Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-767
Chương 768: Không làm được đại hiệp vẫn có thể làm thần điêu
Cũng không lâu lắm, Lam Hằng đẩy xe giữ ẩm đồ ăn trở về Cô đứng bên ngoài cửa thủy tinh hồ lên: "Lan cô cô, anh Lục, bữa ăn khuya đến rồi. Mọi người trước tiên đi ra ăn đã Lục Thiên Bảo đang tập trung đối chiếu số liệu trên ghi chép, hoàn toàn không có nghe thấy.
Lan Tô Tuyền thấy thế, dừng lại động tác, ngang nhiên xông qua nhắc nhở: "Anh Lục, ăn ít gì đi trước đã." Lúc này Lục Thiên Bảo mới lấy lại tinh thần. Nhưng mà anh ta vẫn chuyên chủ nhìn xem màn hình máy vi tính như cũ, sắc mặt không thay đổi. "Không cần Anh ta cẩn thận thẩm tra đối chiếu số liệu tổ thứ nhất, cuối cùng, lại giống như nghĩ đến cái gì, quay đầu nói với những người khác đang hỗ trợ trong phòng thí nghiệm: "Các người đi ra ngoài ăn trước đi, ăn uống no đủ mới có sức lực làm việc, đêm nay đều phải giữ vững tinh thần tỉnh táo."
Dứt lời, ánh mắt anh ta lại nhìn về phía màn hình, dường như hoàn toàn không nhớ tới tối nay mình mới là sức lao động chủ yếu
Lan Tô Tuyền nhìn kĩ sự khác biệt của người này, cặp lông mày xinh đẹp nhíu lại rồi buông ra, khóe miệng dần dần cong lên độ cong mỏng mảnh.
Cô ta lại mở miệng, trong giọng nói đã thiếu đi sự sắc bén bình thường mà nhiều thêm mấy phần nhu hòa: "Anh còn cần bao lâu?" "Nhanh thôi."
Lục Thiên Bảo tập trung nhìn hộp giữ nhiệt, lại xem màn ảnh máy vi tính. Quả nhiên, một giây sau liền xuất hiện một số liệu mới trên máy tính, "Hoàn mỹ." Anh cao hứng vô tay, quay đầu nhếch miệng nở nụ cười. "Chờ ăn xong bữa khuya, số liệu hắn sẽ có toàn bộ, đến lúc đó chúng ta có thể làm thí nghiệm đầu tiên"
Hai mắt anh ta sáng như sao, khuôn mặt tươi cười đầy nhiệt tình, phía dưới môi mỏng là một loạt chiếc răng trắng sáng.
Lan Tô Tuyền ngơ ngẩn, phảng phất có thứ gì ở trong lòng chộn rộn nhộn nhạo lên.
Cô ta sửng sốt trong chớp mắt rồi mới lấy lại tinh thần, sắc mặt đỏ ửng lên: "Nhanh như vậy sao?" "Nhanh sao? Tôi còn thấy chậm đấy!" Lục Thiên Bảo vừa nói vừa đi ra ngoài, mảy may không có lưu ý đến biểu lộ của Lan Tô Tuyền, tự mình kiêu ngạo nói: "Đây là do ở phòng thí nghiệm của các người, nếu là ở phòng thí nghiệm của tôi thì chúng ta cũng đã bắt đầu thí nghiệm rồi. Nhưng mà người đẹp cô cô, cô cũng không cần quá khó chịu, về sau chúng ta có thể tăng cường hợp tác. Các người có được liệu rất tốt, chúng tôi có kỹ thuật tân tiến, chúng ta liên hợp, về sau sẽ là Thần Điêu Hiệp Lữ trong giới độc y đó."
Anh ta nháy mắt mấy cái, lại khôi phục dáng vẻ không cần mặt mũi kia. Lan Tô Tuyền đi theo bên cạnh anh ta, trong lòng vừa động nhưng trên mặt lại bình tĩnh, nói mỉa mai: "Chỉ dựa vào anh thôi sao?"
Lục Thiên Bảo ủ rũ nhếch miệng: "Tôi thế nào? Rất kém cỏi sao? Không làm được đại hiệp, tôi vẫn có thể làm thần điều nha! Cô cô không tin, chờ một lúc tôi liền cho những người đẹp các cô tận mắt chứng kiến cái gì gọi là kỳ tích!"
Lan Tô Tuyền nhếch môi, khỏe mắt run lên, bộ dáng không biết xấu hổ này của anh ta trái lại có chút dễ thương.
Trong khi nói chuyện, hai người đã bước ra bên ngoài, sau đó cô ta đưa một cái hamburger nhét vào trong miệng anh ta: "Ăn đồ ăn đi! Để chúng tôi tận mắt nhìn thấy mới gọi là tài năng"
Lục Thiên Bảo bị lấp đầy miệng, lấy cái hamburger ra, một bên nói lẩm bẩm: "Cô yên tâm, cái khác tôi không được, nhưng mà trong chuyện không để người đẹp thất vọng này, tuyệt đối là nói được thì làm được. Huống chi, ở đây còn có nhiều người như vậy!"
Anh ta nở nụ cười hơi dâm tiện bỉ ổi, đám người há miệng nở ra nụ cười lớn.
Bầu không khí vốn rất khẩn trương ngột ngạt lại đột nhiên thoải mái lên.
Rất nhanh, những người trước tiên đi ra ngoài ăn khuya đều trở lại phòng thí nghiệm, bên ngoài chỉ còn lại Lan Tô Tuyền và Lục Thiên Bảo.
Lan Tô Tuyền quấy quấy chén cháo, tùy ý nói: "Anh Lục, nghe nói anh được sinh ra ở gia tộc kinh doanh lớn, làm sao lại có hứng thú với việc nghiên cứu đủ loại thuốc độc, thuốc giải chứ?"
Lục Thiên Bảo đang gặm chân gà động tác cứng đờ lại, trên mặt hiện ra vẻ đúng đắn và thương cảm, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, anh lại cầm lên cái chân gà rồi cười lên. "Bởi vì rảnh rồi thôi. Gia đại nghiệp đại, muốn làm chút chuyện không giống với những người khác, tiếp đó liền một đi không trở lại tiến thắng tới.
Lan Tô Tuyên khóe miệng hơi cong lên, cười như không cười nhìn xem anh: "Cứ như vậy thôi sao?"
Lục Thiên Bảo cúi đầu: "Ừm! Còn không thì sao?" "Tôi cảm thấy anh có chuyện gì chưa kể!" Lan Tô Tuyền nghiêng đầu, cố ý đi xem nét mặt của anh: "Để tôi đoán một chút xem, tôi cảm thấy hắn là có liên quan đến một người rất quan trọng trong lòng anh, hơn nữa rất có thể là một người phụ nữ, đúng hay không?"
Lục Thiên Bảo tay đang nằm vuốt chân gà bỗng nhiên dùng sức bóp chặt lại, xương cốt "rắc" vỡ vụn.
Anh tiện tay ném chân gà vào thùng rác, gỡ bao tay ra, nhíu mày nhìn về phía Lan Tô Tuyền, cười hì hì nói: "Người đẹp cô cô, cô hỏi chi li như thế, có phải là có ý với tôi hay không nha?" Thanh âm của anh ta chậm rãi ung dung, mang theo một điểm mập mờ và đùa giỡn, hai tay cùng lúc năm chặt hai bên tay ghế của Lan Tô Tuyền, thân thể chậm rãi dẫn về phía trước.
Cũng không lâu lắm, Lam Hằng đẩy xe giữ ẩm đồ ăn trở về Cô đứng bên ngoài cửa thủy tinh hồ lên: "Lan cô cô, anh Lục, bữa ăn khuya đến rồi. Mọi người trước tiên đi ra ăn đã Lục Thiên Bảo đang tập trung đối chiếu số liệu trên ghi chép, hoàn toàn không có nghe thấy.
Lan Tô Tuyền thấy thế, dừng lại động tác, ngang nhiên xông qua nhắc nhở: "Anh Lục, ăn ít gì đi trước đã." Lúc này Lục Thiên Bảo mới lấy lại tinh thần. Nhưng mà anh ta vẫn chuyên chủ nhìn xem màn hình máy vi tính như cũ, sắc mặt không thay đổi. "Không cần Anh ta cẩn thận thẩm tra đối chiếu số liệu tổ thứ nhất, cuối cùng, lại giống như nghĩ đến cái gì, quay đầu nói với những người khác đang hỗ trợ trong phòng thí nghiệm: "Các người đi ra ngoài ăn trước đi, ăn uống no đủ mới có sức lực làm việc, đêm nay đều phải giữ vững tinh thần tỉnh táo."
Dứt lời, ánh mắt anh ta lại nhìn về phía màn hình, dường như hoàn toàn không nhớ tới tối nay mình mới là sức lao động chủ yếu
Lan Tô Tuyền nhìn kĩ sự khác biệt của người này, cặp lông mày xinh đẹp nhíu lại rồi buông ra, khóe miệng dần dần cong lên độ cong mỏng mảnh.
Cô ta lại mở miệng, trong giọng nói đã thiếu đi sự sắc bén bình thường mà nhiều thêm mấy phần nhu hòa: "Anh còn cần bao lâu?" "Nhanh thôi."
Lục Thiên Bảo tập trung nhìn hộp giữ nhiệt, lại xem màn ảnh máy vi tính. Quả nhiên, một giây sau liền xuất hiện một số liệu mới trên máy tính, "Hoàn mỹ." Anh cao hứng vô tay, quay đầu nhếch miệng nở nụ cười. "Chờ ăn xong bữa khuya, số liệu hắn sẽ có toàn bộ, đến lúc đó chúng ta có thể làm thí nghiệm đầu tiên"
Hai mắt anh ta sáng như sao, khuôn mặt tươi cười đầy nhiệt tình, phía dưới môi mỏng là một loạt chiếc răng trắng sáng.
Lan Tô Tuyền ngơ ngẩn, phảng phất có thứ gì ở trong lòng chộn rộn nhộn nhạo lên.
Cô ta sửng sốt trong chớp mắt rồi mới lấy lại tinh thần, sắc mặt đỏ ửng lên: "Nhanh như vậy sao?" "Nhanh sao? Tôi còn thấy chậm đấy!" Lục Thiên Bảo vừa nói vừa đi ra ngoài, mảy may không có lưu ý đến biểu lộ của Lan Tô Tuyền, tự mình kiêu ngạo nói: "Đây là do ở phòng thí nghiệm của các người, nếu là ở phòng thí nghiệm của tôi thì chúng ta cũng đã bắt đầu thí nghiệm rồi. Nhưng mà người đẹp cô cô, cô cũng không cần quá khó chịu, về sau chúng ta có thể tăng cường hợp tác. Các người có được liệu rất tốt, chúng tôi có kỹ thuật tân tiến, chúng ta liên hợp, về sau sẽ là Thần Điêu Hiệp Lữ trong giới độc y đó."
Anh ta nháy mắt mấy cái, lại khôi phục dáng vẻ không cần mặt mũi kia. Lan Tô Tuyền đi theo bên cạnh anh ta, trong lòng vừa động nhưng trên mặt lại bình tĩnh, nói mỉa mai: "Chỉ dựa vào anh thôi sao?"
Lục Thiên Bảo ủ rũ nhếch miệng: "Tôi thế nào? Rất kém cỏi sao? Không làm được đại hiệp, tôi vẫn có thể làm thần điều nha! Cô cô không tin, chờ một lúc tôi liền cho những người đẹp các cô tận mắt chứng kiến cái gì gọi là kỳ tích!"
Lan Tô Tuyền nhếch môi, khỏe mắt run lên, bộ dáng không biết xấu hổ này của anh ta trái lại có chút dễ thương.
Trong khi nói chuyện, hai người đã bước ra bên ngoài, sau đó cô ta đưa một cái hamburger nhét vào trong miệng anh ta: "Ăn đồ ăn đi! Để chúng tôi tận mắt nhìn thấy mới gọi là tài năng"
Lục Thiên Bảo bị lấp đầy miệng, lấy cái hamburger ra, một bên nói lẩm bẩm: "Cô yên tâm, cái khác tôi không được, nhưng mà trong chuyện không để người đẹp thất vọng này, tuyệt đối là nói được thì làm được. Huống chi, ở đây còn có nhiều người như vậy!"
Anh ta nở nụ cười hơi dâm tiện bỉ ổi, đám người há miệng nở ra nụ cười lớn.
Bầu không khí vốn rất khẩn trương ngột ngạt lại đột nhiên thoải mái lên.
Rất nhanh, những người trước tiên đi ra ngoài ăn khuya đều trở lại phòng thí nghiệm, bên ngoài chỉ còn lại Lan Tô Tuyền và Lục Thiên Bảo.
Lan Tô Tuyền quấy quấy chén cháo, tùy ý nói: "Anh Lục, nghe nói anh được sinh ra ở gia tộc kinh doanh lớn, làm sao lại có hứng thú với việc nghiên cứu đủ loại thuốc độc, thuốc giải chứ?"
Lục Thiên Bảo đang gặm chân gà động tác cứng đờ lại, trên mặt hiện ra vẻ đúng đắn và thương cảm, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, anh lại cầm lên cái chân gà rồi cười lên. "Bởi vì rảnh rồi thôi. Gia đại nghiệp đại, muốn làm chút chuyện không giống với những người khác, tiếp đó liền một đi không trở lại tiến thắng tới.
Lan Tô Tuyên khóe miệng hơi cong lên, cười như không cười nhìn xem anh: "Cứ như vậy thôi sao?"
Lục Thiên Bảo cúi đầu: "Ừm! Còn không thì sao?" "Tôi cảm thấy anh có chuyện gì chưa kể!" Lan Tô Tuyền nghiêng đầu, cố ý đi xem nét mặt của anh: "Để tôi đoán một chút xem, tôi cảm thấy hắn là có liên quan đến một người rất quan trọng trong lòng anh, hơn nữa rất có thể là một người phụ nữ, đúng hay không?"
Lục Thiên Bảo tay đang nằm vuốt chân gà bỗng nhiên dùng sức bóp chặt lại, xương cốt "rắc" vỡ vụn.
Anh tiện tay ném chân gà vào thùng rác, gỡ bao tay ra, nhíu mày nhìn về phía Lan Tô Tuyền, cười hì hì nói: "Người đẹp cô cô, cô hỏi chi li như thế, có phải là có ý với tôi hay không nha?" Thanh âm của anh ta chậm rãi ung dung, mang theo một điểm mập mờ và đùa giỡn, hai tay cùng lúc năm chặt hai bên tay ghế của Lan Tô Tuyền, thân thể chậm rãi dẫn về phía trước.
Bình luận facebook