• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Có vợ là cả gia tài (2 Viewers)

  • Chương 286: Những chuyện bất thường, anh hoàn toàn biết?

**********




Khách sạn Vân Gia, Hiểu Nhi vừa bước xuống xe liền nhìn thấy thân ảnh cao ngất đang đứng ở cửa.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Hiểu Nhi liền đi thẳng đến, kích động nhào vào, ôm chặt anh từ phía sau: “Ông xã, chờ em lâu rồi phải không?”



Cô còn đến sớm trước năm phút, tại sao anh lại ở ngoài này?



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Quay người lại nhìn thấy nụ cười xinh đẹp yếu ớt của cô, khóe môi mím chặt lại của Phùng Dịch Phong mới hơi buông lỏng ra, nhẹ nhàng xoa mái tóc cô, còn đưa tay giữ chặt vòng eo mảnh khảnh này của cô.



“Ừm, đi thôi.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Hai người đi vào khách sạn rồi trực tiếp tiến vào phòng riêng, Hiểu Nhi lúc này mới biết anh sớm đã đặt chỗ rồi.



Vừa bước vào cửa, Phùng Dịch Phong còn đích thân giúp cô kéo ghế,cô cả kinh đến nỗi run rẩy. Anh hôm nay cảm giác không giống mọi ngày.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”









Menu được mang lên, Hiểu Nhi cũng không khách sáo mà gọi những gì mình thích. Phùng Dịch Phong gọi một suất hải sản, bởi vì cần lái xe nên không gọi rượu mà chỉ gọi một ly nước.



Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện, tuy rằng kiệm lời nhưng không khí cũng vô cùng vui vẻ.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Sau khi dùng bữa, Phùng Dịch Phong thanh toán, Hiểu Nhi còn đang tiếp tục hưởng thụ pudding, Phùng Dịch Phong rất tự nhiên mà giúp cô xách túi. Trước khi bước ra khỏi cửa, Hiểu Nhi nhìn một bàn thức ăn vẫn còn lại nhiều hải sản, trong lòng cô có chút áy náy. Tuy rằng bản thân không phải bỏ tiền ra nhưng thường xuyên cảm thấy tội lỗi, đặc biệt là khi lãng phí, cô luôn nghĩ đến hai năm nay ba mẹ cô đều chưa có cơ hội dùng bữa như vậy.



Hai năm nay, ngay cả tết, bọn họ cũng chỉ gói sủi cảo nhân thịt mà thôi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Trước đây nghe người khác nói như vậy, cô nhất định sẽ cảm thấy người đó rất nghèo, nhưng ba năm nay đích thân trải qua, Hiểu Nhi thực sự cảm khái, khi cuộc sống khó khăn, thực sự là qua hôm nay sầu ngày mai.



Mặc dù như thế, cô cũng không có quyền đi chỉ trích Phùng Dịch Phong, bởi vì dựa vào điều kiện của anh, liên tục lãng phí sơn hào hải vị cũng không có gì quá đáng. Anh quả thực có điều kiện và bản lĩnh này.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Khoảng cách giữa người và người thực sự tồn tại.



Con người không có tư cách chỉ trích người khác. Bất luận giàu nghèo đều có quyền lựa chọn của riêng mình, việc có thể làm duy nhất, việc nên làm đó là sống tốt cuộc sống của mình, không ngừng tiến về phía trước. Cho dù ngưỡng mộ, đố kị người khác cũng không thể thay đổi tình trạng của bản thân, giống như đạp đổ người khác cũng không có nghĩa là bản thân mình sẽ quật khởi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Ra khỏi cửa, cô kéo lấy tay Phùng Dịch Phong, khóe môi cong lên đầy ý cười.



Khi bước xuống bậc thang, thấy Phùng Dịch Phong định rẽ sang một hướng khác, Hiểu Nhi liền giữ lấy tay anh: “Ông xã, bãi đỗ xe ở bên này.’



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Không vội, đi tản bộ một lát cho em xuôi cơm.”



Hiểu Nhi cười khanh khách:



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Ông xã, anh ghét bỏ em! Chê cười bảo bối như vậy, người ta giận giờ! Bảo bối thích được biểu dương! Ông xã, về sau anh phải thường xuyên khen ngợi em! Ví dụ đi tản bộ sẽ giúp em càng xinh đẹp hơn, đi dạo sẽ giúp em thon thả hơn, đi bộ ông xã sẽ càng yêu em hơn! Như vậy sẽ vui vẻ cùng anh đi tản bộ…”



Nghe cô độc thoại suốt một chặng đường, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, khóe miệng không nhịn được mà cong lên. Dư quang nới khóe mắt quét qua người cô, nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của cô, bước chân Phùng Dịch Phong cũng dần chậm lại.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Đợi Hiểu Nhi ngừng nói chuyện liền phát hiện hai người họ đang dừng ở biển báo trạm dừng xe bus, đối diện với bức tranh hoạt hình trừu tượng kia.



