• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cô Vợ Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc (1 Viewer)

  • Chương 1-10

Chương 1: Mẹ Ơi, Mẹ Có Sợ Gặp Quả Báo Không?

"Mẹ, mẹ làm vậy không sợ sẽ gặp quả báo sao?" Nhìn thẳng vào trước mặt người phụ nữ trung niên đang bày ra bộ mặt dữ tợn, Cố Niệm Niệm nói, đầy vẻ không dám tin.

Cô mới hai mươi tuổi thôi, vậy mà mẹ lại vì tiền tài mà ép cô phải ngủ với một tên đần!

Cố Niệm Niệm không đồng ý, Chu Mỹ Ngọc lại buộc cô đến khách sạn để cô ngủ với tên đần kia ngay tối nay!

Người trước mặt này thật sự là mẹ ruột của mình sao?

Chu Mỹ Ngọc hung ác kéo Cố Niệm Niệm đẩy vào trong phòng tổng thống xa hoa. Bên trong có một người đàn ông đang vừa cắn ngón tay, vừa chảy nước miếng, đần độn nhìn Cố Niệm Niệm: "Tôi thấy gái đẹp, tôi muốn gái đẹp."

"Con bé này, con đừng có đứng lỳ ở đây nữa."

Chu Mỹ Ngọc nói đầy vẻ hung dữ: "Ơn cha ơn mẹ cao hơn trời, mẹ kêu con gả cho cậu chủ nhà họ Lưu thì con phải gả. Đêm nay con hầu hạ cậu chủ Lưu cho tốt vào cho mẹ, nếu không con sẽ biết tay!"

Nói đến đây, giọng bà đột nhiên trở nên dịu dàng, nửa uy hiếp, nửa dụ dỗ nói: "Niệm Niệm à, nhà mình nghèo thế nào con biết mà. Cậu chủ Lưu này tuy không thông minh cho lắm, nhưng gia đình làm ăn lớn đến mức nào cơ chứ, tiền nhiều như nước chảy. Con ở cùng cậu ta một đêm, rồi sinh cho cậu ta một thằng bé bụ bẫm thì sau này vinh hoa phú quý hưởng không hết, không phải sao?”

Đôi mắt đẹp của Cố Niệm Niệm trừng lớn: "Người muốn hưởng vinh hoa phú quý không ai hết là mẹ. Nhà họ Lưu cho mẹ không ít tiền phải không? Vì tiền thậm chí mẹ có thể bán đi con ruột của mình.”

Bị đoán trúng ý đồ, sắc mặt Chu Mỹ Ngọc tối sầm trong nháy mắt.

Nhà họ Lưu hứa rằng chỉ cần đưa Cố Niệm Niệm đến một đêm là sẽ cho bà ta hai mươi vạn, đợi đến lúc Cố Niệm Niệm mang thai sẽ cho bà ta thêm ba mươi vạn nữa!

Tận năm mươi vạn! Đây quả là một cái giá trên trời với gia đình nghèo khó như nhà bà ta, chỉ cần có năm mươi vạn này thì họ sẽ hoàn toàn trở mình!

Vì năm mươi vạn này, để Cố Niệm Niệm ngủ với một thằng đần thì có sao đâu!

Nghĩ đến đây, Chu Mỹ Ngọc giơ tay cho Cố Niệm Niệm một cái tát thật kêu: "Tao nói lần cuối cho mày biết, đêm nay mày liệu mà hầu hạ cậu Lưu cho tốt vào!"

Nói xong, bà ta đóng sầm cửa phòng tổng thống lại.

Trong phòng, Cố Niệm Niệm đứng ngây tại chỗ, trên khuôn mặt trắng nói của cô là năm dấu ngón tay đỏ tươi, khóe mắt trào ra một giọt nước mắt óng ánh.

Tên đần cao không đếm một mét sáu phía sau đi đến, nói với Cố Niệm Niệm đang do dự: "Mỹ nhân, đi ngủ với tôi đi."

Cố Niệm Niệm gạt hết nỗi thương tâm khổ sở sang một bên, trong đầu cô chỉ còn một chữ.

"Trốn!"

Lúc này trong đầu Cố Niệm Niệm chỉ có mỗi suy nghĩ này.

Cô nhanh chóng kéo cửa, chạy ra ngoài.

Nhưng sự tình cũng không đơn giản như thế, ngoài cửa có vệ sĩ mặc vest đen thân cao như núi canh chừng.

"Cô Cố, mời cô quay lại." Tiếng của vệ sĩ áo đen vô cùng lạnh lùng, không có chút tình cảm nào.

Cố Niệm Niệm nhanh chóng lách, trốn qua khe hở bên cạnh anh ta.

Có lẽ vì chắc chắn rằng Cố Niệm Niệm trốn không thoát, mặt vệ sĩ cũng không chút hoảng loạn, không nhanh không chậm mà đi theo Cố Niệm Niệm.

Cổng khách sạn còn có người canh, Cố Niệm Niệm mọc cánh cũng khó thoát.

Quả nhiên, sau khi Cố Niệm Niệm thở dốc chạy đến đại sảnh thì thấy cổng khách sạn có hai người vệ sĩ khác cũng đứng sừng sững như núi ở đấy.

Phía trước có người canh, phía sau có người đuổi, kiểu gì thì mình cũng không thoát nổi sao?

Cơn tuyệt vọng thấu trời ập vào người Cố Niệm Niệm.

Cô còn trẻ thế này, thậm chí còn chưa từng yêu đương, lại cứ thế mà trao thân cho một thằng đần mà mình vốn không yêu sao?

Mặt Cố Niệm Niệm xám như tro tàn.

Đúng lúc này, một chiếc Aston Martin dừng trước cổng khách sạn.

Cửa xe được mở ra.

Một đôi chân dài với quần tây vừa vặn từ xe duỗi ra, vững vàng tiếp đất, một người đàn ông cao lớn hiên ngang xuống xe.
Chương 2: Cô Chắc Chứ?

Người đàn ông vừa xuống xe đã thu hút bao ánh nhìn, như thể anh mang theo ánh sáng khiến người ta lóa mắt.

Cao gần một mét chín, áo gió màu xám khoác lên người làm nổi bật các đường nét thân hình hoàn mỹ, khiến vóc dáng cao lớn, xuất sắc hơn người của anh nổi bật hẳn trong đám đàn ông bình thường.

Ngũ quan của anh lại càng tinh xảo đến không thể bắt bẻ, đôi mắt đen tĩnh mịch có vẻ cao cao tại thượng.

Khí thế nghiêm nghị khiến người khác kinh sợ ấy, khí chất hơn người và bước đi đầy vẻ tôn quý, lạnh lùng, kiêu ngạo khiến người ta không thể dời mắt.

Trái tim Cố Niệm Niệm đột nhiên đập loạn.

Khoảng cách quá xa, cô cũng không thấy rõ ngũ quan và dáng vẻ của người đàn ông này.

Nhưng khí thế mạnh mẽ như đế vương này, dù có đứng cách xa thì cô cũng có thể cảm nhận một cách rõ ràng.

Người đàn ông này không phải là người đơn giản.

Cố Niệm Niệm gần như đã hạ quyết tâm.

Có lẽ người đàn ông này có thể cứu mình!

