Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-711
Chương 712: Lựa chọn
Một lúc lâu sau, Hoắc Kiến Phong mới lạnh nhạt mở miệng: "Bà nội, nếu như bà không còn chuyện gì nữa thì cháu về phòng trước đây.
Bà cụ dựa người vào ghế, mệt mỏi phẩy phẩy tay: “Đi đi thôi. Chỉ có điều, thời gian còn lại của mẹ nuôi cháu không còn bao lâu nữa, tốt nhất là cháu hãy nhanh chóng đưa ra lựa chọn đi. Như lời châu nói thì đây cũng là một sinh mạng đây."
Ánh mắt Hoắc Kiến Phong hơi hốt hoảng một chút, hai bàn tay đang để xuôi bên người nắm chặt thành nắm đấm: “Nếu đợi cháu đưa ra lựa chọn, thì không bằng trong thời gian đó bà hãy thay đổi suy nghĩ của mình đi thì hơn. Cháu sẽ không bỏ rơi Tiêu Nhi, không bao giờ
Ánh mắt kiên định, giọng nói lạnh băng.
Hoắc Kiến Phong nói xong, bèn quay người nhanh chóng đi ra khỏi phòng
Bên ngoài hành lang, Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp đều cảm nhận được khí lạnh thấu xương tỏa ra từ trên người Hoắc Kiến Phong. Bọn họ sợ hãi liếc nhìn 1/5 nhau, đến cả thờ mạnh cũng không dám, chỉ yên lặng đi theo phía sau anh để chuẩn bị hầu hạ bất cứ lúc nào.
Ở một góc rẽ của hành lang, Phương Thảo thờ đầu ra nhìn thấy bóng dáng của ba người biến mất rõ, mới nhẹ nhàng gỗ của phòng của bà cụ. "Bà chủ, vừa rồi tôi đã chuẩn bị xong bánh ngọt hoa cúc cho bà rồi, ngọt thanh giảm nhiệt. Bà chủ nếm thử đi."
Phương Thảo đặt bánh ngọt lên bàn, đứng ra phía sau cần thận đầm bóp cho bà cụ.
Bà cụ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa một lát, hỏi: "Di hét roi à?"
Phương Thảo gật đầu: “Vâng."
Bà cụ thở dài, dỡ bỏ sự uy nghiêm và cảnh giác của mình xuống: “Áy, tôi lại đang tạo cải nghiệt gì thế này! Bạn nhóc đó cho rằng tôi muốn làm kẻ ác như vậy sao? Cho rằng tôi không biết là thả hủy mười tòa miêu cũng không phá một mối nhân duyên sao? Tôi cũng ở trong hoàn cảnh khó khăn mà "Vâng vâng, bà chủ cũng rất khó xử" Phương Thảo gật đầu phụ họa như gà mổ thóc: “Bà cũng chỉ vì Phần Trại, vì tình hình hiện tại mà thôi. "Hay! Mất máy chục năm liền, vất và làm mới có 215 thể tìm lại được tháng cháu trai, đưa nó và đây. Chúng tôi còn chưa được hưởng thu niềm vui gia đình đoàn từ mà đã phải vừa uy hiếp vừa lợi dụng nó. Tôi đầu thế thoải mái được chứ?" Bà cụ võ nhẹ lên bàn, gương mặt u sấu: "Nhưng nếu tôi không làm như vậy, thì chẳng lẽ tôi phải đi thuyết phục mấy tên trường lão kia, nói với bọn họ rằng thằng bé không cần cưới người của Phần Trại thì là xong rồi sao? Tôi có thể nói với bọn họ rằng cháu của tôi phẩm hạnh đoan chính, không có tâm từ khác sao?"
Phương Thảo nhíu mày: “Bà chủ, xin tha thứ cho tôi được nói thẳng. Lời này của bà, tôi có thể tin được, nhưng những trưởng lão kia thì sẽ không tin tưởng. Ngay cả quyền lợi và nhân lực trong tay bản thân mình mà bọn họ còn không tin, huống hồ Thiếu chủ dù gì cũng là người bên ngoài, sao bọn họ có thể tin được chứ." “Còn không phải ư!" Bà cụ dường như đã tìm được tri kỷ của mình, cầm lấy tay Phương Thảo: "Cô nói xem tôi phải làm sao đây? Tôi có thể làm gì được chứ?"
Phương Thảo vỗ vỗ tay bà ấy, trấn an: “Bà chủ, cài cách vốn là một con đường rất gian nan, vừa khổ vừa dài, bà cũng đừng tự tạo áp lực quá lớn cho bản thân mình, chúng ta cử từng bước một mà làm thôi, Quy định đã nhiều năm như vậy rồi, cho nên mọi người 3/5 cũng đã quá quen với nó rồi. Bây giờ đột nhiên thay đổi một cái mới, chắc chắn mọi người sẽ cần phải có thời gian để tiếp thu, bà chủ cử kiên nhận một chút. “Haiz, ngoại trừ kiên nhẫn ra thì tôi có thể làm gì được đây?" Bà cụ thở dài một tiếng: "À, phải rồi, tôi bảo các cô tung tin ra ngoài gọi đàn ông từng rời khỏi nơi này trở về để sát nhập vào lại, tình hình hiện tại thế nào rồi?"
Gương mặt Phương Thảo cứng lại, do dự một chút mới lắc đầu: "Chúng tôi đã dò xét rồi nhưng tình hình không ổn lắm. Mặc dù bao nhiều năm nay nơi này phát triển cũng khá tốt, không thiếu ăn cũng không thiếu uống, thuế má đầy đủ, cuộc sống giàu có an ổn. Nhưng mà so với cuộc sống nhiều màu sắc, phồn hoa lấp lánh bên ngoài, thì kém hơn rất nhiều. Sau khi biết được tin này, đại đa số bọn họ cũng không tình nguyện tro ve."
Bà cụ gục đầu xuống, có vẻ sầu não mệt mỏi. “Cho nên, còn số ít còn lại thì sao?"
Phương Thảo đau khổ lắc đầu: "Những người khác, theo như những gì quan sát được thì căn bản cũng không có vẻ muốn hưởng ứng cho lắm."
Bà cụ càng chán nản hơn: "Con đường này, thật sự là lầm chông gai" Đúng vậy, không tìm được đồng minh, chính là khó khăn lớn nhất.
Phương Thảo cau mày, âm thầm lo lắng.
Một lúc lâu sau, bà cụ bằng nhiên ngồi thẳng dậy, đôi mắt sáng như đuốc. “Hừ, mềm không được thì cứng: Tôi không tin là trên đời này lại có chuyện tôi không thể làm được!"
Một lúc lâu sau, Hoắc Kiến Phong mới lạnh nhạt mở miệng: "Bà nội, nếu như bà không còn chuyện gì nữa thì cháu về phòng trước đây.
Bà cụ dựa người vào ghế, mệt mỏi phẩy phẩy tay: “Đi đi thôi. Chỉ có điều, thời gian còn lại của mẹ nuôi cháu không còn bao lâu nữa, tốt nhất là cháu hãy nhanh chóng đưa ra lựa chọn đi. Như lời châu nói thì đây cũng là một sinh mạng đây."
Ánh mắt Hoắc Kiến Phong hơi hốt hoảng một chút, hai bàn tay đang để xuôi bên người nắm chặt thành nắm đấm: “Nếu đợi cháu đưa ra lựa chọn, thì không bằng trong thời gian đó bà hãy thay đổi suy nghĩ của mình đi thì hơn. Cháu sẽ không bỏ rơi Tiêu Nhi, không bao giờ
Ánh mắt kiên định, giọng nói lạnh băng.
Hoắc Kiến Phong nói xong, bèn quay người nhanh chóng đi ra khỏi phòng
Bên ngoài hành lang, Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp đều cảm nhận được khí lạnh thấu xương tỏa ra từ trên người Hoắc Kiến Phong. Bọn họ sợ hãi liếc nhìn 1/5 nhau, đến cả thờ mạnh cũng không dám, chỉ yên lặng đi theo phía sau anh để chuẩn bị hầu hạ bất cứ lúc nào.
Ở một góc rẽ của hành lang, Phương Thảo thờ đầu ra nhìn thấy bóng dáng của ba người biến mất rõ, mới nhẹ nhàng gỗ của phòng của bà cụ. "Bà chủ, vừa rồi tôi đã chuẩn bị xong bánh ngọt hoa cúc cho bà rồi, ngọt thanh giảm nhiệt. Bà chủ nếm thử đi."
Phương Thảo đặt bánh ngọt lên bàn, đứng ra phía sau cần thận đầm bóp cho bà cụ.
Bà cụ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa một lát, hỏi: "Di hét roi à?"
Phương Thảo gật đầu: “Vâng."
Bà cụ thở dài, dỡ bỏ sự uy nghiêm và cảnh giác của mình xuống: “Áy, tôi lại đang tạo cải nghiệt gì thế này! Bạn nhóc đó cho rằng tôi muốn làm kẻ ác như vậy sao? Cho rằng tôi không biết là thả hủy mười tòa miêu cũng không phá một mối nhân duyên sao? Tôi cũng ở trong hoàn cảnh khó khăn mà "Vâng vâng, bà chủ cũng rất khó xử" Phương Thảo gật đầu phụ họa như gà mổ thóc: “Bà cũng chỉ vì Phần Trại, vì tình hình hiện tại mà thôi. "Hay! Mất máy chục năm liền, vất và làm mới có 215 thể tìm lại được tháng cháu trai, đưa nó và đây. Chúng tôi còn chưa được hưởng thu niềm vui gia đình đoàn từ mà đã phải vừa uy hiếp vừa lợi dụng nó. Tôi đầu thế thoải mái được chứ?" Bà cụ võ nhẹ lên bàn, gương mặt u sấu: "Nhưng nếu tôi không làm như vậy, thì chẳng lẽ tôi phải đi thuyết phục mấy tên trường lão kia, nói với bọn họ rằng thằng bé không cần cưới người của Phần Trại thì là xong rồi sao? Tôi có thể nói với bọn họ rằng cháu của tôi phẩm hạnh đoan chính, không có tâm từ khác sao?"
Phương Thảo nhíu mày: “Bà chủ, xin tha thứ cho tôi được nói thẳng. Lời này của bà, tôi có thể tin được, nhưng những trưởng lão kia thì sẽ không tin tưởng. Ngay cả quyền lợi và nhân lực trong tay bản thân mình mà bọn họ còn không tin, huống hồ Thiếu chủ dù gì cũng là người bên ngoài, sao bọn họ có thể tin được chứ." “Còn không phải ư!" Bà cụ dường như đã tìm được tri kỷ của mình, cầm lấy tay Phương Thảo: "Cô nói xem tôi phải làm sao đây? Tôi có thể làm gì được chứ?"
Phương Thảo vỗ vỗ tay bà ấy, trấn an: “Bà chủ, cài cách vốn là một con đường rất gian nan, vừa khổ vừa dài, bà cũng đừng tự tạo áp lực quá lớn cho bản thân mình, chúng ta cử từng bước một mà làm thôi, Quy định đã nhiều năm như vậy rồi, cho nên mọi người 3/5 cũng đã quá quen với nó rồi. Bây giờ đột nhiên thay đổi một cái mới, chắc chắn mọi người sẽ cần phải có thời gian để tiếp thu, bà chủ cử kiên nhận một chút. “Haiz, ngoại trừ kiên nhẫn ra thì tôi có thể làm gì được đây?" Bà cụ thở dài một tiếng: "À, phải rồi, tôi bảo các cô tung tin ra ngoài gọi đàn ông từng rời khỏi nơi này trở về để sát nhập vào lại, tình hình hiện tại thế nào rồi?"
Gương mặt Phương Thảo cứng lại, do dự một chút mới lắc đầu: "Chúng tôi đã dò xét rồi nhưng tình hình không ổn lắm. Mặc dù bao nhiều năm nay nơi này phát triển cũng khá tốt, không thiếu ăn cũng không thiếu uống, thuế má đầy đủ, cuộc sống giàu có an ổn. Nhưng mà so với cuộc sống nhiều màu sắc, phồn hoa lấp lánh bên ngoài, thì kém hơn rất nhiều. Sau khi biết được tin này, đại đa số bọn họ cũng không tình nguyện tro ve."
Bà cụ gục đầu xuống, có vẻ sầu não mệt mỏi. “Cho nên, còn số ít còn lại thì sao?"
Phương Thảo đau khổ lắc đầu: "Những người khác, theo như những gì quan sát được thì căn bản cũng không có vẻ muốn hưởng ứng cho lắm."
Bà cụ càng chán nản hơn: "Con đường này, thật sự là lầm chông gai" Đúng vậy, không tìm được đồng minh, chính là khó khăn lớn nhất.
Phương Thảo cau mày, âm thầm lo lắng.
Một lúc lâu sau, bà cụ bằng nhiên ngồi thẳng dậy, đôi mắt sáng như đuốc. “Hừ, mềm không được thì cứng: Tôi không tin là trên đời này lại có chuyện tôi không thể làm được!"
Bình luận facebook