Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Lúc bây giờ cô mới để ý chung quanh có rất nhiều người....mà ác liệt hơn tầm mắt mọi người đều nhìn cô chằm chằm... cô khó hỉu gãi gãi đầu....tầm mắt nhìn hai bên hàng người... đến khi chạm trúng người đàn ông ngồi trên ghế chính giữa đại sảnh...
Chỉ thấy anh có mái tóc màu tím bạc...một đôi mắt phượng hẹp dài...khuôn mặt góc cạnh...sóng mũi cao thẳng...lổ tai bên phải còn đeo một hoa tai hình cây thánh giá sáng lấp lánh...
Cô mở đôi mắt to nhìn anh chằm chằm...trong đầu suy nghĩ...
- " Thật là xinh đẹp..."
Bấy giờ anh lên tiếng... giọng nói trầm khàn để nghe..có chút lạnh lùng và nghi vấn...:
- Lại đây...!!!
Cô nghe theo...bước lại gần a đến khi cách a 5 bước chân...a lên tiếng:
- Dừng lại...!!!
Cô dừng lại típ tục mở to mắt nhìn a chằm chằm...
Chỉ thấy đôi mắt anh hơi híp lại...anh quan sát cô... mái tóc ngắn uốn đuôi ngang ai.. khuôn mặt nhỏ nhắn...nhìn lên nhìn xg thì cô cao chỉ khoảng 1m 55...mà người anh thấy hôm trước thì cao khoảng 1m7...tóc dài...
Suy luận tới đây mặt anh đen lại...
- "RẦM..."
Anh vỗ bàn làm cô giật mình... theo bản năng kiếm chổ trốn...chỉ trong chớp mắt cô đã chui xuống cái bàn...hai tay ôm chặt cái chân bàn...chỉ ló cái đầu nho nhỏ ra nhìn anh...
Lúc này đứng bên cạnh anh Hàn Hạo Thiên... người bạn thân từ nhỏ của anh lên tiếng...:
- Có phải cậu phát hiện ra gì không...???
- Cơ mà có chuyện gì cậu củng nhẹ nhàng xíu... cậu làm tiểu mỹ nhân nhi sợ rồi kìa....
Nghe thế anh quét mắt sang cô thản nhiên nói...
- Cô ta...!!! Không phải Bạch Tuyết Băng....
Hạo Thiên giật mình nói:
- Gì chứ..??? Cậu đùa hả..Tử Thần... ông ta có lá đó sao..??
Anh nhếch miệng cười khẩy...;
- Có...hay không!!! Tang chứng vật chứng rành kia kìa...
Vừa dứt lời...ánh mắt anh cố tình hay vô tình...quét qua cái con mèo nhỏ đang núp dưới cái bàn kia....
Thấy anh liếc nhìn mình...cô giật mình... lui tọt vào bênh trong cái bàn...
Trong đại sảnh...mọi người lại một phen trố mắt ra nhìn....
Lúc này Lăng Tử Thần...nghiên người về sau ghế...một tay chống cằm..một tay đặt trên thành ghế...cặp mắt phượng nhắm lại...một bộ dạng lười biến...!!!
Anh đang chờ cô ra giải thích...thế nhưng...!!!
- " 5 phút...10 phút....15 phút "...trôi qua...không có một động tĩnh...cả đại sảnh vẩn im ắng như lúc ban đầu...!!!
Anh nhíu chân mày...suy nghĩ...:
- " Chết tiệt... Cô gái này... cô ta là ngu ngốc sao???....hay muốn khiêu chiến sự nhẩn nại của anh đây...
- "Anh Lăng Tử Thần.. trước giờ luôn xử lí mọi chuyện theo cách nhanh gọn nhất...!!cư nhiên hôm nay.... lại kiên nhẫn ngồi chờ một cô bé giải thích... đúng là nực cười mà...!!! "
Lại chờ thêm một lúc.. lúc sau thì..cúi cùng giới hạn kiên nhẫn của anh củng bị phá vở...anh nổi giận đùng đùng...đang định cho người lôi cô ra thì...:
- " CẠCH...!!..."
Cánh cửa đại sảnh đang đóng kín được người mở ra...
Long Phượng Ca với khuôn mặt baby trên người khoác áo blouse trắng bước vào...chỉ thấy anh... tươi cười nói:
Chào Lão Đại...!!! Chào Nhị ca...!!!
Thế nhưng trả lời lại anh là tầm mắt mọi người..nhìn chằm chằm vào cái bàn...
Long Phượng Ca nguy hoặc hỏi..:
- Gì chứ...!!! Cái bàn đó có thù oán gì với mọi người sao..??? Hay là có gì ở đó.. không phải quái vật chứ...???
Vừa nói Long Phượng Ca vừa di chuyển lại gần cái bàn... chưa ai kịp nói gì... thì anh đả sốc tấm trải bàn lên...
Thế nhưng... chờ đợi anh, không phải quái vật.. mà là một cô bé con...
Long Phượng Ca trời sinh..tính hoạt bát.. anh vươn tay ra...cười hì hì...
- Chào Bé con... anh là Long Phượng Ca...!!! - Tại sao lại ngồi trong đó...?? ra đây nào...
Anh kéo cô ra khỏi cái bàn...thế là cô lại trở lại chính giữa đại sảnh...tầm mắt mọi người nhờ thế củng thu hồi lại...
Long Phượng Ca nhìn Lăng Tử Thần hỏi...:
- Lão đại...!!! Cô bé con này là ai thế???
Chưa kịp để anh trả lời thì Hàn Hạo Thiên đả chen ngang vào...
Là chị dâu tương lai... được Lão đại nhà cậu... cho người bắt đem về đấy...
Nói xong... Hàn Hạo Thiên còn quay sang bắn cho Lăng Tử Thần một cái mị nhãn.... đổi lại ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của anh...
Long Phượng Ca thấy thế thì.." Ồ.." lên một tiếng:
Đột nhiên... giọng nói lạnh lùng của Lăng Tử Thần vang lên...:
- Cô ta...là con tin của Bạch gia...!!!
Lúc này Long Phượng Ca, không mấy kinh ngạc..nhưng vẩn hiếu kì hỏi:
- Vậy...!! cô bé con này tên là Bạch Tuyết Băng sao...?
Lăng Tử Thần trả lời...
- Không phải...! Người đả bị lão hồ ly kia tráo đổi...!!!
Long Phượng Ca lại hỏi:
- Nếu như thế thì.. cô bé con này là thế thân sao...cố bé này tên gì thế a...!!!
- Không biết...!!!
Long Phượng Ca...giở khóc... giở cười... sờ sờ cái mũi của mình..nghĩ thầm...
- " Đây là tình huống gì nha!!.... cư nhiên bắt người về..mà cái gì Lão đại củng không biết..."
Lúc này..Lăng Tử Thần... mới từ từ mở mắt... một đôi mắt đẹp thẳng tấp nhìn vào đôi mắt của cô hỏi..
- Cô tên gì..???
Chỉ thấy anh có mái tóc màu tím bạc...một đôi mắt phượng hẹp dài...khuôn mặt góc cạnh...sóng mũi cao thẳng...lổ tai bên phải còn đeo một hoa tai hình cây thánh giá sáng lấp lánh...
Cô mở đôi mắt to nhìn anh chằm chằm...trong đầu suy nghĩ...
- " Thật là xinh đẹp..."
Bấy giờ anh lên tiếng... giọng nói trầm khàn để nghe..có chút lạnh lùng và nghi vấn...:
- Lại đây...!!!
Cô nghe theo...bước lại gần a đến khi cách a 5 bước chân...a lên tiếng:
- Dừng lại...!!!
Cô dừng lại típ tục mở to mắt nhìn a chằm chằm...
Chỉ thấy đôi mắt anh hơi híp lại...anh quan sát cô... mái tóc ngắn uốn đuôi ngang ai.. khuôn mặt nhỏ nhắn...nhìn lên nhìn xg thì cô cao chỉ khoảng 1m 55...mà người anh thấy hôm trước thì cao khoảng 1m7...tóc dài...
Suy luận tới đây mặt anh đen lại...
- "RẦM..."
Anh vỗ bàn làm cô giật mình... theo bản năng kiếm chổ trốn...chỉ trong chớp mắt cô đã chui xuống cái bàn...hai tay ôm chặt cái chân bàn...chỉ ló cái đầu nho nhỏ ra nhìn anh...
Lúc này đứng bên cạnh anh Hàn Hạo Thiên... người bạn thân từ nhỏ của anh lên tiếng...:
- Có phải cậu phát hiện ra gì không...???
- Cơ mà có chuyện gì cậu củng nhẹ nhàng xíu... cậu làm tiểu mỹ nhân nhi sợ rồi kìa....
Nghe thế anh quét mắt sang cô thản nhiên nói...
- Cô ta...!!! Không phải Bạch Tuyết Băng....
Hạo Thiên giật mình nói:
- Gì chứ..??? Cậu đùa hả..Tử Thần... ông ta có lá đó sao..??
Anh nhếch miệng cười khẩy...;
- Có...hay không!!! Tang chứng vật chứng rành kia kìa...
Vừa dứt lời...ánh mắt anh cố tình hay vô tình...quét qua cái con mèo nhỏ đang núp dưới cái bàn kia....
Thấy anh liếc nhìn mình...cô giật mình... lui tọt vào bênh trong cái bàn...
Trong đại sảnh...mọi người lại một phen trố mắt ra nhìn....
Lúc này Lăng Tử Thần...nghiên người về sau ghế...một tay chống cằm..một tay đặt trên thành ghế...cặp mắt phượng nhắm lại...một bộ dạng lười biến...!!!
Anh đang chờ cô ra giải thích...thế nhưng...!!!
- " 5 phút...10 phút....15 phút "...trôi qua...không có một động tĩnh...cả đại sảnh vẩn im ắng như lúc ban đầu...!!!
Anh nhíu chân mày...suy nghĩ...:
- " Chết tiệt... Cô gái này... cô ta là ngu ngốc sao???....hay muốn khiêu chiến sự nhẩn nại của anh đây...
- "Anh Lăng Tử Thần.. trước giờ luôn xử lí mọi chuyện theo cách nhanh gọn nhất...!!cư nhiên hôm nay.... lại kiên nhẫn ngồi chờ một cô bé giải thích... đúng là nực cười mà...!!! "
Lại chờ thêm một lúc.. lúc sau thì..cúi cùng giới hạn kiên nhẫn của anh củng bị phá vở...anh nổi giận đùng đùng...đang định cho người lôi cô ra thì...:
- " CẠCH...!!..."
Cánh cửa đại sảnh đang đóng kín được người mở ra...
Long Phượng Ca với khuôn mặt baby trên người khoác áo blouse trắng bước vào...chỉ thấy anh... tươi cười nói:
Chào Lão Đại...!!! Chào Nhị ca...!!!
Thế nhưng trả lời lại anh là tầm mắt mọi người..nhìn chằm chằm vào cái bàn...
Long Phượng Ca nguy hoặc hỏi..:
- Gì chứ...!!! Cái bàn đó có thù oán gì với mọi người sao..??? Hay là có gì ở đó.. không phải quái vật chứ...???
Vừa nói Long Phượng Ca vừa di chuyển lại gần cái bàn... chưa ai kịp nói gì... thì anh đả sốc tấm trải bàn lên...
Thế nhưng... chờ đợi anh, không phải quái vật.. mà là một cô bé con...
Long Phượng Ca trời sinh..tính hoạt bát.. anh vươn tay ra...cười hì hì...
- Chào Bé con... anh là Long Phượng Ca...!!! - Tại sao lại ngồi trong đó...?? ra đây nào...
Anh kéo cô ra khỏi cái bàn...thế là cô lại trở lại chính giữa đại sảnh...tầm mắt mọi người nhờ thế củng thu hồi lại...
Long Phượng Ca nhìn Lăng Tử Thần hỏi...:
- Lão đại...!!! Cô bé con này là ai thế???
Chưa kịp để anh trả lời thì Hàn Hạo Thiên đả chen ngang vào...
Là chị dâu tương lai... được Lão đại nhà cậu... cho người bắt đem về đấy...
Nói xong... Hàn Hạo Thiên còn quay sang bắn cho Lăng Tử Thần một cái mị nhãn.... đổi lại ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của anh...
Long Phượng Ca thấy thế thì.." Ồ.." lên một tiếng:
Đột nhiên... giọng nói lạnh lùng của Lăng Tử Thần vang lên...:
- Cô ta...là con tin của Bạch gia...!!!
Lúc này Long Phượng Ca, không mấy kinh ngạc..nhưng vẩn hiếu kì hỏi:
- Vậy...!! cô bé con này tên là Bạch Tuyết Băng sao...?
Lăng Tử Thần trả lời...
- Không phải...! Người đả bị lão hồ ly kia tráo đổi...!!!
Long Phượng Ca lại hỏi:
- Nếu như thế thì.. cô bé con này là thế thân sao...cố bé này tên gì thế a...!!!
- Không biết...!!!
Long Phượng Ca...giở khóc... giở cười... sờ sờ cái mũi của mình..nghĩ thầm...
- " Đây là tình huống gì nha!!.... cư nhiên bắt người về..mà cái gì Lão đại củng không biết..."
Lúc này..Lăng Tử Thần... mới từ từ mở mắt... một đôi mắt đẹp thẳng tấp nhìn vào đôi mắt của cô hỏi..
- Cô tên gì..???