Ma xui quỷ khiến thế nào, đột nhiên cô vọt nhanh đến trước mặt người đàn ông, ôm lấy anh ta.

Vóc dáng cao lớn của người đàn ông che khuất Cố Niệm Niệm.

Thấy hành động đột ngột của Cố Niệm Niệm, đôi mắt tĩnh mịch của người đàn ông hiện lên chút kinh ngạc, nhưng chỉ thoáng qua rồi lại khôi phục vẻ lạnh nhạt.

"Cứu tôi." Cố Niệm Niệm ngẩng đầu lên, giọng nói đầy vẻ khẩn cầu.

Đến gần rồi cô mới phát hiện, người đàn ông trước mắt anh tuấn đến không thể tưởng tượng nổi.

Giữa cặp mày xuất chúng như thể có thể thấu hết các góc khuất nhân gian.

Người đàn ông nhìn Cố Niệm Niệm một lúc, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

Khí thế cường đại quanh người anh, khí thế xuất chúng bức người.

Bị nhìn như vậy, không hiểu sao lòng Cố Niệm Niệm lạnh phát rét.

"Cô chắc chứ?"

Một lúc sau, cặp môi mỏng của người đàn ông khẽ nhúc nhích.

Thanh âm của anh trầm thấp mà giàu từ tính.

Cố Niệm Niệm liều mạng gật đầu.

Cô cũng không muốn gả cho tên đần kia.

Môi người đàn ông câu lên một nụ cười lạnh.

Mấy năm nay, phụ nữ muốn câu dẫn anh nhiều vô số kể, có thể nói đã dùng hết tất cả các loại mánh khóe.

Mánh khóe của người phụ nữ trước mặt này cũ quá rồi.

Đối với những người phụ nữ thế này, từ trước đến nay anh chẳng thèm ngó ngàng đến.

Nhưng người phụ nữ này, so với những người phụ nữ trang điểm diêm dúa khác lại có đôi chút khác biệt.

Cô có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, mặt mũi có vẻ thanh thuần nhưng lại có vẻ mị hoặc, phong tình.

Cô gái trong sáng có nhiều mà phụ nữ mị hoặc cũng không ít.

Nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một người phụ nữ lại có thể vừa xinh đẹp quyến rũ, vừa trong sáng như thế.

Mang dáng vẻ đơn thuần của cô gái nhỏ, cũng có vẻ yêu mị của phụ nữ trưởng thành.

Vừa nghĩ đến đây, anh đột nhiên bế ngang Cố Niệm Niệm lên, đi về phía thang máy.

Hai tay vệ sĩ có nhiệm vụ canh chừng Cố Niệm Niệm ở phía xa nhìn nhau, nhưng không ai dám tiến lên ngăn cản.

Bọn họ không biết người đàn ông bế Cố Niệm Niệm là ai. Nhưng người đàn ông này toàn thân đều phát ra khí thế của vương giả, khiến họ đều chấn kinh.

Đến khi hai người vệ sĩ lấy lại tinh thần thì đã không thấy Cố Niệm Niệm và người đàn ông ấy đâu.

Đột nhiên bị người đàn ông này bế, Cố Niệm Niệm hơi choáng váng.

Khí lạnh đặc thù của người đàn ông nhanh chóng vây lấy cô.

Đến khi cô lấy lại tinh thần thì đã bị ném lên chiếc giường lớn êm ái.

Bị quăng lên giường, lúc này Cố Niệm Niệm mới lấy lại tinh thần.

Người đàn ông đứng ngay trước giường, hai chân thẳng tắp thon dài.

Chẳng biết anh ta đã cởi áo khoác từ lúc nào, bên trong mặc sơ mi trắng, lộ ra thân thể cáo lớn mạnh mẽ của anh.

Mặt mũi anh anh tuấn đến mức khiến người ta ngạt thở.

Người đàn ông nới lỏng cổ áo.

Cố Niệm Niệm hơi hoảng hốt: "Anh muốn làm gì?"

Người đàn ông nhìn Cố Niệm Niệm đầy thâm ý: "Làm gì? Cô chủ động câu dẫn tôi, giờ lại không biết tôi muốn làm gì sao?"

Cố Niệm Niệm lập tức đần cả mặt.

Chủ động câu dẫn anh ta?

Người đàn ông này hiểu lầm gì đó rồi phải không?
Chương 3: Tôi Không Thích Phụ Nữ Chơi Trò Lạt Mềm Buộc Chặt

"Tôi... tôi có gây hiểu lầm gì với anh phải không, tôi không có ý gì với anh cả." Cố Niệm Niệm hấp tấp nói.

"Không có ý gì? Phải không?" Thân thể người đàn ông hơi nghiêng, hai tay chống giường, cúi đầu nhìn chằm chằm vào Cố Niệm Niệm.

Anh kéo dài chữ cuối, mang theo quyến rũ không tả nổi.

Dung nhan anh tuấn của người đàn ông gần trong gang tấc, ngũ quan được phóng đại vô hạn nhưng vẫn không thể tìm được bất kỳ khuyết điểm nào, ngược lại còn càng đẹp hơn.

Đôi mắt sâu như biển ấy như thể có ma lực, cứ vậy mà khiến lòng người khiếp sợ.

Hô hấp của Cố Niệm Niệm dừng lại.

A, khoảng cách gần thế này với một người đàn ông đẹp đến mức khiến người hay thần tiên đều ghen tị, nói không có ý gì thì không phải đạo chút nào.

Cô nuốt ực một ngụm.

Cố Niệm Niệm, mày còn tiết tháo hay không?

"Tôi thật sự không cố ý, có người muốn bắt tôi, tôi cầu cứu anh." Cố Niệm Niệm tự động lược đi việc mẹ ruột muốn bàn mình cầu vinh, bắt mình ngủ với một thằng đần.

Việc này cô nghĩ thôi đã đau đớn vô cùng, chứ đừng nói đến nhắc lại.

Khỏe miệng người đàn ông hơi nhếch lên, đôi mắt thâm thúy: "Cô cho rằng tôi sẽ tin vào lời nói dối vụng về đó sao?"

Anh nâng cằm Cố Niệm Niệm lên, ép cô phải đối mặt với mình: "Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, tôi không có hứng chơi với mấy thủ đoạn lạt mềm buộc chặt này."

Nói xong, anh ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, vuốt ve: "Nếu như cô cứ giả bộ ra vẻ đáng thương thế này, tôi sẽ không còn chút hứng thú nào với cô nữa."

Môi anh kề sát tai cô thủ thì, khí nóng phun vào vành tai cô.

Cố Niệm Niệm chưa từng tiếp xúc thân mật với một người đàn ông thế này, trong nháy mắt, cả người cô đều cứng đờ.

"Bảo bối, ngoan nào." Người đàn ông thấp giọng nói.

Đôi mắt anh tối đi.

Anh đẩy Cố Niệm Niệm lên giường, đè xuống.

Khoảnh khắc ý thức được người đàn ông trước mặt đang muốn làm gì, Cố Niệm Niệm vô cùng hoảng sợ.

Cô dùng hết sức, muốn đẩy người đàn ông này ra.

Nhưng chút sực lực của cô đối với đàn ông hoàn toàn không đáng kể.

Người đàn ông nắm chặt hai tay cô, đẩy lên đỉnh đầu.

"Anh... anh muốn làm gì? Anh không thể làm thế này." Cố Niệm Niệm sợ tái mặt, cô liều mạng hét lớn.

Trong mắt người đàn ông có chút không kiên nhẫn.

"Tôi đã nói tôi không thích phụ nữ lạt mềm buộc chặt, đừng có ra vẻ với tôi." Nói xong, anh cúi đầu chặn môi Cố Niệm Niệm lại.

Anh không thích hôn môi phụ nữ.

Môi toàn là son, khiến anh buồn nôn.

Khi anh thấy Cố Niệm Niệm không thoa chút son môi nào, lại thật sự muốn hôn thử xem sao.

Đôi môi mềm mại hoàn mỹ thật khiến người ta động lòng.

Khi anh hôn rồi, cảm giác ấy còn tốt hơn so với tưởng tượng.

Môi của cô gái này vô cùng mềm mại, còn hơi ngọt, như là mật.

Đôi mắt sắc bén của người đàn ông khẽ run, hô hấp bỗng dưng dồn dập.

Cố Niệm Niệm cảm nhận được rõ ràng người đàn ông đang đè trên người mình bắt đầu trở nên giống một con mãnh thú chực chờ sẵn.

Mặc dù có chút sợ hãi, nhưng là một người trưởng thành, cô hiểu rõ điều này có nghĩa là gì.

Nhưng lúc này cô không có cách nào cả!

Tuyệt vọng, bất lực, sợ hãi, khủng hoảng, các loại cảm xúc bủa vây lấy cô.

Mình không thể thoát được sao?

Hôm nay, cô thật sự phải hoàn toàn vĩnh biệt sự trong sạch của mình sao?

Một cơn đau bỗng chốc ập đến.

Cố Niệm Niệm ngay cả tiếng khóc cũng không phát ra nổi.

Môi của cô đã bị chặn lại gắt gao.

Cố Niệm Niệm trợn to mắt, đầu vẻ hoảng sợ, lông mi dài như cánh bướm run rẩy.

Tay cô siết chặt tấm ga giường, đôi mắt trừng lớn không ngừng gợn sóng. Cho dù cô có cố gắng thế nào cũng không kiềm lại được nỗi sợ hãi.

"Bảo bối, em thật đáng yêu." Người đàn ông khẽ nỉ non bên tai cô.

Tiếng anh trầm thấp, khàn khàn. Vốn là người mang theo khí thế khiến người khác kinh sợ, song khi anh nói lời âu yếm lại đầy vẻ dịu dàng ấm áp.

Bóng đêm ngoài cửa sổ ngày càng dày đặc, trong phòng tràn ngập xuân sắc.
Chương 4: Ân Đoạn Nghĩa TuyệtChu Mỹ Ngọc vội vàng đi vào một quán cà phê.

Quán cà phê có một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, mặc quần áo hoa mỹ.

"Không ngờ con gái bà lại rất xinh đẹp, chẳng tin nổi là bà sinh." Lưu Tư Ngữ đáng giá Chu Mỹ Ngọc một lượt từ trên xuống dưới.

Chu Mỹ Ngọc có cách ăn mặc giống phụ nữ trung niên bình thường, mặt to như cái bánh bột mì, eo như thùng phuy, ngũ quan cũng thô.

Thật sự không tưởng tượng nổi sao bà ta lại có thể sinh ra một cô con gái có da dẻ trắng nõn, dáng vẻ mỹ nhân yểu điệu như Cố Niệm Niệm.

Ánh mắt Lưu Tư Ngữ lóe lên, có vẻ suy nghĩ.

Cố Niệm Niệm sao lại không có chút nào giống với mẹ đẻ là Chu Mỹ Ngọc?

Chu Mỹ Ngọc cười lấy lòng: "Cô Lưu, Niệm Niệm nhà tôi dáng dấp phải tốt, nếu không thì sao xứng với cậu Lưu được chứ?"

Ánh mắt Lưu Tư Ngữ lộ vẻ khinh thường, lạnh lùng nói: "Cái gì mà xứng? Cái nhà rách như nhà bà mà cũng đòi xứng với nhà họ Lưu chúng tôi sao?"

Chu Mỹ Ngọc vội vàng gật đầu, cười nịnh nọt: "Cô Lưu nói đúng, gia đình thấp kém như nhà tôi sao xứng được với nhà họ Lưu giàu sao quyền thế. Được cậu Lưu để ý là phúc phận của Niệm Niệm."

Được vuốt mông ngựa thế này, Lưu Tư Ngữ dễ chịu hơn đôi chút: "Nếu như bụng của Cố Niệm Niệm nhà bà không chịu thua kém ai, có thể sinh được con trai cũng không phải là không thể."

Lưu Tư Ngữ trầm ngâm, em trai nhà mình là một thằng đần, không thể môn đăng hộ đối với nhà người ta.

Cố Niệm Niệm tuy có gia cảnh nghèo khổ, nhưng dù sao cũng là mỹ nhân, ủy khuất em trai mình một chút cũng không sao.

Nghe vậy Chu Mỹ Ngọc lại lộ ra vẻ vui mừng.

Đúng lúc này, một hồi chuông điện thoại vang lên dồn dập.

Lưu Tư Ngữ lấy điện thoại từ túi xách ra, bấm trả lời.

Sau một lúc, cô ta cúp điện thoại, khuôn mặt trang điểm diễm lệ phủ một tầng sương lạnh.

"Chu Mỹ Ngọc, bà dạy con gái tốt đấy!"

Chu Mỹ Ngọc lập tức sợ hãi.

Con nhóc chết tiệt kia không phải đã gây ra tai họa gì rồi chứ!

"Cô ta chạy rồi!" Lưu Tư Ngữ lạnh lùng nói.

Chu Mỹ Ngọc vô cùng sợ hãi!

"Cho bà một cơ hội nữa. Bà tìm con gái của bà mang về, nếu không thì bà đừng mơ đến dù chỉ một đồng tiền!" Lưu Tư Ngữ hung ác nói xong rồi nghênh ngang bỏ đi.

Chu Mỹ Ngọc tức đến xanh cả mặt.

Tiền tới tay rồi còn để lỡ sao?

Bà ta hận không thể xé nát Cố Niệm Niệm.

"Con ngu Cố Niệm Niệm này mày chạy đi đâu rồi? Mày muốn hại chết mẹ mày đúng không? Nhà họ Lưu không đưa số tiền đó thì không mua được nhà, mày muốn em mày sau này đi đâu cưới được vợ mà không có nổi một căn phòng tân hôn đây hả?"

Điện thoại vừa được nhận, Chu Mỹ Ngọc mắng tới tấp.

Bên kia, Cố Niệm Niệm cúp điện thoại ngay.

Cô nằm trên giường, cơ thể rã rời như tro tàn.

Người đàn ông ban nãy giày vò cô quá mãnh liệt.

Cho dù không có chút kinh nghiệm gì, nhưng cô cũng có xem ít tiểu thuyết ngôn tình.

Người đàn ông kia có vẻ như là người có thế lực đáng sợ.

Sau cùng, người đàn ông nhận được một cú điện thoại.

Cố Niệm Niệm mơ hồ nghe được là một hội nghị quan trọng.

Người đàn ông dứt khoát bỏ đi.

Trước khi đi, anh nhìn thấy trên ga giường có vẻ như có vết máu.

Sắc mặt không mang chút thương tiếc.

Đúng là một người đàn ông máu lạnh!

Thậm chí anh còn lạnh lùng nói: "Vì tiền, vì quyền, cô cứ vậy mà bán đi cái trân quý nhất sao?"

Cố Niệm Niệm không muốn mở miệng cũng không muốn giải thích.

Thứ trân quý nhất cứ vậy mà mất rồi, bây giờ có nói gì cũng phí lời.

Trước khi đi, người đàn ông quẳng lại một tờ chi phiếu.

Cố Niệm Niệm còn chẳng buồn nhìn.

Tiền là thứ mang họa. Vì tiền, mẹ ruột của cô ép cô phải ngủ với một tên đần.

Đối với người đàn ông này, cô vốn có hận ý thấu trời.

Mà sau khi nhận cuộc điện thoại của Chu Mỹ Ngọc, sự thù hận của cô đột nhiên biến mất không ít.

Chí ít, vì người đàn ông này xuất hiện mà mẹ cô không được như ý.

Đối với gia đình này, người làm con gái cả như cô cũng xem như đã hết lòng hết dạ.

Ngày nào cũng gánh vác việc nhà cho Chu Mỹ Ngọc.

Chu Mỹ Ngọc ở nhà xem ti vi rồi ngủ, cô thì lê lết dưới đất rửa chén.

Chu Mỹ Ngọc không cho cô đi học cấp ba, bảo là phí tiền.

Cô tự thân đi làm công kiếm tiền để đóng học phí, Chu Mỹ Ngọc mới không nói gì nữa.

Lên đến đại học, cô không xin gia đình một đồng tiền nào, đều do bản thân làm ra, tiết kiệm lấy.

Vì số tiền kia của nhà họ Lưu mà Chu Mỹ Ngọc muốn cô ngủ với tên đần kia, cô quỳ trên đất, dập đầu cầu xin thế nào cũng vô dụng.

Chu Mỹ Ngọc trói cô mang thẳng đến khách sạn.

Cuộc điện thoại kia khiến cô cảm thấy, cô nên vĩnh biệt cái nhà đó.

Ân đoạn nghĩa tuyệt!

Cố Niệm Niệm bò xuống giường, giữa hai chân truyền đến cảm giác đau nhói khiến cô hít vào một ngụm khí lạnh.
Chương 5: Già Mồm Cho Ai Xem

Đau, đau quá!

Cố Niệm Niệm, mày không có tư cách già mồm, mày già mồm cho ai xem?

Còn nửa năm nữa mới tốt nghiệp đại học, cô còn phải tích vốn cho bản thân.

Cố Niệm Niệm gắng gượng rời khỏi phòng tổng thống, tấm chi phiếu kia từ đầu đến cuối cô đều không buồn nhìn đến.

Sau khi cô đi có nhân viên quét dọn vệ sinh đến dọn dẹp.

Nhìn thấy con số trên tấm chi phiếu thì sợ đến mức giật mình hét lớn, cô ấy cầm chi phiếu giao cho phía trên.

Nhân viên khách sạn tìm đến Tô Bạch thông qua số điện thoại.

Sau khi cúp máy, Tô Bạch nhéo mi tâm.

Sao Ôn tổng lại làm rơi một tấm chi phiếu lớn như thế ở khách sạn ban nãy chứ?

Đợi Ôn Đình Vực họp xong, Tô Bạch đi đến.

Anh ta dùng hai tay đưa tấm chi phiếu cho Ôn Đình Vực: "Ôn tổng, khách sạn ban nãy gọi đến, nói là anh làm rơi trong phòng khách sạn."

Khóe mắt Ôn Đình Vực đảo qua tấm chi phiếu, trên mặt không chút hứng thú.

Cô gái đó trên giường lại rất đáng yêu.

Dù sao, đến giờ anh vẫn chưa từng gặp qua phụ nữ có thể khiến sự tự chủ mà anh vẫn lấy làm kiêu ngạo mất sạch không còn chút nào.

Đáng tiếc, cô gái này lại ưa chơi mánh khóe, khiến anh hơi chán ghét.

Anh không thích nhất là loại phụ nữ tự cho rằng mình thông minh.

Không cầm chi phiếu, cho rằng anh sẽ ngó ngàng đến hơn sao?

"Chi phiếu này cho cậu, xem như tiền thưởng năm nay." Ôn Đình Vực lanh nhạt nói.

Mặt Tô Bạch cũng không lộ vẻ kích động thái quá, bên cạnh Ôn Đình Vực đã lâu, anh ta cũng học được cách bình thản trước mọi việc.

"Ôn tổng, buổi chiều không còn việc gì khác, anh có muốn đi xem nhà máy trà không?" Tô Bạch hỏi.

Xưởng trà Cổ Vận mới có một loại trà tên là "Tước Thiệt". Loại trà này chuyên lấy từng lá trà cao cấp nhất để sao ra, rất quý giá.

Ôn Đình Vực đã nếm thử trà "Tước Thiệt" của nhà máy trà này, cảm thấy mùi vị không tệ nên có ý định thu mua.

"Được, cậu sắp xếp đi." Ôn Đình Vực nói.

Lúc Cố Niệm Niệm vội đến xưởng trà đã là xế chiều. Bây giờ đang là giữa hạ, dú sắp bốn giờ rồi nhưng mặt trời vẫn trên cao, tựa như quả cầu lửa chiếu xuống quả đất rộng lớn.

Nhưng vì thời tiết thế này nên lương mới đặc biệt cao.

"Sao lại đến muộn thế này!" Nữ quản đốc trừng mắt nhìn Cố Niệm Niệm.

Cố Niệm Niệm không nói năng gì, nhanh chóng thay đồ chuyên dụng để phơi trà, bắt đầu phơi.

Xưởng trà Cổ Vận vẫn còn giữ lại cách chế biến trà truyền thống nhất. Là trà phải được công nhân đảo liên tục dưới ánh nắng mặt trời, phơi trà kiểu này thì trà mới lưu đủ hương thơm.

"Niệm Niệm, không sao chứ?" Một người đàn ông mặc kín kẽ đến cạnh cô, giọng nói đầy vẻ dịu dàng.

Cố Niệm Niệm lắc đầu: "Không sao."

Hà Thư Thư là bạn cùng trường đại học với cô, hai người đều đi làm thêm cùng chỗ nên quan hệ cũng xem như là bạn thân.

Cậu ta cũng là người con trai duy nhất giữa đám công nhân nữ đảm nhiệm việc đảo phơi trà.

Cố Niệm Niệm cầm cái bừa bằng trúc, không ngừng lật, đảo lá trà xanh, một lượng nhiệt lớn ập về phía cô.

Chẳng hiểu sao, hôm nay cô cảm thấy rất khó chịu, cả người đều choáng váng, nặng nề.

Cô cắn răng, tự nhủ rằng có khó chịu thế nào cũng phải kiên trì.

Lúc này, đám công nhân nữ đang náo loạn.

"Niệm Niệm, hình như có người đến thị sát xưởng trà." Hà Thư Thư nói.

Cố Niệm Niệm à một tiếng.

Vẫn thường có người đi thị sát xưởng, sao hôm nay lại bạo động như thế?

