Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-589
Chương 590: Em sẽ không để cho bác trai gặp chuyện không may
Ba người nghe thấy y tá đổi giọng thì thất kinh, trăm miệng một lời nói: "Có."
Y tá lướt nhìn hai người thật nhanh: "Ai là nhóm máu A hoặc nhóm máu O thì di vào cùng tôi. Phổi bệnh nhân bị thủng, mất máu quá nhiều nên không kịp rút máu tinh lọc được. Chúng tôi sẽ trực tiếp khởi động cửa bên ngoài, mau, đi theo tôi." "Tôi, tôi là nhóm máu A." Tổng Phi Phi bước nhanh qua, cô ta mới vừa muốn đi theo y tá bước qua ngạch cửa thì lại bị Hoắc Kiến Phong ngăn lại: "Không cần đến cô."
Ảnh mắt của anh nghiêm nghị quyết tuyệt không ai có thể xen vào, anh trở tay kẻo Vũ Tuyết Như qua đầy tới trước mặt y tá: "Trước måt có dùng máu bà ấy, tôi đã sắp xếp người tới, sẽ đến sớm thôi."
Trái tim Vũ Tuyết Như rơi lộp bộp, ngay cà màu sắc trên cánh môi cũng mất sạch. Bà ta giăng giăng hat tay Hoắc Kiến Phong ra rối nói với vẻ sơ hãi: "Không được, không được, không thể dùng máu của tôi."
Bà ta nhìn vào đôi mắt lạnh như băng của Hoắc Kiến Phong, đôi môi run rẩy kêu gào bằng bất cử giá nào: "Mẹ sợ! Kiến Phong, con là con me, sao con có thể ác độc ép me như vậy, ai lại đi ép mẹ mình chứ?"
Hoắc Kiến Phong nhìn bà ta, đôi mắt anh híp lại: "Người đang nằm cấp cứu ở trong đó là chồng của mẹ, không phải vừa rồi mẹ rất lo lắng sao? Sao bây giờ cần hai trăm CC máu mẹ lại không nõ?"
Vũ Tuyết Như củi đầu không dám nhìn vào mắt Hoắc Kiến Phong, bà ta kéo lấy tay Tống Phi Phi bên cạnh đưa cho y tá: "Mau, mau rút của con bé. Con bé còn trẻ, tôi, tôi sợ, còn bị thiếu máu, không, không tốt."
Y tá gấp đến độ đầu đẩy mổ hôi nên cũng không rảnh quan tâm phàn ứng kỳ lạ của ba người này mà lôi kéo Tổng Phi Phi lập tức đi vào trong: "Nhanh đi, cô đi theo tôi."
Cửa phòng lấy máu mở ra, Tiêu Nhi bước nhanh vào cùng hai y tá lúc trước.
Bọn họ nhận được cuộc gọi từ phòng phẫu thuật nói bệnh nhân không đợi túi máu được nên tinh trực tiếp sử dụng máu bên ngoài tuần hoàn đưa vào,
Sắc mặt Tiêu Nhi trắng bệch, một cánh tay hơi nâng lên che lên lỗ kim,
Cô bước vào phòng cấp cứu lại không nhin được quay đầu nói với Hoắc Kiến Phong: "Đừng lo lắng, em sẽ không để cho bác trai gặp chuyện không may."
Cô nói xong không đợi Hoắc Kiến Phong trả lời đã nghiêng đầu đi vào phòng cấp cứu.
Cửa tự động chậm rãi đóng lại, bóng dáng người phụ nữ biến mất ở cuối lối đi.
Trái tim Hoắc Kiến Phong giống như bị một bàn tay lớn bóp chặt, vừa đau đớn lại ấm áp.
Hai người đối lập quá rõ ràng, mặt Vũ Tuyết Như không nên được ngượng ngùng giải thích với Hoắc Kiến Phong: "Không, không phải là mẹ không muốn, thật sự là do mẹ thiếu máu quá nghiêm trọng. Tuần trước mẹ còn đi kiểm tra lấy thuốc ở bệnh viện, vốn là mẹ không muốn cho các con biết mà lo lắng. Bác sĩ nói tình huống bây giờ của mẹ rất nghiêm trọng, nếu như không bổ sung đủ máu thì có thể sau này sẽ phải 8 lại bệnh viện tiếp máu lâu dài để bảo vệ tính mạng. Máu của mẹ như vậy thật sự không thể truyền cho bố con."
Hoắc Kiến Phong không nói gì mà chỉ lạnh lùng nhìn bà ta.
Cửa thang máy đầu kia hành lang mở ra, sáu vệ sĩ thân thể cường tráng xếp thành hàng chinh tế đi đến. "Tổng giám đốc, trợ lý Cường gọi chúng tôi đến hiến máu."
Người nói chuyện là một người đàn ông cao lớn đứng ở đầu đội ngũ, mặt vuông da ngăm, đôi mắt lấp lánh có thần.
Hoắc Kiến Phong nhận ra anh ta, anh ta là đội trường đội vệ sĩ nhà họ Hoắc: Đới Quốc Kiến.
Hoắc Kiến Phong khẽ gật đầu rồi nhấn chuông bên cạnh cửa phòng cấp cứu.
Bên kia nhanh chóng truyền ra giọng của y tá: "Có chuyện gì vậy?" "Người tiếp máu tới."
Hoắc Kiến Phong nói xong, phòng cấp cứu lập tức được mở ra từ bên trong. "Cho bọn họ vào đi, đừng đi lung tung."
Hoắc Kiến Phong gật đầu voi Đoi Quốc Kien, Đới Quốc Kiến gật đầu đáp lại rồi lập tức dẫn năm người kia chinh tế từ từ đi vào.
Vũ Tuyết Như hoàn toàn yên tâm, có máy ming thịt như mấy người kia chống đỡ thì chắc chắn sẽ không cần đến bà ta nữa.
Hoắc Kiến Phong âm thẩm nhìn rõ nét mặt của bà ta, sâu trong mắt nhấc lên gợn sóng lăn tăn.
Ba người nghe thấy y tá đổi giọng thì thất kinh, trăm miệng một lời nói: "Có."
Y tá lướt nhìn hai người thật nhanh: "Ai là nhóm máu A hoặc nhóm máu O thì di vào cùng tôi. Phổi bệnh nhân bị thủng, mất máu quá nhiều nên không kịp rút máu tinh lọc được. Chúng tôi sẽ trực tiếp khởi động cửa bên ngoài, mau, đi theo tôi." "Tôi, tôi là nhóm máu A." Tổng Phi Phi bước nhanh qua, cô ta mới vừa muốn đi theo y tá bước qua ngạch cửa thì lại bị Hoắc Kiến Phong ngăn lại: "Không cần đến cô."
Ảnh mắt của anh nghiêm nghị quyết tuyệt không ai có thể xen vào, anh trở tay kẻo Vũ Tuyết Như qua đầy tới trước mặt y tá: "Trước måt có dùng máu bà ấy, tôi đã sắp xếp người tới, sẽ đến sớm thôi."
Trái tim Vũ Tuyết Như rơi lộp bộp, ngay cà màu sắc trên cánh môi cũng mất sạch. Bà ta giăng giăng hat tay Hoắc Kiến Phong ra rối nói với vẻ sơ hãi: "Không được, không được, không thể dùng máu của tôi."
Bà ta nhìn vào đôi mắt lạnh như băng của Hoắc Kiến Phong, đôi môi run rẩy kêu gào bằng bất cử giá nào: "Mẹ sợ! Kiến Phong, con là con me, sao con có thể ác độc ép me như vậy, ai lại đi ép mẹ mình chứ?"
Hoắc Kiến Phong nhìn bà ta, đôi mắt anh híp lại: "Người đang nằm cấp cứu ở trong đó là chồng của mẹ, không phải vừa rồi mẹ rất lo lắng sao? Sao bây giờ cần hai trăm CC máu mẹ lại không nõ?"
Vũ Tuyết Như củi đầu không dám nhìn vào mắt Hoắc Kiến Phong, bà ta kéo lấy tay Tống Phi Phi bên cạnh đưa cho y tá: "Mau, mau rút của con bé. Con bé còn trẻ, tôi, tôi sợ, còn bị thiếu máu, không, không tốt."
Y tá gấp đến độ đầu đẩy mổ hôi nên cũng không rảnh quan tâm phàn ứng kỳ lạ của ba người này mà lôi kéo Tổng Phi Phi lập tức đi vào trong: "Nhanh đi, cô đi theo tôi."
Cửa phòng lấy máu mở ra, Tiêu Nhi bước nhanh vào cùng hai y tá lúc trước.
Bọn họ nhận được cuộc gọi từ phòng phẫu thuật nói bệnh nhân không đợi túi máu được nên tinh trực tiếp sử dụng máu bên ngoài tuần hoàn đưa vào,
Sắc mặt Tiêu Nhi trắng bệch, một cánh tay hơi nâng lên che lên lỗ kim,
Cô bước vào phòng cấp cứu lại không nhin được quay đầu nói với Hoắc Kiến Phong: "Đừng lo lắng, em sẽ không để cho bác trai gặp chuyện không may."
Cô nói xong không đợi Hoắc Kiến Phong trả lời đã nghiêng đầu đi vào phòng cấp cứu.
Cửa tự động chậm rãi đóng lại, bóng dáng người phụ nữ biến mất ở cuối lối đi.
Trái tim Hoắc Kiến Phong giống như bị một bàn tay lớn bóp chặt, vừa đau đớn lại ấm áp.
Hai người đối lập quá rõ ràng, mặt Vũ Tuyết Như không nên được ngượng ngùng giải thích với Hoắc Kiến Phong: "Không, không phải là mẹ không muốn, thật sự là do mẹ thiếu máu quá nghiêm trọng. Tuần trước mẹ còn đi kiểm tra lấy thuốc ở bệnh viện, vốn là mẹ không muốn cho các con biết mà lo lắng. Bác sĩ nói tình huống bây giờ của mẹ rất nghiêm trọng, nếu như không bổ sung đủ máu thì có thể sau này sẽ phải 8 lại bệnh viện tiếp máu lâu dài để bảo vệ tính mạng. Máu của mẹ như vậy thật sự không thể truyền cho bố con."
Hoắc Kiến Phong không nói gì mà chỉ lạnh lùng nhìn bà ta.
Cửa thang máy đầu kia hành lang mở ra, sáu vệ sĩ thân thể cường tráng xếp thành hàng chinh tế đi đến. "Tổng giám đốc, trợ lý Cường gọi chúng tôi đến hiến máu."
Người nói chuyện là một người đàn ông cao lớn đứng ở đầu đội ngũ, mặt vuông da ngăm, đôi mắt lấp lánh có thần.
Hoắc Kiến Phong nhận ra anh ta, anh ta là đội trường đội vệ sĩ nhà họ Hoắc: Đới Quốc Kiến.
Hoắc Kiến Phong khẽ gật đầu rồi nhấn chuông bên cạnh cửa phòng cấp cứu.
Bên kia nhanh chóng truyền ra giọng của y tá: "Có chuyện gì vậy?" "Người tiếp máu tới."
Hoắc Kiến Phong nói xong, phòng cấp cứu lập tức được mở ra từ bên trong. "Cho bọn họ vào đi, đừng đi lung tung."
Hoắc Kiến Phong gật đầu voi Đoi Quốc Kien, Đới Quốc Kiến gật đầu đáp lại rồi lập tức dẫn năm người kia chinh tế từ từ đi vào.
Vũ Tuyết Như hoàn toàn yên tâm, có máy ming thịt như mấy người kia chống đỡ thì chắc chắn sẽ không cần đến bà ta nữa.
Hoắc Kiến Phong âm thẩm nhìn rõ nét mặt của bà ta, sâu trong mắt nhấc lên gợn sóng lăn tăn.
Bình luận facebook