Trái tim của Giang Hiểu Nhi liền giống như rơi xuống đáy, ánh mắt theo bản năng rơi trên khuôn mặt Phùng Dịch Phong.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Bức tranh này đẹp chứ?”



Giọng Phùng Dịch Phong đột ngột vang lên, Hiểu Nhi đột nhiên cảm thấy sống lưng toát mồ hôi lạnh, thấy anh nhìn chăm chú bức tranh, cô đột nhiên thấy hoảng sợ.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Anh là có ý gì? Anh biết điều gì rồi sao? Là trùng hợp hay là…



“Tại sao không nói gì? Câu hỏi này rất khó trả lời sao?”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”










Âm thanh trầm thấp liền truyền đến, cô liền cảm thấy có gì đó bất thường, cô rút tay lại trong vô thức, cắn chặt môi giống như phạm sai lầm:



“Ông xã?”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Giọng nói trầm ấm mang theo sự thăm dò nhàn nhạt. Lúc này không cần hỏi, Phùng Dịch Phong cũng biết cô xem bức họa này rồi, hơn nữa chắc chắn còn hiểu ý nghĩa.



Đôi mắt nguy hiểm nheo lại, Phùng Dịch Phong nhìn thẳng vào cô trong 3 giây: “Bức tranh này có chút khó hiểu! Giải thích cho anh đi.”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Lần này là giọng điệu ra lệnh chứ không giống lúc trước nữa.



Đầu cô cúi càng thấp, Hiểu Nhi bất giác mím chặt môi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Lúc này một chiếc xe ô tô điện dừng ở bên đường, sau đó điện thoại Phùng Dịch Phong vang lên vài hồi, sau đó một người đàn ông cầm bó hoa hồng xanh đi đến.



“Thưa anh, là anh đặt hoa đúng không ạ?”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Ừm.”



Đưa tay ra nhận lấy rồi kí tên lên hóa đơn, trước khi nhân viên điện hoa rời đi, anh ta còn ngạc nhiên nhìn hai người: Chỉ định thời gian mang hoa đến trạm xe bus tặng, đúng là lần đầu tiên gặp.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Phùng Dịch Phong vừa đưa tay lên, Hiểu Nhi theo bản năng giấu tay về đằng sau lưng.



Chuyện về hoa anh ấy cũng biết sao?



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Cô không phải vừa nói với anh rằng cô không thích hoa hồng xanh sao? Nếu không tại sao anh lại đột nhiên đặt một bó hoa hồng xanh, còn vào lúc này kêu người mang đến?



Cô nhìn chằm chằm xuống đất, Hiểu Nhi liền nghĩ đến cuộc điện thoại tối qua của anh, ngữ khí quả thực khiến cô cảm thấy có chút kì quái.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Lại nghĩ đến trước khi vào nhà hàng, anh còn cố ý đến sớm, đứng ở ngoài cửa chờ đợi cô, đây rõ ràng bất thường mà.



Mà vừa rồi, một người quý trọng thời gian như anh lại chủ động lãng phí thời gian để cùng cô đi dạo, hơn nữa còn ngược hướng, điều này càng thêm dị thường.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Còn những khoảnh khắc này, bữa tối kết thúc, đứng ở trạm xe bus, bức họa mang một ý nghĩa khác, đặt cho cô một bó hoa, hơn nữa còn là hoa hồng xanh…



Ôi mẹ ơi!



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Trong khoảnh khắc này, trái tim của Hiểu Nhi như vỡ vụn. Chỉ trong một buổi tối mà có quá nhiều điểm bất thường! Đây rõ ràng là đang tính sổ với cô mà! Nhưng cũng được tính là chu đáo, để cô ăn no xong rồi mới tính sổ.



Nhìn phản ứng lảng tránh theo bản năng của cô, Phùng Dịch Phong liền biết mỗi ngày một bó hoa hồng xanh đó là do Trương Việt Khánh tặng.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nghĩ đi nghĩ lại, anh cũng nghĩ chỉ có anh ta mà thôi.



Nếu không ai lại dám theo đuổi cô một cách phô trương như vậy? Không tặng hoa hồng đỏ mà lại tặng hồng xanh? Mà cô cũng không đón nhận tình cảm mà trực tiếp vứt đi? Chẳng trách hôm đó cô nhìn hoa hồng xanh mà thất thần? Còn nói cô không thích màu xanh! Không muốn để anh tặng.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Xem ra chuyện này cũng kéo dài một thời gian rồi.



Người phụ nữ đáng chết này cũng không thèm nói nửa lời với anh?



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nếu không phải hôm nay anh trùng hợp nhìn thấy mấy chữ “Hoa lê, giao ước” to đùng, đột nhiên nhớ đến cô, anh không ngờ rằng một bức tranh chỗ nào cũng có thể nhìn thấy lại có ẩn tình lớn đến vậy.



Trước trạm dừng xe bus, Phùng Dịch Phong cầm hoa nhìn vào màn hình, Hiểu Nhi giấu tay ở sau lưng, cúi đầu xuống, đã trôi qua rất lâu nhưng hai người vẫn giữ tư thế đó không nhúc nhích…



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom