Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-698
Chương 699: Ngàn cân treo sợi tóc
Hoắc Kiến Phong khinh bỉ liếc xéo các cô: "Cho nên người sai là chúng tôi à? "Không, không, dĩ nhiên là không ạ. Tóm lại, tóm lại tất cả lỗi sai đều là của chúng tôi! Sau này chúng tôi cũng không dám nữa." Càng giải thích càng loạn, Bạch Bách Hợp dứt khoát nhận hết: "Anh Kiến Phong, xin anh đừng kể chuyện này cho bà cụ biết, nếu không chúng tôi sẽ xong đời thật đấy." "Đúng vậy, anh Kiến Phong, xin anh!" Vẻ mặt Hồng Nhung cầu xin, lần đầu tiên trong mắt cô ta hiện lên nổi sợ hãi. Hoắc Kiến Phong lạnh lùng đặt lọ thuốc lên bàn, hờ hững xoay người.
Bạch Bách Hợp và Hồng Nhung liếc nhau, chèo kéo cùng nhau đi theo.
Thành phố Số ba Thành phố, khoa tâm thần.
Bên trong phòng bệnh được sửa chữa tạm thời thành phòng bệnh gia đình, bên giường là các dụng cụ trói buộc chuyên dụng theo thường lệ, nhiều nhất là các loại dây trắng mềm mại nối giường bệnh với bốn vách tường đề phòng bất trắc, đề phòng khả năng bệnh nhân làm người khác bị thương hoặc tự tổn thương mình.
Tiêu Nhi xác nhận xong độ an toàn của căn phòng rồi thì nhẹ nhàng thở ra, khi nhìn tới người đang bị các dây vải trắng buộc lại trên giường bệnh, cô lại không khỏi thở dài nói: "Hiệu quả truyền dịch càng ngày càng kém, cứ kéo dài như thế này thì cơ thể của bà ấy sẽ suy sụp.
Ông cụ Tiêu bỏ bàn tay đang xem mạch ra, lông mày nhíu chặt: "Nhịp tim lúc nhanh lúc chậm, triệu chứng hoàn toàn giống với bệnh dại, nhưng ông vẫn cảm thấy hắn là còn bị nhiệm độc khác, chỉ sợ nhất thời không có cách nào để chữa"
Bác sĩ Hồ và thầy Trương trị liệu khoa tâm thần phụ trách chữa bệnh cho Vũ Tuyết Như liếc nhau, trên mặt vừa áy náy vừra bat dac di.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí bên trong phòng bệnh nặng nề dị thường.
Tiêu Nhi thở sâu, mạnh mẽ mim cười: "Không sao đâu, dù có như thế nào, bây giờ chúng ta chỉ cần bảo đảm, cố gắng hết sức kéo dài tính mạng của bà ấy, cũng không để cho bà ấy tổn thương mình và người khác. Cố gắng đến khi Kiến Phong trở về, nhất định sẽ có cách " "Đúng, chúng ta phải lên tinh thần đi." Ông cụ Tiêu cổ vũ, phụ họa nói: "Nó là một người thông minh, quay về rồi thì nhất định sẽ nghĩ cách mang theo đó có ích. Chỉ là hiện tại dù gì nói cũng đang đi hòa giải với kẻ hạ độc, không biết bọn họ có tổng thương nó hay không"
Thấy ánh mắt của ông cụ trở nên nặng nề, Tiêu Nhi vội vàng kéo cánh tay ông, ẩm giọng trấn an: "Yên tâm đi, ông ngoại, anh ấy sẽ không để bản thân mình xảy ra chuyện gì, chúng ta phải tin tưởng anh ấy"
Ông cụ Tiêu vỗ vỗ tay Tiêu Nhi, nặng nề thở dài.
Đám người thương lượng phương án điều trị xong thì chậm rãi đi ra khỏi phòng bệnh. "Ru ru... Rir ru."
Điện thoại ở trong túi áo Tiêu Nhi vang lên, thấy là điện thoại trong nhà Tiêu Nhi nhẹ gật đầu xin lỗi các nhân viên y tế còn lại rồi quay người đi ra chỗ khác nhận điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại lập tức truyền đến thanh âm lo lắng vội vàng của Tiểu Thất: "Chị Tiêu Nhi, Vân Thiên và Lucy đã rời nhà đi ra ngoài. Bọn họ để lại một phong thư, nói là muốn đi tìm anh Kiến Phong.