"Dáng dấp quá hoàn mỹ."

"Trời ạ, thật đẹp trai, sao lại có người đàn ông đẹp trai đến vậy."

"Hình như tôi nhận ra anh ta. Anh tà là tổng giám đốc tập đoàn quốc tế S đó."

Đám người bắt đầu xì xào bàn tán.

Có người lấy tay huých huých Cố Niệm Niệm: "Cô tranh thủ nhìn chút đi, soái ca cực phẩm luôn đó, bỏ lỡ rồi có khi cả đời khó gặp được người đẹp thế này đâu."

Cố Niệm Niệm càng khó chịu hơn, như thể đang ở trong cái lò nướng, bị hun nóng.

Cô định mở miệng nói vài câu, nhưng một chữ cũng chưa kịp thốt ra thì đã té xỉu.
Chương 6: Cô Gái Này Là Ai

Ôn Đình Vực vô cùng nổi bật trong đám người.

Trong đám đàn ông mặc vest, giày da, chỉ có một mình anh khoác áo dạ xám tro, khiến dáng người thon dài, cân đối của anh càng nổi bật hơn so với đàn ông bình thường.

Ngũ quan anh như được tạo hình một cách tinh tế. Mặt mũi góc cạnh rõ ràng, đường nét như một bức tượng tinh xảo, có một loại khí thế xuất chúng bức người.

Đám người đi cùng anh vào như những ngôi sao vây quanh mặt trăng, đứng bên cạnh nhưng lại sợ mạo phạm, không dám đến quá gần.

Sự uy phong, khí khái này, cứ như bậc quân vương giá lâm.

Lúc đến thị sát chỗ phơi trà, đột nhiên gây nên một trận huyên náo.

Ôn Đình Vực hơi nhíu mày, bước chân tiến nhanh về phía trước.

Bước chân của anh trầm ổn, nhấc chân thôi cũng đầy vẻ quý phái.

Đến khi đến gần rồi mới phát hiện có một nữ công nhân té xỉu.

Công nhân nữ ở công đoạn phơi trà phải mặc đồ bảo hộ vô cùng kín kẽ, trên mặt còn phải đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Nhìn thấy đôi mắt nhắm chặt và hàng mi run rẩy như cánh bướm, không hiểu sao Ôn Đình Vực lại có cảm giác quen thuộc.

Đột nhiên có một công nhân nữ ngã xuống đất ngất xỉu, mọi người đều hoảng hốt, nhao nhao, luống cuống hết cả lên.

Ôn Đình Vực nhanh chóng ôm lấy cô: "Chỗ này có nơi nào râm mát không?"

"Có có có, Ôn tổng, cạnh đây có phòng làm việc." Quản lý Lý của xưởng trà cuống quít nói.

"Bảo người đưa thuốc giải nhiệt đến đây, gọi cả bác sĩ đến nữa." Ôn Đình Vực ra lệnh.

Trong đám người, chỉ có mỗi anh tỉnh táo và bình tĩnh nhất, cuối cùng lại trở thành người chủ trì cục diện.

Ôn Đình Vực ôm nữ công nhân đi đến văn phòng làm việc bên cạnh.

Quản lý Lý ném lại một câu với đám người sau lưng: "Đi làm chuyện của các người đi."

Rồi vội vã gọi bác sĩ.

Hà Thư Thư hơi do dự, cuối cùng vẫn đi theo.

Cậu ta thấy Ôn Đình Vực đặt Cố Niệm Niệm trên ghế sô pha, cởi cúc áo của Cố Niệm Niệm.

"Anh làm gì vậy!" Hà Thư Thư không kiềm được, lớn tiếng nói.

Cậu ta sợ người đàn ông này chiếm tiện nghi của Cố Niệm Niệm.

Ánh mắt sắc bén của Ôn Đình Vực quét qua Hà Thư Thư.

Nữ công nhân này bị cảm nắng nhẹ, anh cởi đồ chống nắng bên ngoài là để giải nhiệt cho cô.

Nhưng tất nhiên anh sẽ không giải thích cho người này nghe.

Đối với những lời Hà Thư Thư hỏi, Ôn Đình Vực không buồn quan tâm, tiếp tục cởi mũ rộng vành của công nhân nữ này và khẩu trang trên mặt.

Hà Thư Thư muốn tiến lên ngăn cản, nhưng không hiểu sao lại không thể nhúc nhích, như thể bị dính chặt xuống đất.

Mới vừa rồi, ánh nhìn người đàn ông kia quét đến mang mười phần khí thế, như thế bão táp từ chân trời, ép cho người ta không thở nổi.

Trước mặt người đàn ông có khí thế cường đại này, anh cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.

Tháo khẩu trang xuống, một khuôn mặt trắng bệch có nét thanh thuần lộ ra.

Gương mặt này rất đặc biệt, nhìn có vẻ đơn thuần, giữa mi tâm lại phảng phất như toát ra vẻ quyết rũ, phong tình.

Ôn Đình Vực hơi giật mình.

Lại là cô?

Lúc này, quản lý Lý dẫn theo bác sĩ, vội vàng chạy đến.

Bác sĩ cho Cố Niệm Niệm uống thuốc giải nhiệt.

"Không có vấn đề gì, chỉ là thân thể hơi suy nhược, thêm ánh nắng gay gắt, lát nữa sẽ ổn thôi." Bác sĩ nói.

Ôn Đình Vực nhíu mày.

Sự việc hôm nay hơi kỳ lạ. Sao anh lại gặp cô gái này hai lần liên tiếp?

Nếu nói lần đầu gặp là do cô gái này cố gắng tạo cơ hội, nhưng buổi chiều đến xưởng hoàn toàn là ý định đột xuất của anh.

"Cô gái này là ai?" Ôn Đình Vực lạnh lùng hỏi.

Quản lý Lý giật mình, tưởng rằng nữ công nhân này đột nhiên ngất xỉu làm ảnh hưởng đến nhã hứng thị sát của Ôn Đình Vực.

"Thành thật xin lỗi Ôn tổng, tôi cũng không biết tại sao lại có người đột nhiên té xỉu."

"Đừng nói linh tinh, nói tôi biết cô ta là ai." Ôn Đình Vực ngắt lời quản lý Lý.

Cô ta là ai? Quản lý Lý đần cả mặt ra.
Chương 7: Vậy Nên, Tôi Bị Anh Đè

Công nhân nữ ở xưởng trà nhiều như vậy, sao anh ta có thể biết tên từng người được.

Quản lý Lý gọi quản đốc của bên phơi trà đến.

Quản đốc đối mặt với Ôn Đình Vực, chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt này anh tuấn đến mức làm người ta lóa mắt. Nhưng khí thế mạnh mẽ khiến người khác hơi kinh hãi.

Cô ta mở miệng, lắp bắp: "Cô ta tên là Cố Niệm Niệm. Hàng năm, đến kỳ nghỉ hè cô ta sẽ đến nhà máy trà làm thêm, được mấy năm rồi. Nghe nói là sinh viên đại học đi làm thêm."

Sau khi nghe nữ quản đốc nói xong, Ôn Đình Vực trầm tư một lúc.

"Các người ra ngoài trước đi." Sau đó, Ôn Đình Vực nói.

Quản lý Lý tranh thủ mang một nhóm người lớn ra ngoài.

Hà Thư Thư rất miễn cưỡng theo ra.

Sau khi rời khỏi, cậu ta còn nói với quản lý Lý: "Quản lý, ít nhất chúng ta phải để lại một người chứ. Lỡ như người kia chiếm tiện nghi của Niệm Niệm thì phải làm sao?"

"Chiếm cái đầu cậu!" Quản lý Lý trừng mắt nhìn Hà Thư Thư.

Ông ta chỉ vào đầu Hà Thư Thư: "Cậu có biết người bên trong là ai không? Tổng giám đốc tập đoàn quốc tế S Ôn Đình Vực đó. Có bao nhiêu người phụ nữ tranh giành muốn bò lên giường của cậu ta, cậu ta mà thèm chiếm tiện nghi của một nữ công nhân nhà cậu à? Đầu óc cậu toàn bã đậu hay sao!"

Tổng giám đốc tập đoàn quốc tế S Ôn Đình Vực!

Hà Thư Thư đàn cả mặt ra.

Ôn Đình Vực! Là nhân vật lớn có thể hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh!

Công ty dưới tay cũng trở thành công ty trong top 3 trên sàn quốc tế!

Người đàn ông này thật sự là một truyền ký trong giới.

Người ta kể rằng anh ta làm việc rất quả quyết, quyết đoán sát phạt, cứ thế mà mạnh mẽ đưa tập đoàn S từ một công ty không đáng một đồng đẩy lên top các công ty lớn trên bảng xếp hạng Forbes!

Hà Thư Thư học về tài chính, tất nhiên đã nghe qua danh tiếng Ôn Đình Vực, thậm chí còn có mấy phần kính nể.

Ôn Đình Vực rất ít xuất hiện, hiếm lộ mặt trước truyền thông, cho nên Hà Thư Thư cũng không biết dáng vẻ của Ôn Đình Vực.

Sau khi biết người bên trong là Ôn Đình Vực, trái tim đang treo lơ lửng của Hà Thư Thư cuối cùng cũng về chỗ cũ.

Một nhân vật lớn như vật, tất nhiên sẽ không chiếm tiện nghi của Cố Niệm Niệm.

"A."

Cố Niệm Niệm kêu một tiếng, mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Nhiệt độ vừa phải trong văn phòng khiến cô lập tức cảm thấy vô cùng thoải mái.

Đôi mắt cô chầm chậm mở ra, ngay lập tức nhìn thấy một người đàn ông có vóc người thon dài ngồi đó.

Người đàn ông đó mặc áo sơ mi trắng, đầy vẻ tuấn tú, nổi bật.

Áo dạ màu xám tro tùy ý khoác trên tay anh.

"Là anh?" Cố Niệm Niệm giật mình kêu lên.

"Cô còn nhớ tôi? Xem ra cô thật sự nhớ mãi không quên tôi." Ôn Đình Vực hơi nhếch khóe miệng.

Âm thanh ấy có vẻ ranh mãnh, mang theo chút vẻ đùa cợt, âm cuối của anh hơi đi lên.

Cố Niệm Niệm: "..."

Chỉ mới mấy giờ không gặp, còn là người đàn ông cướp đi cái đáng quý của mình, cô mà không nhớ thì chắc chắn là bị đần rồi.

"Tôi đương nhiên nhớ mãi không quên anh, tôi còn nghĩ đến anh từng phút từng giây!" Cố Niệm Niệm nghiến răng nghiến lợi.

"Nghĩ gì về tôi?" Ôn Đình Vực nhìn Cố Niệm Niệm đầy vẻ hứng thú, tiếng nói trầm thấp, nhu hòa mang theo ý trêu ngươi.

"Muốn anh chết!" Hốc mắt Cố Niệm Niệm không kiềm được đỏ lên.

Cho dù cô có tùy tiện bịa cho bản thân một lý do, tự nhủ rằng vẫn tốt hơn so với việc mất vào tay một thằng đần, cho dù cô có tìm trăm nghìn lý do.

Nhưng nếu nói không đau lòng, không hận, là giả.

"Muốn tôi chết? Vậy cô câu dẫn tôi làm gì?" Giọng Ôn Đình Vực như gió rét cuối thu, buốt lạnh đến tận xương.

"Tôi không câu dẫn anh, tôi chỉ cầu cứu thôi!" Cố Niệm Niệm nhắc lại lần nữa.

"Cầu cứu? Cô nói là có người truy sát cô sao?" Giọng Ôn Đình Vực rét lạnh.

Ánh mắt anh buốt giá nhìn về phía Cố Niệm Niệm: "Cô cho rằng tôi sẽ tin cái cớ vụng về này của cô sao?"

"Đương nhiên là anh không tin,"

Cố Niệm Niệm nói thẳng: "Vậy nên tôi mới bị anh đè."
Chương 8: Bộ Dạng Này Thật Khiến Người Ta Yên Tâm

Khóe môi Ôn Đình Vực co rút.

Cô gái này lại có mấy phần thú vị đây.

"Nhưng tôi không câu dẫn anh. Anh xấu như vậy, nhìn thôi cũng chán chết." Cố Niệm Niệm ác ý nói.

Dù thế nào cô cũng muốn trả thù người đàn ông trước mặt này.

Đánh nhau thì cô đánh không lại, nhưng mau mồm mau miệng một chút cũng tốt.

Nhưng nói thế lại hơi trái với lương tâm.

Cô mong chờ bộ dạng tức giận thở hổn hển của người đàn ông.

Nhưng vẻ mặt người đàn ông không chút gợn sóng: "Nếu cô cho là xấu thì cứ xem là xấu đi."

Một đấm này của cô như thể đấm vào bông, không chút đàn hồi.

Ôn Đình Vực lạnh nhạt nói: "Trước mặt cô là thùng rác, có muốn nôn thì cứ nôn đi cho đỡ khó chịu."

"Anh!" Cố Niệm Niệm vô cùng tức giận.

Ôn Đình Vực đứng dậy.

Giọng anh lạnh lẽo, có vẻ xa cách: "Cô để lại tấm chi phiếu đó cũng không khiến tôi nhìn cô thêm mấy lần đâu. Nếu bây giờ cô hối hận thì vẫn có thể, xem như tôi đền bù cho cô."

Ai cần chi phiếu của anh!

"Không cần!"

Cố Niệm Niệm nói rõ từng chữ: "Xem như tôi vớ phải vịt!"

Cô lại mong chờ bộ dạng tức đến thở hổn hển của người đàn ông.

Nhưng Ôn Đình Vực chỉ lạnh nhạt nhìn Cố Niệm Niệm: "Đợi cô lấy ra được con số trên tấm chi phiếu của tôi, lúc đó hãy nói đến câu đi tìm vịt này."

Nói xong, Ôn Đình Vực nghênh ngang rời đi.

Để lại Cố Niệm Niệm tức đến khó chịu.

Cô luôn nhanh mồm nhanh miệng, đấu võ mồm ít khi nhận thua bao giờ.

Nhưng hết lần này đến lần khác, người đàn ông này còn độc miệng hơn cô, hơn nữa còn không dễ bị chọc giận. Bạn nói gì, anh ta đều đáp trả bốn hai tám lần lại.

Đây là một nhân vật lợi hại, Cố Niệm Niệm nghĩ thầm.

Nhưng lúc này không phải lúc để cô nghĩ nhiều như vậy. Điện thoại truyền đến tiếng báo thức cố định, nhắc nhở cô rằng hai tiếng sau lại đến ca của cô.

Cố Niệm Niệm muốn kiếm tiền đóng học phí và trang trải cho sinh hoạt của mình, nên cứ nghĩ hè là cô lao dầu, liều mạng làm.

Ban ngày cô đến nhà mà làm công nhân phơi trà, ban đêm còn phải đến bar bán rượu.

Cố Niệm Niệm bán rượu ở quán bar tương đối chính quy, nhưng ở quán bar chính quy thì cũng không thiếu ngư long hỗn tạp.

Cô đã từng phải chịu thiệt, bị người ta suýt nữa ăn đậu hũ.

Cho nên, sau một thời gian làm việc, cô đã tỏ tường, ăn mặc tỉ mỉ một phen.

Đồ hóa trang cô chuẩn bị sẵn trong túi xách. Sau khi trang điểm thay đồ, từ xưởng trà đi ra, cô đã có một bộ mặt khác.

Cả cái đầu đỏ tươi, lông màu kẻ thô, môi đen như đít khỉ.

Đến giày cũng là chiếc trắng chiếc đen.

Lúc Cố Niệm Niệm ra ngoài cũng là lúc Hà Thư Thư từ buồng thay đồ nam đi ra.

"Niệm Niệm, đi bán rượu sao?" Hà Thư Thư chào hỏi cô.

Thay bộ đồ bảo hộ để phơi trà ra, Hà Thư Thư có vẻ văn nhã như ngọc.

"Ừm, đúng vậy." Cố Niệm Niệm ừ một tiếng.

"Nhớ cẩn thận đấy." Hà Thư Thư nói.

Lần trước Cố Niệm Niệm gặp chuyện cậu ta có biết. Chính cậu ta và vài bạn nam khác đến giải vây cho Cố Niệm Niệm.

"Chắc chắn rồi, cậu yên tâm đi." Cố Niệm Niệm chỉ cái đầu đỏ của mình.

Hà Thư Thư hiểu ý, cười một tiếng.

Bộ dạng này của Cố Niệm Niệm thật sự khiến người ta vô cùng yên tâm.

Từ xưởng trà đi ra, Ôn Đình Vực nhận được một cú điện thoại.

"Mẹ." Giọng Ôn Đình Vực lạnh nhạt.

Lâm Thải Tinh là mẹ ruột của Ôn Đình Vực.

"Đình Vực, đối tượng hẹn hò hôm nay con nhất định phải đến xem qua."

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng phụ nữ đầy vẻ ưu nhã, quý phái: "Đối phương là thiên kim độc nhất của tập đoàn Á thị."

"Mẹ, con đã nói là con không thích xem mắt." Ôn Đình Vực ngắt lời Lâm Thải Tinh.
Chương 9: Có Phải Bây Giờ Con Không Thích Phụ Nữ Hay Không

"Không muốn đi xem mắt thì tự con đi tìm cho mẹ một đứa con dâu về đây!" Lâm Thải Tinh hơi có vẻ không vui.

Lông mày Ôn Đình Vực hơi nhíu lại: "Vẫn chưa tìm được người thích hợp."

"Vẫn chưa tìm được người thích hợp!"

Lâm Thải Tinh cao giọng: "Đình Vực, câu này con nói bao nhiêu lần rồi."

Có vẻ cảm thấy mình hơi thất thố, Lâm Thải Tinh nhẹ giọng xuống: "Đình Vực, mẹ biết con vẫn chưa quên việc ấy. Nhưng con không thể thủ tiết cả một đời vì một người được. Mẹ muốn con kết hôn, có cuộc sống mới để có thể hoàn toàn từ bỏ quá khứ. Ông nội con ở Châu Âu ngày nào cũng hy vọng con sớm thành gia lập thất."

"Mẹ, con đã hoàn toàn buông được chuyện quá khứ rồi." Ôn Đình Vực ngắt lời Lâm Thải Tinh.

Lâm Thải Tinh thở dài: "Đình Vực, con cứ không muốn kết hôn mãi thế sao?"

Lông mày Ôn Đình Vực khẽ nhíu: "Không phải là không muốn, chỉ là vẫn chưa tìm được người thích hợp."

Một thoáng trầm mặc.

Một lúc sau, Lâm Thải Tinh mở miệng: "Đình Vực, có phải bây giờ con không thích phụ nữ nữa không?"

Sắc mặt Ôn Đình Vực tối sầm lại.

Anh thích phụ nữ, đương nhiên là anh thích phụ nữ rồi.

Nhưng không phải là phụ nữ nào anh cũng thích.

"Con không thích đàn ông!" Ôn Đình Vực nói.

Lâm Thải Tinh thở dài: "Như vậy cũng tốt. Con trai mẹ xuất sắc như vậy, muốn tìm người phù hợp đúng là không dễ dàng. Mẹ sẽ giúp còn tìm thêm, nếu tìm được rồi thì nhất định không thể kéo dài thêm được nữa."

Ôn Đình Vực "vâng" một tiếng xem như là đồng ý.

"Đùng rồi, hôm nay có một người họ hàng phía Châu Âu đến vào hôm nay, con chiêu đãi cho tốt vào." Lâm Thải Tinh nói.

Ôn Đình Vực đồng ý.

Lâm Thải Tinh nói họ hàng này là một thằng nhóc, con lai, tên là Lee.

Sau khi đón từ sân bay về, Ôn Đình Vực dẫn cậu đến khách sạn dùng bữa.

Lee rất tự nhiên, sau khi cơm nước xong xuôi, cậu ta lập tức ầm ĩ đòi Ôn Đình Vực dẫn đến bar chơi.

"Không biết bar ở Trung Quốc như thế nào, nghe nói là có rất nhiều gái đẹp." Hai mắt Lee sáng lên.

Đây là họ hàng bên ông nội, tất nhiên Ôn Đình Vực không muốn ngăn sự hứng khởi của cậu ta.

Anh để Tô Bạch chọn một quán bar rồi lái xe đưa cậu ta đi.

Mà bên này, Cố Niệm Niệm cũng vừa đến bar.

"Tiên sinh, tiểu thư, mua rượu không?" Cố Niệm Niệm nhắm vào mấy đôi nam nữ yêu nhau.

Vì đàn ông độc thân thấy cái cách trang điểm diêm dúa này của cô sẽ không còn hứng mua rượu nữa.

Còn nam nữ trẻ tuổi, đặc biệt là người nữ, thấy dáng vẻ của cô thế này sẽ có thêm tự tin. Lúc này, tâm trạng họ sẽ tốt lên, tâm trạng tốt thì đương nhiên sẽ tự nguyện mua rượu của cô.

Quả nhiên, Cố Niệm Niệm rất thuận lợi bán được mấy chai rượu.

"Mỹ nữ, tới đây." Có người ngoắc cô.

Cố Niệm Niệm đi đến.

"Có muốn bán hết chỗ rượu còn lại không?" Mấy người đàn ông trẻ tuổi ngồi cùng nhau, có người hỏi.

"Tiên sinh đây còn phải hỏi sao?"

"Đi lên sân khấu hát một bài, tôi sẽ lập tức mua hết số rượu còn lại cho cô."

