• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chap-226

Chương 210: Vận động đặc biệt




Cái gì?



Hiểu Nhi trừng mắt nhìn, trực giác cho biết cô lại bị lừa rồi, còn chưa kịp phản ứng lại, đầu óc cô đã mơ mơ hồ hồ không còn phân biệt được gì hết.



Tiểu biệt thắng tân hôn, trống vắng đã lâu, lại bị cô nhóc này giày vò một hồi, Phùng Dịch Phong hẳn là có chút mất kiểm soát, giống như một con ngựa hoang đứt dây cương, nhưng cho dù là vậy, anh vẫn nhớ việc phải tránh vết thương của cô ra, cả quá trình đều rất nhẹ nhàng săn sóc!



Một đêm này, hừng hực như lửa lại nồng đậm như trà, cuồn cuộn trào dâng....



Ngày hôm sau, khi ánh nắng sớm mai chiếu rọi những tia nắng rực rỡ nhất, Phùng Dịch Phong theo thói quen mở mắt ra, ánh mắt sáng bừng tràn đầy xuân sắc. Những ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve từng đường nét của mỹ nhân đang ngủ say trong lòng mình, anh cúi đầu, nhẹ nhàng như nước, khẽ đặt lên đó một nụ hôn.



Hóa ra, mỗi sớm thức dậy, đều có thể khoan khoái mãn nguyện như vậy.



Ngay cả buồn bực trong những ngày gần đều tiêu tan bằng sạch, Phùng Dịch Phong dường như đã tìm ra được mấu chốt giải quyết cho mọi vấn đề, cả người cảm thấy nhẹ nhõm một cách kì lạ.



Hôm nay, Hiểu Nhi tỉnh giấc bởi nụ hôn bất ngờ của Phùng Dịch Phong.



Vừa mở mắt ra, Hiểu Nhi liền trông thấy gương mặt tuấn tú như được điêu khắc phóng đại ngay trước mắt, khiến cô sửng sốt một phen, cần cổ trắng nõn khẽ đỏ bừng:



“Ông xã... chào buổi sáng!”



Tối hôm qua suýt chút nữa thì cô bị anh giày vò đến chết, nhớ lại những quy tắc mà anh đặt ra, cô cảm thấy bản thân bị giễu cợt một cách quá đáng! Gì mà phá luật chứ, rõ ràng là không ngừng bắt cô thỏa mãn nhu cầu cá nhân của anh mà!



Nhưng, cô cũng không thể phủ nhận, trong suốt những ngày vừa qua, sáng hôm nay là ngày mà cô hạnh phúc nhất!



Cảm giác được vùi mình trong lòng anh, thật sự rất thích!



Nhưng mà tất cả những thứ này, cũng giống như con người của anh, biến hóa khôn lường, luôn khiến cho con người ta có cảm giác xa vời giống như khoảng cách giữa bầu trời và mặt đất. Nếu như trái tim cô không mạnh mẽ kiên cường, thì cô đã chết mấy trăm lần rồi.



Phùng Dịch Phong siết chặt cô thêm một chút, giọng nói trầm khàn gợi cảm vang lên: “Chào buổi sáng....”



Anh không kìm được mà hôn lên đỏ mọng của cô, rồi lên tiếng: “Có chỗ nào không thoải mái không?”



Mặc dù lần này anh đang hỏi thăm sức khỏe cơ thể cô, nhưng nhớ lại tối qua, Hiểu Nhi vẫn ngượng ngùng co chân lại, ngoan ngoãn lắc đầu.



Tối qua, anh quá điên cuồng, khiến người khác không thể nào tưởng tượng nổi!



Trong trí nhớ của cô, hình như đây là lần đầu tiên anh gấp gáp đến độ không dùng đến biện pháp phòng tránh nào cả.



Nhớ lại những hình ảnh “đặc biệt đó, Hiểu Nhi không khỏi đỏ mặt, tim cũng đập nhanh hơn, nhưng rồi lại bị anh nhìn chằm chằm, Hiểu Nhi có cảm giác trái tim nhỏ bé này sắp nổ tung đến nơi rồi.



Cô nghĩ là mình nên nói gì đó, vắt óc suy nghĩ một phen rồi thỏ thẻ nói: “Thời tiết... hình như rất đẹp, nhưng tiếc là không thể chạy ra ngoài vận động!”



Hiện giờ, cả người cô vẫn còn đang đau nhức.



Ánh mắt Hiểu Nhi chăm chú nhìn anh, trong lòng không ngừng gào thét: Anh mau ngồi dậy đi, nhìn em như vậy làm gì? Em không thở nổi nữa rồi này.



Cô không biết là dáng vẻ im lặng ngoan ngoãn này của bản thân quyến rũ biết chừng nào, đặc biệt là mái tóc dài buông xõa, khi cô để lộ ra xương quai xanh trắng nõn, cùng với đó là đôi mắt to tròn, đôi môi đỏ thắm, tất cả kết hợp hài hòa với nhau khiến cô như một tiểu yêu tinh đang quyến rũ người khác phạm tội.



Bỗng chốc, Phùng Dịch Phong cảm thấy vô cùng khó hiểu: rõ ràng cô chẳng làm gì cả, rõ ràng anh mới vừa thỏa mãn, sao bây giờ anh lại cảm thấy khí thế hừng hực như vậy?



Anh âm thầm đè nén, không muốn để cô mệt thêm, nhưng khi đang định ngồi dậy thì Hiểu Nhi vô thức nhúc nhích, chạm nhẹ vào người anh một cái, khoảnh khắc ấy, não anh như bùng nổ, giây tiếp theo, cơ thể nặng nề của anh nhào sang:



“Thế thì chúng ta đổi sang loại hình vận động khác nhé?”



“Hả?”



Hiểu Nhi chưa kịp định thần lại thì từ đầu đến chân cô bị ai đó “dạy dỗ” một phen...





Từ phòng tắm bước ra ngoài, cô như phát điên, cả người cô không còn chỗ nào lành lặn cả, Hiểu Nhi mặc một chiếc áo len mỏng freesize để che đi vết tích trên cơ thể, vết thương trên mặt cô cũng đã mờ đi, trên người cũng không còn cảm giác đau nhức nữa, tâm trạng của cô cũng vì thế mà tốt hơn.



Phùng Dịch Phong cũng thay một bộ quần áo mặc ở nhà, anh ôm lấy cô từ phía sau, cúi hôn lên gáy cô: “Ở nhà nghỉ ngơi thêm hai ngày, dưỡng thương cho tốt đi đã!”



Hiểu Nhi xoay người lại, hung hăng liếc anh một cái: “Anh ở đây thì làm sao mà tốt được?”



Dứt lời, cô kéo cổ áo xuống, trên ngực hiện lên dấu hôn vô cùng rõ ràng: “Anh nhìn thành quả đẹp đẽ của anh đi này, nhìn còn rõ hơn cả cái này nữa!”



Rồi cô lại vén tay áo lên, những vết bầm tím trên cánh tay đã mờ đi không ít.



“Này làm sao gặp người khác được...” Cô khó chịu bĩu môi,má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, đẹp đến mức rung động tâm can.



Chắc hẳn là đau lắm, Phùng Dịch Phong ôm chặt lấy cô: “Sau này, anh sẽ bảo vệ em thật tốt!”



Làn da của cô mỏng manh như thế, một người phụ nữ yếu đuối như thế, vậy mà những tên khốn kiếp kia lại dám ra tay nặng vậy với cô? Đột nhiên, Phùng Dịch Phong cảm thấy hình phạt dành cho bọn chúng quá nhẹ rồi, đáng lẽ phải lột da bọn chúng ra mới đúng!



Trong lòng Hiểu Nhi dâng lên một cảm giác ấm áp, cô không khỏi mỉm cười, hai mắt híp lại, không muốn để cho những chuyện không vui kia phá vỡ đi khoảnh khắc hòa thuận hiếm có của hai người, khó khăn lắm mới được ngày cuối tuần, Hiểu Nhi vươn tay ộm lấy anh:



“Ông xã, bụng kêu gào rồi đây này! Chúng ta xuống nấu cơm đi!”



“Được!”



Anh nắm lấy tay cô, cả hai cùng nhau đi xuống lầu.



Trong phòng bếp, Hiểu Nhi nấu cháo, rồi lại chuẩn bị vài món ăn đơn giản, trong nhà không có đồ ăn mặn, vậy nên cô định chuẩn bị làm thêm một ít bánh.



Bận rộn như vậy, Phùng Dịch Phong cũng không giúp được gì, đành đứng bên cạnh cô, thỉnh thoảng hai người sẽ nói vài câu với nhau.



Lát sau, cà phê trong máy pha đã xong xuôi, Hiểu Nhi lon ton chạy tới, ân cần rót giúp anh một ly: “Ông xã, uống cà phê đi, đợi em chiên trứng xong là có đồ ăn ngay thôi!”



Hương cà phê vô cùng quen thuộc, khi khuấy lên còn có thể thấy được sự đặc sánh của sữa, trước đây anh không thể nào yêu thích nổi mùi vị này, nhưng lúc này, chỉ cần ngửi một chút thôi, anh cũng cảm thấy khoan khoái.



Anh nhấp một ngụm, hương thơm tuyệt mĩ lan tỏa khắp khoang miệng.



Quả nhiên, sở thích của mỗi người rồi cũng sẽ thay đổi!



Âm thanh chiên rán xèo xèo vang lên, niềm hạnh phúc yên bình khiến cho Phùng Dịch Phong bỗng nhiên cảm thấy rằng, đây chính là cuộc sống mà anh khao khát, con người, cảnh vật, từng thứ một, đều vô cùng hoàn mỹ.



Khóe môi anh cũng bất giác cong lên.



Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên, Hiểu Nhi quay đầu lại nhìn anh: “Ấy, mới sáng sớm đã có ai đến vậy nhỉ?”



Thực ra đã 9 giờ rồi! Nhưng ở đây lâu như vậy rồi, Hiểu Nhi cũng chưa từng thấy có khách nào ngoài Trịnh Liên Thành hay người giúp việc cố định đến đây cả, nhưng toàn trực tiếp mở cửa bằng vân tay hoặc là chìa khóa.



“Có thể là Mạc Ngôn! Để anh ra mở cửa!”



Phùng Dịch Phong đứng dậy đi ra ngoài cửa, đoán chừng là có việc gì gấp, ngoài cậu ta ra, anh không nghĩ ra được ai có thể chủ động đến gõ cửa giờ này. Vừa đi, Phùng Dịch Phong vừa lướt điện thoại:



Không có cuộc gọi cũng không có tin nhắn.



Lúc này, chuông cửa lại một lần nữa vang lên, Phùng Dịch Phong cũng không xác nhận gì thêm là trực tiếp mở cửa ra.



“Tôi đi ngang qua! Lần trước thấy vết thương ở chân em...”



Ánh mắt vừa chạm nhau, giọng nói liền ngưng bặt lại, cả hai người đều sững sờ, Phùng Dịch Phong không thể giấu nổi vẻ kinh ngạc, mà Trương Việt Khánh cũng không ngờ, lúc này, tay anh ta đang khựng lại giữa không trung, trong tay vẫn còn cầm một hộp thuốc mỡ trị sẹo....
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom