Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1724
Chương 1724
Nằm lên giường bệnh, cơn quặn đau từng cơn kéo tới, cô ôm người, liên tục quằn quại trên giường.
Quá đau.
Kiểu đau đớn lan tràn ra khắp người này, khiến cô thậm chí còn từng nghĩ thà chết đi cho rồi, chết rồi thì không cần phải tiếp tục chịu giày vò nữa.
…
Lúc Hoắc Đình Phong đẩy cửa phòng bệnh vào, mùi khói nồng nặc khiến anh sặc, anh nhíu mày lại.
Bước vào trong liền thấy Tô Chính Kiêu ngồi đối diện cửa sổ hút thuốc lá.
Cơ thể cao lớn của Hoắc Đình Phong hơi cúi xuống, cứ thế bóp dập điếu thuốc: “Không cần mạng nữa à?”
“Tới rồi đấy à.” Tô Chính Kiêu khẽ ho khan vài tiếng.
Khỏi nói, đúng là rất đau, âm ỉ từng chút một.
Ngồi xuống ghế sô pha ở đối diện, Hoắc Đình Phòng lập tức rót một cốc nước ấm: “Cậu với cô ấy thế nào rồi?”
Anh nghĩ rằng, những lời mà anh nói với cô ngày hôm đó cô vẫn sẽ nghe vào một chút, nên tưởng rằng mọi chuyện đã chuyển biến tốt đẹp.
“Cậu đúng là không tới thì không sao, vừa tới đã chọc vào vết thương của tôi. Ba ngày sau cô ấy sẽ đính hôn, cùng với Lưu Canh Hoằng…” Yết hầu Tô Chính Kiêu chuyển động, chậm rãi nói.
Bàn tay cầm cốc nước của Hoắc Đình Phong hơi khựng lại: “Cậu chắc chắn là không nghe nhầm chứ?”
“Tôi nghe tận hai ba lần rồi, cậu nói xem tôi có nghe nhầm không?”
Giọng Tô Chính Kiêu u ám, nghe cực kỳ uể oải rệu rã.
“Thế thì là thật rồi. Lúc cậu vào trong phòng phẫu thuật, tôi đã từng tìm cô ấy…”
Nhấp nhẹ một ngụm nước, Hoắc Đình Phong mở miệng:
“Tôi đã nói với cô ấy rất nhiều chuyện về cậu, còn nói cho cô ấy quá trình cậu đã cứu cô ấy thế nào. Những gì nên nói, có thể nói, tôi đều đã nói không ít, nhưng không ngờ cô ấy vẫn không chịu quay đầu lại…”
Tô Chính Kiêu nhìn anh, quả thật không ngờ anh lại đi tìm Đường Tiểu Nhiên.
“Lúc kết hôn, cậu tới tìm tôi, nhờ tôi cho cậu ý kiến. Tôi từng nói với cậu, cô ấy thừa sức xứng đôi với cậu, nhưng cậu lại chưa chắc có thể xứng với cô ấy. Mọi chuyện phát triển đến tình trạng như bây giờ…”
“Tôi nghĩ, tôi cũng nên cho cậu một lời khuyên. Dù cho trước đây cậu từng phụ lòng cô ấy, nhưng đều không phải là cố ý. Mà cho dù là cố ý, ai mà chẳng có lúc phạm sai lầm. Giờ cậu là đang sửa sai, đang tiến bộ, đang dốc hết lòng với cô ấy. Cô ấy không thèm quan tâm, thực ra cũng bình thường thôi, lúc trước cậu đã khiến cô ấy quá tổn thương, cô ấy sợ.”
“Thế nhưng, trong nhà xưởng bỏ hoang, cậu lại không chút do dự mà trả giá cả mạng sống của mình vì cô ấy. Trên đời này, những người có thể vì cậu mà trả giá bằng mạng sống của mình không có nhiều.”
“Cậu không chút do dự mà bỏ cả mạng sống của mình, cô ấy lại vẫn không bị lay động, như vậy cho thấy cô ấy thực sự không yêu cậu. Ngay cả khi cậu có vì cô ấy mà trả giá bằng cả tính mạng cũng không thể khiến cô ấy dao động được.”
“Vậy thì cậu còn có thể làm được cái gì để khiến cô ấy cảm động, khiến cô ấy thay đổi thái độ nữa đây? Thế nên, buông tay đi.”