Tiêu Nhi lo lắng: "Chuyện xảy ra khi nào?" "Mới vừa nãy." Tiểu Thất nghẹn ngào: "Chị Tiêu Nhi, vậy bây giờ phải làm sao đây? Dù bọn họ rất thông minh, nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ và một người may...
Tiêu Nhi thở sâu, ép buộc mình tỉnh táo lại, ấm giọng ngắt lời cô ấy: "Tiểu Thất, Tiểu Thất, em đừng nóng vội, không sao đầu, cứ để cho chị xử lý. Em cất kĩ thư đi, thay chị chăm sóc bà ngoại, được không?" "A a, được được." Tiểu Thất vội vàng trả lời: "Chị Tiêu Nhi, xin lỗi chị, vậy nhờ chị chuyện của Vân Thiên" "Cô bé ngốc, ăn nói kiểu gì thế! Nó là con của chị mà!"
Cúp điện thoại của Tiểu Thất, Tiêu Nhi lập tức gọi điện thoại cho Vân Thiên, nhưng đầu điện thoại bên kia lại truyền đến âm thanh thông báo máy móc: "Xin lỗi, không thể kết nối với người dùng bạn đang gọi."
Tay cầm điện thoại của Tiêu Nhi siết lại, tim đập thình thịch.
Cô đang muốn thử gọi lần thứ hai, điện thoại trong tay bằng nhiên rung lên. Cô cúi đầu xuống, là một tin nhắn thoại đến từ Vân Thiên. Vẻ mặt Tiêu Nhi khẽ buông lỏng, lập tức ấn mở, giọng nói nhẹ nhàng của Vân Thiên lập tức truyền ra. "Mẹ ơi, con sẽ đi tìm bố về. Mẹ đừng lo lắng, có Lucy bảo vệ con, con không sao đầu. Mọi người yên tâm ở nhà chờ, bọn con sẽ đồng thời trở về" Quả quyết, phóng khoảng, Tiêu Nhi hầu như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tự tin chắc chắn của thằng bé.
Bố, rốt cuộc nó cũng đã thừa nhận Hoắc Kiến Phong là bố của nó.
Tiêu Nhi đặt điện thoại di động lên ngực, không biết nên vui vẻ hay khổ sở thay cho Hoắc Kiến Phong.
Hiếm khi Vân Thiên mới chịu thay đổi, nhưng tại sao hết lần này tới lần khác lại ở trong những tình thế oái ăm như vậy?
Hoắc Kiến Phong khinh bỉ liếc xéo các cô: "Cho nên người sai là chúng tôi à? "Không, không, dĩ nhiên là không ạ. Tóm lại, tóm lại tất cả lỗi sai đều là của chúng tôi! Sau này chúng tôi cũng không dám nữa." Càng giải thích càng loạn, Bạch Bách Hợp dứt khoát nhận hết: "Anh Kiến Phong, xin anh đừng kể chuyện này cho bà cụ biết, nếu không chúng tôi sẽ xong đời thật đấy." "Đúng vậy, anh Kiến Phong, xin anh!" Vẻ mặt Hồng Nhung cầu xin, lần đầu tiên trong mắt cô ta hiện lên nổi sợ hãi. Hoắc Kiến Phong lạnh lùng đặt lọ thuốc lên bàn, hờ hững xoay người.
Bạch Bách Hợp và Hồng Nhung liếc nhau, chèo kéo cùng nhau đi theo.
Thành phố Số ba Thành phố, khoa tâm thần.
Bên trong phòng bệnh được sửa chữa tạm thời thành phòng bệnh gia đình, bên giường là các dụng cụ trói buộc chuyên dụng theo thường lệ, nhiều nhất là các loại dây trắng mềm mại nối giường bệnh với bốn vách tường đề phòng bất trắc, đề phòng khả năng bệnh nhân làm người khác bị thương hoặc tự tổn thương mình.
Tiêu Nhi xác nhận xong độ an toàn của căn phòng rồi thì nhẹ nhàng thở ra, khi nhìn tới người đang bị các dây vải trắng buộc lại trên giường bệnh, cô lại không khỏi thở dài nói: "Hiệu quả truyền dịch càng ngày càng kém, cứ kéo dài như thế này thì cơ thể của bà ấy sẽ suy sụp.
Ông cụ Tiêu bỏ bàn tay đang xem mạch ra, lông mày nhíu chặt: "Nhịp tim lúc nhanh lúc chậm, triệu chứng hoàn toàn giống với bệnh dại, nhưng ông vẫn cảm thấy hắn là còn bị nhiệm độc khác, chỉ sợ nhất thời không có cách nào để chữa"
Bác sĩ Hồ và thầy Trương trị liệu khoa tâm thần phụ trách chữa bệnh cho Vũ Tuyết Như liếc nhau, trên mặt vừa áy náy vừra bat dac di.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí bên trong phòng bệnh nặng nề dị thường.
Tiêu Nhi thở sâu, mạnh mẽ mim cười: "Không sao đâu, dù có như thế nào, bây giờ chúng ta chỉ cần bảo đảm, cố gắng hết sức kéo dài tính mạng của bà ấy, cũng không để cho bà ấy tổn thương mình và người khác. Cố gắng đến khi Kiến Phong trở về, nhất định sẽ có cách " "Đúng, chúng ta phải lên tinh thần đi." Ông cụ Tiêu cổ vũ, phụ họa nói: "Nó là một người thông minh, quay về rồi thì nhất định sẽ nghĩ cách mang theo đó có ích. Chỉ là hiện tại dù gì nói cũng đang đi hòa giải với kẻ hạ độc, không biết bọn họ có tổng thương nó hay không"
Thấy ánh mắt của ông cụ trở nên nặng nề, Tiêu Nhi vội vàng kéo cánh tay ông, ẩm giọng trấn an: "Yên tâm đi, ông ngoại, anh ấy sẽ không để bản thân mình xảy ra chuyện gì, chúng ta phải tin tưởng anh ấy"
Ông cụ Tiêu vỗ vỗ tay Tiêu Nhi, nặng nề thở dài.
Đám người thương lượng phương án điều trị xong thì chậm rãi đi ra khỏi phòng bệnh. "Ru ru... Rir ru."
Điện thoại ở trong túi áo Tiêu Nhi vang lên, thấy là điện thoại trong nhà Tiêu Nhi nhẹ gật đầu xin lỗi các nhân viên y tế còn lại rồi quay người đi ra chỗ khác nhận điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại lập tức truyền đến thanh âm lo lắng vội vàng của Tiểu Thất: "Chị Tiêu Nhi, Vân Thiên và Lucy đã rời nhà đi ra ngoài. Bọn họ để lại một phong thư, nói là muốn đi tìm anh Kiến Phong.
Tiêu Nhi lo lắng: "Chuyện xảy ra khi nào?" "Mới vừa nãy." Tiểu Thất nghẹn ngào: "Chị Tiêu Nhi, vậy bây giờ phải làm sao đây? Dù bọn họ rất thông minh, nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ và một người may...
Tiêu Nhi thở sâu, ép buộc mình tỉnh táo lại, ấm giọng ngắt lời cô ấy: "Tiểu Thất, Tiểu Thất, em đừng nóng vội, không sao đầu, cứ để cho chị xử lý. Em cất kĩ thư đi, thay chị chăm sóc bà ngoại, được không?" "A a, được được." Tiểu Thất vội vàng trả lời: "Chị Tiêu Nhi, xin lỗi chị, vậy nhờ chị chuyện của Vân Thiên" "Cô bé ngốc, ăn nói kiểu gì thế! Nó là con của chị mà!"
Cúp điện thoại của Tiểu Thất, Tiêu Nhi lập tức gọi điện thoại cho Vân Thiên, nhưng đầu điện thoại bên kia lại truyền đến âm thanh thông báo máy móc: "Xin lỗi, không thể kết nối với người dùng bạn đang gọi."
Tay cầm điện thoại của Tiêu Nhi siết lại, tim đập thình thịch.
Cô đang muốn thử gọi lần thứ hai, điện thoại trong tay bằng nhiên rung lên. Cô cúi đầu xuống, là một tin nhắn thoại đến từ Vân Thiên. Vẻ mặt Tiêu Nhi khẽ buông lỏng, lập tức ấn mở, giọng nói nhẹ nhàng của Vân Thiên lập tức truyền ra. "Mẹ ơi, con sẽ đi tìm bố về. Mẹ đừng lo lắng, có Lucy bảo vệ con, con không sao đầu. Mọi người yên tâm ở nhà chờ, bọn con sẽ đồng thời trở về" Quả quyết, phóng khoảng, Tiêu Nhi hầu như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tự tin chắc chắn của thằng bé.
Bố, rốt cuộc nó cũng đã thừa nhận Hoắc Kiến Phong là bố của nó.
Tiêu Nhi đặt điện thoại di động lên ngực, không biết nên vui vẻ hay khổ sở thay cho Hoắc Kiến Phong.
Hiếm khi Vân Thiên mới chịu thay đổi, nhưng tại sao hết lần này tới lần khác lại ở trong những tình thế oái ăm như vậy?
Bình luận facebook