Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64 Đây là ai?
Bàn tay cô linh hoạt hơn, cốc lắc trong tay như có cánh bay lên, ở trong không trung về thành hình số tám. Thấy cốc lắc rơi xuống đằng sau, cô vươn tay ra sau lưng bắt được!
Cách chơi phô trương phức tạp, cốc lắc như có sự sống. Đây là mảnh khỏe của cô!
Quế Hoa trợn mắt, sao có thể chứ? Cô thế mà cất giấu kỹ xảo tốt như vậy?
Sau một hồi rườm rà, cô đặt cốc lắc xuống, hơi mỉm cười. Đó là nụ cười vô cùng tự tin, hai người đồng thời mở cốc!
“Cô Quế Hoa, cô thua rồi.”
Dường như mỗi người ở đây đều bị cảnh này làm đờ đẫn. Kỹ thuật chơi xúc xắc vừa nãy làm người ta tán thưởng không thôi, lại còn thắng nhẹ nhàng như thế!
“Này..” Cô ta khựng lại. Sự thật thua cuộc đã ở ngay trước mắt, cô ta cứng người tại chỗ.
“Quy tắc trò chơi thì phải tuân thủ. Nhưng tôi nghĩ đây là lần đầu gặp mặt, không cần phải vả mặt. Cho nên cũng mong các chị em hãy khoan dung, độ lượng!” Tuy cô vẫn luôn nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén. Không và mặt là để giữ tình cảm, cũng mong đôi bên có thể thông cảm cho nhau.
Quế Hoa hung hăng dậm chân, lắc lắc cái eo thon chạy đến chỗ Hạ Ngôn: "Tổng giám đốc Hạ..."
Cô ta rên lên ngồi xuống bên cạnh anh, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực của anh rồi dính chặt ở đó. Giữa hai người họ toát lên bầu không khí mập mờ và khiêu khích...
Cổ Tích Niên thở dài một hơi, nhìn sự thân thiết của hai người. Nhưng anh lại rất bình tĩnh, vợ mình đang
đây thế mà ngay trước mặt cô...
Ha, chẳng lẽ anh bảo cô đến đây là cố tình để cho cô nhìn thấy anh thân mật với người phụ nữ khác ở bên ngoài sao? Cô nén hơi thở, nói: "Nếu như không có chuyện gì thì tôi đi đây."
"Ở... Muốn đi nhanh như vậy sao?" Quế Hoa lại lên tiếng, giống như quên mất chuyện mất mặt vừa nãy.
Cô không thèm để ý đến Quế Hoa mà chỉ nhìn chằm chằm vào Hạ Ngôn.
"Đến đây, ngồi ở chỗ này." Hạ Ngôn lạnh lùng nói, đôi mắt màu xanh da trời liếc sang bên cạnh.
Cổ Tích Niên nhíu mày, như vậy là có ý gì? Quế Hoa ngồi bên phải, bảo cô cũng cùng ngồi bên trái? Anh đang muốn trải ôm phải ấp sao? Hành động của người đàn ông này thật sự khiến người ta tức đến nỗi muốn cắn đứt cổ anh.
"Không cần đâu." Cô từ chối thẳng thừng.
Điều này không khỏi khiến mọi người trong phòng hít một hơi lạnh. Con nhóc này to gan thật đấy, dám từ chối Hạ Ngôn thẳng thừng? Cô ta ăn gan hùm mật gấu rồi hay sao?
Bầu không khí trở nên căng thẳng, Hạ Ngôn lạnh lẽo như sương, Cố Tích Niên thì bình tĩnh như nước. Điều này giống như tảng băng đang trôi lơ lửng trên mặt hồ trong veo.
"Bộp bộp bộp" Bỗng nhiên ở một góc trong phòng vang lên tiếng vỗ tay.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn qua đó, kể cả Tích Niên.
Một người đàn ông lười biếng ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh còn có hai người đẹp đang dựa vào người. Anh ta dừng vỗ tay, trên gương mặt nở nụ cười xấu xa, đến hai hàng lông mày đậm cũng nhếch lên nhẹ nhàng như từng gợn sóng. Ngũ quan tuấn tú, gương mặt hoàn mỹ, trên người còn có mùi vị ngang ngạnh nồng nặc.
Đây là ai?
Tích Niên nghiêng đầu nhìn người đàn ông đó với vẻ nghi ngờ.
Cung Nhược Hàn đẩy hai người phụ nữ xinh đẹp đang dựa vào mình ra, đứng lên: "Haiz, vừa nãy chơi xúc xắc đúng thật là xinh đẹp. Tuyệt vời, cậu không cho Tích Niên đi là vì muốn xem hai người họ chơi tiếp lần nữa sao?"
Cổ Tích Niên sửng sốt, sao người đàn ông này biết tên của cô? Rốt cuộc anh ta với Hạ Ngôn có quan hệ gì? Hơn nữa cách gọi còn rất thân mật.
Hạ Ngôn mỉm cười: "Ha, Hàn à, chẳng lẽ cậu cũng muốn chơi game cùng với Tích Niên sao?"
Cung Nhược Hàn đưa con mắt xấu xa nhìn về phía Tích Niên: "Như vậy không được, sao tôi có thể ức hiếp một cô gái bé nhỏ chứ? Chơi với Quế Hoa vẫn tốt hơn."