Nằm lên giường bệnh, cơn quặn đau từng cơn kéo tới, cô ôm người, liên tục quằn quại trên giường.
Quá đau.
Kiểu đau đớn lan tràn ra khắp người này, khiến cô thậm chí còn từng nghĩ thà chết đi cho rồi, chết rồi thì không cần phải tiếp tục chịu giày vò nữa.
…
Lúc Hoắc Đình Phong đẩy cửa phòng bệnh vào, mùi khói nồng nặc khiến anh sặc, anh nhíu mày lại.
Bước vào trong liền thấy Tô Chính Kiêu ngồi đối diện cửa sổ hút thuốc lá.
Cơ thể cao lớn của Hoắc Đình Phong hơi cúi xuống, cứ thế bóp dập điếu thuốc: “Không cần mạng nữa à?”
“Tới rồi đấy à.” Tô Chính Kiêu khẽ ho khan vài tiếng.
Khỏi nói, đúng là rất đau, âm ỉ từng chút một.
Ngồi xuống ghế sô pha ở đối diện, Hoắc Đình Phòng lập tức rót một cốc nước ấm: “Cậu với cô ấy thế nào rồi?”
Anh nghĩ rằng, những lời mà anh nói với cô ngày hôm đó cô vẫn sẽ nghe vào một chút, nên tưởng rằng mọi chuyện đã chuyển biến tốt đẹp.
“Cậu đúng là không tới thì không sao, vừa tới đã chọc vào vết thương của tôi. Ba ngày sau cô ấy sẽ đính hôn, cùng với Lưu Canh Hoằng…” Yết hầu Tô Chính Kiêu chuyển động, chậm rãi nói.
Bàn tay cầm cốc nước của Hoắc Đình Phong hơi khựng lại: “Cậu chắc chắn là không nghe nhầm chứ?”
“Tôi nghe tận hai ba lần rồi, cậu nói xem tôi có nghe nhầm không?”
Giọng Tô Chính Kiêu u ám, nghe cực kỳ uể oải rệu rã.
“Thế thì là thật rồi. Lúc cậu vào trong phòng phẫu thuật, tôi đã từng tìm cô ấy…”
Nhấp nhẹ một ngụm nước, Hoắc Đình Phong mở miệng:
“Tôi đã nói với cô ấy rất nhiều chuyện về cậu, còn nói cho cô ấy quá trình cậu đã cứu cô ấy thế nào. Những gì nên nói, có thể nói, tôi đều đã nói không ít, nhưng không ngờ cô ấy vẫn không chịu quay đầu lại…”
Tô Chính Kiêu nhìn anh, quả thật không ngờ anh lại đi tìm Đường Tiểu Nhiên.
“Lúc kết hôn, cậu tới tìm tôi, nhờ tôi cho cậu ý kiến. Tôi từng nói với cậu, cô ấy thừa sức xứng đôi với cậu, nhưng cậu lại chưa chắc có thể xứng với cô ấy. Mọi chuyện phát triển đến tình trạng như bây giờ…”
“Tôi nghĩ, tôi cũng nên cho cậu một lời khuyên. Dù cho trước đây cậu từng phụ lòng cô ấy, nhưng đều không phải là cố ý. Mà cho dù là cố ý, ai mà chẳng có lúc phạm sai lầm. Giờ cậu là đang sửa sai, đang tiến bộ, đang dốc hết lòng với cô ấy. Cô ấy không thèm quan tâm, thực ra cũng bình thường thôi, lúc trước cậu đã khiến cô ấy quá tổn thương, cô ấy sợ.”
“Thế nhưng, trong nhà xưởng bỏ hoang, cậu lại không chút do dự mà trả giá cả mạng sống của mình vì cô ấy. Trên đời này, những người có thể vì cậu mà trả giá bằng mạng sống của mình không có nhiều.”
“Cậu không chút do dự mà bỏ cả mạng sống của mình, cô ấy lại vẫn không bị lay động, như vậy cho thấy cô ấy thực sự không yêu cậu. Ngay cả khi cậu có vì cô ấy mà trả giá bằng cả tính mạng cũng không thể khiến cô ấy dao động được.”
“Vậy thì cậu còn có thể làm được cái gì để khiến cô ấy cảm động, khiến cô ấy thay đổi thái độ nữa đây? Thế nên, buông tay đi.”
Bình luận facebook