Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-564
Chương 565: Sau này con sẽ kiểm tra tra nam giúp mẹ
Vũ Tuyết Như cùng với Hoắc Tuấn Nghĩa đi tới vừa hay trông thấy cảnh này.
Vẻ mặt ung dung của bà ta ngay lập tức lộ ra vẻ đau lòng, bà ta bước lên phía trước vài bước rồi ôm lấy bá vai của Tổng Phi Nhi an ủi cô ta: Tính cách của A Phong vẫn luôn lạnh lùng như thế mà con. Dù sao thì sau này trong nhà nó có thứ gì thì con cũng có thứ đó, mẹ nuôi sẽ không để con phải chịu túi thân đâu."
Hoắc Tuấn Nghĩa thấy dáng vẻ mẹ hiền con thảo của hai người họ thì khinh thường cười khẩy nói: “Hừ, cũng không biết ai mới là con ruột nữa."
Trước khi Vũ Tuyết Như tức giận thì anh ta đã nhanh chóng đuổi theo Hoắc Kiến Phong: "A Phong đợi anh nữa, anh vừa nghĩ ra ý tướng cho hôn lễ của cậu và em dâu rồi này.."
Tổng Phi Nhi chăm chú nhìn bóng lưng của Hoắc Kiến Phong, cô ta nghe thấy tiếng tháo luận ngày càng xa của họ, trái tim như bị dao cắt vào vậy.
Cô âm thầm cần chặt răng rồi dựa vào lòng Vũ Tuyết Như, yếu đuối bất lực lên tiếng: “Mẹ nuôi, con không có người thân nào cả sau này con chỉ có mẹ nuôi thôi. Con không muốn thứ gì hết con chỉ muốn mãi mãi được ở bên cạnh mẹ, hiểu thảo chăm sóc cho mẹ thôi." "Con ngoan con ngoan, mẹ biết mà” Vũ Tuyết Như trìu mến vuốt tóc cô ta, trong ánh mắt nhìn bóng lưng Hoắc Kiến Phong chợt hiện lên một kế hoạch quỷ dị.
Tâng hai, trong phòng làm việc. Vân Thiên ngôi trước bàn sách, ngón tay cậu lướt nhanh gõ trên bàn phim, thường xuyên củi đầu nhìn quyển sách đang mở đặt bên cạnh.
Tiêu Nhi bê một cốc sữa bò nóng rồi nhẹ nhàng gõ cửa phòng: "Con trai, con uống ly sữa bồi bổ sức khỏe." Vân Thiên nghe thấy thế thì dừng công việc đang làm lại, cậu ngước mắt nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Tiêu Nhi, tự nhiên mim cười: "Con cảm ơn mami." Ngọn đèn chiếu rõ gương mặt trắng nõn và con ngươi đen láy của cậu, vừa đáng yêu lại vừa đẹp trai.
Tiêu Nhi đặt ly sữa lên bàn, sờ sờ đầu của cậu, giống như vô ý nói: “Con xem cái gì mà chăm chú vậy?"
Vân Thiên quay máy tính với bìa sách lại cho cô xem: “Diễn tập thực chiến trí tuệ nhân tạo" "Ô" Tiêu Nhi nhướng mày, vẻ mặt cô như bừng tỉnh, cô ngừng lại: "Con trai, mami." Mời bạn đọc truyện tại Vietwriternet
Vân Thiên nhảy mặt đoán được cô muốn nói cái gì, cậu thu lại nụ cười trên mặt: "Mami đi đường vất vả chắc mẹ cũng mệt rồi, hay là mẹ quay về phòng nghỉ ngơi đi a? Con còn rất nhiều công việc cần phải xử lý nên không có thời gian nói chuyện với mẹ về chuyện tên tra nam kia đầu a." Cậu nói xong thì cúi đầu xuống, chăm chú nhìn vào trang sách.
Tiêu Nhị từ trên cao nhìn xuống vừa vặn có thể trông thấy quai hàm bạnh ra của câu.
Nhóc con này, rõ ràng là không vui rồi.
Cô âm thầm thở dài rồi dịu dàng nói: “Con yêu, ông ấy là bố của con chứ không phải tên tra nam. Năm đó là mẹ hiểu lầm bố con, chi tiết cụ thể thế nào chắc hẳn con cũng hiểu rõ hơn mẹ, không phải sao?"
Vân Thiên cười khinh thường một tiếng, cậu bất đắc dĩ buông sách xuống rồi lắc đầu nói: "Mami, con còn tưởng bây giờ mẹ trưởng thành rồi nhưng không ngờ mẹ vẫn còn ngây thơ như thế, dễ dàng bị tên tra nam đấy lừa doi."
Tiêu Nhi:...
Sự khinh thường đến từ con trai ruột đúng là quá sắc bén, quả trắng trợn.
Không đợi cô lên tiếng thì Vân Thiên đã chém đinh chặt sát nói: "Tuy việc năm đó không phải ý của ông ta nhưng sự thật cũng đã chứng minh là ông ta là một kẻ bất tài nên mới để mẹ trong tình cảnh nguy hiểm. Nếu con là ông ta, con tuyệt đối sẽ không để người con thương phải chịu bất kỳ tốn thương nào. Dù cho đặt có ở trong hoàn cảnh nguy hiểm thi chi cần có một phần nghìn, một phần trăm triệu cơ hội bị thương cũng không được,
Hơn nữa hành vi của ông ta và cậu cả nhà họ Hoắc kia là thể nào đây? Là đánh cược! Tiền đặt cược cũng chính là mạng sống của mẹ! Kết quả cá cược thua có phải không? Ông ta có tư cách gì mà lấy mạng sống của mẹ ra đặt cược? Hơn nữa từ đầu đến cuối ông ta đều bị người khác xỏ mũi dắt đi, nửa phần thằng năm trong long bàn tay cũng không có?"
Thật không ngờ cậu lại hiểu lầm Hoắc Kiến Phong sâu sắc đến vậy.
Tiêu Nhi âm thầm thở dài, cô nõi khẽ: "Mẹ tin bố con."
Sợ Vân Thiên không nghe rõ, cô lại kiên định nhắc lại một lần nữa: “Con trai, mẹ tin bố con, con cũng phải tin vào mắt nhìn người của mẹ chứ." Mời bạn đọc truyện tại Vietwriternet
Vân Thiên lắc đầu như trống bỏi: "Không, đây không phải là vấn đề tin hay không tin. Những thứ chính mắt con trông thấy mới là thật, con tin vào phán đoán của mình. Mami lúc trước khi con vẫn chưa ra đời nên con không thể nào giúp mẹ phân biệt tra nam được. Nhưng hiện giờ mẹ đã có con rồi, con sẽ nghiêm khắc giúp mẹ kiểm định, tuyệt đối sẽ không để cho tên tra nam đó có cơ hội làm hại hoặc là khiến mẹ tổn thương một lần nữa đâu ạ.
Khóe miệng Tiêu Nhi giật giật “con trai, con đây là muốn làm máy lọc cặn nhân gian của mẹ đấy à." Tiêu Vân suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói: "Tuy cái tên này có hơi quê mùa nhưng cũng có thể coi là vậy."
Tiêu Nhi:...
Thấy cô không nói gì Vân Thiên lại nhắn mày nghiêm túc nói: "Mami việc này mẹ phải nghe con. Trong khoảng thời gian đã qua này con đã giúp ông ta, giúp nhà họ Hoắc làm rất nhiều chuyện nhưng thật ra đều là vì giúp mẹ. Nếu bây giờ sóng yên biến lặng rồi thi mẹ với ông ta cũng không ai nợ ai hết, con cũng sẽ không để ông ta lừa mẹ đi mất nữa đâu.
Thấy dáng vẻ ông tướng nói những lời sâu xa này của Vân Thiên, Tiêu Nhi không khỏi cười sáng sặc: "Được, vậy sau này con sẽ là máy lọc cặn nhân gian phản biệt tốt xấu của mẹ”
Vân Thiên nghiêm túc gật đầu: "Tất nhiên rồi a, không thành vấn đề. Hiện nay tỉ lệ ly hôn hàng năm nhiều như thế, còn vượt qua cả tỷ lệ kết hôn nữa, đặc biệt là ly hôn mà dẫn theo con cái là quá đỗi bình thường. Trong luật nhân sự đã có điều khoản xác minh, ở riêng trên hai năm thì cũng có thể quyết định là ly hôn thật rồi. Mẹ và ông ta cũng chia tay quá năm năm, hôn nhân cũng đã không còn hiệu lực từ lâu. Dù cho hai người vẫn chưa giải quyết thủ tục ly hôn thì giấy chứng nhận kết hôn trong tay ông ta cũng sẽ không thể trói buộc được tự do của mẹ được nữa.
Mạch lạc, rõ ràng, có căn cứ, hợp tình hợp lý.
Tiêu Nhi vừa cảm động lại vừa không biết làm sao nói: "Con à, đây là con muốn bước chân vào giới luật sư ư?" 3
Vũ Tuyết Như cùng với Hoắc Tuấn Nghĩa đi tới vừa hay trông thấy cảnh này.
Vẻ mặt ung dung của bà ta ngay lập tức lộ ra vẻ đau lòng, bà ta bước lên phía trước vài bước rồi ôm lấy bá vai của Tổng Phi Nhi an ủi cô ta: Tính cách của A Phong vẫn luôn lạnh lùng như thế mà con. Dù sao thì sau này trong nhà nó có thứ gì thì con cũng có thứ đó, mẹ nuôi sẽ không để con phải chịu túi thân đâu."
Hoắc Tuấn Nghĩa thấy dáng vẻ mẹ hiền con thảo của hai người họ thì khinh thường cười khẩy nói: “Hừ, cũng không biết ai mới là con ruột nữa."
Trước khi Vũ Tuyết Như tức giận thì anh ta đã nhanh chóng đuổi theo Hoắc Kiến Phong: "A Phong đợi anh nữa, anh vừa nghĩ ra ý tướng cho hôn lễ của cậu và em dâu rồi này.."
Tổng Phi Nhi chăm chú nhìn bóng lưng của Hoắc Kiến Phong, cô ta nghe thấy tiếng tháo luận ngày càng xa của họ, trái tim như bị dao cắt vào vậy.
Cô âm thầm cần chặt răng rồi dựa vào lòng Vũ Tuyết Như, yếu đuối bất lực lên tiếng: “Mẹ nuôi, con không có người thân nào cả sau này con chỉ có mẹ nuôi thôi. Con không muốn thứ gì hết con chỉ muốn mãi mãi được ở bên cạnh mẹ, hiểu thảo chăm sóc cho mẹ thôi." "Con ngoan con ngoan, mẹ biết mà” Vũ Tuyết Như trìu mến vuốt tóc cô ta, trong ánh mắt nhìn bóng lưng Hoắc Kiến Phong chợt hiện lên một kế hoạch quỷ dị.
Tâng hai, trong phòng làm việc. Vân Thiên ngôi trước bàn sách, ngón tay cậu lướt nhanh gõ trên bàn phim, thường xuyên củi đầu nhìn quyển sách đang mở đặt bên cạnh.
Tiêu Nhi bê một cốc sữa bò nóng rồi nhẹ nhàng gõ cửa phòng: "Con trai, con uống ly sữa bồi bổ sức khỏe." Vân Thiên nghe thấy thế thì dừng công việc đang làm lại, cậu ngước mắt nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Tiêu Nhi, tự nhiên mim cười: "Con cảm ơn mami." Ngọn đèn chiếu rõ gương mặt trắng nõn và con ngươi đen láy của cậu, vừa đáng yêu lại vừa đẹp trai.
Tiêu Nhi đặt ly sữa lên bàn, sờ sờ đầu của cậu, giống như vô ý nói: “Con xem cái gì mà chăm chú vậy?"
Vân Thiên quay máy tính với bìa sách lại cho cô xem: “Diễn tập thực chiến trí tuệ nhân tạo" "Ô" Tiêu Nhi nhướng mày, vẻ mặt cô như bừng tỉnh, cô ngừng lại: "Con trai, mami." Mời bạn đọc truyện tại Vietwriternet
Vân Thiên nhảy mặt đoán được cô muốn nói cái gì, cậu thu lại nụ cười trên mặt: "Mami đi đường vất vả chắc mẹ cũng mệt rồi, hay là mẹ quay về phòng nghỉ ngơi đi a? Con còn rất nhiều công việc cần phải xử lý nên không có thời gian nói chuyện với mẹ về chuyện tên tra nam kia đầu a." Cậu nói xong thì cúi đầu xuống, chăm chú nhìn vào trang sách.
Tiêu Nhị từ trên cao nhìn xuống vừa vặn có thể trông thấy quai hàm bạnh ra của câu.
Nhóc con này, rõ ràng là không vui rồi.
Cô âm thầm thở dài rồi dịu dàng nói: “Con yêu, ông ấy là bố của con chứ không phải tên tra nam. Năm đó là mẹ hiểu lầm bố con, chi tiết cụ thể thế nào chắc hẳn con cũng hiểu rõ hơn mẹ, không phải sao?"
Vân Thiên cười khinh thường một tiếng, cậu bất đắc dĩ buông sách xuống rồi lắc đầu nói: "Mami, con còn tưởng bây giờ mẹ trưởng thành rồi nhưng không ngờ mẹ vẫn còn ngây thơ như thế, dễ dàng bị tên tra nam đấy lừa doi."
Tiêu Nhi:...
Sự khinh thường đến từ con trai ruột đúng là quá sắc bén, quả trắng trợn.
Không đợi cô lên tiếng thì Vân Thiên đã chém đinh chặt sát nói: "Tuy việc năm đó không phải ý của ông ta nhưng sự thật cũng đã chứng minh là ông ta là một kẻ bất tài nên mới để mẹ trong tình cảnh nguy hiểm. Nếu con là ông ta, con tuyệt đối sẽ không để người con thương phải chịu bất kỳ tốn thương nào. Dù cho đặt có ở trong hoàn cảnh nguy hiểm thi chi cần có một phần nghìn, một phần trăm triệu cơ hội bị thương cũng không được,
Hơn nữa hành vi của ông ta và cậu cả nhà họ Hoắc kia là thể nào đây? Là đánh cược! Tiền đặt cược cũng chính là mạng sống của mẹ! Kết quả cá cược thua có phải không? Ông ta có tư cách gì mà lấy mạng sống của mẹ ra đặt cược? Hơn nữa từ đầu đến cuối ông ta đều bị người khác xỏ mũi dắt đi, nửa phần thằng năm trong long bàn tay cũng không có?"
Thật không ngờ cậu lại hiểu lầm Hoắc Kiến Phong sâu sắc đến vậy.
Tiêu Nhi âm thầm thở dài, cô nõi khẽ: "Mẹ tin bố con."
Sợ Vân Thiên không nghe rõ, cô lại kiên định nhắc lại một lần nữa: “Con trai, mẹ tin bố con, con cũng phải tin vào mắt nhìn người của mẹ chứ." Mời bạn đọc truyện tại Vietwriternet
Vân Thiên lắc đầu như trống bỏi: "Không, đây không phải là vấn đề tin hay không tin. Những thứ chính mắt con trông thấy mới là thật, con tin vào phán đoán của mình. Mami lúc trước khi con vẫn chưa ra đời nên con không thể nào giúp mẹ phân biệt tra nam được. Nhưng hiện giờ mẹ đã có con rồi, con sẽ nghiêm khắc giúp mẹ kiểm định, tuyệt đối sẽ không để cho tên tra nam đó có cơ hội làm hại hoặc là khiến mẹ tổn thương một lần nữa đâu ạ.
Khóe miệng Tiêu Nhi giật giật “con trai, con đây là muốn làm máy lọc cặn nhân gian của mẹ đấy à." Tiêu Vân suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói: "Tuy cái tên này có hơi quê mùa nhưng cũng có thể coi là vậy."
Tiêu Nhi:...
Thấy cô không nói gì Vân Thiên lại nhắn mày nghiêm túc nói: "Mami việc này mẹ phải nghe con. Trong khoảng thời gian đã qua này con đã giúp ông ta, giúp nhà họ Hoắc làm rất nhiều chuyện nhưng thật ra đều là vì giúp mẹ. Nếu bây giờ sóng yên biến lặng rồi thi mẹ với ông ta cũng không ai nợ ai hết, con cũng sẽ không để ông ta lừa mẹ đi mất nữa đâu.
Thấy dáng vẻ ông tướng nói những lời sâu xa này của Vân Thiên, Tiêu Nhi không khỏi cười sáng sặc: "Được, vậy sau này con sẽ là máy lọc cặn nhân gian phản biệt tốt xấu của mẹ”
Vân Thiên nghiêm túc gật đầu: "Tất nhiên rồi a, không thành vấn đề. Hiện nay tỉ lệ ly hôn hàng năm nhiều như thế, còn vượt qua cả tỷ lệ kết hôn nữa, đặc biệt là ly hôn mà dẫn theo con cái là quá đỗi bình thường. Trong luật nhân sự đã có điều khoản xác minh, ở riêng trên hai năm thì cũng có thể quyết định là ly hôn thật rồi. Mẹ và ông ta cũng chia tay quá năm năm, hôn nhân cũng đã không còn hiệu lực từ lâu. Dù cho hai người vẫn chưa giải quyết thủ tục ly hôn thì giấy chứng nhận kết hôn trong tay ông ta cũng sẽ không thể trói buộc được tự do của mẹ được nữa.
Mạch lạc, rõ ràng, có căn cứ, hợp tình hợp lý.
Tiêu Nhi vừa cảm động lại vừa không biết làm sao nói: "Con à, đây là con muốn bước chân vào giới luật sư ư?" 3
Bình luận facebook