• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Có vợ là cả gia tài (4 Viewers)

  • Chương 266: Anh thật sự xem cô ấy như vật thay thế sao?

**********




"Tiểu Hiểu- - "



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Đưa tay ôm lấy cô, đôi mắt Phùng Dịch Phong ngập tràn đau xót, kỳ thật, chuyện tối nay, hoàn toàn đánh anh không kịp trở tay, đến bây giờ, đầu óc vẫn đang rất loạn!



"Anh đừng chạm vào tôi! Đừng chạm vào tôi! Cút ngay! Cút ngay!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








"Em đừng như vậy, nghe anh giải thích, được không?"



"Không nghe! Không nghe!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Vừa đẩy vừa đánh, Hiểu Nhi gào thét, bịt lấy lỗ tai, như bị một loại cảm xúc cực hạn che mất, Phùng Dịch Phong cũng rất là bất đắc dĩ, mở miệng không phải bị cô cắt ngang cũng bị át mất, đến cuối cùng, anh chỉ có thể thở dài bất lực, mà Hiểu Nhi giãy dụa cũng dần mất sức, gần như là nửa ngồi vào trong lòng anh.



Hai người không biết giằng co bao lâu, đến Phùng Dịch Phong lần nữa hồi thần, Hiểu Nhi đã dựa vào anh ngủ sâu.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”









Nhẹ lau đi nước mắt nơi khóe mắt của cô, nhìn cô còn hừ hừ trong cơ mơ ngủ, đáy mắt của anh lại hiện lên một nụ cười dịu dàng. Lực ở tay cũng nhịn không được tăng thêm mấy phần, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc của cô, động tác dừng lại, Phùng Dĩ Phong nhớ đến một số chuyện khác thường gần đây của cô.



Hết một tới hai, hết hai tới ba người gọi là "Lâm Khiết"? Chuyện gì đây?



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Một người mắt kém thỉnh thoảng nhìn nhầm. có thể! Sao lại hết một tới hai, hết hai tới ba được? Trong ký ức, hình như cô nói có một ngày bị hai người nhận nhầm! Chẳng lẽ là cô hoàn toàn giống với Lâm Khiết trước kia?



Coi như là, cô cũng có chút giống mà thôi, sao có thể bị gọi là Lâm Khiết, lại còn không chỉ một lần?



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Âu Tử Thiến xem Lâm Khiết là một trong những bạn học tốt nhất, hiển nhiên, cô ấy chưa từng gặp qua Hiểu Nhi, này còn có ai quan hệ thân thiết đến chào hỏi cô?



Trong trí nhớ, Lâm Khiết trầm tĩnh, lúc rảnh rỗi cũng là người thích đọc sách, vẽ tranh, cô ấy và những chị em của mình, đều là như vậy, trước kia cô ấy đã từng phàn nàn “quan điểm không giống không đi chung đường”, bởi vì những danh viện kia, ngoại trừ ganh đua so sánh hàng hiệu thì là kết giao, nịnh hót quá nhiều, ngoại trừ tiệc rượu, nào có liên lạc bình thường?



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nếu quả thật từng bộc bạch nhiều như vậy, sao sáu năm, không ai biết cô ấy đi đâu?



Cô đột nhiên đi uốn một đầu tóc xù, có phải có liên quan đến chuyện này?



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Ngay lúc đó, Phùng Dịch Phong ngửi được một chút mùi vị khác thường, lại không thể bắt được, chỉ là nhìn lông mày cô nhíu chặt, bàn tay nhỏ đé đang ngủ còn thỉnh thoảng giật giật, trong lòng có chút không rõ tư vị.



Không có chuyện vừa xảy ra này, hai người nên giống như đêm qua, yên giấc trên giường, ấm áp hạnh phúc!



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Từng chút một, cẩn thận ôm lấy cô, Phùng Dịch Phong đặt cô lên giường, đắp chăn mền cho cô xong, đứng đầu giường, ngơ ngác nhìn cô, lại ngồi xuống ngốc cả đêm.



Sợ lại đánh thức cô, Phùng Dịch Phong ngay cả giường cũng không dám lên, cuối cùng làm ổ trên ghế sofa cả đêm, mệt mỏi, nhưng lại trằn trọc.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Cũng may hôm sau là chủ nhật, không vội dậy sớm, trước khi nhắm mắt lại, anh còn nhắc nhủ chính mình: "Không thể ngủ như chết", đợi cô tỉnh lại, phải giải quyết vấn đề trước kia, nếu không, đến vợ cũng không còn!



Hôm sau, Phùng Dịch Phong là bị một tiếng phù phù buồn bực đánh thức, bật người dậy, chỉ thấy Hiểu Nhi nửa quỳ ở đầu giường, xốc thảm lên, anh vọt đến:



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








"Làm sao vậy?"



Tay vừa mới đụng phải cánh tay của cô, đã bị Hiểu Nhi đánh ra ngoài: "Tránh ra! Không cần anh quan tâm!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Đầu óc hỗn loạn, Hiểu Nhi còn có chút mê mang, lại theo bản năng muôn đứng dậy, tay vừa đụng vào giường lập tức rụt về, chống đất muốn đứng lên, một động tác nhỏ, Phùng Dịch Phong lập tức hiểu rõ cô đang mâu thuẫn cái gì, cô căn bản không muốn đụng vào giường, bàn ghế, cô đây là ghét bỏ đến mức độ nào rồi?



Bước lên, mạnh mẽ ôm lấy cô, Phùng Dịch Phong vứt cô về lại giường, kéo chăn lên.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Bị anh ném xuống, Hiểu Nhi càng mê mang, hầm hừ đá trúng bắp chân, gào thét, muốn đi xuống:



"Cút ngay! Anh cách xa tôi một chút! Đừng chạm vào tôi - - "



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”










Đưa tay đè lại bắp chân của cô, Phùng Dịch Phong ngồi xuống, ghìm lấy cô:



"Loạn đủ chưa? Cái giường này, trừ em ra, căn bản không ai chạm qua! Trong căn phòng này, trừ em ra, cũng không có người phụ nữ nào ở qua!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Dừng lại, Hiểu Nhi cũng ngừng hai giây, nói xong, Phùng Dịch Phong lại bổ sung một câu: "Không tính người hầu!"



Thấy ánh mắt của cô cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng vào mặt anh, lông mày vẫn nghi hoặc nhíu lại, hòa hoãn, Phùng Dịch Phong mới nói



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








"Anh đã nói với em, anh chưa từng chạm vào Lâm Khiết, trước kia không có, bây giờ càng không có khả năng! Cho nên, em nói những chuyện kia, ôm em, ảo tưởng đến cô ấy, căn bản là dối trá!"



Thấy cô dường như còn chưa tin, vẻ mặt hoài nghi anh, Phùng Dịch Phong cũng không biết nói gì, bất đắc dĩ nhìn xuống sàn nhà, mới hỏi ngược lại:



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








"Em yêu Trương Việt Khánh như vậy, vì sao không đưa mình cho anh ta?"



Không cần cô trả lời, anh tiếp tục nói: "Không phải chỉ có phụ nữ mới có ảo tưởng hoàn mỹ với tình yêu, hôn nhân!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Ngụ ý, đàn ông cũng giống vậy. Anh đã từng, cũng có suy nghĩ như vậy



Thông minh như Hiểu Nhi, đương nhiên hiểu được ý trong lời nói của anh, nhưng mà vào lúc này, sự tin cậy của anh, ở trong lòng cô, đã gần sát biên giới rồi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








"Phụ nữ và đàn ông, cũng không giống nhau!"



Xã hội này, rõ ràng dễ tha thứ cho đàn ông hơn! Nếu như cô trong hôn nhân mà lêu lổng bên ngoài, anh đã sớm đạp cô đến Thái Bình Dương rồi!



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Thấy cô cuối cùng cũng bình tĩnh mở miệng, Phùng Dịch Phong cũng nhẹ nhàng thở ra:



"Nhưng mà, tình yêu, hạnh phúc là giống nhau! Sẽ không bởi vì nam nữ, giàu nghèo mà khác nhau, đúng không? Tối hôm qua chẳng phải em với Tiêu gì đó ở cùng nhau? Chẳng lẽ hai người cũng - - "



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Phùng Dịch Phong còn chưa nói xong, Hiểu Nhi đã xù lông:



"Bọn em là ngẫu nhiên gặp, tạm thời lập nhóm, anh lại muốn dội nước bẩn lên người em, sau đó tẩy trắng cho anh và Dung Lâm Khiết? Giống nhau sao?" Bọn họ mới quen biết vài ngày?



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Dùng sức gào rú một cái, Hiểu Nhi chỉ cảm thấy đầu óc như là bị người chèn đá, đau đớn vô cùng, cả người không thoải mái, biết rõ giường này chưa ai ngủ qua, cô cũng không tránh:



"Tránh ra! Em không cãi nhau với anh, anh... Vô lại, không nói đạo lý..."



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Giọng nói càng lúc càng nhỏ dần, Hiểu Nhi không tự chủ nhắm hai mắt lại.



"Tiểu Hiểu, em làm sao vậy?"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Phùng Dịch Phong bắt lấy bả vai cô, chỉ thấy cả người cô uể oải, ôm lấy cô, tay dừng lại mọt chút, anh mới giật mình phát hiện cả người cô nóng hổi, đỡ cô nằm xuống, Phùng Dịch Phong đút cho cô hai viên thuốc hạ sốt, lại lấy khăn lạnh đắp lên trán cô:



Nóng rần lên, nhất định là tối hôm qua gặp lạnh! Anh quá sơ suất, tối hôm qua quên cho cô uống thuốc dự phòng!



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Khó trách xuống giường cũng bị ngã trên đất!



Có chút không yên lòng, Phùng Dịch Phong vẫn là gọi điện cho Trịnh Liên Thành đến.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








"Cô ấy thế nào rồi? Sao cứ hừ hừ vậy, có phải cô ấy đau ở đâu?"



"Sốt cao, ý thức mơ hồ, tiềm thức phản ứng! Có thể áp lực trong lòng cô ấy quá lớn, tâm tình bị đè nén thời gian dài không giải quyết, thế nên sức chống cự giảm sút, tâm tình có mức kích động, không chịu nổi mới ngất định! Phụ nữ chính là có một điểm tốt, có thể khóc, khóc cũng là một cách phát tiết tâm tình. Khóc lên, đối với cơ thể cũng tốt hơn!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Truyền cho cô bình nước, Trịnh Liên Thành dọn dẹp hòm thuốc, nhìn nhìn người mê man đầu giường, nói: "Là vì chuyện tối ngày hôm qua sao! Anh Phùng, anh... Thực sự coi cô ấy như thay thế của Lâm Khiết sao?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom