Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-597
Chương 598: Hổ phụ sinh hổ tử
Hoắc Kiến Phong mở cửa phòng làm việc, theo trí nho chạm vào công tắc đèn trên tường. Khi ánh mắt quét qua chiếc máy tính đặt trên bàn làm việc, cơ thể anh đột nhiên cứng đờ lại.
Trong phòng tối, có tiếng gõ bàn phím rất nhanh. Màn hình máy tính trên bàn làm việc loẻ lên ánh sáng xanh mở nhạt, phản chiếu bóng dáng nhỏ bé trên ghế ông chủ. “Vân Thiên?" Hoắc Kiến Phong bật đèn: “Sao con lại ở đây? Trong phòng tối cũng không bật đèn?"
Vừa nói xong những lời này, Hoắc Kiến Phong chợt hiểu ra ngay.
Vừa rồi bà cụ đã nói cậu đã lên lầu ngủ. Lúc nào cậu cũng sợ bà cụ lo lắng nên lặng lẽ không dám bật đèn.
Hoắc Kiến Phong nhíu mày, vô thức tăng cao giọng điệu: "Con có còn can đôi mắt này nữa không hå? Cho dù là chuyện gì thì cũng không thể sốt ruột làm ngay trong đêm như vậy chứ?"
Tất cả lực chú ý của Vân Thiền đều tập trung lên máy vi tính. Cậu đẩy mắt kính xanh trên sống müi, đến mi måt cüng không thèm nâng lên, chị lanh lùng nói: "Bố muốn phê bình thì hãy để sau đi a, hiện tại Con đang bận!"
Đôi bàn tay trắng nõn nhỏ bé của cậu nhanh chóng gõ lên bàn phím, những ánh sáng khác nhau phàn chieu lên mắt kính của cậu.
Hoắc Kiến Phong nhíu mày nhưng không nói nữa, anh chỉ nhẹ nhàng đi tới.
Anh vừa đến gần bàn làm việc, Thiên đang dán mắt vào màn hình vi tính đột nhiên gõ mạnh vào phím enter, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng hiện lên vẻ nhẹ nhõm: "Làm xong rồi!" "Đã xong cái gì?" Hoắc Kiến Phong tò mò bước tới bên cạnh cậu, anh nhìn thấy trên màn hình xuất hiện bóng dáng một người đàn ông.
Mười ngón tay của Vân Thiên đan vào nhau, thàn nhiên nói: "Người lái xe gây tai nạn."
Đôi mắt Hoắc Kiến Phong bỗng nhiên nhoè đi, lúc này anh mới nghiêm mặt nhìn trên màn hình máy tính có dấu vết của chương trình đang chạy. "Con đã viết một chương trình theo dõi đặc biệt rồi cấy vào tất cả thiết bị giám sát của cục điều khiến giao thông sao?" Anh ngạc nhiên nhìn Vân Thiên.
Vân Thiên nhưong mày binh tĩnh: "Không chỉ như thể, còn có thiết bị giám sát cá nhân, thiết bị giám sát và điều khiến của bộ giám sát an ninh dọc đường khác nữa. Nói một cách đơn giản là cấy vào toàn bộ camera dọc đường đi."
Hoắc Kiến Phong hít vào một ngụm khí lạnh, khoé miệng bỗng nở một nụ cười đắc ý. Cậu quà nhiên là con trai của anh, thông minh và còn quyết đoán.
Vân Thiên gõ bàn phím hai lần: "Ở vị trí này, cho dù là người giúp đỡ hay là người lái xe gây tai nạn thì đều có thể nhìn thấy rõ ràng đến chín phần mười. Chuyện còn lại cho giao cho bố đấy."
Theo động tác của cậu, màn hình máy tính chia đôi thành hai cửa sổ, trên đó xuất hiện hai khuôn mặt giống nhau từ các góc độ khác nhau.
Cậu đạp chân một cái, nhanh nhẹn nhảy khỏi ghế ông chủ: "Con đi đây."
Hoắc Kiến Phong chưa kip trà lời thì cậu đã bước ra ngoài.
Hoắc Kiến Phong nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cậu, lông mày và khóe mắt khẽ cong lên một biên độ rất dịu dàng: "Cảm ơn con." Vân Thiên dừng lại, nâng cằm tự đắc: "Đừng tưởng rằng bây giờ con giúp bố thì tất cả chuyện giữa con và bố trước đây đều bị xóa sạch. Chuyện bố nơ con thì vẫn còn nợ đấy!"
Hoắc Kiến Phong nhếch môi cười nhẹ: "Bố biết, thiểu nó là thiếu nợ, không thể xóa sạch được. Con không cần lo lắng, bổ sẽ từ từ trả lại cho con. Nhưng điều kiện đầu tiên là con phải cho bố một cơ hội để bối thường cho con."
Ví dụ như luôn tỏ vẻ lạnh lùng tho o và từ chối người khác ở cách ngàn dặm như cậu hiện tại thì không được.
Tuy nhiên, Hoắc Kiến Phong lại không nói ra câu này.
Vân Thiên quay đầu lại lạnh lùng nhìn anh: "Nếu bố muốn dùng thủ đoạn lừa gạt phụ nữ để lừa gạt con thì hiện tại con có thể nói cho bố biết, tuyệt đối không thể nào!"
Đứa bé có đôi má phúng phính vừa trắng vừa mềm, mang theo sự cảnh giác và đề phòng nghiêm túc nói chuyện với anh. Trông vừa hung dữ vừa đáng yêu.
Hoắc Kiến Phong không kiểm chế được bật cười: "Được rối. Trước khi hoàn toàn chấp nhận người bố già này, chúng ta có thể làm anh em trưoc không? Trở thành bạn tốt của nhau thì sao? It nhất cách quan điểm và suy nghĩ về kế hoạch nghề nghiệp của chúng ta rất giống nhau, hơn nữa năng lực kỹ thuật cũng coi như ngang hàng, con cảm thấy đúng không "
Đôi mắt đen của Vân Thiên đảo quanh, kiêu ngạo nói: "Để sau này rồi nói! Nếu con có tâm trạng và có thời gian thì con sẽ xem xét hợp tác với bố. Nhưng trên cơ bản thì bây giờ con chỉ muốn chơi thôi, dù sao thì con cũng chỉ là một đứa trẻ!"
Cậu chớp mắt khiêu khích rồi uế oài quay người lại: "Con về đây."
Nhìn thấy dáng vẻ người lớn thoài mái tự tại của cậu, khóe miệng Hoắc Kiến Phong cong lên một nụ cười bất lực và cung chiều: "Nghỉ ngơi sớm một chút."
Hoắc Kiến Phong mở cửa phòng làm việc, theo trí nho chạm vào công tắc đèn trên tường. Khi ánh mắt quét qua chiếc máy tính đặt trên bàn làm việc, cơ thể anh đột nhiên cứng đờ lại.
Trong phòng tối, có tiếng gõ bàn phím rất nhanh. Màn hình máy tính trên bàn làm việc loẻ lên ánh sáng xanh mở nhạt, phản chiếu bóng dáng nhỏ bé trên ghế ông chủ. “Vân Thiên?" Hoắc Kiến Phong bật đèn: “Sao con lại ở đây? Trong phòng tối cũng không bật đèn?"
Vừa nói xong những lời này, Hoắc Kiến Phong chợt hiểu ra ngay.
Vừa rồi bà cụ đã nói cậu đã lên lầu ngủ. Lúc nào cậu cũng sợ bà cụ lo lắng nên lặng lẽ không dám bật đèn.
Hoắc Kiến Phong nhíu mày, vô thức tăng cao giọng điệu: "Con có còn can đôi mắt này nữa không hå? Cho dù là chuyện gì thì cũng không thể sốt ruột làm ngay trong đêm như vậy chứ?"
Tất cả lực chú ý của Vân Thiền đều tập trung lên máy vi tính. Cậu đẩy mắt kính xanh trên sống müi, đến mi måt cüng không thèm nâng lên, chị lanh lùng nói: "Bố muốn phê bình thì hãy để sau đi a, hiện tại Con đang bận!"
Đôi bàn tay trắng nõn nhỏ bé của cậu nhanh chóng gõ lên bàn phím, những ánh sáng khác nhau phàn chieu lên mắt kính của cậu.
Hoắc Kiến Phong nhíu mày nhưng không nói nữa, anh chỉ nhẹ nhàng đi tới.
Anh vừa đến gần bàn làm việc, Thiên đang dán mắt vào màn hình vi tính đột nhiên gõ mạnh vào phím enter, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng hiện lên vẻ nhẹ nhõm: "Làm xong rồi!" "Đã xong cái gì?" Hoắc Kiến Phong tò mò bước tới bên cạnh cậu, anh nhìn thấy trên màn hình xuất hiện bóng dáng một người đàn ông.
Mười ngón tay của Vân Thiên đan vào nhau, thàn nhiên nói: "Người lái xe gây tai nạn."
Đôi mắt Hoắc Kiến Phong bỗng nhiên nhoè đi, lúc này anh mới nghiêm mặt nhìn trên màn hình máy tính có dấu vết của chương trình đang chạy. "Con đã viết một chương trình theo dõi đặc biệt rồi cấy vào tất cả thiết bị giám sát của cục điều khiến giao thông sao?" Anh ngạc nhiên nhìn Vân Thiên.
Vân Thiên nhưong mày binh tĩnh: "Không chỉ như thể, còn có thiết bị giám sát cá nhân, thiết bị giám sát và điều khiến của bộ giám sát an ninh dọc đường khác nữa. Nói một cách đơn giản là cấy vào toàn bộ camera dọc đường đi."
Hoắc Kiến Phong hít vào một ngụm khí lạnh, khoé miệng bỗng nở một nụ cười đắc ý. Cậu quà nhiên là con trai của anh, thông minh và còn quyết đoán.
Vân Thiên gõ bàn phím hai lần: "Ở vị trí này, cho dù là người giúp đỡ hay là người lái xe gây tai nạn thì đều có thể nhìn thấy rõ ràng đến chín phần mười. Chuyện còn lại cho giao cho bố đấy."
Theo động tác của cậu, màn hình máy tính chia đôi thành hai cửa sổ, trên đó xuất hiện hai khuôn mặt giống nhau từ các góc độ khác nhau.
Cậu đạp chân một cái, nhanh nhẹn nhảy khỏi ghế ông chủ: "Con đi đây."
Hoắc Kiến Phong chưa kip trà lời thì cậu đã bước ra ngoài.
Hoắc Kiến Phong nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cậu, lông mày và khóe mắt khẽ cong lên một biên độ rất dịu dàng: "Cảm ơn con." Vân Thiên dừng lại, nâng cằm tự đắc: "Đừng tưởng rằng bây giờ con giúp bố thì tất cả chuyện giữa con và bố trước đây đều bị xóa sạch. Chuyện bố nơ con thì vẫn còn nợ đấy!"
Hoắc Kiến Phong nhếch môi cười nhẹ: "Bố biết, thiểu nó là thiếu nợ, không thể xóa sạch được. Con không cần lo lắng, bổ sẽ từ từ trả lại cho con. Nhưng điều kiện đầu tiên là con phải cho bố một cơ hội để bối thường cho con."
Ví dụ như luôn tỏ vẻ lạnh lùng tho o và từ chối người khác ở cách ngàn dặm như cậu hiện tại thì không được.
Tuy nhiên, Hoắc Kiến Phong lại không nói ra câu này.
Vân Thiên quay đầu lại lạnh lùng nhìn anh: "Nếu bố muốn dùng thủ đoạn lừa gạt phụ nữ để lừa gạt con thì hiện tại con có thể nói cho bố biết, tuyệt đối không thể nào!"
Đứa bé có đôi má phúng phính vừa trắng vừa mềm, mang theo sự cảnh giác và đề phòng nghiêm túc nói chuyện với anh. Trông vừa hung dữ vừa đáng yêu.
Hoắc Kiến Phong không kiểm chế được bật cười: "Được rối. Trước khi hoàn toàn chấp nhận người bố già này, chúng ta có thể làm anh em trưoc không? Trở thành bạn tốt của nhau thì sao? It nhất cách quan điểm và suy nghĩ về kế hoạch nghề nghiệp của chúng ta rất giống nhau, hơn nữa năng lực kỹ thuật cũng coi như ngang hàng, con cảm thấy đúng không "
Đôi mắt đen của Vân Thiên đảo quanh, kiêu ngạo nói: "Để sau này rồi nói! Nếu con có tâm trạng và có thời gian thì con sẽ xem xét hợp tác với bố. Nhưng trên cơ bản thì bây giờ con chỉ muốn chơi thôi, dù sao thì con cũng chỉ là một đứa trẻ!"
Cậu chớp mắt khiêu khích rồi uế oài quay người lại: "Con về đây."
Nhìn thấy dáng vẻ người lớn thoài mái tự tại của cậu, khóe miệng Hoắc Kiến Phong cong lên một nụ cười bất lực và cung chiều: "Nghỉ ngơi sớm một chút."
Bình luận facebook