Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-58
Chương 58: Tôi muốn ly hôn
Phòng Uyển Nhi.
Chu Hạo ngồi bắt chéo chân lại, hai tay dang ra đặt lên thành ghế tạo ra tư thế thật thư thản. Uyển Nhi rót ra hai ly rượu rồi đi đến ngồi xuống cạnh anh, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên. “Uống với em một ly nha."
Ánh mắt anh gợn sóng nhìn vào ly rượu trên tay cô ta rồi nhìn lên khuôn mặt đang nở một nụ cười thật tươi nhìn anh. Anh cầm lấy, tay bắt đầu lắc nhẹ ly rượu, hình ảnh bây giờ cảm thấy thật là quỷ dị. Người đàn ông tay đặt lên ghế, tay kia lắc ly rượu ánh mắt sắc bén nhìn sự chuyển động của rượu. Còn người phụ nữ thì tỏ ra e ấp nép vào lồng ngực của người đàn ông.
Tay cô ta để trên cúc áo anh bắt đầu vuốt ve, môi anh khẽ nâng lên nhưng Uyển Nhi không để ý đến. Thấy anh không phản đối như mọi khi, cô ta như được cổ vũ mà lớn mật hơn cởi ra một nút áo anh. Tay tiếp tục di chuyển xuống dưới định cởi tiếp những nút còn lại nhưng lại nghe được giọng nói uy hiếp của anh. “Anh nhớ đã từng nhắc nhở em là đừng đi quá giới hạn rồi mà."
Người cô ta run lên, mặt không ngẩng lên nhưng giọng nói thì có chút nghẹn ngào. “Em là người yêu của anh thì tại sao em không thể xảy ra quan hệ với anh."
Cảm thấy đầu lại truyền tới cơn đau nhức, anh đưa tay xoa lấy hai bên thái dương, trả lời một cách miễn cưỡng. "Em biết anh không phải ý đó mà, chúng ta đã từng thử nhưng anh không thể chạm vào em.” "Em không tin, anh có thể chạm vào An Hạ thì tại sao với em thì không?"
Uyển Nhi kích động cáu gắt lên, thân thể cũng vì thế mà nhào qua ôm chầm lấy anh. Miệng hướng cổ anh mà hôn tới, tay bắt đầu sờ mó khắp người anh.
Mày Chu Hạo nhăn lại một cách lợi hại, cảm giác khó chịu nhanh chóng truyền đến với anh, không chần chừ mà đẩy mạnh cô ta ra xong đứng dậy, đưa ánh mắt thất vọng nhìn Uyển Nhi. “Em càng làm như thế càng khiến anh xa lánh em thêm thôi.”
Uyển Nhi gào khóc lên, hỏi anh. “Vậy anh nói cho em biết tại sao anh lại có thể gần gũi với An Hạ được? Chu Hạo anh nói đi, em đã làm gì sai mà bị anh đối xử như thế?"
Chu Hạo quay người đi ra, khi đến cửa chân đứng khựng lại, mắt nhìn thẳng rồi trả lời cô ta. "Em đã làm gì thì chỉ có em hiểu rõ, khi em bỏ anh đi không một lí do, lúc đó em có nghĩ đến cảm nhận của anh không? Em làm vậy có thấy giống đang lợi dụng tình yêu mà anh dành cho em không?" "Chu Hạo, em không có, em ra đi là có chuyện quan trọng của mình."
Mắt anh nhắm chặt lại, tay để vào túi quần nhớ lại tình cảnh đau thương của mình mấy tháng trước. "Anh yêu em là thật, nhưng em nên trân trọng nó, anh không chắc là có thể đối xử tốt với em như trước khi bị em làm tổn thương nhiều như thế."
Về đến nhà, anh đi ngay vào trong, khi đến phòng khách thấy cô ngồi ở đó chân bất giác khựng lại. Biểu cảm trên mặt nhanh chóng chuyển sang lạnh lùng.
An Hạ nghe tiếng xe là đã biết anh đã về, sau khi cô từ Chu gia trở về thì đã ngồi ở đây đợi anh. Cô đưa ánh mắt không cảm xúc nhìn thoáng qua anh, giọng lạnh nhạt nói: "Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Chu Hạo đi qua ngồi đối diện với cô, tư thế ngồi hết sức thoải mái và tạo không khí gây ra sức ép cho đối phương. Nhưng người trước mặt lại là An Hạ, một cô gái từ đầu đến cuối không hề tỏ vẻ lo sợ gì anh, cô ấy đối với anh chỉ có sự nhượng bộ trong đó chứ không hề có một tia lo lắng khi thấy anh.
Chính vì điều này mà anh đã bao lần nghĩ, nếu cô vùng dậy thì có thể ngay chính anh cũng không thể ngăn cản được. Anh không phải là một người không nhìn rõ lòng người, tiếp xúc lâu và anh nhận ra cô là một người phụ nữ mạnh mẽ, không hề yếu đuối như cô gái khác.
Ngón tay thon dài của anh gõ từng nhịp trên thành ghế, mặt thản nhiên trả lời. “Nói đi, tôi không có rảnh ngồi đây với cô."
An Hạ lấy một tờ giấy trong túi xách ra đặt ở trước mặt anh, mặt bình tĩnh nhìn anh. "Tôi muốn ly hôn."
Thân thể Chu Hạo bỗng cứng đờ lại, mày nhíu chặt, hơi thở dần trở nên dồn dập. Anh đã nghĩ đến tình huống hai người khi kết thúc hợp đồng sẽ làm đơn ly hôn, nhưng anh không nghĩ nó lại nhanh như thế, khi thời hạn hợp đồng còn hơn ba tháng. “Cô đừng quên chúng ta đã thỏa thuận..." "Bà nội đã đồng ý cho tôi và anh ly hôn, mọi tổn thất trong bản hợp đồng tôi sẽ bồi thường.
Mà thiết nghĩ tôi đề nghị hủy bỏ cuộc hôn nhân này sớm thì anh càng vui mới phải chứ nhỉ?"
Cô đưa nụ cười chế giễu về phía anh, trong mắt cô anh chỉ là một người từng xuất hiện trong cuộc đời của cô, khiến cô có một khoảng thời gian tăm tối chứ hề có tí ấn tượng tốt nào về anh.
Tay Chu Hạo chợt run lên, tâm rối loạn. Anh không hiểu vì sao bà nội lại chấp nhận chuyện này trong khi trước đó anh cũng từng nhắc đến chuyện này?
Cuối cùng nội đang nghĩ chuyện gì trong đầu? Bà muốn cháu trai của bà trở thành một công cụ để vui chơi sao? Lúc vui thì bắt ép kết hôn, lúc buồn thì kêu ly hôn.
Ngay lúc này anh muốn đứng trước mặt bà nội mà hỏi rằng, những gì bà làm có thật sự là muốn tốt cho anh, hay chỉ là muốn cho anh biết được giá trị thật sự của anh trong mắt bà là như thế nào? "Làm sao tôi biết lời cô nói là sự thật, nếu tôi nhớ không lầm thì chính nội là người đề nghị có cuộc hôn nhân này."
Tay cô đưa lên chỉnh lại mái tóc có chút rối của mình, chân bắt chéo lại, ngẩng đầu lên nhìn anh. "Đương nhiên là tôi đã thuyết phục bà nội thành công.”
Nói xong cô chồm người về trước để mặt gần anh hơn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn sâu vào mắt anh. “Đây là một việc tốt, anh có thể cùng cô người yêu kia danh chính ngôn thuận ở bên nhau mà không cần phải đề phòng lo sợ với người vợ trên danh nghĩa này.”
An Hạ nhấn mạnh chữ đề phòng khiến Chu Hạo giận đến đỏ mặt, gân xanh trên trán cũng vì vậy mà hiện rõ lên. Thấy biểu hiện đó của anh, cô cảm thấy càng vui sướng trong lòng.
Những gì anh đối với tôi, tôi sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời. Hãy nhớ lấy Chu Hạo, tôi không phải là cô gái dễ bị anh ức hiếp như vậy đâu, anh nghĩ anh chiếm được thân thể của tôi thì tôi sẽ bị khuất phục dưới tay anh sao? Anh sai lầm rồi, chính vì chuyện này mới kích thích được sự trả thù của tôi lên cao hơn.
Chu Hạo đưa tay ra bóp cầm An Hạ, môi khẽ nhếch lên, miệng thốt ra những lời khó nghe. "Muốn tôi buông tha cô dễ dàng như vậy thì cô mơ đi, tôi còn chưa chơi chán cô đâu. Tốt nhất cô nên làm tròn bổn phận của ba tháng còn lại đi."
Tay cô đưa lên gỡ từng ngón tay đang nằm của Chu Hạo ra, thái độ kiêu ngạo hiện rõ trên khuôn mặt.
Có thể chính vì câu nói lúc ở công ty đã khiến cho cô trở nên không còn sợ hãi bất cứ thứ gì, An Hạ bây giờ đã khác, cô như biến thành một quỷ dữ, ánh mắt không còn long lanh, xinh đẹp như thường ngày mà thay vào đó chính là ánh mắt thù hận. "Tùy anh, nhưng tôi sẽ không còn là cô gái mà anh muốn làm gì thì làm nữa đâu. Ba tháng sau tôi sẽ đưa tờ giấy này lại, đến lúc đó tôi mong Tổng giám đốc Chu sẽ là người biết giữ lời hứa."
An Hạ cầm lấy tờ giấy và túi xách lên rồi đứng dậy đi lên lầu bỏ lại Chu Hạo ngồi yên ở đó không nói câu nào.
Quản gia Lý đứng dưới bếp thấy những chuyện vừa nãy khiến bà bắt đầu lo lắng, sợ cô lại làm cho thiếu gia tức giận. Với tính khí của cậu ấy thì người nào lỡ chọc phải thì có con đường chết. Nhưng hình như thái độ của thiếu gia như đang tỏ ra bất an thì phải, có phải bà đang lo lắng thái quá rồi hay không?
Bà không mong hai người xảy ra tranh cãi, chỉ mong hai người có thể vì nhau mà sống một cuộc sống bình lặng.
Bà thương cậu chủ vì không được người thân quan tâm nhiều nhưng cũng thương cô không kém, cô là cô gái tốt và bà nhận rõ ở An Hạ có một nỗi buồn đang được cô che giấu tận sâu trong đáy lòng.
Quản gia Lý chỉ biết lắc đầu thở dài bất lực, bà không biết đến bao giờ hai người mới có tiếng nói chung đây.
Riêng về Chu Hạo, tâm trạng của anh bây giờ hết sức hoang mang. Khi thấy cô đòi ly hôn, lồng ngực anh lập tức truyền đến tia đau nhói, anh không hiểu nó vì sao lại thế này.
Đây không phải là kết quả cuối cùng mà anh muốn sao? Lúc trước anh còn bày kế để được kết quả như bây giờ kia mà, đến khi thành công thì anh lại cảm thấy không nỡ. Rốt cuộc anh đang bị gì?
Anh thật sự bắt đầu rung động bởi cô rồi sao?
Khôn..không thể nào.
Chu Hạo gạt bỏ đi những cái suy nghĩ điên khùng của mình và anh không chấp nhận được việc anh lại có tình cảm với cô. Đối với anh, cô là người phụ nữ xấu xa và không nên xuất hiện trong cuộc đời của anh.
Phòng Uyển Nhi.
Chu Hạo ngồi bắt chéo chân lại, hai tay dang ra đặt lên thành ghế tạo ra tư thế thật thư thản. Uyển Nhi rót ra hai ly rượu rồi đi đến ngồi xuống cạnh anh, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên. “Uống với em một ly nha."
Ánh mắt anh gợn sóng nhìn vào ly rượu trên tay cô ta rồi nhìn lên khuôn mặt đang nở một nụ cười thật tươi nhìn anh. Anh cầm lấy, tay bắt đầu lắc nhẹ ly rượu, hình ảnh bây giờ cảm thấy thật là quỷ dị. Người đàn ông tay đặt lên ghế, tay kia lắc ly rượu ánh mắt sắc bén nhìn sự chuyển động của rượu. Còn người phụ nữ thì tỏ ra e ấp nép vào lồng ngực của người đàn ông.
Tay cô ta để trên cúc áo anh bắt đầu vuốt ve, môi anh khẽ nâng lên nhưng Uyển Nhi không để ý đến. Thấy anh không phản đối như mọi khi, cô ta như được cổ vũ mà lớn mật hơn cởi ra một nút áo anh. Tay tiếp tục di chuyển xuống dưới định cởi tiếp những nút còn lại nhưng lại nghe được giọng nói uy hiếp của anh. “Anh nhớ đã từng nhắc nhở em là đừng đi quá giới hạn rồi mà."
Người cô ta run lên, mặt không ngẩng lên nhưng giọng nói thì có chút nghẹn ngào. “Em là người yêu của anh thì tại sao em không thể xảy ra quan hệ với anh."
Cảm thấy đầu lại truyền tới cơn đau nhức, anh đưa tay xoa lấy hai bên thái dương, trả lời một cách miễn cưỡng. "Em biết anh không phải ý đó mà, chúng ta đã từng thử nhưng anh không thể chạm vào em.” "Em không tin, anh có thể chạm vào An Hạ thì tại sao với em thì không?"
Uyển Nhi kích động cáu gắt lên, thân thể cũng vì thế mà nhào qua ôm chầm lấy anh. Miệng hướng cổ anh mà hôn tới, tay bắt đầu sờ mó khắp người anh.
Mày Chu Hạo nhăn lại một cách lợi hại, cảm giác khó chịu nhanh chóng truyền đến với anh, không chần chừ mà đẩy mạnh cô ta ra xong đứng dậy, đưa ánh mắt thất vọng nhìn Uyển Nhi. “Em càng làm như thế càng khiến anh xa lánh em thêm thôi.”
Uyển Nhi gào khóc lên, hỏi anh. “Vậy anh nói cho em biết tại sao anh lại có thể gần gũi với An Hạ được? Chu Hạo anh nói đi, em đã làm gì sai mà bị anh đối xử như thế?"
Chu Hạo quay người đi ra, khi đến cửa chân đứng khựng lại, mắt nhìn thẳng rồi trả lời cô ta. "Em đã làm gì thì chỉ có em hiểu rõ, khi em bỏ anh đi không một lí do, lúc đó em có nghĩ đến cảm nhận của anh không? Em làm vậy có thấy giống đang lợi dụng tình yêu mà anh dành cho em không?" "Chu Hạo, em không có, em ra đi là có chuyện quan trọng của mình."
Mắt anh nhắm chặt lại, tay để vào túi quần nhớ lại tình cảnh đau thương của mình mấy tháng trước. "Anh yêu em là thật, nhưng em nên trân trọng nó, anh không chắc là có thể đối xử tốt với em như trước khi bị em làm tổn thương nhiều như thế."
Về đến nhà, anh đi ngay vào trong, khi đến phòng khách thấy cô ngồi ở đó chân bất giác khựng lại. Biểu cảm trên mặt nhanh chóng chuyển sang lạnh lùng.
An Hạ nghe tiếng xe là đã biết anh đã về, sau khi cô từ Chu gia trở về thì đã ngồi ở đây đợi anh. Cô đưa ánh mắt không cảm xúc nhìn thoáng qua anh, giọng lạnh nhạt nói: "Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Chu Hạo đi qua ngồi đối diện với cô, tư thế ngồi hết sức thoải mái và tạo không khí gây ra sức ép cho đối phương. Nhưng người trước mặt lại là An Hạ, một cô gái từ đầu đến cuối không hề tỏ vẻ lo sợ gì anh, cô ấy đối với anh chỉ có sự nhượng bộ trong đó chứ không hề có một tia lo lắng khi thấy anh.
Chính vì điều này mà anh đã bao lần nghĩ, nếu cô vùng dậy thì có thể ngay chính anh cũng không thể ngăn cản được. Anh không phải là một người không nhìn rõ lòng người, tiếp xúc lâu và anh nhận ra cô là một người phụ nữ mạnh mẽ, không hề yếu đuối như cô gái khác.
Ngón tay thon dài của anh gõ từng nhịp trên thành ghế, mặt thản nhiên trả lời. “Nói đi, tôi không có rảnh ngồi đây với cô."
An Hạ lấy một tờ giấy trong túi xách ra đặt ở trước mặt anh, mặt bình tĩnh nhìn anh. "Tôi muốn ly hôn."
Thân thể Chu Hạo bỗng cứng đờ lại, mày nhíu chặt, hơi thở dần trở nên dồn dập. Anh đã nghĩ đến tình huống hai người khi kết thúc hợp đồng sẽ làm đơn ly hôn, nhưng anh không nghĩ nó lại nhanh như thế, khi thời hạn hợp đồng còn hơn ba tháng. “Cô đừng quên chúng ta đã thỏa thuận..." "Bà nội đã đồng ý cho tôi và anh ly hôn, mọi tổn thất trong bản hợp đồng tôi sẽ bồi thường.
Mà thiết nghĩ tôi đề nghị hủy bỏ cuộc hôn nhân này sớm thì anh càng vui mới phải chứ nhỉ?"
Cô đưa nụ cười chế giễu về phía anh, trong mắt cô anh chỉ là một người từng xuất hiện trong cuộc đời của cô, khiến cô có một khoảng thời gian tăm tối chứ hề có tí ấn tượng tốt nào về anh.
Tay Chu Hạo chợt run lên, tâm rối loạn. Anh không hiểu vì sao bà nội lại chấp nhận chuyện này trong khi trước đó anh cũng từng nhắc đến chuyện này?
Cuối cùng nội đang nghĩ chuyện gì trong đầu? Bà muốn cháu trai của bà trở thành một công cụ để vui chơi sao? Lúc vui thì bắt ép kết hôn, lúc buồn thì kêu ly hôn.
Ngay lúc này anh muốn đứng trước mặt bà nội mà hỏi rằng, những gì bà làm có thật sự là muốn tốt cho anh, hay chỉ là muốn cho anh biết được giá trị thật sự của anh trong mắt bà là như thế nào? "Làm sao tôi biết lời cô nói là sự thật, nếu tôi nhớ không lầm thì chính nội là người đề nghị có cuộc hôn nhân này."
Tay cô đưa lên chỉnh lại mái tóc có chút rối của mình, chân bắt chéo lại, ngẩng đầu lên nhìn anh. "Đương nhiên là tôi đã thuyết phục bà nội thành công.”
Nói xong cô chồm người về trước để mặt gần anh hơn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn sâu vào mắt anh. “Đây là một việc tốt, anh có thể cùng cô người yêu kia danh chính ngôn thuận ở bên nhau mà không cần phải đề phòng lo sợ với người vợ trên danh nghĩa này.”
An Hạ nhấn mạnh chữ đề phòng khiến Chu Hạo giận đến đỏ mặt, gân xanh trên trán cũng vì vậy mà hiện rõ lên. Thấy biểu hiện đó của anh, cô cảm thấy càng vui sướng trong lòng.
Những gì anh đối với tôi, tôi sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời. Hãy nhớ lấy Chu Hạo, tôi không phải là cô gái dễ bị anh ức hiếp như vậy đâu, anh nghĩ anh chiếm được thân thể của tôi thì tôi sẽ bị khuất phục dưới tay anh sao? Anh sai lầm rồi, chính vì chuyện này mới kích thích được sự trả thù của tôi lên cao hơn.
Chu Hạo đưa tay ra bóp cầm An Hạ, môi khẽ nhếch lên, miệng thốt ra những lời khó nghe. "Muốn tôi buông tha cô dễ dàng như vậy thì cô mơ đi, tôi còn chưa chơi chán cô đâu. Tốt nhất cô nên làm tròn bổn phận của ba tháng còn lại đi."
Tay cô đưa lên gỡ từng ngón tay đang nằm của Chu Hạo ra, thái độ kiêu ngạo hiện rõ trên khuôn mặt.
Có thể chính vì câu nói lúc ở công ty đã khiến cho cô trở nên không còn sợ hãi bất cứ thứ gì, An Hạ bây giờ đã khác, cô như biến thành một quỷ dữ, ánh mắt không còn long lanh, xinh đẹp như thường ngày mà thay vào đó chính là ánh mắt thù hận. "Tùy anh, nhưng tôi sẽ không còn là cô gái mà anh muốn làm gì thì làm nữa đâu. Ba tháng sau tôi sẽ đưa tờ giấy này lại, đến lúc đó tôi mong Tổng giám đốc Chu sẽ là người biết giữ lời hứa."
An Hạ cầm lấy tờ giấy và túi xách lên rồi đứng dậy đi lên lầu bỏ lại Chu Hạo ngồi yên ở đó không nói câu nào.
Quản gia Lý đứng dưới bếp thấy những chuyện vừa nãy khiến bà bắt đầu lo lắng, sợ cô lại làm cho thiếu gia tức giận. Với tính khí của cậu ấy thì người nào lỡ chọc phải thì có con đường chết. Nhưng hình như thái độ của thiếu gia như đang tỏ ra bất an thì phải, có phải bà đang lo lắng thái quá rồi hay không?
Bà không mong hai người xảy ra tranh cãi, chỉ mong hai người có thể vì nhau mà sống một cuộc sống bình lặng.
Bà thương cậu chủ vì không được người thân quan tâm nhiều nhưng cũng thương cô không kém, cô là cô gái tốt và bà nhận rõ ở An Hạ có một nỗi buồn đang được cô che giấu tận sâu trong đáy lòng.
Quản gia Lý chỉ biết lắc đầu thở dài bất lực, bà không biết đến bao giờ hai người mới có tiếng nói chung đây.
Riêng về Chu Hạo, tâm trạng của anh bây giờ hết sức hoang mang. Khi thấy cô đòi ly hôn, lồng ngực anh lập tức truyền đến tia đau nhói, anh không hiểu nó vì sao lại thế này.
Đây không phải là kết quả cuối cùng mà anh muốn sao? Lúc trước anh còn bày kế để được kết quả như bây giờ kia mà, đến khi thành công thì anh lại cảm thấy không nỡ. Rốt cuộc anh đang bị gì?
Anh thật sự bắt đầu rung động bởi cô rồi sao?
Khôn..không thể nào.
Chu Hạo gạt bỏ đi những cái suy nghĩ điên khùng của mình và anh không chấp nhận được việc anh lại có tình cảm với cô. Đối với anh, cô là người phụ nữ xấu xa và không nên xuất hiện trong cuộc đời của anh.
Bình luận facebook