• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt - Cố Tích Niên (1 Viewer)

  • Chương 70 Tôi khó chịu quá... cởi quần áo giúp tôi.

“Ừ... vẫn ổn, chỉ hơi chóng mặt”


“Không phải chị sốt đó chứ? Mặt chị đỏ quá.”


“Không biết, có thể sắp bị cảm thật rồi.” Cô khịt khịt mũi, nhưng cảm giác này không hề giống với cảm giác bị cảm, nóng tới mức khiến người ta hoảng sợ.



Thời gian lại chầm chậm trôi qua, dường như từng giây từng phút cũng trở nên chậm chạp, cô càng ngày càng khó chịu.


“Cố Tích Niên, chủ tịch gọi em qua đó.” Cô giáo đột ngột nói.


Tích Niên ngẩng đầu lên: “Gọi em.”


“Mau ra ngoài đi” Cô giáo vội vàng kêu lên, không cho phép Tích Niên từ chối.


Đôi mắt của Hạ Khả Doanh cũng sáng quắc lên. Chà, cuối cùng cũng tìm được cơ hội đi gặp chủ tịch rồi.


Cô ấy đi theo Tích Niên ra ngoài. Vừa bước ra khỏi phòng học.




“Học sinh Hạ, em không cần phải đi theo.” Cô giáo lạnh lùng ngăn Hạ Khả Doanh lại.


“Hả... dạ.” Hạ Khả Doanh ủ rũ cúi đầu.


Nhìn thấy Tích Niên đã đi xa, cô ấy ngẩng đầu lên. Bỏ đi, nếu cô ấy không thể đi một cách quang minh chính đại thì cô ấy sẽ lén đi vậy. Hơn nữa bây giờ nhìn chị dâu Tích Niên lại không được khỏe cho lắm, cứ coi như đến bên ngoài văn phòng chủ tịch đón cô cũng được mà.


Nghĩ rồi Hạ Khả Doanh tung tăng đi về phía văn phòng chủ tịch.


Trong phòng chủ tịch sang trọng và nghiêm trang, chỉ có hai người Cổ Tích Niên và Thẩm Thừa Quang. Trên đường đến đây, cô cứ lảo đảo, phải cố gắng cầm cự mới đi được đến đây.


Vừa bước vào, cô sắp chịu không nổi. Hai chân cô mềm nhũn, chỉ muốn nhanh chóng tìm được thứ gì đó để dựa vào. Trước mắt cô càng ngày càng mờ ảo, cơ thể có giống như một cái lồng hấp không ngừng phát ra nhiệt.


Khó chịu...


Thẩm Thừa Quang ngồi trên ghế phía sau bàn làm việc và nói: “Nghe nói hôm nay Trương Mạnh đã ép buộc em vào hội sinh viên? Nếu em không muốn, anh có thể rút tên em ra khỏi hội sinh viên.”


Hóa ra anh ấy tìm cô vì chuyện của Trương Manh. Tích Niên ôm trán, càng ngày càng thấy hoa mắt. Bây giờ cô nhìn thấy có hai Thẩm Thừa Quang. Cô thở hổn hển: “Không, không cần. Tự tôi đã chuốc lấy phiền phức, tôi có thể tự giải quyết được... Anh... anh là chủ tịch, không nên vì những chuyện nhỏ nhặt này mà ra mặt. Không hay đâu.”


Sau khi nói chuyện một cách khó khăn, cô đã không thể hít thở được nữa. Hoa mắt chóng mặt, toàn thân như mất hết sức lực.


“Thật sự không cần sao? Nếu em vào hội sinh viên, chắc chắn Trương Manh sẽ tìm cách đối phó em.” Thẩm Thừa Quang nói.


Nhưng vào lúc này, những gì anh ấy nói đều văng vẳng bên tai cô. Cái miệng của Thẩm Thừa Quang cử há ra khép lại, nhưng cô không hiểu gì cả.


Có chuyện gì vậy? Tại sao lại trở nên thế này? Rốt cuộc cô bị sao vậy? Đầu óc cô nhoảng lên một cái, cô không còn chút sức lực nào rồi ngã xuống mặt đất.


Thẩm Thừa Quang nhíu mày, vụt đứng dậy và lao tới: "Tích Niên, em sao vậy? Anh ấy vội ngồi xuống ôm lấy cô.


Nóng quá...


Bị anh ấy ôm, cô càng nóng hơn. Toàn thân căng lên như sắp nổ tung. Tim đập thình thịch, kéo căng từng sợi dây thần kinh của cô, đầu óc cũng trở nên mơ màng. Cổ Tích Niên há miệng thở hổn hển.


“Tích Niên, em sao vậy? Em thấy khó chịu à? "Thẩm Thừa Quang hét lớn.


Đôi mắt của cô mơ màng, suy nghĩ đã bị ảnh hưởng: “Tôi... tôi khó chịu quá.”


“Khó chịu? Em khó chịu ở đâu?”


Cô đã không còn lý trí nữa, toàn thân như con rối bị thuốc không chế, bàn tay mềm mại nâng lên quàng qua cổ anh ấy: "Hì hì... Tôi nóng quá, khó chịu quá.”


Nụ cười nũng nịu, tại thuốc nên cô càng thêm quyến rũ đến mê người khiến người ta nhìn thấy... thì không thể cưỡng lại được.


“Tích Niên, em sao vậy?”


“Tôi nóng... nóng quá. Tôi muốn cởi quần áo.” Tinh thần không được tỉnh táo, cô không thể khống chế được lời nói của mình. Cô đã hoàn toàn ngã vào vòng tròn tội lỗi.


Bây giờ đang là giờ học, mặc dù chuông vào lớp đã vang lên từ lâu nhưng điều này không ngăn được bước chân của Hạ Khả Doanh. Cô ấy cứ nghênh ngang đi về phía văn phòng chủ tịch.


ở đây lại rất yên tĩnh, không biết chủ tịch gọi Tích Niên đi làm gì nhỉ?


Rất nhanh đã tới cửa, cô chuẩn bị đưa tay lên gõ cửa.


“Tích Niên... Em có biết em đang làm gì không?”


“Tôi khó chịu quá... cởi quần áo giúp tôi...”


“Ngoan, đừng làm loạn.”


Nghe thấy giọng nói loáng thoáng từ bên trong vọng ra, tuy rằng có mấy chữ nghe không rõ ràng lắm nhưng cũng có thể nghe thấy những đoạn ngắn. Tích Niên? Sao chủ tịch lại gọi chị dâu thân thiết như vậy nhỉ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom