Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap 27: Cô yếu đuối cho ai xem
Dùng bữa sáng xong thì cô lên phòng để nghỉ ngơi. Có lẽ hôm qua vì bị anh xịt nước vào người lúc nửa đêm nên giờ cô đang cảm thấy bản thân không được ổn. Đầu nhức muốn nổ tung, khá lạnh, chảy nước mũi, họng khá rát
Cô nằm li bì trên giường mặc cho anh đi qua đi lại, không chút quan tâm. Thực chất cô không còn sức lực nữa, cứ như cô bị ngã quỵ. Nằm trăn trở một chút thì cô ngủ thiếp đi, bữa trưa cũng không ăn, Lục Hào Kiện cũng không hề đếm xỉa gì đến cô nên cũng không biết cô đang bệnh. Di động của cô vang lên tiếng tin nhắn, người gửi tới là Cố Giai Thụy nhưng cô vẫn không nghe thấy. Có lẽ vì bữa trưa không thấy cô xuống dùng bữa nên nhắn tin hỏi thăm cô
Trời dần buông màn đêm xuống. Lục Hào Kiện có việc nên đã ra ngoài từ chiều. Đến nửa đêm vẫn không thấy quay về. Một mình Đường Nhã Tịnh nằm trên phòng. 1h sáng cô chợt bừng tỉnh. Bụng đói đến run cả người, tay chân không còn chút sức lực nhưng cô ráng vùng dậy xem có Lục Hào Kiện trong phòng không...nhưng căn phòng lại trống vắng đến đau lòng
Cô cầm điện thoại lên thấy tin nhắn của Cố Giai Thụy " Tịnh Nhi sao em không xuống dùng bữa trưa?" " Tối cũng không xuống ăn thế em?" " Em có sao không? "
Cô biết Cố Giai Thụy chỉ thể hỏi thăm qua điện thoại không thể vào phòng cô được. Nếu Cố Giai Thụy vào thì không hay chút nào. Cô nhắn lại cho anh " Anh có thuốc giảm sốt không? Có thể sang đứng trước phòng em để giúp em một số chuyện được không? "
Vừa chuyển tin thì liền có hồi đáp
" Được"
Cô cố gắng bước xuống giường bật đèn sáng khắp căn phòng. Mở cửa ra thì đã thấy Cố Giai Thụy đứng đó. Cô tiều tụy rõ rệt, mặt trắng bệch, dáng đứng khom xuống không thể thẳng được, quần áo xộc xệch, tóc tai xuề xòa. Thấy bộ dạng của cô Cố Giai Thụy có chút bất ngờ
- " Sao em thảm quá vậy?"_ Cố Giai Thụy
- " Em thê thảm lắm rồi đừng châm chọc nữa được không? Anh nhờ giúp việc nấu cháo hộ em và mang cả thuốc hạ sốt nữa"_ Đường Nhã Tịnh
- " Được. Nhưng mà Lục Hào Kiện chưa về sao "_ Cố Giai Thụy
- " uhm. Có cũng chẳng đến lượt em nhờ vã vì em không xứng...Cảm ơn anh vì đã chịu giúp đỡ em"_ cô nói xong lùi vào phòng đóng cửa lại
Cố Giai Thụy đứng đó tiêu hóa lời nói của cô. Không hiểu sao anh có chút chạnh lòng và xót xa. Một nỗi áy náy hiện hữu tận sâu trong lòng anh không thể nói thành lời
20p sau thì cả cháo lẫn thuốc đều mang lên đầy đủ. Cô cố gắng ăn một chút rồi uống thuốc. Xong thì ngủ thẳng một giấc tới sáng
Tuy cô còn mệt nhưng vẫn cố gắng đi làm. Cô đã nghỉ 1 hôm rồi không thể tiếp tục nghỉ. Đến cửa hàng với sắc mặt vô cùng kém. Cô vẫn cố gắng làm việc, ăn bữa đúng uống thuốc chỉ mong bản thân nhanh chóng khỏe. Cô không muốn yếu đuối...Cô không có ai để dựa vào thì yếu đuối cho ai xem
Chiều tan ca, cô vừa đóng cửa hàng xong thì có một chiếc xe sang trọng đến dừng trước mặt cô. Cửa kính hạ xuống, khuôn mặt của Nam Cung Di lại hiện ra, nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén vô cùng. Cô khá bất ngờ khi thấy hắn
- " Sao anh lại xuất hiện nữa? "_ Đường Nhã Tịnh lạnh lùng hỏi
Hắn nhìn cô chằm chằm cười khẩy một cái rồi nhàn nhạt trả lời
- " Em có cần tuyệt tình như vậy không? "_ Nam Cung Di
Cô im lặng không quan tâm hắn nữa, quay gót bước đi bình thản nhưng được vài bước lại bị níu lại. Nam Cung Di kéo lấy tay cô, vì cô ốm nên toàn thân mềm nhũn không chút sức lực khán cự
- " Sao người em nóng quá vậy? "_ Nam Cung Di
- " Liên quan gì tới anh? "_ Đường Nhã Tịnh
Cô nói dứt câu thì Nam Cung Di kéo cô lên xe. Kháng cự cũng không được, sức cô bình thường còn chưa thể làm gì được huống chi bây giờ. Sau khi đưa cô lên xe Nam Cung Di lái với tốc độ chóng mặt. Đường Nhã Tịnh bất lực không biết làm gì. Không biết liệu người đàn ông này muốn làm gì.
Cô chỉ buồn, buồn vì những lúc bản thân thê thảm như thế này lại còn bị người này người kia giằng xé. Liệu kiếp trước cô đã tạo nên nghiệp chướng gì để đời này phải gánh chịu hậu quả nặng nề như vậy. Có chồng sao? Cô nghĩ tới chuyện này thì lòng chua xót vô cùng. Người đàn ông hợp pháp là chồng cô lại không thể làm gì cho cô được, đau đến vậy vẫn chưa được một câu hỏi thăm từ người đó...tự nghĩ đến cô tự chế giễu bản thân mình
Cô nằm li bì trên giường mặc cho anh đi qua đi lại, không chút quan tâm. Thực chất cô không còn sức lực nữa, cứ như cô bị ngã quỵ. Nằm trăn trở một chút thì cô ngủ thiếp đi, bữa trưa cũng không ăn, Lục Hào Kiện cũng không hề đếm xỉa gì đến cô nên cũng không biết cô đang bệnh. Di động của cô vang lên tiếng tin nhắn, người gửi tới là Cố Giai Thụy nhưng cô vẫn không nghe thấy. Có lẽ vì bữa trưa không thấy cô xuống dùng bữa nên nhắn tin hỏi thăm cô
Trời dần buông màn đêm xuống. Lục Hào Kiện có việc nên đã ra ngoài từ chiều. Đến nửa đêm vẫn không thấy quay về. Một mình Đường Nhã Tịnh nằm trên phòng. 1h sáng cô chợt bừng tỉnh. Bụng đói đến run cả người, tay chân không còn chút sức lực nhưng cô ráng vùng dậy xem có Lục Hào Kiện trong phòng không...nhưng căn phòng lại trống vắng đến đau lòng
Cô cầm điện thoại lên thấy tin nhắn của Cố Giai Thụy " Tịnh Nhi sao em không xuống dùng bữa trưa?" " Tối cũng không xuống ăn thế em?" " Em có sao không? "
Cô biết Cố Giai Thụy chỉ thể hỏi thăm qua điện thoại không thể vào phòng cô được. Nếu Cố Giai Thụy vào thì không hay chút nào. Cô nhắn lại cho anh " Anh có thuốc giảm sốt không? Có thể sang đứng trước phòng em để giúp em một số chuyện được không? "
