
“Không cần đâu!” Thương Trăn vội vàng ngăn lại, cười nói: “Con không đến trường, nhưng bên bệnh viện vẫn cần phải đến, con đi rửa qua mặt, sau đó đi ngay.”
“Cơ thể của con… Không mệt mỏi à?” Lý Uyển Oánh lo lắng nói.
Thương Trăn lại một lần nữa lộ ra vẻ thần bí, nở nụ cười xấu xa.
“Cơ thể của con không quá mệt mỏi.”
Lý Uyển Oánh nhíu mày, không phải quá mệt mỏi, là do tối hôm qua Hành Diễm không động vào Trăn Trăn, hay là do năng lực kia của Hành Diễm không đủ, vì thế…
Bà ấy càng nghĩ càng cảm thấy hoảng sợ, quyết định chờ Phong Hành Diễm dậy liền hỏi.
Thương Trăn mím môi nhịn cười, nói: “Con đi tắm rồi ra ngoài, còn có bệnh nhân đang chờ con.”
“Ừ… Con đi đi…” Lý Uyển Oánh đắm chìm trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn không chú ý đến Thương Trăn chỉ đi đánh răng rửa mặt liền nhanh chóng ra cửa, ngay cả bữa sáng đều không ăn.
“Sao rồi, chuyện đó thành công chứ?”
Thấy Thương Trăn đã đi, Phong Tiểu Duyệt có tật giật mình chạy đến. Tối hôm qua, chính chủ đột nhiên không thấy, lúc Lý Uyển Oánh và Phong Tứ Hải tìm bọn họ, Phong Tiểu Duyệt mới ấp úng nói ra tình hình thực tế, không ngờ Lý Uyển Oánh chẳng những không trách cô ấy, ngược lại còn khen cô ấy, nói thẳng ra là không uổng công thương yêu cô ấy.
Trước khi Thương Trăn đến, Lý Uyển Oánh sợ Thương Trăn xấu hổ, Phong Tiểu Duyệt lại chột dạ, cho nên không đi ra. Hiện tại Thương Trăn đã đi, cô ấy không chịu nổi hiếu kỳ, chạy đến hỏi Lý Uyển Oánh.
Lý Uyển Oánh giống như mới từ trong mơ tỉnh dậy: “Trăn Trăn đi rồi hả? Đứa nhỏ này, nhất định là xấu hổ.”
Trên miệng bà ấy vẫn còn mang theo nụ cười đắc ý, lôi kéo tay cháu gái, thỏa mãn nói: “Chuyện này còn nhờ cả vào cháu, dì thấy chuyện của hai đứa nó nhất định đã thành công, không biết sao anh họ của cháu còn chưa dậy?”
Phong Tiểu Duyệt thè lưỡi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là móc rỗng thân thể…”
Trong lúc đang nói thì Phong Hành Diễm đến, sau khi anh cởi trói được, vốn dĩ muốn đi tìm Thương Trăn để tính sổ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, anh không muốn để cô gái mình thích nhìn thấy dáng vẻ này, sau cùng anh vẫn quyết định đi thay quần áo khác, nhanh chóng rửa mặt liền chạy đến, không nghĩ tới vẫn chậm một bước.
Phong Tiểu Duyệt nhìn thấy dáng vẻ nổi giận đùng đùng của Phong Hành Diễm, chẳng biết vì sao lại chột dạ, lòng bàn chân giống như bôi dầu muốn bỏ chạy.
Nhưng cô ấy còn chưa chạy được hai bước liền nghe thấy tiếng cười lạnh ở sau lưng.
“Em muốn chạy đi đâu?”
Sống lưng Phong Tiểu Duyệt lạnh toát, thành thật đứng nguyên tại chỗ.
Thấy Phong Hành Diễm hung dữ như thế, Lý Uyển Oánh không đồng ý, tức giận nói: “Xảy ra chuyện gì? Sáng sớm đã nóng giận như thế!”
Sau khi nói xong, bà ấy lại lộ nụ cười vi diệu, nói với Phong Hành Diễm: “Nếu không có Tiểu Duyệt, tối hôm qua con… Hừ, còn không nhanh cảm ơn người ta!”
Phong Tiểu Duyệt nghe thấy bà ấy nói như thế, lúc này dũng khí lên cao: “Đúng thế, đúng thế! Anh vẫn phải cảm ơn em đấy, đừng quên quà!”
Phong Tiểu Duyệt vừa thò đầu ra, cơn giận của Phong Hành Diễm liền bốc lên! Trí nhớ chịu ủy khuất tối hôm qua lại một lần nữa tái hiện, ánh mắt anh rất dọa người! Dọa cho Phong Tiểu Duyệt nói xong một câu liền trốn sau lưng Lý Uyển Oánh.
“Cô gái đi cùng em tối qua đâu?”
Người phụ nữ đáng chết dám trói chặt anh!
Anh nhất định phải làm thịt cô ta!
“Martha à…” Phong Tiểu Duyệt vội vàng nói: “Cô gái ngực to không não, lại háo sắc, anh so đo với cô ấy làm gì! Cô ấy thật sự không cố ý… Là do anh họ quá có mị lực, cô ấy mới không nhịn được, vì thế, anh họ, anh tha thứ cho cô ấy đi!”
Sau khi nói xong câu cuối, cô ấy không quên vuốt mông ngựa.
Phong Hành Diễm nổi cơn giận dữ, người phụ nữ chết tiệt kia, nhân lúc anh phân tâm, đem dây thừng trói ở sau lưng anh không biết bao nhiêu vòng, vừa rồi lúc mài đứt, anh đã phải tốn không biết bao nhiêu sức lực! Món nợ này phải tính toán cho tốt, nếu không mối hận trong lòng anh khó mà giải được.
Dù sao tối hôm qua là cơ hội tốt như thế!
“Nói, cô ta ở đâu!”
Thấy Phong Hành Diễm không chịu buông tha cho Martha, Phong Tiểu Duyệt nuốt một ngụm nước bọt: “Đừng mà anh họ, Martha còn chưa tròn 18 đâu! Tối hôm qua em đã dạy dỗ cô ấy rồi, cô ấy đã biết sai, anh cũng không bị làm sao, cùng lắm thì em không cần xe thể thao nữa được không…”
Phong Hành Diễm còn muốn nói tiếp, Lý Uyển Oánh đột nhiên kêu lên: “Hành Diễm, tay của con sao thế?”
Bà ấy đi đến, nâng cổ tay của anh lên, trên đó là vết sưng đỏ, nhìn thấy mà giật mình.
Phong Hành Diễm không kiên nhẫn thu tay lại, không cho bà ấy xem, mặt hướng về Phong Tiểu Duyệt, ánh mắt khiến cho cô ấy rụt cổ lại.
“Chuyện đó… Là do Martha làm sao?” Cả người Phong Tiểu Duyệt đều căng thẳng, dấu vết sâu như thế, không phải anh họ bị trói cả đêm chứ?
Điều này khiến Phong Tiểu Duyệt hoảng sợ, nếu anh họ bị trói cả một đêm, như vậy chuyện tối qua nhất định không thành công, khó trách dáng vẻ anh họ giống như ăn phải thuốc nổ, thì ra là uống thuốc kích dục, sau đó không được thoải mái, dáng vẻ chưa thỏa mãn được dục vọng.
Cô ấy vội vàng bôi dầu vào lòng bàn chân.
“Anh họ, em đột nhiên nhớ ra mình còn chuyện chưa làm, em đi trước, chúng ta có duyên sẽ gặp lại.”
Cô ấy vừa chạy được hai bước liền bị Phong Hành Diễm giữ lấy cổ áo.
“Anh cho em đi rồi à?”
“Hành Diễm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì thì từ từ rồi nói…”
“Không sao, mẹ đi lên lầu trước đi!”
Lý Uyển Oánh nhìn thấy vẻ mặt không biểu tình gì của Phong Hành Diễm, lại càng lo lắng hơn, không phải tối hôm qua, Tiểu Duyệt gây ra họa gì rồi chứ? Bà ấy do dự, lắp bắp hỏi.
“Nhưng… Mẹ hầm canh bổ cho con, con còn chưa uống…”
Bà ấy vừa nói xong, vẻ mặt Phong Hành Diễm đen lại! Thấy anh như thế, trong lòng Phong Tiểu Duyệt thầm kêu xui xẻo, xem ra hôm nay không tránh được một kiếp.
Phong Hành Diễm gần như từ trong kẽ răng nói ra mấy chữ: “Con không uống!”
Cả đêm hôm qua anh đều nghẹn, còn muốn anh bồi bổ? Anh sắp nổ rồi!
Lý Uyển Oánh nhìn thấy Phong Hành Diễm tức giận như thế, không tiện nói gì, trước khi đi, bà ấy không cam lòng, lại nói một câu.
“Hành Diễm, chuyện này không bồi bổ không được! Lát nữa con vẫn nên uống một chút… Hơn nữa con tức giận như thế…
——————–
Bình luận facebook