Nghe thấy vậy, Quế Hoa lập tức chen vào nói: "Em thì không sao cả, nhưng cô gái này có vẻ chơi xúc xắc rất giỏi. Nếu như chơi tiếp em sẽ bị thua thiệt đó."
Cách chơi phô trương phức tạp, cốc lắc như có sự sống. Đây là mảnh khỏe của cô!
Quế Hoa trợn mắt, sao có thể chứ? Cô thế mà cất giấu kỹ xảo tốt như vậy?
Sau một hồi rườm rà, cô đặt cốc lắc xuống, hơi mỉm cười. Đó là nụ cười vô cùng tự tin, hai người đồng thời mở cốc!
“Cô Quế Hoa, cô thua rồi.”
Dường như mỗi người ở đây đều bị cảnh này làm đờ đẫn. Kỹ thuật chơi xúc xắc vừa nãy làm người ta tán thưởng không thôi, lại còn thắng nhẹ nhàng như thế!
“Này..” Cô ta khựng lại. Sự thật thua cuộc đã ở ngay trước mắt, cô ta cứng người tại chỗ.
“Quy tắc trò chơi thì phải tuân thủ. Nhưng tôi nghĩ đây là lần đầu gặp mặt, không cần phải vả mặt. Cho nên cũng mong các chị em hãy khoan dung, độ lượng!” Tuy cô vẫn luôn nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén. Không và mặt là để giữ tình cảm, cũng mong đôi bên có thể thông cảm cho nhau.
Quế Hoa hung hăng dậm chân, lắc lắc cái eo thon chạy đến chỗ Hạ Ngôn: "Tổng giám đốc Hạ..."
Cô ta rên lên ngồi xuống bên cạnh anh, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực của anh rồi dính chặt ở đó. Giữa hai người họ toát lên bầu không khí mập mờ và khiêu khích...
Cổ Tích Niên thở dài một hơi, nhìn sự thân thiết của hai người. Nhưng anh lại rất bình tĩnh, vợ mình đang
đây thế mà ngay trước mặt cô...
Ha, chẳng lẽ anh bảo cô đến đây là cố tình để cho cô nhìn thấy anh thân mật với người phụ nữ khác ở bên ngoài sao? Cô nén hơi thở, nói: "Nếu như không có chuyện gì thì tôi đi đây."
"Ở... Muốn đi nhanh như vậy sao?" Quế Hoa lại lên tiếng, giống như quên mất chuyện mất mặt vừa nãy.
Cô không thèm để ý đến Quế Hoa mà chỉ nhìn chằm chằm vào Hạ Ngôn.
"Đến đây, ngồi ở chỗ này." Hạ Ngôn lạnh lùng nói, đôi mắt màu xanh da trời liếc sang bên cạnh.
Cổ Tích Niên nhíu mày, như vậy là có ý gì? Quế Hoa ngồi bên phải, bảo cô cũng cùng ngồi bên trái? Anh đang muốn trải ôm phải ấp sao? Hành động của người đàn ông này thật sự khiến người ta tức đến nỗi muốn cắn đứt cổ anh.
"Không cần đâu." Cô từ chối thẳng thừng.
Điều này không khỏi khiến mọi người trong phòng hít một hơi lạnh. Con nhóc này to gan thật đấy, dám từ chối Hạ Ngôn thẳng thừng? Cô ta ăn gan hùm mật gấu rồi hay sao?
Bầu không khí trở nên căng thẳng, Hạ Ngôn lạnh lẽo như sương, Cố Tích Niên thì bình tĩnh như nước. Điều này giống như tảng băng đang trôi lơ lửng trên mặt hồ trong veo.
"Bộp bộp bộp" Bỗng nhiên ở một góc trong phòng vang lên tiếng vỗ tay.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn qua đó, kể cả Tích Niên.
Một người đàn ông lười biếng ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh còn có hai người đẹp đang dựa vào người. Anh ta dừng vỗ tay, trên gương mặt nở nụ cười xấu xa, đến hai hàng lông mày đậm cũng nhếch lên nhẹ nhàng như từng gợn sóng. Ngũ quan tuấn tú, gương mặt hoàn mỹ, trên người còn có mùi vị ngang ngạnh nồng nặc.
Đây là ai?
Tích Niên nghiêng đầu nhìn người đàn ông đó với vẻ nghi ngờ.
Cung Nhược Hàn đẩy hai người phụ nữ xinh đẹp đang dựa vào mình ra, đứng lên: "Haiz, vừa nãy chơi xúc xắc đúng thật là xinh đẹp. Tuyệt vời, cậu không cho Tích Niên đi là vì muốn xem hai người họ chơi tiếp lần nữa sao?"
Cổ Tích Niên sửng sốt, sao người đàn ông này biết tên của cô? Rốt cuộc anh ta với Hạ Ngôn có quan hệ gì? Hơn nữa cách gọi còn rất thân mật.
Hạ Ngôn mỉm cười: "Ha, Hàn à, chẳng lẽ cậu cũng muốn chơi game cùng với Tích Niên sao?"
Cung Nhược Hàn đưa con mắt xấu xa nhìn về phía Tích Niên: "Như vậy không được, sao tôi có thể ức hiếp một cô gái bé nhỏ chứ? Chơi với Quế Hoa vẫn tốt hơn."
Nghe thấy vậy, Quế Hoa lập tức chen vào nói: "Em thì không sao cả, nhưng cô gái này có vẻ chơi xúc xắc rất giỏi. Nếu như chơi tiếp em sẽ bị thua thiệt đó."
Bình luận facebook