Vừa chuyển tin thì liền có hồi đáp
" Được"
Cô cố gắng bước xuống giường bật đèn sáng khắp căn phòng. Mở cửa ra thì đã thấy Cố Giai Thụy đứng đó. Cô tiều tụy rõ rệt, mặt trắng bệch, dáng đứng khom xuống không thể thẳng được, quần áo xộc xệch, tóc tai xuề xòa. Thấy bộ dạng của cô Cố Giai Thụy có chút bất ngờ
- " Sao em thảm quá vậy?"_ Cố Giai Thụy
- " Em thê thảm lắm rồi đừng châm chọc nữa được không? Anh nhờ giúp việc nấu cháo hộ em và mang cả thuốc hạ sốt nữa"_ Đường Nhã Tịnh
- " Được. Nhưng mà Lục Hào Kiện chưa về sao "_ Cố Giai Thụy
- " uhm. Có cũng chẳng đến lượt em nhờ vã vì em không xứng...Cảm ơn anh vì đã chịu giúp đỡ em"_ cô nói xong lùi vào phòng đóng cửa lại
Cố Giai Thụy đứng đó tiêu hóa lời nói của cô. Không hiểu sao anh có chút chạnh lòng và xót xa. Một nỗi áy náy hiện hữu tận sâu trong lòng anh không thể nói thành lời
20p sau thì cả cháo lẫn thuốc đều mang lên đầy đủ. Cô cố gắng ăn một chút rồi uống thuốc. Xong thì ngủ thẳng một giấc tới sáng
Tuy cô còn mệt nhưng vẫn cố gắng đi làm. Cô đã nghỉ 1 hôm rồi không thể tiếp tục nghỉ. Đến cửa hàng với sắc mặt vô cùng kém. Cô vẫn cố gắng làm việc, ăn bữa đúng uống thuốc chỉ mong bản thân nhanh chóng khỏe. Cô không muốn yếu đuối...Cô không có ai để dựa vào thì yếu đuối cho ai xem
Chiều tan ca, cô vừa đóng cửa hàng xong thì có một chiếc xe sang trọng đến dừng trước mặt cô. Cửa kính hạ xuống, khuôn mặt của Nam Cung Di lại hiện ra, nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén vô cùng. Cô khá bất ngờ khi thấy hắn
- " Sao anh lại xuất hiện nữa? "_ Đường Nhã Tịnh lạnh lùng hỏi
Hắn nhìn cô chằm chằm cười khẩy một cái rồi nhàn nhạt trả lời
- " Em có cần tuyệt tình như vậy không? "_ Nam Cung Di
Cô im lặng không quan tâm hắn nữa, quay gót bước đi bình thản nhưng được vài bước lại bị níu lại. Nam Cung Di kéo lấy tay cô, vì cô ốm nên toàn thân mềm nhũn không chút sức lực khán cự
- " Sao người em nóng quá vậy? "_ Nam Cung Di
- " Liên quan gì tới anh? "_ Đường Nhã Tịnh
Cô nói dứt câu thì Nam Cung Di kéo cô lên xe. Kháng cự cũng không được, sức cô bình thường còn chưa thể làm gì được huống chi bây giờ. Sau khi đưa cô lên xe Nam Cung Di lái với tốc độ chóng mặt. Đường Nhã Tịnh bất lực không biết làm gì. Không biết liệu người đàn ông này muốn làm gì.
Cô chỉ buồn, buồn vì những lúc bản thân thê thảm như thế này lại còn bị người này người kia giằng xé. Liệu kiếp trước cô đã tạo nên nghiệp chướng gì để đời này phải gánh chịu hậu quả nặng nề như vậy. Có chồng sao? Cô nghĩ tới chuyện này thì lòng chua xót vô cùng. Người đàn ông hợp pháp là chồng cô lại không thể làm gì cho cô được, đau đến vậy vẫn chưa được một câu hỏi thăm từ người đó...tự nghĩ đến cô tự chế giễu bản thân mình
Bình luận facebook