"Hát bài gì?"

"Vậy hát bài “Buôn bán tình yêu” đi." Lời nói rõ ràng mang đầy ý đùa cợt.

"Được thôi!" Cố Niệm Niệm đồng ý rất sảng khoái.

Để có đủ tiền nuôi sống bản thân và đọc sách, chỉ cần không bán thân, không làm việc bại hoại đạo đức xã hội thì để người ta trêu chọc một chút cũng chẳng sao.

"Trước khi lên sâu khấu uống một ly đi, tiếp thêm can đảm." Có người đưa một ly rượu qua.

Cố Niệm Niệm uống một hơi cạn sạch.

Sau đó cô đến sân khấu của quán bar, dặn dò DJ đôi câu.

DJ gật đầu, lập tức, giai điệu của bài "Buôn bán tình yêu" vang lên. Cố niệm niệm cầm micro đi đến giữa sân khấu.

Ôn Đình Vực vừa dẫn Lee vào bar đã nghe thấy tiếng gào thét.

"Bán đi tình yêu của em, buộc em phải rời xa, cuối cùng cũng biết được sự thật, nước mắt em tuôn rơi..."
Chương 10: Xem Trọng Cô? Tôi Không Có Khẩu Vị Nặng Như Vậy

Đôi mày tuấn tú của Ôn Đình Vực lập tức vặn vẹo.

Tô Bạch tìm cái quán bar gì vậy, trong này hát cái thứ gì thế này.

Nhưng Lee lại rất vui: "Đây là bài hát của Trung Quốc sao? Dễ nghe đó, cũng không tồi!"

Mặt Ôn Đình Vực lập tức tối sầm.

Sau khi vào trong, Lee liếc thấy ngay cô gái đang hát trên sân khấu: "Bài hát này là cô ấy hát phải không? Trông cũng được đó."

Ôn Đình Vực nhìn theo Lee, lập tức, chân mày anh nhíu chặt hơn.

Người phụ nữ đang cầm micro trên sân khấu ưỡn ẹo có nguyên quả đầu đỏ, lông mày vẽ thô kệch, chân xỏ giày chiếc trắng chiếc đen.

Ôn Đình Vực nhìn sao cũng không ra được chút vẻ đẹp nào.

Gu thẩm mỹ của người ngoại quốc đúng là đặc biệt.

Lúc này, Lee bảo nhân viên quán bar mời cô gái này đến bàn của bọn họ.

"Tiểu thư, bài hát của cô thật dễ nghe, vẻ đẹp của cô thật mỹ lệ đến rung động lòng người." Lee nói một cách chân thành.

Cô gái đầu đỏ cười rất tươi: "Anh thật có mắt nhìn, đúng không, tôi cũng cảm thấy tôi quá đẹp."

"Khụ." Ôn Đình Vực không nhịn nổi ho một tiếng.

Cô gái mặt dày thế này quả là lần đầu tiên Ôn Đình Vực được diện kiến.

Cô gái có nguyên cái đầu đỏ lúc này mới chú ý đến Ôn Đình Vực ngồi một bên.

Ánh đèn trong quán bar lờ mờ, ban đầu cô chỉ để ý thấy Lee đang nói chuyện với mình.

Sắc mặt cô biến đổi trong nháy mắt.

Trực giác của Ôn Đình Vực rất nhạy cảm, anh nhận ra thái độ của đối phương có chút khác thường.

Anh chăm chú nghiên cứu vài lần, sắc mặt đội nhiên thay đổi.

Người này không phải cô gái buổi sáng cầu cứu anh rồi trải qua tình một đêm ngắn ngủi, buổi chiều ngất xỉu ngay lúc anh đi thị sát nhà máy trà sao?

Sao ban đêm lại đụng phải cô nữa?

Ôn Đình Vực không tin trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy.

"Lee, cậu cứ ngồi đây đi." Ôn Đình Vực nói với Lee.

"Không sao, cậu bận việc cậu, lát nữa để trợ lý Tô Bạch của cậu đi theo giúp tôi là được." Lee mơ hồ cảm nhận được cô gái có nguyên cái đầu đỏ này và Ôn Đình Vực có gì đó sai sai.

Ôn Đình Vực gật đầu, dẫn Cố Niệm Niệm ra ngoài.

Quán bar nhiều người lại ồn ào, nói chuyện không tiện lắm.

Lee trợn to mắt nhìn Ôn Đình Vực kéo Cố Niệm Niệm đi mất.

Tư tưởng lớn gặp nhau rồi!

Chẳng lẽ Ôn Đình Vực cũng bị vị tiểu thư có ngoại hình và giọng hát quyến rũ này mê hoặc rồi sao.

Lee không chờ nổi, gọi ngay cho Lâm Thải Tinh.

Phía bên kia, Lâm Thải Tinh đang ngồi lật xem tư liệu của các thiên kim tập đoàn tài phiệt hoặc chính khách vừa tuổi.

"Cái gì? Cháu nói Đình Vực ôm một cô gái ra ngoài sao?" Lâm Thải Tinh mở to đôi mắt mỹ lệ.

"Vâng vâng, ôm sát lắm." Lee nói chuyện luôn khoa trương.

Lâm Thải Tinh rất vui.

"Là thiên kim nhà nào?" Lâm Thải Tinh hỏi.

"Cháu không biết, nhưng dáng vẻ rất đẹp, hát cũng rất hay." Lee nói.

"Dì tới ngay đây." Lâm Thải Tinh nói.

Ôn Đình Vực kéo Cố Niệm Niệm đến cửa quán bar: "Tại sao tôi lại đụng phải cô nữa?"

Hàng mày rậm của anh vặn vẹo.

"Tôi còn muốn hỏi anh đó! Sao tôi lại đụng phải anh?"

Cố Niệm Niệm trừng lớn mắt: "Tôi còn chưa đủ xui xẻo sao?"

Ôn Đình Vực cười lạnh một tiếng: "Bớt giả vờ đi, không phải do cô sắp xếp sao?"

Cố Niệm Niệm suýt chút nhảy dựng lên.

Người này bị chứng ảo tưởng à?

Mình vô duyên vô cớ bị anh ta chiếm tiện nghi, còn chưa tính sổ, anh ta lại cứ đinh ninh là mình sắp xếp.

"Đầu anh toàn bột mì à? Ai thèm gài anh? Không phải anh xem trọng tôi đấy chứ, nếu không sao lại cố ý cùng tôi đến quán bar?"

Cố Niệm Niệm cũng nghi ngờ. Tại sao chỉ trong một ngày ngắn ngủi, buổi sáng, buổi chiều, ban đêm, đều đụng phải người đàn ông này.

Ôn Đình Vực lạnh lùng nhìn từ trên xuống dưới Cố Niệm Niệm một lượt: "Xem trọng cô sao? Tôi không có khẩu vị nặng như vậy."

"Không có khẩu vị nặng vậy sao buổi sáng lại cưỡng bức tôi!"

"Nếu như buổi sáng là dáng vẻ này, tôi cam đoàn dù cô có cởi hết trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không liếc dù chỉ một cái." Giọng Ôn Đình Vực vô cùng lạnh lẽo.

"Tôi..." Mới thốt lên một tiếng, cả người Cố Niệm Niệm nhũn cả ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom